-
Chương 37: Chương 37:
“Khục khục khục khục……”
Đào Tinh Úy lại bị bỏng bởi dầu lẩu.
Tần Thận ngồi ở đối diện cô, đặt mấy chai rượu lên bàn, hơi mở hai cúc áo của âu phục rồi lại mở hạt cúc của áo sơ-mi bên trong, lần lượt xoắn tay áo hai bên lên ba lớp, sau đó mới cầm bát lên.
Nhã nhặn đến mức khiến người ta cảm thấy anh lẫn vào trong đám đàn ông cao to cẩu thả đang ăn lẩu này, tựa như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn……
Đào Tinh Úy lập tức buông đũa xuống, trừng mắt với chú Ngô, thấp giọng mắng: “Này, chú làm gì……”
Giây tiếp theo, đóa hoa sen trắng Tần Thận này lại rất gần gũi thân thiết chủ động rót một ly rượu cho chú Ngô.
Ngô Đại Long hoàn toàn không nghe Đào Tinh Úy nói gì, nhấp một ngụm rượu thì cảm giác như ông sắp muốn thăng tiên rồi.
Sau đó hào hứng thảo luận về loại rượu này với Tần Thận: “Mùi vị này, độ cồn này, chậc chậc, rượu này có đầu năm nay phải không? Khi đó tôi ở nhà người khác từng thấy ở trong tủ có cất loại rượu này, gọi, gọi là gì ấy nhỉ?”
“Louis XIII, chai này là của năm 1956.”
“Cái này……” Ngô Đại Long kinh ngạc, lại lặng lẽ hỏi Tần Thận: “Không ít tiền đâu nhỉ?”
“Không đắc lắm, giá vào tay là sáu mươi ba vạn.”
Con ngươi của Ngô Đại Long tưởng chừng như sắp rơi ra ngoài, một ngụm rượu này đã uống bay tiền lương hai năm của ông rồi……
Tần Thận lại rót đầy ly cho ông.
Lúc này cảm giác của ông là sắp quỳ xuống đất rồi.
Tần Thận lại nói: “Rượu có quý thì cũng để cho người uống, bằng không sẽ mất đi giá trị của nó. Chỉ cần chú thích là được.”
Chú?
Ha.
Ai là chú anh?
Đào Tinh Úy vốn nghe đến giá tiền này cũng dại mắt ra rồi, nhưng càng khiến người ta ngơ ngác chính là Tần Thận thanh cao như vậy, lại có thể hầu chú Ngô uống rượu.
Lẩu phối với rượu Tây.
Miệng mồm này, thái độ này. Chậc.
Không có khí phách!
Người bên cạnh cũng có phần ngây người, Vưu Bân đụng cánh tay Đào Tinh Úy, hỏi: “Tiểu sư muội, rốt cuộc đây là tình huống gì, người đàn ông này vì em đổi tính rồi?”
“Anh ấy bây giờ ở cách vách nhà em ư?”
“Hai người chẳng lẽ luôn giữ liên hệ sao?”
“Lại có thể giấu đội lén lút yêu đương!”
Trương Lai Siêu còn oán trách cô: “Mẹ nó, em không nói sớm! Sớm biết em bây giờ là hoa có chủ, còn mẹ nó kim ốc tàng kiều, vậy đám đàn ông chúng ta không được đến nhà em ăn lẩu nữa rồi, với bản lĩnh ầm ĩ này đi đâu chơi mới tốt đây?”
“Mẹ nó, các anh đừng nói nữa! Em bây giờ phiền sắp chết rồi……”
Tần Thận đều rót rượu cho tất cả mọi người, chai rượu đụng đến bát của Đào Tinh Úy, anh nhàn nhạt mỉm cười: “Em muốn uống một chút không?”
“Không muốn!”
Đào Tinh Úy từ chối một cách không lễ độ, cúi đầu uống một ngụm Erguotou.
“Vậy được, anh cũng không uống. Anh muốn uống giống của em.”
Ngụm Erguotou trong miệng Đào Tinh Úy thiếu chút nữa đã phun vào trong nồi lẩu.
Người bên cạnh uống rượu cũng bị lời buồn nôn ép buộc này của Tần Thận làm cho kích động, nổi lên một lớp da gà.
Tiếp theo, Tần Thận còn đưa ly rượu vang của mình qua.
Đào Tinh Úy liếc trắng mắt, lấy một bình Erguotou ở bên chân mình, “Anh xác định muốn uống?”
Trước kia lúc cô ở nhà Tần Thận, biết những thứ anh thường tiếp xúc đều có tính ấm, không ăn cay, không hút thuốc, cũng không uống rượu mạnh.
Tần Thận liếc nhìn túi đựng Erguotou hạ giá đó, thấy Đào Tinh Úy uống rất sảng khoái, anh không nghĩ nhiều nhận lấy ly rượu của mình được rót đầy nửa ly.
Uống một ngụm, cay đến mức anh bị sặc trở ra.
Ho khan không dừng.
Ngô Đại Long nhìn thấy cả gương mặt của Tần Thận bị ho đến đỏ lên, vội đưa một ly nước lọc qua cho anh lọc cổ họng.
“Erguotou này đâu phải là thứ bác sĩ Tần có thể uống, cho chúng tôi rượu ngon như vậy. Đây không phải là đạo lý tiếp khách, tổ tông con nói xem đúng không?”
Ngô Đại Long ra hiệu với Đào Tinh Úy.
Bình thường ông không phải là loại người chuyên nịnh bợ, nhưng dẫu sao uống rượu mấy vạn của người ta rồi, chột dạ trong lòng.
Khóe miệng Đào Tinh Úy giật giật, nhìn thấy một miếng óc heo đầy máu trong nồi lẩu thì gắp ra, đứng dậy ném vào trong bát của Tần Thận.
“Ăn.”
Tần Thận vẫn đang ho, ngậm cười nhìn Đào Tinh Úy, “Cám ơn.”
Anh cầm đũa gắp lòng bò nhúng đó, chậm rãi bỏ vào miệng ăn.
Chưa đầy ba giây, anh càng ho dữ dội hơn, khóe mắt bị cay làm chảy nước mắt, sắc mặt đỏ bừng, che miệng ho, cảm thấy cả phổi cũng sắp bị ho ra rồi.
“Anh không sao. Khục……”
Đào Tinh Úy nhếch môi: “Không biết ăn thì đừng ăn, trổ tài cái gì.”
Tần Thận cố gắng nhịn cơn khó chịu, nghe câu nói của cô, lại mỉm cười với cô: “Chỉ cần là em gắp, anh đều thích ăn.”
Nói xong, tự anh lại nhúng một miếng lòng bò vào nồi lẩu, sau khi lấy ra nhìn miếng óc heo đày dầu ớt đó ba giây, nhét hết vào miệng.
Lại bị hơi cay làm sặc.
Nhưng mà lần này anh đã xây dựng tâm lý trước nên không còn bị sặc dữ dội như vậy nữa.
Trương Lai Siêu và Vưu Bân ở bên cạnh đều không còn kiên nhẫn muốn chửi thề.
“Chịu không nổi chịu không nổi nữa, bác sĩ Tần nhất định là tấm gương hy sinh vì tình yêu rồi.”
“Bữa lẩu này dứt khoát ăn không vào nữa, thức ăn cho chó? Khiến tôi mẹ nó muốn bùng nổ……”
Đào Tinh Úy ngây người, cũng cúi đầu xuống, cầm đũa không ngừng quấy lung tung nước chấm trong bát.
……
Hai tiếng sau, các sư huynh sư đệ của đội quán quân cuối cùng đã ăn no uống đủ, sau khi mượn toilet của Tần Thận đại tiểu tiện xong, đều nhanh chóng về đội trước ba giờ chiều.
Đào Tinh Úy tiễn bọn họ đi rồi, quay trở lại phòng thì thấy Tần Thận ở lại giúp cô thu dọn tàn cuộc.
“Tôi tự dọn được rồi.”
Tần Thận chồng mấy chiếc bát lại với nhau, nói đâu vào đấy: “Phòng bếp nhà em chưa sửa chữa xong, cứ mang đến chỗ anh rửa đi.”
Nói xong, anh ôm lấy một cái nồi lớn và mấy cái bát đi ra ngoài.
“Em giúp anh mang mấy chiếc ly qua đây?”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, cũng đành phải nghe theo bưng mấy chiếc ly còn lại lên, đi theo sau lưng Tần Thận, lần lượt dọn đến phòng bếp của nhà anh.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà mới của anh.
Sắc thái tổng thể vẫn là màu lạnh thống nhất, nhưng mà còn đặt rất nhiều cây xanh.
Bố cục không gian cùng một tầng tiểu khu có lẽ là giống nhau, nhưng không gian nhà Tần Thận có lẽ là từng trải qua thiết kế sửa chữa lại, phòng bếp là không gian mở, cả phòng khách hiện ra đặc biệt rộng lớn.
“Đưa cho anh.”
Đào Tinh Úy nhíu mày: “Để tôi rửa được rồi.”
“Em biết rửa bát sao?”
“Tôi…… chắc là biết mà.”
Tự Đào Tinh Úy cảm thấy sức lực của mình không đủ.
Cô không thường xuyên rửa được mấy cái bát, mỗi lần muốn học đều bị mẹ chê vướng tay vướng chân. Rửa bát trong miệng cô, chỉ giới hạn ở mức dùng nước xối qua để bát đũa sạch sẽ thôi.
Tần Thận mỉm cười, cứ thế giao phòng bếp cho cô, còn lấy một chiếc tạp dề màu trắng duy nhất ở trong nhà buộc lên người cô.
Đi đến bên sofa, lấy một quyển sách có liên quan đến phục hồi chức năng vận động, thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá cô.
Mặt Đào Tinh Úy đối diện với đống bát đũa đầy dầu mỡ, nội tâm hơi phát điên, nhưng vẫn đeo găng tay lên, giả vờ sức lực của mình rất đủ.
Mỗi lần sờ đến đáy dầu của nồi lẩu, cô đều phải chầm chậm, làm công tác chuẩn bị tâm lý trong thời gian khá dài……
Một tiếng lanh lảnh.
Cô vừa mới bắt đầu rửa, tay lỡ trượt, vỡ một cái đĩa lớn, làm cô giật mình phải bịt tai lại nhảy về sau mấy bước.
Tần Thận nghe thấy âm thanh, đầu mày nhíu lại, lập tức đặt sách xuống đi qua xem.
“Không bị thương chứ? Đưa anh xem xem.”
Đào Tinh Úy nhếch môi, rút tay từ trong lòng bàn tay anh về, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không sao, da tôi dày.”
Tần Thận thở dài một hơi, thu dọn sạch mảnh vỡ trên đất, lại liếc nhìn tiến độ của Đào Tinh Úy.
“Em không cần anh giúp thật sao?”
“Không cần.” Đào Tinh Úy vẫn còn cứng miệng.
Được nửa giây, cô cảm thấy trên tay có một vấn đề không cách nào giải quyết được, thế là kéo mặt mũi xuống hỏi một câu: “Loại mì vắn này…… dính ở dưới đáy nồi, rửa như thế nào? Tôi dùng móng tay móc ra hơi mệt.”
Tần Thận mỉm cười, nói: “Cái này phải lấy công cụ đặc biệt.”
“Công cụ gì?”
Tần Thận tìm trong tủ phía dưới ra một bóng thép không gỉ, đưa cho Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy cầm lấy đồ vật tròn tròn đen đen đó, hình như trước kia từng thấy mẹ và dì ở nhà ăn dùng cái này chà nồi.
Cô nhớ lại một chút, học theo động tác tay của họ, thuận tay chà xuống hai cái.
“Thứ đồ bẩn này vẫn không chà ra……”
Làm việc nhà thật mệt.
Cô bây giờ có thể lĩnh hội được, người phụ nữa có thể an tâm ở trong nhà làm chủ gia đình chăm lo quét dọn trong ngoài, so với việc cô lấy quán quân đều không dễ dàng gì.
Nói như vậy, cô phải cảm ơn Tần Thận năm đó đã không cưới cô.
Tần Thận lại đi qua, hỏi: “Em chà như thế nào?”
Đào Tinh Úy mất kiên nhẫn chà thử hai cái: “Thì như vậy này, nhưng vẫn có rất nhiều vết chà không ra. Thật phiền phức.”
“Chà đi chà lại, giống như vậy nhưng ra sức một chút thì có thể rồi.”
Anh đứng ở sau lưng cô, bỗng nhiên đi lên phía trước một bước, dán ở sau lưng cô, đến nắm tay trái của cô đích thân ra trận làm mẫu cho cô.
Cằm của anh có thể chống lên đầu Đào Tinh Úy, nhưng giọng nói thấp khàn từ tính lại cách rất gần chỗ vành tai bay đến.
Đào Tinh Úy tạm thời ngây người, tiếp xúc thân mật khiến cơ thể cô có một khoảnh khắc tê dại trống rỗng.
Tần Thận cũng không hỏi cô đã học được hay chưa, chỉ ở đó tiếp tục nắm chặt tay cô, giúp cô chà bát từ cái này đến cái khác.
Dần dần, anh khom lưng xuống, nhẹ nhàng đặt cằm chống ở trên vai cô.
Đào Tinh Úy sau giây phút ngẩn người thì nhanh chóng rút mạnh tay lại, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tự tôi làm……”
Lúc nói lời này, cô quay đầu lại nhìn, không nghiêng không lệch vừa vặn chạm đến cánh môi của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cái bát trong tay rơi vào trong chậu rửa bát, đầu óc cô lập tức trống rỗng, mắt nhìn chăm chăm vòi nước đang xả nước chảy ào ào phía trước.
Lại hoảng sợ vội nặt bát trong chậu rửa lên, tiếp tục chà theo cách anh dạy.
Hình như có tác dụng hơn thật rồi……
Nhưng Tần Thận cứ cố ý vào lúc này không để cô an tâm rửa bát — —
Người đó ở sau lưng cô dường như cũng bị lửa đốt rất lâu chưa tắt, vào lúc này bầu không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ.
Anh đột nhiên đánh rơi cái bát ở trong tay cô, xoay người cô lại, nâng cằm cô lên sau đó điên cuồng ngậm lấy đôi môi cô.
Anh biết nụ hôn này đến quá nhanh rồi.
Đến mức loại tưởng nhớ này tích tụ quá lâu sau khi bùng nổ thì bản thân anh không cách nào khống chế được nữa.
Anh sợ bản thân yếu lòng một chút, cho cô cơ hội thở lấy hơi, cô sẽ không màn gì cả mà đẩy anh ra.
Thế là anh dùng một bàn tay dán chặt lên lưng cô, bàn tay còn lại thuận thế nhấc cơ thể cô lên, đặt cả người cô trên tủ bếp, hôn mãi không dừng.
Không còn sự dịu dàng và thăm dò của trước kia, đỏ như lửa trắng như lau, mạnh đến mức không hơn được nữa.
Đào Tinh Úy thẳng đến bây giờ ngay tại giây phút này mới ý thức được, lúc môi anh lần nữa lại đến tập kích trong thời gian lâu như vậy, cô lại có thể không có đủ sức lực để phản kháng.
Tay cô nắm lại thành quả đấm, nhưng không biết vì sao mặc kệ lí trí luôn muốn chống cự nhưng mỗi lần đánh lên lồng ngực anh, lại trở thành một cái móng vuốt mềm mại.
Nước trong chậu rửa vẫn đang ào ào chảy không ngừng.
Đào Tinh Úy cũng nghe không thấy tiếng nức nở của bản thân, sợ rằng dù đó chỉ là một tiếng cầu xin, cũng bị anh nuốt vào sạch sẽ……
Đào Tinh Úy lại bị bỏng bởi dầu lẩu.
Tần Thận ngồi ở đối diện cô, đặt mấy chai rượu lên bàn, hơi mở hai cúc áo của âu phục rồi lại mở hạt cúc của áo sơ-mi bên trong, lần lượt xoắn tay áo hai bên lên ba lớp, sau đó mới cầm bát lên.
Nhã nhặn đến mức khiến người ta cảm thấy anh lẫn vào trong đám đàn ông cao to cẩu thả đang ăn lẩu này, tựa như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn……
Đào Tinh Úy lập tức buông đũa xuống, trừng mắt với chú Ngô, thấp giọng mắng: “Này, chú làm gì……”
Giây tiếp theo, đóa hoa sen trắng Tần Thận này lại rất gần gũi thân thiết chủ động rót một ly rượu cho chú Ngô.
Ngô Đại Long hoàn toàn không nghe Đào Tinh Úy nói gì, nhấp một ngụm rượu thì cảm giác như ông sắp muốn thăng tiên rồi.
Sau đó hào hứng thảo luận về loại rượu này với Tần Thận: “Mùi vị này, độ cồn này, chậc chậc, rượu này có đầu năm nay phải không? Khi đó tôi ở nhà người khác từng thấy ở trong tủ có cất loại rượu này, gọi, gọi là gì ấy nhỉ?”
“Louis XIII, chai này là của năm 1956.”
“Cái này……” Ngô Đại Long kinh ngạc, lại lặng lẽ hỏi Tần Thận: “Không ít tiền đâu nhỉ?”
“Không đắc lắm, giá vào tay là sáu mươi ba vạn.”
Con ngươi của Ngô Đại Long tưởng chừng như sắp rơi ra ngoài, một ngụm rượu này đã uống bay tiền lương hai năm của ông rồi……
Tần Thận lại rót đầy ly cho ông.
Lúc này cảm giác của ông là sắp quỳ xuống đất rồi.
Tần Thận lại nói: “Rượu có quý thì cũng để cho người uống, bằng không sẽ mất đi giá trị của nó. Chỉ cần chú thích là được.”
Chú?
Ha.
Ai là chú anh?
Đào Tinh Úy vốn nghe đến giá tiền này cũng dại mắt ra rồi, nhưng càng khiến người ta ngơ ngác chính là Tần Thận thanh cao như vậy, lại có thể hầu chú Ngô uống rượu.
Lẩu phối với rượu Tây.
Miệng mồm này, thái độ này. Chậc.
Không có khí phách!
Người bên cạnh cũng có phần ngây người, Vưu Bân đụng cánh tay Đào Tinh Úy, hỏi: “Tiểu sư muội, rốt cuộc đây là tình huống gì, người đàn ông này vì em đổi tính rồi?”
“Anh ấy bây giờ ở cách vách nhà em ư?”
“Hai người chẳng lẽ luôn giữ liên hệ sao?”
“Lại có thể giấu đội lén lút yêu đương!”
Trương Lai Siêu còn oán trách cô: “Mẹ nó, em không nói sớm! Sớm biết em bây giờ là hoa có chủ, còn mẹ nó kim ốc tàng kiều, vậy đám đàn ông chúng ta không được đến nhà em ăn lẩu nữa rồi, với bản lĩnh ầm ĩ này đi đâu chơi mới tốt đây?”
“Mẹ nó, các anh đừng nói nữa! Em bây giờ phiền sắp chết rồi……”
Tần Thận đều rót rượu cho tất cả mọi người, chai rượu đụng đến bát của Đào Tinh Úy, anh nhàn nhạt mỉm cười: “Em muốn uống một chút không?”
“Không muốn!”
Đào Tinh Úy từ chối một cách không lễ độ, cúi đầu uống một ngụm Erguotou.
“Vậy được, anh cũng không uống. Anh muốn uống giống của em.”
Ngụm Erguotou trong miệng Đào Tinh Úy thiếu chút nữa đã phun vào trong nồi lẩu.
Người bên cạnh uống rượu cũng bị lời buồn nôn ép buộc này của Tần Thận làm cho kích động, nổi lên một lớp da gà.
Tiếp theo, Tần Thận còn đưa ly rượu vang của mình qua.
Đào Tinh Úy liếc trắng mắt, lấy một bình Erguotou ở bên chân mình, “Anh xác định muốn uống?”
Trước kia lúc cô ở nhà Tần Thận, biết những thứ anh thường tiếp xúc đều có tính ấm, không ăn cay, không hút thuốc, cũng không uống rượu mạnh.
Tần Thận liếc nhìn túi đựng Erguotou hạ giá đó, thấy Đào Tinh Úy uống rất sảng khoái, anh không nghĩ nhiều nhận lấy ly rượu của mình được rót đầy nửa ly.
Uống một ngụm, cay đến mức anh bị sặc trở ra.
Ho khan không dừng.
Ngô Đại Long nhìn thấy cả gương mặt của Tần Thận bị ho đến đỏ lên, vội đưa một ly nước lọc qua cho anh lọc cổ họng.
“Erguotou này đâu phải là thứ bác sĩ Tần có thể uống, cho chúng tôi rượu ngon như vậy. Đây không phải là đạo lý tiếp khách, tổ tông con nói xem đúng không?”
Ngô Đại Long ra hiệu với Đào Tinh Úy.
Bình thường ông không phải là loại người chuyên nịnh bợ, nhưng dẫu sao uống rượu mấy vạn của người ta rồi, chột dạ trong lòng.
Khóe miệng Đào Tinh Úy giật giật, nhìn thấy một miếng óc heo đầy máu trong nồi lẩu thì gắp ra, đứng dậy ném vào trong bát của Tần Thận.
“Ăn.”
Tần Thận vẫn đang ho, ngậm cười nhìn Đào Tinh Úy, “Cám ơn.”
Anh cầm đũa gắp lòng bò nhúng đó, chậm rãi bỏ vào miệng ăn.
Chưa đầy ba giây, anh càng ho dữ dội hơn, khóe mắt bị cay làm chảy nước mắt, sắc mặt đỏ bừng, che miệng ho, cảm thấy cả phổi cũng sắp bị ho ra rồi.
“Anh không sao. Khục……”
Đào Tinh Úy nhếch môi: “Không biết ăn thì đừng ăn, trổ tài cái gì.”
Tần Thận cố gắng nhịn cơn khó chịu, nghe câu nói của cô, lại mỉm cười với cô: “Chỉ cần là em gắp, anh đều thích ăn.”
Nói xong, tự anh lại nhúng một miếng lòng bò vào nồi lẩu, sau khi lấy ra nhìn miếng óc heo đày dầu ớt đó ba giây, nhét hết vào miệng.
Lại bị hơi cay làm sặc.
Nhưng mà lần này anh đã xây dựng tâm lý trước nên không còn bị sặc dữ dội như vậy nữa.
Trương Lai Siêu và Vưu Bân ở bên cạnh đều không còn kiên nhẫn muốn chửi thề.
“Chịu không nổi chịu không nổi nữa, bác sĩ Tần nhất định là tấm gương hy sinh vì tình yêu rồi.”
“Bữa lẩu này dứt khoát ăn không vào nữa, thức ăn cho chó? Khiến tôi mẹ nó muốn bùng nổ……”
Đào Tinh Úy ngây người, cũng cúi đầu xuống, cầm đũa không ngừng quấy lung tung nước chấm trong bát.
……
Hai tiếng sau, các sư huynh sư đệ của đội quán quân cuối cùng đã ăn no uống đủ, sau khi mượn toilet của Tần Thận đại tiểu tiện xong, đều nhanh chóng về đội trước ba giờ chiều.
Đào Tinh Úy tiễn bọn họ đi rồi, quay trở lại phòng thì thấy Tần Thận ở lại giúp cô thu dọn tàn cuộc.
“Tôi tự dọn được rồi.”
Tần Thận chồng mấy chiếc bát lại với nhau, nói đâu vào đấy: “Phòng bếp nhà em chưa sửa chữa xong, cứ mang đến chỗ anh rửa đi.”
Nói xong, anh ôm lấy một cái nồi lớn và mấy cái bát đi ra ngoài.
“Em giúp anh mang mấy chiếc ly qua đây?”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, cũng đành phải nghe theo bưng mấy chiếc ly còn lại lên, đi theo sau lưng Tần Thận, lần lượt dọn đến phòng bếp của nhà anh.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà mới của anh.
Sắc thái tổng thể vẫn là màu lạnh thống nhất, nhưng mà còn đặt rất nhiều cây xanh.
Bố cục không gian cùng một tầng tiểu khu có lẽ là giống nhau, nhưng không gian nhà Tần Thận có lẽ là từng trải qua thiết kế sửa chữa lại, phòng bếp là không gian mở, cả phòng khách hiện ra đặc biệt rộng lớn.
“Đưa cho anh.”
Đào Tinh Úy nhíu mày: “Để tôi rửa được rồi.”
“Em biết rửa bát sao?”
“Tôi…… chắc là biết mà.”
Tự Đào Tinh Úy cảm thấy sức lực của mình không đủ.
Cô không thường xuyên rửa được mấy cái bát, mỗi lần muốn học đều bị mẹ chê vướng tay vướng chân. Rửa bát trong miệng cô, chỉ giới hạn ở mức dùng nước xối qua để bát đũa sạch sẽ thôi.
Tần Thận mỉm cười, cứ thế giao phòng bếp cho cô, còn lấy một chiếc tạp dề màu trắng duy nhất ở trong nhà buộc lên người cô.
Đi đến bên sofa, lấy một quyển sách có liên quan đến phục hồi chức năng vận động, thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá cô.
Mặt Đào Tinh Úy đối diện với đống bát đũa đầy dầu mỡ, nội tâm hơi phát điên, nhưng vẫn đeo găng tay lên, giả vờ sức lực của mình rất đủ.
Mỗi lần sờ đến đáy dầu của nồi lẩu, cô đều phải chầm chậm, làm công tác chuẩn bị tâm lý trong thời gian khá dài……
Một tiếng lanh lảnh.
Cô vừa mới bắt đầu rửa, tay lỡ trượt, vỡ một cái đĩa lớn, làm cô giật mình phải bịt tai lại nhảy về sau mấy bước.
Tần Thận nghe thấy âm thanh, đầu mày nhíu lại, lập tức đặt sách xuống đi qua xem.
“Không bị thương chứ? Đưa anh xem xem.”
Đào Tinh Úy nhếch môi, rút tay từ trong lòng bàn tay anh về, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không sao, da tôi dày.”
Tần Thận thở dài một hơi, thu dọn sạch mảnh vỡ trên đất, lại liếc nhìn tiến độ của Đào Tinh Úy.
“Em không cần anh giúp thật sao?”
“Không cần.” Đào Tinh Úy vẫn còn cứng miệng.
Được nửa giây, cô cảm thấy trên tay có một vấn đề không cách nào giải quyết được, thế là kéo mặt mũi xuống hỏi một câu: “Loại mì vắn này…… dính ở dưới đáy nồi, rửa như thế nào? Tôi dùng móng tay móc ra hơi mệt.”
Tần Thận mỉm cười, nói: “Cái này phải lấy công cụ đặc biệt.”
“Công cụ gì?”
Tần Thận tìm trong tủ phía dưới ra một bóng thép không gỉ, đưa cho Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy cầm lấy đồ vật tròn tròn đen đen đó, hình như trước kia từng thấy mẹ và dì ở nhà ăn dùng cái này chà nồi.
Cô nhớ lại một chút, học theo động tác tay của họ, thuận tay chà xuống hai cái.
“Thứ đồ bẩn này vẫn không chà ra……”
Làm việc nhà thật mệt.
Cô bây giờ có thể lĩnh hội được, người phụ nữa có thể an tâm ở trong nhà làm chủ gia đình chăm lo quét dọn trong ngoài, so với việc cô lấy quán quân đều không dễ dàng gì.
Nói như vậy, cô phải cảm ơn Tần Thận năm đó đã không cưới cô.
Tần Thận lại đi qua, hỏi: “Em chà như thế nào?”
Đào Tinh Úy mất kiên nhẫn chà thử hai cái: “Thì như vậy này, nhưng vẫn có rất nhiều vết chà không ra. Thật phiền phức.”
“Chà đi chà lại, giống như vậy nhưng ra sức một chút thì có thể rồi.”
Anh đứng ở sau lưng cô, bỗng nhiên đi lên phía trước một bước, dán ở sau lưng cô, đến nắm tay trái của cô đích thân ra trận làm mẫu cho cô.
Cằm của anh có thể chống lên đầu Đào Tinh Úy, nhưng giọng nói thấp khàn từ tính lại cách rất gần chỗ vành tai bay đến.
Đào Tinh Úy tạm thời ngây người, tiếp xúc thân mật khiến cơ thể cô có một khoảnh khắc tê dại trống rỗng.
Tần Thận cũng không hỏi cô đã học được hay chưa, chỉ ở đó tiếp tục nắm chặt tay cô, giúp cô chà bát từ cái này đến cái khác.
Dần dần, anh khom lưng xuống, nhẹ nhàng đặt cằm chống ở trên vai cô.
Đào Tinh Úy sau giây phút ngẩn người thì nhanh chóng rút mạnh tay lại, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tự tôi làm……”
Lúc nói lời này, cô quay đầu lại nhìn, không nghiêng không lệch vừa vặn chạm đến cánh môi của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cái bát trong tay rơi vào trong chậu rửa bát, đầu óc cô lập tức trống rỗng, mắt nhìn chăm chăm vòi nước đang xả nước chảy ào ào phía trước.
Lại hoảng sợ vội nặt bát trong chậu rửa lên, tiếp tục chà theo cách anh dạy.
Hình như có tác dụng hơn thật rồi……
Nhưng Tần Thận cứ cố ý vào lúc này không để cô an tâm rửa bát — —
Người đó ở sau lưng cô dường như cũng bị lửa đốt rất lâu chưa tắt, vào lúc này bầu không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ.
Anh đột nhiên đánh rơi cái bát ở trong tay cô, xoay người cô lại, nâng cằm cô lên sau đó điên cuồng ngậm lấy đôi môi cô.
Anh biết nụ hôn này đến quá nhanh rồi.
Đến mức loại tưởng nhớ này tích tụ quá lâu sau khi bùng nổ thì bản thân anh không cách nào khống chế được nữa.
Anh sợ bản thân yếu lòng một chút, cho cô cơ hội thở lấy hơi, cô sẽ không màn gì cả mà đẩy anh ra.
Thế là anh dùng một bàn tay dán chặt lên lưng cô, bàn tay còn lại thuận thế nhấc cơ thể cô lên, đặt cả người cô trên tủ bếp, hôn mãi không dừng.
Không còn sự dịu dàng và thăm dò của trước kia, đỏ như lửa trắng như lau, mạnh đến mức không hơn được nữa.
Đào Tinh Úy thẳng đến bây giờ ngay tại giây phút này mới ý thức được, lúc môi anh lần nữa lại đến tập kích trong thời gian lâu như vậy, cô lại có thể không có đủ sức lực để phản kháng.
Tay cô nắm lại thành quả đấm, nhưng không biết vì sao mặc kệ lí trí luôn muốn chống cự nhưng mỗi lần đánh lên lồng ngực anh, lại trở thành một cái móng vuốt mềm mại.
Nước trong chậu rửa vẫn đang ào ào chảy không ngừng.
Đào Tinh Úy cũng nghe không thấy tiếng nức nở của bản thân, sợ rằng dù đó chỉ là một tiếng cầu xin, cũng bị anh nuốt vào sạch sẽ……
Bình luận facebook