-
Chương 23: Chương 23:
Đào Tinh Úy giật mình.
Đầu óc trống rỗng vẫn còn chưa phản ứng lại, xuất phát từ phản ứng sinh lý phòng bị theo bản năng, nắm tay của cô vô ý thức nắm chặt lại.
Cảm giác cao quý ưu việt bẩm sinh trên người của người phụ nữ trước mặt này, khiến Đào Tinh Úy cảm thấy rất là khó chịu.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với người như vậy, cảm giác người này khác với Phùng Lâm không cần suy nghĩ quá nhiều cứ trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết. Huống chi cô ta còn là sư muội của Tần Thận, nếu cô ta quay đầu tìm Tần Thận cáo trạng thì làm sao.
Đào Tinh Úy vẫn tạm thời duy trì mấy phần lý trí, thả lỏng nắm tay ra.
Đáy mắt Liễu Lam thoáng qua một tia bất an, thấy cô thu tính công kích trở về, lại bày ra dáng vẻ cao quý chế nhạo nói: “Không ngờ cô theo đuổi sư huynh tôi, lại còn theo đuổi đến cả trường cũ của anh ấy, chẳng lẽ cô chê ở bệnh viện quấy nhiễu anh ấy còn chưa đủ sao?”
“Liên quan gì đến cô?” Đào Tinh Úy mím miệng sặc ra một câu.
“Em gái, tôi không có ác ý gì, chỉ là thấy cô tuổi nhỏ nên muốn khuyên cô đừng tốn sức nữa. Cô không thử nghĩ xem, con gái thích sư huynh tôi không ít nhưng tại sao anh ấy không yêu đương?’
“Tại sao……”
Đào Tinh Úy quả thật tò mò.
“Sau khi mẹ anh ấy sinh anh ấy, đã bỏ chạy với người đàn ông khác rồi. Giáo sư Tần không muốn nói tất cả cho anh ấy, từ lúc còn nhỏ ngay cả tên mẹ mình là gì sư huynh cũng không biết, cho đến mấy năm trước mới nhận được tin tức của mẹ anh, giáo sư Tần luôn không muốn cho anh đi nhận, kết quả không được bao lâu, mẹ anh ấy mắc phải bệnh uung thư vòm họng mà qua đời rồi, không còn cơ hội để nhận mặt nữa. Hai cha con vì chuyện này mà ầm ĩ cho đến nay. Cô nói xem anh ấy trưởng thành trong một gia đình có hoàn cảnh như vậy, có thể có mong đợi gì đối với chuyện yêu đương hôn nhân?”
Đào Tinh Úy nghe xong những lời này, một hơi quên sạch cơn tức giận của mình, lông mày dày đậm không hiểu sao nhíu lại, truy hỏi: “Vậy ba của bác sĩ Tần, tại sao không để anh ấy và mẹ gặp mặt nhau?”
“Cái này thì không rõ lắm. Bởi vì vợ chồng bất hòa, không để con nhìn mặt bên còn lại, trong cuộc sống không phải có khá nhiều sao?”
“Sao cô lại biết những điều này?”
Cô trước giờ chưa từng nghe Hạ Khê hoặc bác sĩ Hạ Hải nói chuyện này với mình, theo tính cách của Tần Thận, loại chuyện này có lẽ là không tùy tiện nói với ai khác mới đúng……
Liễu Lam khẽ cười một tiếng, hai chân đan chéo dựa ở trên tường, nói: “Đương nhiên là sư huynh, chính miệng anh ấy nói với tôi.”
Đào Tinh Úy không biết vì sao, hốc mắt bỗng chua xót.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, im lặng một chút mới ở trước mặt tình địch, đem những cảm xúc vừa dâng lên đó không tiếng động kiềm chế lại.
Điện thoại vang lên, lòng cô lúc này vẫn còn hơi hốt hoảng, xem cũng không xem đã nhận máy ngay.
“Không ở nhà? Đi đâu rồi.”
Là Tần Thận.
Hôm nay anh không trực ban, lúc này chính là thời gian anh thay ca về nhà.
Liễu Lam cũng nghe thấy giọng nói của Tần Thận, cô ta nghe ra tốc độ nói của sư huynh nhanh hơn lúc bình thường, hình như là đang gấp.
Sắc mặt cô ta trầm ngâm, không khỏi ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe giọng nói của anh trong đoạn đối thoại của họ.
“Em…… em bây giờ đang ở Hoa Đại, Hàn Lê dẫn em đến chơi.”
Tần Thận thoáng im lặng: “Gửi vị trí cụ thể cho tôi, tôi đến đón em. Đừng làm phiền người khác mãi.”
“Ồ, được.”
Đợi đến bên kia gác điện thoại xong, Đào Tinh Úy lại lập tức dùng weixin gửi định vị cho anh.
Cho dù giờ khác này cô nghe lời của Liễu Lam xong, đối với Tần Thận có hơi tức giận một chút, nhưng cô vẫn không cách nào không nghe lời của anh.
Mỗi lần người đàn ông này vẫy tay với cô, cô sẽ nóng lòng đi qua đó.
Liễu Lam thực sự nhịn không được nữa: “Sư huynh anh ấy tìm cô làm gì?”
Đào Tinh Úy nhìn Liễu Lam, nhếch khóe miệng, vẻ kiêu ngạo lúc nào dâng cao mười mét: “Bây giờ tôi ở cùng nhà với anh ấy, cô nói anh ấy tìm tôi có thể làm gì?”
Liễu Lam: “Cô……”
Hai mươi phút sau, xe của Tần Thận xuất hiện ở bãi đỗ xe ngoài thao trường Bắc Điền của Hoa Đại.
Đào Tinh Úy sau khi gọi điện cho Hàn Lê xong, thì từ tòa lầu khoa y đi đến trên sân chơi này, một mình ngồi ngốc trên khán đài nhìn mặt trời lặn.
Thấy Tần Thận đi qua, Đào Tinh Úy lập tức giống như hăng tiết gà, từ trên khán đài xông qua, vừa hướng về anh vẫy tay.
“Bác sĩ Tần, em ở đây này……”
Cô chạy hơi vội.
Lúc còn bước cuối cùng từ trên bậc tam cấp cao đến bậc tam cấp thấp để đi xuống thì giẫm hụt, đầu có xu hướng tiếp đất trước.
Tần Thận bước nhanh qua, duỗi đôi tay ra, trực tiếp ôm cô đang lơ lửng từ tầng một của khán đài xuống.
Đào Tinh Úy giống như một con lười nhỏ, treo trên cổ anh.
Cho dù an toàn rồi cũng không chịu buông tay.
“Buông xuống đi.”
Cô chẳng hề ngờ được Tần Thận sẽ trực tiếp đi qua ôm cô đi, cô bắt được cơ hội rồi bám lấy vai anh làm nũng: “Bác sĩ Tần ôm em thêm lúc nữa được không, khung xương em rất nhỏ, không tốn bao nhiêu sức lực đâu.”
Vừa rồi cô còn bởi vì anh ở chỗ Liễu Lam đã không vui rồi.
Dù sao anh phải làm gì đó để an ủi mình, dù cho anh không có ý muốn an ủi mình, Đào Tinh Úy cũng muốn ôm anh lâu hơn.
“Nhưng độ dày lớn.”
Tần Thận nhàn nhạt đáp một câu.
Đào Tinh Úy “hừ” một tiếng, vẫn túm chặt cổ anh không xuống.
“Nói anh biết nhé bác sĩ Tần, em là tuyển thủ ở hạng mục 48 cân, nhưng thực tế không đủ 48 cân đâu, trước khi thi đấu vì để đạt đến tiêu chuẩn này, chuyên gia dinh dưỡng trong đội còn từ ngày đến đêm muốn đúc em ăn thịt đấy.”
Tần Thận: “Sao tôi cảm thấy em vẫn nặng như vậy?”
Đào Tinh Úy cười vui vẻ, “Bởi vì bác sĩ Tần anh đang ở trong tim em, nên em mới trở nên nặng trịch như vậy đấy.”
Tần Thận: ……
Nói thật thì tư thế ôm lúc này có hơi xấu một chút — — hai người là mặt đối mặt ôm nhau.
Một vài bạn học bên đường đi ngang qua nhìn thấy đều mỉm cười, còn có người ném lại một ánh mắt xem thường, giống như đang ghét bỏ “đầu năm nay các đôi tình nhân trong trường đại học càng ngày càng suy đồi”.
Nhưng Tần Thận không nói gì, cứ như vậy ôm cô đi bộ trên đường.
Tần Thận vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay đi dạo những nơi nào?”
Đào Tinh Úy nghĩ ngợi, vạch ngón tay đếm: “Có thư viện, hồ nhân tạo, câu lạc bộ quyền anh, dốc tình nhân, trung tâm hoạt động sinh viên còn có…… tòa lầu của khoa y, em nhìn thấy ảnh của anh treo ở bên trên rồi, vô cùng đẹp trai, còn rất non nớt đấy!”
“Tòa lầu học viện vẫn còn hình của tôi?”
Tần Thận trước giờ không mấy để ý những chuyện này, mỗi lần trường học bên này có hoạt động tuyền truyền y học gì, muốn mời anh trở về tọa đàm, anh ít khi tham gia.
“Đương nhiên rồi, anh là cựu sinh viên xuất sắc mà, ảnh đều đặt ở trên cột biểu dương. Em còn dùng điện thoại lén chụp lại một bức làm kỉ niệm đấy.”
Nói xong, Đào Tinh Úy lập tức bấm bức ảnh trong điện thoại ra cho Tần Thận xem.
Tần Thận cười nhạt, thoáng nhìn qua, sau đó xóc cơ thể của Đào Tinh Úy đang trượt xuống lên: “Đừng để điện thoại rơi vỡ đấy.”
Anh rõ ràng là sợ cô ngã thôi.
Đào Tinh Úy đột nhiên nghiêng mặt ngắm nhìn anh, im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Tần, hôm nay em còn chạm mặt sư muội lần trước ở bệnh viện với anh đấy.”
“Liễu Lam?”
“Ừm.”
Đào Tinh Úy dựa trên bả vai anh, khẽ giọng hỏi: “Chị ấy nói với em chuyện của mẹ anh. Chị ấy nói, anh không đến kịp để nhìn mặt mẹ anh, thì bà đã qua đời rồi…… thật không?”
Giữa mày của Tần Thận gấp lại, lạnh lùng gật đầu đáp một tiếng, có một chút lạnh lẽo sâu trong khóe mắt.
Đôi tay Đào Tinh Úy quấn anh chặt hơn một chút, ôm anh chặt hơn chút nữa.
Cô đang an ủi anh.
Lúc nhỏ mẹ cô từng nói với cô, nếu như không cẩn thận hỏi người ta chuyện không vui, nhất định phải cố gắng ôm lấy người đó.
Tần Thận bị cô ôm như vậy, ngây người chốc lát, nghe thấy tòa băng sơn nơi đáy mắt dần dần tan chảy.
Bàn tay dán ở sau lưng cô chưa phát hiện đã siết chặt cô thêm vài phần, giống như đang ra sức cẩn thận bắt lấy một tia sáng.
Được một lúc, Đào Tinh Úy nhớ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu hỏi một câu: “Vậy những chuyện đó, là anh nói với Liễu Lam sao?”
“Gần vậy.”
Liên quan đến việc này, Tần Thận lại rất thản nhiên trực tiếp thừa nhận.
Đào Tinh Úy khẽ “hừ” một tiếng, vùi cả gương mặt lên vai anh, lại bắt đầu sinh khó chịu.
Lên xe rồi.
Đào Tinh Úy ngồi ở ghế phụ, trên đường cũng không nói gì.
Tần Thận là người lạnh lùng như vậy, có chút không quen với bầu không khí trong xe có cô mà vẫn im ắng, hỏi: “Đói hay chưa?”
Đào Tinh Úy quay đầu, thấp giọng nói: “Không đói!”
“Muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn ăn!”
“Muốn ăn mì hải sản không?”
Đào Tinh Úy do dự giây lát, bụng còn kêu hai tiếng “ùng ục”, hỏi: “Vậy, có thể thêm một trứng lòng đào không……”
Tần Thận nhìn thấy dáng vẻ lúng túng này của cô, nhịn không được cười ra tiếng.
Đào Tinh Úy cũng hơi nhếch môi, xấu hổ mỉm cười theo.
“Vậy thì nói rồi đấy, em muốn ăn có trứng lòng đào và mì hải sản!”
Sau khi về đến nhà, Đào Tinh Úy mới biết bản thân lại lại lại lần nữa bị người đàn ông này lừa rồi.
Sớm nên dự đoán được anh sao có thể cho mình ăn hải sản trong kinh kỳ thật chứ, “mì hải sản” của vị bác sĩ nào đó chính là mì cho thêm tương hải sản vào, vị tươi nhạt hơn so với hải sản.
Nhưng mà quả trứng lòng đào này là hàng thật đúng giá.
Mì tuy thanh đạm, nhưng rất ngon, Đào Tinh Úy uống một hơi cạn sạch cả canh.
Trước kia cô không cảm thấy tài nghệ bếp núc của Tần Thận tốt, trải qua đêm nay với bát mì cực có tính bịp bợm này, cô tin người đàn ông này không chỉ có thể sử dụng được dao phẫu thuật, còn có thể cầm dao làm thức ăn.
Đào Tinh Úy sau giây phút im lặng, nhìn anh đang bận ở trong phòng bếp, say mê một lúc lại bắt đầu vuốt mông ngựa như ngày thường với anh: “Bác sĩ Tần, sao anh có thể dùng các loại dao một cách thuận tay như vậy? Vậy có phải anh cũng biết thêu hoa may vá không? Hoặc là cắt tóc chẳng hạn? Nói vậy em cảm thấy tóc mái của em vừa vặn có chút hơi dài rồi……”
“Quen tay hay việc.”
Tần Thận vừa lúc rửa bát xong, thuận tay rút ra một cây kéo nhỏ và lược ở trong ngăn tủ, đi đến trước người của Đào Tinh Úy, ngồi xổm xuống.
Đào Tinh Úy tránh ra sau, Tần Thận nắm chặt cằm cô, kéo cái đầu nhỏ của cô trở lại trước mặt mình.
Khoảng cách gần đến mức chỉ còn một nắm tay.
“Đừng động.”
Đào Tinh Úy trợn mắt, lập tức cứng cổ không dám nhúc nhích.
Anh duỗi tay túm lấy phần tóc mái hơi lộn xộn của Đào Tinh Úy, chải thẳng lại.
Tóc mái của Đào Tinh Úy khá dày, sợi tóc dài đang ở trước mắt cô đưa qua đưa lại, xuyên qua làn tóc có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt này hình như đang nhìn mình bật cười, nhưng nhìn không rõ nụ cười đó là như thế nào.
Anh đưa kéo vô cùng chính xác duỗi đến trước trán, lấy một tầng mỏng tóc mái của cô, lại từng chút cắt bỏ phần đuôi tóc quá dài.
Giống như làm ảo thuật vậy, gương mặt băng sơn đang cười của Tần Thận dần dần hiện rõ trước mắt cô.
Phần tóc rối bị cắt bỏ rơi trên chóp mũi cô, cô thấy hơi ngứa, thò phần môi dưới ra, nghịch ngợm thổi một hơi lên chóp mũi — —
Cái thổi này, đem phần tóc mái trước trán vén ra, sau đó cô cũng nhìn thấy được người đàn ông cầm lấy kéo, mắt nhìn mình tràn đầy yêu thương.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai quả tim đều tĩnh tại lại.
Đầu óc trống rỗng vẫn còn chưa phản ứng lại, xuất phát từ phản ứng sinh lý phòng bị theo bản năng, nắm tay của cô vô ý thức nắm chặt lại.
Cảm giác cao quý ưu việt bẩm sinh trên người của người phụ nữ trước mặt này, khiến Đào Tinh Úy cảm thấy rất là khó chịu.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với người như vậy, cảm giác người này khác với Phùng Lâm không cần suy nghĩ quá nhiều cứ trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết. Huống chi cô ta còn là sư muội của Tần Thận, nếu cô ta quay đầu tìm Tần Thận cáo trạng thì làm sao.
Đào Tinh Úy vẫn tạm thời duy trì mấy phần lý trí, thả lỏng nắm tay ra.
Đáy mắt Liễu Lam thoáng qua một tia bất an, thấy cô thu tính công kích trở về, lại bày ra dáng vẻ cao quý chế nhạo nói: “Không ngờ cô theo đuổi sư huynh tôi, lại còn theo đuổi đến cả trường cũ của anh ấy, chẳng lẽ cô chê ở bệnh viện quấy nhiễu anh ấy còn chưa đủ sao?”
“Liên quan gì đến cô?” Đào Tinh Úy mím miệng sặc ra một câu.
“Em gái, tôi không có ác ý gì, chỉ là thấy cô tuổi nhỏ nên muốn khuyên cô đừng tốn sức nữa. Cô không thử nghĩ xem, con gái thích sư huynh tôi không ít nhưng tại sao anh ấy không yêu đương?’
“Tại sao……”
Đào Tinh Úy quả thật tò mò.
“Sau khi mẹ anh ấy sinh anh ấy, đã bỏ chạy với người đàn ông khác rồi. Giáo sư Tần không muốn nói tất cả cho anh ấy, từ lúc còn nhỏ ngay cả tên mẹ mình là gì sư huynh cũng không biết, cho đến mấy năm trước mới nhận được tin tức của mẹ anh, giáo sư Tần luôn không muốn cho anh đi nhận, kết quả không được bao lâu, mẹ anh ấy mắc phải bệnh uung thư vòm họng mà qua đời rồi, không còn cơ hội để nhận mặt nữa. Hai cha con vì chuyện này mà ầm ĩ cho đến nay. Cô nói xem anh ấy trưởng thành trong một gia đình có hoàn cảnh như vậy, có thể có mong đợi gì đối với chuyện yêu đương hôn nhân?”
Đào Tinh Úy nghe xong những lời này, một hơi quên sạch cơn tức giận của mình, lông mày dày đậm không hiểu sao nhíu lại, truy hỏi: “Vậy ba của bác sĩ Tần, tại sao không để anh ấy và mẹ gặp mặt nhau?”
“Cái này thì không rõ lắm. Bởi vì vợ chồng bất hòa, không để con nhìn mặt bên còn lại, trong cuộc sống không phải có khá nhiều sao?”
“Sao cô lại biết những điều này?”
Cô trước giờ chưa từng nghe Hạ Khê hoặc bác sĩ Hạ Hải nói chuyện này với mình, theo tính cách của Tần Thận, loại chuyện này có lẽ là không tùy tiện nói với ai khác mới đúng……
Liễu Lam khẽ cười một tiếng, hai chân đan chéo dựa ở trên tường, nói: “Đương nhiên là sư huynh, chính miệng anh ấy nói với tôi.”
Đào Tinh Úy không biết vì sao, hốc mắt bỗng chua xót.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, im lặng một chút mới ở trước mặt tình địch, đem những cảm xúc vừa dâng lên đó không tiếng động kiềm chế lại.
Điện thoại vang lên, lòng cô lúc này vẫn còn hơi hốt hoảng, xem cũng không xem đã nhận máy ngay.
“Không ở nhà? Đi đâu rồi.”
Là Tần Thận.
Hôm nay anh không trực ban, lúc này chính là thời gian anh thay ca về nhà.
Liễu Lam cũng nghe thấy giọng nói của Tần Thận, cô ta nghe ra tốc độ nói của sư huynh nhanh hơn lúc bình thường, hình như là đang gấp.
Sắc mặt cô ta trầm ngâm, không khỏi ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe giọng nói của anh trong đoạn đối thoại của họ.
“Em…… em bây giờ đang ở Hoa Đại, Hàn Lê dẫn em đến chơi.”
Tần Thận thoáng im lặng: “Gửi vị trí cụ thể cho tôi, tôi đến đón em. Đừng làm phiền người khác mãi.”
“Ồ, được.”
Đợi đến bên kia gác điện thoại xong, Đào Tinh Úy lại lập tức dùng weixin gửi định vị cho anh.
Cho dù giờ khác này cô nghe lời của Liễu Lam xong, đối với Tần Thận có hơi tức giận một chút, nhưng cô vẫn không cách nào không nghe lời của anh.
Mỗi lần người đàn ông này vẫy tay với cô, cô sẽ nóng lòng đi qua đó.
Liễu Lam thực sự nhịn không được nữa: “Sư huynh anh ấy tìm cô làm gì?”
Đào Tinh Úy nhìn Liễu Lam, nhếch khóe miệng, vẻ kiêu ngạo lúc nào dâng cao mười mét: “Bây giờ tôi ở cùng nhà với anh ấy, cô nói anh ấy tìm tôi có thể làm gì?”
Liễu Lam: “Cô……”
Hai mươi phút sau, xe của Tần Thận xuất hiện ở bãi đỗ xe ngoài thao trường Bắc Điền của Hoa Đại.
Đào Tinh Úy sau khi gọi điện cho Hàn Lê xong, thì từ tòa lầu khoa y đi đến trên sân chơi này, một mình ngồi ngốc trên khán đài nhìn mặt trời lặn.
Thấy Tần Thận đi qua, Đào Tinh Úy lập tức giống như hăng tiết gà, từ trên khán đài xông qua, vừa hướng về anh vẫy tay.
“Bác sĩ Tần, em ở đây này……”
Cô chạy hơi vội.
Lúc còn bước cuối cùng từ trên bậc tam cấp cao đến bậc tam cấp thấp để đi xuống thì giẫm hụt, đầu có xu hướng tiếp đất trước.
Tần Thận bước nhanh qua, duỗi đôi tay ra, trực tiếp ôm cô đang lơ lửng từ tầng một của khán đài xuống.
Đào Tinh Úy giống như một con lười nhỏ, treo trên cổ anh.
Cho dù an toàn rồi cũng không chịu buông tay.
“Buông xuống đi.”
Cô chẳng hề ngờ được Tần Thận sẽ trực tiếp đi qua ôm cô đi, cô bắt được cơ hội rồi bám lấy vai anh làm nũng: “Bác sĩ Tần ôm em thêm lúc nữa được không, khung xương em rất nhỏ, không tốn bao nhiêu sức lực đâu.”
Vừa rồi cô còn bởi vì anh ở chỗ Liễu Lam đã không vui rồi.
Dù sao anh phải làm gì đó để an ủi mình, dù cho anh không có ý muốn an ủi mình, Đào Tinh Úy cũng muốn ôm anh lâu hơn.
“Nhưng độ dày lớn.”
Tần Thận nhàn nhạt đáp một câu.
Đào Tinh Úy “hừ” một tiếng, vẫn túm chặt cổ anh không xuống.
“Nói anh biết nhé bác sĩ Tần, em là tuyển thủ ở hạng mục 48 cân, nhưng thực tế không đủ 48 cân đâu, trước khi thi đấu vì để đạt đến tiêu chuẩn này, chuyên gia dinh dưỡng trong đội còn từ ngày đến đêm muốn đúc em ăn thịt đấy.”
Tần Thận: “Sao tôi cảm thấy em vẫn nặng như vậy?”
Đào Tinh Úy cười vui vẻ, “Bởi vì bác sĩ Tần anh đang ở trong tim em, nên em mới trở nên nặng trịch như vậy đấy.”
Tần Thận: ……
Nói thật thì tư thế ôm lúc này có hơi xấu một chút — — hai người là mặt đối mặt ôm nhau.
Một vài bạn học bên đường đi ngang qua nhìn thấy đều mỉm cười, còn có người ném lại một ánh mắt xem thường, giống như đang ghét bỏ “đầu năm nay các đôi tình nhân trong trường đại học càng ngày càng suy đồi”.
Nhưng Tần Thận không nói gì, cứ như vậy ôm cô đi bộ trên đường.
Tần Thận vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay đi dạo những nơi nào?”
Đào Tinh Úy nghĩ ngợi, vạch ngón tay đếm: “Có thư viện, hồ nhân tạo, câu lạc bộ quyền anh, dốc tình nhân, trung tâm hoạt động sinh viên còn có…… tòa lầu của khoa y, em nhìn thấy ảnh của anh treo ở bên trên rồi, vô cùng đẹp trai, còn rất non nớt đấy!”
“Tòa lầu học viện vẫn còn hình của tôi?”
Tần Thận trước giờ không mấy để ý những chuyện này, mỗi lần trường học bên này có hoạt động tuyền truyền y học gì, muốn mời anh trở về tọa đàm, anh ít khi tham gia.
“Đương nhiên rồi, anh là cựu sinh viên xuất sắc mà, ảnh đều đặt ở trên cột biểu dương. Em còn dùng điện thoại lén chụp lại một bức làm kỉ niệm đấy.”
Nói xong, Đào Tinh Úy lập tức bấm bức ảnh trong điện thoại ra cho Tần Thận xem.
Tần Thận cười nhạt, thoáng nhìn qua, sau đó xóc cơ thể của Đào Tinh Úy đang trượt xuống lên: “Đừng để điện thoại rơi vỡ đấy.”
Anh rõ ràng là sợ cô ngã thôi.
Đào Tinh Úy đột nhiên nghiêng mặt ngắm nhìn anh, im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Tần, hôm nay em còn chạm mặt sư muội lần trước ở bệnh viện với anh đấy.”
“Liễu Lam?”
“Ừm.”
Đào Tinh Úy dựa trên bả vai anh, khẽ giọng hỏi: “Chị ấy nói với em chuyện của mẹ anh. Chị ấy nói, anh không đến kịp để nhìn mặt mẹ anh, thì bà đã qua đời rồi…… thật không?”
Giữa mày của Tần Thận gấp lại, lạnh lùng gật đầu đáp một tiếng, có một chút lạnh lẽo sâu trong khóe mắt.
Đôi tay Đào Tinh Úy quấn anh chặt hơn một chút, ôm anh chặt hơn chút nữa.
Cô đang an ủi anh.
Lúc nhỏ mẹ cô từng nói với cô, nếu như không cẩn thận hỏi người ta chuyện không vui, nhất định phải cố gắng ôm lấy người đó.
Tần Thận bị cô ôm như vậy, ngây người chốc lát, nghe thấy tòa băng sơn nơi đáy mắt dần dần tan chảy.
Bàn tay dán ở sau lưng cô chưa phát hiện đã siết chặt cô thêm vài phần, giống như đang ra sức cẩn thận bắt lấy một tia sáng.
Được một lúc, Đào Tinh Úy nhớ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu hỏi một câu: “Vậy những chuyện đó, là anh nói với Liễu Lam sao?”
“Gần vậy.”
Liên quan đến việc này, Tần Thận lại rất thản nhiên trực tiếp thừa nhận.
Đào Tinh Úy khẽ “hừ” một tiếng, vùi cả gương mặt lên vai anh, lại bắt đầu sinh khó chịu.
Lên xe rồi.
Đào Tinh Úy ngồi ở ghế phụ, trên đường cũng không nói gì.
Tần Thận là người lạnh lùng như vậy, có chút không quen với bầu không khí trong xe có cô mà vẫn im ắng, hỏi: “Đói hay chưa?”
Đào Tinh Úy quay đầu, thấp giọng nói: “Không đói!”
“Muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn ăn!”
“Muốn ăn mì hải sản không?”
Đào Tinh Úy do dự giây lát, bụng còn kêu hai tiếng “ùng ục”, hỏi: “Vậy, có thể thêm một trứng lòng đào không……”
Tần Thận nhìn thấy dáng vẻ lúng túng này của cô, nhịn không được cười ra tiếng.
Đào Tinh Úy cũng hơi nhếch môi, xấu hổ mỉm cười theo.
“Vậy thì nói rồi đấy, em muốn ăn có trứng lòng đào và mì hải sản!”
Sau khi về đến nhà, Đào Tinh Úy mới biết bản thân lại lại lại lần nữa bị người đàn ông này lừa rồi.
Sớm nên dự đoán được anh sao có thể cho mình ăn hải sản trong kinh kỳ thật chứ, “mì hải sản” của vị bác sĩ nào đó chính là mì cho thêm tương hải sản vào, vị tươi nhạt hơn so với hải sản.
Nhưng mà quả trứng lòng đào này là hàng thật đúng giá.
Mì tuy thanh đạm, nhưng rất ngon, Đào Tinh Úy uống một hơi cạn sạch cả canh.
Trước kia cô không cảm thấy tài nghệ bếp núc của Tần Thận tốt, trải qua đêm nay với bát mì cực có tính bịp bợm này, cô tin người đàn ông này không chỉ có thể sử dụng được dao phẫu thuật, còn có thể cầm dao làm thức ăn.
Đào Tinh Úy sau giây phút im lặng, nhìn anh đang bận ở trong phòng bếp, say mê một lúc lại bắt đầu vuốt mông ngựa như ngày thường với anh: “Bác sĩ Tần, sao anh có thể dùng các loại dao một cách thuận tay như vậy? Vậy có phải anh cũng biết thêu hoa may vá không? Hoặc là cắt tóc chẳng hạn? Nói vậy em cảm thấy tóc mái của em vừa vặn có chút hơi dài rồi……”
“Quen tay hay việc.”
Tần Thận vừa lúc rửa bát xong, thuận tay rút ra một cây kéo nhỏ và lược ở trong ngăn tủ, đi đến trước người của Đào Tinh Úy, ngồi xổm xuống.
Đào Tinh Úy tránh ra sau, Tần Thận nắm chặt cằm cô, kéo cái đầu nhỏ của cô trở lại trước mặt mình.
Khoảng cách gần đến mức chỉ còn một nắm tay.
“Đừng động.”
Đào Tinh Úy trợn mắt, lập tức cứng cổ không dám nhúc nhích.
Anh duỗi tay túm lấy phần tóc mái hơi lộn xộn của Đào Tinh Úy, chải thẳng lại.
Tóc mái của Đào Tinh Úy khá dày, sợi tóc dài đang ở trước mắt cô đưa qua đưa lại, xuyên qua làn tóc có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt này hình như đang nhìn mình bật cười, nhưng nhìn không rõ nụ cười đó là như thế nào.
Anh đưa kéo vô cùng chính xác duỗi đến trước trán, lấy một tầng mỏng tóc mái của cô, lại từng chút cắt bỏ phần đuôi tóc quá dài.
Giống như làm ảo thuật vậy, gương mặt băng sơn đang cười của Tần Thận dần dần hiện rõ trước mắt cô.
Phần tóc rối bị cắt bỏ rơi trên chóp mũi cô, cô thấy hơi ngứa, thò phần môi dưới ra, nghịch ngợm thổi một hơi lên chóp mũi — —
Cái thổi này, đem phần tóc mái trước trán vén ra, sau đó cô cũng nhìn thấy được người đàn ông cầm lấy kéo, mắt nhìn mình tràn đầy yêu thương.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai quả tim đều tĩnh tại lại.
Bình luận facebook