Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Phi thăng
Năm người Lâm Thu mau chóng về đến ngọn núi chính.
Bởi vì có khách, cho nên Ngụy Lương không đi về phương hướng tân phòng, mà theo một con đường nhỏ khác, dẫn mọi người đi ra sau núi.
Chỉ thấy trong rừng trúc có một sương phòng bằng gỗ màu xanh lá thanh thoát, phía trước gian phòng này còn có đặt một cái bàn gỗ bốn cạnh.
Ngụy Lương đưa mọi người đi đến trước bàn gỗ, vung tay áo, trên bàn liền chỉnh chỉnh tề tề xuất hiện đầy rượu cùng món ăn tiên khí.
Lâm Thu: "......" Cái kỹ năng này quá tốt, thật vô cùng muốn học!
Ngụy Lương giơ tay, nhìn Trác Tấn nói: "Thỉnh."
Trác Tấn bảo Bình Nhi ngồi xuống trước, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, chờ đám người Ngụy Lương đám người cũng ngồi xuống rồi, liền cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn.
Động tác của người mau lẹ, thanh âm nhẹ nhàng, vội vàng dùng bữa, cũng bất chấp khách sáo.
Tròng mắt Vương Vệ Chi xoay chuyển, bỗng nhiên có chút xấu hổ —— suốt một đường này, mấy người tu sĩ căn bản không nhớ rõ phàm nhân cần phải được ăn uống, cũng may Trác Tấn có tự mình mang theo lương khô và nước. Lúc bọn hắn ngẫu nhiên dừng lại để ăn uống, Vương Vệ Chi còn thấy phiền.
Ngụy Lương thấy Lâm Thu hai mắt đăm đăm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không khỏi có chút buồn cười.
"Muốn học à?"
Nàng đột nhiên hoàn hồn, liên tục gật đầu.
Ngụy Lương đang muốn nói chuyện, chỉ nghe tên Vương Vệ Chi cười lớn một tiếng, nói: "Đồ ngốc! Hắn đem đồ vật từ trong túi Càn Khôn lấy ra mà thôi! Ngươi sẽ không cho rằng đống này là hắn biến ra chứ!"
Ngụy Lương: "......"
Lâm Thu: "......" Sao đột nhiên có cảm giác như tình thú bị cắt ngang giữa chừng nhỉ.
Vương Vệ Chi cũng không tự giác chút nào, xách lên kia hồ lô bằng đồng thau, đầu ngưỡng ra sau, để rượu mát lạnh từ trong hồ lô chảy vào trong miệng, sau đó há mồm uống xuống.
Động tác của hắn thập phần hào phóng, tư thái tiêu sái, diện mạo anh tuấn tú, một thân áo choàng hai màu đỏ trắng đan xen ẩn ẩn toả ra ánh sáng nhạt, nhưng lại cũng tuấn lãng mê người.
Khoé môi Ngụy Lương cong lên một tia cười nhạt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Vương Vệ Chi như là con gà trống bị bóp cổ, từ tròn cổ họng nghẹn ra một tiếng kêu kỳ quái, đem cái bình hồ lô đồng thau kia ném xuống, cong người phun thẳng "phèo phèo".
"Chua! Ui! Ngụy Lương! Ngươi vậy mà dùng rượu hư đãi khách!"
Trác Tấn kỳ quái mà nhấp một ngụm một ngụm trong ly rượu của chính mình, nói: "Rượu ngon mà."
"Sao có thể!" Vương Vệ Chi trừng mắt lên, "Rõ ràng là vừa chua vừa hư!"
Khi hắn cố dùng đôi mắt trừng người, cặp mắt thon dài lại hơi hơi sưng lên, nhìn như một con cá vàng.
Đuôi lông mày Ngụy Lương hơi nhướng, ngữ khí không chút để ý: "Ngươi sẽ không cho rằng là do ta biến ra chứ."
Trả lại nguyên câu.
Vương Vệ Chi: "......"
Nếu còn không rõ Ngụy Lương cố ý chỉnh hắn, vậy hắn cũng sống uổng phí mấy năm nay.
"Được, được lắm." Vương Vệ Chi buồn bực xoay người qua một bên, bắt đầu tính tình trẻ con của mình.
Trác Tấn vòng tay phải đặt ở bên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, che dấu ý cười.
Từ Bình Nhi cũng thả lỏng rất nhiều, nàng cũng không cố ý tiến đến bên cạnh nữ tử duy nhất là Lâm Thu để lôi kéo làm quen, chỉ thỉnh thoảng nâng mắt kên, thân thiện nhìn Lâm Thu một cái, sau đó hướng về phía nàng ngây ngốc mà cười một chút.
Lâm Thu nhìn nàng ta càng thêm thuận mắt.
Cơm xong, Trác Tấn buông đũa, nhìn Ngụy Lương nói: "Có không mượn nói chuyện một chút không?"
Ngụy Lương "Ừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên người Vương Vệ Chi, chần chờ một lát.
Vương Vệ Chi cười: "Như thế nào, sợ ta lén mang tức phụ ngươi chạy à? Nghe nói năm đó, Vương thị tổ tông ta từng mang thê tử của lão Kiếm Quân chạy rồi thì phải! Lo lắng này của ngươi, thật ta cũng không phải không có đạo lý......"
Chợt nghe tiếng kiếm "tranh" một tiếng, thanh bội kiếm bên hông Vương Vệ Chi thế mà tự động xuất vỏ lướt ra, đâm thủng áo choàng vị trí giữa hai chân hắn, một đường cắm thẳng vào sâu trong ghế đá, dán vào da thịt, "Ong ong" rung động không ngừng.
Ngụy Lương mặt không có biểu tình: "Ở xa tới là khách, không giữ ngươi lại đủ ba ngày thì tính ra ta chiêu đãi không chu toàn."
Dứt lời, dẫn Trác Tấn đi về hướng trong sương phòng bằng trúc.
Vương Vệ Chi nhe răng nhếch miệng, "Tê tê" hít một ngụm khí lạnh.
Hắn lặng lẽ nhích nhích về phía sau, vậy mà thanh kiếm của hắn giống như mọc ra hai con mắt, cũng dịch dịch về phía sau theo hắn, cọ cọ vào trong phần da thịt suýt chút nữa chạm đến nơi hiểm yếu. Thanh kiếm này là nhiệt kiếm, nhưng Vương Vệ Chi lại cảm giác da mình đang lạnh căm căm nổi mấy đợt da gà.
Mồ hôi lạnh ròng ròng, lại không dám lộn xộn.
"Phí Tiêu, ngươi thay đổi rồi." Hắn rũ mắt cùng khóe miệng xuống, tức giận mà nhìn bản mạng kiếm của mình, ngữ khí ủy khuất thật sự.
Lâm Thu cùng Từ Bình Nhi nhịn không được, che miệng cười lên tiếng.
"Ngươi xứng đáng," Từ Bình Nhi nói, "Làm gì có ai nói chuyện như ngươi vậy, xứng đáng bị phạt."
Vương Vệ Chi trắng mắt liếc nàng ta một cái: "Uy uy uy, ngươi là đồ vong ân bội nghĩa sao? Suốt một đường đến đây, họ Liễu xem ngươi không vừa mắt, kiếm chuyện với ngươi không biết bao nhiêu lần, là ai che chở ngươi? Hả?!"
Từ Bình Nhi hơi dẩu đôi môi đỏ: "Phải, phải, phải, cảm tạ ơn quan tâm của Vương thiếu hiệp!"
Nàng ta cùng Vương Vệ Chi cũng có vài phần quen thuộc, thấy Lâm Thu ôn nhu vô hại, liền không hề phòng vệ mà nói: "Ta thực sự cũng không thể nào hiểu rõ, vị Liễu tiên tử kia dung nhan tuyệt mỹ, tu vi cao thâm, khí chất cũng không phải người phàm tục như ta có thể so sánh. Biểu ca nói câu nói kia, rõ ràng cũng chỉ là lời nói khi tức giận, nàng ta vì sao lại khắp nơi nhìn ta không vừa mắt chứ?"
Máu tò mò trong người Lâm Thu hừng hực thiêu đốt: "Biểu ca ngươi nói gì đó?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Bình Nhi ửng đỏ, ngượng ngùng không mở miệng.
Vương Vệ Chi nói: "Trác Tấn mắt mù, nói Liễu Thanh Âm không đẹp bằng Từ Bình Nhi. Thật ra ta lại không cảm thấy vậy, nếu bàn về diện mạo, vẫn là Liễu Thanh Âm đẹp hơn nhiều!"
Lâm Thu: "......" Khó trách thứ họ Vương này không cưới được lão bà!
Từ Bình Nhi lại không để ý chút nào, liên tục gật đầu nói: "Đích xác là như thế, ta tuy có hai phần nhan sắc, nhưng bản thân cũng biết tự hiểu lấy mình. Ta bất quá cũng chỉ là người trần tục, làm sao có thể so sánh được với Liễu tiên tử, hay cả có vị tiên tử này."
Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng, nâng một chân lên, cẩn thận mà vòng qua nhiệt kiếm, đá trúng cái bàn đang bày đầy hồ lô đồng thau kêu "Đông" một tiếng lớn, nói ——
"Đáng tiếc nha, đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc nữ nhân kia toàn thân trên dưới, không một chỗ không nào không phát ra mùi vừa chua vừa hôi," hắn chỉ chỉ đám rượu chua loét mà mình phun trên mặt đất, nói, "Nhạ, cứ giống như cái rượu này nè, nhìn nhan sắc thì được đó, nhưng ai uống lên cũng phải phun ra!"
Từ Bình Nhi nhớ tới đến Liễu Thanh Âm mấy ngày này làm đủ loại chanh chua, không khỏi cảm khái lắc lắc đầu.
"Nữ nhân họ Liễu kia cũng thật là hiếm lạ." Vương Vệ Chi chớp mắt, nhìn Lâm Thu nói, "Lúc ban đầu khi mới xuất phát, Trác Tấn vô tình chạm vào mu bàn tay nàng ta một chút, nàng ta giống như một trinh tiết liệt phụ, bộ dáng cương quyết muốn rút kiếm chém người. Sau này đi trên đường, Trác Tấn không để ý tới nàng ta, nàng ta lại thỉnh thoảng tiến đến bên cạnh người ra, dùng sức muốn đẩy biểu muội người ta ra phía sau. Chậc, chậc, ta đi ở một bên nhìn, đều xấu hổ vô cùng giùm nàng ta, còn tên Tần Vân Hề kia càng không cần phải nói, sắc mặt suốt ngày âm đến muốn tích ra nước."
Lâm Thu: "......" Bộ dáng Vương Vệ Chi giờ phút này thật sự rất giống cái loại khuê mật suốt ngày gặp nhau nhiều chuyện xong rồi đi.
Từ Bình Nhi tò mò nhìn về phía Lâm Thu, hỏi: "Ngài là thê tử của Kiếm Quân đúng không?"
Lâm Thu có hơi ngượng ngùng, nói: "Ừ."
"Kiếm Quân thật tốt." Từ Bình Nhi nói, "Mới vừa rồi ta thật là đổ mồ hôi, sợ Kiếm Quân mềm lòng bênh vực nàng ta. Trường hợp như vậy, nếu Kiếm Quân mở miệng che chở nàng ta, vậy trong lòng ngài không biết bao nhiêu khó chịu nha! Nói một câu thực lòng, nếu ta là nam tử, bị một vị đại mỹ nhân như vậy nũng nịu nhìn, ta chỉ sợ đã sớm tìm không ra Nam Bắc! Kiếm Quân thật khiến người khâm phục, cũng giống như biểu ca của ta, đều là quân tử đoan chính!"
Lâm Thu cười khúc khích: "Nói ba câu không rời được biểu ca của ngươi."
Mặt Từ Bình Nhi cứng đờ một chút liền đỏ ửng.
Vương Vệ Chi nhướng mày cười nói: "Nhưng ta lại chưa từng nghe ngươi nhắc đến tên Ngụy Lương đâu. Nghĩ cho kỹ rồi chứ, khi nào theo ta đi?"
"Ta vì sao phải đi theo ngươi?" Lâm Thu thật sự kinh ngạc hỏi hắn.
"Ngươi!" Vương Vệ Chi nổi giận, đang muốn nhảy dựng lên, bỗng nhiên nhớ tới bản mạng kiếm của mình đang cắm sát bên cạnh bản mạng bảo bối chính mình, tức khắc uể oải xuống, héo héo nói, "Ngươi cho rằng Ngụy Lương vì sao thả ngươi ra khỏi tháp? Đều là bởi vì ta, bởi vì ta, bởi vì ta, ngươi có hiểu hay không? Ta muốn cạy cái Cửu Dương tháp kia, Ngụy Lương sợ, liền ra tới ngoài nói với ta, bảo ta đi bảo hộ Trác Tấn, sau đó hắn sẽ thả ngươi ra ngoài. Bằng không ta rảnh rỗi quá có việc gì chạy đi phàm giới cứu người làm cái gì —— hiện tại ngươi đã hiểu ai là ân nhân cứu mạng của ngươi chưa?"
Ngữ khí của thiếu niên thập phần ủy khuất.
Nghe hắn nói vậy, không biết vì sao làm Lâm Thu có một loại cảm giác hơi loạn —— giống như Vương Vệ Chi hắn là Bạch nương tử phát động thủy mạn kim sơn, còn Ngụy Lương là Pháp Hải bị buộc bất đắc dĩ không thể không thả người. ( Editor: mời xem truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà để biết thêm chi tiết nha!^^)
Từ Bình Nhi nhịn không được nở nụ cười: "Vương thiếu hiệp, ngươi sai rồi! Đây rõ ràng là hai chuyện không liên quan gì đến nhau. Theo ta thấy, Kiếm Quân chính là muốn để ngươi đi chỗ khác, đỡ cho ngươi ồn ào trước mặt. Ngươi không phát hiện biểu ca của ta khi đối mặt với ngươi, cũng thập phần đau đầu sao?"
Vương Vệ Chi cười lạnh nói: "Quả nhiên là ba câu không rời được biểu ca của ngươi! Các ngươi tránh ra, để ta đợi một mình được rồi!"
Hai nữ tử đều nhịn không được nở nụ cười.
Phía sau nhẹ nhàng truyền đến một tiếng cửa trúc "Kẽo kẹt".
Ngụy Lương cùng Trác Tấn từ trong sương phòng đi ra.
Thần sắc Trác Tấn càng thêm thong dong, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tan đi rất nhiều, khi đối diện với tầm mắt của Bình Nhi, khóe môi hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mang theo vài phần trẻ con.
Ngụy Lương vẫn là bộ dáng không chút để ý kia, nói: "Thật sự nghĩ kỹ rồi? Ngươi xác định muốn rời khỏi nơi này, đến phàm giới sinh sống? Chuyện đấu đá nhau như ở nơi Tu Chân giới này dưới đó cũng không thiếu, nếu ngươi lại gặp loại chuyện này, sẽ trông cậy vào ai tới cứu ngươi?"
"Ta có thể tự cứu." Trác Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười hơi trẻ con, "Từ trước đến nay, ta cứ cho rằng chiến trường tức là địa ngục. Hiện giờ mới hiểu, luyện ngục chân chính là ở trong lòng người. Từ trước, ta không muốn suy đoán nhân tâm, chỉ nghĩ trên thế gian này ngoại trừ ma chủng, mỗi người đều là người tốt —— quả thật đó là lừa mình dối người. Hiện giờ ta đã đã nguyện ý mở mắt đi đường, tất nhiên sẽ không té ngã dễ dàng như vậy nữa."
Ngụy Lương hơi hơi nhíu mày.
Trác Tấn cười nói: "Ngươi vì ta làm đủ nhiều rồi. Từ nay về sau, chúng ta cứ sống mạnh khoẻ cuộc sống của mình đi. Không cần để ý ta, sinh tử có mệnh, lúc trước ta đã quyết định như vậy, tất nhiên sẽ không đổi ý."
Ngụy Lương nói: "Ta nói rồi, trong vòng 49 ngày, ngươi hối hận còn kịp. Chúng ta không giống nhau, về phía ta, đó là bản ngã."
Trác Tấn chậm rãi đi về phía trước hai bước, nói: "Không cần, thật sự không cần. Ta hiện tại rất tốt, là thật sự rất hảo, tốt nhất từ trước đến giờ. Hiện giờ ta đã biết, tiên, phàm, căn bản không có gì khác nhau. Đần độn như ta trước đây, cho dù có phi thăng thì có ý nghĩa gì? Lấy thân phận phàm nhân để hiểu ra chân lý của sinh mệnh, cũng chưa chắc sẽ kém cỏi. Ngươi đã giúp ta bỏ xuống chấp niệm cùng vọng tưởng chấp mê, ta hiện giờ, mới xem như hoàn toàn hiểu rõ."
Giữa khuôn mặt hết sức bình thường, bỗng hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Từ Bình Nhi nhìn đến choáng váng: "Biểu, biểu ca......"
Giờ khắc này, nàng lại cảm thấy biểu ca tay trói gà không chặt nhà mình, so với những người như Vương Vệ Chi, Tần Vân Hề, càng giống một...... vị Phật hơn?
Nàng vội vàng bác bỏ ngay cái ý niệm này ở trong lòng —— Phật, đó là phải tứ đại giai không. Nàng còn muốn làm thê tử của biểu ca, sinh oa nhi cho hắn mà! Không không, biểu ca ngàn vạn lần đừng có ý niệm xuất gia nha!
Từ Bình Nhi khẩn trương mà nhìn Trác Tấn.
Trác Tấn lại đưa mắt trông về phía xa, tầm mắt lướt qua rừng trúc, chạy về hướng núi xa.
Giữa thiên địa, có một cái gì đó không thể nói không thể nói rõ, đang cùng hắn ẩn ẩn cộng minh.
Loại cảm giác này......
Hắn chưa bao giờ từng có! Hắn là người thiên phú trác tuyệt, sớm đã tu thành người mạnh nhất đương thời, kiếm ý càng không có ai có thể nhìn thấy bóng lưng. Nhưng mà, tu chân tu chân, chỉ biết tu, trước sau thiếu một chữ "thực", khó trách thật lâu như vậy rồi vẫn không ngộ ra được!
Hiện giờ, ở trước mặt người giúp chỉ điểm, người đã từng là Kiếm Quân này, rốt cuộc cũng ngộ đạo.
Theo ý niệm mơ hồ rung động lên trong lòng, tinh thần của hắn phóng qua ngàn vạn dặm, dừng trong một chỗ rừng rậm.
Nơi đó, có nửa đoạn kiếm nghiêng nghiêng cắm trong vũng bùn, quanh mình còn tứ tán các mảnh kiếm không còn đầy đủ.
Hắn dựa vào bản năng trong lòng, nắm chặt thật mạnh!
Tại một nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi này, vô luận là Tiên giới vẫn là phàm giới, bất kể người nào đang mang bội kiếm trên người đều cảm giác được thân thể hơi hơi rung động!
Giống như thanh kiếm bên hông đột nhiên có ý thức, đang hướng về phía kiếm quân cúi đầu.
Cứ như vậy, từng tiếng "Leng keng" réo rắt vang vọng rừng rậm, một luồng ánh sáng xanh nhanh chóng ngưng tụ, ẩn ẩn thành hình dáng một thanh kiếm, lấy khí thế cắt thẳng qua hư không, xẹt qua trời cao vạn dặm, thẳng tắp chạy về phía Vạn Kiếm Quy Tông!
Kiếm đã tàn khuyết, nhìn không ra bộ dạng nguyên bản của nó. Nhưng tốc độ lại cực nhanh, mau đến mức tạo ra ngọn lửa đỏ trên thân kiếm khi lướt vào trong gió!
Thật giống như không trung bị nó cắt qua, chảy ra một lằn máu, vết thương đọng lại phảng phất như vĩnh hằng. Dưới ngọn liệt hoả rèn nóng chảy đó, tàn kiếm dần dần xảy ra biến hóa......
Ở cái khoảng cách mà tu sĩ dùng tốc độ nhanh nhất cũng mất ba ngày lộ trình, thanh kiếm này lại trong vòng một nén nhang đã đi đến nơi.
"Đó...... Đó là cái gì?!"
Cả một vùng đại lục, gần như hết một phần ba mảnh đất này đều có thể trông thấy phong cảnh thần tiên ấy.
Nó kéo cái đuôi đỏ như máu, xẹt qua bảy đỉnh núi của Vạn Kiếm Quy Tông, dừng lại trên không gian sương phòng phía sau ngọn núi chính.
"Đây...... là Kiếm Quân đột phá phi thăng sao?!"
"Sư tôn phi thăng rồi?!"
"Ôi —— Kiếm Quân phi thăng!" Bên ngoài kết giới của ngọn núi chính, đám đệ tử trẻ tuổi hoan hô một tiếng, rút chân ra liền chạy ra bên ngoài.
Liễu Thanh Âm bị nhốt vào trong kết giới tư quá, đúng lúc trong lòng đang vô cùng khó chịu, chợt nghe một câu như vậy, lập tức như có vạn móng vuốt đang cào vào trong tim.
"Ngươi đừng đi! Thả ta đi ra ngoài mau!" Bội kiếm của nàng ta đã bị đoạt lại, chỉ có thể vô lực dùng chân đi đá cái quầng sáng kết giới kia.
"Hắn phi thăng? Không, không có khả năng! Hắn là ma, làm sao có thể phi thăng! Gạt người, đều là gạt người! Người kia căn bản không phải sư tôn, lúc đang ở dưới lăng ngầm của Ô thị, sao ta lại ngu dại tự mình lừa dối mình chứ......" Nàng ta lẩm bẩm tự nói, ôm tay đi lòng vòng xung quanh trong kết giới.
"Trác Tấn, Trác Tấn, Trác Tấn mới chính là sư tôn! Trời ạ! Hắn gọi ta là Thanh Âm, vậy mà ta không có nhận ra hắn!" Nàng ta buồn nản ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, "Ta nên nhận ra hắn sớm một chút mới đúng! Sao lại có thể như vậy, ta làm sao lại có thể không nhận ra hắn chứ! Đều do cái con ả Bình Nhi kia! Nhất định là nó nhân cơ hội dẫn dụ hắn, hại hắn động phàm tâm, bằng không sư tôn sao lại không nhận ta chứ?"
"Tất cả chuyện này khẳng định đều là âm mưu của ma chủ! Hắn cố ý hại ta! Hắn cố ý ly gián ta cùng với sư tôn...... Khó trách hắn xem trọng Lâm Thu! Cái loại người như Lâm Thu này, ác độc hiểm ác, hai người tà ma bọn họ, đúng là cá mè một lứa!"
Nàng ta thống khổ vô cùng, trong mắt bùng lên oán độc: "Đám tà ma, đều là tà ma! Hắn rõ ràng không phải là sư tôn, còn giả thành thân phận sư tôn tới nhục nhã ta! Ta, ta nhất định sẽ không cam tâm! Ta muốn hắn chết! Còn có Lâm Thu, ta muốn...... trảm yêu trừ ma! Ta muốn đem cái đám ma vật đáng ghê tởm đó, tự ta sẽ đưa chúng xuống địa ngục!"
Cách kết giới, nàng ta nghe được một tiếng thở dài sâu kín: "Rốt cuộc đã hiểu rồi?"
Liễu Thanh Âm giật mình ngẩng đầu.
Chỉ thấy trường kiếm của Tần Vân Hề nhiễm máu, mệt mỏi đứng ở bên ngoài kết giới, đối diện với nàng ta.
Trên sơn đạo phía sau hắn, cách đó trăm trượng, có thi thể của hai đệ tử phòng vệ đang nằm.
"Đại sư huynh......" Liễu Thanh Âm mê loạn. hai tròng mắt hiện lên rõ ràng sự kinh ngạc.
Tần Vân Hề hơi hơi mỉm cười: "Thanh Âm, ta tới cứu nàng."
Hắn dùng ngọc bài nhiễm máu mở kết giới ra.
Càng đi về hướng dưới chân núi, Liễu Thanh Âm càng cảm thấy kinh tâm: "Đại sư huynh...... Ngươi, ngươi sao phải tàn sát đồng môn chứ!"
Trên môi Tần Vân Hề mang cười, ánh mắt cũng ôn nhu, lời nói ra lại làm người không rét mà run: "Giữ mạng chúng nó lại, để chúng nó báo tin cho ma chủ sao?"
Liễu Thanh Âm theo bản năng run lập cập.
Chợt, trong ánh mắt nàng ta hiện lên một tia tàn nhẫn: "Đúng. Ma chủ là tu hú chiếm tổ, đem đến hạo kiếp ngập trời cho thế gian! Vì bình định diệt trừ tà ma, hy sinh vài người tính là gì! Sư tôn là quá mức nhân từ, mới có thể mất đi tiên thân vào tay ma chủ!"
Tần Vân Hề cũng không đi sửa nàng ta nói sai, chỉ thuận thế dẫn đường: "Không sai, Thanh Âm, ta biết nàng không muốn đua chen với đời, đối với việc thành tiên thành thần cũng không có chấp niệm, nhưng mà vì thiên hạ thương sinh, có một số việc chúng ta không thể không làm. Thanh Âm, nàng thiện lương như vậy, nhất định không muốn thế gian trăm họ chịu lầm than đúng không!"
"Đại sư huynh, chúng ta nên làm như thế nào?" Trong mắt Liễu Thanh Âm bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu.
Tần Vân Hề ngẩng đầu nhìn nhìn tia sáng đỏ như vết thương không trung, nhàn nhạt cười: "Tìm được mệnh kiếp, cướp lấy mệnh kiếp, sau đó, chúng ta làm mệnh kiếp của hắn!"
Ngữ khí rất âm trầm làm người sợ hãi.
Liễu Thanh Âm nghe không rõ. Nhưng nàng biết, hơn vạn năm trước, Hoang Xuyên đã từng không thể thành công vượt qua mệnh kiếp, cuối cùng tiên thể tiêu tẫn, mất đi hậu thế.
"Chúng ta làm mệnh kiếp? Mệnh kiếp...... có thể là người sao? Vậy mệnh kiếp nguyên bản là cái gì?"
"Không nhất định."
Không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thanh Âm cảm giác được cảm xúc của hắn rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
Nàng ta cũng không quan tâm vị Đại sư huynh này có cảm xúc gì. Hiện giờ đã biết ai mới là chân chính là sư tôn, Liễu Thanh Âm cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình lại một lần sống lại, nhảy lên thình thịch. Mới vừa rồi, Trác Tấn không phải còn quay đầu lại nhìn nàng sao? Chỉ cần giết ma chủ, giúp sư tôn đoạt lại thân thể, hết thảy đều có thể trở lại như trước!
Nàng ta rũ đôi mắt xuống, không cho nam nhân bên cạnh này phát hiện tâm tư chân chính của nàng ta. Nàng ta biết người này thích nàng ta, cũng biết người này tàn nhẫn độc ác, vì cướp đoạt nàng ta, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giết chết sư tôn. Nàng ta càng ngày càng chán ghét hắn, nhưng hiện giờ, người mà nàng ta có thể dựa vào và lợi dụng, cũng chỉ có hắn.
Hắn nhất định không biết, trong túi Càn Khôn của nàng có cất giấu một pháp bảo có thể cất giữ hồn phách, đãi hắn giết chết thân thể phàm nhân của Trác Tấn xong, mình liền lén thu thập hồn phách sư tôn vào ẩn giấu trong pháp bảo. Lại chờ đến khi hắn đối phó với ma chủ, mình sẽ tìm cơ hội làm hồn phách của sư tôn quay trở về vị trí cũ......
Trong lòng Liễu Thanh Âm ra quyết định.
"Đại sư huynh không cần lo lắng, tà không thể thắng chính, chúng ta nhất định sẽ thắng." Nàng ta nâng đôi mắt hạnh lên, hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười điềm mỹ.
Hô hấp của Tần Vân Hề đột nhiên cứng lại.
Dáng vẻ này, hắn đã lâu lắm lâu lắm rồi không được nhìn thấy......
"Thanh Âm...... Về sau gọi ta là...... Vân Hề."
Liễu Thanh Âm cưỡng chế bản thân không buồn nôn, thanh thanh ngọt ngào kêu: "Vân Hề."
Tần Vân Hề đột nhiên quay đầu, nước mắt róc rách chảy xuống.
Hoá ra, khát vọng chân chính nhất trong lòng hắn, vẫn là bộ dáng nàng có thể kêu được tên chân chính của hắn.
Hai người không dám ngự kiếm rời khỏi đỉnh núi tư quá, chỉ cần đi vòng qua Hình đường, liền có thể rời khỏi cửa dưới chân núi.
Mới vừa rồi khi Tần Vân Hề ẩn vào đây cũng không gặp được cao thủ tọa trấn Hình đường, không nghĩ tới sau núi có người phi thăng rồi mà Hình lão nhân kia lại quay trở về, ngồi ngay ngắn trong đường, một mình ngồi uống bầu rượu lâu năm.
"Lão hủ đã sớm biết, chỉ cần buông bỏ chấp niệm bất luân kia, Kiếm Quân nhất định có thể đạp đất phi thăng......"
Hắn lau dòng nước mắt già nua, giống như một người cha già mong con trai hoá rồng, vui mừng đem một ly rượu lâu năm khác đổ ra trên mặt đất.
"Vô Xuyên lão hữu à, ta cuối cùng cũng nhìn được ngày này...... Ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng thập phần vui mừng đúng không...... Tới đây, uống ly này đo, ta cũng phải đi chúc mừng Kiếm Quân mới được!"
Bỗng nhiên, ánh mắt Hình trưởng lão ngưng lại, thân ảnh gầy gò như cây gậy trúc lướt ra khỏi đại đường.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm mới vừa vòng qua Hình đường, liền bị chặn lại.
......
......
Phía dau ngọn núi chính.
Huyết kiếm kéo cái đuôi dài màu đỏ đậm từ Nam chí Bắc đang lao vùn vùn từ phía chân trời lướt tới.
Đấu Long chắn ngay trước người Lâm Thu, dựng thẳng hai lỗ tai lên, thân thể hơi cúi thấp, trong miệng "Ô ô" rít gào.
Hướng đến cái thứ gì đó không rõ đang xâm nhập vào, phát ra tiếng uy hiếp.
Chỉ trong giây lát, kiếm đã đến.
Ngụy Lương lắc lắc tay áo, không chút để ý mà đi đến bên cạnh Lâm Thu, nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy bả vai nàng.
Mắt thấy ánh lửa kia thẳng tắp đáp xuống, Bình Nhi đang cả kinh đến hai chân đều run rẩy nhưng lại quật cường chắn ở trước mặt Trác Tấn, chuẩn bị hất hắn té xuống trên trên đất bất cứ lúc nào, dùng thân thể bảo vệ hắn.
Thảm thương nhất vẫn là Vương Vệ Chi. Hắn vẫn đang bị thanh kiếm của chính mình cố định trên ghế đá, mắt thấy kia ánh lửa kia càng ngày càng gần, gấp đến độ có chút nói năng lộn xộn: "Uy Ngụy Lương, ngươi cứu bảo bối của ta nhanh lên, lấy thanh kiếm này ra a a a!"
Trác Tấn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Bình Nhi, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."
Giờ phút này, không trung đã bị âm thanh ầm vang bao trùm, nhưng lại không áp được giọng nói nhẹ nhàng của Trác Tấn, phảng phất như một khi hắn mở miệng, tiếng sấm của tia lửa đầy trời kia đều phải nhường đường.
Kiếm, tới rồi.
Hắn nâng tay lên, tiếp được kiếm.
Thật không giống như suy đoán của thế nhân, thanh kiếm này không hề hoa mỹ một chút nào, không huyễn lệ, không có máu, cũng không có lửa.
Nó chỉ tầm thường vô cùng, thoạt nhìn còn có vẻ rẻ rúng hơn cả một thanh kiếm thiết tầm thường, trên mũi kiếm còn có mấy lỗ hổng không lớn không nhỏ. Giống như là mấy mảnh kiếm hỏng được thợ rèn lấy giá thấp thu về, chuẩn bị quăng vào lò nóng chảy để đúc lại cái mới.
Khi bàn tay gầy yếu xanh xanh trắng trắng của Trác Tấn cầm lấy chuôi kiếm, ngọn lửa phừng phực đầy trời ban nãy bỗng nhiên liền tan đi.
"Đây...... Đây......" Hai con mắt cá vàng của Vương Vệ Chi sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, "Đây là phi thăng?! Ngươi là một phàm nhân, sao lại có thể liền thành tiên như vật được?!!"
Trác Tấn nhàn nhạt cười: "Kiếm ý đã thông thiên mà, nhưng tu vi cũng chả có gì. Nói khái quát một chút, cứ coi như là được Kiếm Quân ban cho đi."
Hắn hít sâu một hơi, đối mặt Ngụy Lương, đoan chính vái chào thật sâu: "Kiếm Quân Trác Tấn, tham kiến tiền bối."
Khi hắn đứng lên, chỉ thấy hơi thở thanh lãnh trên mặt Trác Tấn đã biến mất hầu như không còn, giờ phút này hắn thoạt nhìn còn giống một thư sinh hơn cả lúc trước.
Ngụy Lương không thèm để ý mà "Ừ" một tiếng, nói: "Có tính toán gì không?"
Trác Tấn nói: "Tự mình tỉnh lại, đã nghe biểu muội nhắc mãi món tương cổ vịt ở Tụ Vân trai rất ngon. Giờ mang nàng về Kính kinh ăn vài lần cho đã thèm."
Ngụy Lương hơi có thâm ý hỏi: "Ngươi xác định là người khác muốn cùng đi với ngươi?"
Trác Tấn cười sang sảng: "Điểm tự tin này vẫn phải có."
Hắn lại vái chào, nhìn Ngụy Lương cười nói: "Chúc nhị vị sớm sinh quý tử."
Dứt lời, bộ dáng như không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa, mang theo Bình Nhi đi men theo con đường bên hông núi rời đi.
Lâm Thu đã nhìn ra,vị Trác Tấn này, chính là Nguỵ Lương chân chính. Những lời vừa rồi của hắn có một tầng thâm ý m, đó là hắn đã hoàn toàn buông bỏ thể xác đã từng là của hắn này.
Cho nên...... Tên phu quân giảo hoạt nhà mình...... Có thể chỉ điểm cho một Kiếm Quân phi thăng......
Giống như hắn còn hơn cả Kiếm Quân nữa.
Vương Vệ Chi còn đang ở một bên thổi mi trừng mắt. Có người ngoài ở đây, nàng cũng không tiện hỏi Ngụy Lương, liền trộm đưa mắt đi nhìn hắn.
Hắn bắt được tầm mắt lén lút của nàng, môi cong lại, một loại biến đổi tâm lý bên trong như không thể hiện ra ngoài hình như đang phát sinh trên người hắn. Vẫn là mặt mày như vậy, lại có một loại khí thế thực độc đáo phát ra, như chữ của hắn vậy, vừa cổ xưa lại vừa tuấn dật.
"Chúc mừng Kiếm Quân phi thăng!"
"Chúc mừng Kiếm Quân phi thăng!"
Làn sóng đệ tử đến chúc mừng tới rồi.
"Chúc mừng sư tôn phi...... ách? Sư tôn không có phi thăng hả?" Cố Phi đầy mặt mờ mịt.
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau. Bọn họ tu vi không đủ, cũng không nhìn ra Kiếm Quân rốt cuộc có phi thăng hay không.
Không khí xấu hổ vô cùng.
Ngụy Lương đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy một cái đệ tử Hình đường té ngã lộn nhào vọt lại đây.
"Đã xảy ra chuyện! Liễu Thanh Âm chạy trốn khỏi kết giới, cùng Tần Vân Hề, hai người, huyết, huyết tẩy Hình đường rồi đào tẩu! Hình trưởng lão bị hại rồi!"
Bởi vì có khách, cho nên Ngụy Lương không đi về phương hướng tân phòng, mà theo một con đường nhỏ khác, dẫn mọi người đi ra sau núi.
Chỉ thấy trong rừng trúc có một sương phòng bằng gỗ màu xanh lá thanh thoát, phía trước gian phòng này còn có đặt một cái bàn gỗ bốn cạnh.
Ngụy Lương đưa mọi người đi đến trước bàn gỗ, vung tay áo, trên bàn liền chỉnh chỉnh tề tề xuất hiện đầy rượu cùng món ăn tiên khí.
Lâm Thu: "......" Cái kỹ năng này quá tốt, thật vô cùng muốn học!
Ngụy Lương giơ tay, nhìn Trác Tấn nói: "Thỉnh."
Trác Tấn bảo Bình Nhi ngồi xuống trước, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, chờ đám người Ngụy Lương đám người cũng ngồi xuống rồi, liền cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn.
Động tác của người mau lẹ, thanh âm nhẹ nhàng, vội vàng dùng bữa, cũng bất chấp khách sáo.
Tròng mắt Vương Vệ Chi xoay chuyển, bỗng nhiên có chút xấu hổ —— suốt một đường này, mấy người tu sĩ căn bản không nhớ rõ phàm nhân cần phải được ăn uống, cũng may Trác Tấn có tự mình mang theo lương khô và nước. Lúc bọn hắn ngẫu nhiên dừng lại để ăn uống, Vương Vệ Chi còn thấy phiền.
Ngụy Lương thấy Lâm Thu hai mắt đăm đăm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không khỏi có chút buồn cười.
"Muốn học à?"
Nàng đột nhiên hoàn hồn, liên tục gật đầu.
Ngụy Lương đang muốn nói chuyện, chỉ nghe tên Vương Vệ Chi cười lớn một tiếng, nói: "Đồ ngốc! Hắn đem đồ vật từ trong túi Càn Khôn lấy ra mà thôi! Ngươi sẽ không cho rằng đống này là hắn biến ra chứ!"
Ngụy Lương: "......"
Lâm Thu: "......" Sao đột nhiên có cảm giác như tình thú bị cắt ngang giữa chừng nhỉ.
Vương Vệ Chi cũng không tự giác chút nào, xách lên kia hồ lô bằng đồng thau, đầu ngưỡng ra sau, để rượu mát lạnh từ trong hồ lô chảy vào trong miệng, sau đó há mồm uống xuống.
Động tác của hắn thập phần hào phóng, tư thái tiêu sái, diện mạo anh tuấn tú, một thân áo choàng hai màu đỏ trắng đan xen ẩn ẩn toả ra ánh sáng nhạt, nhưng lại cũng tuấn lãng mê người.
Khoé môi Ngụy Lương cong lên một tia cười nhạt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Vương Vệ Chi như là con gà trống bị bóp cổ, từ tròn cổ họng nghẹn ra một tiếng kêu kỳ quái, đem cái bình hồ lô đồng thau kia ném xuống, cong người phun thẳng "phèo phèo".
"Chua! Ui! Ngụy Lương! Ngươi vậy mà dùng rượu hư đãi khách!"
Trác Tấn kỳ quái mà nhấp một ngụm một ngụm trong ly rượu của chính mình, nói: "Rượu ngon mà."
"Sao có thể!" Vương Vệ Chi trừng mắt lên, "Rõ ràng là vừa chua vừa hư!"
Khi hắn cố dùng đôi mắt trừng người, cặp mắt thon dài lại hơi hơi sưng lên, nhìn như một con cá vàng.
Đuôi lông mày Ngụy Lương hơi nhướng, ngữ khí không chút để ý: "Ngươi sẽ không cho rằng là do ta biến ra chứ."
Trả lại nguyên câu.
Vương Vệ Chi: "......"
Nếu còn không rõ Ngụy Lương cố ý chỉnh hắn, vậy hắn cũng sống uổng phí mấy năm nay.
"Được, được lắm." Vương Vệ Chi buồn bực xoay người qua một bên, bắt đầu tính tình trẻ con của mình.
Trác Tấn vòng tay phải đặt ở bên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, che dấu ý cười.
Từ Bình Nhi cũng thả lỏng rất nhiều, nàng cũng không cố ý tiến đến bên cạnh nữ tử duy nhất là Lâm Thu để lôi kéo làm quen, chỉ thỉnh thoảng nâng mắt kên, thân thiện nhìn Lâm Thu một cái, sau đó hướng về phía nàng ngây ngốc mà cười một chút.
Lâm Thu nhìn nàng ta càng thêm thuận mắt.
Cơm xong, Trác Tấn buông đũa, nhìn Ngụy Lương nói: "Có không mượn nói chuyện một chút không?"
Ngụy Lương "Ừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên người Vương Vệ Chi, chần chờ một lát.
Vương Vệ Chi cười: "Như thế nào, sợ ta lén mang tức phụ ngươi chạy à? Nghe nói năm đó, Vương thị tổ tông ta từng mang thê tử của lão Kiếm Quân chạy rồi thì phải! Lo lắng này của ngươi, thật ta cũng không phải không có đạo lý......"
Chợt nghe tiếng kiếm "tranh" một tiếng, thanh bội kiếm bên hông Vương Vệ Chi thế mà tự động xuất vỏ lướt ra, đâm thủng áo choàng vị trí giữa hai chân hắn, một đường cắm thẳng vào sâu trong ghế đá, dán vào da thịt, "Ong ong" rung động không ngừng.
Ngụy Lương mặt không có biểu tình: "Ở xa tới là khách, không giữ ngươi lại đủ ba ngày thì tính ra ta chiêu đãi không chu toàn."
Dứt lời, dẫn Trác Tấn đi về hướng trong sương phòng bằng trúc.
Vương Vệ Chi nhe răng nhếch miệng, "Tê tê" hít một ngụm khí lạnh.
Hắn lặng lẽ nhích nhích về phía sau, vậy mà thanh kiếm của hắn giống như mọc ra hai con mắt, cũng dịch dịch về phía sau theo hắn, cọ cọ vào trong phần da thịt suýt chút nữa chạm đến nơi hiểm yếu. Thanh kiếm này là nhiệt kiếm, nhưng Vương Vệ Chi lại cảm giác da mình đang lạnh căm căm nổi mấy đợt da gà.
Mồ hôi lạnh ròng ròng, lại không dám lộn xộn.
"Phí Tiêu, ngươi thay đổi rồi." Hắn rũ mắt cùng khóe miệng xuống, tức giận mà nhìn bản mạng kiếm của mình, ngữ khí ủy khuất thật sự.
Lâm Thu cùng Từ Bình Nhi nhịn không được, che miệng cười lên tiếng.
"Ngươi xứng đáng," Từ Bình Nhi nói, "Làm gì có ai nói chuyện như ngươi vậy, xứng đáng bị phạt."
Vương Vệ Chi trắng mắt liếc nàng ta một cái: "Uy uy uy, ngươi là đồ vong ân bội nghĩa sao? Suốt một đường đến đây, họ Liễu xem ngươi không vừa mắt, kiếm chuyện với ngươi không biết bao nhiêu lần, là ai che chở ngươi? Hả?!"
Từ Bình Nhi hơi dẩu đôi môi đỏ: "Phải, phải, phải, cảm tạ ơn quan tâm của Vương thiếu hiệp!"
Nàng ta cùng Vương Vệ Chi cũng có vài phần quen thuộc, thấy Lâm Thu ôn nhu vô hại, liền không hề phòng vệ mà nói: "Ta thực sự cũng không thể nào hiểu rõ, vị Liễu tiên tử kia dung nhan tuyệt mỹ, tu vi cao thâm, khí chất cũng không phải người phàm tục như ta có thể so sánh. Biểu ca nói câu nói kia, rõ ràng cũng chỉ là lời nói khi tức giận, nàng ta vì sao lại khắp nơi nhìn ta không vừa mắt chứ?"
Máu tò mò trong người Lâm Thu hừng hực thiêu đốt: "Biểu ca ngươi nói gì đó?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Bình Nhi ửng đỏ, ngượng ngùng không mở miệng.
Vương Vệ Chi nói: "Trác Tấn mắt mù, nói Liễu Thanh Âm không đẹp bằng Từ Bình Nhi. Thật ra ta lại không cảm thấy vậy, nếu bàn về diện mạo, vẫn là Liễu Thanh Âm đẹp hơn nhiều!"
Lâm Thu: "......" Khó trách thứ họ Vương này không cưới được lão bà!
Từ Bình Nhi lại không để ý chút nào, liên tục gật đầu nói: "Đích xác là như thế, ta tuy có hai phần nhan sắc, nhưng bản thân cũng biết tự hiểu lấy mình. Ta bất quá cũng chỉ là người trần tục, làm sao có thể so sánh được với Liễu tiên tử, hay cả có vị tiên tử này."
Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng, nâng một chân lên, cẩn thận mà vòng qua nhiệt kiếm, đá trúng cái bàn đang bày đầy hồ lô đồng thau kêu "Đông" một tiếng lớn, nói ——
"Đáng tiếc nha, đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc nữ nhân kia toàn thân trên dưới, không một chỗ không nào không phát ra mùi vừa chua vừa hôi," hắn chỉ chỉ đám rượu chua loét mà mình phun trên mặt đất, nói, "Nhạ, cứ giống như cái rượu này nè, nhìn nhan sắc thì được đó, nhưng ai uống lên cũng phải phun ra!"
Từ Bình Nhi nhớ tới đến Liễu Thanh Âm mấy ngày này làm đủ loại chanh chua, không khỏi cảm khái lắc lắc đầu.
"Nữ nhân họ Liễu kia cũng thật là hiếm lạ." Vương Vệ Chi chớp mắt, nhìn Lâm Thu nói, "Lúc ban đầu khi mới xuất phát, Trác Tấn vô tình chạm vào mu bàn tay nàng ta một chút, nàng ta giống như một trinh tiết liệt phụ, bộ dáng cương quyết muốn rút kiếm chém người. Sau này đi trên đường, Trác Tấn không để ý tới nàng ta, nàng ta lại thỉnh thoảng tiến đến bên cạnh người ra, dùng sức muốn đẩy biểu muội người ta ra phía sau. Chậc, chậc, ta đi ở một bên nhìn, đều xấu hổ vô cùng giùm nàng ta, còn tên Tần Vân Hề kia càng không cần phải nói, sắc mặt suốt ngày âm đến muốn tích ra nước."
Lâm Thu: "......" Bộ dáng Vương Vệ Chi giờ phút này thật sự rất giống cái loại khuê mật suốt ngày gặp nhau nhiều chuyện xong rồi đi.
Từ Bình Nhi tò mò nhìn về phía Lâm Thu, hỏi: "Ngài là thê tử của Kiếm Quân đúng không?"
Lâm Thu có hơi ngượng ngùng, nói: "Ừ."
"Kiếm Quân thật tốt." Từ Bình Nhi nói, "Mới vừa rồi ta thật là đổ mồ hôi, sợ Kiếm Quân mềm lòng bênh vực nàng ta. Trường hợp như vậy, nếu Kiếm Quân mở miệng che chở nàng ta, vậy trong lòng ngài không biết bao nhiêu khó chịu nha! Nói một câu thực lòng, nếu ta là nam tử, bị một vị đại mỹ nhân như vậy nũng nịu nhìn, ta chỉ sợ đã sớm tìm không ra Nam Bắc! Kiếm Quân thật khiến người khâm phục, cũng giống như biểu ca của ta, đều là quân tử đoan chính!"
Lâm Thu cười khúc khích: "Nói ba câu không rời được biểu ca của ngươi."
Mặt Từ Bình Nhi cứng đờ một chút liền đỏ ửng.
Vương Vệ Chi nhướng mày cười nói: "Nhưng ta lại chưa từng nghe ngươi nhắc đến tên Ngụy Lương đâu. Nghĩ cho kỹ rồi chứ, khi nào theo ta đi?"
"Ta vì sao phải đi theo ngươi?" Lâm Thu thật sự kinh ngạc hỏi hắn.
"Ngươi!" Vương Vệ Chi nổi giận, đang muốn nhảy dựng lên, bỗng nhiên nhớ tới bản mạng kiếm của mình đang cắm sát bên cạnh bản mạng bảo bối chính mình, tức khắc uể oải xuống, héo héo nói, "Ngươi cho rằng Ngụy Lương vì sao thả ngươi ra khỏi tháp? Đều là bởi vì ta, bởi vì ta, bởi vì ta, ngươi có hiểu hay không? Ta muốn cạy cái Cửu Dương tháp kia, Ngụy Lương sợ, liền ra tới ngoài nói với ta, bảo ta đi bảo hộ Trác Tấn, sau đó hắn sẽ thả ngươi ra ngoài. Bằng không ta rảnh rỗi quá có việc gì chạy đi phàm giới cứu người làm cái gì —— hiện tại ngươi đã hiểu ai là ân nhân cứu mạng của ngươi chưa?"
Ngữ khí của thiếu niên thập phần ủy khuất.
Nghe hắn nói vậy, không biết vì sao làm Lâm Thu có một loại cảm giác hơi loạn —— giống như Vương Vệ Chi hắn là Bạch nương tử phát động thủy mạn kim sơn, còn Ngụy Lương là Pháp Hải bị buộc bất đắc dĩ không thể không thả người. ( Editor: mời xem truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà để biết thêm chi tiết nha!^^)
Từ Bình Nhi nhịn không được nở nụ cười: "Vương thiếu hiệp, ngươi sai rồi! Đây rõ ràng là hai chuyện không liên quan gì đến nhau. Theo ta thấy, Kiếm Quân chính là muốn để ngươi đi chỗ khác, đỡ cho ngươi ồn ào trước mặt. Ngươi không phát hiện biểu ca của ta khi đối mặt với ngươi, cũng thập phần đau đầu sao?"
Vương Vệ Chi cười lạnh nói: "Quả nhiên là ba câu không rời được biểu ca của ngươi! Các ngươi tránh ra, để ta đợi một mình được rồi!"
Hai nữ tử đều nhịn không được nở nụ cười.
Phía sau nhẹ nhàng truyền đến một tiếng cửa trúc "Kẽo kẹt".
Ngụy Lương cùng Trác Tấn từ trong sương phòng đi ra.
Thần sắc Trác Tấn càng thêm thong dong, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tan đi rất nhiều, khi đối diện với tầm mắt của Bình Nhi, khóe môi hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mang theo vài phần trẻ con.
Ngụy Lương vẫn là bộ dáng không chút để ý kia, nói: "Thật sự nghĩ kỹ rồi? Ngươi xác định muốn rời khỏi nơi này, đến phàm giới sinh sống? Chuyện đấu đá nhau như ở nơi Tu Chân giới này dưới đó cũng không thiếu, nếu ngươi lại gặp loại chuyện này, sẽ trông cậy vào ai tới cứu ngươi?"
"Ta có thể tự cứu." Trác Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười hơi trẻ con, "Từ trước đến nay, ta cứ cho rằng chiến trường tức là địa ngục. Hiện giờ mới hiểu, luyện ngục chân chính là ở trong lòng người. Từ trước, ta không muốn suy đoán nhân tâm, chỉ nghĩ trên thế gian này ngoại trừ ma chủng, mỗi người đều là người tốt —— quả thật đó là lừa mình dối người. Hiện giờ ta đã đã nguyện ý mở mắt đi đường, tất nhiên sẽ không té ngã dễ dàng như vậy nữa."
Ngụy Lương hơi hơi nhíu mày.
Trác Tấn cười nói: "Ngươi vì ta làm đủ nhiều rồi. Từ nay về sau, chúng ta cứ sống mạnh khoẻ cuộc sống của mình đi. Không cần để ý ta, sinh tử có mệnh, lúc trước ta đã quyết định như vậy, tất nhiên sẽ không đổi ý."
Ngụy Lương nói: "Ta nói rồi, trong vòng 49 ngày, ngươi hối hận còn kịp. Chúng ta không giống nhau, về phía ta, đó là bản ngã."
Trác Tấn chậm rãi đi về phía trước hai bước, nói: "Không cần, thật sự không cần. Ta hiện tại rất tốt, là thật sự rất hảo, tốt nhất từ trước đến giờ. Hiện giờ ta đã biết, tiên, phàm, căn bản không có gì khác nhau. Đần độn như ta trước đây, cho dù có phi thăng thì có ý nghĩa gì? Lấy thân phận phàm nhân để hiểu ra chân lý của sinh mệnh, cũng chưa chắc sẽ kém cỏi. Ngươi đã giúp ta bỏ xuống chấp niệm cùng vọng tưởng chấp mê, ta hiện giờ, mới xem như hoàn toàn hiểu rõ."
Giữa khuôn mặt hết sức bình thường, bỗng hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Từ Bình Nhi nhìn đến choáng váng: "Biểu, biểu ca......"
Giờ khắc này, nàng lại cảm thấy biểu ca tay trói gà không chặt nhà mình, so với những người như Vương Vệ Chi, Tần Vân Hề, càng giống một...... vị Phật hơn?
Nàng vội vàng bác bỏ ngay cái ý niệm này ở trong lòng —— Phật, đó là phải tứ đại giai không. Nàng còn muốn làm thê tử của biểu ca, sinh oa nhi cho hắn mà! Không không, biểu ca ngàn vạn lần đừng có ý niệm xuất gia nha!
Từ Bình Nhi khẩn trương mà nhìn Trác Tấn.
Trác Tấn lại đưa mắt trông về phía xa, tầm mắt lướt qua rừng trúc, chạy về hướng núi xa.
Giữa thiên địa, có một cái gì đó không thể nói không thể nói rõ, đang cùng hắn ẩn ẩn cộng minh.
Loại cảm giác này......
Hắn chưa bao giờ từng có! Hắn là người thiên phú trác tuyệt, sớm đã tu thành người mạnh nhất đương thời, kiếm ý càng không có ai có thể nhìn thấy bóng lưng. Nhưng mà, tu chân tu chân, chỉ biết tu, trước sau thiếu một chữ "thực", khó trách thật lâu như vậy rồi vẫn không ngộ ra được!
Hiện giờ, ở trước mặt người giúp chỉ điểm, người đã từng là Kiếm Quân này, rốt cuộc cũng ngộ đạo.
Theo ý niệm mơ hồ rung động lên trong lòng, tinh thần của hắn phóng qua ngàn vạn dặm, dừng trong một chỗ rừng rậm.
Nơi đó, có nửa đoạn kiếm nghiêng nghiêng cắm trong vũng bùn, quanh mình còn tứ tán các mảnh kiếm không còn đầy đủ.
Hắn dựa vào bản năng trong lòng, nắm chặt thật mạnh!
Tại một nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi này, vô luận là Tiên giới vẫn là phàm giới, bất kể người nào đang mang bội kiếm trên người đều cảm giác được thân thể hơi hơi rung động!
Giống như thanh kiếm bên hông đột nhiên có ý thức, đang hướng về phía kiếm quân cúi đầu.
Cứ như vậy, từng tiếng "Leng keng" réo rắt vang vọng rừng rậm, một luồng ánh sáng xanh nhanh chóng ngưng tụ, ẩn ẩn thành hình dáng một thanh kiếm, lấy khí thế cắt thẳng qua hư không, xẹt qua trời cao vạn dặm, thẳng tắp chạy về phía Vạn Kiếm Quy Tông!
Kiếm đã tàn khuyết, nhìn không ra bộ dạng nguyên bản của nó. Nhưng tốc độ lại cực nhanh, mau đến mức tạo ra ngọn lửa đỏ trên thân kiếm khi lướt vào trong gió!
Thật giống như không trung bị nó cắt qua, chảy ra một lằn máu, vết thương đọng lại phảng phất như vĩnh hằng. Dưới ngọn liệt hoả rèn nóng chảy đó, tàn kiếm dần dần xảy ra biến hóa......
Ở cái khoảng cách mà tu sĩ dùng tốc độ nhanh nhất cũng mất ba ngày lộ trình, thanh kiếm này lại trong vòng một nén nhang đã đi đến nơi.
"Đó...... Đó là cái gì?!"
Cả một vùng đại lục, gần như hết một phần ba mảnh đất này đều có thể trông thấy phong cảnh thần tiên ấy.
Nó kéo cái đuôi đỏ như máu, xẹt qua bảy đỉnh núi của Vạn Kiếm Quy Tông, dừng lại trên không gian sương phòng phía sau ngọn núi chính.
"Đây...... là Kiếm Quân đột phá phi thăng sao?!"
"Sư tôn phi thăng rồi?!"
"Ôi —— Kiếm Quân phi thăng!" Bên ngoài kết giới của ngọn núi chính, đám đệ tử trẻ tuổi hoan hô một tiếng, rút chân ra liền chạy ra bên ngoài.
Liễu Thanh Âm bị nhốt vào trong kết giới tư quá, đúng lúc trong lòng đang vô cùng khó chịu, chợt nghe một câu như vậy, lập tức như có vạn móng vuốt đang cào vào trong tim.
"Ngươi đừng đi! Thả ta đi ra ngoài mau!" Bội kiếm của nàng ta đã bị đoạt lại, chỉ có thể vô lực dùng chân đi đá cái quầng sáng kết giới kia.
"Hắn phi thăng? Không, không có khả năng! Hắn là ma, làm sao có thể phi thăng! Gạt người, đều là gạt người! Người kia căn bản không phải sư tôn, lúc đang ở dưới lăng ngầm của Ô thị, sao ta lại ngu dại tự mình lừa dối mình chứ......" Nàng ta lẩm bẩm tự nói, ôm tay đi lòng vòng xung quanh trong kết giới.
"Trác Tấn, Trác Tấn, Trác Tấn mới chính là sư tôn! Trời ạ! Hắn gọi ta là Thanh Âm, vậy mà ta không có nhận ra hắn!" Nàng ta buồn nản ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, "Ta nên nhận ra hắn sớm một chút mới đúng! Sao lại có thể như vậy, ta làm sao lại có thể không nhận ra hắn chứ! Đều do cái con ả Bình Nhi kia! Nhất định là nó nhân cơ hội dẫn dụ hắn, hại hắn động phàm tâm, bằng không sư tôn sao lại không nhận ta chứ?"
"Tất cả chuyện này khẳng định đều là âm mưu của ma chủ! Hắn cố ý hại ta! Hắn cố ý ly gián ta cùng với sư tôn...... Khó trách hắn xem trọng Lâm Thu! Cái loại người như Lâm Thu này, ác độc hiểm ác, hai người tà ma bọn họ, đúng là cá mè một lứa!"
Nàng ta thống khổ vô cùng, trong mắt bùng lên oán độc: "Đám tà ma, đều là tà ma! Hắn rõ ràng không phải là sư tôn, còn giả thành thân phận sư tôn tới nhục nhã ta! Ta, ta nhất định sẽ không cam tâm! Ta muốn hắn chết! Còn có Lâm Thu, ta muốn...... trảm yêu trừ ma! Ta muốn đem cái đám ma vật đáng ghê tởm đó, tự ta sẽ đưa chúng xuống địa ngục!"
Cách kết giới, nàng ta nghe được một tiếng thở dài sâu kín: "Rốt cuộc đã hiểu rồi?"
Liễu Thanh Âm giật mình ngẩng đầu.
Chỉ thấy trường kiếm của Tần Vân Hề nhiễm máu, mệt mỏi đứng ở bên ngoài kết giới, đối diện với nàng ta.
Trên sơn đạo phía sau hắn, cách đó trăm trượng, có thi thể của hai đệ tử phòng vệ đang nằm.
"Đại sư huynh......" Liễu Thanh Âm mê loạn. hai tròng mắt hiện lên rõ ràng sự kinh ngạc.
Tần Vân Hề hơi hơi mỉm cười: "Thanh Âm, ta tới cứu nàng."
Hắn dùng ngọc bài nhiễm máu mở kết giới ra.
Càng đi về hướng dưới chân núi, Liễu Thanh Âm càng cảm thấy kinh tâm: "Đại sư huynh...... Ngươi, ngươi sao phải tàn sát đồng môn chứ!"
Trên môi Tần Vân Hề mang cười, ánh mắt cũng ôn nhu, lời nói ra lại làm người không rét mà run: "Giữ mạng chúng nó lại, để chúng nó báo tin cho ma chủ sao?"
Liễu Thanh Âm theo bản năng run lập cập.
Chợt, trong ánh mắt nàng ta hiện lên một tia tàn nhẫn: "Đúng. Ma chủ là tu hú chiếm tổ, đem đến hạo kiếp ngập trời cho thế gian! Vì bình định diệt trừ tà ma, hy sinh vài người tính là gì! Sư tôn là quá mức nhân từ, mới có thể mất đi tiên thân vào tay ma chủ!"
Tần Vân Hề cũng không đi sửa nàng ta nói sai, chỉ thuận thế dẫn đường: "Không sai, Thanh Âm, ta biết nàng không muốn đua chen với đời, đối với việc thành tiên thành thần cũng không có chấp niệm, nhưng mà vì thiên hạ thương sinh, có một số việc chúng ta không thể không làm. Thanh Âm, nàng thiện lương như vậy, nhất định không muốn thế gian trăm họ chịu lầm than đúng không!"
"Đại sư huynh, chúng ta nên làm như thế nào?" Trong mắt Liễu Thanh Âm bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu.
Tần Vân Hề ngẩng đầu nhìn nhìn tia sáng đỏ như vết thương không trung, nhàn nhạt cười: "Tìm được mệnh kiếp, cướp lấy mệnh kiếp, sau đó, chúng ta làm mệnh kiếp của hắn!"
Ngữ khí rất âm trầm làm người sợ hãi.
Liễu Thanh Âm nghe không rõ. Nhưng nàng biết, hơn vạn năm trước, Hoang Xuyên đã từng không thể thành công vượt qua mệnh kiếp, cuối cùng tiên thể tiêu tẫn, mất đi hậu thế.
"Chúng ta làm mệnh kiếp? Mệnh kiếp...... có thể là người sao? Vậy mệnh kiếp nguyên bản là cái gì?"
"Không nhất định."
Không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thanh Âm cảm giác được cảm xúc của hắn rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
Nàng ta cũng không quan tâm vị Đại sư huynh này có cảm xúc gì. Hiện giờ đã biết ai mới là chân chính là sư tôn, Liễu Thanh Âm cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình lại một lần sống lại, nhảy lên thình thịch. Mới vừa rồi, Trác Tấn không phải còn quay đầu lại nhìn nàng sao? Chỉ cần giết ma chủ, giúp sư tôn đoạt lại thân thể, hết thảy đều có thể trở lại như trước!
Nàng ta rũ đôi mắt xuống, không cho nam nhân bên cạnh này phát hiện tâm tư chân chính của nàng ta. Nàng ta biết người này thích nàng ta, cũng biết người này tàn nhẫn độc ác, vì cướp đoạt nàng ta, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giết chết sư tôn. Nàng ta càng ngày càng chán ghét hắn, nhưng hiện giờ, người mà nàng ta có thể dựa vào và lợi dụng, cũng chỉ có hắn.
Hắn nhất định không biết, trong túi Càn Khôn của nàng có cất giấu một pháp bảo có thể cất giữ hồn phách, đãi hắn giết chết thân thể phàm nhân của Trác Tấn xong, mình liền lén thu thập hồn phách sư tôn vào ẩn giấu trong pháp bảo. Lại chờ đến khi hắn đối phó với ma chủ, mình sẽ tìm cơ hội làm hồn phách của sư tôn quay trở về vị trí cũ......
Trong lòng Liễu Thanh Âm ra quyết định.
"Đại sư huynh không cần lo lắng, tà không thể thắng chính, chúng ta nhất định sẽ thắng." Nàng ta nâng đôi mắt hạnh lên, hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười điềm mỹ.
Hô hấp của Tần Vân Hề đột nhiên cứng lại.
Dáng vẻ này, hắn đã lâu lắm lâu lắm rồi không được nhìn thấy......
"Thanh Âm...... Về sau gọi ta là...... Vân Hề."
Liễu Thanh Âm cưỡng chế bản thân không buồn nôn, thanh thanh ngọt ngào kêu: "Vân Hề."
Tần Vân Hề đột nhiên quay đầu, nước mắt róc rách chảy xuống.
Hoá ra, khát vọng chân chính nhất trong lòng hắn, vẫn là bộ dáng nàng có thể kêu được tên chân chính của hắn.
Hai người không dám ngự kiếm rời khỏi đỉnh núi tư quá, chỉ cần đi vòng qua Hình đường, liền có thể rời khỏi cửa dưới chân núi.
Mới vừa rồi khi Tần Vân Hề ẩn vào đây cũng không gặp được cao thủ tọa trấn Hình đường, không nghĩ tới sau núi có người phi thăng rồi mà Hình lão nhân kia lại quay trở về, ngồi ngay ngắn trong đường, một mình ngồi uống bầu rượu lâu năm.
"Lão hủ đã sớm biết, chỉ cần buông bỏ chấp niệm bất luân kia, Kiếm Quân nhất định có thể đạp đất phi thăng......"
Hắn lau dòng nước mắt già nua, giống như một người cha già mong con trai hoá rồng, vui mừng đem một ly rượu lâu năm khác đổ ra trên mặt đất.
"Vô Xuyên lão hữu à, ta cuối cùng cũng nhìn được ngày này...... Ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng thập phần vui mừng đúng không...... Tới đây, uống ly này đo, ta cũng phải đi chúc mừng Kiếm Quân mới được!"
Bỗng nhiên, ánh mắt Hình trưởng lão ngưng lại, thân ảnh gầy gò như cây gậy trúc lướt ra khỏi đại đường.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm mới vừa vòng qua Hình đường, liền bị chặn lại.
......
......
Phía dau ngọn núi chính.
Huyết kiếm kéo cái đuôi dài màu đỏ đậm từ Nam chí Bắc đang lao vùn vùn từ phía chân trời lướt tới.
Đấu Long chắn ngay trước người Lâm Thu, dựng thẳng hai lỗ tai lên, thân thể hơi cúi thấp, trong miệng "Ô ô" rít gào.
Hướng đến cái thứ gì đó không rõ đang xâm nhập vào, phát ra tiếng uy hiếp.
Chỉ trong giây lát, kiếm đã đến.
Ngụy Lương lắc lắc tay áo, không chút để ý mà đi đến bên cạnh Lâm Thu, nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy bả vai nàng.
Mắt thấy ánh lửa kia thẳng tắp đáp xuống, Bình Nhi đang cả kinh đến hai chân đều run rẩy nhưng lại quật cường chắn ở trước mặt Trác Tấn, chuẩn bị hất hắn té xuống trên trên đất bất cứ lúc nào, dùng thân thể bảo vệ hắn.
Thảm thương nhất vẫn là Vương Vệ Chi. Hắn vẫn đang bị thanh kiếm của chính mình cố định trên ghế đá, mắt thấy kia ánh lửa kia càng ngày càng gần, gấp đến độ có chút nói năng lộn xộn: "Uy Ngụy Lương, ngươi cứu bảo bối của ta nhanh lên, lấy thanh kiếm này ra a a a!"
Trác Tấn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Bình Nhi, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."
Giờ phút này, không trung đã bị âm thanh ầm vang bao trùm, nhưng lại không áp được giọng nói nhẹ nhàng của Trác Tấn, phảng phất như một khi hắn mở miệng, tiếng sấm của tia lửa đầy trời kia đều phải nhường đường.
Kiếm, tới rồi.
Hắn nâng tay lên, tiếp được kiếm.
Thật không giống như suy đoán của thế nhân, thanh kiếm này không hề hoa mỹ một chút nào, không huyễn lệ, không có máu, cũng không có lửa.
Nó chỉ tầm thường vô cùng, thoạt nhìn còn có vẻ rẻ rúng hơn cả một thanh kiếm thiết tầm thường, trên mũi kiếm còn có mấy lỗ hổng không lớn không nhỏ. Giống như là mấy mảnh kiếm hỏng được thợ rèn lấy giá thấp thu về, chuẩn bị quăng vào lò nóng chảy để đúc lại cái mới.
Khi bàn tay gầy yếu xanh xanh trắng trắng của Trác Tấn cầm lấy chuôi kiếm, ngọn lửa phừng phực đầy trời ban nãy bỗng nhiên liền tan đi.
"Đây...... Đây......" Hai con mắt cá vàng của Vương Vệ Chi sắp nhảy ra khỏi hốc mắt, "Đây là phi thăng?! Ngươi là một phàm nhân, sao lại có thể liền thành tiên như vật được?!!"
Trác Tấn nhàn nhạt cười: "Kiếm ý đã thông thiên mà, nhưng tu vi cũng chả có gì. Nói khái quát một chút, cứ coi như là được Kiếm Quân ban cho đi."
Hắn hít sâu một hơi, đối mặt Ngụy Lương, đoan chính vái chào thật sâu: "Kiếm Quân Trác Tấn, tham kiến tiền bối."
Khi hắn đứng lên, chỉ thấy hơi thở thanh lãnh trên mặt Trác Tấn đã biến mất hầu như không còn, giờ phút này hắn thoạt nhìn còn giống một thư sinh hơn cả lúc trước.
Ngụy Lương không thèm để ý mà "Ừ" một tiếng, nói: "Có tính toán gì không?"
Trác Tấn nói: "Tự mình tỉnh lại, đã nghe biểu muội nhắc mãi món tương cổ vịt ở Tụ Vân trai rất ngon. Giờ mang nàng về Kính kinh ăn vài lần cho đã thèm."
Ngụy Lương hơi có thâm ý hỏi: "Ngươi xác định là người khác muốn cùng đi với ngươi?"
Trác Tấn cười sang sảng: "Điểm tự tin này vẫn phải có."
Hắn lại vái chào, nhìn Ngụy Lương cười nói: "Chúc nhị vị sớm sinh quý tử."
Dứt lời, bộ dáng như không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa, mang theo Bình Nhi đi men theo con đường bên hông núi rời đi.
Lâm Thu đã nhìn ra,vị Trác Tấn này, chính là Nguỵ Lương chân chính. Những lời vừa rồi của hắn có một tầng thâm ý m, đó là hắn đã hoàn toàn buông bỏ thể xác đã từng là của hắn này.
Cho nên...... Tên phu quân giảo hoạt nhà mình...... Có thể chỉ điểm cho một Kiếm Quân phi thăng......
Giống như hắn còn hơn cả Kiếm Quân nữa.
Vương Vệ Chi còn đang ở một bên thổi mi trừng mắt. Có người ngoài ở đây, nàng cũng không tiện hỏi Ngụy Lương, liền trộm đưa mắt đi nhìn hắn.
Hắn bắt được tầm mắt lén lút của nàng, môi cong lại, một loại biến đổi tâm lý bên trong như không thể hiện ra ngoài hình như đang phát sinh trên người hắn. Vẫn là mặt mày như vậy, lại có một loại khí thế thực độc đáo phát ra, như chữ của hắn vậy, vừa cổ xưa lại vừa tuấn dật.
"Chúc mừng Kiếm Quân phi thăng!"
"Chúc mừng Kiếm Quân phi thăng!"
Làn sóng đệ tử đến chúc mừng tới rồi.
"Chúc mừng sư tôn phi...... ách? Sư tôn không có phi thăng hả?" Cố Phi đầy mặt mờ mịt.
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau. Bọn họ tu vi không đủ, cũng không nhìn ra Kiếm Quân rốt cuộc có phi thăng hay không.
Không khí xấu hổ vô cùng.
Ngụy Lương đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy một cái đệ tử Hình đường té ngã lộn nhào vọt lại đây.
"Đã xảy ra chuyện! Liễu Thanh Âm chạy trốn khỏi kết giới, cùng Tần Vân Hề, hai người, huyết, huyết tẩy Hình đường rồi đào tẩu! Hình trưởng lão bị hại rồi!"
Bình luận facebook