Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2060: Phiên ngoại 10 (Tô Cổ - Tiểu Hồng) - Kết thúc
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một tiếng sau.
Trong ngõ nhỏ, sáu nữ sinh và tám nam sinh đứng đó.
Đám nữ sinh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, đứng nép ở một bên không dám lên tiếng.
Đám nam sinh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nôn cả dịch dạ dày ra ngoài.
Tô Cổ dẫm chân lên ngực một thằng, lạnh lùng nói
“Ai là thằng ngốc?”
Đám nữ sinh bị dọa tái mét đồng thời run rẩy.
Tên đang nằm trêи đất khó khăn nói
“Tôi…. là tôi….”
Tô Cổ nghe thấy đáp án muốn nghe liền nhấc chân.
“Cút đi.”
Dứt lời.
Đám nam sinh lồm cồm bò dậy.
Đám nữ sinh như bầy ong vỡ tổ, hét ầm hét ĩ chạy đi.
Tô Cổ quay đầu lại, phát hiện Tô Tiểu Hồng không biết đã chạy đi đâu.
Tô Cổ bám vào bờ tường, nhảy một cái, ngồi lên trêи đầu tường.
Tiểu Hoa bay xung quanh Tô Cổ.
Hiện giờ nó là một con bướm bảy màu, vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Hoa
“Ngươi thích Tô Tiểu Hồng đúng không?”
Ai mà ngờ được, một con bướm lại có thể lên tiếng nói chuyện.
Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hoa
“Rất quan trọng sao?”
Tiểu Hoa
“Xì, ta biết cả rồi.”
Tô Cổ liếc mắt nhìn con bướm nhỏ
“Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Hoa đắc ý
“Lúc trước ở Minh Giới, Tiểu Hồng không bị trúng mê thuật vì đầu óc nó đơn giản. Nhưng ngươi lại trúng. Lại còn mơ thấy Tiểu Hồng hôn ngươi, quấn lấy ngươi, còn mơ thấy….”
Tiểu Hoa còn chưa nói xong thì đã bị Tô Cổ túm lấy rồi ném xuống mặt đất.
Một lúc sau, Tiểu Hoa bay lại, bám riết Tô Cổ không tha.
Nó bay cách xa Tô Cổ một chút, lượn vòng vòng.
Blah blah nói không ngừng
“Cho nên ngươi bị kẹt trong ảo cảnh mãi không thoát ra được. Cho đến khi ngươi mơ thấy Tiểu Hồng thọc ngươi một dao, ngươi mới có thể thoát ra ngoài.”
Tô Cổ mặt lạnh tanh
“Câm miệng!”
Tiểu Hoa thấy Tô Cổ thật sự tức giận rồi.
Nó nhỏ giọng nói thầm
“Không phải ta sợ ngươi không dám đối diện với ý nghĩ của chính mình, nên mới nói ra giúp ngươi hay sao?”
Xì.
Năm đó khi vẫn là cái hệ thống máy móc trong đầu Yên Yên, nó đã xem không ít tư liệu đam mỹ đâu nha.
Nó đều hiểu cả.
Tiểu Hoa
“Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta có thể dẫn dắt Tiểu Hồng giúp ngươi. Giống như lúc trước ta trợ giúp Yên Yên vậy. Ta có rất nhiều tư liệu đam mỹ đó.”
Tô Cổ mặt vẫn không đổi sắc
“Không cần”
Đang nói.
‘Bịch, bịch, bịch, bịch…’
Tiểu Hồng chạy về hướng này, một tay cầm kem ăn, tay khác còn cầm thêm một cái.
Cậu chạy thẳng vào trong ngõ.
Cao hứng giơ cái kem trong tay lên
“Ngươi… ngươi…”
Vừa kêu, vừa nhìn Tô Cổ đang ngồi trêи tường.
Tô Cổ cúi xuống nhìn Tiểu Hồng đứng dưới đất.
Nửa ngày sau, vỗ vỗ vị trí bên cạnh
“Lên đây!”
Tiểu Hồng nhìn nhìn hai cây kem trong tay.
Vội vàng nhét một cái vào trong miệng.
Vất vả dùng một cánh tay trèo lên.
Cậu đưa cây kem vẫn hoàn hảo cho Tô Cổ.
Vô cùng chấp nhất
“Cho ngươi này.”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.
Khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.
Cầm lấy cây kem.
Nhìn Tô Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liên mồm ăn kem.
Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng
“Ngươi có còn giữ tư liệu không?”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Hả?”
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh bảy màu
“Đương nhiên!”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng
“Mất bao lâu?”
Tiểu Hồng một câu cũng chưa hiểu.
Tiểu Hoa lập tức nói
“Xem ngộ tính, tư chất ngu dốt của tên đần này, chắc phải mất thêm chút thời gian.”
Tô Cổ cắn cây kem
“Ừm.”
Hắn đáp lại Tiểu Hoa, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không nói gì nữa.
Lực chú ý của nó bị Tiểu Hoa hấp dẫn
“Ngươi có thể nói sao?”
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh, xoay vòng vòng quanh hai người.
Thời gian còn dài, không vội, thứ chúng ta có chính là thời gian.
·············
[Tác giả: Quyển sách này đến đây là đã hoàn toàn kết thúc.
Trước khi kết truyện, vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với các bạn, nhưng viết tới đây lại không biết phải nói gì.
Tôi muốn làm bạn với mọi người, cùng mọi người đi qua thanh xuân.
Tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, vẫn luôn ở đây.
Lúc khổ sở, không có cảm giác an toàn, hãy tới xem chuyện xưa của bọn họ.
Những nhân vật này sẽ tiếp tục cuộc sống trong thế giới của chính mình.
Bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết.
Đến đây thôi.
Tạm biệt các bạn.]
·······
Vậy là truyện đến đây đã kết thúc rồi.
Vừa tròn 1 năm 4 ngày bước vào con đường edit. Thực sự kiên trì đi được đến bước này tất cả đều là nhờ những lời cổ vũ, những lời yêu thương của các bạn.
Mình xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã đồng hành cùng mình, cùng Tô Yên, cùng Quân Vực,... trêи chặng đường dài như thế này.
Mình cũng xin cảm ơn các bạn trong team dịch đã cùng tạo nên ngôi nhà nhỏ này của mình.
Chúc các bạn luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống nhaaaa.
Và nhớ là phải làm đủ các biện pháp phòng dịch đó mọi người.
I LOVE YOU ALL."
Beta: Tinh Niệm
Một tiếng sau.
Trong ngõ nhỏ, sáu nữ sinh và tám nam sinh đứng đó.
Đám nữ sinh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, đứng nép ở một bên không dám lên tiếng.
Đám nam sinh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nôn cả dịch dạ dày ra ngoài.
Tô Cổ dẫm chân lên ngực một thằng, lạnh lùng nói
“Ai là thằng ngốc?”
Đám nữ sinh bị dọa tái mét đồng thời run rẩy.
Tên đang nằm trêи đất khó khăn nói
“Tôi…. là tôi….”
Tô Cổ nghe thấy đáp án muốn nghe liền nhấc chân.
“Cút đi.”
Dứt lời.
Đám nam sinh lồm cồm bò dậy.
Đám nữ sinh như bầy ong vỡ tổ, hét ầm hét ĩ chạy đi.
Tô Cổ quay đầu lại, phát hiện Tô Tiểu Hồng không biết đã chạy đi đâu.
Tô Cổ bám vào bờ tường, nhảy một cái, ngồi lên trêи đầu tường.
Tiểu Hoa bay xung quanh Tô Cổ.
Hiện giờ nó là một con bướm bảy màu, vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Hoa
“Ngươi thích Tô Tiểu Hồng đúng không?”
Ai mà ngờ được, một con bướm lại có thể lên tiếng nói chuyện.
Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hoa
“Rất quan trọng sao?”
Tiểu Hoa
“Xì, ta biết cả rồi.”
Tô Cổ liếc mắt nhìn con bướm nhỏ
“Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Hoa đắc ý
“Lúc trước ở Minh Giới, Tiểu Hồng không bị trúng mê thuật vì đầu óc nó đơn giản. Nhưng ngươi lại trúng. Lại còn mơ thấy Tiểu Hồng hôn ngươi, quấn lấy ngươi, còn mơ thấy….”
Tiểu Hoa còn chưa nói xong thì đã bị Tô Cổ túm lấy rồi ném xuống mặt đất.
Một lúc sau, Tiểu Hoa bay lại, bám riết Tô Cổ không tha.
Nó bay cách xa Tô Cổ một chút, lượn vòng vòng.
Blah blah nói không ngừng
“Cho nên ngươi bị kẹt trong ảo cảnh mãi không thoát ra được. Cho đến khi ngươi mơ thấy Tiểu Hồng thọc ngươi một dao, ngươi mới có thể thoát ra ngoài.”
Tô Cổ mặt lạnh tanh
“Câm miệng!”
Tiểu Hoa thấy Tô Cổ thật sự tức giận rồi.
Nó nhỏ giọng nói thầm
“Không phải ta sợ ngươi không dám đối diện với ý nghĩ của chính mình, nên mới nói ra giúp ngươi hay sao?”
Xì.
Năm đó khi vẫn là cái hệ thống máy móc trong đầu Yên Yên, nó đã xem không ít tư liệu đam mỹ đâu nha.
Nó đều hiểu cả.
Tiểu Hoa
“Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta có thể dẫn dắt Tiểu Hồng giúp ngươi. Giống như lúc trước ta trợ giúp Yên Yên vậy. Ta có rất nhiều tư liệu đam mỹ đó.”
Tô Cổ mặt vẫn không đổi sắc
“Không cần”
Đang nói.
‘Bịch, bịch, bịch, bịch…’
Tiểu Hồng chạy về hướng này, một tay cầm kem ăn, tay khác còn cầm thêm một cái.
Cậu chạy thẳng vào trong ngõ.
Cao hứng giơ cái kem trong tay lên
“Ngươi… ngươi…”
Vừa kêu, vừa nhìn Tô Cổ đang ngồi trêи tường.
Tô Cổ cúi xuống nhìn Tiểu Hồng đứng dưới đất.
Nửa ngày sau, vỗ vỗ vị trí bên cạnh
“Lên đây!”
Tiểu Hồng nhìn nhìn hai cây kem trong tay.
Vội vàng nhét một cái vào trong miệng.
Vất vả dùng một cánh tay trèo lên.
Cậu đưa cây kem vẫn hoàn hảo cho Tô Cổ.
Vô cùng chấp nhất
“Cho ngươi này.”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.
Khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ.
Cầm lấy cây kem.
Nhìn Tô Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liên mồm ăn kem.
Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng
“Ngươi có còn giữ tư liệu không?”
Tiểu Hồng mờ mịt
“Hả?”
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh bảy màu
“Đương nhiên!”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng
“Mất bao lâu?”
Tiểu Hồng một câu cũng chưa hiểu.
Tiểu Hoa lập tức nói
“Xem ngộ tính, tư chất ngu dốt của tên đần này, chắc phải mất thêm chút thời gian.”
Tô Cổ cắn cây kem
“Ừm.”
Hắn đáp lại Tiểu Hoa, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không nói gì nữa.
Lực chú ý của nó bị Tiểu Hoa hấp dẫn
“Ngươi có thể nói sao?”
Tiểu Hoa phe phẩy đôi cánh, xoay vòng vòng quanh hai người.
Thời gian còn dài, không vội, thứ chúng ta có chính là thời gian.
·············
[Tác giả: Quyển sách này đến đây là đã hoàn toàn kết thúc.
Trước khi kết truyện, vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với các bạn, nhưng viết tới đây lại không biết phải nói gì.
Tôi muốn làm bạn với mọi người, cùng mọi người đi qua thanh xuân.
Tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, vẫn luôn ở đây.
Lúc khổ sở, không có cảm giác an toàn, hãy tới xem chuyện xưa của bọn họ.
Những nhân vật này sẽ tiếp tục cuộc sống trong thế giới của chính mình.
Bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết.
Đến đây thôi.
Tạm biệt các bạn.]
·······
Vậy là truyện đến đây đã kết thúc rồi.
Vừa tròn 1 năm 4 ngày bước vào con đường edit. Thực sự kiên trì đi được đến bước này tất cả đều là nhờ những lời cổ vũ, những lời yêu thương của các bạn.
Mình xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã đồng hành cùng mình, cùng Tô Yên, cùng Quân Vực,... trêи chặng đường dài như thế này.
Mình cũng xin cảm ơn các bạn trong team dịch đã cùng tạo nên ngôi nhà nhỏ này của mình.
Chúc các bạn luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống nhaaaa.
Và nhớ là phải làm đủ các biện pháp phòng dịch đó mọi người.
I LOVE YOU ALL."
Bình luận facebook