Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngụy Lương một khắc cũng không trì hoãn, chỉ muốn tìm một chỗ thanh tĩnh mà...xé những bộ xiêm y đó chơi.
Nhưng Lâm Thu lại giống như là một con chim nhỏ lọt vào trong rừng rậm, phành phạch chui vào đủ loại cửa hàng trên phố, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn sờ.
Hắn nhắm mắt, nghiến răng đi theo phía sau nàng, đi vào trong một cửa hàng bán ngọc đẹp.
Tới một chỗ phồn hoa náo nhiệt, bỗng nhiên nghe được từng trận ồn ào.
"Ủa, cái chỗ này có chút quen mắt."
Lâm Thu nhón chân lên, nhìn lên toà tửu lâu bốn tầng treo đầy đèn vô cùng huy hoàng. Trước cửa toà tửu lâu mái gỗ này có một đám người đang hùng hổ vây quanh, đang giằng co cùng với tu sĩ từ trong tửu lâu đi ra.
Ngụy Lương: "À đây là cái thanh lâu mình an trí nhóm Mộ Dung Xuân ở trong đó."
"A! Ta nhìn xem!" Lâm Thu chen đi vào, thấy dẫn đầu đám người đến thanh lâu nháo sự chính là một đôi vợ chồng tu sĩ trung niên đang đùng đùng nổi giận, phía sau bọn họ là một nữ tu mặt tròn tròn đầy mặt nước mắt, đang lôi kéo ống tay áo của đôi vợ chồng này, thấp giọng khuyên bảo.
Lâm Thu lại đứng gần hơn chút, nghe được vị nữ tu trẻ tuổi mặt tròn đang yếu ớt giải thích.
Nàng nói: "Phụ thân, mẫu thân, chúng ta mau trở về đi thôi, đừng náo loạn, Mộ Dung hắn nhất định sẽ không làm mấy chuyện này, khẳng định có gì đó hiểu lầm."
Nữ tu trung niên đưa một ngón tay chọc chọc sau ót nàng ta: "Con gái ngốc nghếch không biết cố gắng, tỉnh tỉnh lại! Con chưa biết đó thôi, người mà ngày thường càng thành thật, hư lên mới càng đáng sợ! Hôm nay không đánh gãy hắn chân, ngày mai hắn trèo lên trên trời luôn cho con xem!"
"Không có, không có đâu," nữ tu mặt tròn vẫn luôn lắc đầu, "Mộ Dung nhất định sẽ không đặt chân vào thanh lâu."
"Ta và cha con đều tận mắt nhìn thấy hắn!" Nữ tu trung niên ngữ khí hận sắt không thành thép, "Còn làm bộ không nhận ra chúng ta, cái thằng nhãi ranh này, lúc trước tới cửa cầu thân cũng đâu phải sắc mặt như thế!"
Khoé miệng Lâm Thu cong thẳng lên, kéo léo ống tay áo Ngụy Lương: "Cô nương này, đừng nói là đạo lữ tương lai của Mộ Dung Xuân chứ?"
Mí mắt Ngụy Lương cũng đang nhảy: "Đúng đó."
Lâm Thu: "......"
Đang muốn lui ra phía sau, không ngờ kia nữ tu trung niên kia vừa chuyển đầu, liếc mắt một cái liền thấy Ngụy Lương.
"Kiếm Quân!"
Lâm Thu: "......"
Lúc này chạy trốn còn kịp không?
Vợ chồng hai người lôi lấy đứa con gái ' không biết cố gắng ' kia vọt tới trước mặt Ngụy Lương, ầm ĩ lên án một hồi.
Sự tình rất đơn giản, hôm nay vợ chồng này đi ngang qua nơi đây, vừa lúc Mộ Dung Xuân mở cửa sổ cho thoáng khí, bị nhạc phụ nhạc mẫu tương lai vừa vặn bắt được. Mộ Dung Xuân cũng không biết bọn họ, liếc nhau một cái, hắn thập phần trấn định đóng cửa sổ lại.
Chờ đến khi vợ chồng hai người lấy lại tinh thần, đã bị hung hăng nhét vào trong miệng bát canh bé môn.
Vợ chồng hai người muốn xông vào bên trong, người của thanh lâu tất nhiên không cho, hai bên đều là tu sĩ, liền đứng bên ngoài thanh lâu, từng người đều gọi bằng hữu đến, vì thế liền loạn thành cục diện trước mắt.
"Kiếm Quân!" Nữ tu sĩ trung niên cả giận nói, "Ngài cần phải xem lại đồ đệ thân ái của ngài đang làm gì chuyện tốt! Hắn lừa Lâm nhi, nói ngài phái hắn đi ra ngoài tầm nã hung đồ làm bị thương Liễu đại kiếm tiên, đi một cái là đi biền biệt mấy ngày, chúng ta chưa từng nghi ngờ hắn! Nhưng mà, nhưng mà, hắn dám nói dối, chạy đến chỗ này ăn chơi! Ngài cần phải làm chủ cho Lâm nhi a!"
Nam tu trung niên lại hơi hơi nhăn mi lại một chút, kỳ quái hỏi: "Kiếm Quân tình cờ đi đến chỗ này sao? Ta vừa phái người đến Vạn Kiếm Quy Tông báo tin cho ngài, hẳn là còn chưa tới nơi."
Tâm Lâm Thu nhảy lên thật mạnh, đã biết không ổn.
Sao lại tình cờ gặp chuyện trùng hợp như thế này chứ, Ngụy Lương chẳng phải sắp bị lộ rồi sao?
Nàng nghiêng đầu một cái, vừa lúc đối diện tầm mắt Ngụy Lương.
Ngụy Lương hiển nhiên cũng hiểu rõ tình huống giờ phút này, chẳng qua ánh mắt hắn vẫn bình đạm như cũ, căn bản không để loại chuyện nhỏ như thế này vào mắt.
Tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng Lâm Thu lại cảm thấy Ngụy Lương từ phía sau màn bị buộc đẩy ra trước đài, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Tròng mắt chuyển động, trong lòng nàng tức khắc có một chủ ý.
Chỉ thấy nàng bỗng nhiên thanh thanh thúy thúy cười duyên một tiếng, bắt đầu diễn trò trước mặt chúng tu sĩ, kéo tay Ngụy Lương, nũng nịu nói: "Lương ca ca...... Không phải muốn dẫn ta đi chỗ khác chơi sao? Đừng quan tâm mấy chuyện của người khác này! Tối nay chàng là người của ta nga!"
Ngụy Lương: "......"
Đôi vợ chồng trung niên kia đồng loạt hít ngược một ngụm khí lạnh, ánh mắt lắc lư từ mặt Ngụy Lương sang Lâm Thu, biểu tình đã có chút hoảng sợ. Tông chủ Vạn Kiếm Quy Tông, Kiếm Quân Ngụy Lương, không phải đã có đạo lữ là Liễu đại kiếm tiên sao? Nữ nhân bên cạnh hắn đây lại là ai? Này, này, này...... Đây là thượng bất chính hạ tắc loạn? Không phải, người đứng đầu chính đạo, sao lại có thể, có thể......
Trong nháy mắt Ngụy Lương liền hiểu rõ ý đồ của Lâm Thu.
Hắn nhàn nhạt nhìn đôi vợ chồng trung niên liếc mắt một cái, thanh âm thanh lãnh bình tĩnh: "Có một số việc, đạo lữ không cần phải biết."
Đôi vợ chồng trung niên lại lần nữa hít người một ngụm khí lạnh thật lớn, nữ tu trẻ tuổi mặt tròn càng là khó có thể tin, miệng há hốc lớn đến có thể nhét vừa một cái trứng vịt.
"Hiểu rõ chưa. Hiểu rõ rồi thì tan đi." Ngụy Lương nói.
"Tốt, tốt!" Nam tu trung niên cắn răng thật mạnh, "Tốt, ta hiểu rồi! Phu nhân, Lâm nhi, chúng ta đi!"
Sau khi nhìn theo một đội tu sĩ đi xa, Ngụy Lương mang theo Lâm Thu nghênh ngang vào thanh lâu.
Hắn tấm tắc mà nói: "Rất may Thu nhi không phải là địch nhân của ta."
Cô nàng này, quá lợi hại.
Đi vào trong hàng sương phòng mà đám Mộ Dung Xuân bao, thấy Mộ Dung Xuân đầy mặt sầu khổ, đệ tử đồng hành cũng mỗi người như mây mù che phủ. Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tùy tiện nghe một chút cũng liền có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
May mắn linh thạch trả đầy đủ, thành khách quý của thanh lâu, cho nên thanh lâu mới ra ngăn cản đám người kia ở bên ngoài, nếu không hậu quả càng không dám tưởng tượng.
Mộ Dung Xuân vừa thấy Ngụy Lương, tức khắc như người chết đuối bắt được thanh gỗ trôi: "Sư tôn! Ngài cuối cùng đã trở lại! Bên ngoài......"
"Không có gì." Ngữ khí Ngụy Lương thanh lãnh bình tĩnh, "Không cần lo lắng."
Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, trái tim treo cao hồi lâu được thả lại trong lồng ngực.
"Sư tôn, chúng ta có cần đổi chỗ nào khác không?" Mộ Dung Xuân có chút lo lắng hỏi, "Ta nghe được bọn họ nói, đã phái người về tông báo tin."
"Không cần." Ngụy Lương nói, "Ngươi chờ chỉ cần tĩnh tâm tu hành tại đây thôi."
Lời còn chưa dứt, liền nghe được trên cửa gỗ khắc hoa bên ngoài chợt rơi xuống một miếng gỗ, truyền đến tiếng cười phóng lãng của nam nữ không chút nào che lấp.
Mộ Dung Xuân: "...... Dạ."
Thật là...... rất ' tĩnh '.
Đuổi Mộ Dung Xuân đi, Ngụy Lương đi về một góc.
Tầm mắt Lâm Thu vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện trong một góc còn có một người đang ngồi, thần sắc uể oải, trong tay còn cầm chặt một hồ lô rượu, rút trong bóng ma, một ngụm lại một ngụm đổ rượu vào trong trong miệng.
Lâm Tú Mộc.
Hắn sớm đã thu lại Ngô Mộc Thượng Thiên, nhưng Thiển Như Ngọc đã hồi phục hình người cũng không ở bên cạnh cùng với hắn, ngược lại thập phần tị hiềm mà ngồi trong một góc xa, yên lặng xuất thần.
"Như......" Lâm Thu đang muốn chào hỏi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhớ tới mình cùng cô Thiển Như Ngọc này cũng không mấy quen biết.
Thiển Như Ngọc mà nàng quen biết, giờ phút này đang vừa trồng hoa trong lãnh địa Ma tộc, vừa cung ứng ma chướng cho nàng đâu.
Lâm Tú Mộc ngước mắt nhìn Ngụy Lương, liếc mắt một cái, khóe môi xả ra một tia cười khổ: "Ta...... cũng mất dấu rồi."
Ngụy Lương cũng không trách cứ hắn, chỉ hỏi: "Xác định không?"
Lâm Tú Mộc híp mắt, thần sắc có chút mờ mịt: "Khi thì xác định, khi thì không xác định."
Hắn thực xác định nữ tử mị sắc bức kia nhất định không phải Mi Song, nhưng khi nàng ấy ngẫu nhiên toát ra mệt mỏi suy yếu, lại là bộ dáng hắn quen thuộc đến khắc đến tận cốt tủy.
Lúc ấy truy kích Mi Song, ngoại trừ hắn còn có Vương Vệ Chi, hai người cản tay nhau, cuối cùng cả hai đều làm mất mục tiêu.
Lâm Tú Mộc có chút hổ thẹn: "Ta chỉ là muốn tự mình giải quyết chuyện nhà......"
"Ừ." Ngụy Lương một bộ cũng hiểu được.
Chỉ cần chuyện liên quan đến Thu nhi của hắn, hắn cũng sẽ không để bất luận kẻ nào nhúng tay.
Lâm Thu không hề hứng thú với Lâm Tú Mộc, nàng bị một việc khác hấp dẫn lực chú ý.
Đó là một hiện tượng thực kỳ diệu —— Thiển Như Ngọc là một giai nhân tuyệt sắc như vậy, ngồi giữa một đống thanh niên, vốn nên được mọi người ưu ái thăm hỏi, nhưng những người này lại tránh nàng ta như tránh ôn dịch, nàng ta vừa động đậy đứng dậy, mọi người liền tìm lý do trốn về hướng bên kia, trước sau cố tình duy trì một khoảng cách với nàng ta.
Cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta.
Lâm Thu thấy thực kỳ quái.
Bất luận là loại nữ nhân nào, bất luận tính cách nàng ta có khó chịu bao nhiêu, chỉ cần diện mạo xinh đẹp, nhất định sẽ được nam nhân truy phủng.
Một băng sơn mỹ nhân như Thiển Như Ngọc vậy, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì mới có thể làm một đám thanh niên tránh như rắn rết?
Thần sắc Thiển Như Ngọc cũng có chút kỳ quái. Nàng ta là người cực kỳ bình tĩnh nội liễm, trên mặt cơ hồ không có bất luận biểu cảm gì, nhưng Lâm Thu vẫn có thể nhìn ra nàng ta có chút kỳ quái.
Nàng ta cũng đang tránh những người này.
Lòng hiếu kỳ của Lâm Thu "Tạch" một cái liền nhảy tới rồi yết hầu, nàng không phải người có thể nghiến răng chịu đựng, lập tức níu níu ống tay áo Ngụy Lương, nghiêm trang nhìn hắn nói: "Chàng nói chuyện với Bồng Lai tôn chủ, ta liền không trở ngại các người, vừa lúc ta phải đem chuyện phát sinh mới vừa rồi nói cho Mộ Dung kiếm tiên."
Ngụy Lương vừa thấy đôi mắt nàng liền biết nàng lại theo đuổi chủ ý tà ma gì nữa rồi, hắn mím môi áp ý cười xuống, thấp giọng nói: "Ừ."
Dù cho hắn không muốn biểu hiện quá dị thường, nhưng một âm một chữ vô cùng đơn giản lại bị hắn nói đến ôn nhu lại sủng nịch.
Lâm Tú Mộc nhịn không được. mắt nổi lên xem thường.
Lâm Thu từ trước đến nay chỉ lo phát cẩu lương, không chịu trách nhiệm với tâm lý bị thương của người khác. Nàng đường hoàng chính chính hướng Lâm Tú Mộc gật gật đầu, liền tự nhiên đi về hướng Mộ Dung Xuân, gọi hắn ra bên ngoài.
"Sao lại thế này, bọn họ và Thiển Như Ngọc có chuyện gì khúc mắc sao?" Lâm Thu thực bà tám hỏi.
Khuôn mặt văn nhã trắng nõn của Mộ Dung Xuân lập tức liền đỏ lên, hắn hiếm khi dùng miệng lưỡi mang theo trách cứ mà nói: "Chuyện cái cây tùng kia là người, sao sư nương không nói sớm?"
"A?!" Lâm Thu ngây ngốc, "Ta quên chưa nói hả?"
Trước khi gặp gỡ Mộ Dung Xuân, Thiển Như Ngọc đã bị Ngô Mộc Thượng Thiên bảo vệ, hóa thành một gốc cây thụ.
Khi Ngụy Lương cùng Lâm Thu rời đi, chỉ phó thác cái cây tùng này cho Mộ Dung Xuân, đã quên dặn dò hắn nó kỳ thật là một con người......
Cho nên......
Lâm Thu vẫn chưa thể biết mấy ngày này đến rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Mặt Mộ Dung Xuân nghẹn đến mức càng đỏ, hắn vô cùng phiền não, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa xoa xoa hai hàng lông mày, nói: "Ta đem cây tùng kia đặt ở sau bình phong. Mấy đệ tử dưới toạ thỉnh thoảng sẽ đến phía sau bình phong làm một ít chuyện... không tiện làm trước mặt người khác......"
Lâm Thu hơi hiểu hiểu.
Mộ Dung Xuân giấu đầu lòi đuôi: "Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là......"
Hắn gian nan mà nói, "Kiểu như, xỉa răng moi chân gì đó...... Sau khi ta phát hiện, liền ngăn lại."
Lâm Thu hoàn toàn hiểu rồi.
Nghe mãi mấy âm thanh "tươi mát" của cả nam tử lẫn nữ tử ở ngoài kia, những tu sĩ tai thính mắt tinh...... không nín được, hơn nữa hình như cũng không cần nín.
Cho nên...... bọn họ tìm một chỗ tránh người...... cũng chính là phía sau bình phong.....
"Tê ——"răng đau một trận.
Sau đó chờ đến khi Lâm Tú Mộc trở về thu lại Ngô Mộc Thượng Thiên, một chúng đệ tử liền phát hiện, mỗi ngày cái cây vây xem bọn họ tự tiêu khiển...... là một tuyệt sắc giai nhân...... Cõi lòng tan nát thì cũng bất quá cũng chỉ như thế.
Lâm Thu vỗ lên trán một cái.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.
Khó trách thấy Thiển Như Ngọc, mỗi người đều giống như thấy quỷ.
......
Bên kia, người do tông chủ của Thiên Tước tông, cũng chính là nhạc phụ đại nhân của Mộ Dung Xuân, phái đi Vạn Kiếm Quy Tông báo tin, đã đến trước mặt Tần Vân Hề, bẩm với hắn là, Mộ Dung Xuân bằng mặt không bằng lòng, chạy đến thanh lâu đi tìm kỹ nữ.
Tần Vân Hề chấn động đến không nói được câu nào.
"Không có khả năng!" Liễu Thanh Âm lại là người đầu tiên nói câu công đạo, "Tứ sư huynh là người rất đoan chính, tuyệt đối không có khả năng đặt chân cái loại địa phương đó! Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Người truyền tin cũng thực khó xử: "Tông chủ cùng phu nhân tận mắt nhìn thấy, đệ tử chỉ là người đưa tin mà thôi, thật không dám ba hoa chích choè, vu tội cho Mộ Dung đại kiếm tiên."
Tần Vân Hề cảm thấy chỗ nào có điểm không đúng: "Đi. Mộ Dung gần đây xác thật có một chút cổ quái."
Từ sau khi từ trong ám cảnh trở về, Tần Vân Hề liền phát hiện Mộ Dung Xuân luôn có bộ dáng thất thần, không có việc gì thì cứ nhìn chằm chằm hai tên nam đệ tử dưới toạ của chính mình đến phát ngốc, thỉnh thoảng còn lầm bầm lầu bầu, nói cái gì không ai hiểu.
Thí dụ như "Lại giả nữa đi", "Ta xem có thể giấu tới khi nào", "Lộ ra dấu vết đi".
Ngay cả khi đạo lữ Cung lâm của hắn kêu hắn, hắn cũng luôn xa cách.
Tần Vân Hề liền phái hắn đi ra ngoài, cố tình không cho hắn mang theo hai nam đệ tử kia.
Không nghĩ tới lúc này mới đi được mấy ngày đâu, đã bị người ta mắng vốn tới cửa.
Tần Vân Hề cũng vô cùng đau đầu, lập tức kêu lên Liễu Thanh Âm chuẩn bị xuất phát.
Chân trước vừa muốn đi, sau lưng liền gặp một đệ tử khác của Thiên Tước tông phái tới. Nhìn thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm ở bên nhau, tên đệ tử này trên mặt lộ ra trào phúng nhàn nhạt, ngữ khí nhưng lại vẫn nghiêm túc ——
"Tông chủ bảo ta gọi Bát sư đệ về. Thực xin lỗi đã làm ra hiểu lầm, xin lỗi Kiếm Quân cùng Mộ Dung đại kiếm tiên. Tông chủ nói, hắn đã hiểu rõ ý tứ của Vạn Kiếm Quy Tông, Cung lâm thiếu tông chủ bắt đầu từ hôm nay, để đỡ làm phiền người khác liền ở lại Thiên Tước tông, đợi khi nào Mộ Dung đại kiếm tiên về tông, làm phiền Kiếm Quân chuyển cáo, bảo hắn đến Thiên Tước tông chúng ta một chuyến, cùng thiếu tông chủ giải trừ quan hệ đạo lữ."
Mặt Tần Vân Hề nhăn càng chặt: "Các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Vì sao không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện?"
Trào phúng trong mắt tên đệ tử càng sâu, thần sắc lại càng thêm cung kính: "Không dám, không dám. Tông chủ chúng ta chỉ là bỗng nhiên hiểu ra, trèo cao tức là tội, hiện giờ không có gì hơn là biết sai chịu sửa."
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm liếc nhau, quyết định tự mình đến Thiên Tước tông để nói chuyện cho rõ ràng.
Tới Thiên Tước tông, thế nhưng lại bị hai vợ chồng kia từ chối không tiếp.
Hai vợ chồng này nói gì thì nói cũng không dám công nhiên sập cửa vào mặt người đứng đầu chính đạo, chỉ là "tình cờ" ngay lúc Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đi vào Thiên Tước tông, họ mang theo nữ nhi Cung lâm cùng nhau bế quan.
Mãi đến khi Tần Vân Hề lệnh người thông truyền lần thứ mười tám, Cung tông chủ mới không tình nguyện mà xuất quan tới gặp khách.
"Kiếm Quân không màn đường xa ngàn dặm, mang theo đạo lữ đến tiểu tông môn này của ta làm khách, thật sự làm cho Thiên Tước tông thiên tước tông bồng tất sinh huy(*) a."
(*)Bồng tất sinh huy: Nhà tranh phát sáng. Nói khách sáo.
Âm dương quái khí.
Trong mắt Tần Vân Hề hiện lên tức giận nhàn nhạt, sắc mặt càng thêm băng hàn: "Cung tông chủ có chuyện xin cứ nói thẳng, tứ đồ đệ ta rốt cục có chỗ nào không đúng? Đừng dùng cái cớ thanh lâu gì gì đó đó nữa, cho dù có thật sự nhìn thấy Mộ Dung Xuân ở nơi đó đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là phụng mệnh tầm nã hung đồ mà thôi. Cung lâm và hắn tương giao mấy chục năm, hắn là người như thế nào còn không hiểu rõ sao?"
Cung tông chủ cười híp mắt, nhưng đầu chỉ nhìn thẳng mặt đất: "Không dám hiểu, không dám hiểu, chuyện của thiên hạ đệ nhất tông của các vị, chúng ta toàn bộ đều không hiểu, cũng không dám xen vào."
Liễu Thanh Âm kìm nén không được, tiến lên trước một bước nói: "Có nói cái gì không thể nói cho rõ ràng? Lén lút, chẳng lẽ là Cung Lâm đã làm chuyện gì đó không thể gặp người, không mặt mũi nào đối mặt với Mộ Dung sư huynh, còn muốn hất bát nước bẩn vào người khác à?!"
Nghe xong, Cung tông chủ tức khắc cười lạnh ra tiếng: "Nói cho rõ ràng? Có một số việc không thể để cho đạo lữ biết, Liễu đại kiếm tiên, đạo lý này người có hiểu hay không a? Nếu như còn không hiểu, thì về tông bảo Kiếm Quân từ từ dạy bảo cho ngươi. Đối với đám tiểu tông phái như chúng ta đây, Kiếm Quân mở miệng chính là lời vàng tiếng ngọc a!"
Liễu Thanh Âm tuy biết hắn có ý ngầm chỉ cái gì đó, nhưng bị giọng quái thanh quái khí này kích một cái, trong ngực liền nhảy lên ngọn lửa, lập tức cả giận nói: "Hay lắm! Cung Lâm thật sự làm chuyện có lỗi với sư huynh đúng hay không! Nhìn nữ nhi ngoan mag các ngươi dạy ra kìa! Cung Lâm được gả cho Tứ sư huynh chính là đũa móc mà chòi mâm son rồi, nhưng Tứ sư huynh chưa bao giờ ghét bỏ, mấy người các ngươi sao còn không biết đủ, không biết lấy làm cảm kích chứ?"
Lời vừa nói ra, Cung tông chủ thật sự là tức sùi bọt mép: "Tự quản chuyện của chính ngươi cho tốt đi! Chúng ta hiện giờ không trèo cao, được chưa! Nói cho ngươi biết, nữ nhi của ta đã sớm không muốn ngồi trên cái mâm cao đó từ lâu rồi!"
Sau khi Cung Lâm gả vào Vạn Kiếm Quy Tông, thường xuyên bị Liễu Thanh Âm chơi bẩn —— từ có có đạo lữ, Mộ Dung Xuân liền rõ ràng vẽ ra giới hạn cùng Liễu Thanh Âm, không hề giống như trước lúc nào cũng cưng chiều nàng ta.
Liễu Thanh Âm thấy Cung Lâm không có gì bằng mình, lại đoạt đi ánh mắt ôn nhu của Mộ Dung Xuân trong lòng pha hụt hẫng, trong tối ngoài sáng liền thích nhắm vào Cung Lâm. Cung Lâm vốn tu vi không cao, thiên tư cũng vậy, nên sau khi Liễu Thanh Âm bắt đầu giăng bẫy, rất nhiều người cũng liền coi thường Cung Lâm, ngay cả một ít đệ tử bình thường đều dám công nhiên kinh thường nàng ấy.
Cung Lâm vẫn luôn ẩn nhẫn, chỉ là vì Mộ Dung Xuân.
Nhưng Mộ Dung Xuân thực sự là quá bận, một năm không gặp mặt được vài lần, càng nhiều thời gian nàng ấy đều phải một mình canh giữ trong động phủ của hai người, lẳng lặng mà tu luyện, thỉnh thoảng còn phải bị Liễu Thanh Âm gọi đến ngọn núi chính giáo huấn vài câu.
Lúc này đây, Cung lâm quyết tâm về nhà, cũng không hẳn hoàn toàn là do cha mẹ bức bách.
Cung tông chủ nhớ tới khi nữ nhi trở về, nói hết những cái ủy khuất đó, trong lòng lửa giận lại nhảy lên hai tròng mắt, trừng mắt nhìn Liễu Thanh Âm, cười quái dị nói: "Đều nói Kiếm Quân cùng Liễu đại kiếm tiên phu thê tình thâm, ta thấy Liễu đại kiếm tiên lại thật sự quá thanh nhàn rồi. Nếu không phải nhàn hạ đến điên rồi, sao lại không có chuyện gì đi nhìn chằm chằm đạo lữ của sư huynh nhà mình? Ăn trong nồi còn muốn bá chiếm trong chén sao, sớm muộn gì nồi cũng bị người bưng, đến lúc đó hối hận không kịp!"
Lời này nói ra, ngay cả sắc mặt của Tần Vân Hề cũng không nhịn được, hắn trầm xuống, phóng thích uy áp, âm thanh lạnh lùng nói: "Cung tông chủ, nói cẩn thận."
Cung tông chủ lạnh lùng cười: "Tại hạ nói lỡ lời. Ghi nhớ Kiếm Quân dạy bảo, không nên nói, một chữ cũng sẽ không nói, không nên xem, tại hạ cái gì cũng không phát hiện. Mong hiền phu thê tốt tốt đẹp đẹp, vĩnh tâm không rời."
"Ngươi!" Liễu Thanh Âm nghiến răng nghiến lợi, một chữ cũng nói không nên lời.
Người này trong miệng thì chúc phúc, trong ánh mắt lại là rõ ràng mà viết là nguyền rủa!
Tần Vân Hề áp xuống cơn tức giận, nhàn nhạt nói: "Đợi Mộ Dung trở về, ta bảo hắn tự mình tới cửa xử lý."
Dứt lời, ống tay áo phất một cái, mang theo Liễu Thanh Âm về tới tông môn.
Đệ tử sớm phái ra tìm hiểu tin tức cũng đã trở lại, nhìn thấy Liễu Thanh Âm ở một bên, liền có chút lắp bắp.
"Nói." Tần Vân Hề hít sâu một hơi, hận không thể đem những người nói chuyện dấu đầu lộ đuôi này, từng bước từng bước lật ngược lại xốc cho mấy cái.
Đệ tử đi tìm hiểu tin tức có chút rối rắm: "Mọi người ở Thiên Tước tông đều bị cấm khẩu. Đệ tử thật vất vả thám thính được một chút, ước chừng đó là...... Vợ chồng tông chủ Thiên Tước tông thấy...... thấy......"
"Nói!"
Đệ tử run rẩy: "Thấy Kiếm Quân ngài cùng một nữ tử khác đi lại thân mật!"
Lời vừa nói ra, không đợi Tần Vân Hề hoàn hồn, Liễu Thanh Âm liền khóc lên: "Hay, hay, cái này hay lắm! Nhìn một cái xem, nhìn lại mấy chuyện phong lưu của ngươi làm đi! Đều truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang! Ngươi không cần mặt mũi, ta cũng cần! Khó trách hắn nói ta không quản tốt chuyện của mình, đúng vậy, ta thật nhàn hạ a, đạo lữ ta thì cả ngày bận bịu đi lo cho nữ nhân khác đâu!"
Tần Vân Hề cũng bị cuốn theo, theo bản năng mà trả lời: "Làm gì nữ nhân nào, còn không phải là Mộc Nhu Giai sao, ta nói, ta cùng với nàng ấy đi ra ngoài, chỉ là tầm nã hung đồ cho nàng!"
"Ha, ha ha ha ha, ngươi đoán xem ta tin hay không?!" Liễu Thanh Âm hai tròng mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng nam nhân trước mặt, "Ta đợi ngươi lâu như vậy, lâu như vậy, thật vất vả mới làm cho khối băng này tan chảy, nhưng mà,nhưng mà ngươi, lại sưởi ấm cho ngàn vạn gia!"
"Ta không có!" Tần Vân Hề quát.
"Không có?!" Liễu Thanh Âm cười thảm, "Lúc trước ngươi thủ lễ cỡ nào, thanh khiết cỡ nào, cùng bất cứ nữ tử gì cũng duy trì khoảng cách thanh thanh bạch bạch, lúc ấy, làm gì có nữ nhân nào dám nhào vào trên người của ngươi?! Ngươi nhìn lại hiện giờ đi, hiện giờ thì sao?! Ngươi thay đổi! Ta chán ghét ngươi của hiện tại!"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy đáy mắt Tần Vân Hề hiện lên một ngọn lửa u ám mà nàng ta hoàn toàn không hiểu.
Hắn không nói hai lời, khuôn mặt xanh mét, vươn tay ra kiềm lấy cổ tay nàng ta, kéo nàng ta ra hướng sau núi.
"Buông tay! Ngươi buông tay!"
Nàng ta kịch liệt giãy giụa, linh khí lại bị hắn dễ dàng khóa chết.
"Ngươi buông ta ra! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra! Bàn tay dơ bẩn chạm qua Mộc Nhu Giai! Ngươi có biết hay không, nàng là đồ kỹ nữ vạn người cưỡi!" Liễu Thanh Âm nói không lựa lời.
"Còn có khác chỗ chạm vào nàng ta có phải hay không! Đừng hòng dùng chỗ dơ bẩn chạm qua nàng ta để chạm vào ta! Ngươi buông tay cho ta!"
Sắc mặt Tần Vân Hề âm đến tích nước, hắn trở tay che kín miệng nàng ta, cưỡng chế kéo vào động phủ.
Bên trong tròng mắt của hắn, là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực lửa cháy.
Hắn hỏi một câu.
"Ngươi có phải, cảm thấy ta không bằng lúc trước?"
Liễu Thanh Âm thét chói tai: "Tự trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại giống thứ gì! Người trong thiên hạ này, đối với ngươi còn có bao nhiêu phần tôn trọng?! Những lão nhân ba ngày hai đầu tiến đến trước mặt ngươi lấy lòng, có người nào không phải muốn đem nữ nhi gả cho ngươi làm tiểu thiếp! Ngươi nhìn xem bản thân ngươi trong lòng người thiên hạ, đã thành cái quỷ gì!"
Nàng ta thực sự khoa trương lên rất nhiều.
Người muốn đem nữ nhi gả tiến vào làm thiếp, chỉ có mỗi tông chủ Hoa Lam tông.
Chẳng qua này chỉ một người này, liền đủ làm Liễu Thanh Âm chịu không nổi.
Tần Vân Hề phảng phất như bị sét đánh giống nhau, tay kiềm chặt tay Liễu Thanh Âm chậm rãi hạ xuống dưới, giọng nói cũng hạ xuống: "Nhưng mà mấy năm nay, ta đánh cho Ma tộc chạy về phía Nam, lấy lại toàn bộ lãnh địa, trong tông lại không hề thiệt hại một người nào. Ta cân bằng khắp nơi, làm cho thiên hạ này thái bình, Thanh Âm, ta vất vả như vậy, ngươi còn nhìn không rõ sao?"
Liễu Thanh Âm nói: "Ta chỉ nhìn thấy, bên cạnh ngươi nữ nhân tới tới lui lui, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Ta chỉ nhìn thấy, ngươi và ta tình cảm từ từ đạm bạc. Ta chỉ nhìn thấy, mình luôn vì ngươi bị thương, mà mỗi lần ta cần ngươi nhất, người bên người lại vĩnh viễn không phải ngươi! Ta chỉ nhìn thấy, ngươi ở trong mắt người ngoài, đã dần dần thành một con y quan cầm thú!"
(*) Y quan cầm thú: Tiếng dùng mắng nhiếc bọn người quyền quý mà lòng dạ xấu như loài cầm thú.
Tần Vân Hề hít mạnh một ngụm khí thật lớn, thất thần lắc lắc đầu, "Không, không, không. Thanh Âm, không phải như thế, ta và các nàng ấy, cái gì cũng không có, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, chưa bao giờ thay đổi. Thanh Âm, có đôi khi nam nhân ở bên ngoài làm việc, không thể không lá mặt lá trái...... Ta làm tất cả những chuyện này, là vì thiên hạ a."
Thanh Âm cười đến nước mắt chảy như suối phun.
"Thiên hạ, thiên hạ, vậy ngươi cứ cùng thiên hạ làm đạo lữ đi thôi!"
Kiếm ý sắc bén thoảng qua, sinh khắc cốt từ trong khuỷu tay tróc ra.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi cùng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Nhưng Lâm Thu lại giống như là một con chim nhỏ lọt vào trong rừng rậm, phành phạch chui vào đủ loại cửa hàng trên phố, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn sờ.
Hắn nhắm mắt, nghiến răng đi theo phía sau nàng, đi vào trong một cửa hàng bán ngọc đẹp.
Tới một chỗ phồn hoa náo nhiệt, bỗng nhiên nghe được từng trận ồn ào.
"Ủa, cái chỗ này có chút quen mắt."
Lâm Thu nhón chân lên, nhìn lên toà tửu lâu bốn tầng treo đầy đèn vô cùng huy hoàng. Trước cửa toà tửu lâu mái gỗ này có một đám người đang hùng hổ vây quanh, đang giằng co cùng với tu sĩ từ trong tửu lâu đi ra.
Ngụy Lương: "À đây là cái thanh lâu mình an trí nhóm Mộ Dung Xuân ở trong đó."
"A! Ta nhìn xem!" Lâm Thu chen đi vào, thấy dẫn đầu đám người đến thanh lâu nháo sự chính là một đôi vợ chồng tu sĩ trung niên đang đùng đùng nổi giận, phía sau bọn họ là một nữ tu mặt tròn tròn đầy mặt nước mắt, đang lôi kéo ống tay áo của đôi vợ chồng này, thấp giọng khuyên bảo.
Lâm Thu lại đứng gần hơn chút, nghe được vị nữ tu trẻ tuổi mặt tròn đang yếu ớt giải thích.
Nàng nói: "Phụ thân, mẫu thân, chúng ta mau trở về đi thôi, đừng náo loạn, Mộ Dung hắn nhất định sẽ không làm mấy chuyện này, khẳng định có gì đó hiểu lầm."
Nữ tu trung niên đưa một ngón tay chọc chọc sau ót nàng ta: "Con gái ngốc nghếch không biết cố gắng, tỉnh tỉnh lại! Con chưa biết đó thôi, người mà ngày thường càng thành thật, hư lên mới càng đáng sợ! Hôm nay không đánh gãy hắn chân, ngày mai hắn trèo lên trên trời luôn cho con xem!"
"Không có, không có đâu," nữ tu mặt tròn vẫn luôn lắc đầu, "Mộ Dung nhất định sẽ không đặt chân vào thanh lâu."
"Ta và cha con đều tận mắt nhìn thấy hắn!" Nữ tu trung niên ngữ khí hận sắt không thành thép, "Còn làm bộ không nhận ra chúng ta, cái thằng nhãi ranh này, lúc trước tới cửa cầu thân cũng đâu phải sắc mặt như thế!"
Khoé miệng Lâm Thu cong thẳng lên, kéo léo ống tay áo Ngụy Lương: "Cô nương này, đừng nói là đạo lữ tương lai của Mộ Dung Xuân chứ?"
Mí mắt Ngụy Lương cũng đang nhảy: "Đúng đó."
Lâm Thu: "......"
Đang muốn lui ra phía sau, không ngờ kia nữ tu trung niên kia vừa chuyển đầu, liếc mắt một cái liền thấy Ngụy Lương.
"Kiếm Quân!"
Lâm Thu: "......"
Lúc này chạy trốn còn kịp không?
Vợ chồng hai người lôi lấy đứa con gái ' không biết cố gắng ' kia vọt tới trước mặt Ngụy Lương, ầm ĩ lên án một hồi.
Sự tình rất đơn giản, hôm nay vợ chồng này đi ngang qua nơi đây, vừa lúc Mộ Dung Xuân mở cửa sổ cho thoáng khí, bị nhạc phụ nhạc mẫu tương lai vừa vặn bắt được. Mộ Dung Xuân cũng không biết bọn họ, liếc nhau một cái, hắn thập phần trấn định đóng cửa sổ lại.
Chờ đến khi vợ chồng hai người lấy lại tinh thần, đã bị hung hăng nhét vào trong miệng bát canh bé môn.
Vợ chồng hai người muốn xông vào bên trong, người của thanh lâu tất nhiên không cho, hai bên đều là tu sĩ, liền đứng bên ngoài thanh lâu, từng người đều gọi bằng hữu đến, vì thế liền loạn thành cục diện trước mắt.
"Kiếm Quân!" Nữ tu sĩ trung niên cả giận nói, "Ngài cần phải xem lại đồ đệ thân ái của ngài đang làm gì chuyện tốt! Hắn lừa Lâm nhi, nói ngài phái hắn đi ra ngoài tầm nã hung đồ làm bị thương Liễu đại kiếm tiên, đi một cái là đi biền biệt mấy ngày, chúng ta chưa từng nghi ngờ hắn! Nhưng mà, nhưng mà, hắn dám nói dối, chạy đến chỗ này ăn chơi! Ngài cần phải làm chủ cho Lâm nhi a!"
Nam tu trung niên lại hơi hơi nhăn mi lại một chút, kỳ quái hỏi: "Kiếm Quân tình cờ đi đến chỗ này sao? Ta vừa phái người đến Vạn Kiếm Quy Tông báo tin cho ngài, hẳn là còn chưa tới nơi."
Tâm Lâm Thu nhảy lên thật mạnh, đã biết không ổn.
Sao lại tình cờ gặp chuyện trùng hợp như thế này chứ, Ngụy Lương chẳng phải sắp bị lộ rồi sao?
Nàng nghiêng đầu một cái, vừa lúc đối diện tầm mắt Ngụy Lương.
Ngụy Lương hiển nhiên cũng hiểu rõ tình huống giờ phút này, chẳng qua ánh mắt hắn vẫn bình đạm như cũ, căn bản không để loại chuyện nhỏ như thế này vào mắt.
Tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng Lâm Thu lại cảm thấy Ngụy Lương từ phía sau màn bị buộc đẩy ra trước đài, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Tròng mắt chuyển động, trong lòng nàng tức khắc có một chủ ý.
Chỉ thấy nàng bỗng nhiên thanh thanh thúy thúy cười duyên một tiếng, bắt đầu diễn trò trước mặt chúng tu sĩ, kéo tay Ngụy Lương, nũng nịu nói: "Lương ca ca...... Không phải muốn dẫn ta đi chỗ khác chơi sao? Đừng quan tâm mấy chuyện của người khác này! Tối nay chàng là người của ta nga!"
Ngụy Lương: "......"
Đôi vợ chồng trung niên kia đồng loạt hít ngược một ngụm khí lạnh, ánh mắt lắc lư từ mặt Ngụy Lương sang Lâm Thu, biểu tình đã có chút hoảng sợ. Tông chủ Vạn Kiếm Quy Tông, Kiếm Quân Ngụy Lương, không phải đã có đạo lữ là Liễu đại kiếm tiên sao? Nữ nhân bên cạnh hắn đây lại là ai? Này, này, này...... Đây là thượng bất chính hạ tắc loạn? Không phải, người đứng đầu chính đạo, sao lại có thể, có thể......
Trong nháy mắt Ngụy Lương liền hiểu rõ ý đồ của Lâm Thu.
Hắn nhàn nhạt nhìn đôi vợ chồng trung niên liếc mắt một cái, thanh âm thanh lãnh bình tĩnh: "Có một số việc, đạo lữ không cần phải biết."
Đôi vợ chồng trung niên lại lần nữa hít người một ngụm khí lạnh thật lớn, nữ tu trẻ tuổi mặt tròn càng là khó có thể tin, miệng há hốc lớn đến có thể nhét vừa một cái trứng vịt.
"Hiểu rõ chưa. Hiểu rõ rồi thì tan đi." Ngụy Lương nói.
"Tốt, tốt!" Nam tu trung niên cắn răng thật mạnh, "Tốt, ta hiểu rồi! Phu nhân, Lâm nhi, chúng ta đi!"
Sau khi nhìn theo một đội tu sĩ đi xa, Ngụy Lương mang theo Lâm Thu nghênh ngang vào thanh lâu.
Hắn tấm tắc mà nói: "Rất may Thu nhi không phải là địch nhân của ta."
Cô nàng này, quá lợi hại.
Đi vào trong hàng sương phòng mà đám Mộ Dung Xuân bao, thấy Mộ Dung Xuân đầy mặt sầu khổ, đệ tử đồng hành cũng mỗi người như mây mù che phủ. Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tùy tiện nghe một chút cũng liền có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
May mắn linh thạch trả đầy đủ, thành khách quý của thanh lâu, cho nên thanh lâu mới ra ngăn cản đám người kia ở bên ngoài, nếu không hậu quả càng không dám tưởng tượng.
Mộ Dung Xuân vừa thấy Ngụy Lương, tức khắc như người chết đuối bắt được thanh gỗ trôi: "Sư tôn! Ngài cuối cùng đã trở lại! Bên ngoài......"
"Không có gì." Ngữ khí Ngụy Lương thanh lãnh bình tĩnh, "Không cần lo lắng."
Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, trái tim treo cao hồi lâu được thả lại trong lồng ngực.
"Sư tôn, chúng ta có cần đổi chỗ nào khác không?" Mộ Dung Xuân có chút lo lắng hỏi, "Ta nghe được bọn họ nói, đã phái người về tông báo tin."
"Không cần." Ngụy Lương nói, "Ngươi chờ chỉ cần tĩnh tâm tu hành tại đây thôi."
Lời còn chưa dứt, liền nghe được trên cửa gỗ khắc hoa bên ngoài chợt rơi xuống một miếng gỗ, truyền đến tiếng cười phóng lãng của nam nữ không chút nào che lấp.
Mộ Dung Xuân: "...... Dạ."
Thật là...... rất ' tĩnh '.
Đuổi Mộ Dung Xuân đi, Ngụy Lương đi về một góc.
Tầm mắt Lâm Thu vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện trong một góc còn có một người đang ngồi, thần sắc uể oải, trong tay còn cầm chặt một hồ lô rượu, rút trong bóng ma, một ngụm lại một ngụm đổ rượu vào trong trong miệng.
Lâm Tú Mộc.
Hắn sớm đã thu lại Ngô Mộc Thượng Thiên, nhưng Thiển Như Ngọc đã hồi phục hình người cũng không ở bên cạnh cùng với hắn, ngược lại thập phần tị hiềm mà ngồi trong một góc xa, yên lặng xuất thần.
"Như......" Lâm Thu đang muốn chào hỏi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhớ tới mình cùng cô Thiển Như Ngọc này cũng không mấy quen biết.
Thiển Như Ngọc mà nàng quen biết, giờ phút này đang vừa trồng hoa trong lãnh địa Ma tộc, vừa cung ứng ma chướng cho nàng đâu.
Lâm Tú Mộc ngước mắt nhìn Ngụy Lương, liếc mắt một cái, khóe môi xả ra một tia cười khổ: "Ta...... cũng mất dấu rồi."
Ngụy Lương cũng không trách cứ hắn, chỉ hỏi: "Xác định không?"
Lâm Tú Mộc híp mắt, thần sắc có chút mờ mịt: "Khi thì xác định, khi thì không xác định."
Hắn thực xác định nữ tử mị sắc bức kia nhất định không phải Mi Song, nhưng khi nàng ấy ngẫu nhiên toát ra mệt mỏi suy yếu, lại là bộ dáng hắn quen thuộc đến khắc đến tận cốt tủy.
Lúc ấy truy kích Mi Song, ngoại trừ hắn còn có Vương Vệ Chi, hai người cản tay nhau, cuối cùng cả hai đều làm mất mục tiêu.
Lâm Tú Mộc có chút hổ thẹn: "Ta chỉ là muốn tự mình giải quyết chuyện nhà......"
"Ừ." Ngụy Lương một bộ cũng hiểu được.
Chỉ cần chuyện liên quan đến Thu nhi của hắn, hắn cũng sẽ không để bất luận kẻ nào nhúng tay.
Lâm Thu không hề hứng thú với Lâm Tú Mộc, nàng bị một việc khác hấp dẫn lực chú ý.
Đó là một hiện tượng thực kỳ diệu —— Thiển Như Ngọc là một giai nhân tuyệt sắc như vậy, ngồi giữa một đống thanh niên, vốn nên được mọi người ưu ái thăm hỏi, nhưng những người này lại tránh nàng ta như tránh ôn dịch, nàng ta vừa động đậy đứng dậy, mọi người liền tìm lý do trốn về hướng bên kia, trước sau cố tình duy trì một khoảng cách với nàng ta.
Cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta.
Lâm Thu thấy thực kỳ quái.
Bất luận là loại nữ nhân nào, bất luận tính cách nàng ta có khó chịu bao nhiêu, chỉ cần diện mạo xinh đẹp, nhất định sẽ được nam nhân truy phủng.
Một băng sơn mỹ nhân như Thiển Như Ngọc vậy, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì mới có thể làm một đám thanh niên tránh như rắn rết?
Thần sắc Thiển Như Ngọc cũng có chút kỳ quái. Nàng ta là người cực kỳ bình tĩnh nội liễm, trên mặt cơ hồ không có bất luận biểu cảm gì, nhưng Lâm Thu vẫn có thể nhìn ra nàng ta có chút kỳ quái.
Nàng ta cũng đang tránh những người này.
Lòng hiếu kỳ của Lâm Thu "Tạch" một cái liền nhảy tới rồi yết hầu, nàng không phải người có thể nghiến răng chịu đựng, lập tức níu níu ống tay áo Ngụy Lương, nghiêm trang nhìn hắn nói: "Chàng nói chuyện với Bồng Lai tôn chủ, ta liền không trở ngại các người, vừa lúc ta phải đem chuyện phát sinh mới vừa rồi nói cho Mộ Dung kiếm tiên."
Ngụy Lương vừa thấy đôi mắt nàng liền biết nàng lại theo đuổi chủ ý tà ma gì nữa rồi, hắn mím môi áp ý cười xuống, thấp giọng nói: "Ừ."
Dù cho hắn không muốn biểu hiện quá dị thường, nhưng một âm một chữ vô cùng đơn giản lại bị hắn nói đến ôn nhu lại sủng nịch.
Lâm Tú Mộc nhịn không được. mắt nổi lên xem thường.
Lâm Thu từ trước đến nay chỉ lo phát cẩu lương, không chịu trách nhiệm với tâm lý bị thương của người khác. Nàng đường hoàng chính chính hướng Lâm Tú Mộc gật gật đầu, liền tự nhiên đi về hướng Mộ Dung Xuân, gọi hắn ra bên ngoài.
"Sao lại thế này, bọn họ và Thiển Như Ngọc có chuyện gì khúc mắc sao?" Lâm Thu thực bà tám hỏi.
Khuôn mặt văn nhã trắng nõn của Mộ Dung Xuân lập tức liền đỏ lên, hắn hiếm khi dùng miệng lưỡi mang theo trách cứ mà nói: "Chuyện cái cây tùng kia là người, sao sư nương không nói sớm?"
"A?!" Lâm Thu ngây ngốc, "Ta quên chưa nói hả?"
Trước khi gặp gỡ Mộ Dung Xuân, Thiển Như Ngọc đã bị Ngô Mộc Thượng Thiên bảo vệ, hóa thành một gốc cây thụ.
Khi Ngụy Lương cùng Lâm Thu rời đi, chỉ phó thác cái cây tùng này cho Mộ Dung Xuân, đã quên dặn dò hắn nó kỳ thật là một con người......
Cho nên......
Lâm Thu vẫn chưa thể biết mấy ngày này đến rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Mặt Mộ Dung Xuân nghẹn đến mức càng đỏ, hắn vô cùng phiền não, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa xoa xoa hai hàng lông mày, nói: "Ta đem cây tùng kia đặt ở sau bình phong. Mấy đệ tử dưới toạ thỉnh thoảng sẽ đến phía sau bình phong làm một ít chuyện... không tiện làm trước mặt người khác......"
Lâm Thu hơi hiểu hiểu.
Mộ Dung Xuân giấu đầu lòi đuôi: "Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là......"
Hắn gian nan mà nói, "Kiểu như, xỉa răng moi chân gì đó...... Sau khi ta phát hiện, liền ngăn lại."
Lâm Thu hoàn toàn hiểu rồi.
Nghe mãi mấy âm thanh "tươi mát" của cả nam tử lẫn nữ tử ở ngoài kia, những tu sĩ tai thính mắt tinh...... không nín được, hơn nữa hình như cũng không cần nín.
Cho nên...... bọn họ tìm một chỗ tránh người...... cũng chính là phía sau bình phong.....
"Tê ——"răng đau một trận.
Sau đó chờ đến khi Lâm Tú Mộc trở về thu lại Ngô Mộc Thượng Thiên, một chúng đệ tử liền phát hiện, mỗi ngày cái cây vây xem bọn họ tự tiêu khiển...... là một tuyệt sắc giai nhân...... Cõi lòng tan nát thì cũng bất quá cũng chỉ như thế.
Lâm Thu vỗ lên trán một cái.
Khó chịu, vô cùng khó chịu.
Khó trách thấy Thiển Như Ngọc, mỗi người đều giống như thấy quỷ.
......
Bên kia, người do tông chủ của Thiên Tước tông, cũng chính là nhạc phụ đại nhân của Mộ Dung Xuân, phái đi Vạn Kiếm Quy Tông báo tin, đã đến trước mặt Tần Vân Hề, bẩm với hắn là, Mộ Dung Xuân bằng mặt không bằng lòng, chạy đến thanh lâu đi tìm kỹ nữ.
Tần Vân Hề chấn động đến không nói được câu nào.
"Không có khả năng!" Liễu Thanh Âm lại là người đầu tiên nói câu công đạo, "Tứ sư huynh là người rất đoan chính, tuyệt đối không có khả năng đặt chân cái loại địa phương đó! Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Người truyền tin cũng thực khó xử: "Tông chủ cùng phu nhân tận mắt nhìn thấy, đệ tử chỉ là người đưa tin mà thôi, thật không dám ba hoa chích choè, vu tội cho Mộ Dung đại kiếm tiên."
Tần Vân Hề cảm thấy chỗ nào có điểm không đúng: "Đi. Mộ Dung gần đây xác thật có một chút cổ quái."
Từ sau khi từ trong ám cảnh trở về, Tần Vân Hề liền phát hiện Mộ Dung Xuân luôn có bộ dáng thất thần, không có việc gì thì cứ nhìn chằm chằm hai tên nam đệ tử dưới toạ của chính mình đến phát ngốc, thỉnh thoảng còn lầm bầm lầu bầu, nói cái gì không ai hiểu.
Thí dụ như "Lại giả nữa đi", "Ta xem có thể giấu tới khi nào", "Lộ ra dấu vết đi".
Ngay cả khi đạo lữ Cung lâm của hắn kêu hắn, hắn cũng luôn xa cách.
Tần Vân Hề liền phái hắn đi ra ngoài, cố tình không cho hắn mang theo hai nam đệ tử kia.
Không nghĩ tới lúc này mới đi được mấy ngày đâu, đã bị người ta mắng vốn tới cửa.
Tần Vân Hề cũng vô cùng đau đầu, lập tức kêu lên Liễu Thanh Âm chuẩn bị xuất phát.
Chân trước vừa muốn đi, sau lưng liền gặp một đệ tử khác của Thiên Tước tông phái tới. Nhìn thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm ở bên nhau, tên đệ tử này trên mặt lộ ra trào phúng nhàn nhạt, ngữ khí nhưng lại vẫn nghiêm túc ——
"Tông chủ bảo ta gọi Bát sư đệ về. Thực xin lỗi đã làm ra hiểu lầm, xin lỗi Kiếm Quân cùng Mộ Dung đại kiếm tiên. Tông chủ nói, hắn đã hiểu rõ ý tứ của Vạn Kiếm Quy Tông, Cung lâm thiếu tông chủ bắt đầu từ hôm nay, để đỡ làm phiền người khác liền ở lại Thiên Tước tông, đợi khi nào Mộ Dung đại kiếm tiên về tông, làm phiền Kiếm Quân chuyển cáo, bảo hắn đến Thiên Tước tông chúng ta một chuyến, cùng thiếu tông chủ giải trừ quan hệ đạo lữ."
Mặt Tần Vân Hề nhăn càng chặt: "Các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Vì sao không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện?"
Trào phúng trong mắt tên đệ tử càng sâu, thần sắc lại càng thêm cung kính: "Không dám, không dám. Tông chủ chúng ta chỉ là bỗng nhiên hiểu ra, trèo cao tức là tội, hiện giờ không có gì hơn là biết sai chịu sửa."
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm liếc nhau, quyết định tự mình đến Thiên Tước tông để nói chuyện cho rõ ràng.
Tới Thiên Tước tông, thế nhưng lại bị hai vợ chồng kia từ chối không tiếp.
Hai vợ chồng này nói gì thì nói cũng không dám công nhiên sập cửa vào mặt người đứng đầu chính đạo, chỉ là "tình cờ" ngay lúc Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đi vào Thiên Tước tông, họ mang theo nữ nhi Cung lâm cùng nhau bế quan.
Mãi đến khi Tần Vân Hề lệnh người thông truyền lần thứ mười tám, Cung tông chủ mới không tình nguyện mà xuất quan tới gặp khách.
"Kiếm Quân không màn đường xa ngàn dặm, mang theo đạo lữ đến tiểu tông môn này của ta làm khách, thật sự làm cho Thiên Tước tông thiên tước tông bồng tất sinh huy(*) a."
(*)Bồng tất sinh huy: Nhà tranh phát sáng. Nói khách sáo.
Âm dương quái khí.
Trong mắt Tần Vân Hề hiện lên tức giận nhàn nhạt, sắc mặt càng thêm băng hàn: "Cung tông chủ có chuyện xin cứ nói thẳng, tứ đồ đệ ta rốt cục có chỗ nào không đúng? Đừng dùng cái cớ thanh lâu gì gì đó đó nữa, cho dù có thật sự nhìn thấy Mộ Dung Xuân ở nơi đó đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là phụng mệnh tầm nã hung đồ mà thôi. Cung lâm và hắn tương giao mấy chục năm, hắn là người như thế nào còn không hiểu rõ sao?"
Cung tông chủ cười híp mắt, nhưng đầu chỉ nhìn thẳng mặt đất: "Không dám hiểu, không dám hiểu, chuyện của thiên hạ đệ nhất tông của các vị, chúng ta toàn bộ đều không hiểu, cũng không dám xen vào."
Liễu Thanh Âm kìm nén không được, tiến lên trước một bước nói: "Có nói cái gì không thể nói cho rõ ràng? Lén lút, chẳng lẽ là Cung Lâm đã làm chuyện gì đó không thể gặp người, không mặt mũi nào đối mặt với Mộ Dung sư huynh, còn muốn hất bát nước bẩn vào người khác à?!"
Nghe xong, Cung tông chủ tức khắc cười lạnh ra tiếng: "Nói cho rõ ràng? Có một số việc không thể để cho đạo lữ biết, Liễu đại kiếm tiên, đạo lý này người có hiểu hay không a? Nếu như còn không hiểu, thì về tông bảo Kiếm Quân từ từ dạy bảo cho ngươi. Đối với đám tiểu tông phái như chúng ta đây, Kiếm Quân mở miệng chính là lời vàng tiếng ngọc a!"
Liễu Thanh Âm tuy biết hắn có ý ngầm chỉ cái gì đó, nhưng bị giọng quái thanh quái khí này kích một cái, trong ngực liền nhảy lên ngọn lửa, lập tức cả giận nói: "Hay lắm! Cung Lâm thật sự làm chuyện có lỗi với sư huynh đúng hay không! Nhìn nữ nhi ngoan mag các ngươi dạy ra kìa! Cung Lâm được gả cho Tứ sư huynh chính là đũa móc mà chòi mâm son rồi, nhưng Tứ sư huynh chưa bao giờ ghét bỏ, mấy người các ngươi sao còn không biết đủ, không biết lấy làm cảm kích chứ?"
Lời vừa nói ra, Cung tông chủ thật sự là tức sùi bọt mép: "Tự quản chuyện của chính ngươi cho tốt đi! Chúng ta hiện giờ không trèo cao, được chưa! Nói cho ngươi biết, nữ nhi của ta đã sớm không muốn ngồi trên cái mâm cao đó từ lâu rồi!"
Sau khi Cung Lâm gả vào Vạn Kiếm Quy Tông, thường xuyên bị Liễu Thanh Âm chơi bẩn —— từ có có đạo lữ, Mộ Dung Xuân liền rõ ràng vẽ ra giới hạn cùng Liễu Thanh Âm, không hề giống như trước lúc nào cũng cưng chiều nàng ta.
Liễu Thanh Âm thấy Cung Lâm không có gì bằng mình, lại đoạt đi ánh mắt ôn nhu của Mộ Dung Xuân trong lòng pha hụt hẫng, trong tối ngoài sáng liền thích nhắm vào Cung Lâm. Cung Lâm vốn tu vi không cao, thiên tư cũng vậy, nên sau khi Liễu Thanh Âm bắt đầu giăng bẫy, rất nhiều người cũng liền coi thường Cung Lâm, ngay cả một ít đệ tử bình thường đều dám công nhiên kinh thường nàng ấy.
Cung Lâm vẫn luôn ẩn nhẫn, chỉ là vì Mộ Dung Xuân.
Nhưng Mộ Dung Xuân thực sự là quá bận, một năm không gặp mặt được vài lần, càng nhiều thời gian nàng ấy đều phải một mình canh giữ trong động phủ của hai người, lẳng lặng mà tu luyện, thỉnh thoảng còn phải bị Liễu Thanh Âm gọi đến ngọn núi chính giáo huấn vài câu.
Lúc này đây, Cung lâm quyết tâm về nhà, cũng không hẳn hoàn toàn là do cha mẹ bức bách.
Cung tông chủ nhớ tới khi nữ nhi trở về, nói hết những cái ủy khuất đó, trong lòng lửa giận lại nhảy lên hai tròng mắt, trừng mắt nhìn Liễu Thanh Âm, cười quái dị nói: "Đều nói Kiếm Quân cùng Liễu đại kiếm tiên phu thê tình thâm, ta thấy Liễu đại kiếm tiên lại thật sự quá thanh nhàn rồi. Nếu không phải nhàn hạ đến điên rồi, sao lại không có chuyện gì đi nhìn chằm chằm đạo lữ của sư huynh nhà mình? Ăn trong nồi còn muốn bá chiếm trong chén sao, sớm muộn gì nồi cũng bị người bưng, đến lúc đó hối hận không kịp!"
Lời này nói ra, ngay cả sắc mặt của Tần Vân Hề cũng không nhịn được, hắn trầm xuống, phóng thích uy áp, âm thanh lạnh lùng nói: "Cung tông chủ, nói cẩn thận."
Cung tông chủ lạnh lùng cười: "Tại hạ nói lỡ lời. Ghi nhớ Kiếm Quân dạy bảo, không nên nói, một chữ cũng sẽ không nói, không nên xem, tại hạ cái gì cũng không phát hiện. Mong hiền phu thê tốt tốt đẹp đẹp, vĩnh tâm không rời."
"Ngươi!" Liễu Thanh Âm nghiến răng nghiến lợi, một chữ cũng nói không nên lời.
Người này trong miệng thì chúc phúc, trong ánh mắt lại là rõ ràng mà viết là nguyền rủa!
Tần Vân Hề áp xuống cơn tức giận, nhàn nhạt nói: "Đợi Mộ Dung trở về, ta bảo hắn tự mình tới cửa xử lý."
Dứt lời, ống tay áo phất một cái, mang theo Liễu Thanh Âm về tới tông môn.
Đệ tử sớm phái ra tìm hiểu tin tức cũng đã trở lại, nhìn thấy Liễu Thanh Âm ở một bên, liền có chút lắp bắp.
"Nói." Tần Vân Hề hít sâu một hơi, hận không thể đem những người nói chuyện dấu đầu lộ đuôi này, từng bước từng bước lật ngược lại xốc cho mấy cái.
Đệ tử đi tìm hiểu tin tức có chút rối rắm: "Mọi người ở Thiên Tước tông đều bị cấm khẩu. Đệ tử thật vất vả thám thính được một chút, ước chừng đó là...... Vợ chồng tông chủ Thiên Tước tông thấy...... thấy......"
"Nói!"
Đệ tử run rẩy: "Thấy Kiếm Quân ngài cùng một nữ tử khác đi lại thân mật!"
Lời vừa nói ra, không đợi Tần Vân Hề hoàn hồn, Liễu Thanh Âm liền khóc lên: "Hay, hay, cái này hay lắm! Nhìn một cái xem, nhìn lại mấy chuyện phong lưu của ngươi làm đi! Đều truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang! Ngươi không cần mặt mũi, ta cũng cần! Khó trách hắn nói ta không quản tốt chuyện của mình, đúng vậy, ta thật nhàn hạ a, đạo lữ ta thì cả ngày bận bịu đi lo cho nữ nhân khác đâu!"
Tần Vân Hề cũng bị cuốn theo, theo bản năng mà trả lời: "Làm gì nữ nhân nào, còn không phải là Mộc Nhu Giai sao, ta nói, ta cùng với nàng ấy đi ra ngoài, chỉ là tầm nã hung đồ cho nàng!"
"Ha, ha ha ha ha, ngươi đoán xem ta tin hay không?!" Liễu Thanh Âm hai tròng mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng nam nhân trước mặt, "Ta đợi ngươi lâu như vậy, lâu như vậy, thật vất vả mới làm cho khối băng này tan chảy, nhưng mà,nhưng mà ngươi, lại sưởi ấm cho ngàn vạn gia!"
"Ta không có!" Tần Vân Hề quát.
"Không có?!" Liễu Thanh Âm cười thảm, "Lúc trước ngươi thủ lễ cỡ nào, thanh khiết cỡ nào, cùng bất cứ nữ tử gì cũng duy trì khoảng cách thanh thanh bạch bạch, lúc ấy, làm gì có nữ nhân nào dám nhào vào trên người của ngươi?! Ngươi nhìn lại hiện giờ đi, hiện giờ thì sao?! Ngươi thay đổi! Ta chán ghét ngươi của hiện tại!"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy đáy mắt Tần Vân Hề hiện lên một ngọn lửa u ám mà nàng ta hoàn toàn không hiểu.
Hắn không nói hai lời, khuôn mặt xanh mét, vươn tay ra kiềm lấy cổ tay nàng ta, kéo nàng ta ra hướng sau núi.
"Buông tay! Ngươi buông tay!"
Nàng ta kịch liệt giãy giụa, linh khí lại bị hắn dễ dàng khóa chết.
"Ngươi buông ta ra! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra! Bàn tay dơ bẩn chạm qua Mộc Nhu Giai! Ngươi có biết hay không, nàng là đồ kỹ nữ vạn người cưỡi!" Liễu Thanh Âm nói không lựa lời.
"Còn có khác chỗ chạm vào nàng ta có phải hay không! Đừng hòng dùng chỗ dơ bẩn chạm qua nàng ta để chạm vào ta! Ngươi buông tay cho ta!"
Sắc mặt Tần Vân Hề âm đến tích nước, hắn trở tay che kín miệng nàng ta, cưỡng chế kéo vào động phủ.
Bên trong tròng mắt của hắn, là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực lửa cháy.
Hắn hỏi một câu.
"Ngươi có phải, cảm thấy ta không bằng lúc trước?"
Liễu Thanh Âm thét chói tai: "Tự trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại giống thứ gì! Người trong thiên hạ này, đối với ngươi còn có bao nhiêu phần tôn trọng?! Những lão nhân ba ngày hai đầu tiến đến trước mặt ngươi lấy lòng, có người nào không phải muốn đem nữ nhi gả cho ngươi làm tiểu thiếp! Ngươi nhìn xem bản thân ngươi trong lòng người thiên hạ, đã thành cái quỷ gì!"
Nàng ta thực sự khoa trương lên rất nhiều.
Người muốn đem nữ nhi gả tiến vào làm thiếp, chỉ có mỗi tông chủ Hoa Lam tông.
Chẳng qua này chỉ một người này, liền đủ làm Liễu Thanh Âm chịu không nổi.
Tần Vân Hề phảng phất như bị sét đánh giống nhau, tay kiềm chặt tay Liễu Thanh Âm chậm rãi hạ xuống dưới, giọng nói cũng hạ xuống: "Nhưng mà mấy năm nay, ta đánh cho Ma tộc chạy về phía Nam, lấy lại toàn bộ lãnh địa, trong tông lại không hề thiệt hại một người nào. Ta cân bằng khắp nơi, làm cho thiên hạ này thái bình, Thanh Âm, ta vất vả như vậy, ngươi còn nhìn không rõ sao?"
Liễu Thanh Âm nói: "Ta chỉ nhìn thấy, bên cạnh ngươi nữ nhân tới tới lui lui, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Ta chỉ nhìn thấy, ngươi và ta tình cảm từ từ đạm bạc. Ta chỉ nhìn thấy, mình luôn vì ngươi bị thương, mà mỗi lần ta cần ngươi nhất, người bên người lại vĩnh viễn không phải ngươi! Ta chỉ nhìn thấy, ngươi ở trong mắt người ngoài, đã dần dần thành một con y quan cầm thú!"
(*) Y quan cầm thú: Tiếng dùng mắng nhiếc bọn người quyền quý mà lòng dạ xấu như loài cầm thú.
Tần Vân Hề hít mạnh một ngụm khí thật lớn, thất thần lắc lắc đầu, "Không, không, không. Thanh Âm, không phải như thế, ta và các nàng ấy, cái gì cũng không có, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, chưa bao giờ thay đổi. Thanh Âm, có đôi khi nam nhân ở bên ngoài làm việc, không thể không lá mặt lá trái...... Ta làm tất cả những chuyện này, là vì thiên hạ a."
Thanh Âm cười đến nước mắt chảy như suối phun.
"Thiên hạ, thiên hạ, vậy ngươi cứ cùng thiên hạ làm đạo lữ đi thôi!"
Kiếm ý sắc bén thoảng qua, sinh khắc cốt từ trong khuỷu tay tróc ra.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi cùng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Bình luận facebook