Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Trên Giường Có Đàn Ông Lạ
Dinh Tử Kiến vừa bước khỏi cửa công ty đang đi đến chỗ đậu xe thì thấy ngay một người chặn trước đầu xe mình.
Sau đó tự nhiên mở cửa bên cạnh mà ngồi vào trong.
Mặt bị đánh hôm qua cũng còn mấy vết bầm chưa khỏi.
Lục Diễn còn có tình khơi màu chỉ chỉ mặt mình đã bị ai đó không nương tình mà đánh sưng cả lên.
Dinh Tử Kiến hừ lạnh.
Hắn vẫn lái xe đi.
Lục Diễn lúc này mới chịu cất lời: "Đi uống vài ly với nhau đi, đã lâu chúng ta không cùng nhau tâm sự rồi"
"Không muốn"
Lục Diễn tiếp tục nầy hà: "Đi mà"
Dinh Tử Kiến vẫn tập trung lái xe: "Không rãnh" anh còn phải về thả vợ ra, không hơi đâu đi nói những vấn đề mình không thích nghe.
"Cậu có thể đừng làm tổn thương cô ấy được không?" Lục Thị đế lúc này giọng nói như có phần năng nỉ.
Làm người đang lái xe có cảm giác như mình là kẻ độc tài, chuyên làm việc ác lắm không bằng.
Nếu anh soi gương thì liền thấy giống đấy.
[...]
Giận thì giận nhưng cũng không đuổi được tên ôn thần bám đuôi này.
Dinh Tử Kiến đành phải đi uống vài ly với cậu ta.
Tuy là có xảy ra nhiều việc tranh cải giữa bọn họ, nhưng thân với nhau từ nhỏ có gì mà không thể hiểu thấu nhau, không việc gì mà không thể ngồi lại nói chuyện giải quyết được chứ..
"Tớ nhìn thấy được cậu rất quan tâm Mễ Lam" đương nhiên trong mắt tình địch của mình, mình phải hiểu rõ chứ.
Lục Diễn là nhìn quá rõ lòng người trước mặt rồi.
Ghen tuông không lối thoát.
Dinh Tử Kiến uống cạn ly rượu, hắn không có phủ định chỉ nói thẳng:
"Trước đây rất ghét, nhưng giờ lại rất thích"
Lục Diễn nghe xong liền cười ha hả.
Hắn biết mà, người phụ nữ này quá có sức hút đặc biệt.
Không chỉ hai người bọn họ, ngoài kia đảm bảo có rất nhiều người đàn ông khác dòm ngó.
Lục Diễn hôm nay uống hơi nhiều, hắn say ngà ngà mà nói vu vơ:
"Lần này trong tình trường tớ mà lại thua cả cậu, một tên mặt đơ không cảm xúc.
Quả là một thất bại lớn" nhưng mà thua cũng đáng thôi, ai kêu hắn trong mắt Mễ Lam là một kẻ tra nam chính hiệu.
Mà thật sự là vậy.
Trước giờ hắn chưa thật lòng thật dạ với ai, nên cái cảm giác đuổi theo mà bị hất hủi thật sự có chút đau.
Không sao..!! thua dưới tay ông bạn thân này hắn thấy xứng đáng.
Cũng chúc họ sớm hiểu được lòng mình.
"Cậu phải..." Lục Diễn tính nói gì thêm trước khi gục đi thì Dinh Tử Kiến đã chặn lời:
"Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy" Hắn từ lâu đã hiểu bản thân mình thiếu gì rồi.
Là thiếu một ngọn lửa mang tên Mễ Lam.
Cuối cùng một thanh niên mặc vest đen chỉnh tề, dìu một thanh niên ăn mặc thời thượng, níu níu kéo kéo nhau ở hành lang.
Khiến mọi người xung quanh hơi tò mò nhìn.
Dinh Tử Kiến thực sự đen mặt với tên bạn ngu xuẩn này, nghĩ tình tên thị đế thất tình uống lắm như vậy, không thì hắn đã đập cho cậu ta thêm một trận rồi quăng giữa đường cho hôm sau lên trang đầu.
Lục Diễn tuy say không biết trời trăng mây gió gì rồi những vẫn rất giữ hình tượng.
Cách giữ của cậu là lấy cả cái vest của Dinh Tử Kiến quấn kín như người đến từ Nam Á luôn vậy.
Chỉ để hai mắt lộ ra nhìn đường, nhưng mắt vẫn nhắm híp có nhìn thấy gì đâu.
[...]
Dinh Tử Kiến trong quá trình đưa tên bạn già này về đến nhà cậu ta thật sự không thuận lợi tí nào.
Khi hắn quay về Dinh gia thì trời đã rất khuya.
Dinh Tử Kiến về phòng mình một lúc vẫn không ngủ được.
Hắn liền ngồi dậy đi qua phòng của Mễ Lam.
Hắn lấy chìa khoá phụ mở cửa phòng cô ra, tự nhiên đi vào đó.
Thấy Mễ Lam đã ngủ say.
Hắn đột nhiên ngồi xuống cạnh cô, đặt một nụ hôn lên môi.
Hôn một cái vẫn thấy không đủ, liền mạnh dạng hôn sâu hơn.
Người có hơi choáng một tí, có thể hôm nay hắn uống cũng không ít.
Dinh Tử Kiến nằm cạnh cô.
Tay vuốt ve gương mặt đang ngủ say:
"Bình thường em cũng ngoan như thế này thì tốt biết mấy"
Nói xong lại cảm thấy tức cười.
Cô mà ngoan ngoãn thì hắn mới sợ thật đấy.
Mễ Lam sinh ra là khắc tinh của hắn mà,.
Tiểu hồ ly này thật sự là rất thích đi bán hoa đào khắp nơi.
Cái tích cách ngang tàn có chút khó thuần này lại rất được yêu thích.
Dinh Tử Kiến vừa nghĩ vừa lấy tay nhéo nhéo chót mũi cô vài lần.
Mễ Lam theo quán tính nheo nheo mắt, cô quơ quơ tay gạt đi.
Đột nhiên tư thế ngủ có vẻ không thoải mái, cô liền nhụi nhụi tới trước, tìm hơi ấm gần bên mà ôm lấy.
Dinh Tử Kiến bị người đè lên, còn có cảm giác sắp bị ai đó xem là thức ăn như lần trước mà gặm nhắm.
"Em là đang khiêu khích sức chịu đựng của tôi đấy"
Cô nghe âm thanh nhè nhè bên tai thì mộng mị mà trả lời: "Um.mm, nằm yên nào!"
Dinh Tử Kiến có hơi thót tim nhẹ, tưởng rằng đã làm người tỉnh.
Ai ngờ người vẫn ngủ say.
Hắn chỉ tính ôm cô một tí rồi về lại phòng mình, không để cô phát hiện.
Không ngờ vừa luyến tiếc, vừa có men say lại ôm người ngủ một giấc thật ngon cho tới sáng.
Cả đêm Mễ Lam quả thực ngủ không ngoan chút nào.
Hình như trời cũng đã bước sang đông, nên cô cứ thấy chỗ ấm liền cọ vào.
Tay không ý thức mà sờ đông sờ tây trên người Dinh Tử Kiến.
Mỗi lần như thế cách trị hữu hiệu nhất là ôm cô thật chặt vào lòng hôn mấy cái là liền hết nháo.
[...]
Ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, Mễ Lam tuy hay ra khỏi phòng trễ nhưng không có nghĩa là cô chưa tỉnh ngủ.
Cô thích loại cảm giác như con mèo lười nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cảm giác cử động gặp phải khó khăn.
Mễ Lam chưa chịu mở mắt chỉ đưa tay đẩy đẩy thì đột nhiên có một lực kéo cô, cả người bị siết chặt.
"A..." hơi ngơ ngác.
Cái gì thế? Lúc này cô mới chịu mở mắt, nhìn lại mình vẫn còn nằm trên giường mà.
Chỉ có điều bên cạnh có người.
Chưa kịp phản ứng mạnh..
"Ngoan nào!" một giọng nói của đàn ông.
Mễ Lam giật bắn mình.
Cô là bị mông du bò lên giường đàn ông ư? Liền nhìn kỹ gương mặt cực đại của hắn ta..
"Dinh..Dinh Tử Kiến.." rồi nhìn xung quanh một vòng.
Xác định đây là phòng của cô mà.
Tên này muốn làm gì cô.
Mễ Lam ôm tay trước ngực, bộ dạng đề phòng kẻ xấu.
Nghe cô gọi tên mình hắn: "Ừm" một tiếng.
Dinh Tử Kiến có hơi đau đầu, mới sáng sớm ra cô lại gây ra động tĩnh như vậy, hắn theo bản năng ôm người vào lòng.
Còn đặc biệt tặng vài nụ hôn lên đỉnh dầu và trán của cô.
Giống như chuyện này thường khi vẫn diễn ra như thế.
Quá tự nhiên rồi.
"Còn sớm, ngủ tiếp" hắn nói
Mễ Lam trợn mắt: "Ngủ cái đầu anh chứ ngủ"
Cô cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay cường thế này.Vô tình chạm phải vật phản ứng sinh lý bên dưới.
Mễ Lam liền bốc hỏa:
"Đi chết đi, tên lưu manh"
Cô đạp một phát, người kia liền bay xuống giường, tỉnh ngủ..
Sau đó tự nhiên mở cửa bên cạnh mà ngồi vào trong.
Mặt bị đánh hôm qua cũng còn mấy vết bầm chưa khỏi.
Lục Diễn còn có tình khơi màu chỉ chỉ mặt mình đã bị ai đó không nương tình mà đánh sưng cả lên.
Dinh Tử Kiến hừ lạnh.
Hắn vẫn lái xe đi.
Lục Diễn lúc này mới chịu cất lời: "Đi uống vài ly với nhau đi, đã lâu chúng ta không cùng nhau tâm sự rồi"
"Không muốn"
Lục Diễn tiếp tục nầy hà: "Đi mà"
Dinh Tử Kiến vẫn tập trung lái xe: "Không rãnh" anh còn phải về thả vợ ra, không hơi đâu đi nói những vấn đề mình không thích nghe.
"Cậu có thể đừng làm tổn thương cô ấy được không?" Lục Thị đế lúc này giọng nói như có phần năng nỉ.
Làm người đang lái xe có cảm giác như mình là kẻ độc tài, chuyên làm việc ác lắm không bằng.
Nếu anh soi gương thì liền thấy giống đấy.
[...]
Giận thì giận nhưng cũng không đuổi được tên ôn thần bám đuôi này.
Dinh Tử Kiến đành phải đi uống vài ly với cậu ta.
Tuy là có xảy ra nhiều việc tranh cải giữa bọn họ, nhưng thân với nhau từ nhỏ có gì mà không thể hiểu thấu nhau, không việc gì mà không thể ngồi lại nói chuyện giải quyết được chứ..
"Tớ nhìn thấy được cậu rất quan tâm Mễ Lam" đương nhiên trong mắt tình địch của mình, mình phải hiểu rõ chứ.
Lục Diễn là nhìn quá rõ lòng người trước mặt rồi.
Ghen tuông không lối thoát.
Dinh Tử Kiến uống cạn ly rượu, hắn không có phủ định chỉ nói thẳng:
"Trước đây rất ghét, nhưng giờ lại rất thích"
Lục Diễn nghe xong liền cười ha hả.
Hắn biết mà, người phụ nữ này quá có sức hút đặc biệt.
Không chỉ hai người bọn họ, ngoài kia đảm bảo có rất nhiều người đàn ông khác dòm ngó.
Lục Diễn hôm nay uống hơi nhiều, hắn say ngà ngà mà nói vu vơ:
"Lần này trong tình trường tớ mà lại thua cả cậu, một tên mặt đơ không cảm xúc.
Quả là một thất bại lớn" nhưng mà thua cũng đáng thôi, ai kêu hắn trong mắt Mễ Lam là một kẻ tra nam chính hiệu.
Mà thật sự là vậy.
Trước giờ hắn chưa thật lòng thật dạ với ai, nên cái cảm giác đuổi theo mà bị hất hủi thật sự có chút đau.
Không sao..!! thua dưới tay ông bạn thân này hắn thấy xứng đáng.
Cũng chúc họ sớm hiểu được lòng mình.
"Cậu phải..." Lục Diễn tính nói gì thêm trước khi gục đi thì Dinh Tử Kiến đã chặn lời:
"Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy" Hắn từ lâu đã hiểu bản thân mình thiếu gì rồi.
Là thiếu một ngọn lửa mang tên Mễ Lam.
Cuối cùng một thanh niên mặc vest đen chỉnh tề, dìu một thanh niên ăn mặc thời thượng, níu níu kéo kéo nhau ở hành lang.
Khiến mọi người xung quanh hơi tò mò nhìn.
Dinh Tử Kiến thực sự đen mặt với tên bạn ngu xuẩn này, nghĩ tình tên thị đế thất tình uống lắm như vậy, không thì hắn đã đập cho cậu ta thêm một trận rồi quăng giữa đường cho hôm sau lên trang đầu.
Lục Diễn tuy say không biết trời trăng mây gió gì rồi những vẫn rất giữ hình tượng.
Cách giữ của cậu là lấy cả cái vest của Dinh Tử Kiến quấn kín như người đến từ Nam Á luôn vậy.
Chỉ để hai mắt lộ ra nhìn đường, nhưng mắt vẫn nhắm híp có nhìn thấy gì đâu.
[...]
Dinh Tử Kiến trong quá trình đưa tên bạn già này về đến nhà cậu ta thật sự không thuận lợi tí nào.
Khi hắn quay về Dinh gia thì trời đã rất khuya.
Dinh Tử Kiến về phòng mình một lúc vẫn không ngủ được.
Hắn liền ngồi dậy đi qua phòng của Mễ Lam.
Hắn lấy chìa khoá phụ mở cửa phòng cô ra, tự nhiên đi vào đó.
Thấy Mễ Lam đã ngủ say.
Hắn đột nhiên ngồi xuống cạnh cô, đặt một nụ hôn lên môi.
Hôn một cái vẫn thấy không đủ, liền mạnh dạng hôn sâu hơn.
Người có hơi choáng một tí, có thể hôm nay hắn uống cũng không ít.
Dinh Tử Kiến nằm cạnh cô.
Tay vuốt ve gương mặt đang ngủ say:
"Bình thường em cũng ngoan như thế này thì tốt biết mấy"
Nói xong lại cảm thấy tức cười.
Cô mà ngoan ngoãn thì hắn mới sợ thật đấy.
Mễ Lam sinh ra là khắc tinh của hắn mà,.
Tiểu hồ ly này thật sự là rất thích đi bán hoa đào khắp nơi.
Cái tích cách ngang tàn có chút khó thuần này lại rất được yêu thích.
Dinh Tử Kiến vừa nghĩ vừa lấy tay nhéo nhéo chót mũi cô vài lần.
Mễ Lam theo quán tính nheo nheo mắt, cô quơ quơ tay gạt đi.
Đột nhiên tư thế ngủ có vẻ không thoải mái, cô liền nhụi nhụi tới trước, tìm hơi ấm gần bên mà ôm lấy.
Dinh Tử Kiến bị người đè lên, còn có cảm giác sắp bị ai đó xem là thức ăn như lần trước mà gặm nhắm.
"Em là đang khiêu khích sức chịu đựng của tôi đấy"
Cô nghe âm thanh nhè nhè bên tai thì mộng mị mà trả lời: "Um.mm, nằm yên nào!"
Dinh Tử Kiến có hơi thót tim nhẹ, tưởng rằng đã làm người tỉnh.
Ai ngờ người vẫn ngủ say.
Hắn chỉ tính ôm cô một tí rồi về lại phòng mình, không để cô phát hiện.
Không ngờ vừa luyến tiếc, vừa có men say lại ôm người ngủ một giấc thật ngon cho tới sáng.
Cả đêm Mễ Lam quả thực ngủ không ngoan chút nào.
Hình như trời cũng đã bước sang đông, nên cô cứ thấy chỗ ấm liền cọ vào.
Tay không ý thức mà sờ đông sờ tây trên người Dinh Tử Kiến.
Mỗi lần như thế cách trị hữu hiệu nhất là ôm cô thật chặt vào lòng hôn mấy cái là liền hết nháo.
[...]
Ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, Mễ Lam tuy hay ra khỏi phòng trễ nhưng không có nghĩa là cô chưa tỉnh ngủ.
Cô thích loại cảm giác như con mèo lười nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cảm giác cử động gặp phải khó khăn.
Mễ Lam chưa chịu mở mắt chỉ đưa tay đẩy đẩy thì đột nhiên có một lực kéo cô, cả người bị siết chặt.
"A..." hơi ngơ ngác.
Cái gì thế? Lúc này cô mới chịu mở mắt, nhìn lại mình vẫn còn nằm trên giường mà.
Chỉ có điều bên cạnh có người.
Chưa kịp phản ứng mạnh..
"Ngoan nào!" một giọng nói của đàn ông.
Mễ Lam giật bắn mình.
Cô là bị mông du bò lên giường đàn ông ư? Liền nhìn kỹ gương mặt cực đại của hắn ta..
"Dinh..Dinh Tử Kiến.." rồi nhìn xung quanh một vòng.
Xác định đây là phòng của cô mà.
Tên này muốn làm gì cô.
Mễ Lam ôm tay trước ngực, bộ dạng đề phòng kẻ xấu.
Nghe cô gọi tên mình hắn: "Ừm" một tiếng.
Dinh Tử Kiến có hơi đau đầu, mới sáng sớm ra cô lại gây ra động tĩnh như vậy, hắn theo bản năng ôm người vào lòng.
Còn đặc biệt tặng vài nụ hôn lên đỉnh dầu và trán của cô.
Giống như chuyện này thường khi vẫn diễn ra như thế.
Quá tự nhiên rồi.
"Còn sớm, ngủ tiếp" hắn nói
Mễ Lam trợn mắt: "Ngủ cái đầu anh chứ ngủ"
Cô cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay cường thế này.Vô tình chạm phải vật phản ứng sinh lý bên dưới.
Mễ Lam liền bốc hỏa:
"Đi chết đi, tên lưu manh"
Cô đạp một phát, người kia liền bay xuống giường, tỉnh ngủ..
Bình luận facebook