Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Tìm được thì đã chết
Trác Tấn đã thật lâu chưa ngủ trưa.
Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, đột nhiên cảm giác buồn ngủ như thủy triều ập tới, hắn dặn Từ Bình Nhi, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải đánh thức hắn trước, sau đó liền nằm lên trên giường gỗ, rơi vào giấc ngủ sâu.
Kỳ quái là thần trí hắn vẫn luôn thanh tỉnh.
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, chỉ là bên cạnh không thấy Từ Bình Nhi đâu.
Thanh kiếm gãy ngoan ngoãn nằm trên đầu giường lại có chút rung rung nhẹ nhàng.
Trong lòng Trác Tấn hơi hơi vừa động, hình như nhận ra điều gì đó. Hắn cầm kiếm qua, đặt ở trên gối đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Một lần đó, khi Tần Vân Hề mượn kiếm ý cùng thần hồn hắn cộng minh, cũng là như thế.
Vân Hề...... Hắn còn chưa rời đi sao? Ánh mắt Trác Tấn hơi ngưng đọng.
"Sư tôn...... Sư tôn......"
Phảng phất có người ở nơi nào đó gọi hắn.
Trác Tấn ngưng thần xác nhận, lại nghe không ra là thanh âm của ai. Rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi.
Giống như là tiếng của Tần Vân Hề, cũng giống như là lão Tam, lão Ngũ, lão Lục chết trong trận đại chiến tiên ma.
Bỗng dưng hoàn hồn, hắn ý thức được thanh âm này hình như là toàn bộ bọn họ, bọn họ cùng nhau gọi hắn.
Vì thế Trác Tấn thu kiếm vào vỏ, đeo lên trên eo, sau đó rời khỏi giường gỗ, đi ra bên ngoài.
Ra khỏi nhà gỗ, hắn phát hiện trước mặt mình là dòng người chen chúc xô đẩy, là cảnh tượng phồn vinh nhất của Tông phái khi nào. Mọi người tụ lại trước đài so đấu hắc thạch, đang xôn xao nghị luận về trận so đấu của Vạn Kiếm Quy Tông cùng Vương thị sắp bắt đầu.
Trác Tấn hơi có chút hoảng hốt.
Giương mắt nhìn qua, đầu tiên là thấy Ngụy Lương. Phía sau hắn chính là sáu người đám Tần Vân Hề, trên khuôn mặt mỗi người đều hừng hực sức sống, phảng phất như họ chưa từng mất đi.
Hắn đến gần thêm chút, phát hiện người khác không nhìn thấy hắn. Tất cả mọi người đều chú ý cảnh tượng trên đài so đấu.
Trên đài, ba ván thắng hai.
Một chút út ký ức sớm đã phủ đầy tro bụi một lần nữa hiện lên trong óc Trác Tấn. Hắn muốn phủi bụi bặm đi, nhưng lại phát hiện chuyện cũ sớm đã mơ hồ không rõ, mà cảnh tượng trước mắt lại đang tái hiện sinh động như thật.
"Vân Hề, sao lại mang ta về quá khứ trong trí nhớ, ngươi muốn cho ta nhìn cái gì?"
Trác Tấn đứng ở một bên, đưa tầm mắt lên trên đài so đấu.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ được một số chuyện, Vạn Kiếm Quy Tông thắng, Liễu Thanh Âm biểu hiện tốt nhất, được mình thu vào, làm đệ tử thứ bảy. Giai đoạn này, kiếm ý của hắn đã rất lâu không đột phá được, nên hắn muốn thu thêm một đệ tử nữa, trong lúc chỉ dạy cũng là nhìn lại từ đầu một lần, tìm kiếm điểm khiếm khuyết và cơ hội.
Hai người Vương thị chỉ chăm chăm nhằm vào Ô Quý, năm đó hắn đã nhìn ra. Chẳng qua hắn cũng không thèm để ý chút nào. Bởi vì trên chiến trường chân chính, kẻ địch từ trước tới nay đều không nói đạo lý, nếu không chịu nổi áp lực hay nghịch cảnh, trên đài so đấu chỉ là chuyện thắng thua, nhưng khi đứng trên chiến trường, đó là chuyện sinh tử.
Hắn không nhớ rõ Ô Quý biểu hiện như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc trước mình theo bản năng mà chọn Liễu Thanh Âm. Lúc ấy, hắn cũng không để chuyện hai người Vương thị kia ở trong lòng.
Dần dần mà, hắn nhăn mày lại.
Ván thứ nhất, xác thật là thua. Nguyên nhân là ở Liễu Thanh Âm chứ không phải Ô Quý.
Trác Tấn không khỏi có chút mờ mịt —— lúc trước, rõ ràng đã nhìn ra như vậy, vì sao đến cuối cùng hắn vẫn chọn Liễu Thanh Âm nhỉ? Đúng rồi, sau hai ván, Ô Quý tâm thần đại loạn, biểu hiện thật sự là quá mức không xong.
Chọn Liễu Thanh Âm, chẳng qua chỉ là lấy đứa cao hơn trong hai đứa lùn mà thôi.
Ngay từ đầu ván thứ hai, Trác Tấn liền mở to hai con ngươi. Hắn thấy Ô Quý một chân đạp Liễu Thanh Âm xuống. Ván thứ ba thì không cần phải nói, nếu không phải Ô Quý nhanh chóng quyết định, mặt mũi Vạn Kiếm Quy Tông thật sự là phải vứt vào đống rác.
Cho nên......
Hắn đến gần một chút, thấy "Ngụy Lương" bình bình tĩnh tĩnh mà tuyên bố sẽ thu Liễu Thanh Âm vào môn, mà Ô Quý, vì động thủ với đồng môn, phải chịu đào thải.
Trác Tấn nhìn "Ngụy Lương", yên lặng gật gật đầu. Đúng rồi, mình xác thật sẽ làm như vậy.
Hắn có chút mờ mịt mà nhìn Tần Vân Hề đứng lên bênh vực kẻ yếu Ô Quý, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Vân Hề, ngươi muốn nói cho ta, lúc trước ngươi kỳ thật cũng không có hảo cảm với Liễu Thanh Âm sao?"
Hắn lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm, "Nhưng mà đã quá muộn rồi."
Mọi người tan đi, Trác Tấn theo đuôi "Ngụy Lương", đi vào Thái Cực đỉnh.
Vương Dương Diễm mang theo Vương Hàn Lệnh cùng Vương Hàn Ngọc náo loạn lên.
Trác Tấn bình tĩnh nhìn tình thế phát triển, đối mặt với một "Ngụy Lương" đã từng là mình, hắn hơi hơi có chút nghi hoặc. Hắn có thể cảm giác được "Ngụy Lương" này có chút không giống chính mình, nhưng không biết vì sao, "Ngụy Lương" trước mắt này khi đưa ra lựa chọn cho mỗi một bước đều rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng mình.
Chờ đến khi Vương Hàn Ngọc lấy ra ảnh thạch, cõi lòng bình tĩnh như mặt hồ của Trác Tấn phảng phất như bị ném vào một khối đá ngàn cân, nhấc lên cơn sóng lớn kinh hãi!
Hoá ra, chân tướng năm đó lại là như thế sao! Vương Hàn Lệnh thật ra cũng không phải vô sĩ như vậy, hắn ta chỉ là, mang một trái tim si mê mà thôi!
Mà Liễu Thanh Âm, giẫm đạp lên một mảnh nhiệt tình của Vương Hàn Lệnh, lại lấy được mấy chục năm đồng cảm của mình.
Tâm thần run rẩy dữ dội, tất cả cảnh vật trước mắt dần dần rung lên.
Lại nhoáng thần một cái, người lại đoan đoan chính chính ngồi trên giường gỗ của mình, trên gối đầu vẫn đặt thanh kiếm gãy.
Chỉ là trước mặt xuất hiện một người.
Tần Vân Hề.
"Sư tôn......" Tần Vân Hề cong môi cười.
Trác Tấn phát hiện, Tần Vân Hề trước mắt rõ ràng vẫn mang bộ dáng lúc trước. Tuy không đủ rộng rãi, trong lòng cũng có suy tính, nhưng biểu tình lại lỗi lạc tinh minh, cả người cứ như là vầng thái dương bị một lớp mây mỏng che khuất.
Đây, mới là Tần Vân Hề trong trí nhớ, là Tần Vân Hề mà mình quyết định muốn đem tông phái giao vào tay hắn.
Khi không có đối lập thì sự khác biệt sẽ không rõ ràng, giờ phút này vừa nhìn, Trác Tấn chỉ cảm thấy mình như ếch bị nấu trong nước ấm, không hiểu sao lại không phát hiện Tần Vân Hề đã dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành bộ dáng lạnh lùng tối tăm đến vậy.
Trác Tấn ngơ ngẩn duỗi tay, xoa xoa vai hắn, "Ngươi, là cái gì?"
Tần Vân Hề an tĩnh mà cười cười: "Ta là một sợi tàn hồn may mắn còn biết quay đầu lại."
Trác Tấn khó hiểu: "Quay đầu lại? Hay là ngươi lại...... trọng sinh?"
"Không," trong mắt Tần Vân Hề hiện lên một mảnh thoải mái, "Bởi vì tổ phụ có được một lời hứa từ vị kia, nên hắn giữ lại cho ta một sợi tàn phách, mang ta nhìn lại quá khứ, nhận rõ hết thảy bản chất vốn có của tất cả mọi chuyện. Sư tôn, chuyện tới bây giờ, ta không trách Liễu sư muội, chỉ trách chính mình tâm tính không kiên, từng bước một, sa vào tâm ma, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu."
Trác Tấn hơi hơi nhíu mày.
Tần Vân Hề nói: "Sư tôn, hiện giờ ta càng hiểu rõ sự chênh lệch của ta cùng với người, trong lòng không còn bất luận một tia không cam lòng hay khúc mắc gì nữa."
Hắn đứng lên, cúi đầu làm lễ, lại nói: "Trước hoàn cảnh thuận lợi thì nơi đâu cũng toàn người lương thiện. Muốn nhận rõ một người, hoặc là nhận rõ chính mình, phải chờ đến khi gặp nghịch cảnh, tuyệt cảnh, mới biết tâm tính chân chính. Ta bị suy sụp, dần dần sinh tâm ma. Liễu sư muội, cũng như thế. Mà sư tôn sau khi mất đi tiên thân, trở thành phàm nhân, chịu bắt nạt, bị làm nhục, lại vẫn có thể thủ vững bản tâm, không khác gì khi vẫn là Kiếm Quân lúc trước. Như thế mới có thể phá kén lên niết bàn, quay về tiên đồ. Đệ tử kính nể, hổ thẹn."
Trác Tấn không khỏi sắc mặt thay đổi. Hắn đứng dậy, ôm lấy Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề ngước mắt, trong mắt mang cười: "Mà ta cùng với Liễu sư muội hôm nay phải chịu họa, đều là gieo gió gặt bão, một bước sai, lại một bước sai, cuối cùng không thể không đọa mê chướng, không được giải thoát. Đệ tử đã hoàn toàn hiểu ra, này cam tâm tình nguyện trở về với thiên địa."
"Vân Hề......" Trong cổ họng Trác Tấn nghẹn ngào.
"Sư tôn," Tần Vân Hề nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Ngài hiện tại có nhận ra mình cứng nhắc cố chấp đến cỡ nào không? Ngài nha, nên tiếp xúc cùng vị thánh nhân kia một chút, học cách đối nhân xử thế của người khác nha."
Trác Tấn: "...... Khụ, vi sư chắc phải hồi tông, đóng góp một hai phần sức lực non nớt, không nên ở bên ngoài tiêu phí thời gian."
Tần Vân Hề mỉm cười, lại thi lễ, sau đó thân ảnh dần dần phai nhạt.
Trác Tấn bừng tỉnh hoàn hồn, phát hiện mình đàn nằm nghiêng trên giường, lệ rơi đầy mặt.
Từ Bình Nhi một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn hắn.
"Bình Nhi......" Trác Tấn nói, "Cùng ta, hồi tông."
......
Thiên Kỳ Quan.
Lâm Thu tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng khi xuống tay lại cực kỳ sạch sẽ lưu loát.
Nàng biết ma chướng hung tàn, đám ma nhân "tự nguyện" ngồi xổm nơi này xếp hàng, nhất định là chịu đựng không ít dày vò.
Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà có thể trợ giúp bọn họ giải trừ đau khổ, còn chính mình cũng có thể nhận được hồi báo cực tốt. Đây chính là giao dịch hai bên cùng có lợi nha.
Lâm Thu xắn tay áo lên, sau khi bắt đầu rồi thì mải miết chẳng phân biệt ngày đêm nữa.
Rút ma chướng ra là một chuyện không tốn sức nhưng lại tương đối hao tổn tinh thần.
Trong cơ thể ma tộc ngàn vạn năm qua đã bị ma chướng thấm vào thật sâu, trong huyết nhục, trong thần hồn đều có chứa một chút hơi thở của ma chướng. Sau khi Lâm Thu bắt đầu khỏi động rút ma chướng ra, nếu không kịp thời ngắt ngang sức hút mãnh miệt của Nghiệp Liên, sẽ hút cái tên ma nhân đó đến chết.
Mỗi lần thay một ma nhân mới, trước khi bắt đầu rút ma chướng ra, Lâm Thu phải có chút thời gian thả lỏng thể xác và tinh thần, điều chỉnh trạng thái. Nếu gặp ma nhân trên Thần Ma cảnh thì còn an tâm nhẹ nhõm một chút, cứ tuỳ tiện mở ra hình thức rút ma chướng khoảng tầm non nửa nén hương, sau đó lại lên tinh thần, chuẩn bị dừng lại là vừa.
Còn đối với những tiểu ma dưới Anh cảnh, thật sự rất hao tâm tốn sức. Vừa mới tiếp xúc, phải chuẩn bị dừng lại bất cứ lúc nào. Khi gặp liên tục mười mấy tên đều tiểu ma Anh cảnh, Lâm Thu cảm thấy mình quả thực là mây đen phủ đầy đầu, ngay cả khuôn mặt đều đen thui luôn.
Mà khi liên tục chữa cho mấy đại ma, ánh nắng cũng phảng phất tươi đẹp thêm vài phần, chiếu lên khuôn mặt còn muốn phát ra ánh hào quang.
Mấy thời điểm này, nàng liền có tinh thần cùng Ngụy Lương nói vài câu.
"Thần hồn Liễu Thanh Âm vậy là bị vây ở trong kiếp cảnh của ta sao? Nàng ta không ra được hả?"
"Ừ." Ngụy Lương tựa vào trên lưng ghế, híp mắt lại nhìn nàng.
"Nàng ta sẽ chết sao?"
Ngụy Lương nói: "Tìm được, thì sẽ chết."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, như là đang nói chuyện về một con kiến nào đó vậy.
Loại sát tâm lạnh nhạt không thèm để ý này liền mang lại một cảm giác ngạo nghễ từ trên nhìn xuống, không thể vượt qua. Lâm Thu hơi hoảng hốt trong khoảnh khắc, cảm thấy khoảng cách của mình cùng hắn thập phần xa xôi.
Ánh mắt mới vừa hơi hơi tối sầm lại, liền có một bàn tay to xoa xoa ót.
Hắn cúi người sát vào một chút, thấp giọng nói: "Mệt không?"
Lâm Thu ngẩng đầu nhìn nhìn hàng Ma tộc đàn chạy dài đến vô tận, lắc đầu, nói: "Không mệt."
"Nói dối." Ngụy Lương nhàn nhạt cười, tay áo phất một cái, từ trên đài nhỏ nhảy xuống.
Lâm Thu giật mình một cái, kêu lên: "Đừng!"
Vẻ mặt của hắn thật sự là rất giống loại biến thái bệnh kiều, chính là cái loại nhìn thấy tức phụ vì người bệnh lo lắng, làm hắn đau lòng, dứt khoát xách đao xử lý hết toàn bộ người bệnh.
Ngụy Lương quay đầu nhìn nhưng vẫn bước tới, nhe răng cười.
Nụ cười bình thản này trong mắt Lâm Thu, càng là âm u giảo hoạt, cực kỳ giống biến thái.
Hắn lập tức đi hướng về những ma nhân tu vi thấp kém.
Đầu quả tim Lâm Thu run lên, cho rằng khi mình cứu trị tiểu ma, lơ đãng toát ra vẻ mặt u sầu, làm hắn chú ý, ghi hận lên đám tiểu ma này.
"Đừng, đừng động bọn họ, ta thật sự không mệt!" Nàng bò dậy, đuổi tới phía dưới đài.
Ngụy Lương làm bộ không nghe thấy, vươn ngón tay như bạch ngọc, ấn xuống đầu một ma nhân cấp thấp.
"Ngụy Lương!" Lâm Thu tức giận, "Dừng tay!"
Ngụy Lương cũng không dừng tay.
Ngay sau đó, Lâm Thu trực tiếp liền ngớ ngẩn.
Tiểu ma dưới tay Ngụy Lương cũng không bị đóng băng lại thành cái cột băng lạnh. Không biết hắn làm cái gì, chỉ thấy hơi thở trên người ma nhân cấp thấp này liền "Tạch tạch tạch" nhảy lên trên. Không bao lâu, ma khí bốn phía ùn ùn kéo về, lôi kiếp bắt đầu tụ lại trên đỉnh đầu tiểu ma nhân.
Lâm Thu: "......"
Hoá ra hắn là đã nhìn ra, khi nàng cứu trị những đại ma trên Thần Ma cảnh, tâm tình thoải mái có thể thả lỏng. Cho nên...... Hắn đang giúp ma nhân tăng tu vi lên?! Hắn làm sao có thể giúp ma nhân tăng tu vi lên?!
Đây...... Không phải, từ từ, hắn rốt cuộc là cái gì vậy?!
Trong khi nàng mắt chữ A miệng chữ O, tên ma nhân nhỏ bé mặt mũi ngơ ra đã mạnh mẽ bị ép đến tầng Thần Ma cảnh, đỉnh đầu hắn đã có mây sét mà đỏ ửng uốn lượn bay qua bay lại, cái sự tình thăng cấp cấp tốc lên Thần Ma này làm cho tên ma nhân nhỏ bé sợ tới mức run lên bần bật, ôm bả vai, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Đám ma tộc đang ngồi an tĩnh như gà cũng bắt đầu có chút ngồi không yên.
Chỉ cần có luồng sét đầu tiên giáng xuống, hơi thở ma tộc mà bọ họ cẩn thận che dấu sẽ không kiểm soát được, sét sẽ càng lúc càng tụ nhiều hơn, cuồn cuộn không ngừng. Giờ phút này lại không dám chạy, những ai đang ngồi xổm nơi này, ai cũng không tránh khỏi sợ hãi!
Mà cái thân ảnh đỏ sậm kia còn kinh khủng hơn, chúng ma sợ hãi đến ánh mắt đều phát run.
Ngụy Lương hậu tri hậu giác, phát hiện sắc trời tối sầm lại rồi.
Mặt mày thanh lãnh của hắn toát ra một chút không kiên nhẫn, tay áo rộng đỏ sậm rộng đứa lên không trung vẽ ra một hình cong lãnh lệ.
Đạo sét thứ nhất, vừa lúc rơi xuống.
Chỉ thấy một đám mây hình vòng cung hơi toả sáng bay ra, đuôi còn cong lại bao lấy mây sét màu đỏ đậm, đầu thì bổ nhào tới ôm lấy tia sét mạnh mẽ đang đánh xuống đỉnh đầu tên tiểu ma mới bị ép tăng tu vi.
Tên tiểu ma kia cũng biết cái tu vi tăng vùn vùn này của mình không dùng được, lại không dám chạy, sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy.
Đợi một lúc lâu, chỉ chờ được một tràng tiếng hút khí xung quanh mình.
Hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, liền thấy kia đám mây điện màu đỏ đậm lại bị đông lạnh thành một mảnh băng nửa trong suốt, lơ lửng như đang muốn rơi xuống, nhắm vào đầu mình.
Băng sương lập tức lan tràn ra, vô số tia sét ủ ra khỏi đám mây đỏ đậm dần dần bị đông lạnh thành những cái trụ, như những trụ kính treo lơ lửng trên trời cao tạo ra ánh sáng chiết xạ như trong ảo mộng. Từng tia sét đỏ bên trong đám mây chưa kịp chui ra thì đã bị đông cứng thành những hoa văn bên trong mặt kính, đủ hình đủ dạng.
Một màn này, có thể nói là tuyệt cảnh ở nhân gian.
Đám ma nhân muốn hoan hô, lại không dám, chỉ có thể nghẹn lại. Bọn họ không dám nhìn thẳng Ngụy Lương, chỉ dùng đuôi mắt liếc trộm ngắm góc áo bào đỏ quý giá đẹp đẽ, nhìn xem hắn đang đến gần hay là đi xa.
Ống tay áo dày nặng không gió tự động, Ngụy Lương liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn lên trên bầu trời, đi thẳng về hướng tên tiểu ma tiếp theo đang cả người run rẩy, ấn đầu hắn xuống.
Lâm Thu ngóng nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp —— nàng biết, Ngụy Lương trước nay tuy rằng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có mạnh dữ như như vậy đâu.
Đừng nói là bởi vì...... Thải âm bổ dương nàng đi?
Phảng phất cảm ứng được tiếng lòng của nàng, hắn hơi nghiêng nửa khuôn mặt, cười như không cười, nhướng mày nhìn nàng như khiêu khích.
Lâm Thu: "......"
Tay run lên, suýt chút nữa giật mình hút bẹp nữ ma nhân trước mặt mình.
Nữ ma nhân muốn khóc không dám khóc: "Thánh, thánh chủ anh minh, biết iem đang muốn giảm béo."
Lâm Thu: "......"
Sau khi Ngụy Lương bắt đầu gian lận, mỗi ma nhân đi đến trước mặt Lâm Thu trước ai cũng đều là Thần Ma cảnh, Thần Ma cảnh tương đương với bậc Hoá Thần của tu sĩ.
Lâm Thu biết, Ngụy Lương cũng không thể trực tiếp giúp tu sĩ Nhân tộc tăng tu vi lên, nếu không lúc trước hắn đã sớm làm nàng tăng thẳng lên Kim Đan, sau đó....Ăn! Không! Còn! Một! Mảnh.
Cho dù là sau khi cùng hắn song tu, tu vi của nàng cũng vẫn ở kỳ đầu Nguyên Anh thôi.
Cho nên quan hệ của hắn cùng Ma tộc ắt hẳn rất sâu xa, chỉ sợ còn nhiều điều bí ẩn hơn nàng suy đoán nhiều.
Lâm Thu biết vị tiện nghi phu quân nhà mình đây không giống người bình thường, nếu hắn không nói, vật nhất định có lý do tại sao hắn không nói, vì thế nàng cũng không rối rắm, tĩnh tâm, tăng thêm tốc độ rút ma chướng ra.
Hiện giờ, Nghiệp Liên đã nở rộ hai vòng cánh hoa sen, vòng cánh hoa thứ ba rõ ràng có màu sắc nhạt hơn nhiều, như là màu vàng kim sắp cởi đi lớp phủ ám sắc bên ngoài.
Và lượng ma chướng mà nó cần cũng nhiều đến mức làm Lâm Thu có chút tuyệt vọng.
Không ngủ không nghỉ bận bịu gần nửa tháng, cuối cùng cũng run run rẩy rẩy, không tình nguyện tràn ra một cánh hoa sen.
Sau khi cánh sen này mở ra, Lâm Thu phát hiện bên trong cánh hoa quả nhiên đã không còn màu u tối nữa, cũng không còn là màu vàng mờ nhạt ám, cũng không phải cái loại vàng kim toả sáng rực rỡ, mà là màu vàng kim trên mấy tấm lụa mỏng, nhìn có chút cảm giác mênh mông, màu vàng kim khiêm tốn.
Không phải là vàng kim thổ hào.
Mở ra một cánh hoa sen, là có thể nhìn thấy được vòng cánh hoa tiếp theo có bộ dáng gì.
Lâm Thu giật mình phát hiện, Nghiệp Liên cũng không phải có tổng cộng năm tầng cánh hoa sen giống như nàng đánh giá.
Kỳ thật chỉ có bốn tầng, nhưng chỗ nhuỵ hoa hiển nhiên là có huyền cơ khác.
Sau khi cánh hoa sen đầu tiên của vòng cánh hoa thứ ba mở ra, một chùm linh khí có khuynh hướng như chứa kim loại dũng mãnh xông vào khắp người, cảm giác thật nặng trĩu. Nàng thử đưa tay thao túng linh khí, ngưng ra một đóa hoa sen vàng nhạt nho nhỏ, bay bay ở sau lưng Ngụy Lương.
Nguyên Anh của nàng và linh khí trong thiên địa có sự cộng minh sâu đậm, nàng có thể thông qua linh khí, "nhìn" được cảnh tượng bốn phía xung quanh đoá hoa sen vàng nhạt nhỏ kia, như một thiết bị theo dõi di động vậy.
Lâm Thu thử thử xem khoảng cách cực hạn là bao nhiêu. Lấy tu vi hiện của nàng, vừa lúc có thể cho đoá hoa sen nhỏ màu vàng nhạt này tự do hoạt động trong toàn bộ Thiên Kỳ Quan.
Nàng có một trực giác mãnh liệt —— chờ đến sau khi hóa thần, nàng liền có thể làm thân thể mình dung nhập vào bên trong linh khí thiên địa, tuỳ tiện di chuyển đến vị trí của đoá hoa sen vàng nhạt này. Đây chính là thuật "thuấn di" của các tu sĩ cấp cao sử dụng đó nha.
Lâm Thu kích động không thôi. Hoá ra những thứ thần thông vô cùng phi khoa học, trái với quy luật tự nhiên như thế này, lại có thể từng bước thực hiện đâu vào đấy. Toàn bộ quá trình đều có logic của nó, cũng không phải quá huyền huyễn như vậy, nếu so sánh với thế giới lúc trước, điểm khác nhau chỉ là ở thế giới này, con người có thể thích ứng và sử dụng linh khí.
Cho nên có phải là nàng có thể suy xét phát minh một ít thần thông công nghệ cao không nhỏ? Lâm Thu rục rịch động tâm.
Khi đang nghĩ đến nhập thần, chợt thấy Ngụy Lương xoay người, suýt chút phát hiện được đoá hoa sen vàng nhạt đang lén lút đi theo phía sau hắn.
Lâm Thu hoảng sợ, vội vàng luống cuống tay chân thu lại đoá sen trinh thám của nàng, không để hắn phát hiện. Mà hắn, cũng "vừa vặn" không nhìn đến động tác nhỏ ngọt ngào của nàng.
Không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, nhưng đám ma nhân mênh mông lại nhìn như căn bản không giảm bớt, mà vòng cánh sen thứ ba trong Nghiệp Liên của Lâm Thu đã thành công mở ra ba cánh hoa sen.
Tu vi của nàng tự nhiên tăng lên tới trung kỳ Nguyên Anh, có thể ngưng ra hai đóa hoa sen nhỏ vàng nhạt để tra xét bốn phía. Cái loại cảm giác này thực kỳ diệu, rõ ràng là nhất tâm nhị dụng, lại không hề hỗn loạn chút nào.
"Tiếp, ta còn có thể tiếp!" Tiễn đi một nhóm nhỏ ma nhân trên đầu có sừng dài, Lâm Thu nhìn đại quân Ma tộc vô biên vô hạn, phun ra một hơi thật dài.
Ngụy Lương cũng nhàn đến nhàm chán, giúp đám Ma tộc tăng thực lực lên rất nhiều, hắn bảo mấy tên tiểu ma nhân chân tay nhanh nhẹn đi phân loại đám đại quân, vẻ ngoài giông giống nhau liền xếp hạng cùng nhau, cứ như vậy, Lâm Thu nhiều ít gì cũng có một chút hi vọng —— đầu tiên là thanh lý hết đám quân nào lực lượng lớn, sau đó bắt đầu bắt tay vào giải quyết từng nhóm nhỏ, vậy sẽ có tinh thần hơn......
Mặt trời không ngừng mọc lên ở phía đông, lặn xuống ở phía tây, trong bất tri bất giác, vòng cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên đã mở được bảy cánh rồi.
Nghĩ đến sắp được thêm một bí kỹ càng mạnh mẽ của Nghiệp Liên, Lâm Thu không khỏi thấy tinh thần thoải mái, mấy ngày liền sự mệt mỏi cũng chậm lại rất nhiều.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy trong đầu mình hình như có một tia sáng thật nhỏ bơi qua bơi lại, linh hoạt như cá, ngưng thần bắt giữ lấy thì nó luôn từ khe hở ngón tay trốn đi.
Giờ phút này, tu vi nàng đã tăng lên đến cuối kỳ Nguyên Anh. Nàng có thể phân tâm làm nhiều chuyện khác nhau, đồng thời triệu ra bốn đóa hoa sen nhỏ, phiêu tán ở khắp nơi trong Thiên Kỳ Quan.
Từ các góc độ nào đó, Lâm Thu càng thêm khắc sâu mà nhận thức rằng đám ma nhân này sợ hãi Ngụy Lương đến mức nào. Mà nàng, cũng từ một góc độ nào đó, lơ đãng mà nhớ kỹ phong tư của hắn.
Thật sự tư thế của người này, tùy thời tùy chỗ, bất luận đang làm cái gì, bất luận nhìn từ góc độ nào, tùy tiện chụp một khoảnh khắc thôi cũng có thể mang đi làm tranh treo tường. Lâm Thu cảm thấy mình sắp nông cạn mà bị nhan sắc của một người hoàn toàn đốn ngã rồi.
...... Từ từ!
Lâm Thu đột nhiên tỉnh thần.
Nàng dừng rút động tác ra ma ế chướng ra, nhắm mắt, ngưng thần.
Ma nhân trước mặt sợ tới mức không nhẹ, cho rằng mình làm sai chuyện gì, hoặc là đã từng đắc tội Lâm Thu, run rẩy nằm liệt trước mặt nàng.
Giờ phút này Lâm Thu m cũng không rảnh để ý tâm tư của thằng nhóc đáng thương này, nàng ngưng thần cảm thụ được bốn đóa hoa sen phân tán các nơi đang rụt rịch, tâm niệm vừa động, liền giục Nghiệp Liên tương thông với chúng!
Một loại cảm giác cộng minh kỳ dị đánh úp lại.
Lâm Thu kinh hỉ mở to hai mắt, không chút do dự thao túng bốn hoa sen nhỏ dừng lại trên vai của bốn ma nhân khác nhau.
Nghiệp Liên chuyển động, cộng hưởng vô hình cũng đồng thời buông xuống.
Bốn đóa Nghiệp Liên đồng thời bắt đầu rút ra ma chướng ra! Chỉ thấy trên cánh hoa sen ẩn ẩn nổi lên màu đỏ, như bị ngâm trong máu loãng, cánh hoa sen dần dần no căng.
Rút hết ma chướng xong, tâm niệm Lâm Thu lại vừa động, bốn đóa Nghiệp Liên tức khắc trở lại trong cơ thể nàng, hồi phục bộ dáng của linh khí, đem ma chướng đưa vào thức hải.
Lâm Thu thật cảm thấy đại hỉ, lần thứ hai triệu ra bốn đóa hoa sen nhỏ, lướt về hướng bốn tên ma nhân khác.
Tiểu ma nhân đang thương đang nằm liệt trước mặt bị chen ngang, cũng không dám khiếu nại gì, thân hình cao lớn co thành một cụm ngồi xổm trên mặt đất, đáng thương vô cùng mà dùng tầm mắt kêu gọi Lâm Thu......
Chân trời chợt có từng trận tiếng sấm vang lên, một thân ảnh dắt sét hướng tới Thiên Kỳ Quan.
Đám ma nhân đang ngồi xổm ở Thiên Kỳ Quan nhìn mấy tia sét đỏ đang uốn lượn trong mây, trên mặt mỗi người lại lộ ra vui sướng khi người gặp họa. Lôi kiếp làm bọn hắn sợ hãi lại chán ghét, nhưng mà nhân thì không thể thắng thiên, bọn họ chỉ có thể tìm cách tránh né, trước nay cũng không có ai nổi lên ta niệm quá phản nghịch.
Mà vị trước mắt này...... Đầu tiên là ở mấy ngày trước, dùng một bữa tiệc giết chóc làm bọn hắn hoàn toàn thần phục, lại ở nơi đây triển lãm chiêu thức đóng băng lôi kiếp, thật là nghịch thiên đến mức không chịu được.
Chúng ma đều cúi đầu, đều cam tâm tình nguyện mà thề trong lòng thề, thề sống chết nguyện trung thành.
Đoàn người lúc này đều đang hứng thú bừng bừng chờ đám lôi kiếp lại đây chịu chết.
Theo lôi kiếp đến chính là một nữ ma nhân cảnh giới sau Thần Ma.
Gương mặt nàng ta tiếu lệ, làn da lại là màu lục lam. Nàng ta hành tẩu vội vàng, không rảnh che giấu mấy hơi thở ma tộc để tránh khỏi sét, một đường giương cánh bay tới, phía sau mang theo âm thanh sét đánh đùng đùng.
Tới trước mặt Ngụy Lương, nàng ta chịu một tia sét, gấp gáp bẩm: "Đại nhân, đã tìm được Tế Uyên! Hắn ẩn thân ở Tịch Ma Lĩnh, đang ở tế luyện một nhân tu! Ta muốn dẫn người trực tiếp xông vào bắt lấy hắn, nhưng mà đỉnh Tịch Ma Lĩnh phủ kín cấm chế, do Oán lực U Cơ thao túng, chúng ta không tấn công vào được."
Ngụy Lương cũng không trừ lôi kiếp cho nàng ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết được hắn đang tế luyện nhân tu?"
Nữ ma nhân cúi đầu bẩm: "Bởi vì tiếng chửi bậy của tên nhân tu kia thật sự là...... vang vọng núi đồi mà thảm thiết! Hắn nói Vương Vệ Chi hắn nếu như không chết, nhất định sẽ cho Tế Uyên cũng nếm......"
Trong mắt Ngụy Lương tức khắc hiện lên một tầng băng mỏng.
Hàn ý đột nhiên nổ lên, làm cho nữ ma nhân im lặng, cả người run rẩy.
Lâm Thu cũng nhẹ nhàng hít một hơi.
Ngụy Lương thuấn di đến bên cạnh Lâm Thu, mang theo nàng lướt về hướng Tịch Ma Lĩnh.
Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, đột nhiên cảm giác buồn ngủ như thủy triều ập tới, hắn dặn Từ Bình Nhi, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải đánh thức hắn trước, sau đó liền nằm lên trên giường gỗ, rơi vào giấc ngủ sâu.
Kỳ quái là thần trí hắn vẫn luôn thanh tỉnh.
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, chỉ là bên cạnh không thấy Từ Bình Nhi đâu.
Thanh kiếm gãy ngoan ngoãn nằm trên đầu giường lại có chút rung rung nhẹ nhàng.
Trong lòng Trác Tấn hơi hơi vừa động, hình như nhận ra điều gì đó. Hắn cầm kiếm qua, đặt ở trên gối đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Một lần đó, khi Tần Vân Hề mượn kiếm ý cùng thần hồn hắn cộng minh, cũng là như thế.
Vân Hề...... Hắn còn chưa rời đi sao? Ánh mắt Trác Tấn hơi ngưng đọng.
"Sư tôn...... Sư tôn......"
Phảng phất có người ở nơi nào đó gọi hắn.
Trác Tấn ngưng thần xác nhận, lại nghe không ra là thanh âm của ai. Rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi.
Giống như là tiếng của Tần Vân Hề, cũng giống như là lão Tam, lão Ngũ, lão Lục chết trong trận đại chiến tiên ma.
Bỗng dưng hoàn hồn, hắn ý thức được thanh âm này hình như là toàn bộ bọn họ, bọn họ cùng nhau gọi hắn.
Vì thế Trác Tấn thu kiếm vào vỏ, đeo lên trên eo, sau đó rời khỏi giường gỗ, đi ra bên ngoài.
Ra khỏi nhà gỗ, hắn phát hiện trước mặt mình là dòng người chen chúc xô đẩy, là cảnh tượng phồn vinh nhất của Tông phái khi nào. Mọi người tụ lại trước đài so đấu hắc thạch, đang xôn xao nghị luận về trận so đấu của Vạn Kiếm Quy Tông cùng Vương thị sắp bắt đầu.
Trác Tấn hơi có chút hoảng hốt.
Giương mắt nhìn qua, đầu tiên là thấy Ngụy Lương. Phía sau hắn chính là sáu người đám Tần Vân Hề, trên khuôn mặt mỗi người đều hừng hực sức sống, phảng phất như họ chưa từng mất đi.
Hắn đến gần thêm chút, phát hiện người khác không nhìn thấy hắn. Tất cả mọi người đều chú ý cảnh tượng trên đài so đấu.
Trên đài, ba ván thắng hai.
Một chút út ký ức sớm đã phủ đầy tro bụi một lần nữa hiện lên trong óc Trác Tấn. Hắn muốn phủi bụi bặm đi, nhưng lại phát hiện chuyện cũ sớm đã mơ hồ không rõ, mà cảnh tượng trước mắt lại đang tái hiện sinh động như thật.
"Vân Hề, sao lại mang ta về quá khứ trong trí nhớ, ngươi muốn cho ta nhìn cái gì?"
Trác Tấn đứng ở một bên, đưa tầm mắt lên trên đài so đấu.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ được một số chuyện, Vạn Kiếm Quy Tông thắng, Liễu Thanh Âm biểu hiện tốt nhất, được mình thu vào, làm đệ tử thứ bảy. Giai đoạn này, kiếm ý của hắn đã rất lâu không đột phá được, nên hắn muốn thu thêm một đệ tử nữa, trong lúc chỉ dạy cũng là nhìn lại từ đầu một lần, tìm kiếm điểm khiếm khuyết và cơ hội.
Hai người Vương thị chỉ chăm chăm nhằm vào Ô Quý, năm đó hắn đã nhìn ra. Chẳng qua hắn cũng không thèm để ý chút nào. Bởi vì trên chiến trường chân chính, kẻ địch từ trước tới nay đều không nói đạo lý, nếu không chịu nổi áp lực hay nghịch cảnh, trên đài so đấu chỉ là chuyện thắng thua, nhưng khi đứng trên chiến trường, đó là chuyện sinh tử.
Hắn không nhớ rõ Ô Quý biểu hiện như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc trước mình theo bản năng mà chọn Liễu Thanh Âm. Lúc ấy, hắn cũng không để chuyện hai người Vương thị kia ở trong lòng.
Dần dần mà, hắn nhăn mày lại.
Ván thứ nhất, xác thật là thua. Nguyên nhân là ở Liễu Thanh Âm chứ không phải Ô Quý.
Trác Tấn không khỏi có chút mờ mịt —— lúc trước, rõ ràng đã nhìn ra như vậy, vì sao đến cuối cùng hắn vẫn chọn Liễu Thanh Âm nhỉ? Đúng rồi, sau hai ván, Ô Quý tâm thần đại loạn, biểu hiện thật sự là quá mức không xong.
Chọn Liễu Thanh Âm, chẳng qua chỉ là lấy đứa cao hơn trong hai đứa lùn mà thôi.
Ngay từ đầu ván thứ hai, Trác Tấn liền mở to hai con ngươi. Hắn thấy Ô Quý một chân đạp Liễu Thanh Âm xuống. Ván thứ ba thì không cần phải nói, nếu không phải Ô Quý nhanh chóng quyết định, mặt mũi Vạn Kiếm Quy Tông thật sự là phải vứt vào đống rác.
Cho nên......
Hắn đến gần một chút, thấy "Ngụy Lương" bình bình tĩnh tĩnh mà tuyên bố sẽ thu Liễu Thanh Âm vào môn, mà Ô Quý, vì động thủ với đồng môn, phải chịu đào thải.
Trác Tấn nhìn "Ngụy Lương", yên lặng gật gật đầu. Đúng rồi, mình xác thật sẽ làm như vậy.
Hắn có chút mờ mịt mà nhìn Tần Vân Hề đứng lên bênh vực kẻ yếu Ô Quý, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Vân Hề, ngươi muốn nói cho ta, lúc trước ngươi kỳ thật cũng không có hảo cảm với Liễu Thanh Âm sao?"
Hắn lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm, "Nhưng mà đã quá muộn rồi."
Mọi người tan đi, Trác Tấn theo đuôi "Ngụy Lương", đi vào Thái Cực đỉnh.
Vương Dương Diễm mang theo Vương Hàn Lệnh cùng Vương Hàn Ngọc náo loạn lên.
Trác Tấn bình tĩnh nhìn tình thế phát triển, đối mặt với một "Ngụy Lương" đã từng là mình, hắn hơi hơi có chút nghi hoặc. Hắn có thể cảm giác được "Ngụy Lương" này có chút không giống chính mình, nhưng không biết vì sao, "Ngụy Lương" trước mắt này khi đưa ra lựa chọn cho mỗi một bước đều rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng mình.
Chờ đến khi Vương Hàn Ngọc lấy ra ảnh thạch, cõi lòng bình tĩnh như mặt hồ của Trác Tấn phảng phất như bị ném vào một khối đá ngàn cân, nhấc lên cơn sóng lớn kinh hãi!
Hoá ra, chân tướng năm đó lại là như thế sao! Vương Hàn Lệnh thật ra cũng không phải vô sĩ như vậy, hắn ta chỉ là, mang một trái tim si mê mà thôi!
Mà Liễu Thanh Âm, giẫm đạp lên một mảnh nhiệt tình của Vương Hàn Lệnh, lại lấy được mấy chục năm đồng cảm của mình.
Tâm thần run rẩy dữ dội, tất cả cảnh vật trước mắt dần dần rung lên.
Lại nhoáng thần một cái, người lại đoan đoan chính chính ngồi trên giường gỗ của mình, trên gối đầu vẫn đặt thanh kiếm gãy.
Chỉ là trước mặt xuất hiện một người.
Tần Vân Hề.
"Sư tôn......" Tần Vân Hề cong môi cười.
Trác Tấn phát hiện, Tần Vân Hề trước mắt rõ ràng vẫn mang bộ dáng lúc trước. Tuy không đủ rộng rãi, trong lòng cũng có suy tính, nhưng biểu tình lại lỗi lạc tinh minh, cả người cứ như là vầng thái dương bị một lớp mây mỏng che khuất.
Đây, mới là Tần Vân Hề trong trí nhớ, là Tần Vân Hề mà mình quyết định muốn đem tông phái giao vào tay hắn.
Khi không có đối lập thì sự khác biệt sẽ không rõ ràng, giờ phút này vừa nhìn, Trác Tấn chỉ cảm thấy mình như ếch bị nấu trong nước ấm, không hiểu sao lại không phát hiện Tần Vân Hề đã dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành bộ dáng lạnh lùng tối tăm đến vậy.
Trác Tấn ngơ ngẩn duỗi tay, xoa xoa vai hắn, "Ngươi, là cái gì?"
Tần Vân Hề an tĩnh mà cười cười: "Ta là một sợi tàn hồn may mắn còn biết quay đầu lại."
Trác Tấn khó hiểu: "Quay đầu lại? Hay là ngươi lại...... trọng sinh?"
"Không," trong mắt Tần Vân Hề hiện lên một mảnh thoải mái, "Bởi vì tổ phụ có được một lời hứa từ vị kia, nên hắn giữ lại cho ta một sợi tàn phách, mang ta nhìn lại quá khứ, nhận rõ hết thảy bản chất vốn có của tất cả mọi chuyện. Sư tôn, chuyện tới bây giờ, ta không trách Liễu sư muội, chỉ trách chính mình tâm tính không kiên, từng bước một, sa vào tâm ma, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu."
Trác Tấn hơi hơi nhíu mày.
Tần Vân Hề nói: "Sư tôn, hiện giờ ta càng hiểu rõ sự chênh lệch của ta cùng với người, trong lòng không còn bất luận một tia không cam lòng hay khúc mắc gì nữa."
Hắn đứng lên, cúi đầu làm lễ, lại nói: "Trước hoàn cảnh thuận lợi thì nơi đâu cũng toàn người lương thiện. Muốn nhận rõ một người, hoặc là nhận rõ chính mình, phải chờ đến khi gặp nghịch cảnh, tuyệt cảnh, mới biết tâm tính chân chính. Ta bị suy sụp, dần dần sinh tâm ma. Liễu sư muội, cũng như thế. Mà sư tôn sau khi mất đi tiên thân, trở thành phàm nhân, chịu bắt nạt, bị làm nhục, lại vẫn có thể thủ vững bản tâm, không khác gì khi vẫn là Kiếm Quân lúc trước. Như thế mới có thể phá kén lên niết bàn, quay về tiên đồ. Đệ tử kính nể, hổ thẹn."
Trác Tấn không khỏi sắc mặt thay đổi. Hắn đứng dậy, ôm lấy Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề ngước mắt, trong mắt mang cười: "Mà ta cùng với Liễu sư muội hôm nay phải chịu họa, đều là gieo gió gặt bão, một bước sai, lại một bước sai, cuối cùng không thể không đọa mê chướng, không được giải thoát. Đệ tử đã hoàn toàn hiểu ra, này cam tâm tình nguyện trở về với thiên địa."
"Vân Hề......" Trong cổ họng Trác Tấn nghẹn ngào.
"Sư tôn," Tần Vân Hề nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Ngài hiện tại có nhận ra mình cứng nhắc cố chấp đến cỡ nào không? Ngài nha, nên tiếp xúc cùng vị thánh nhân kia một chút, học cách đối nhân xử thế của người khác nha."
Trác Tấn: "...... Khụ, vi sư chắc phải hồi tông, đóng góp một hai phần sức lực non nớt, không nên ở bên ngoài tiêu phí thời gian."
Tần Vân Hề mỉm cười, lại thi lễ, sau đó thân ảnh dần dần phai nhạt.
Trác Tấn bừng tỉnh hoàn hồn, phát hiện mình đàn nằm nghiêng trên giường, lệ rơi đầy mặt.
Từ Bình Nhi một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn hắn.
"Bình Nhi......" Trác Tấn nói, "Cùng ta, hồi tông."
......
Thiên Kỳ Quan.
Lâm Thu tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng khi xuống tay lại cực kỳ sạch sẽ lưu loát.
Nàng biết ma chướng hung tàn, đám ma nhân "tự nguyện" ngồi xổm nơi này xếp hàng, nhất định là chịu đựng không ít dày vò.
Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà có thể trợ giúp bọn họ giải trừ đau khổ, còn chính mình cũng có thể nhận được hồi báo cực tốt. Đây chính là giao dịch hai bên cùng có lợi nha.
Lâm Thu xắn tay áo lên, sau khi bắt đầu rồi thì mải miết chẳng phân biệt ngày đêm nữa.
Rút ma chướng ra là một chuyện không tốn sức nhưng lại tương đối hao tổn tinh thần.
Trong cơ thể ma tộc ngàn vạn năm qua đã bị ma chướng thấm vào thật sâu, trong huyết nhục, trong thần hồn đều có chứa một chút hơi thở của ma chướng. Sau khi Lâm Thu bắt đầu khỏi động rút ma chướng ra, nếu không kịp thời ngắt ngang sức hút mãnh miệt của Nghiệp Liên, sẽ hút cái tên ma nhân đó đến chết.
Mỗi lần thay một ma nhân mới, trước khi bắt đầu rút ma chướng ra, Lâm Thu phải có chút thời gian thả lỏng thể xác và tinh thần, điều chỉnh trạng thái. Nếu gặp ma nhân trên Thần Ma cảnh thì còn an tâm nhẹ nhõm một chút, cứ tuỳ tiện mở ra hình thức rút ma chướng khoảng tầm non nửa nén hương, sau đó lại lên tinh thần, chuẩn bị dừng lại là vừa.
Còn đối với những tiểu ma dưới Anh cảnh, thật sự rất hao tâm tốn sức. Vừa mới tiếp xúc, phải chuẩn bị dừng lại bất cứ lúc nào. Khi gặp liên tục mười mấy tên đều tiểu ma Anh cảnh, Lâm Thu cảm thấy mình quả thực là mây đen phủ đầy đầu, ngay cả khuôn mặt đều đen thui luôn.
Mà khi liên tục chữa cho mấy đại ma, ánh nắng cũng phảng phất tươi đẹp thêm vài phần, chiếu lên khuôn mặt còn muốn phát ra ánh hào quang.
Mấy thời điểm này, nàng liền có tinh thần cùng Ngụy Lương nói vài câu.
"Thần hồn Liễu Thanh Âm vậy là bị vây ở trong kiếp cảnh của ta sao? Nàng ta không ra được hả?"
"Ừ." Ngụy Lương tựa vào trên lưng ghế, híp mắt lại nhìn nàng.
"Nàng ta sẽ chết sao?"
Ngụy Lương nói: "Tìm được, thì sẽ chết."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, như là đang nói chuyện về một con kiến nào đó vậy.
Loại sát tâm lạnh nhạt không thèm để ý này liền mang lại một cảm giác ngạo nghễ từ trên nhìn xuống, không thể vượt qua. Lâm Thu hơi hoảng hốt trong khoảnh khắc, cảm thấy khoảng cách của mình cùng hắn thập phần xa xôi.
Ánh mắt mới vừa hơi hơi tối sầm lại, liền có một bàn tay to xoa xoa ót.
Hắn cúi người sát vào một chút, thấp giọng nói: "Mệt không?"
Lâm Thu ngẩng đầu nhìn nhìn hàng Ma tộc đàn chạy dài đến vô tận, lắc đầu, nói: "Không mệt."
"Nói dối." Ngụy Lương nhàn nhạt cười, tay áo phất một cái, từ trên đài nhỏ nhảy xuống.
Lâm Thu giật mình một cái, kêu lên: "Đừng!"
Vẻ mặt của hắn thật sự là rất giống loại biến thái bệnh kiều, chính là cái loại nhìn thấy tức phụ vì người bệnh lo lắng, làm hắn đau lòng, dứt khoát xách đao xử lý hết toàn bộ người bệnh.
Ngụy Lương quay đầu nhìn nhưng vẫn bước tới, nhe răng cười.
Nụ cười bình thản này trong mắt Lâm Thu, càng là âm u giảo hoạt, cực kỳ giống biến thái.
Hắn lập tức đi hướng về những ma nhân tu vi thấp kém.
Đầu quả tim Lâm Thu run lên, cho rằng khi mình cứu trị tiểu ma, lơ đãng toát ra vẻ mặt u sầu, làm hắn chú ý, ghi hận lên đám tiểu ma này.
"Đừng, đừng động bọn họ, ta thật sự không mệt!" Nàng bò dậy, đuổi tới phía dưới đài.
Ngụy Lương làm bộ không nghe thấy, vươn ngón tay như bạch ngọc, ấn xuống đầu một ma nhân cấp thấp.
"Ngụy Lương!" Lâm Thu tức giận, "Dừng tay!"
Ngụy Lương cũng không dừng tay.
Ngay sau đó, Lâm Thu trực tiếp liền ngớ ngẩn.
Tiểu ma dưới tay Ngụy Lương cũng không bị đóng băng lại thành cái cột băng lạnh. Không biết hắn làm cái gì, chỉ thấy hơi thở trên người ma nhân cấp thấp này liền "Tạch tạch tạch" nhảy lên trên. Không bao lâu, ma khí bốn phía ùn ùn kéo về, lôi kiếp bắt đầu tụ lại trên đỉnh đầu tiểu ma nhân.
Lâm Thu: "......"
Hoá ra hắn là đã nhìn ra, khi nàng cứu trị những đại ma trên Thần Ma cảnh, tâm tình thoải mái có thể thả lỏng. Cho nên...... Hắn đang giúp ma nhân tăng tu vi lên?! Hắn làm sao có thể giúp ma nhân tăng tu vi lên?!
Đây...... Không phải, từ từ, hắn rốt cuộc là cái gì vậy?!
Trong khi nàng mắt chữ A miệng chữ O, tên ma nhân nhỏ bé mặt mũi ngơ ra đã mạnh mẽ bị ép đến tầng Thần Ma cảnh, đỉnh đầu hắn đã có mây sét mà đỏ ửng uốn lượn bay qua bay lại, cái sự tình thăng cấp cấp tốc lên Thần Ma này làm cho tên ma nhân nhỏ bé sợ tới mức run lên bần bật, ôm bả vai, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Đám ma tộc đang ngồi an tĩnh như gà cũng bắt đầu có chút ngồi không yên.
Chỉ cần có luồng sét đầu tiên giáng xuống, hơi thở ma tộc mà bọ họ cẩn thận che dấu sẽ không kiểm soát được, sét sẽ càng lúc càng tụ nhiều hơn, cuồn cuộn không ngừng. Giờ phút này lại không dám chạy, những ai đang ngồi xổm nơi này, ai cũng không tránh khỏi sợ hãi!
Mà cái thân ảnh đỏ sậm kia còn kinh khủng hơn, chúng ma sợ hãi đến ánh mắt đều phát run.
Ngụy Lương hậu tri hậu giác, phát hiện sắc trời tối sầm lại rồi.
Mặt mày thanh lãnh của hắn toát ra một chút không kiên nhẫn, tay áo rộng đỏ sậm rộng đứa lên không trung vẽ ra một hình cong lãnh lệ.
Đạo sét thứ nhất, vừa lúc rơi xuống.
Chỉ thấy một đám mây hình vòng cung hơi toả sáng bay ra, đuôi còn cong lại bao lấy mây sét màu đỏ đậm, đầu thì bổ nhào tới ôm lấy tia sét mạnh mẽ đang đánh xuống đỉnh đầu tên tiểu ma mới bị ép tăng tu vi.
Tên tiểu ma kia cũng biết cái tu vi tăng vùn vùn này của mình không dùng được, lại không dám chạy, sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy.
Đợi một lúc lâu, chỉ chờ được một tràng tiếng hút khí xung quanh mình.
Hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, liền thấy kia đám mây điện màu đỏ đậm lại bị đông lạnh thành một mảnh băng nửa trong suốt, lơ lửng như đang muốn rơi xuống, nhắm vào đầu mình.
Băng sương lập tức lan tràn ra, vô số tia sét ủ ra khỏi đám mây đỏ đậm dần dần bị đông lạnh thành những cái trụ, như những trụ kính treo lơ lửng trên trời cao tạo ra ánh sáng chiết xạ như trong ảo mộng. Từng tia sét đỏ bên trong đám mây chưa kịp chui ra thì đã bị đông cứng thành những hoa văn bên trong mặt kính, đủ hình đủ dạng.
Một màn này, có thể nói là tuyệt cảnh ở nhân gian.
Đám ma nhân muốn hoan hô, lại không dám, chỉ có thể nghẹn lại. Bọn họ không dám nhìn thẳng Ngụy Lương, chỉ dùng đuôi mắt liếc trộm ngắm góc áo bào đỏ quý giá đẹp đẽ, nhìn xem hắn đang đến gần hay là đi xa.
Ống tay áo dày nặng không gió tự động, Ngụy Lương liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn lên trên bầu trời, đi thẳng về hướng tên tiểu ma tiếp theo đang cả người run rẩy, ấn đầu hắn xuống.
Lâm Thu ngóng nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp —— nàng biết, Ngụy Lương trước nay tuy rằng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có mạnh dữ như như vậy đâu.
Đừng nói là bởi vì...... Thải âm bổ dương nàng đi?
Phảng phất cảm ứng được tiếng lòng của nàng, hắn hơi nghiêng nửa khuôn mặt, cười như không cười, nhướng mày nhìn nàng như khiêu khích.
Lâm Thu: "......"
Tay run lên, suýt chút nữa giật mình hút bẹp nữ ma nhân trước mặt mình.
Nữ ma nhân muốn khóc không dám khóc: "Thánh, thánh chủ anh minh, biết iem đang muốn giảm béo."
Lâm Thu: "......"
Sau khi Ngụy Lương bắt đầu gian lận, mỗi ma nhân đi đến trước mặt Lâm Thu trước ai cũng đều là Thần Ma cảnh, Thần Ma cảnh tương đương với bậc Hoá Thần của tu sĩ.
Lâm Thu biết, Ngụy Lương cũng không thể trực tiếp giúp tu sĩ Nhân tộc tăng tu vi lên, nếu không lúc trước hắn đã sớm làm nàng tăng thẳng lên Kim Đan, sau đó....Ăn! Không! Còn! Một! Mảnh.
Cho dù là sau khi cùng hắn song tu, tu vi của nàng cũng vẫn ở kỳ đầu Nguyên Anh thôi.
Cho nên quan hệ của hắn cùng Ma tộc ắt hẳn rất sâu xa, chỉ sợ còn nhiều điều bí ẩn hơn nàng suy đoán nhiều.
Lâm Thu biết vị tiện nghi phu quân nhà mình đây không giống người bình thường, nếu hắn không nói, vật nhất định có lý do tại sao hắn không nói, vì thế nàng cũng không rối rắm, tĩnh tâm, tăng thêm tốc độ rút ma chướng ra.
Hiện giờ, Nghiệp Liên đã nở rộ hai vòng cánh hoa sen, vòng cánh hoa thứ ba rõ ràng có màu sắc nhạt hơn nhiều, như là màu vàng kim sắp cởi đi lớp phủ ám sắc bên ngoài.
Và lượng ma chướng mà nó cần cũng nhiều đến mức làm Lâm Thu có chút tuyệt vọng.
Không ngủ không nghỉ bận bịu gần nửa tháng, cuối cùng cũng run run rẩy rẩy, không tình nguyện tràn ra một cánh hoa sen.
Sau khi cánh sen này mở ra, Lâm Thu phát hiện bên trong cánh hoa quả nhiên đã không còn màu u tối nữa, cũng không còn là màu vàng mờ nhạt ám, cũng không phải cái loại vàng kim toả sáng rực rỡ, mà là màu vàng kim trên mấy tấm lụa mỏng, nhìn có chút cảm giác mênh mông, màu vàng kim khiêm tốn.
Không phải là vàng kim thổ hào.
Mở ra một cánh hoa sen, là có thể nhìn thấy được vòng cánh hoa tiếp theo có bộ dáng gì.
Lâm Thu giật mình phát hiện, Nghiệp Liên cũng không phải có tổng cộng năm tầng cánh hoa sen giống như nàng đánh giá.
Kỳ thật chỉ có bốn tầng, nhưng chỗ nhuỵ hoa hiển nhiên là có huyền cơ khác.
Sau khi cánh hoa sen đầu tiên của vòng cánh hoa thứ ba mở ra, một chùm linh khí có khuynh hướng như chứa kim loại dũng mãnh xông vào khắp người, cảm giác thật nặng trĩu. Nàng thử đưa tay thao túng linh khí, ngưng ra một đóa hoa sen vàng nhạt nho nhỏ, bay bay ở sau lưng Ngụy Lương.
Nguyên Anh của nàng và linh khí trong thiên địa có sự cộng minh sâu đậm, nàng có thể thông qua linh khí, "nhìn" được cảnh tượng bốn phía xung quanh đoá hoa sen vàng nhạt nhỏ kia, như một thiết bị theo dõi di động vậy.
Lâm Thu thử thử xem khoảng cách cực hạn là bao nhiêu. Lấy tu vi hiện của nàng, vừa lúc có thể cho đoá hoa sen nhỏ màu vàng nhạt này tự do hoạt động trong toàn bộ Thiên Kỳ Quan.
Nàng có một trực giác mãnh liệt —— chờ đến sau khi hóa thần, nàng liền có thể làm thân thể mình dung nhập vào bên trong linh khí thiên địa, tuỳ tiện di chuyển đến vị trí của đoá hoa sen vàng nhạt này. Đây chính là thuật "thuấn di" của các tu sĩ cấp cao sử dụng đó nha.
Lâm Thu kích động không thôi. Hoá ra những thứ thần thông vô cùng phi khoa học, trái với quy luật tự nhiên như thế này, lại có thể từng bước thực hiện đâu vào đấy. Toàn bộ quá trình đều có logic của nó, cũng không phải quá huyền huyễn như vậy, nếu so sánh với thế giới lúc trước, điểm khác nhau chỉ là ở thế giới này, con người có thể thích ứng và sử dụng linh khí.
Cho nên có phải là nàng có thể suy xét phát minh một ít thần thông công nghệ cao không nhỏ? Lâm Thu rục rịch động tâm.
Khi đang nghĩ đến nhập thần, chợt thấy Ngụy Lương xoay người, suýt chút phát hiện được đoá hoa sen vàng nhạt đang lén lút đi theo phía sau hắn.
Lâm Thu hoảng sợ, vội vàng luống cuống tay chân thu lại đoá sen trinh thám của nàng, không để hắn phát hiện. Mà hắn, cũng "vừa vặn" không nhìn đến động tác nhỏ ngọt ngào của nàng.
Không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, nhưng đám ma nhân mênh mông lại nhìn như căn bản không giảm bớt, mà vòng cánh sen thứ ba trong Nghiệp Liên của Lâm Thu đã thành công mở ra ba cánh hoa sen.
Tu vi của nàng tự nhiên tăng lên tới trung kỳ Nguyên Anh, có thể ngưng ra hai đóa hoa sen nhỏ vàng nhạt để tra xét bốn phía. Cái loại cảm giác này thực kỳ diệu, rõ ràng là nhất tâm nhị dụng, lại không hề hỗn loạn chút nào.
"Tiếp, ta còn có thể tiếp!" Tiễn đi một nhóm nhỏ ma nhân trên đầu có sừng dài, Lâm Thu nhìn đại quân Ma tộc vô biên vô hạn, phun ra một hơi thật dài.
Ngụy Lương cũng nhàn đến nhàm chán, giúp đám Ma tộc tăng thực lực lên rất nhiều, hắn bảo mấy tên tiểu ma nhân chân tay nhanh nhẹn đi phân loại đám đại quân, vẻ ngoài giông giống nhau liền xếp hạng cùng nhau, cứ như vậy, Lâm Thu nhiều ít gì cũng có một chút hi vọng —— đầu tiên là thanh lý hết đám quân nào lực lượng lớn, sau đó bắt đầu bắt tay vào giải quyết từng nhóm nhỏ, vậy sẽ có tinh thần hơn......
Mặt trời không ngừng mọc lên ở phía đông, lặn xuống ở phía tây, trong bất tri bất giác, vòng cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên đã mở được bảy cánh rồi.
Nghĩ đến sắp được thêm một bí kỹ càng mạnh mẽ của Nghiệp Liên, Lâm Thu không khỏi thấy tinh thần thoải mái, mấy ngày liền sự mệt mỏi cũng chậm lại rất nhiều.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy trong đầu mình hình như có một tia sáng thật nhỏ bơi qua bơi lại, linh hoạt như cá, ngưng thần bắt giữ lấy thì nó luôn từ khe hở ngón tay trốn đi.
Giờ phút này, tu vi nàng đã tăng lên đến cuối kỳ Nguyên Anh. Nàng có thể phân tâm làm nhiều chuyện khác nhau, đồng thời triệu ra bốn đóa hoa sen nhỏ, phiêu tán ở khắp nơi trong Thiên Kỳ Quan.
Từ các góc độ nào đó, Lâm Thu càng thêm khắc sâu mà nhận thức rằng đám ma nhân này sợ hãi Ngụy Lương đến mức nào. Mà nàng, cũng từ một góc độ nào đó, lơ đãng mà nhớ kỹ phong tư của hắn.
Thật sự tư thế của người này, tùy thời tùy chỗ, bất luận đang làm cái gì, bất luận nhìn từ góc độ nào, tùy tiện chụp một khoảnh khắc thôi cũng có thể mang đi làm tranh treo tường. Lâm Thu cảm thấy mình sắp nông cạn mà bị nhan sắc của một người hoàn toàn đốn ngã rồi.
...... Từ từ!
Lâm Thu đột nhiên tỉnh thần.
Nàng dừng rút động tác ra ma ế chướng ra, nhắm mắt, ngưng thần.
Ma nhân trước mặt sợ tới mức không nhẹ, cho rằng mình làm sai chuyện gì, hoặc là đã từng đắc tội Lâm Thu, run rẩy nằm liệt trước mặt nàng.
Giờ phút này Lâm Thu m cũng không rảnh để ý tâm tư của thằng nhóc đáng thương này, nàng ngưng thần cảm thụ được bốn đóa hoa sen phân tán các nơi đang rụt rịch, tâm niệm vừa động, liền giục Nghiệp Liên tương thông với chúng!
Một loại cảm giác cộng minh kỳ dị đánh úp lại.
Lâm Thu kinh hỉ mở to hai mắt, không chút do dự thao túng bốn hoa sen nhỏ dừng lại trên vai của bốn ma nhân khác nhau.
Nghiệp Liên chuyển động, cộng hưởng vô hình cũng đồng thời buông xuống.
Bốn đóa Nghiệp Liên đồng thời bắt đầu rút ra ma chướng ra! Chỉ thấy trên cánh hoa sen ẩn ẩn nổi lên màu đỏ, như bị ngâm trong máu loãng, cánh hoa sen dần dần no căng.
Rút hết ma chướng xong, tâm niệm Lâm Thu lại vừa động, bốn đóa Nghiệp Liên tức khắc trở lại trong cơ thể nàng, hồi phục bộ dáng của linh khí, đem ma chướng đưa vào thức hải.
Lâm Thu thật cảm thấy đại hỉ, lần thứ hai triệu ra bốn đóa hoa sen nhỏ, lướt về hướng bốn tên ma nhân khác.
Tiểu ma nhân đang thương đang nằm liệt trước mặt bị chen ngang, cũng không dám khiếu nại gì, thân hình cao lớn co thành một cụm ngồi xổm trên mặt đất, đáng thương vô cùng mà dùng tầm mắt kêu gọi Lâm Thu......
Chân trời chợt có từng trận tiếng sấm vang lên, một thân ảnh dắt sét hướng tới Thiên Kỳ Quan.
Đám ma nhân đang ngồi xổm ở Thiên Kỳ Quan nhìn mấy tia sét đỏ đang uốn lượn trong mây, trên mặt mỗi người lại lộ ra vui sướng khi người gặp họa. Lôi kiếp làm bọn hắn sợ hãi lại chán ghét, nhưng mà nhân thì không thể thắng thiên, bọn họ chỉ có thể tìm cách tránh né, trước nay cũng không có ai nổi lên ta niệm quá phản nghịch.
Mà vị trước mắt này...... Đầu tiên là ở mấy ngày trước, dùng một bữa tiệc giết chóc làm bọn hắn hoàn toàn thần phục, lại ở nơi đây triển lãm chiêu thức đóng băng lôi kiếp, thật là nghịch thiên đến mức không chịu được.
Chúng ma đều cúi đầu, đều cam tâm tình nguyện mà thề trong lòng thề, thề sống chết nguyện trung thành.
Đoàn người lúc này đều đang hứng thú bừng bừng chờ đám lôi kiếp lại đây chịu chết.
Theo lôi kiếp đến chính là một nữ ma nhân cảnh giới sau Thần Ma.
Gương mặt nàng ta tiếu lệ, làn da lại là màu lục lam. Nàng ta hành tẩu vội vàng, không rảnh che giấu mấy hơi thở ma tộc để tránh khỏi sét, một đường giương cánh bay tới, phía sau mang theo âm thanh sét đánh đùng đùng.
Tới trước mặt Ngụy Lương, nàng ta chịu một tia sét, gấp gáp bẩm: "Đại nhân, đã tìm được Tế Uyên! Hắn ẩn thân ở Tịch Ma Lĩnh, đang ở tế luyện một nhân tu! Ta muốn dẫn người trực tiếp xông vào bắt lấy hắn, nhưng mà đỉnh Tịch Ma Lĩnh phủ kín cấm chế, do Oán lực U Cơ thao túng, chúng ta không tấn công vào được."
Ngụy Lương cũng không trừ lôi kiếp cho nàng ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết được hắn đang tế luyện nhân tu?"
Nữ ma nhân cúi đầu bẩm: "Bởi vì tiếng chửi bậy của tên nhân tu kia thật sự là...... vang vọng núi đồi mà thảm thiết! Hắn nói Vương Vệ Chi hắn nếu như không chết, nhất định sẽ cho Tế Uyên cũng nếm......"
Trong mắt Ngụy Lương tức khắc hiện lên một tầng băng mỏng.
Hàn ý đột nhiên nổ lên, làm cho nữ ma nhân im lặng, cả người run rẩy.
Lâm Thu cũng nhẹ nhàng hít một hơi.
Ngụy Lương thuấn di đến bên cạnh Lâm Thu, mang theo nàng lướt về hướng Tịch Ma Lĩnh.
Bình luận facebook