Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-26
Chương 26: Xảy Ra Chuyện Con Gánh Thay Em Ấy
Số 120, khu vực sầm uất.
Một chiếc Audi vội vã, đánh một đường cong, cẩn thận dừng ở trước của quán bar bỏ hoang.
Tần Thận cố gắng bình tĩnh, cầm lấy hộp cứu thương bên tay xông vào bên trong.
……
Vừa đi vào, tiếng kêu gào đã đến cao trào, sắp vén ra tầng âm u tăm tối này.
Anh cố gắng chen vào đám người, thì nhìn thấy trên quyền đài ánh đèn chói mắt đó tụ lại một chỗ, có hai người còn đang vật lộn ở trên mặt đất, không ngừng phát ra âm thanh găng tay nện nhau, bỗng nhiên trong đó có một người hình như từ bỏ không vật lộn nữa, một bóng hình xinh xắn điềm đạm không ổn lắm đỡ lấy hàng rào đứng dậy.
Cô tháo hai chiếc gang tay xuống, ném vào trong đám người, dùng sức lực còn lại tuyên bố chiến thắng cuối cùng của trận thi đấu.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tần Thận đứng nguyên tại chỗ, trái tim bỗng nhiên yên tâm hạ xuống, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lỗ mơ hồ trên mặt cô, máu huyết toàn thân anh dường như đều chảy ngược, cả gương mặt bắt đầu co rút đỏ bừng.
“Tránh ra!”
Anh như mắc chứng cuồn loạn ở trong đám ác ôn đẩy ra một con đường, xông lên quyền đài, túm chặt lấy tay cô: “Nằm thẳng!”
Trước mắt Đào Tinh Úy có rất nhiều hình ảnh chồng lên nhau, nhìn cái gì cũng không rõ.
Cô híp mắt, mới nhìn thấy rõ mặt của Tần Thận, lại vô thức mỉm cười: “Bác sĩ Tần……”
“Đào Tinh Úy tôi bảo em nằm thẳng! Lập tức!”
Anh nghiêm giọng trách mắng, gân xanh trên mặt đều lộ cả lên.
Đào Tinh Úy bị vẻ hung dữ của anh làm cho giật mình ngẩng người hết nửa giây, không ý thức được cơn đau trên cơ thể mình bởi cảm giác phấn khích sau trận chiến đã che chắn hết.
Khi còn chưa biết vì sao, cô đã bị Tần Thận ôm lấy đặt ở trên đất.
Cho đến khi Tần Thận lấy một ít thuốc nước thoa lên trán và má cô, cô mới bị hiệu quả của thuốc kích thích, cảm giác được cơn đau đớn.
“Đau……”
Cô vừa đánh người xong, lúc vừa đối mặt với anh vẫn là tiếng trẻ con ngây ngô.
Tần Thận lấy một túi đá chườm lên trên trán cô, lại dùng bông tẩm cồn tiệt trùng lau vết máu trên mặt và người cô.
Sau đó bước đầu tiên anh làm là dùng mắt thường chẩn đoán, xương vai và khóe miệng của cô đều bị sưng tấy dưới da khá nghiêm trọng, nửa bên cổ toàn là máu, có của bản thân cô, có lẽ cũng có của người khác, còn có bên vai trái có lẽ là trật khớp rồi……
Một miếng bông đã lau xong, trên người cô vẫn còn rất nhiều vết máu, loang lỗ một mảng, càng lau càng loang.
Tần Thận lúc này đã không còn kiên nhẫn trên công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như bình thường, đột nhiên lấy một đống bông dính đầy máu trong tay ném mạnh xuống đất — —
“Bác sĩ Tần……”
Cô yếu ớt nhìn anh chăm chú, không dám nói lớn tiếng: “Bác sĩ Tần, bả vai trái của em hình như…… hơi đau, có phải lại gãy rồi không……”
Tần Thận nhếch khóe môi, ép bản thân kiềm nén xuống, rồi lại duỗi tay ấn xuống bả vai cô, hơi: “Ở đây?!”
“Lên trên một chút nữa……”
“Đây?!”
“Ừ…… đau đau đau, đau!”
Anh không cách nào gây khó dễ cô, vừa nghe thấy cô hô đau thì không còn phát cáu nữa.
Ngược lại Tần Thận hít sâu một hơi lạnh, đành phải hỏi: “Còn đau chỗ nào khác không?”
Đào Tinh Úy khẽ lắc lắc đầu, phát hiện đầu vẫn còn choáng váng, nhưng trông thấy vẻ mặt anh hình như có chút tức giận, đành phải cậy mạnh trước: “Không sao, tự em còn có thể đi……”
Hạ Khê ở bên cạnh nhìn đầy lo lắng, đang muốn đi qua đỡ Đào tinh Úy.
Nào biết Tần Thận đã ôm Đào Tinh Úy lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Tần Thận để Hạ Khê ngồi ở hàng sau chăm sóc cô, anh ở phía trước lái xe, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Chỗ ngồi trên xe hơi còn đặt một hộp trứng lòng đào, Đào Tinh Úy váng đầu ngồi vào, không nhìn thấy.
Thời gian càng lâu, “phản ứng hậu thi đấu” của Đào Tinh Úy càng lớn, chỗ nào cũng đau đòi mạng, trước mắt chỉ còn một mảng tối tăm, ngồi ở trên xe vẫn nhịn không được cảm giác muốn nôn.
Nhưng cô dù cho ý thức của cô không còn rõ, vẫn có thể cảm giác được Tần Thận ở phía trước lái xe, sắc mặt quả thực là lạnh đáng sợ.
Cô không dám nói năng lung tung chạm đến anh.
Hạ Khê hỏi cô, cô cũng chỉ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nói một tiếng “không sao”.
Hôm nay đến phiên Hạ Hải trực ở khoa cấp cứu, nhìn thấy Tần Thận vốn đã tan tầm rồi lúc này lại vội vàng trở lại bệnh viện, còn dẫn theo em gái của mình, trong lòng còn ôm Đào Tinh Úy yếu ớt không có sức.
Sau giây phút ngây người.
“Đây, đây là làm sao vậy lão Tần?”
Tần Thận không có thời gian đáp lời.
Hạ Hải nhìn thấy sắc mặt của Hạ Khê cũng không thoải mái lắm, vội kéo Hạ Khê sang bên cạnh hỏi.
Hạ Khê úp úp mở mở giậm chân, trong chốc lát không nói được gì. Đều là lỗi của cô, lại có thể đi tin Đào Tinh Úy nói chỉ đến nơi đó chơi mà thôi, cũng do cô sau đó không cản được Đào Tinh Úy……
Cô lúc này hối hận đến mức sắp trào nước mắt: “Anh, đều do em hồ đồ, em dẫn Đào Tinh Úy đến chỗ đấm bốc ngầm……”
“Cái gì? Chẳng lẽ em ấy bị thành thế này, là vì thi đấu ngầm?”
“Ừ……”
“Mau sắp xếp cho cô ấy một giường bệnh! Nhanh!”
Tần Thận gào lên một tiếng, được một lúc thì ôm Đào Tinh Úy đặt lên giường bệnh tạm thời của khoa cấp cứu.
Trước đó Tần Thận đã giúp cô xử lý vết thương sơ qua, hai y tá đi qua làm thêm bước băng bó khử trùng cho cô.
Đào Tinh Úy nằm trong bệnh viện, ngửi thấy mùi đó cảm thấy trong lòng vững bụng không ít. Không được bao lâu, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, cơ thể nặng nề mệt mỏi, dầm dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm vì bị đau nên cô từng tỉnh lại một lần, thoáng nhìn thấy có một bóng người đang trông chừng ở bên cạnh mình, hình như là Tần Thận.
Trong đầu còn hiện ra cảnh tượng cuối cùng lúc bản thân dùng hết sức lực đánh tên Khiêm Vương đó ngã sấp xuống, lại nghĩ đến sau khi lấy được tiền thưởng rồi, cuối cùng có thể đưa chiếc đồng hồ đó tặng cho Tần Thận.
Khóe miệng nhịn không được mà kéo lên.
Trong mơ vừa tanh vừa ngọt.
Mọi người đều đang lo lắng cho cô, chỉ có cô u mê không tỉnh ngộ ở đó vui vẻ mù quáng.
Một ngày một đêm rồi, Đào Tinh Úy còn chưa tỉnh.
Tần Thận đích thân làm phẫu thuật chỉnh lại khớp xương bị trật trở lại vị trí cũ cho cô, vừa đẩy cô trở lại phòng bệnh xong.
Anh nhận được điện thoại của lễ tân nhà hàng Tây.
“Alo, xin hỏi là ông Tần phải không? Đây là nhà hàng Tây Hi Tư, tôi muốn hỏi là, hai ngày trước anh đặt phần ăn lãng mạn giành cho hai người của nhà hàng chúng tôi, còn cần giữ lại cho ông không? Bởi vì bây giờ cách thời gian dùng bữa anh đặt đã qua ba tiếng rồi ạ.”
Tần Thận nhìn thời gian, lông mày lúc ẩn lúc hiện, lại nhìn Đào Tinh Úy ở trong phòng bệnh, nói một cách lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi bận nên quên mất. Phiền giúp tôi hủy bỏ.”
“Vâng, thưa ông.”
Tần Thận cúp điện thoại, thì nhìn thấy Hạ Khê cầm lấy một hộp quà đứng ở bên hành lang đợi anh.
Tần Thận ngừng giây lát, đi qua đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Khê thoáng nhìn Đào Tinh Úy ở bên trong, lo lắng hỏi: “Đào Tinh Úy cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Vết thương bên ngoài đỡ nhiều rồi, phải dưỡng một thời gian nữa sẽ không có vẫn đề gì. Nhưng không biết lúc nào có thể tỉnh.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống người hôm qua mắc chứng cuồng loạn ở nơi đấm bốc.
Nhưng nghe ra anh có hơi mệt.
Hạ Khê gật gật đầu, lại hỏi: “Bác sĩ Tần, hôm nay là sinh nhật của anh nhỉ?”
Tần Thận nâng mày.
Hạ Khê do dự một lúc, vẫn đưa hộp quà đó cho anh: “Bác sĩ Tần, thực ra đồ ngốc Đào Tinh Úy là vì anh nên mới đến loại địa điểm đó. Khi đó tôi chỉ buộc miệng nhắc qua với cô ấy một lần…… tôi không ngờ cô ấy là vì tiền, dù sao bây giờ nói gì đều không còn kịp nữa, haiz…… tôi vừa đi nhận tiền tiền thưởng thay cô ấy, sau đó lấy được cái này. Tôi sợ nếu cô ấy hai ngày nữa mới tỉnh, bỏ qua ngày sinh nhật hôm nay của anh, lại sẽ trách tôi. Cho nên tôi dứt khoát thay cô ấy giao quà cho anh trước.”
Cánh tay duỗi ra của Tần Thận run rẩy, che gương mặt không biểu cảm đó, động tác chậm chạp nhận lấy hộp quà màu xanh đẹp đẽ đó.
“Cám ơn.”
Đi đến chỗ không có người, anh mới ngồi lên ghế ở trên hành lên, mở hộp quà ra, nhìn thấy đó là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn kiểu dáng mới nhất.
Tần Thận cầm chiếc đồng hồ đó, đáy mắt lạnh lẽo tràn ra một chút không đáng, khẽ giọng giễu cợt: “Đồ ngốc này, đã nói không cần mà lại……”
Anh nhíu mày, nơi ngực hơi buồn phiền.
Nhưng anh vẫn lau lớp bụi vừa dính trên mặt kính đồng hồ, cẩn thận đặt trở vào hộp, cất trong túi áo sát người.
Lúc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Đào Tinh Úy đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi, cũng không biết một giấc này của mình có bao lâu rồi.
Trong phòng bệnh không có người, Tần Thận cũng không ở đây.
Cô thử động đậy người một chút.
Có lẽ là bị gây mê, tác dụng của thuốc vẫn còn, gần như cảm thấy không đau đớn gì.
Trên mặt trên bả vai bên trái được băng bó dày mấy lớp. Dựa vào cách băng bó cùng xúc cảm này, cô đoán bản thân có lẽ đã bị sai khớp rồi.
Vẫn may vẫn tốt, sai khớp mà thôi, chỉ cần không bị gãy xướng nằm nhiều nhất là một tuần, có lẽ cô sẽ không sao nữa.
Cô lại nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, đánh giá bản thân.
Gương mặt này tạm thời hỏng rồi, hai miếng vải gạt dán trên mặt đoán chừng sẽ không lấy xuống nhanh như vậy, dùng tay khẽ sờ lên, còn có chút sưng.
“Tiểu tô tông! ! Tiểu tổ tông, chú thấy chú phải chôn con rồi cúng con mới có thể sống yên ổn được!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Đào Tinh Úy ngơ ngác, lập tức đem nửa gương mặt trốn vào trong chăn.
Cô chỉ mới ngủ bao nhiêu ngày đâu, ngay cả chú Ngô cũng trở lại rồi.
Ngô Đại Long sau khi nghe thấy tin tức, thay đổi thời gian bay về trước một buổi, nhà còn chưa về nhà đã trực tiếp đến bệnh viện.
Vừa vào cửa, ông nhìn thấy khắp người cô bị thương, cởi mũ lưỡi trai xuống tức giận đùng đùng ném lên đất: “Chú nói con muốn quậy phá gây chuyện gì cũng đợi qua nửa năm đi rồi làm, lúc này chỉ chưa đến hai tháng, chú còn ở bên ngoài dẫn đội thi đấu đấy, con lại vào bệnh viện, hơn nữa lần này còn là bởi vì……”
“Bởi vì thi đấu ngầm, con còn mẹ nó dám đi thi đấu ngầm! !”
Ngô Đại Long không kịp thở lấy hơi, lại chỉ nũi cô mắng: “Rốt cuộc là ai cho tổ tông con cái gan này hả! Con xem con đã giày vò bản thân thành cái dạng gì rồi! Hơn nữa tính chất của chuyện đánh nhau này hoàn toàn không giống nhau, con cho rằng lần này lãnh đạo sẽ ghi tội con rồi sẽ thôi sao? Nếu đến lúc đó lệnh xử phạt xuống là phải rời khỏi đội, chú xem ai gánh giúp con!”
Đào Tinh Úy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ lấy được tiền đổi đồng hồ tặng cho Tần Thận, còn mang theo một chút tâm lí ham chơi và gặp may.
Quy tắc thi đấu quyền anh ngầm của bọn họ, cô nghĩ chỉ cần làm theo quy tắc chơi của bọn họ, có lẽ sẽ không sao.
Hơn nữa trước kia cô có nghe một vài sư huynh nói từng trải qua ở sàn đấu quyền anh ngầm, nhưng nghĩ kỹ lại, lúc đó các anh ấy quả thực vẫn chưa phải là vận động viên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Đại Long hung dữ với cô, cô mới ý thức được, lần này sợ là gây họa lớn thật rồi……
Trong phòng bệnh lại có một người đàn ông cao lớn đi vào.
“Anh……”
Người đàn ông sau khi balo thể thao xuống, đầu tiên là cản Ngô Đại Long trước: “Đừng mắng nữa, xảy ra chuyện con gánh cho em ấy.”
Ngô Đại Long liếc nhìn bóng lưng người đàn ông đó, lập tức nén giận lui sang một bên, bực tức nói: “Con bé cũng là cậu dẫn đến, phạm lỗi lớn như vậy, gánh việc này không được cũng để cậu gánh trước, bỏ đi cậu ở đây dạy dỗ con bé lại cho tốt! Haiz, tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem tình hình xem sao……”
Người đàn ông gật đầu, ngồi xuống ở bên giường, hơi khom lưng, hái tay nắm thành quyền đặt trên đùi, nhìn cô chăm chú.
Ba năm trở lại đây Đào Tinh Úy sợ nhất chính là ánh mắt này, lập tức run cầm cập.
Nhưng không ngờ đến, trước khi giáo dục cô, anh lại mỉm cười với cô trước: “Đào Đào, anh trở lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Số 120, khu vực sầm uất.
Một chiếc Audi vội vã, đánh một đường cong, cẩn thận dừng ở trước của quán bar bỏ hoang.
Tần Thận cố gắng bình tĩnh, cầm lấy hộp cứu thương bên tay xông vào bên trong.
……
Vừa đi vào, tiếng kêu gào đã đến cao trào, sắp vén ra tầng âm u tăm tối này.
Anh cố gắng chen vào đám người, thì nhìn thấy trên quyền đài ánh đèn chói mắt đó tụ lại một chỗ, có hai người còn đang vật lộn ở trên mặt đất, không ngừng phát ra âm thanh găng tay nện nhau, bỗng nhiên trong đó có một người hình như từ bỏ không vật lộn nữa, một bóng hình xinh xắn điềm đạm không ổn lắm đỡ lấy hàng rào đứng dậy.
Cô tháo hai chiếc gang tay xuống, ném vào trong đám người, dùng sức lực còn lại tuyên bố chiến thắng cuối cùng của trận thi đấu.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tần Thận đứng nguyên tại chỗ, trái tim bỗng nhiên yên tâm hạ xuống, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lỗ mơ hồ trên mặt cô, máu huyết toàn thân anh dường như đều chảy ngược, cả gương mặt bắt đầu co rút đỏ bừng.
“Tránh ra!”
Anh như mắc chứng cuồn loạn ở trong đám ác ôn đẩy ra một con đường, xông lên quyền đài, túm chặt lấy tay cô: “Nằm thẳng!”
Trước mắt Đào Tinh Úy có rất nhiều hình ảnh chồng lên nhau, nhìn cái gì cũng không rõ.
Cô híp mắt, mới nhìn thấy rõ mặt của Tần Thận, lại vô thức mỉm cười: “Bác sĩ Tần……”
“Đào Tinh Úy tôi bảo em nằm thẳng! Lập tức!”
Anh nghiêm giọng trách mắng, gân xanh trên mặt đều lộ cả lên.
Đào Tinh Úy bị vẻ hung dữ của anh làm cho giật mình ngẩng người hết nửa giây, không ý thức được cơn đau trên cơ thể mình bởi cảm giác phấn khích sau trận chiến đã che chắn hết.
Khi còn chưa biết vì sao, cô đã bị Tần Thận ôm lấy đặt ở trên đất.
Cho đến khi Tần Thận lấy một ít thuốc nước thoa lên trán và má cô, cô mới bị hiệu quả của thuốc kích thích, cảm giác được cơn đau đớn.
“Đau……”
Cô vừa đánh người xong, lúc vừa đối mặt với anh vẫn là tiếng trẻ con ngây ngô.
Tần Thận lấy một túi đá chườm lên trên trán cô, lại dùng bông tẩm cồn tiệt trùng lau vết máu trên mặt và người cô.
Sau đó bước đầu tiên anh làm là dùng mắt thường chẩn đoán, xương vai và khóe miệng của cô đều bị sưng tấy dưới da khá nghiêm trọng, nửa bên cổ toàn là máu, có của bản thân cô, có lẽ cũng có của người khác, còn có bên vai trái có lẽ là trật khớp rồi……
Một miếng bông đã lau xong, trên người cô vẫn còn rất nhiều vết máu, loang lỗ một mảng, càng lau càng loang.
Tần Thận lúc này đã không còn kiên nhẫn trên công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như bình thường, đột nhiên lấy một đống bông dính đầy máu trong tay ném mạnh xuống đất — —
“Bác sĩ Tần……”
Cô yếu ớt nhìn anh chăm chú, không dám nói lớn tiếng: “Bác sĩ Tần, bả vai trái của em hình như…… hơi đau, có phải lại gãy rồi không……”
Tần Thận nhếch khóe môi, ép bản thân kiềm nén xuống, rồi lại duỗi tay ấn xuống bả vai cô, hơi: “Ở đây?!”
“Lên trên một chút nữa……”
“Đây?!”
“Ừ…… đau đau đau, đau!”
Anh không cách nào gây khó dễ cô, vừa nghe thấy cô hô đau thì không còn phát cáu nữa.
Ngược lại Tần Thận hít sâu một hơi lạnh, đành phải hỏi: “Còn đau chỗ nào khác không?”
Đào Tinh Úy khẽ lắc lắc đầu, phát hiện đầu vẫn còn choáng váng, nhưng trông thấy vẻ mặt anh hình như có chút tức giận, đành phải cậy mạnh trước: “Không sao, tự em còn có thể đi……”
Hạ Khê ở bên cạnh nhìn đầy lo lắng, đang muốn đi qua đỡ Đào tinh Úy.
Nào biết Tần Thận đã ôm Đào Tinh Úy lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Tần Thận để Hạ Khê ngồi ở hàng sau chăm sóc cô, anh ở phía trước lái xe, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Chỗ ngồi trên xe hơi còn đặt một hộp trứng lòng đào, Đào Tinh Úy váng đầu ngồi vào, không nhìn thấy.
Thời gian càng lâu, “phản ứng hậu thi đấu” của Đào Tinh Úy càng lớn, chỗ nào cũng đau đòi mạng, trước mắt chỉ còn một mảng tối tăm, ngồi ở trên xe vẫn nhịn không được cảm giác muốn nôn.
Nhưng cô dù cho ý thức của cô không còn rõ, vẫn có thể cảm giác được Tần Thận ở phía trước lái xe, sắc mặt quả thực là lạnh đáng sợ.
Cô không dám nói năng lung tung chạm đến anh.
Hạ Khê hỏi cô, cô cũng chỉ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nói một tiếng “không sao”.
Hôm nay đến phiên Hạ Hải trực ở khoa cấp cứu, nhìn thấy Tần Thận vốn đã tan tầm rồi lúc này lại vội vàng trở lại bệnh viện, còn dẫn theo em gái của mình, trong lòng còn ôm Đào Tinh Úy yếu ớt không có sức.
Sau giây phút ngây người.
“Đây, đây là làm sao vậy lão Tần?”
Tần Thận không có thời gian đáp lời.
Hạ Hải nhìn thấy sắc mặt của Hạ Khê cũng không thoải mái lắm, vội kéo Hạ Khê sang bên cạnh hỏi.
Hạ Khê úp úp mở mở giậm chân, trong chốc lát không nói được gì. Đều là lỗi của cô, lại có thể đi tin Đào Tinh Úy nói chỉ đến nơi đó chơi mà thôi, cũng do cô sau đó không cản được Đào Tinh Úy……
Cô lúc này hối hận đến mức sắp trào nước mắt: “Anh, đều do em hồ đồ, em dẫn Đào Tinh Úy đến chỗ đấm bốc ngầm……”
“Cái gì? Chẳng lẽ em ấy bị thành thế này, là vì thi đấu ngầm?”
“Ừ……”
“Mau sắp xếp cho cô ấy một giường bệnh! Nhanh!”
Tần Thận gào lên một tiếng, được một lúc thì ôm Đào Tinh Úy đặt lên giường bệnh tạm thời của khoa cấp cứu.
Trước đó Tần Thận đã giúp cô xử lý vết thương sơ qua, hai y tá đi qua làm thêm bước băng bó khử trùng cho cô.
Đào Tinh Úy nằm trong bệnh viện, ngửi thấy mùi đó cảm thấy trong lòng vững bụng không ít. Không được bao lâu, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, cơ thể nặng nề mệt mỏi, dầm dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm vì bị đau nên cô từng tỉnh lại một lần, thoáng nhìn thấy có một bóng người đang trông chừng ở bên cạnh mình, hình như là Tần Thận.
Trong đầu còn hiện ra cảnh tượng cuối cùng lúc bản thân dùng hết sức lực đánh tên Khiêm Vương đó ngã sấp xuống, lại nghĩ đến sau khi lấy được tiền thưởng rồi, cuối cùng có thể đưa chiếc đồng hồ đó tặng cho Tần Thận.
Khóe miệng nhịn không được mà kéo lên.
Trong mơ vừa tanh vừa ngọt.
Mọi người đều đang lo lắng cho cô, chỉ có cô u mê không tỉnh ngộ ở đó vui vẻ mù quáng.
Một ngày một đêm rồi, Đào Tinh Úy còn chưa tỉnh.
Tần Thận đích thân làm phẫu thuật chỉnh lại khớp xương bị trật trở lại vị trí cũ cho cô, vừa đẩy cô trở lại phòng bệnh xong.
Anh nhận được điện thoại của lễ tân nhà hàng Tây.
“Alo, xin hỏi là ông Tần phải không? Đây là nhà hàng Tây Hi Tư, tôi muốn hỏi là, hai ngày trước anh đặt phần ăn lãng mạn giành cho hai người của nhà hàng chúng tôi, còn cần giữ lại cho ông không? Bởi vì bây giờ cách thời gian dùng bữa anh đặt đã qua ba tiếng rồi ạ.”
Tần Thận nhìn thời gian, lông mày lúc ẩn lúc hiện, lại nhìn Đào Tinh Úy ở trong phòng bệnh, nói một cách lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi bận nên quên mất. Phiền giúp tôi hủy bỏ.”
“Vâng, thưa ông.”
Tần Thận cúp điện thoại, thì nhìn thấy Hạ Khê cầm lấy một hộp quà đứng ở bên hành lang đợi anh.
Tần Thận ngừng giây lát, đi qua đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Khê thoáng nhìn Đào Tinh Úy ở bên trong, lo lắng hỏi: “Đào Tinh Úy cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Vết thương bên ngoài đỡ nhiều rồi, phải dưỡng một thời gian nữa sẽ không có vẫn đề gì. Nhưng không biết lúc nào có thể tỉnh.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống người hôm qua mắc chứng cuồng loạn ở nơi đấm bốc.
Nhưng nghe ra anh có hơi mệt.
Hạ Khê gật gật đầu, lại hỏi: “Bác sĩ Tần, hôm nay là sinh nhật của anh nhỉ?”
Tần Thận nâng mày.
Hạ Khê do dự một lúc, vẫn đưa hộp quà đó cho anh: “Bác sĩ Tần, thực ra đồ ngốc Đào Tinh Úy là vì anh nên mới đến loại địa điểm đó. Khi đó tôi chỉ buộc miệng nhắc qua với cô ấy một lần…… tôi không ngờ cô ấy là vì tiền, dù sao bây giờ nói gì đều không còn kịp nữa, haiz…… tôi vừa đi nhận tiền tiền thưởng thay cô ấy, sau đó lấy được cái này. Tôi sợ nếu cô ấy hai ngày nữa mới tỉnh, bỏ qua ngày sinh nhật hôm nay của anh, lại sẽ trách tôi. Cho nên tôi dứt khoát thay cô ấy giao quà cho anh trước.”
Cánh tay duỗi ra của Tần Thận run rẩy, che gương mặt không biểu cảm đó, động tác chậm chạp nhận lấy hộp quà màu xanh đẹp đẽ đó.
“Cám ơn.”
Đi đến chỗ không có người, anh mới ngồi lên ghế ở trên hành lên, mở hộp quà ra, nhìn thấy đó là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn kiểu dáng mới nhất.
Tần Thận cầm chiếc đồng hồ đó, đáy mắt lạnh lẽo tràn ra một chút không đáng, khẽ giọng giễu cợt: “Đồ ngốc này, đã nói không cần mà lại……”
Anh nhíu mày, nơi ngực hơi buồn phiền.
Nhưng anh vẫn lau lớp bụi vừa dính trên mặt kính đồng hồ, cẩn thận đặt trở vào hộp, cất trong túi áo sát người.
Lúc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Đào Tinh Úy đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi, cũng không biết một giấc này của mình có bao lâu rồi.
Trong phòng bệnh không có người, Tần Thận cũng không ở đây.
Cô thử động đậy người một chút.
Có lẽ là bị gây mê, tác dụng của thuốc vẫn còn, gần như cảm thấy không đau đớn gì.
Trên mặt trên bả vai bên trái được băng bó dày mấy lớp. Dựa vào cách băng bó cùng xúc cảm này, cô đoán bản thân có lẽ đã bị sai khớp rồi.
Vẫn may vẫn tốt, sai khớp mà thôi, chỉ cần không bị gãy xướng nằm nhiều nhất là một tuần, có lẽ cô sẽ không sao nữa.
Cô lại nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, đánh giá bản thân.
Gương mặt này tạm thời hỏng rồi, hai miếng vải gạt dán trên mặt đoán chừng sẽ không lấy xuống nhanh như vậy, dùng tay khẽ sờ lên, còn có chút sưng.
“Tiểu tô tông! ! Tiểu tổ tông, chú thấy chú phải chôn con rồi cúng con mới có thể sống yên ổn được!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Đào Tinh Úy ngơ ngác, lập tức đem nửa gương mặt trốn vào trong chăn.
Cô chỉ mới ngủ bao nhiêu ngày đâu, ngay cả chú Ngô cũng trở lại rồi.
Ngô Đại Long sau khi nghe thấy tin tức, thay đổi thời gian bay về trước một buổi, nhà còn chưa về nhà đã trực tiếp đến bệnh viện.
Vừa vào cửa, ông nhìn thấy khắp người cô bị thương, cởi mũ lưỡi trai xuống tức giận đùng đùng ném lên đất: “Chú nói con muốn quậy phá gây chuyện gì cũng đợi qua nửa năm đi rồi làm, lúc này chỉ chưa đến hai tháng, chú còn ở bên ngoài dẫn đội thi đấu đấy, con lại vào bệnh viện, hơn nữa lần này còn là bởi vì……”
“Bởi vì thi đấu ngầm, con còn mẹ nó dám đi thi đấu ngầm! !”
Ngô Đại Long không kịp thở lấy hơi, lại chỉ nũi cô mắng: “Rốt cuộc là ai cho tổ tông con cái gan này hả! Con xem con đã giày vò bản thân thành cái dạng gì rồi! Hơn nữa tính chất của chuyện đánh nhau này hoàn toàn không giống nhau, con cho rằng lần này lãnh đạo sẽ ghi tội con rồi sẽ thôi sao? Nếu đến lúc đó lệnh xử phạt xuống là phải rời khỏi đội, chú xem ai gánh giúp con!”
Đào Tinh Úy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ lấy được tiền đổi đồng hồ tặng cho Tần Thận, còn mang theo một chút tâm lí ham chơi và gặp may.
Quy tắc thi đấu quyền anh ngầm của bọn họ, cô nghĩ chỉ cần làm theo quy tắc chơi của bọn họ, có lẽ sẽ không sao.
Hơn nữa trước kia cô có nghe một vài sư huynh nói từng trải qua ở sàn đấu quyền anh ngầm, nhưng nghĩ kỹ lại, lúc đó các anh ấy quả thực vẫn chưa phải là vận động viên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Đại Long hung dữ với cô, cô mới ý thức được, lần này sợ là gây họa lớn thật rồi……
Trong phòng bệnh lại có một người đàn ông cao lớn đi vào.
“Anh……”
Người đàn ông sau khi balo thể thao xuống, đầu tiên là cản Ngô Đại Long trước: “Đừng mắng nữa, xảy ra chuyện con gánh cho em ấy.”
Ngô Đại Long liếc nhìn bóng lưng người đàn ông đó, lập tức nén giận lui sang một bên, bực tức nói: “Con bé cũng là cậu dẫn đến, phạm lỗi lớn như vậy, gánh việc này không được cũng để cậu gánh trước, bỏ đi cậu ở đây dạy dỗ con bé lại cho tốt! Haiz, tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem tình hình xem sao……”
Người đàn ông gật đầu, ngồi xuống ở bên giường, hơi khom lưng, hái tay nắm thành quyền đặt trên đùi, nhìn cô chăm chú.
Ba năm trở lại đây Đào Tinh Úy sợ nhất chính là ánh mắt này, lập tức run cầm cập.
Nhưng không ngờ đến, trước khi giáo dục cô, anh lại mỉm cười với cô trước: “Đào Đào, anh trở lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook