Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Editor: Miri
------------------------------------
Chung Uyển khoác lỏng lẻo ngoại bào của Úc Xá trên người, cố sức ngồi dậy, dựa nửa người lên đầu giường.
Môi hồng của Chung Uyển có chút không được tự nhiên, y liếm liếm môi, nhắm mắt lại muốn nghỉ một lát, Úc Xá lại nằm trên người y.
Chung Uyển bị Úc Xá trừng phạt tới mức chỉ còn biết thành thật nằm yên, vừa nãy có bao nhiêu lời không dám nói y đều nói hết một lần ra miệng, lời hay ý mềm nào cũng đều nói sạch sẽ, lúc này chỉ còn biết xin tha, "Úc, Úc tiểu vương gia, cổ họng ta thật sự đau mà, không tin, không tin......"
Úc Xá dù có ở trên giường cũng không có biểu tình dư thừa nào, vẫn là bộ dáng cô độc lạnh lẽo như ngày xưa, hắn trầm giọng hỏi, "Không tin thì sao?"
Chung Uyển quả thật là bị Úc Xá lăn lộn tới có chút sợ, nhỏ giọng nói, "Ta há miệng, ngươi tự mình xem."
Úc Xá nghe vậy, yết hầu lại căng thẳng.
Chung Uyển nháy mắt ý thức được mình lại nói sai lời, tội nghiệp thủ thỉ, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào chứ......"
Úc Xá trầm giọng nói, "Không phải ngươi nói muốn mở miệng ra để ta nhìn thử sao? Vậy thì mở ra."
Mặt Chung Uyển lập tức lại đỏ lên, "Đừng...... Đừng náo loạn."
Úc Xá biểu tình nghiêm túc, vịn cằm Chung Uyển, vậy mà thật sự muốn xem.
Chung Uyển thập phần nan kham, cố tình Úc Xá cũng không nhượng bộ, nhàn nhạt nói, "Mở ra, ta nhìn xem.....ngươi có ăn sạch chưa."
Mặt Chung Uyển nóng như lửa đốt, y vốn cho rằng mới vừa rồi bị Úc Xá ép buộc nói thật thích đã đủ thẹn rồi, trăm triệu không nghĩ tới Úc tiểu vương gia tuy kiệm lời khi làm mấy thứ này, nhưng mỗi câu nói ra đều có thể bức chết người khác.
Chung Uyển hiện tại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, y trốn tránh Úc Xá, đem đầu để ở ngực hắn, muộn thanh nói, "Ăn sạch rồi, sớm đã......nuốt hết vào bụng."
Tay Úc Xá lại đi xuống, đặt trên bụng Chung Uyển, không có ý gì, chỉ xoa nhẹ nó.
Chung Uyển khó nhịn cong thân mình lên, "Úc tiểu vương gia, xin ngài thương xót cho ta. Dù ta có là người bị ngươi vung bạc mua tới, ngươi cũng phải nhường người nghỉ một lát chứ?"
Úc Xá nghe vậy thì cười, "Ngươi vậy mà còn không phải do ta mua về sao?"
Úc Xá cúi đầu muốn hôn Chung Uyển, một cung nhân bên ngoài đi vào, khiến Úc Xá lập tức lấy chăn đắp lên Chung Uyển, còn mình thì phủ thêm ngoại bào lên người rồi xuống giường, "Chuyện gì?"
Cung nhân cúi đầu nói, "Hồi tiểu vương gia, trong kinh mới vừa truyền đến tin tức, nói chuyện hành thích đã sáng tỏ, quả thật là do Úc vương gia động thủ. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có, thánh thượng nói ngày mai lập tức hồi kinh."
Úc Xá quay đầu lại nhìn Chung Uyển, rốt cuộc đã đến rồi.
Có lẽ Sùng An Đế vốn là muốn ở hành cung chờ đợi tin tức, nhưng mười hai thích khách dư ra đã đánh vào ngực hắn, làm hắn đứng ngồi không yên.Hiện giờ tội danh hành thích của Úc Vương đã được chứng thực, hắn không muốn trì hoãn rồi ở lại nơi không an toàn này.
Hôm sau, mọi người hồi kinh.
Lúc xuất phát từ hành cung, Úc Xá không còn có thể ngồi chung kiệu với Chung Uyển nữa. Theo Lễ Bộ an bài, hắn cần phải cưỡi ngựa phụng dẫn trước loan giá của Sùng An Đế, giả bộ làm hiếu tử cho người khác xem. Chung Uyển ở trong kiệu của mình ngủ gà ngủ gật.
Sau khi ra hành cung được một canh giờ, một nội thị đi theo kiệu nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe bên ngoài, hỏi, "Chung thiếu gia, ngài muốn dùng trà không ạ?"
Chung Uyển cũng hơi khát nước, y mở mắt ra đấm đấm cổ, đối với màn xe nói, "Được."
Xe ngựa ngừng, một tiểu thái giám bưng một hộp đồ ăn bò lên trên xe, quỳ xuống rót trà cho Chung Uyển.
Loan giá phía trước không dừng, kiệu của Chung Uyển cũng không thể dừng quá lâu. Xe ngựa lại chậm rãi đi theo, Chung Uyển híp mắt nhìn nhìn tiểu thái giám, ngồi thẳng thân mình cười, "Thất lễ, mới vừa rồi không biết công công là người của ngự tiền, công công không cần chiếu ứng ta, ta tự làm là được."
Ngày ấy bị Sùng An Đế triệu tới chơi cờ, Chung Uyển có gặp qua tiểu công công này một lần. Trí nhớ của y rất tốt, còn nhận ra được.
Tiểu công công cười cười, "Chung thiếu gia còn nhớ rõ nô tài sao?"
Tiểu công công tay chân lanh lợi cất bình trà đi, lại cầm ra hai dĩa điểm tâm tinh xảo từ trong hộp đồ ăn ra, cười nói, "Thỉnh Chung thiếu gia dùng."
Chung Uyển dựa vào cửa sổ xe bên cạnh, ôn hòa nói, "Làm phiền công công, nhưng ta còn chưa khát, cứ bưng xuống đi."
Tiểu công công trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười với Chung Uyển, thì thầm, "Chẳng lẽ Chung thiếu gia sợ nô tài hạ độc?"
Chung Uyển càng thêm khách khí, "Công công cứ đùa."
Nhưng vẫn không chạm vào.
Tiểu công công bất đắc dĩ nói, "Chung thiếu gia quá cẩn thận, Hoàng Thượng làm sao có thể để ngài xảy ra chuyện. Hôm qua sau khi phạt thiếu tiểu vương gia vừa đi cầu tình, không phải ngài ấy cũng lập tức thả ngài đi sao? Thánh thượng thật sự coi trọng ngài."
Chung Uyển cúi đầu cười. Y biết là Sùng An Đế nhận ra sau khi y bị hắn lừa gạt một lần, tất sẽ không lại có lần thứ hai. Lần này hắn dứt khoát nói ngoài mặt, trực tiếp phái công công tới truyền lời.
"Thiếu gia ngài xem xem, đây là cái gì?"
Tiểu công công móc ra từ trong lòng ngực một phong chiết thư, hai tay dâng lên Chung Uyển.
Chung Uyển cũng không tiếp nhận, hỏi, "Đây là cái gì? Là thánh chỉ tứ hôn cho tiểu vương gia sao?"
Tiểu công công cười, ý bảo Chung Uyển tự mình xem. Chung Uyển cầm lên, vừa mở ra nhìn thì ý cười trên mặt đã dần dần nhạt đi.
"Hiện tại thiếu gia vẫn là nô tịch, việc này vẫn luôn là khối tâm bệnh của thánh thượng. Sớm từ lúc Chung thiếu gia ngài mới vào kinh, thánh thượng đã lập tức phân phó Úc tiểu vương gia, bảo tiểu vương gia đưa khế bán thân của ngài tới, mang ngài tới nha môn cho có lệ, sau đó khôi phục thân phận cho ngài. Chỉ tiếc là tiểu vương gia không vui nên mới chậm trễ thế này."
"Sau đó thánh thượng lại suy nghĩ, cảm thấy chỉ cởi bỏ nô tịch còn chưa đủ. Ngài là người như thế nào? Nếu cứ thật sự tầm thường cả đời như vậy thì không phải quá đáng tiếc sao?"
Chung Uyển nghiêm túc nhìn từng câu từng chữ được viết trong chiết thư, xuất thần.
"Nhắc tới cái này, nô tài cũng có một chuyện xưa, Chung thiếu gia có lẽ cũng không biết. Nô tài cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nhóm lão công công phụng dưỡng thánh thượng nói." Tiểu công công cười nói, "Nô tài nói cho ngài nghe được không?"
Trong lòng Chung Uyển biết đây là bẫy, nhưng liên quan đến chuyện cũ xưa kia, y vẫn cảm thấy không cam lòng nên gật gật đầu.
"Lời này khá lâu rồi, là từ bảy......à không, tám năm trước, khi Ninh vương gia vừa xảy ra chuyện." Tiểu công công nói, "Thiếu gia ngài còn chưa bị giam vào ngục, hẳn là đang che chở cho mấy vị tiểu chủ nhân kia của Ninh vương trong Ninh vương phủ, sốt ruột chờ tin tức nên ngài mới không biết."
"Ngài không biết đâu, Sử Kim Sử lão thái phó, từng ở ngoài tẩm điện thánh thượng, ước chừng là quỳ hết bảy canh giờ!"
Trong miệng Chung Uyển dâng lên một cổ vị rỉ sắt, y không muốn nghe hết.
Nhưng tiểu công công vẫn tiếp tục nói.
"Lão thái phó là đế sư hai triều, là một người ngạo khí đầy mình. Thánh thượng năm đó cũng đã làm qua lễ bái sư với lão. Hoàng Thượng tôn sư trọng đạo, sau khi đăng cơ liền miễn cho Sử lão thái phó lễ ba quỳ chín lạy, nhưng ngày đó Sử lão thái phó quỳ gối ngoài điện, không dập đầu."
"Sử lão thái phó nói Quy Viễn vẫn là một hài tử nhỏ tuổi, vô luận Ninh vương làm chuyện gì, Quy Viễn y tất nhiên cũng không biết. Sử lão thái phó khẩn cầu thánh thượng, đừng để cho cọc án tử này liên lụy đến ngài, ít ngày nữa là thi đình rồi, ngài khổ học nhiều năm, vạn nhất bị hạ ngục, thì coi như đời này của ngài kết thúc."
"Ngài lúc ấy vừa mới trải qua sinh thần mười sáu tuổi."
"Sử lão thái phó ngày thường rất ít khen ngài đúng không? Nhưng ngày đó, Sử lão thái phó cùng Hoàng Thượng nói, Chung Quy Viễn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, không thể vì chuyện này mà chết."
"Hoàng Thượng cũng khó xử, không có biện pháp nào. Ngài bảo Sử lão thái phó về phủ trước, lão thái phó không nghe, liền quỳ gối ngay tại đó. Ngài ngẫm lại xem, người đến người đi, ra ra vào vào...... Ây dà."
Môi Chung Uyển hơi hơi động, "Các ngươi......" giọng Chung Uyển khàn khàn, y cắn môi, không chịu lên tiếng nữa.
Chung Uyển muốn nói, đó là đế sư hai triều, đứng đầu hàn lâm, vậy mà không ai tới dìu lão dậy sao?
Tiểu công công thổn thức, "Cuối cùng Hoàng Thượng nhịn đau phê chuẩn cho chiết thư bắt nhốt ngài. Sau khi chiết thư truyền ra, Sử lão thái phó ngất đi, nhóm công công mới dám đem người đưa ra cung, ai......"
Tiểu công công nhìn về phía Chung Uyển, thấy y đau chỗ nào thì hướng tới chỗ đó mà giẫm, "Chung thiếu gia, Sử lão thái phó là người rõ ràng nhất. Lão chết cũng không chịu để ngài bị hạ ngục, chính là sợ ngài giống như hôm nay làm một kẻ tầm thường cả đời, không đạt công danh, khiến cho ngài chậm trễ chính bản thân mình."
"Dù cho sau đó Úc tiểu vương gia vung bạc đem chuộc ngài ra, dù cho sau này cởi bỏ nô tịch......thì cũng đã muộn." Tiểu công công tiếc hận nói, "Đạo lý trong đây, có phải ngài cũng minh bạch không?"
Hầu kết Chung Uyển hơi hơi khẽ động, thấp giọng nói, "Minh bạch......Luật pháp triều đại này, người phạm vào hình luật cả đời này đều không được tham gia khoa cử."
"Nhưng bây giờ thì ngài có cơ hội rồi!" Tiểu công công vui vẻ ra mặt, "Ngài nhìn kỹ chiết thư này xem, Hoàng Thượng đã ghi rõ ràng rồi. Hoàng thượng chúng ta nguyện ý vì ngài mà làm trái với luật pháp do tổ tông định ra, hoàn thành tâm nguyện của Sử lão thái phó. Thân ý chỉ này có thể giúp cho ngài tham gia khoa cử một lần nữa. Năm nay Chung thiếu gia mới vừa hai mươi lăm tuổi, còn rất trẻ, dù cho ở giữa bị chậm trễ mấy năm, nô tài nghĩ là......ngài vẫn còn khả năng đậu, đúng không?"
"Đậu ư?" Chung Uyển cười nhạo, đặt thánh chỉ lên bàn, "Chỉ cần ta đi thi, Trạng Nguyên vẫn là ta."
Tiểu công công sửng sốt. Tuổi tác gã không lớn, đủ loại chuyện trước kia đều là nghe người khác nói qua. Đối với tên nam sủng thanh danh hỗn độn được Úc Xá dưỡng trong phòng này, trong lòng gã kỳ thật là có chút khinh thường. Cùng lắm chỉ là một tên đoạn tụ mà thôi.
Nhưng lúc này đây, vậy mà từ đuôi lông mày ở khóe mắt tên đoạn tụ này lại hiện ra ra vài phần thư sinh khinh cuồng.
Trong cơn mơ hồ, gã cũng thực sự có vài phần tin rằng tên đoạn tụ này nếu lại tham gia khoa cử, chắc chắn y thật sự có thể công thành danh toại, tên tuổi lẫy lừng.
Tiểu công công không dám nghĩ nhiều nữa, ân cần cười nói, "Phải, phải."
"Chung thiếu gia ngài xem." Tiểu công công mở ra chiết thư, nhẹ giọng nói, "Đây là do chính tay thánh thượng ngự bút, chỉ còn thiếu một phương ấn giám nữa thôi. Chỉ cần thiếu gia có thể thuyết phục tiểu vương gia, đại hôn thuận lợi, thì phương đại ấn này liền có thể đóng lên!"
Tiểu công công không tin Chung Uyển có thể khước từ loại dụ hoặc này, gã cười nói, "Ngài sẽ không phụ tình nghĩa của lão thái phó năm đó, còn có thể an ủi linh hồn người thân nơi chín suối, chuyện này vô cùng tốt a."
Chung Uyển nhìn không chớp mắt trương chiết thư, con ngươi khẽ run lên. Không đợi y nói chuyện, tiểu công công lại nhẹ giọng nói, "Tất nhiên, thiếu gia có thế cũng đang nghĩ, tương lai nếu tiểu vương gia kế vị thì cũng có thể ban cho ngài chiếu thư giống như vậy, bất quá......"
Tiểu công công thấp giọng nói, "Thánh thượng nói, Vương gia tuổi còn trẻ, sợ hắn hồ đồ, cho nên nếu tương lai thực sự có một ngày như thế thì ngài sẽ hạ chiếu thư giao trách nhiệm cho trung thần cùng tông thân làm chứng, ra lệnh cho Vương gia khi tế thiên phải chiêu cáo thiên hạ rằng trong ba mươi năm sau, không được phạm vào luật pháp của tiên hoàng."
Ngón tay Chung Uyển bắt đầu nắm chặt.
Tiểu công công nhẹ giọng nói, "Cho nên việc sửa lại luật pháp này chỉ có thánh thượng mới làm được cho ngài. Chung thiếu gia, đây cũng không phải là đại sự gì, ngươi chỉ cần khuyên Vương gia vài câu là được, ngài thật sự không động tâm sao?"
Chung Uyển gắt gao nhìn chằm chằm thánh chỉ, tiểu công công nhìn ra tia do dự trong mắt y, vừa lòng cúi đầu, "Vậy nô tài đi trước, thiếu gia cứ ngẫm lại cho kĩ. Sử lão thái phó cũng đang ở trên trời nhìn ngài."
Tiểu công công xuống xe, Chung Uyển nhìn tấu chương trên bàn nhỏ, xuất thần một hồi lâu.
Nói không động tâm là giả.
Năm ấy, y cũng muốn một ngày nào đó tiên y nộ mã, tẫn Trường An hoa.
*Tiên y nộ mã, tẫn Trường An hoa: thiếu niên mặc áo đẹp danh giá cưỡi ngựa, xem hết hoa Trường An, cảnh đỗ đạt.
Sau một canh giờ, Tuyên Cảnh thay Úc Xá dẫn đầu. Úc Xá đã sớm mất kiên nhẫn, hắn giục ngựa đi đến trước kiệu của Chung Uyển, xuống ngựa xoay người lên xe. Lúc hắn vừa tiến lên trước xe ngựa thì lại bị sặc một cái, "Làm cái gì vậy? Chướng khí mù mịt!"
"Không sao, ta không cẩn thận làm cháy vài thứ", Chung Uyển không đợi Úc Xá hỏi lại, vòng tay ôm Úc Xá, vùi đầu vào cổ hắn. Vừa tới mà y đã nhào vào lòng hắn khiến cho Úc Xá cả người đều sửng sốt. Một hồi lâu sau, Chung Uyển mới thở dài, "Tử Hựu...... Ta thật đúng là quá thích ngươi rồi."
------------------------------------
Chung Uyển khoác lỏng lẻo ngoại bào của Úc Xá trên người, cố sức ngồi dậy, dựa nửa người lên đầu giường.
Môi hồng của Chung Uyển có chút không được tự nhiên, y liếm liếm môi, nhắm mắt lại muốn nghỉ một lát, Úc Xá lại nằm trên người y.
Chung Uyển bị Úc Xá trừng phạt tới mức chỉ còn biết thành thật nằm yên, vừa nãy có bao nhiêu lời không dám nói y đều nói hết một lần ra miệng, lời hay ý mềm nào cũng đều nói sạch sẽ, lúc này chỉ còn biết xin tha, "Úc, Úc tiểu vương gia, cổ họng ta thật sự đau mà, không tin, không tin......"
Úc Xá dù có ở trên giường cũng không có biểu tình dư thừa nào, vẫn là bộ dáng cô độc lạnh lẽo như ngày xưa, hắn trầm giọng hỏi, "Không tin thì sao?"
Chung Uyển quả thật là bị Úc Xá lăn lộn tới có chút sợ, nhỏ giọng nói, "Ta há miệng, ngươi tự mình xem."
Úc Xá nghe vậy, yết hầu lại căng thẳng.
Chung Uyển nháy mắt ý thức được mình lại nói sai lời, tội nghiệp thủ thỉ, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào chứ......"
Úc Xá trầm giọng nói, "Không phải ngươi nói muốn mở miệng ra để ta nhìn thử sao? Vậy thì mở ra."
Mặt Chung Uyển lập tức lại đỏ lên, "Đừng...... Đừng náo loạn."
Úc Xá biểu tình nghiêm túc, vịn cằm Chung Uyển, vậy mà thật sự muốn xem.
Chung Uyển thập phần nan kham, cố tình Úc Xá cũng không nhượng bộ, nhàn nhạt nói, "Mở ra, ta nhìn xem.....ngươi có ăn sạch chưa."
Mặt Chung Uyển nóng như lửa đốt, y vốn cho rằng mới vừa rồi bị Úc Xá ép buộc nói thật thích đã đủ thẹn rồi, trăm triệu không nghĩ tới Úc tiểu vương gia tuy kiệm lời khi làm mấy thứ này, nhưng mỗi câu nói ra đều có thể bức chết người khác.
Chung Uyển hiện tại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, y trốn tránh Úc Xá, đem đầu để ở ngực hắn, muộn thanh nói, "Ăn sạch rồi, sớm đã......nuốt hết vào bụng."
Tay Úc Xá lại đi xuống, đặt trên bụng Chung Uyển, không có ý gì, chỉ xoa nhẹ nó.
Chung Uyển khó nhịn cong thân mình lên, "Úc tiểu vương gia, xin ngài thương xót cho ta. Dù ta có là người bị ngươi vung bạc mua tới, ngươi cũng phải nhường người nghỉ một lát chứ?"
Úc Xá nghe vậy thì cười, "Ngươi vậy mà còn không phải do ta mua về sao?"
Úc Xá cúi đầu muốn hôn Chung Uyển, một cung nhân bên ngoài đi vào, khiến Úc Xá lập tức lấy chăn đắp lên Chung Uyển, còn mình thì phủ thêm ngoại bào lên người rồi xuống giường, "Chuyện gì?"
Cung nhân cúi đầu nói, "Hồi tiểu vương gia, trong kinh mới vừa truyền đến tin tức, nói chuyện hành thích đã sáng tỏ, quả thật là do Úc vương gia động thủ. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có, thánh thượng nói ngày mai lập tức hồi kinh."
Úc Xá quay đầu lại nhìn Chung Uyển, rốt cuộc đã đến rồi.
Có lẽ Sùng An Đế vốn là muốn ở hành cung chờ đợi tin tức, nhưng mười hai thích khách dư ra đã đánh vào ngực hắn, làm hắn đứng ngồi không yên.Hiện giờ tội danh hành thích của Úc Vương đã được chứng thực, hắn không muốn trì hoãn rồi ở lại nơi không an toàn này.
Hôm sau, mọi người hồi kinh.
Lúc xuất phát từ hành cung, Úc Xá không còn có thể ngồi chung kiệu với Chung Uyển nữa. Theo Lễ Bộ an bài, hắn cần phải cưỡi ngựa phụng dẫn trước loan giá của Sùng An Đế, giả bộ làm hiếu tử cho người khác xem. Chung Uyển ở trong kiệu của mình ngủ gà ngủ gật.
Sau khi ra hành cung được một canh giờ, một nội thị đi theo kiệu nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe bên ngoài, hỏi, "Chung thiếu gia, ngài muốn dùng trà không ạ?"
Chung Uyển cũng hơi khát nước, y mở mắt ra đấm đấm cổ, đối với màn xe nói, "Được."
Xe ngựa ngừng, một tiểu thái giám bưng một hộp đồ ăn bò lên trên xe, quỳ xuống rót trà cho Chung Uyển.
Loan giá phía trước không dừng, kiệu của Chung Uyển cũng không thể dừng quá lâu. Xe ngựa lại chậm rãi đi theo, Chung Uyển híp mắt nhìn nhìn tiểu thái giám, ngồi thẳng thân mình cười, "Thất lễ, mới vừa rồi không biết công công là người của ngự tiền, công công không cần chiếu ứng ta, ta tự làm là được."
Ngày ấy bị Sùng An Đế triệu tới chơi cờ, Chung Uyển có gặp qua tiểu công công này một lần. Trí nhớ của y rất tốt, còn nhận ra được.
Tiểu công công cười cười, "Chung thiếu gia còn nhớ rõ nô tài sao?"
Tiểu công công tay chân lanh lợi cất bình trà đi, lại cầm ra hai dĩa điểm tâm tinh xảo từ trong hộp đồ ăn ra, cười nói, "Thỉnh Chung thiếu gia dùng."
Chung Uyển dựa vào cửa sổ xe bên cạnh, ôn hòa nói, "Làm phiền công công, nhưng ta còn chưa khát, cứ bưng xuống đi."
Tiểu công công trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cười với Chung Uyển, thì thầm, "Chẳng lẽ Chung thiếu gia sợ nô tài hạ độc?"
Chung Uyển càng thêm khách khí, "Công công cứ đùa."
Nhưng vẫn không chạm vào.
Tiểu công công bất đắc dĩ nói, "Chung thiếu gia quá cẩn thận, Hoàng Thượng làm sao có thể để ngài xảy ra chuyện. Hôm qua sau khi phạt thiếu tiểu vương gia vừa đi cầu tình, không phải ngài ấy cũng lập tức thả ngài đi sao? Thánh thượng thật sự coi trọng ngài."
Chung Uyển cúi đầu cười. Y biết là Sùng An Đế nhận ra sau khi y bị hắn lừa gạt một lần, tất sẽ không lại có lần thứ hai. Lần này hắn dứt khoát nói ngoài mặt, trực tiếp phái công công tới truyền lời.
"Thiếu gia ngài xem xem, đây là cái gì?"
Tiểu công công móc ra từ trong lòng ngực một phong chiết thư, hai tay dâng lên Chung Uyển.
Chung Uyển cũng không tiếp nhận, hỏi, "Đây là cái gì? Là thánh chỉ tứ hôn cho tiểu vương gia sao?"
Tiểu công công cười, ý bảo Chung Uyển tự mình xem. Chung Uyển cầm lên, vừa mở ra nhìn thì ý cười trên mặt đã dần dần nhạt đi.
"Hiện tại thiếu gia vẫn là nô tịch, việc này vẫn luôn là khối tâm bệnh của thánh thượng. Sớm từ lúc Chung thiếu gia ngài mới vào kinh, thánh thượng đã lập tức phân phó Úc tiểu vương gia, bảo tiểu vương gia đưa khế bán thân của ngài tới, mang ngài tới nha môn cho có lệ, sau đó khôi phục thân phận cho ngài. Chỉ tiếc là tiểu vương gia không vui nên mới chậm trễ thế này."
"Sau đó thánh thượng lại suy nghĩ, cảm thấy chỉ cởi bỏ nô tịch còn chưa đủ. Ngài là người như thế nào? Nếu cứ thật sự tầm thường cả đời như vậy thì không phải quá đáng tiếc sao?"
Chung Uyển nghiêm túc nhìn từng câu từng chữ được viết trong chiết thư, xuất thần.
"Nhắc tới cái này, nô tài cũng có một chuyện xưa, Chung thiếu gia có lẽ cũng không biết. Nô tài cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nhóm lão công công phụng dưỡng thánh thượng nói." Tiểu công công cười nói, "Nô tài nói cho ngài nghe được không?"
Trong lòng Chung Uyển biết đây là bẫy, nhưng liên quan đến chuyện cũ xưa kia, y vẫn cảm thấy không cam lòng nên gật gật đầu.
"Lời này khá lâu rồi, là từ bảy......à không, tám năm trước, khi Ninh vương gia vừa xảy ra chuyện." Tiểu công công nói, "Thiếu gia ngài còn chưa bị giam vào ngục, hẳn là đang che chở cho mấy vị tiểu chủ nhân kia của Ninh vương trong Ninh vương phủ, sốt ruột chờ tin tức nên ngài mới không biết."
"Ngài không biết đâu, Sử Kim Sử lão thái phó, từng ở ngoài tẩm điện thánh thượng, ước chừng là quỳ hết bảy canh giờ!"
Trong miệng Chung Uyển dâng lên một cổ vị rỉ sắt, y không muốn nghe hết.
Nhưng tiểu công công vẫn tiếp tục nói.
"Lão thái phó là đế sư hai triều, là một người ngạo khí đầy mình. Thánh thượng năm đó cũng đã làm qua lễ bái sư với lão. Hoàng Thượng tôn sư trọng đạo, sau khi đăng cơ liền miễn cho Sử lão thái phó lễ ba quỳ chín lạy, nhưng ngày đó Sử lão thái phó quỳ gối ngoài điện, không dập đầu."
"Sử lão thái phó nói Quy Viễn vẫn là một hài tử nhỏ tuổi, vô luận Ninh vương làm chuyện gì, Quy Viễn y tất nhiên cũng không biết. Sử lão thái phó khẩn cầu thánh thượng, đừng để cho cọc án tử này liên lụy đến ngài, ít ngày nữa là thi đình rồi, ngài khổ học nhiều năm, vạn nhất bị hạ ngục, thì coi như đời này của ngài kết thúc."
"Ngài lúc ấy vừa mới trải qua sinh thần mười sáu tuổi."
"Sử lão thái phó ngày thường rất ít khen ngài đúng không? Nhưng ngày đó, Sử lão thái phó cùng Hoàng Thượng nói, Chung Quy Viễn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, không thể vì chuyện này mà chết."
"Hoàng Thượng cũng khó xử, không có biện pháp nào. Ngài bảo Sử lão thái phó về phủ trước, lão thái phó không nghe, liền quỳ gối ngay tại đó. Ngài ngẫm lại xem, người đến người đi, ra ra vào vào...... Ây dà."
Môi Chung Uyển hơi hơi động, "Các ngươi......" giọng Chung Uyển khàn khàn, y cắn môi, không chịu lên tiếng nữa.
Chung Uyển muốn nói, đó là đế sư hai triều, đứng đầu hàn lâm, vậy mà không ai tới dìu lão dậy sao?
Tiểu công công thổn thức, "Cuối cùng Hoàng Thượng nhịn đau phê chuẩn cho chiết thư bắt nhốt ngài. Sau khi chiết thư truyền ra, Sử lão thái phó ngất đi, nhóm công công mới dám đem người đưa ra cung, ai......"
Tiểu công công nhìn về phía Chung Uyển, thấy y đau chỗ nào thì hướng tới chỗ đó mà giẫm, "Chung thiếu gia, Sử lão thái phó là người rõ ràng nhất. Lão chết cũng không chịu để ngài bị hạ ngục, chính là sợ ngài giống như hôm nay làm một kẻ tầm thường cả đời, không đạt công danh, khiến cho ngài chậm trễ chính bản thân mình."
"Dù cho sau đó Úc tiểu vương gia vung bạc đem chuộc ngài ra, dù cho sau này cởi bỏ nô tịch......thì cũng đã muộn." Tiểu công công tiếc hận nói, "Đạo lý trong đây, có phải ngài cũng minh bạch không?"
Hầu kết Chung Uyển hơi hơi khẽ động, thấp giọng nói, "Minh bạch......Luật pháp triều đại này, người phạm vào hình luật cả đời này đều không được tham gia khoa cử."
"Nhưng bây giờ thì ngài có cơ hội rồi!" Tiểu công công vui vẻ ra mặt, "Ngài nhìn kỹ chiết thư này xem, Hoàng Thượng đã ghi rõ ràng rồi. Hoàng thượng chúng ta nguyện ý vì ngài mà làm trái với luật pháp do tổ tông định ra, hoàn thành tâm nguyện của Sử lão thái phó. Thân ý chỉ này có thể giúp cho ngài tham gia khoa cử một lần nữa. Năm nay Chung thiếu gia mới vừa hai mươi lăm tuổi, còn rất trẻ, dù cho ở giữa bị chậm trễ mấy năm, nô tài nghĩ là......ngài vẫn còn khả năng đậu, đúng không?"
"Đậu ư?" Chung Uyển cười nhạo, đặt thánh chỉ lên bàn, "Chỉ cần ta đi thi, Trạng Nguyên vẫn là ta."
Tiểu công công sửng sốt. Tuổi tác gã không lớn, đủ loại chuyện trước kia đều là nghe người khác nói qua. Đối với tên nam sủng thanh danh hỗn độn được Úc Xá dưỡng trong phòng này, trong lòng gã kỳ thật là có chút khinh thường. Cùng lắm chỉ là một tên đoạn tụ mà thôi.
Nhưng lúc này đây, vậy mà từ đuôi lông mày ở khóe mắt tên đoạn tụ này lại hiện ra ra vài phần thư sinh khinh cuồng.
Trong cơn mơ hồ, gã cũng thực sự có vài phần tin rằng tên đoạn tụ này nếu lại tham gia khoa cử, chắc chắn y thật sự có thể công thành danh toại, tên tuổi lẫy lừng.
Tiểu công công không dám nghĩ nhiều nữa, ân cần cười nói, "Phải, phải."
"Chung thiếu gia ngài xem." Tiểu công công mở ra chiết thư, nhẹ giọng nói, "Đây là do chính tay thánh thượng ngự bút, chỉ còn thiếu một phương ấn giám nữa thôi. Chỉ cần thiếu gia có thể thuyết phục tiểu vương gia, đại hôn thuận lợi, thì phương đại ấn này liền có thể đóng lên!"
Tiểu công công không tin Chung Uyển có thể khước từ loại dụ hoặc này, gã cười nói, "Ngài sẽ không phụ tình nghĩa của lão thái phó năm đó, còn có thể an ủi linh hồn người thân nơi chín suối, chuyện này vô cùng tốt a."
Chung Uyển nhìn không chớp mắt trương chiết thư, con ngươi khẽ run lên. Không đợi y nói chuyện, tiểu công công lại nhẹ giọng nói, "Tất nhiên, thiếu gia có thế cũng đang nghĩ, tương lai nếu tiểu vương gia kế vị thì cũng có thể ban cho ngài chiếu thư giống như vậy, bất quá......"
Tiểu công công thấp giọng nói, "Thánh thượng nói, Vương gia tuổi còn trẻ, sợ hắn hồ đồ, cho nên nếu tương lai thực sự có một ngày như thế thì ngài sẽ hạ chiếu thư giao trách nhiệm cho trung thần cùng tông thân làm chứng, ra lệnh cho Vương gia khi tế thiên phải chiêu cáo thiên hạ rằng trong ba mươi năm sau, không được phạm vào luật pháp của tiên hoàng."
Ngón tay Chung Uyển bắt đầu nắm chặt.
Tiểu công công nhẹ giọng nói, "Cho nên việc sửa lại luật pháp này chỉ có thánh thượng mới làm được cho ngài. Chung thiếu gia, đây cũng không phải là đại sự gì, ngươi chỉ cần khuyên Vương gia vài câu là được, ngài thật sự không động tâm sao?"
Chung Uyển gắt gao nhìn chằm chằm thánh chỉ, tiểu công công nhìn ra tia do dự trong mắt y, vừa lòng cúi đầu, "Vậy nô tài đi trước, thiếu gia cứ ngẫm lại cho kĩ. Sử lão thái phó cũng đang ở trên trời nhìn ngài."
Tiểu công công xuống xe, Chung Uyển nhìn tấu chương trên bàn nhỏ, xuất thần một hồi lâu.
Nói không động tâm là giả.
Năm ấy, y cũng muốn một ngày nào đó tiên y nộ mã, tẫn Trường An hoa.
*Tiên y nộ mã, tẫn Trường An hoa: thiếu niên mặc áo đẹp danh giá cưỡi ngựa, xem hết hoa Trường An, cảnh đỗ đạt.
Sau một canh giờ, Tuyên Cảnh thay Úc Xá dẫn đầu. Úc Xá đã sớm mất kiên nhẫn, hắn giục ngựa đi đến trước kiệu của Chung Uyển, xuống ngựa xoay người lên xe. Lúc hắn vừa tiến lên trước xe ngựa thì lại bị sặc một cái, "Làm cái gì vậy? Chướng khí mù mịt!"
"Không sao, ta không cẩn thận làm cháy vài thứ", Chung Uyển không đợi Úc Xá hỏi lại, vòng tay ôm Úc Xá, vùi đầu vào cổ hắn. Vừa tới mà y đã nhào vào lòng hắn khiến cho Úc Xá cả người đều sửng sốt. Một hồi lâu sau, Chung Uyển mới thở dài, "Tử Hựu...... Ta thật đúng là quá thích ngươi rồi."
Bình luận facebook