Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1998: Ai da, tang thi! 12
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Chỉ cảm thấy dạ dày càng thêm quặn đau.
Ăn nhiều tinh thạch như vậy nhưng vẫn không thể ức chế được ý muốn ăn thịt hắn.
Vốn dĩ ăn thịt người là thiên tính của tang thi, nhưng nếu trước mặt là Đường Dã Bạch, lực hấp dẫn của những người khác đều trở thành con số âm vô cực.
Ở tầm nhìn của Tô Yên, cũng chỉ có một mình hắn đang tỏa sáng lấp lánh, câu dẫn cô.
Sự dụ hoặc này, tang thi nào có thể chịu được chứ?
Nói xong câu đó, ánh mắt Đường Dã Bạch càng thêm sâu kín.
Khóe môi câu ra nụ cười, càng lúc càng tươi.
"Ồ? Phải vậy không?"
Hắn thơm?
Ừm, quả thật đối với tang thi mà nói, hắn vô cùng thơm.
Vậy người này....
Nữ nhân này từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã có phản ứng rất kỳ quái.
Không giống như một người bình thường.
Lúc cô chậm rì rì đi tới phía hắn, ánh mắt đó rõ ràng chính là bị hương khí của hắn câu dẫn.
Nhưng điều đáng nói chính là, cô có tự chủ, có ý thức, còn có thể nói chuyện.
Trên người cô lại không hề có dấu vết hư thối.
Nếu chỉ nhìn qua thì không khác gì là người bình thường.
Nhưng hành động của cô lại vô cùng quái dị, vô cùng chậm chạp, thanh âm lại khàn khàn.
Tất cả những điều này, khiến cho nữ nhân trước mắt này trở thành một ẩn số.
Đường Dã Bạch nhắm mắt sau đó lại mở mắt ra.
Tô Yên chỉ ngửi thấy từng đợt từng đợt hương khí nồng đậm ập vào mũi.
Cuối cùng, 'cạch' một tiếng.
Lý trí của cô giống như diều đứt dây.
Đường Dã Bạch vừa mở mắt, liền thấy nữ nhân này đang nhào tới phía hắn.
Lực tay cô rất lớn, gắt gao ấn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Sau đó, cô cúi đầu cắn.
Cô thật sự cắn vào cổ tay của hắn.
Khi Tô Yên nếm được vị máu tươi, cô chỉ cảm thấy mỗi một tế bào ở trong cơ thể đều đang kêu gào muốn ăn hắn sạch sẽ mới có thể bỏ qua.
Tiểu Hoa khẩn cấp
"Ký chủ!!! Không được!!! Đây chính là nam nhân của chị, chị ngàn vạn lần không được ăn ngài ấy a!!!"
Tô Yên khựng lại, động tác cắn thịt hút máu cũng dừng lại.
Nhưng mùi máu tươi vẫn tràn đầy khoang miệng cô.
Vị thơm ngọt ngon miệng cô chưa từng được nếm thử bao giờ.
Hàm răng không nhịn được lại dùng thêm một chút sức.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lý trí giằng co cùng bản năng, hiển nhiên bản năng chiếm thế thượng phong.
Tiểu Hoa thấy Tô Yên tính toán muốn ăn sạch Nam chủ đại nhân rồi
"Ký chủ, nếu chị ăn ngài ấy, về sau Quân Vực đại nhân khẳng định sẽ mượn chuyện này, nói chị không thích ngài ấy, sợ là sẽ kiếm chuyện với chị đó!!!"
Lúc này, lời nói của Tiểu Hoa giống như có tác dụng.
Tô Yên nghĩ tới bộ dạng Quân Vực hợp lý hợp tình mà bắt nạt mình.
Cô có thể khắc chế!
Tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh!
Hàm răng buông lỏng ra.
Ngồi thẳng người.
Trên môi còn dính chút máu, thế cho nên bộ dạng Tô Yên không còn suy yếu như vậy nữa, mà có thêm chút khi sắc.
cô cất tiếng khàn khàn, mở miệng chậm rì rì nói
"Yên tâm, em sẽ không ăn anh!"
Khi nói lời này, cô rất nghiêm túc, còn rất an ủi người.
Nhưng hành động của cô thì lại không như vậy.
Miếng thịt trên cổ tay hắn đã sắp bị cô cắn rời rồi.
Máu tí tách chảy không ngừng, vậy mà còn nói sẽ không ăn hắn?
Sợ là nhịn không được muốn ăn hắn thì có.
Đường Dã Bạch cúi đầu nhìn miệng vết thương.
Lại nhìn Tô Yên một cái.
Đôi mắt hẹp dài nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau cũng chỉ nói một tiếng
"Ừm!"
Giống như là trả lời.
Ở phía sau Tô Yên, một bông hoa màu đỏ tươi yêu dã đang nở bung chậm rãi biến mất.
Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
'Xẹt' một tiếng
Tô Yên xé một mảnh vải từ chiếc váy màu trắng của mình ra.
Theo hướng Đường Dã Bạch chỉ, cô lấy ra một lọ thuốc bôi ở hốc xe.
Beta: Tinh Niệm
Chỉ cảm thấy dạ dày càng thêm quặn đau.
Ăn nhiều tinh thạch như vậy nhưng vẫn không thể ức chế được ý muốn ăn thịt hắn.
Vốn dĩ ăn thịt người là thiên tính của tang thi, nhưng nếu trước mặt là Đường Dã Bạch, lực hấp dẫn của những người khác đều trở thành con số âm vô cực.
Ở tầm nhìn của Tô Yên, cũng chỉ có một mình hắn đang tỏa sáng lấp lánh, câu dẫn cô.
Sự dụ hoặc này, tang thi nào có thể chịu được chứ?
Nói xong câu đó, ánh mắt Đường Dã Bạch càng thêm sâu kín.
Khóe môi câu ra nụ cười, càng lúc càng tươi.
"Ồ? Phải vậy không?"
Hắn thơm?
Ừm, quả thật đối với tang thi mà nói, hắn vô cùng thơm.
Vậy người này....
Nữ nhân này từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã có phản ứng rất kỳ quái.
Không giống như một người bình thường.
Lúc cô chậm rì rì đi tới phía hắn, ánh mắt đó rõ ràng chính là bị hương khí của hắn câu dẫn.
Nhưng điều đáng nói chính là, cô có tự chủ, có ý thức, còn có thể nói chuyện.
Trên người cô lại không hề có dấu vết hư thối.
Nếu chỉ nhìn qua thì không khác gì là người bình thường.
Nhưng hành động của cô lại vô cùng quái dị, vô cùng chậm chạp, thanh âm lại khàn khàn.
Tất cả những điều này, khiến cho nữ nhân trước mắt này trở thành một ẩn số.
Đường Dã Bạch nhắm mắt sau đó lại mở mắt ra.
Tô Yên chỉ ngửi thấy từng đợt từng đợt hương khí nồng đậm ập vào mũi.
Cuối cùng, 'cạch' một tiếng.
Lý trí của cô giống như diều đứt dây.
Đường Dã Bạch vừa mở mắt, liền thấy nữ nhân này đang nhào tới phía hắn.
Lực tay cô rất lớn, gắt gao ấn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Sau đó, cô cúi đầu cắn.
Cô thật sự cắn vào cổ tay của hắn.
Khi Tô Yên nếm được vị máu tươi, cô chỉ cảm thấy mỗi một tế bào ở trong cơ thể đều đang kêu gào muốn ăn hắn sạch sẽ mới có thể bỏ qua.
Tiểu Hoa khẩn cấp
"Ký chủ!!! Không được!!! Đây chính là nam nhân của chị, chị ngàn vạn lần không được ăn ngài ấy a!!!"
Tô Yên khựng lại, động tác cắn thịt hút máu cũng dừng lại.
Nhưng mùi máu tươi vẫn tràn đầy khoang miệng cô.
Vị thơm ngọt ngon miệng cô chưa từng được nếm thử bao giờ.
Hàm răng không nhịn được lại dùng thêm một chút sức.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lý trí giằng co cùng bản năng, hiển nhiên bản năng chiếm thế thượng phong.
Tiểu Hoa thấy Tô Yên tính toán muốn ăn sạch Nam chủ đại nhân rồi
"Ký chủ, nếu chị ăn ngài ấy, về sau Quân Vực đại nhân khẳng định sẽ mượn chuyện này, nói chị không thích ngài ấy, sợ là sẽ kiếm chuyện với chị đó!!!"
Lúc này, lời nói của Tiểu Hoa giống như có tác dụng.
Tô Yên nghĩ tới bộ dạng Quân Vực hợp lý hợp tình mà bắt nạt mình.
Cô có thể khắc chế!
Tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh!
Hàm răng buông lỏng ra.
Ngồi thẳng người.
Trên môi còn dính chút máu, thế cho nên bộ dạng Tô Yên không còn suy yếu như vậy nữa, mà có thêm chút khi sắc.
cô cất tiếng khàn khàn, mở miệng chậm rì rì nói
"Yên tâm, em sẽ không ăn anh!"
Khi nói lời này, cô rất nghiêm túc, còn rất an ủi người.
Nhưng hành động của cô thì lại không như vậy.
Miếng thịt trên cổ tay hắn đã sắp bị cô cắn rời rồi.
Máu tí tách chảy không ngừng, vậy mà còn nói sẽ không ăn hắn?
Sợ là nhịn không được muốn ăn hắn thì có.
Đường Dã Bạch cúi đầu nhìn miệng vết thương.
Lại nhìn Tô Yên một cái.
Đôi mắt hẹp dài nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau cũng chỉ nói một tiếng
"Ừm!"
Giống như là trả lời.
Ở phía sau Tô Yên, một bông hoa màu đỏ tươi yêu dã đang nở bung chậm rãi biến mất.
Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
'Xẹt' một tiếng
Tô Yên xé một mảnh vải từ chiếc váy màu trắng của mình ra.
Theo hướng Đường Dã Bạch chỉ, cô lấy ra một lọ thuốc bôi ở hốc xe.
Bình luận facebook