Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Lâm Thu vs Trác Tấn (thượng)
Tính ngày, Ngụy Lương đã rời đi suốt ba ngày.
Ngoại thương của Lâm Thu đã gần như lành hẳn, thần hồn cùng tâm mạch dù chưa hoàn toàn khỏi, nhưng lúc này bị thương lại như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho nàng, vô luận là hấp thu linh khí thiên địa hay là hấp thu ma chướng, tốc độ đều nhanh hơn lúc trước mấy lần.
Khi bị con tà vật kia kéo vào biển sâu, nàng cùng Nghiệp Liên đều bị bức ra tất cả tiềm lực. Nên lúc sau này, Nghiệp Liên liền vẫn luôn duy trì tốc độ chuyển động ngay lúc đó.
Sau khi đạt được năng lực xé rách hư không, linh khí thiên địa bị nạp vào thức hải, sẽ chuyển hóa thành một loại linh khí kỳ dị mang theo theo lực lượng hư không. Giờ phút này, bức tường ngăn cách để tấn giai lên Đại Thừa ẩn ẩn có hơi lỏng ra, chỉ đợi trọng thương của thần hồn cùng tâm mạch nàng phục hồi như cũ, liền có thể thử đánh sâu vào.
Khi Thiển Như Ngọc dùng hoa sen lượng tử chữa bệnh cho ma nhân, hiệu suất cũng nhanh hơn gần năm lần, vừa lơ đãng, luôn suýt chút hút ma nhân thành hình con thằn lằn luôn.
Lần này bị thương lại mang đến thu hoạch ngoài ý liệu.
Thương thế trên người mới vừa chuyển biến tốt đẹp, Lâm Thu liền nhịn không được bắt đầu nhảy nhót.
Nàng triệu ra vô số hoa sen nhỏ, lướt vào trong đại quân ma nhân, rút đi ma chướng cho bọn họ.
Tu vi nàng đã tới gần Đại Thừa, giờ phút này buông tay triệu ra liền có thể triệu ra vô số hoa sen, ngay cả bản thân nàng cũng đếm không hết. Mỗi một đóa hoa sen, đều tuyệt đối nằm dưới sự khống của nàng, nàng cảm thấy mình có hơi giống như một đám mây lượng tử ấy.
Hứng thú bùng lên, khi nàng ném đầy trời hoa sen nhỏ, người cũng thi triển Giải Liên Độ, lọt vào trong tầm mắt đều là hoa sen bay múa.
Thiển Như Ngọc vừa tán thưởng, lại lo lắng, đuổi theo dưới bầu trời đầy hoa sen nhỏ, luôn miệng khuyên nàng phải bảo trọng thân thể.
Hai nữ tử chơi đến vô cùng vui vẻ.
Vòng cánh thứ tư của Nghiệp Liên, bất tri bất giác đã nở đến bảy cánh.
Con một cánh nữa, liền có thể được bí kỹ thứ tư của Nghiệp Liên!
Lâm Thu giờ phút này đã ý thức được có gì đó không thích hợp. Lúc trước khi nàng kích hoạt được Nghiệp Liên, nàng được một tin tức là, vật ấy vốn dĩ có tương liên với huyết mạch thượng cổ của Lâm thị, mỗi ngàn năm mới có thể xuất hiện một người thức tỉnh được Nghiệp Liên, Nghiệp Liên có năm tầng......
Kỳ thật nó chỉ có bốn tầng. Hiện giờ, tầng thứ tư cánh hoa sen đã chỉ còn lại một cánh cuối cùng chưa mở ra, lộ ra nhuỵ hoa ánh vàng rực rỡ bên trong.
Càng quan trọng hơn là, nữ xứng Lâm Thu căn bản không có Nghiệp Liên.
Lâm Thu cùng Nghiệp Liên sớm đã tâm ý tương thông, nhưng mỗi khi có ý đồ cùng nó giao lưu tin tức này nọ, liền quăng cục đá vào trong biển, không được bất luận cái gì đáp lại.
Loại cảm giác này...... Rất giống khi nàng nhắc đến những chuyện liên quan đến vấn tâm kiếp với cổ trùng, cổ trùng phản hồi về chỉ là một mảnh hoàn toàn mờ mịt.
Lâm Thu có một ý tưởng lớn mật.
Nghiệp liên cũng không phải của nữ xứng Lâm Thu, mà là của Lâm Thu nàng.
Mấy vấn đề này, ở chỗ này tìm không thấy đáp án, chờ đến khi nhảy ra khỏi phương trời đất này, có lẽ sẽ tra ra manh mối.
Một ngày đó, sẽ không xa......
Lâm Thu há lớn miệng hút một ngụm ma chướng cùng linh khí to lớn, sau đó liền mệt mỏi, lười nhác mà nằm trên sườn núi, gối cánh tay lên sau đầu, nhìn về không trung phía Bắc mà phát ngốc.
Ngụy Lương sao còn chưa trở lại nhỉ?
Chân trời, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng đỏ.
Ma tộc che trời lấp đất gắt gao cắn sau đuôi nó, giống như một đám hắc cá mập đang truy đuổi một con cá chép vậy.
Lâm Thu: "Ô, con cá chép đỏ này sao quen mắt vậy."
Nàng cùng Thiển Như Ngọc cùng nhau đi lên.
Cá chép đỏ đúng là Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi nhìn thấy Lâm Thu, đôi mắt thon dài hơi hơi nhướng lên, thuấn di đến bên cạnh nàng, nắm lấy cánh tay nàng một cái, "Ta tới cứu ngươi! Ngươi đúng là mạng lớn, nhiều Ma tộc như vậy, ngươi cư nhiên còn sống!"
Lâm Thu: "...... Ta không cần ngươi cứu, cảm ơn."
Thiển Như Ngọc tế ra tinh la trận: "Buông Thu Thu ra!"
Ma nhân vây lên, như hổ rình mồi.
"Thiển Như Ngọc?" Vương Vệ Chi ngơ ngác chớp chớp mắt, buông lỏng Lâm Thu ra, "Các ngươi, sao lại ở bên nhau? Ủa? Nơi này sao tất cả đều là tủy ngọc hoa......"
Ma nhân vây quanh, đem vị khách không mời mà đến này hất văng ra khỏi bên cạnh Lâm Thu, gắt gao bao vây lại.
"Không phải chứ, đám ma nhân này, sao cùng các ngươi......" Đầu óc Vương Vệ Chi khó có khi linh hoạt một hồi, hắn chớp chớp mắt, nói: "Ta là tới lấy lại chìa khóa bí mật Huyền Môn."
"Ai nha," Lâm Thu có chút xin lỗi, "Ta bị thương, quên mất việc này, thật xin lỗi."
Nàng biết ý nghĩa của chìa khóa bí mật Huyền Môn đối với Vương Vệ Chi, sẽ không lấy việc này nói đùa với hắn.
Nàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra hộp ngọc, vứt cho Vương Vệ Chi.
Hắn lại không bắt lấy, từ xa dùng ngón tay bắn lại, đẩy nó văng trở về.
Do dự một lát, Vương Vệ Chi nói: "Ta không muốn chạm vào nó. Ngày ấy đã buông nó xuống, là ngươi nhặt lên, vậy nên từ ngươi đem nó thả lại chỗ cũ."
"Trên người ta có thương tích, không được lặn lội đường xa." Lâm Thu có chút khó xử.
Việc này cũng không thể bảo Thiển Như Ngọc đi làm giùm, vạn nhất đụng phải Thiển Như Ngọc kia, liền tạo nghiệp chướng.
"Ồ, vậy quên đi." Vương Vệ Chi nói.
Không biết vì cái gì, Lâm Thu cứ cảm thấy thần sắc hắn có chút quỷ dị.
"Ta đi rồi, ngươi không tiễn ta hai bước sao?" Vương Vệ Chi biệt nữu mà nói.
Trong lòng Lâm Thu đã phát lên nghi ngờ: "Ta với ngươi cũng không thân, đưa ngươi làm chi."
"Được rồi, ta đi đây."
Vương Vệ Chi không dong dài, xoay người liền đi.
Lâm Thu buồn bực nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này đang làm trò gì vật? Thoạt nhìn hình như muốn dẫn nàng đi ra ngoài, nhưng cũng không kiên trì.
"À này, ngươi bảo đám ma nhân này tránh ra nha." Vương Vệ Chi chưa đi được hai bước, liền bị mấy ma nhân cao lớn vạm vỡ chặn đường đi, hắn nói, "Nếu là người của ngươi, ta cũng động thủ đánh bọn họ cũng không tốt."
Hắn giơ tay lên, phất phất tinh la trận của Thiển Như Ngọc, lại nói: "Còn có cái đồ chơi này, nhanh chóng thu lại đi, bằng không ta cũng không đi, liền ở lại nơi này cùng hai ngươi."
Lâm Thu: "......"
Thiển Như Ngọc: "......"
"Để hắn đi." Lâm Thu nói.
"Dạ!" Ma nhân chỉnh chỉnh tề tề thối lui.
Thiển Như Ngọc cũng thu lại tinh la trận.
Vương Vệ Chi quay đầu lại, nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái. Ánh mắt hắn thật sự phức tạp, Lâm Thu nhất thời nhìn không hiểu.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền biết Vương Vệ Chi có ý gì.
Trác Tấn, đã không biết khi nào lặn xuống bên cạnh nàng, một bàn tay lạnh băng dán lên giữa lưng nàng, thanh âm bình đạm ở sau người vang lên: "Không muốn chết, ngươi biết nên làm như thế nào."
Hơi thở cùng ngữ khí của người này Lâm Thu thật sự là quá mức quen thuộc.
Hoá ra, Vương Vệ Chi là tới dò đường cho hắn. Nếu như Ngụy Lương ở chỗ này, chỉ sợ Vương Vệ Chi còn một nhiệm vụ nữa, đó là dẫn Ngụy Lương rời đi.
Lâm Thu trong nháy mắt liền ra quyết định, nàng gật gật đầu, nói: "Ta và các ngươi đi."
Thiển Như Ngọc gấp đến độ đỏ hốc mắt: "Thu Thu!"
"Ta không có việc gì." Lâm Thu nhìn nàng ấy cười cười, "Đã có người thịnh tình muốn mời, ta đây từ chối thì bất kính. Chờ hắn trở về, nói cho hắn ta cùng đi với Trác Tấn Vương Vệ Chi, không có chuyện gì ca, ta sẽ giữ liên lạc với hắn."
Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân phía sau, cười ngâm ngâm hỏi: "Ta có thể dùng phương pháp của mình liên lạc với bọn họ, đúng hay không?"
"Nếu ngươi có thể giữ được tánh mạng." Hắn lạnh lùng nói.
"Chuyện nhỏ." Lâm Thu cười nói.
Chúng ma bất đắc dĩ, chỉ có thể phân ra một thông đạo, nơm nớp lo sợ nhìn ba người Lâm Thu biến mất dần trong tầm nhìn.
Đi được tới nửa đường, Lâm Thu rõ ràng có chút khí lực chống đỡ hết nổi.
Tuy rằng đã qua hơn 40 ngày từ khi Lâm Thu thọ thương, nhưng thần hồn cùng tâm mạch đều bị thương rất nặng, cần phải chậm rãi điều dưỡng. Ngày thường không động đậy nhiều, cũng không cảm thấy chúng nó ảnh hưởng bao lớn, giờ phút này bị bắt toàn lực lên đường, thương thế cũng nhanh chóng phát tác lên.
Khuôn mặt nhỏ của nàng trở nên trắng bệch, hô hấp mang theo mùi máu tươi.
"Tiên, tiên sinh...... Để nàng nghỉ một chút đi." Trong lòng Vương Vệ Chi hổ thẹn, không dám đưa mắt nhìn Lâm Thu, chỉ nhịn không được cầu tình cho nàng.
Thanh âm Trác Tấn lạnh lùng: "Nếu như đã chết, thì có thể nghỉ luôn rồi."
Lâm Thu liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay nga, ngàn vạn ngàn vạn đừng hối hận.
Mới vừa rồi ở Ma Vực, nếu như nàng ương ngạnh muốn chạy trốn thì thật ra vẫn có thể chạy, Trác Tấn hiện tại không thể vận dụng lực lượng băng sương, chỉ cần nàng trốn lẫn vào trong đám ma nhân, để đám ma nhân cùng Trác Tấn Vương Vệ Chi đấu một trận long trời lở đất, thế nào cũng có thể kéo dài tới khi Ngụy Lương trở về.
Nhưng mà, Ngụy Lương trở về thì sao chứ? Hiện giờ Trác Tấn đã có phòng bị, nếu lại để Ngụy Lương đối chiến với hắn, thật sự là quá nguy hiểm.
So với liều hết thảy để biến thành cục diện thảm thiết không dự đoán trước được như vậy, chi bằng cùng hắn đi một chuyến, xem hắn muốn làm cái gì. Người này tuy rằng đạm mạc vô tình, những sẽ không tùy tiện giết người.
"Không cần, ta có thể đi." Lâm Thu nhàn nhạt nói.
Trác Tấn nhìn nàng một cái.
Một loại cảm giác quái dị đến cực điểm làm chân mày hắn hơi nhíu lại nhỏ đến khó phát hiện.
Lâm Thu nói: "Ta vì ngăn cản Mi Song ở Tịch Ma Lĩnh phóng thích địa ngục mà bị thương, chúng ta kỳ thật lập trường giống nhau, có chuyện gì có thể trở về từ từ nói chuyện, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mà ngươi sẽ hối hận."
Hắn ấn xuống cảm giác quái dị, nghiêng đầu ý bảo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Vẫn xem nàng là tù nhân đây mà.
Càng về sau, sắc mặt Lâm Thu càng thêm tái nhợt. Nàng trước sau mím chặt môi, một tiếng cũng không than ra khỏi cổ họng.
Tầm nhìn không biết từ khi nào biến thành một khối đen kịt, Lâm Thu híp mắt, nhìn chằm chằm màu sọc đỏ trên người Vương Vệ Chi, cắn răng đi theo mấy sợi dây đỏ đong đưa này, máy móc bay vút về phía trước.
Vương Vệ Chi lo lắng đi một chút lại quay đầu ra sau, phát hiện trong hai mắt Lâm Thu hoàn toàn không có tiêu cự, người phảng phất như sớm đã hôn mê bất tỉnh, chỉ treo một sợi ý thức ý thức, mờ mịt đi theo phía sau hắn.
Toàn bộ hành trình nàng không kêu khổ một câu.
Trái tim Vương Vệ Chi bỗng nhiên liền mềm, hắn xoay người lại, mở hai tay ra ôm về phía sau, muốn ôm lấy Lâm Thu.
Lại vớt được không khí một phen.
Trác Tấn bắt lấy đai lưng nàng, xách nàng ở trong tay.
Nếu không cần tự mình động, Lâm Thu liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nàng há to mồm thở phì phò, không khí tiến vào phổi bộ như mang theo mấy thang dao lửa nhỏ, làm nàng cảm giác vừa nóng lại đau. Giờ phút này nếu như dùng nội tức, như vậy đau đớn này liền sẽ chuyển tới trong thần hồn.
Cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, Lâm Thu há mồm hớp lấy không khí cay xè, trong lòng nhịn không được suy nghĩ —— Ngụy Lương đi đâu rồi?
Nàng đã ngóng trông hắn nhang chóng quay về phản Ma Vực, để cho nàng báo bình an với hắn, trong lòng lại voi cùng chột dạ, sợ hắn tức giận.
Vương Vệ Chi thực săn sóc mà che cho nàng mấy trận gió thổi thốc lên trong không trung, ba người mau chóng quay trở về tiểu viện của Trác Tấn cư trú.
Trác Tấn chần chờ một lát, vẫn xách Lâm Thu vào trong nhà chính, không nhẹ không nặng mà thảy nàng lên trên cái giường trúc hắn ngày thường nghỉ ngơi.
Lâm Thu nằm nghiêng trong chốc lát, hô hấp dần dần vững vàng, trước mắt cũng không còn biến thành màu đen. Nàng nâng đôi mắt lên, nhìn thẳng vào người nam nhân xa lạ đến cực điểm, cũng quen thuộc đến cực điểm.
Giờ phút này, hắn ngồi trên một cái ghế trúc, ánh mắt bình đạm mà nhìn chăm chú vào nàng.
Vương Vệ Chi thật không nhãn lực mà chuyển đến một cái ghế dựa khác, ngồi bên cạnh Trác Tấn, khuỷu tay chống lên đầu gối, chớp mắt, nhìn Lâm Thu nói: "Không ngờ ngươi vậy mà tính tình cũng đủ bướng bỉnh nha, lăn lộn như vậy mà cũng chưa kêu ủy khuất. Nếu là đổi thành nữ tử khác, khẳng định đã khóc rồi."
Lâm Thu cười: "Ta chỉ khóc trước mặt người rất tốt với ta mà thôi."
Da mặt trắng nõn của Vương Vệ Chi hơi hơi phiếm hồng, ngượng ngùng nói: "Chúng ta cũng không phải muốn khi dễ ngươi."
Trác Tấn rũ mắt, hỏi: "Ngươi không phải Lâm Thu, ngươi là ai?"
"Ta tên Lâm Thu."
Mí mắt hắn bất động: "Hắn là ai?"
"Hắn là Ngụy Lương."
Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái: "Không có khả năng. Ngụy Lương đã hồn phi phách tán."
"Hắn đúng là như vậy." Lâm Thu nói.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại một chút, "Hắn là Ngụy Lương, như vậy người ở trong Vạn Kiếm Quy Tông kia là ai?"
Lâm Thu nói: "Không cần thử ta. Người kia là Tần Vân Hề. Ngươi không phải rất rõ ràng sao?"
Vương Vệ Chi rất sống động biểu diễn cái gọi là "mười hai mặt mộng bức."
Hắn đang muốn xen vào một hai câu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xé gió.
Mày Vương Vệ Chi vừa động, nói: "Là thủ hạ của ta, hẳn là Vương Truyện Ân bên kia có động tĩnh."
"Đi xử lý đi." Trác Tấn nói.
"Được." Vương Vệ Chi đi lên, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái, nói, "Tiên sinh, nữ tử này thật ra đã giúp ta một đại ân, mong rằng tiên sinh nể mặt ta, đừng quá khó xử nàng ấy."
Trác Tấn lạnh lùng liếc hắn.
Vương Vệ Chi nịnh nọt cười cười, đi.
Ánh mắt Trác Tấn lại lần nữa trở xuống trên người Lâm Thu.
"Ta thật là đã xem thường ngươi."
Lâm Thu biết hắn nói chính là nói một lần đó —— khi hắn cùng Ngụy Lương lưỡng bại câu thương, nàng ôm lấy Ngụy Lương, làm cho mình trở thành một cái máy bay phản lực, tránh được hắn đuổi giết.
"Quá khen." Lâm Thu nói, "Có lẽ ta sẽ còn cho ngươi càng nhiều kinh hỉ."
Khoé môi hắn hiện lên ý cười lương bạc: "Như vậy chắc chắn ta sẽ không giết ngươi."
"Ngươi không giết người tốt." Lâm Thu nói, "Ta là một người tốt."
Nàng nhìn khoé mắt hắn nhẹ nhàng nhảy lên.
"Nhưng ngươi và ta là địch." Thân thể hắn hơi chút ngửa ra sau một chút, trên gương mặt bình phàm vô kỳ hiện lên thần sắc bễ nghễ, "Vì sao phải tự tìm tử lộ?"
"emmm......" Lâm Thu chân thành nói, "Bởi vì lực lượng của ngươi đánh vỡ ổn định cân bằng của thế gian này, cho nên thiên nhiên muốn bình định, phải dẫn ngươi về quỹ đạo. Ta không phải là thế lực tà ác gì, ta chỉ là phu quét đường cho thiên nhiên thôi."
Trác Tấn: "...... Không chịu nói đúng không."
Hắn híp mắt, không bao lâu, trên mặt hiện lên một đường lại một đường hoa văn màu đen.
Đó là là dấu vết bỏng rát dưới ánh nắng mặt trời. bị thương ở thần hồn.
Theo hoa văn màu đen hiện lên, màu sắc da thịt hắn càng trở nên trắng bệch, môi hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Lâm Thu ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy một trận hít thở không thông.
Nàng đã thấy qua dáng vẻ này.
Trong ảo giác của Tịch Ma Lĩnh ngày nào, Ngụy Lương đúng là biến thành cái dạng này.
Giờ phút này tinh thần thanh thanh tỉnh tỉnh mà nhìn một màn này, Lâm Thu bỗng nhiên ý thức được, gương mặt hiện lên này, kỳ thật cũng không phải là tướng mạo của Trác Tấn. Nó có vài phần giống như Ngụy Lương, nhưng ngũ quan lại càng thêm tinh xảo lạnh lùng một ít, nếu không có dấu vết bỏng rát màu đen đó, hẳn là có thể soái chết người sống sờ sờ
Đây chẳng lẽ là...... Bổn tướng của thần hồn hắn?
Bị Ngụy Lương dùng ánh nắng mặt trời rọi cho bỏng rát, mới biến thành bộ dáng kinh khủng trước mắt này.
Ngón tay Lâm Thu hơi hơi có chút run rẩy, trái tim thình thịch nhảy loạn lên.
Cho nên...... liên hệ giữa hai thời không này, có lẽ càng chặt chẽ hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Trác Tấn cúi người tiến lên, chậm rãi nâng tay, bóp lên cái cổ mảnh khảnh của nàng. Lâm Thu trơ mắt mà nhìn tay hắn duỗi lại phía nàng, lại không có chút năng lực phản kháng.
Hắn không thể dùng lực, chỉ đem kia gương mặt hai màu đen trắng phân minh kia tiến đến trước mặt nàng, đôi môi kéo ra, tươi cười lạnh băng đạm mạc: "Là chính ngươi nói, hay là ta nuốt thần hồn ngươi rồi chậm rãi xem xét?."
"Ngươi không nhớ rõ mình là ai đúng không?" Lâm Thu nhìn thẳng đôi mắt hắn, nói, "Ngươi đã quên rồi sao, ngươi cũng không phải là một con quái vật ăn thịt người."
Con ngươi hắn nhẹ nhàng co rụt lại, ngón tay không tự giác xiết chặt ba phần: "Ta là ai? Nói."
Nàng bình tĩnh nhìn chăm chú đôi mắt hắn.
Tuy rằng người nam nhân này am hiểu nhất là che giấu hết thảy cảm xúc dưới ánh mắt đạm mạc, nhưng hiểu biết của Lâm Thu đối với hắn đã nhập sâu vào trong hồn phách, giờ phút này nhìn hắn, liền nhìn ra đáy mắt hắn ẩn dấu táo bạo cùng hỗn loạn, cùng với một loại tức giận cực kỳ bí ẩn.
Lâm Thu bỗng nhiên ý thức được, nàng hình như nghĩ sai một sự kiện rồi. Nàng vốn tưởng rằng, Trác Tấn của thế giới này chỉ là Ngụy Lương đời trước mà thôi, tám gậy tre cũng đánh không tới có quan hệ gì với mình, có thể chu toàn với hắn, kết minh, hoặc là tính kế.
Nhưng mà biểu hiện của hắn lại nói cho nàng, đều không phải như thế.
Nàng nhìn hắn, mím chặt lại đôi môi đang hơi hơi mở ra một chút.
Nàng không có lưu chuyển nội tức, giờ phút này hô hấp đã có một chút gian nan.
Hắn như quan sát con mồi, không buông tha từng biểu cảm nhỏ trên mặt nàng. Suy nghĩ thêm một lúc, hắn lại tiếp tục tăng thêm sức lực trên bàn tay.
Lâm Thu nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, giờ phút này lại có vẻ tà khí toả ra bốn phía. Trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, máu quanh thân trào dâng, tắc lại ở phần cổ.
Ánh mắt nàng càng thêm bình tĩnh. Không có ủy khuất, không có phẫn hận, không có cầu xin.
Giờ khắc này, trong ánh mắt Trác Tấn không tự chủ được mà tiết lộ càng nhiều bí mật, Lâm Thu bất động thanh sắc, thu hết những biến hoá rất nhỏ đó vào trong đáy mắt.
Hai người không tiếng động giằng co.
Hắn rốt cuộc buông nàng ra.
Lâm Thu lảo đảo ngã trở về trên gối trúc, cẩn thận khống chế tần suất hô hấp của chính mình để tránh sặc khụ.
Trác Tấn chậm rãi thu tay lại. Những hoa văn màu đen bỏng rát rút đi như thuỷ triều, lùi về dưới làn da hắn.
Vẫn là khuôn mặt thường thường vô kỳ như cũ.
"Xương cốt cũng cứng chứ." Hắn cười lạnh nói.
Lâm Thu thở mấy ngụm khí, đỡ giường trúc chậm rãi ngồi dậy, âm thanh thều thào lại thập phần kiên định: "Ngươi có phải cảm giác ta phản bội ngươi, bởi vậy mà tức giận hay không?."
Biểu cảm trên gương mặt Trác Tấn bất biến, nhưng con ngươi dần dần co rút lại, đáy mắt có hai loại cảm xúc đan chéo, một loại là khó có thể tin, một loại khác là bừng tỉnh đại ngộ.
Nữ nhân này, thế nhưng một lời nói toạc ra bí mật thâm trầm nhất của hắn, tâm sự quỷ dị mà bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.
Trái tim Lâm Thu nhảy lên càng nhanh.
Mới vừa rồi nhìn những cảm xúc trong đáy mắt hắn, nàng bỗng nhiên chải vuốt được rõ ràng một việc.
Kỳ thật ngay từ đầu, Ngụy Lương đối với nàng không giống như hiện tại.
Lúc ban đầu, hắn nói cưới vợ thực phiền toái, hẳn là sẽ không có lần tiếp theo. Nàng hỏi hắn, như vậy hắn thích nàng hay không? Hắn trả lời lại là một câu hỏi nàng, cái gì là thích?
Lại sau này, nàng cùng hắn đã trải qua một ít chuyện, khi ở Cửu Dương tháp, hắn nói nàng thực đáng yêu, làm hắn thích —— tựa như thích Đấu Long vậy.
Lại sau này nữa, hắn nói nàng là thê tử duy nhất của hắn, cũng dùng hành động thực tế, không ngừng biểu lộ điểm này với nàng.
Ngụy Lương tự bản thân mình đều không có phát hiện, hắn và nàng giống nhau, kỳ thật đều là luân hãm vào từng chút từng chút một. Giữa bọn họ nhất định có gì đó sâu xa, nhưng hiện giờ trong cái cục diện sinh tử tương hứa này, lại không phải vì tiền duyên, mà là hai người tự mình tay nắm tay, từng bước đi đến hôm nay.
Lúc trước khi tương ngộ, chỉ là tình cờ đúng lúc mà thôi. Nàng vừa lúc gả cho hắn, mà hắn theo bản năng lại cảm thấy nàng nên là thê tử hắn, vì thế hắn liền đối tốt với nàng —— hắn chỉ tùy tâm làm theo bản tính thôi.
Mà nàng cùng Trác Tấn tương ngộ, lại là tương phản.
Từ lúc bắt đầu, lập trường hai người là đối địch. Lần đầu tiên gặp nhau, nàng cùng Ngụy Lương liên thủ, cơ hồ đánh nát trái tim băng sương của Trác Tấn.
Hắn không nhớ rõ nàng, nhưng một tia sự kiện sâu xa gì đó bị quên mất kia lại làm hắn cảm giác được bị nàng phản bội.
Hắn tìm không thấy nguyên do, loại cảm xúc mạc danh này liền làm hắn táo bạo, hỗn loạn, tức giận.
Cho nên thái độ của hắn đối với nàng, mới có thể ác liệt như vậy.
Hắn căn bản không thể hờ hững với nàng giống như đối đãi người bình thường, nên chỉ có thể giống như bây giờ, hoàn toàn vi phạm tác phong hành sự xưa nay của hắn, hơi có chút tiểu nhân mà khi dễ nàng.
Hắn không rên một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Thu có chút phát sầu.
Nói thật là khẳng định không thể nói rồi, nếu như hai vị vương giả này chú định vẫn phải đối địch với nhau, chân tướng của tất cả những chuyện này, đó là vương bài quyết thắng nằm trong tay Ngụy Lương.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Lâm Thu phân định thật rõ ràng.
"Ta cũng giống như ngươi, quên mất lai lịch của mình. Chỉ biết mình đến từ Thiên Chi Cực." Lâm Thu nói.
Trác Tấn nhẹ nhàng cong đuôi lông mày lên.
"Ta cũng không phản bội, ta cũng không phải kẻ địch của ngươi. Kẻ địch của chúng ta, là ' bọn họ '." Lâm Thu ý vị thâm trường mà nói.
"Đúng, bọn họ." Khoé môi Trác Tấn hiện lên nụ cười lạnh, "Ta biết. Biên giới vừa vỡ, tay bọn họ liền có thể duỗi đến nơi đây. Muốn diệt ta, a."
Trong lòng Lâm Thu rùng mình.
Ngụy Lương cũng chưa từng đề cập đến chuyện này. Hắn sợ nàng lo lắng cho hắn.
"Cho nên......" Trác Tấn nheo mắt lại, "Huỷ hoại băng sương tâm của ta, là làm việc cho bọn họ sao?"
Lâm Thu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Có đồ dở hơi nhà ai sẽ tự mình đánh nhau với chính mình đâu? Loại sự tình này, nàng cũng không nói rõ lí lẽ được.
"Không, có lẽ là trời xui đất khiến, cũng có lẽ, bọn họ so càng thông minh hơn so với chúng ta đã nghĩ." Lâm Thu chân thành nhìn chăm chú đôi mắt hắn, "Bọn họ mới là kẻ địch chung của chúng ta, giải quyết bọn họ mới là việc cấp bách. Xong việc muốn đánh muốn giết gì, liền bằng bản lĩnh đôi bên đi."
"Ta vì sao phải tin ngươi."
"Ngươi không phải đã tin ta sao." Lâm Thu nghịch ngợm chớp chớp mắt. Nếu hắn thật sự cho rằng nàng là một đám với ' bọn họ ', làm gì có chuyện còn để lại mạng nhỏ của nàng?
Trác Tấn nhướng khoé môi lên một chút: "Ngươi hình như rất hiểu nhân tâm nha."
Lâm Thu khiêm tốn cười cười: "Giống nhau giống nhau."
Không khí hơi hòa hoãn.
Cửa vừa có gió động, chỉ thấy Vương Vệ Chi vội vàng đi tới, nói: "Vương Truyện Ân chộp tới vô số thai phụ của thế gian, giam trong thành người gỗ đào cùng với mấy thành trì lân cận."
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, theo bản năng hỏi: "Sản kỳ khi nào?"
Vương Vệ Chi thuận miệng liền đáp: "Cuối mùa xuân sang năm."
"A," Mày Lâm Thu nhảy thẳng, "Cơ duyên."
Vừa nghe lời này, nàng lập tức liền nghĩ tới cái "cơ duyên" sang năm sẽ xuất hiện trong miệng Ngụy Lương.
Lúc trước, ' bọn họ ' đúng là đã đồ sát thành người gỗ đào cùng với một số thành trì gần đó để tạo nên một cái đại trận xuyên qua thời không, làm cho đám người Lâm Thu đi tới thế giới này.
Khi đó nếu trận là "Tử", như vậy hiện giờ là "Sinh", nhất định cũng rất có huyền cơ.
Trong mắt Vương Vệ Chi cháy lên ngọn lửa thiêu đốt: "Ta rốt cuộc phải nhẫn nhịn tới khi nào mới có thể giết Vương Truyện Ân?"
Trác Tấn nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "'Tôn chủ' sau lưng Vương Truyện Ân, ngươi tìm được rồi?"
Vương Vệ Chi cắn răng cấm: "Không có."
Trác Tấn châm chọc cười cười.
Vương Vệ Chi lập tức liền có chút ủ rũ: "Là ta lại nóng vội. Chuyện Vương Truyện Ân bức phụ thân ta giao ra chìa khoá bí mật Huyền môn, chắc chắn có bàn tay phía sau màn. Ta tiếp tục đi tra."
Trác Tấn nói: "Dùng người của ngươi thay vào vị trí một số thai phụ, bảo đảm nắm giữ hết thảy hướng đi bất cứ lúc nào."
"Đúng." Vương Vệ Chi gật đầu lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống làm theo.
Trác Tấn nghiêng đầu nhìn Lâm Thu, ánh mắt có chút đen tối: "Theo ta đi Đông Hải."
Lâm Thu gật gật đầu.
Nàng cũng không trông cậy vào chuyện hắn sẽ thương hương tiếc ngọc, để cho nàng tĩnh dưỡng.
Bất quá câu nói tiếp theo của Trác Tấn tiếp vẫn làm nàng rùng mình một cái.
Hắn nhàn nhạt nói: "Nếu như phong ấn không xong, ta bắt ngươi tế trận."
Ngoại thương của Lâm Thu đã gần như lành hẳn, thần hồn cùng tâm mạch dù chưa hoàn toàn khỏi, nhưng lúc này bị thương lại như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho nàng, vô luận là hấp thu linh khí thiên địa hay là hấp thu ma chướng, tốc độ đều nhanh hơn lúc trước mấy lần.
Khi bị con tà vật kia kéo vào biển sâu, nàng cùng Nghiệp Liên đều bị bức ra tất cả tiềm lực. Nên lúc sau này, Nghiệp Liên liền vẫn luôn duy trì tốc độ chuyển động ngay lúc đó.
Sau khi đạt được năng lực xé rách hư không, linh khí thiên địa bị nạp vào thức hải, sẽ chuyển hóa thành một loại linh khí kỳ dị mang theo theo lực lượng hư không. Giờ phút này, bức tường ngăn cách để tấn giai lên Đại Thừa ẩn ẩn có hơi lỏng ra, chỉ đợi trọng thương của thần hồn cùng tâm mạch nàng phục hồi như cũ, liền có thể thử đánh sâu vào.
Khi Thiển Như Ngọc dùng hoa sen lượng tử chữa bệnh cho ma nhân, hiệu suất cũng nhanh hơn gần năm lần, vừa lơ đãng, luôn suýt chút hút ma nhân thành hình con thằn lằn luôn.
Lần này bị thương lại mang đến thu hoạch ngoài ý liệu.
Thương thế trên người mới vừa chuyển biến tốt đẹp, Lâm Thu liền nhịn không được bắt đầu nhảy nhót.
Nàng triệu ra vô số hoa sen nhỏ, lướt vào trong đại quân ma nhân, rút đi ma chướng cho bọn họ.
Tu vi nàng đã tới gần Đại Thừa, giờ phút này buông tay triệu ra liền có thể triệu ra vô số hoa sen, ngay cả bản thân nàng cũng đếm không hết. Mỗi một đóa hoa sen, đều tuyệt đối nằm dưới sự khống của nàng, nàng cảm thấy mình có hơi giống như một đám mây lượng tử ấy.
Hứng thú bùng lên, khi nàng ném đầy trời hoa sen nhỏ, người cũng thi triển Giải Liên Độ, lọt vào trong tầm mắt đều là hoa sen bay múa.
Thiển Như Ngọc vừa tán thưởng, lại lo lắng, đuổi theo dưới bầu trời đầy hoa sen nhỏ, luôn miệng khuyên nàng phải bảo trọng thân thể.
Hai nữ tử chơi đến vô cùng vui vẻ.
Vòng cánh thứ tư của Nghiệp Liên, bất tri bất giác đã nở đến bảy cánh.
Con một cánh nữa, liền có thể được bí kỹ thứ tư của Nghiệp Liên!
Lâm Thu giờ phút này đã ý thức được có gì đó không thích hợp. Lúc trước khi nàng kích hoạt được Nghiệp Liên, nàng được một tin tức là, vật ấy vốn dĩ có tương liên với huyết mạch thượng cổ của Lâm thị, mỗi ngàn năm mới có thể xuất hiện một người thức tỉnh được Nghiệp Liên, Nghiệp Liên có năm tầng......
Kỳ thật nó chỉ có bốn tầng. Hiện giờ, tầng thứ tư cánh hoa sen đã chỉ còn lại một cánh cuối cùng chưa mở ra, lộ ra nhuỵ hoa ánh vàng rực rỡ bên trong.
Càng quan trọng hơn là, nữ xứng Lâm Thu căn bản không có Nghiệp Liên.
Lâm Thu cùng Nghiệp Liên sớm đã tâm ý tương thông, nhưng mỗi khi có ý đồ cùng nó giao lưu tin tức này nọ, liền quăng cục đá vào trong biển, không được bất luận cái gì đáp lại.
Loại cảm giác này...... Rất giống khi nàng nhắc đến những chuyện liên quan đến vấn tâm kiếp với cổ trùng, cổ trùng phản hồi về chỉ là một mảnh hoàn toàn mờ mịt.
Lâm Thu có một ý tưởng lớn mật.
Nghiệp liên cũng không phải của nữ xứng Lâm Thu, mà là của Lâm Thu nàng.
Mấy vấn đề này, ở chỗ này tìm không thấy đáp án, chờ đến khi nhảy ra khỏi phương trời đất này, có lẽ sẽ tra ra manh mối.
Một ngày đó, sẽ không xa......
Lâm Thu há lớn miệng hút một ngụm ma chướng cùng linh khí to lớn, sau đó liền mệt mỏi, lười nhác mà nằm trên sườn núi, gối cánh tay lên sau đầu, nhìn về không trung phía Bắc mà phát ngốc.
Ngụy Lương sao còn chưa trở lại nhỉ?
Chân trời, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng đỏ.
Ma tộc che trời lấp đất gắt gao cắn sau đuôi nó, giống như một đám hắc cá mập đang truy đuổi một con cá chép vậy.
Lâm Thu: "Ô, con cá chép đỏ này sao quen mắt vậy."
Nàng cùng Thiển Như Ngọc cùng nhau đi lên.
Cá chép đỏ đúng là Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi nhìn thấy Lâm Thu, đôi mắt thon dài hơi hơi nhướng lên, thuấn di đến bên cạnh nàng, nắm lấy cánh tay nàng một cái, "Ta tới cứu ngươi! Ngươi đúng là mạng lớn, nhiều Ma tộc như vậy, ngươi cư nhiên còn sống!"
Lâm Thu: "...... Ta không cần ngươi cứu, cảm ơn."
Thiển Như Ngọc tế ra tinh la trận: "Buông Thu Thu ra!"
Ma nhân vây lên, như hổ rình mồi.
"Thiển Như Ngọc?" Vương Vệ Chi ngơ ngác chớp chớp mắt, buông lỏng Lâm Thu ra, "Các ngươi, sao lại ở bên nhau? Ủa? Nơi này sao tất cả đều là tủy ngọc hoa......"
Ma nhân vây quanh, đem vị khách không mời mà đến này hất văng ra khỏi bên cạnh Lâm Thu, gắt gao bao vây lại.
"Không phải chứ, đám ma nhân này, sao cùng các ngươi......" Đầu óc Vương Vệ Chi khó có khi linh hoạt một hồi, hắn chớp chớp mắt, nói: "Ta là tới lấy lại chìa khóa bí mật Huyền Môn."
"Ai nha," Lâm Thu có chút xin lỗi, "Ta bị thương, quên mất việc này, thật xin lỗi."
Nàng biết ý nghĩa của chìa khóa bí mật Huyền Môn đối với Vương Vệ Chi, sẽ không lấy việc này nói đùa với hắn.
Nàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra hộp ngọc, vứt cho Vương Vệ Chi.
Hắn lại không bắt lấy, từ xa dùng ngón tay bắn lại, đẩy nó văng trở về.
Do dự một lát, Vương Vệ Chi nói: "Ta không muốn chạm vào nó. Ngày ấy đã buông nó xuống, là ngươi nhặt lên, vậy nên từ ngươi đem nó thả lại chỗ cũ."
"Trên người ta có thương tích, không được lặn lội đường xa." Lâm Thu có chút khó xử.
Việc này cũng không thể bảo Thiển Như Ngọc đi làm giùm, vạn nhất đụng phải Thiển Như Ngọc kia, liền tạo nghiệp chướng.
"Ồ, vậy quên đi." Vương Vệ Chi nói.
Không biết vì cái gì, Lâm Thu cứ cảm thấy thần sắc hắn có chút quỷ dị.
"Ta đi rồi, ngươi không tiễn ta hai bước sao?" Vương Vệ Chi biệt nữu mà nói.
Trong lòng Lâm Thu đã phát lên nghi ngờ: "Ta với ngươi cũng không thân, đưa ngươi làm chi."
"Được rồi, ta đi đây."
Vương Vệ Chi không dong dài, xoay người liền đi.
Lâm Thu buồn bực nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này đang làm trò gì vật? Thoạt nhìn hình như muốn dẫn nàng đi ra ngoài, nhưng cũng không kiên trì.
"À này, ngươi bảo đám ma nhân này tránh ra nha." Vương Vệ Chi chưa đi được hai bước, liền bị mấy ma nhân cao lớn vạm vỡ chặn đường đi, hắn nói, "Nếu là người của ngươi, ta cũng động thủ đánh bọn họ cũng không tốt."
Hắn giơ tay lên, phất phất tinh la trận của Thiển Như Ngọc, lại nói: "Còn có cái đồ chơi này, nhanh chóng thu lại đi, bằng không ta cũng không đi, liền ở lại nơi này cùng hai ngươi."
Lâm Thu: "......"
Thiển Như Ngọc: "......"
"Để hắn đi." Lâm Thu nói.
"Dạ!" Ma nhân chỉnh chỉnh tề tề thối lui.
Thiển Như Ngọc cũng thu lại tinh la trận.
Vương Vệ Chi quay đầu lại, nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái. Ánh mắt hắn thật sự phức tạp, Lâm Thu nhất thời nhìn không hiểu.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền biết Vương Vệ Chi có ý gì.
Trác Tấn, đã không biết khi nào lặn xuống bên cạnh nàng, một bàn tay lạnh băng dán lên giữa lưng nàng, thanh âm bình đạm ở sau người vang lên: "Không muốn chết, ngươi biết nên làm như thế nào."
Hơi thở cùng ngữ khí của người này Lâm Thu thật sự là quá mức quen thuộc.
Hoá ra, Vương Vệ Chi là tới dò đường cho hắn. Nếu như Ngụy Lương ở chỗ này, chỉ sợ Vương Vệ Chi còn một nhiệm vụ nữa, đó là dẫn Ngụy Lương rời đi.
Lâm Thu trong nháy mắt liền ra quyết định, nàng gật gật đầu, nói: "Ta và các ngươi đi."
Thiển Như Ngọc gấp đến độ đỏ hốc mắt: "Thu Thu!"
"Ta không có việc gì." Lâm Thu nhìn nàng ấy cười cười, "Đã có người thịnh tình muốn mời, ta đây từ chối thì bất kính. Chờ hắn trở về, nói cho hắn ta cùng đi với Trác Tấn Vương Vệ Chi, không có chuyện gì ca, ta sẽ giữ liên lạc với hắn."
Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân phía sau, cười ngâm ngâm hỏi: "Ta có thể dùng phương pháp của mình liên lạc với bọn họ, đúng hay không?"
"Nếu ngươi có thể giữ được tánh mạng." Hắn lạnh lùng nói.
"Chuyện nhỏ." Lâm Thu cười nói.
Chúng ma bất đắc dĩ, chỉ có thể phân ra một thông đạo, nơm nớp lo sợ nhìn ba người Lâm Thu biến mất dần trong tầm nhìn.
Đi được tới nửa đường, Lâm Thu rõ ràng có chút khí lực chống đỡ hết nổi.
Tuy rằng đã qua hơn 40 ngày từ khi Lâm Thu thọ thương, nhưng thần hồn cùng tâm mạch đều bị thương rất nặng, cần phải chậm rãi điều dưỡng. Ngày thường không động đậy nhiều, cũng không cảm thấy chúng nó ảnh hưởng bao lớn, giờ phút này bị bắt toàn lực lên đường, thương thế cũng nhanh chóng phát tác lên.
Khuôn mặt nhỏ của nàng trở nên trắng bệch, hô hấp mang theo mùi máu tươi.
"Tiên, tiên sinh...... Để nàng nghỉ một chút đi." Trong lòng Vương Vệ Chi hổ thẹn, không dám đưa mắt nhìn Lâm Thu, chỉ nhịn không được cầu tình cho nàng.
Thanh âm Trác Tấn lạnh lùng: "Nếu như đã chết, thì có thể nghỉ luôn rồi."
Lâm Thu liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay nga, ngàn vạn ngàn vạn đừng hối hận.
Mới vừa rồi ở Ma Vực, nếu như nàng ương ngạnh muốn chạy trốn thì thật ra vẫn có thể chạy, Trác Tấn hiện tại không thể vận dụng lực lượng băng sương, chỉ cần nàng trốn lẫn vào trong đám ma nhân, để đám ma nhân cùng Trác Tấn Vương Vệ Chi đấu một trận long trời lở đất, thế nào cũng có thể kéo dài tới khi Ngụy Lương trở về.
Nhưng mà, Ngụy Lương trở về thì sao chứ? Hiện giờ Trác Tấn đã có phòng bị, nếu lại để Ngụy Lương đối chiến với hắn, thật sự là quá nguy hiểm.
So với liều hết thảy để biến thành cục diện thảm thiết không dự đoán trước được như vậy, chi bằng cùng hắn đi một chuyến, xem hắn muốn làm cái gì. Người này tuy rằng đạm mạc vô tình, những sẽ không tùy tiện giết người.
"Không cần, ta có thể đi." Lâm Thu nhàn nhạt nói.
Trác Tấn nhìn nàng một cái.
Một loại cảm giác quái dị đến cực điểm làm chân mày hắn hơi nhíu lại nhỏ đến khó phát hiện.
Lâm Thu nói: "Ta vì ngăn cản Mi Song ở Tịch Ma Lĩnh phóng thích địa ngục mà bị thương, chúng ta kỳ thật lập trường giống nhau, có chuyện gì có thể trở về từ từ nói chuyện, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mà ngươi sẽ hối hận."
Hắn ấn xuống cảm giác quái dị, nghiêng đầu ý bảo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Vẫn xem nàng là tù nhân đây mà.
Càng về sau, sắc mặt Lâm Thu càng thêm tái nhợt. Nàng trước sau mím chặt môi, một tiếng cũng không than ra khỏi cổ họng.
Tầm nhìn không biết từ khi nào biến thành một khối đen kịt, Lâm Thu híp mắt, nhìn chằm chằm màu sọc đỏ trên người Vương Vệ Chi, cắn răng đi theo mấy sợi dây đỏ đong đưa này, máy móc bay vút về phía trước.
Vương Vệ Chi lo lắng đi một chút lại quay đầu ra sau, phát hiện trong hai mắt Lâm Thu hoàn toàn không có tiêu cự, người phảng phất như sớm đã hôn mê bất tỉnh, chỉ treo một sợi ý thức ý thức, mờ mịt đi theo phía sau hắn.
Toàn bộ hành trình nàng không kêu khổ một câu.
Trái tim Vương Vệ Chi bỗng nhiên liền mềm, hắn xoay người lại, mở hai tay ra ôm về phía sau, muốn ôm lấy Lâm Thu.
Lại vớt được không khí một phen.
Trác Tấn bắt lấy đai lưng nàng, xách nàng ở trong tay.
Nếu không cần tự mình động, Lâm Thu liền nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nàng há to mồm thở phì phò, không khí tiến vào phổi bộ như mang theo mấy thang dao lửa nhỏ, làm nàng cảm giác vừa nóng lại đau. Giờ phút này nếu như dùng nội tức, như vậy đau đớn này liền sẽ chuyển tới trong thần hồn.
Cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, Lâm Thu há mồm hớp lấy không khí cay xè, trong lòng nhịn không được suy nghĩ —— Ngụy Lương đi đâu rồi?
Nàng đã ngóng trông hắn nhang chóng quay về phản Ma Vực, để cho nàng báo bình an với hắn, trong lòng lại voi cùng chột dạ, sợ hắn tức giận.
Vương Vệ Chi thực săn sóc mà che cho nàng mấy trận gió thổi thốc lên trong không trung, ba người mau chóng quay trở về tiểu viện của Trác Tấn cư trú.
Trác Tấn chần chờ một lát, vẫn xách Lâm Thu vào trong nhà chính, không nhẹ không nặng mà thảy nàng lên trên cái giường trúc hắn ngày thường nghỉ ngơi.
Lâm Thu nằm nghiêng trong chốc lát, hô hấp dần dần vững vàng, trước mắt cũng không còn biến thành màu đen. Nàng nâng đôi mắt lên, nhìn thẳng vào người nam nhân xa lạ đến cực điểm, cũng quen thuộc đến cực điểm.
Giờ phút này, hắn ngồi trên một cái ghế trúc, ánh mắt bình đạm mà nhìn chăm chú vào nàng.
Vương Vệ Chi thật không nhãn lực mà chuyển đến một cái ghế dựa khác, ngồi bên cạnh Trác Tấn, khuỷu tay chống lên đầu gối, chớp mắt, nhìn Lâm Thu nói: "Không ngờ ngươi vậy mà tính tình cũng đủ bướng bỉnh nha, lăn lộn như vậy mà cũng chưa kêu ủy khuất. Nếu là đổi thành nữ tử khác, khẳng định đã khóc rồi."
Lâm Thu cười: "Ta chỉ khóc trước mặt người rất tốt với ta mà thôi."
Da mặt trắng nõn của Vương Vệ Chi hơi hơi phiếm hồng, ngượng ngùng nói: "Chúng ta cũng không phải muốn khi dễ ngươi."
Trác Tấn rũ mắt, hỏi: "Ngươi không phải Lâm Thu, ngươi là ai?"
"Ta tên Lâm Thu."
Mí mắt hắn bất động: "Hắn là ai?"
"Hắn là Ngụy Lương."
Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái: "Không có khả năng. Ngụy Lương đã hồn phi phách tán."
"Hắn đúng là như vậy." Lâm Thu nói.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại một chút, "Hắn là Ngụy Lương, như vậy người ở trong Vạn Kiếm Quy Tông kia là ai?"
Lâm Thu nói: "Không cần thử ta. Người kia là Tần Vân Hề. Ngươi không phải rất rõ ràng sao?"
Vương Vệ Chi rất sống động biểu diễn cái gọi là "mười hai mặt mộng bức."
Hắn đang muốn xen vào một hai câu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xé gió.
Mày Vương Vệ Chi vừa động, nói: "Là thủ hạ của ta, hẳn là Vương Truyện Ân bên kia có động tĩnh."
"Đi xử lý đi." Trác Tấn nói.
"Được." Vương Vệ Chi đi lên, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái, nói, "Tiên sinh, nữ tử này thật ra đã giúp ta một đại ân, mong rằng tiên sinh nể mặt ta, đừng quá khó xử nàng ấy."
Trác Tấn lạnh lùng liếc hắn.
Vương Vệ Chi nịnh nọt cười cười, đi.
Ánh mắt Trác Tấn lại lần nữa trở xuống trên người Lâm Thu.
"Ta thật là đã xem thường ngươi."
Lâm Thu biết hắn nói chính là nói một lần đó —— khi hắn cùng Ngụy Lương lưỡng bại câu thương, nàng ôm lấy Ngụy Lương, làm cho mình trở thành một cái máy bay phản lực, tránh được hắn đuổi giết.
"Quá khen." Lâm Thu nói, "Có lẽ ta sẽ còn cho ngươi càng nhiều kinh hỉ."
Khoé môi hắn hiện lên ý cười lương bạc: "Như vậy chắc chắn ta sẽ không giết ngươi."
"Ngươi không giết người tốt." Lâm Thu nói, "Ta là một người tốt."
Nàng nhìn khoé mắt hắn nhẹ nhàng nhảy lên.
"Nhưng ngươi và ta là địch." Thân thể hắn hơi chút ngửa ra sau một chút, trên gương mặt bình phàm vô kỳ hiện lên thần sắc bễ nghễ, "Vì sao phải tự tìm tử lộ?"
"emmm......" Lâm Thu chân thành nói, "Bởi vì lực lượng của ngươi đánh vỡ ổn định cân bằng của thế gian này, cho nên thiên nhiên muốn bình định, phải dẫn ngươi về quỹ đạo. Ta không phải là thế lực tà ác gì, ta chỉ là phu quét đường cho thiên nhiên thôi."
Trác Tấn: "...... Không chịu nói đúng không."
Hắn híp mắt, không bao lâu, trên mặt hiện lên một đường lại một đường hoa văn màu đen.
Đó là là dấu vết bỏng rát dưới ánh nắng mặt trời. bị thương ở thần hồn.
Theo hoa văn màu đen hiện lên, màu sắc da thịt hắn càng trở nên trắng bệch, môi hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Lâm Thu ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy một trận hít thở không thông.
Nàng đã thấy qua dáng vẻ này.
Trong ảo giác của Tịch Ma Lĩnh ngày nào, Ngụy Lương đúng là biến thành cái dạng này.
Giờ phút này tinh thần thanh thanh tỉnh tỉnh mà nhìn một màn này, Lâm Thu bỗng nhiên ý thức được, gương mặt hiện lên này, kỳ thật cũng không phải là tướng mạo của Trác Tấn. Nó có vài phần giống như Ngụy Lương, nhưng ngũ quan lại càng thêm tinh xảo lạnh lùng một ít, nếu không có dấu vết bỏng rát màu đen đó, hẳn là có thể soái chết người sống sờ sờ
Đây chẳng lẽ là...... Bổn tướng của thần hồn hắn?
Bị Ngụy Lương dùng ánh nắng mặt trời rọi cho bỏng rát, mới biến thành bộ dáng kinh khủng trước mắt này.
Ngón tay Lâm Thu hơi hơi có chút run rẩy, trái tim thình thịch nhảy loạn lên.
Cho nên...... liên hệ giữa hai thời không này, có lẽ càng chặt chẽ hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Trác Tấn cúi người tiến lên, chậm rãi nâng tay, bóp lên cái cổ mảnh khảnh của nàng. Lâm Thu trơ mắt mà nhìn tay hắn duỗi lại phía nàng, lại không có chút năng lực phản kháng.
Hắn không thể dùng lực, chỉ đem kia gương mặt hai màu đen trắng phân minh kia tiến đến trước mặt nàng, đôi môi kéo ra, tươi cười lạnh băng đạm mạc: "Là chính ngươi nói, hay là ta nuốt thần hồn ngươi rồi chậm rãi xem xét?."
"Ngươi không nhớ rõ mình là ai đúng không?" Lâm Thu nhìn thẳng đôi mắt hắn, nói, "Ngươi đã quên rồi sao, ngươi cũng không phải là một con quái vật ăn thịt người."
Con ngươi hắn nhẹ nhàng co rụt lại, ngón tay không tự giác xiết chặt ba phần: "Ta là ai? Nói."
Nàng bình tĩnh nhìn chăm chú đôi mắt hắn.
Tuy rằng người nam nhân này am hiểu nhất là che giấu hết thảy cảm xúc dưới ánh mắt đạm mạc, nhưng hiểu biết của Lâm Thu đối với hắn đã nhập sâu vào trong hồn phách, giờ phút này nhìn hắn, liền nhìn ra đáy mắt hắn ẩn dấu táo bạo cùng hỗn loạn, cùng với một loại tức giận cực kỳ bí ẩn.
Lâm Thu bỗng nhiên ý thức được, nàng hình như nghĩ sai một sự kiện rồi. Nàng vốn tưởng rằng, Trác Tấn của thế giới này chỉ là Ngụy Lương đời trước mà thôi, tám gậy tre cũng đánh không tới có quan hệ gì với mình, có thể chu toàn với hắn, kết minh, hoặc là tính kế.
Nhưng mà biểu hiện của hắn lại nói cho nàng, đều không phải như thế.
Nàng nhìn hắn, mím chặt lại đôi môi đang hơi hơi mở ra một chút.
Nàng không có lưu chuyển nội tức, giờ phút này hô hấp đã có một chút gian nan.
Hắn như quan sát con mồi, không buông tha từng biểu cảm nhỏ trên mặt nàng. Suy nghĩ thêm một lúc, hắn lại tiếp tục tăng thêm sức lực trên bàn tay.
Lâm Thu nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, giờ phút này lại có vẻ tà khí toả ra bốn phía. Trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, máu quanh thân trào dâng, tắc lại ở phần cổ.
Ánh mắt nàng càng thêm bình tĩnh. Không có ủy khuất, không có phẫn hận, không có cầu xin.
Giờ khắc này, trong ánh mắt Trác Tấn không tự chủ được mà tiết lộ càng nhiều bí mật, Lâm Thu bất động thanh sắc, thu hết những biến hoá rất nhỏ đó vào trong đáy mắt.
Hai người không tiếng động giằng co.
Hắn rốt cuộc buông nàng ra.
Lâm Thu lảo đảo ngã trở về trên gối trúc, cẩn thận khống chế tần suất hô hấp của chính mình để tránh sặc khụ.
Trác Tấn chậm rãi thu tay lại. Những hoa văn màu đen bỏng rát rút đi như thuỷ triều, lùi về dưới làn da hắn.
Vẫn là khuôn mặt thường thường vô kỳ như cũ.
"Xương cốt cũng cứng chứ." Hắn cười lạnh nói.
Lâm Thu thở mấy ngụm khí, đỡ giường trúc chậm rãi ngồi dậy, âm thanh thều thào lại thập phần kiên định: "Ngươi có phải cảm giác ta phản bội ngươi, bởi vậy mà tức giận hay không?."
Biểu cảm trên gương mặt Trác Tấn bất biến, nhưng con ngươi dần dần co rút lại, đáy mắt có hai loại cảm xúc đan chéo, một loại là khó có thể tin, một loại khác là bừng tỉnh đại ngộ.
Nữ nhân này, thế nhưng một lời nói toạc ra bí mật thâm trầm nhất của hắn, tâm sự quỷ dị mà bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.
Trái tim Lâm Thu nhảy lên càng nhanh.
Mới vừa rồi nhìn những cảm xúc trong đáy mắt hắn, nàng bỗng nhiên chải vuốt được rõ ràng một việc.
Kỳ thật ngay từ đầu, Ngụy Lương đối với nàng không giống như hiện tại.
Lúc ban đầu, hắn nói cưới vợ thực phiền toái, hẳn là sẽ không có lần tiếp theo. Nàng hỏi hắn, như vậy hắn thích nàng hay không? Hắn trả lời lại là một câu hỏi nàng, cái gì là thích?
Lại sau này, nàng cùng hắn đã trải qua một ít chuyện, khi ở Cửu Dương tháp, hắn nói nàng thực đáng yêu, làm hắn thích —— tựa như thích Đấu Long vậy.
Lại sau này nữa, hắn nói nàng là thê tử duy nhất của hắn, cũng dùng hành động thực tế, không ngừng biểu lộ điểm này với nàng.
Ngụy Lương tự bản thân mình đều không có phát hiện, hắn và nàng giống nhau, kỳ thật đều là luân hãm vào từng chút từng chút một. Giữa bọn họ nhất định có gì đó sâu xa, nhưng hiện giờ trong cái cục diện sinh tử tương hứa này, lại không phải vì tiền duyên, mà là hai người tự mình tay nắm tay, từng bước đi đến hôm nay.
Lúc trước khi tương ngộ, chỉ là tình cờ đúng lúc mà thôi. Nàng vừa lúc gả cho hắn, mà hắn theo bản năng lại cảm thấy nàng nên là thê tử hắn, vì thế hắn liền đối tốt với nàng —— hắn chỉ tùy tâm làm theo bản tính thôi.
Mà nàng cùng Trác Tấn tương ngộ, lại là tương phản.
Từ lúc bắt đầu, lập trường hai người là đối địch. Lần đầu tiên gặp nhau, nàng cùng Ngụy Lương liên thủ, cơ hồ đánh nát trái tim băng sương của Trác Tấn.
Hắn không nhớ rõ nàng, nhưng một tia sự kiện sâu xa gì đó bị quên mất kia lại làm hắn cảm giác được bị nàng phản bội.
Hắn tìm không thấy nguyên do, loại cảm xúc mạc danh này liền làm hắn táo bạo, hỗn loạn, tức giận.
Cho nên thái độ của hắn đối với nàng, mới có thể ác liệt như vậy.
Hắn căn bản không thể hờ hững với nàng giống như đối đãi người bình thường, nên chỉ có thể giống như bây giờ, hoàn toàn vi phạm tác phong hành sự xưa nay của hắn, hơi có chút tiểu nhân mà khi dễ nàng.
Hắn không rên một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Thu có chút phát sầu.
Nói thật là khẳng định không thể nói rồi, nếu như hai vị vương giả này chú định vẫn phải đối địch với nhau, chân tướng của tất cả những chuyện này, đó là vương bài quyết thắng nằm trong tay Ngụy Lương.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Lâm Thu phân định thật rõ ràng.
"Ta cũng giống như ngươi, quên mất lai lịch của mình. Chỉ biết mình đến từ Thiên Chi Cực." Lâm Thu nói.
Trác Tấn nhẹ nhàng cong đuôi lông mày lên.
"Ta cũng không phản bội, ta cũng không phải kẻ địch của ngươi. Kẻ địch của chúng ta, là ' bọn họ '." Lâm Thu ý vị thâm trường mà nói.
"Đúng, bọn họ." Khoé môi Trác Tấn hiện lên nụ cười lạnh, "Ta biết. Biên giới vừa vỡ, tay bọn họ liền có thể duỗi đến nơi đây. Muốn diệt ta, a."
Trong lòng Lâm Thu rùng mình.
Ngụy Lương cũng chưa từng đề cập đến chuyện này. Hắn sợ nàng lo lắng cho hắn.
"Cho nên......" Trác Tấn nheo mắt lại, "Huỷ hoại băng sương tâm của ta, là làm việc cho bọn họ sao?"
Lâm Thu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Có đồ dở hơi nhà ai sẽ tự mình đánh nhau với chính mình đâu? Loại sự tình này, nàng cũng không nói rõ lí lẽ được.
"Không, có lẽ là trời xui đất khiến, cũng có lẽ, bọn họ so càng thông minh hơn so với chúng ta đã nghĩ." Lâm Thu chân thành nhìn chăm chú đôi mắt hắn, "Bọn họ mới là kẻ địch chung của chúng ta, giải quyết bọn họ mới là việc cấp bách. Xong việc muốn đánh muốn giết gì, liền bằng bản lĩnh đôi bên đi."
"Ta vì sao phải tin ngươi."
"Ngươi không phải đã tin ta sao." Lâm Thu nghịch ngợm chớp chớp mắt. Nếu hắn thật sự cho rằng nàng là một đám với ' bọn họ ', làm gì có chuyện còn để lại mạng nhỏ của nàng?
Trác Tấn nhướng khoé môi lên một chút: "Ngươi hình như rất hiểu nhân tâm nha."
Lâm Thu khiêm tốn cười cười: "Giống nhau giống nhau."
Không khí hơi hòa hoãn.
Cửa vừa có gió động, chỉ thấy Vương Vệ Chi vội vàng đi tới, nói: "Vương Truyện Ân chộp tới vô số thai phụ của thế gian, giam trong thành người gỗ đào cùng với mấy thành trì lân cận."
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, theo bản năng hỏi: "Sản kỳ khi nào?"
Vương Vệ Chi thuận miệng liền đáp: "Cuối mùa xuân sang năm."
"A," Mày Lâm Thu nhảy thẳng, "Cơ duyên."
Vừa nghe lời này, nàng lập tức liền nghĩ tới cái "cơ duyên" sang năm sẽ xuất hiện trong miệng Ngụy Lương.
Lúc trước, ' bọn họ ' đúng là đã đồ sát thành người gỗ đào cùng với một số thành trì gần đó để tạo nên một cái đại trận xuyên qua thời không, làm cho đám người Lâm Thu đi tới thế giới này.
Khi đó nếu trận là "Tử", như vậy hiện giờ là "Sinh", nhất định cũng rất có huyền cơ.
Trong mắt Vương Vệ Chi cháy lên ngọn lửa thiêu đốt: "Ta rốt cuộc phải nhẫn nhịn tới khi nào mới có thể giết Vương Truyện Ân?"
Trác Tấn nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "'Tôn chủ' sau lưng Vương Truyện Ân, ngươi tìm được rồi?"
Vương Vệ Chi cắn răng cấm: "Không có."
Trác Tấn châm chọc cười cười.
Vương Vệ Chi lập tức liền có chút ủ rũ: "Là ta lại nóng vội. Chuyện Vương Truyện Ân bức phụ thân ta giao ra chìa khoá bí mật Huyền môn, chắc chắn có bàn tay phía sau màn. Ta tiếp tục đi tra."
Trác Tấn nói: "Dùng người của ngươi thay vào vị trí một số thai phụ, bảo đảm nắm giữ hết thảy hướng đi bất cứ lúc nào."
"Đúng." Vương Vệ Chi gật đầu lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống làm theo.
Trác Tấn nghiêng đầu nhìn Lâm Thu, ánh mắt có chút đen tối: "Theo ta đi Đông Hải."
Lâm Thu gật gật đầu.
Nàng cũng không trông cậy vào chuyện hắn sẽ thương hương tiếc ngọc, để cho nàng tĩnh dưỡng.
Bất quá câu nói tiếp theo của Trác Tấn tiếp vẫn làm nàng rùng mình một cái.
Hắn nhàn nhạt nói: "Nếu như phong ấn không xong, ta bắt ngươi tế trận."
Bình luận facebook