Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 103
Editor: Miri
---
"Vâng, còn có một chuyện." Phùng quản gia hạ giọng nói, "Người bên biệt trang bảo Thái Tử yên tâm, bọn họ trông chừng hai tiểu chủ tử rất kĩ lưỡng. Chuyện nguyên Kiềm An vương qua đời, bọn họ vẫn chưa biết, mấy chuyện loạn thất bát tao trong kinh cũng tuyệt đối sẽ không truyền tới tai bọn họ."
Úc Xá gật gật đầu, "Miệng đều kín một chút, xem trọng song bào thai kia. Nếu không khéo bị bọn họ biết chuyện, cứ mặc kệ bọn họ làm loạn, không có mệnh lệnh của ta thì tuyệt đối không được cho bọn họ hồi kinh."
Phùng quản gia vội gật đầu, "Vâng."
"Còn có." Úc Xá nhìn Chung Uyển bên cạnh, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên nói, "Trên dưới trong phủ, mỗi người được thưởng mười lượng bạc."
"Mười lượng?!" Phùng quản gia hoảng sợ, lão cứng người, cười nói, "Thái Tử chắc không biết đó thôi, hôm qua sau khi thánh chỉ lập trữ được ban xuống đã thưởng rồi. Quản sự mỗi người được tám lượng, hạ nhân mỗi người nhận hai lượng. Tất cả đều ngàn ân vạn tạ, bọn gia tướng còn hận không thể thiến mình, tiếp tục vào cung hầu hạ Thái Tử và thiếu gia đấy!"
Úc Xá muốn nói lại thôi, lắc đầu nói, "Không liên quan chuyện đó, không cần hỏi nhiều, mỗi người mười lượng, cứ thưởng đi."
Chung Uyển cảm thấy có chút mất mặt, cúi đầu uống trà.
Phùng quản gia vô tội nhìn Úc Xá, rồi lại nhìn nhìn Chung Uyển, ngẫm lại chuyện đêm qua, mặt già đỏ lên, "A! Vâng, đây cũng là chuyện đại hỉ, vậy lão nô thay mọi người cảm tạ thế tử trước."
Úc Xá vừa lòng, lại nói, "Cũng đừng bỏ quên biệt trang bên kia, thưởng."
Phùng quản gia đáp ứng, đề nghị nói, "Nói như vậy thì Kiềm An vương phủ cũng nên được thưởng."
Úc Xá tâm tình tốt lên rồi, vẫn còn chưa thỏa mãn, "Tuyên Cảnh bên kia cũng nên được ban thưởng một chút?"
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển thật sự nhịn không nổi nữa, chen miệng nói, "Chuyện này có liên quan gì tới Tuyên Cảnh vô tội kia? Tại sao phải ban thưởng hắn?"
Phùng quản gia vô vị nói, "Vậy Tứ điện hạ có sẽ không vui lắm..."
Úc Xá nghe vậy thì nhạy cảm, nhíu mày, "Hắn dám không biết điều? Hắn ngứa mắt ta và Quy Viễn vui vẻ sao?"
Phùng quản gia tuyệt không dám làm trái tâm ý Úc Xá, vội lớn tiếng nói, "Hắn không dám!"
Phùng quản gia nghiêm mặt nói, "Dù hắn có ngứa mắt, Tứ điện hạ cũng sẽ không dám nói gì!"
Sắc mặt Úc Xá sắc mặt hơi hòa hoãn, hậm hực, "Nếu không phải tại thời cơ không đúng thì chuyện này đều đáng giá phải đại xá thiên hạ, ban thưởng Tuyên Cảnh một chút thì hắn nên mang ơn đội nghĩa mới đúng."
Phùng quản gia nhắm mắt vuốt mông ngựa, "Phải, phải! Chuyện tốt khiến cho thiên hạ mừng vui thế này, Tứ điện hạ lẽ ra phải cao hứng theo. Tứ điện hạ này có làm gì nói gì cũng không được ai để vào mắt, có Thái Tử lúc nào cũng nghĩ cho hắn thì còn gì hơn nữa!"
Chung Uyển thống khổ che mặt, mắt không muốn nhìn nữa.
Tuy Úc Xá vẫn là cảm thấy chưa đủ chính thức chưa đủ náo nhiệt, nhưng e ngại tình cảnh sinh tử hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể làm thế này.
Phùng quản gia lãnh mệnh đi.
Biện viện Úc vương phủ khai khố phòng thưởng bạc, trong triều phong vũ phiêu diêu, kích động sóng ngầm nhiều năm hội tụ trở thành sóng gió động trời, rốt cuộc cũng đào ao nước bẩn chôn sâu dưới đất năm xưa lên, giữa thanh thiên bạch nhật để cho mọi chuyện được vạch trần.
Sùng An Đế nghe xong tin tức do An Quốc trưởng công chúa truyền đến, chết ngất đi. Chờ tới lúc hắn tỉnh lại thì đã qua hai ngày hai đêm. Sùng An Đế hoàn toàn nói không ra lời nữa, hai chân đều không thể động đậy, chỉ còn một cánh tay trái là có thể cố sức khoa tay múa chân hai cái.
Hai ngày hai đêm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đã cho Úc Mộ Thành đủ thời gian.
Tiên đế năm đó sủng ái ấu tử Ninh vương thế nào, kẻ có mắt đều thấy được, càng đừng nói tiên đế cũng từng không ngừng ám chỉ với tông thân lẫn các lão thần rằng ttương lai sẽ lập Ninh vương làm Thái Tử. Sùng An Đế kiêng kị người xưa biết chuyện, sau khi đăng cơ liền bãi quan tất cả lão thần tiền triều, phân phát họ đi. Nhóm tông thân thì hắn không làm gì được, chỉ có thể âm thầm làm suy yếu quyền bính trong tay tông thân, sau đó đưa Tuyên Thụy đến Kiềm An. Lúc đó hắn cũng thuận tiện đuổi đi không ít tông thân làm chướng mắt hắn.
Nhiều năm qua đủ loại đãi ngộ khắt khe, tông thân trên mặt không dám nói cái gì, nhưng không ít người trong lòng sớm đã ôm hận.
Sùng An Đế thành phế nhân, Úc Xá cáo bệnh không ra phủ, nghe nói thân mình cũng không tốt lắm. Bên này giảm bên kia tăng, lúc hoàng quyền suy thoái thì tất có người thừa cơ khởi dậy.
Những người đó đều được Úc Mộ Thành hứa hẹn, vào thời khắc này đều được chia một bát canh mà liên tục đứng lên, cũng nhanh chóng hội tụ thành một đảng.
Chỉ cần một người đầu tiên mở miệng dậy khởi, lá gan mọi người đột nhiên liền lớn lên, bắt đầu minh mục trương đảm* kêu oan cho Ninh vương, viện cớ tra xét chuyện Tuyên Quỳnh mà đặc biệt lật lại bản án cũ năm đó. Tất cả đều muốn trả lại trong sạch cho Ninh vương.
*Minh mục trương đảm: táo bạo trắng trợn.
Chung Uyển ở trong phủ nghe đủ loại tin tức, trong lòng một tia gợn sóng cũng không có.
Năm đó Sùng An Đế nắm trong tay đại quyền, năm đó Chung Uyển bị giam trong ngục chịu bao đau khổ nhục nhã, những người này lại không nói được một câu cho Ninh vương.
Tám năm sau, những người này như bị ai đó đánh thức tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên nhớ tới mình với Ninh vương cũng là chí thân cốt nhục tương liên. Họ bắt đầu lắc mình biến hoá, trở thành một thân hạo nhiên chính khí.
Có người muốn vì Ninh vương lật lại bản án thì tất nhiên cũng có người muốn bảo vệ hoàng quyền.
Sùng An Đế nắm chặt đại quyền nhiều năm qua, tuy hắn cầm giữ triều chính chuyên hành độc đoán, nhưng cũng quả thật đã siết chặt nội các trong lòng bàn tay. Nhóm các thần đều do tự tay Sùng An Đế đề bạt lên, hiện giờ lại cầm chiếu thư cho Úc Xá kế vị, tất nhiên không chịu để cho phái tông thân làm ầm ĩ.
Từ khi Sùng An Đế ngã xuống, ranh giới giữa hai phái dần dần rõ ràng lên, mâu thuẫn cũng từng bước một trở nên gay gắt. Bất quá chỉ qua nửa tháng đã trở thành loại quan hệ giương cung bạt kiếm, nước sôi lửa bỏng, cả hai đều hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc chướng khí mù mịt, An Quốc trưởng công chúa có gặp Úc Xá một lần.
Ngày ấy sau khi từ biệt tại cửa cung, An Quốc trưởng công chúa phi thường xấu hổ, thật sự không biết nên đối mặt Úc Xá thế nào. Nàng nghe nói Úc Xá lâm bệnh không xuống nổi giường, ban đầu cũng chỉ sai người tặng chút dược liệu tới, qua thêm mấy ngày thì tự mình tới biệt viện Úc vương phủ.
An Quốc trưởng công chúa vốn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng Úc Xá chịu gặp nàng.
An Quốc trưởng công chúa bất an nhìn nhìn Chung Uyển, "Tử Hựu, ta có lời muốn nói với một mình ngươi..."
"Không cần." Úc Xá ngồi xuống, bình đạm nói, "Nếu không phải Chung Uyển nghe được chuyện lần trước, cũng sẽ có người thêm mắm thêm muối thuật lại cho y nghe, ta cũng hết đường chối cãi. Công chúa vẫn nên giáp mặt nói đi."
Chung Uyển ngồi xuống bên cạnh, nghĩ nghĩ, không mở miệng.
Một năm qua, mỗi lần Úc Xá gặp An Quốc trưởng công chúa, thì tất nhiên sẽ lại thương tâm một lần.
Nếu không phải vì sợ phá hỏng chuyện quan trọng, nếu không phải sợ An Quốc trưởng công chúa tâm cao khí ngạo không chịu nói chuyện cùng y, Chung Uyển kỳ thật là muốn tự mình ứng phó nàng.
An Quốc trưởng công chúa quan sát hai người, "Thôi, dù sao ta nói với ngươi xong, ngươi khi về cũng muốn nói cho y biết."
An Quốc trưởng công chúa suy nghĩ một lát, nói, "Hôm nay, nhờ bọn họ ẩm ĩ cãi nhau qua lại mà để ta ngoài ý muốn tra xét rõ được một chuyện, việc này đều có liên can tới cả ta và ngươi. Ta tới nói cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi và ta còn hồ đồ."
"Bảy năm trước, có kẻ muốn mượn ta làm đao, nói với ta là ngày đó hài tử trong bụng ta kia, là do hoàng đế âm thầm thi kế, hại ta mất đi."
An Quốc trưởng công chúa cười khổ, "Ta lúc ấy giận tới phát điên, đánh ngươi, lại còn bắt ngươi tới từ đường Úc phủ quỳ, từ lúc đó về sau... tình nghĩa mẫu tử của hai ta hoàn toàn đoạn tuyệt."
"Sau ta lại điều tra rõ ràng, hài tử kia xác thật là do ta tự mình bất cẩn mà làm mất, nhưng ta vẫn luôn không biết rốt cuộc là ai đã thả ra lời đồn thế này. Kẻ đó hại ta rồi lại hại cả ngươi, hôm nay ta rốt cuộc đã biết đó là ai."
An Quốc trưởng công chúa nhìn về phía Úc Xá, cười ảm đạm, "Ngươi tin không? Là Hoàng Thượng, là hoàng huynh tốt của ta, là thân phụ hoàng của ngươi."
Sắc mặt Chung Uyển đại biến, Úc Xá ngớ ngẩn, ngay sau đó một tiếng cười nhạo phát ra
"Là thật."
"Ngày đó, Ninh vương đã chết, mấy hài tử hắn để lại cũng bị Hoàng Thượng ném tới nơi cằn cỗi kia tự sinh tự diệt, hoàng đế cũng không còn băn khoăn nào về họ."
"Chung gia hoàn toàn suy tàn, Ninh vương phủ kẻ chết người đi, không ai còn có thể vạch trần chuyện loạn luân giữa hắn và tiểu Chung phi. Hắn không hề lo lắng hài tử thân thế trái đạo lý này của hắn sẽ hại hắn, nhưng vì hiếm muộn nhi tử nối dõi, hắn muốn nhận hồi ngươi."
"Hoàng đế ngày đó đã có ý niệm lập ngươi lên ngôi, trong mấy cái nhi tử thì chỉ có ngươi là dùng được. Trong lòng hắn kỳ thật đã sớm có lựa chọn, nhưng..." An Quốc trưởng công chúa bật cười, "Nhưng ngươi và ta tình cảm mẫu tử thâm hậu, ngươi là một hài tử ngoan, vô cùng hiếu thuận với ta, cũng vô cùng kính trọng Úc vương."
"Nhi tử không thể thành của người khác, nếu nhi tử có thể kế vị thì cũng không thể tôn người ngoài làm phụ mẫu. Hoàng đế sợ tương lai ta và Úc vương sẽ can thiệp vào triều chính, muốn hoàn toàn chặt đứt tình nghĩa giữa ta và ngươi, làm ngươi chỉ có thể dựa vào một mình hắn, nhưng phải chặt thế nào đây?"
"Kết cục tốt nhất chính là ta tự mình đẩy ngươi cho hắn, biện pháp tốt nhất chính là lấy hài tử bạc mệnh của ta làm mồi dẫn, khiến ta phát cuồng."
"Quả nhiên, ta lửa giận ngập trời, đối xử ngươi lạnh nhạt. Theo kế hoạch ban đầu của hoàng đế, lúc này hắn sẽ lại một lần nữa đón ngươi vào trong cung, giấu kín chuyện xấu xa giữa hắn và tiểu Chung phi, bịa đại một chuyện xưa nào đó, từ từ kể cho ngươi nghe ngươi là thân tử của hắn, thuận lợi khiến ngươi nhận hắn làm phụ hoàng."
"Đây cũng là vì sao ta sau đó lại có thể điều tra rõ hài tử là do bản thân không cẩn thận mà làm mất, bởi vì kết cục vốn được định là sau khi ta điều tra rõ chân tướng rồi thì sẽ hối tiếc, nhưng rốt cuộc cũng không thể tu bổ quan hệ giữa ta và ngươi nữa. Ngươi mất mẫu thân thì mới có thể tiến thêm một bước để thân cận với hoàng đế."
"Nhưng cố tình, ở giữa lại xảy ra chuyện."
An Quốc trưởng công chúa gắt gao nắm chặt khăn, "Úc Mộ Thành biết chuyện."
"Tuyên Quỳnh còn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng Úc Mộ Thành làm sao chịu để hoàng đế lập ngươi lên ngôi? Hắn xen vào, bày ra vô số manh mối, dẫn ngươi, câu ngươi, khiến ngươi tra xét thuận lợi chuyện năm đó."
"Bằng không, ngươi lúc ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể tra ra được rõ ràng?"
An Quốc trưởng công chúa tim đập nhanh nói, "Bàn tính như ý của Hoàng đế rơi vào khoảng không, một bước bất cẩn làm cho tiêu tan..."
Sau chuyện đó, Úc Xá thoát thai hoán cốt, thành một người khác.
Dù cho đã sớm mơ hồ đoán được, nghe An Quốc trưởng công chúa nói ra như vậy, Chung Uyển vẫn là nhịn không được mà giận tới đôi tay phát run.
Tử Hựu thiện lương, cứ như vậy mà bị những người này một đao lại một đao, đâm cho thương tâm như bây giờ.
"Mấy năm nay chuyện hài tử luôn khiến ta canh cánh trong lòng, trời xui đất khiến lại khiến cho ta và ngươi tình cảm đoạn tuyệt, đấy càng là mối hận lớn trong lòng ta." An Quốc trưởng công chúa đứng dậy nói, "Đến bây giờ biết rõ mọi chuyện, ta nhất thời cũng không biết nên oán ai, mặc kệ hiện giờ là giúp hoàng huynh hay là giúp Úc vương, ta đều không cam lòng. Tử Hựu... ta thật sự mệt lắm rồi."
An Quốc trưởng công chúa tự giễu nói, "Dù sao cũng đã loạn đến ngày hôm nay, ta đều tương trợ cả hai bên, vô luận tương lai ai trong các ngươi kế vị, dù có e ngại tình cảm của mình cũng sẽ không đến mức giết ta. Thôi, ta mặc kệ."
An Quốc trưởng công chúa tiến ra, mỏi mệt xoay người nhìn Úc Xá, "Năm đó... Úc vương nạp thiếp, lại liên tiếp sinh hạ thứ tử, ngươi vì ta mà chống đối hắn vài lần, ta nói với ngươi là không cần nhiều lời với hắn, ngươi nói..."
An Quốc trưởng công chúa nói, "Ngươi nói, thân là nhi tử, sao có thể không bảo vệ mẫu thân?"
"Nhưng sau đó..." nước mắt An Quốc trưởng công chúa chảy xuống, "Lúc ngươi sống không bằng chết, ta biết rõ không phải ngươi sai, nhưng lại khiến ngươi thương tâm nhiều năm như vậy. Tử Hựu... là do mẫu thân không tốt, ta vậy mà lại chưa từng muốn che chở ngươi."
Yết hầu Chung Uyển nghẹn ngào, giờ nói lời này còn có ích gì?!
An Quốc trưởng công chúa rốt cuộc cũng đi rồi.
Chung Uyển hít sâu một hơi, đi đến bên người Úc Xá, cẩn thận kéo tay hắn, không đợi Chung Uyển mở miệng, Úc Xá đã đạm nhiên cười, "Không sao."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, bật cười, "Thật không phải đang an ủi ngươi, không biết sao lần này ta không khó chịu một chút nào."
Chung Uyển sững người, nhịn rồi lại nhịn, nước mắt vẫn cứ uốn lượn chảy xuống.
Chung Uyển cúi đầu, không tiếng động nghẹn ngào.
"Ta hiểu, ngươi đang khó chịu thay ta." Úc Xá móc khăn ra lau lau cho Chung Uyển, thấp giọng nói, "Có chuyện, ta đã sớm muốn nói cho ngươi, nhưng thời cơ chưa tới, có hứa hẹn suông cũng không có ý nghĩa gì, hôm nay... ta cảm giác thời cơ rốt cuộc đã tới rồi."
Chung Uyển ngước mắt nhìn Úc Xá, môi hơi hơi động.
Ánh mắt hai người giao nhau, Úc Xá ngoài ý muốn ngẩn ra, thấp giọng nói, "Ngươi kỳ thật đã sớm đoán được, có phải không?"
Chung Uyển gắt gao nắm chặt cổ tay Úc Xá, giọng khàn khàn, "Ngươi, ngươi nghĩ cho kĩ lại đi."
Úc Xá tiêu sái cười, "Đã sớm nghĩ kĩ rồi."
An Quốc trưởng công chúa ngoài mặt cáo ốm, lui ra ngoài loạn cục bên trong, bế quan không ra.
Ba ngày sau, bằng nhân chứng vật chứng do Úc Mộ Thành đưa ra, chuyện Sùng An Đế năm đó cấu kết tiểu Chung phi ám sát tiên đế đã tra ra được manh mối. Hắn cùng thứ mẫu tư thông sát phụ, hành thích vua, tất cả bằng chứng đột ngột được bày ra trước mặt mọi người. Nhóm các thần muốn biện bạch cũng không được, đảng tông thân mở mày mở mặt, sau đó thì lòng đầy căm phẫn, nhất quyết phải cho tiên đế một câu trả lời hợp lý.
Úc Mộ Thành hành sự chu đáo, chặt chẽ lại cẩn thận, phàm là nhắc đến chuyện năm đó đều chỉ xưng "Nghe nói" cùng "Lường trước", chỉ bày ra hết vật chứng tung, mọi chuyện liên quan đều do những người khác tra ra. Nếu có người hỏi đến hắn, Úc Mộ Thành lập tức thề thốt phủ nhận, chỉ nói nhiều năm qua hắn đã sớm hoài nghi, nhưng sự tình quan trọng, hắn vẫn luôn chưa dám tra rõ.
Không ngờ qua bao nhiêu năm, hắn cái gì cũng đều không biết, nhưng lại có thể ma xui quỷ khiến mà kiếm được chứng cứ.
Tất cả mọi người đều minh bạch Úc Mộ Thành đang nói dối, nhưng người theo đảng Sùng An Đế lại không làm gì được hắn, nhóm tông thân thì càng là chỉ hươu bảo ngựa, trong lúc nhất thời Úc Mộ Thành thế mà lại trở thành đại trung thần.
Hết thảy đều phát sinh theo đúng Úc Mộ Thành chờ mong, Sùng An Đế bị chọc tức tới ngất xỉu vài lần, rồi lại sống lại vài lần, tuy dây dưa dây cà nhưng vẫn luôn không chết được. Tuy vậy, quyền bính trong tay hắn đã mất hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần tử mình nể trọng từ bỏ mọi chuyện.
Thứ cắt đứt cọng rơm sinh mạng cuối cùng của Sùng An Đế là một kiện di vật của tiên đế.
Nội Vụ Phủ mở khố phòng năm xưa trong cung ra, tìm được một kiện áo cũ.
Sau khi tiên đế chết, mấy thứ này không bị thiêu thì cũng bị chôn theo, trùng hợp lại còn sót một kiện xiêm y được cung nhân nhầm lẫn bỏ vào rương sách, bị gửi vào đây.
Trên áo cũ dính chút dược tí, là do tiên đế khi bệnh nặng nôn mửa mà dính lên.
Bọn họ thỉnh thái y cùng nhóm lão ngỗ tác kiểm tra, trong dược tí xác thật có độc.
Người của Sùng An Đế vẫn luôn cắn chết không buông, bảo tiên đế xác thật là bệnh nặng mà chết. Kiện áo cũ này áo vừa xuất ra, mọi người hết đường chối cãi.
Vài vị chấp chưởng trong kinh có binh quyền tướng lãnh đều là thuần thần, ban đầu còn hợp lực để đàn áp phái tông thân, cho nên dù nhóm tông thân có càn rỡ thế nào thì cũng vô pháp bức vua thoái vị. Nhưng hiện giờ tang chứng cho việc Sùng An Đế hành thích vua đều đã được xác thực, vài vị thuần thần nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Sùng An Đế chấp chưởng hoàng quyền, mọi người lý ra nên thề sống thế chết nguyện trung thành, nhưng tiên đế không phải cũng là hoàng đế sao? Có nên tiếp tục nguyện trung thành với người mưu sát hoàng đế không?
Trong khi giằng co, Kiềm An quan viên bẩm báo nói là đã tìm được tung tích của nguyên Kiềm An vương. Nguyên Kiềm An vương Tuyên Thụy thật ra là bị Sùng An Đế phái người ám sát, chỉ là được ông trời phù hộ, Tuyên Thụy đại nạn chưa chết.
Sùng An Đế trước giết tiên đế, sau lại oan sát Ninh vương, hiện giờ ngay cả trưởng tử của Ninh vương cũng không buông tha. Bao nhiêu chuyện ác khiến cho nhóm tông thân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thề muốn nghênh đón Tuyên Thụy hồi kinh. Còn chuyện lập ai lên ngôi thì muốn nghị luận một lần nữa.
Đi đến này một bước này rồi, phái của Sùng An Đế đã không còn kế khả thi nào nữa.
Tuy Úc Mộ Thành còn chưa được ra khỏi Tông Nhân Phủ, nhưng hắn một chút cũng không lo lắng.
Dù còn phải bị giam lỏng một thời gian thì sao? Tuyên Thụy muốn kế vị thì phải thả hắn trước mới được.
Úc Mộ Thành đàn tinh cực lự mấy tháng nay, rốt cuộc trần ai lạc định, hắn đã hoàn toàn yên lòng. Úc Mộ Thành ở trong Tông Nhân Phủ, mỗi ngày đều có đầy đủ cơm nước để sống, cõi lòng bình thản, dưỡng đủ tinh thần, im lặng chờ Tuyên Thụy vào kinh khắc phục khó khăn cuối cùng.
Nhưng lần này, ông trời không lại chiếu cố hắn.
Tuyên Thụy mất tích.
"Không thể nào." Úc Mộ Thành không hổ danh là đã ở trong triều chìm nổi nhiều năm, luyện được một thân công phu. Sau khi hắn nghe Chung Uyển nói xong thì sắc mặt vẫn như thường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ngươi không cần lừa ta."
Chung Uyển lẳng lặng mà nhìn Úc Mộ Thành, "Không tin cũng không sao, ta đi đây."
"Chậm đã!" ngón tay Úc Mộ Thành vô thức giật giật, "Ngươi mới vừa nói... nói Tuyên Thụy mất tích? Cái gì kêu mất tích? Như thế nào sẽ mất tích?"
Chung Uyển nhàn nhạt nói, "Mất tích chính là mất tích, từ đầu tới đuôi đều là do Úc vương gia ngươi kêu to, nói lời chắc nịch rằng Tuyên Thụy còn sống, nhưng ngươi có chứng cứ sao?"
Úc Mộ Thành vội vàng nói, "Tuyên Thụy chính là chứng cứ!"
Chung Uyển nói, "Nhưng hắn hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhóm tông thân hoảng loạn bất an, tất cả mọi người đều bị lời nói suông của ngươi hại."
Úc Mộ Thành sửng sốt, ngữ điệu run rẩy, "Hắn rõ ràng không chết! Là người của ta cứu hắn! Ta sợ Tuyên Thụy lại bị hoàng đế ám sát, âm thầm phái người hộ tống hắn nhập kinh! Người của ta rõ ràng vẫn luôn nói Tuyên Thụy an toàn!"
Chung Uyển lẳng lặng nhìn Úc Mộ Thành, không nói câu nào.
Úc Mộ Thành đột nhiên nhìn về phía Chung Uyển, một lát sau, hắn đã hiểu ra toàn bộ.
Chung Uyển nhìn sắc mặt Úc Mộ Thành trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thương hại nói, "Úc vương gia, ngươi lòng tham không đáy, phải không?"
"Ngươi nguyên bản là có cơ hội đem Tuyên Thụy hoàn toàn chộp vào lòng bàn tay, nhưng vì muốn ta và Tử Hựu ly tâm, ngươi cố ý thả người của Tử Hựu đi theo, họa may sau khi Tuyên Thụy xảy ra chuyện sẽ khiến ta giận chó đánh mèo Tử Hựu." Chung Uyển một câu xé rách tâm sự Úc Mộ Thành, "Vạn nhất Tuyên Thụy thực sự gặp chuyện, tương lai nếu có người truy cứu, ngươi còn có thể đổ lên đầu Úc Xá, một cục đá hạ ba con chim, phải không?"
Huyết sắc trên mặt Úc Mộ Thành triệt để trút hết.
"Đi đến bước này rồi." Chung Uyển trầm giọng nói, "Ngươi còn không quên hại hắn."
Úc Mộ Thành tận lực khống chế cho chính mình bình tĩnh lại, chất vấn nói, "Là các ngươi nửa đường chặn giết Tuyên Thụy? Chung Uyển, Ninh vương năm đó yêu thương ngươi thế nào? Ngươi vì muốn Úc Xá kế vị mà đối đãi nhi tử Ninh vương như vậy sao?!"
Chung Uyển lười giải thích.
Úc Mộ Thành suy tư một lát, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới một người, đột nhiên cao giọng nói, "Người tới! Người tới!"
"Chậm." Chung Uyển lạnh lùng nói, "Ta tới nơi này chính là vì muốn nói cho ngươi, hoàng đế sắp phải băng hà, Tử Hựu đã vào cung."
Úc Mộ Thành lúc này thật đúng là không hiểu "Chậm" đây là có ý tứ gì, hắn mặc kệ Chung Uyển, hoàn toàn thất thố, đứng dậy lạnh giọng gọi người.
Cùng lúc đó, trong cung.
Thần sắc trên mặt Sùng An Đế toát ra lục sắc, hắn kiệt lực mở miệng, phun ra một hơi tiếng "Hổn hển", sau đó mới có thể lại hít vào một hơi.
Ngoài tẩm điện có người quỳ đầy đất, mọi người nức nở không ngừng.
Trong tẩm điện, Úc Xá đứng ở đầu giường, hờ hững nhìn Sùng An Đế.
Bên ngoài có một lão thái giám lật đật tiến vào, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Nghịch tặc Tuyên Thụy kia xác thật là đã chết! Vốn có tìm cũng không về được, nhóm tông thân đều luống cuống!"
Sùng An Đế lập tức mở to mắt, hắn nhìn về phía Úc Xá, cố sức đem cánh tay còn có thể nhúc nhích kia của hắn sờ đến gối đầu, cầm một phong chiếu thư ra.
Sùng An Đế run rẩy tay, đem chiếu thư ném xuống giường, lại cố sức tiếp nhận bút mà lão thái giám đưa cho hắn, ở chăn thượng như quỷ vẽ bùa viết: Đăng cơ, thời gian không còn nhiều, đừng chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, đi tìm Tuyên...
Sùng An Đế khí lực hao hết, ngã ngồi trên giường, viết không nổi nữa.
Úc Xá nhặt chiếu thư trên mặt đất lên, mở ra nhìn kĩ một lần, một lát sau thấp giọng nói, "Ta biết mà."
"Vì sao vẫn luôn nắm chặt ở trong tay, vì sao chậm chạp không chịu giao cho ta." Úc Xá mở ra chiếu thư, nhàn nhạt nói, "Người được chọn làm Hoàng Hậu đều đã định rồi?"
Úc Xá thấp giọng hỏi, "Nếu ta muốn đăng cơ thì tất phải cưới Hoàng Hậu ngươi đã tuyển chọ ta, đúng không?"
Sùng An Đế gắt gao nhìn chằm chằm Úc Xá, ánh mắt lộ ra một tia khoái ý.
Dù cho nhóm tông thân đục nước béo cò, giương nanh múa vuốt náo loạn nhiều ngày như vậy thì sao? Nước không thể một ngày không có vua, mình đi rồi thì lập tức phải có tân đế kế vị. Tuyên Thụy tìm không ra, vậy thì ai còn dám nói nửa chữ "không" với Úc Xá?
Dù cho Úc Mộ Thành ngủ đông nhiều năm thì sao? Kết quả không phải là giỏ tre múc nước, dã tràng se cát?
Dù cho Úc Xá kiệt ngạo khó thuần thì sao? Hắn muốn long ỷ này thì buộc phải thú Hoàng Hậu thì mới có thể cùng nhau tiếp chỉ.
Tuy không thể chặt đứt khả năng Chung Uyển làm quan, nhưng hôn sự của Úc Xá, Sùng An Đế tuyệt đối sẽ không chịu để cho Úc Xá tùy ý làm bậy.
Lão thái giám hầu hạ Sùng An Đế trong lòng run sợ nói: "Thái Tử, Hoàng Thượng lúc trước nói, sợ ngài hồ đồ, tương lai vì Chung thiếu gia không chịu thù Hoàng Hậu, cho nên... Muốn thay ngài an bài chu toàn. Gia thế Hoàng Hậu to lớn, xứng đôi vừa lứa ngài, nghĩ là ngài cũng sẽ không khinh thường mà chậm trễ, như thế... thì ai cũng sẽ vui vẻ."
Úc Xá cười, "Đã tới phong chiếu thư cuối cùng này rồi mà vẫn còn muốn bài bố ta."
Sùng An Đế an tâm thở hổn hển hai hơi, cầm lấy bút lần nữa, ở trên chăn vẽ: Hài tử kia, bị ngươi nắm trong tay, rất tốt, nhưng cũng đừng chậm trễ thời gian nữa, nhóm tông thân lập tức sẽ nhớ tới hắn, đừng để cho bọn họ...
"Yên tâm." Úc Xá cuộn chiếu thư lại ngay ngắn, "Nhóm tông thân dù có phục hồi tinh thần lại, nhớ tới Ninh vương còn có một nhi tử khác thì cũng sẽ không gặp được hắn, đoạt không được hắn."
Úc Xá không chút để ý nói, "Tuyên Du sẽ vẫn luôn ở trong tay ta."
Sùng An Đế cho rằng Úc Xá rốt cuộc đã thỏa hiệp, vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng.
Úc Xá cười, "Cũng chưa từng nghĩ đến phải không?"
Sùng An Đế nghẹn ngào nức nở vài tiếng, tay trái kịch liệt run rẩy.
"Nhóm tông thân đã làm hết chuyện ta vốn phải làm thay ta, bớt cho ta rất nhiều phiền toái."
Úc Xá nhẹ giọng nói, "Nhưng tất cả mọi người chỉ biết nhìn chằm chằm Tuyên Thụy, đều đã quên, Ninh vương còn có một nhi tử khác."
"Ninh vương đã lật lại bản án, vậy thì hai nhi tử của hắn kỳ thật đều giống như nhau."
Sùng An Đế minh bạch Úc Xá đây là đang muốn làm cái gì, thở gấp, không vào nổi một hơi nào.
Úc Xá lại nhìn chiếu thư tỉ mỉ một lần nữa, lẩm bẩm, "Mấy năm nay, tất cả mọi người đều đẩy ta xuống vực sâu..."
"Ta là quân cờ của tất cả các ngươi... Ngươi biết rõ nếu ta thú Hoàng Hậu thì sẽ mất Chung Uyển, sẽ sống không bằng chết, nhưng ngươi vì chút huyết mạch này vẫn là muốn bức ta, muốn ta sau này vẫn chịu sự bài bố của ngươi."
"Ta tại vực sâu này vốn đã nhận mệnh, nhưng Chung Uyển lại đột nhiên nhảy xuống, không chỉ nhảy xuống mà còn muốn lôi kéo ta, cùng ta leo lên trên."
Úc Xá nhìn về phía Sùng An Đế, "Ngươi nên cảm tạ y. Nếu không phải nhờ y, thì kết cục của chuyện này lại càng đáng sợ hơn."
Khóe mắt Sùng An Đế nứt ra, lạnh giọng gào rống.
"Úc Mộ Thành bọn họ cảm thấy mình đối với Tuyên Thụy có ân cứu mạng trước kia, sau đó lại còn có công lập hắn lên ngôi thì có thể yên tâm giam Tuyên Thụy vào trong tay."
"Tuyên Thụy cùng Chung Uyển có khúc mắc không thể hóa giải, cùng ta lại càng là thù mới hận cũ nói không rõ. Nếu hắn kế vị thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Cho nên ta không thể để Tuyên Thụy hồi kinh, nhưng... Tuyên Du thì sao?"
"Muốn dìu dắt hắn lên ngôi quả thật có chút khó khăn, mấy ngày qua phải nhờ nhóm tông thân lăn lộn, hiện tại là thuận nước đẩy thuyền."
"So với những tông thân hắn còn không nhận ra mặt kia, có phải Tuyên Du sẽ càng thân cận với Chung Uyển - người đã dưỡng y từ nhỏ tới lớn, cùng ta - vị đường huynh sẵn sàng chắp tay nhường ngôi hoàng đế cho hắn không?"
"Yên tâm, ta sẽ không đem Tuyên Du làm con rối, ta sẽ vun tài cho hắn, dạy dỗ hắn. Chờ tới lúc hắn thành niên, khi đã thật sự có thể chấp chưởng thiên hạ thì lập tức giao lại hết thảy cho hắn. Ta và Quy Viễn, rốt cuộc cũng đã đem hết thân nợ này trả lại."
"Ta sẽ không bị quá khứ đè nặng, Quy Viễn cũng không cần lại cảm thấy có lỗi với Ninh vương."
"Hai chúng ta sạch sẽ, vĩnh viễn không thiếu ai nữa."
Úc Xá đứng lên, lần đầu tiên tâm bình khí hòa nói chuyện với Sùng An Đế, "Phụ hoàng, từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ tới chuyện muốn ngôi vị hoàng đế này, điều duy nhất ta muốn..."
Trong Tông Nhân Phủ, Chung Uyển nhìn Úc Mộ Thành thất hồn lạc phách, khàn giọng nói, "Tử Hựu chỉ muốn dùng hết khả năng của mình..."
"Đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó."
—— HOÀN...
Lời Editor:
Chương cuối gần 6000 từ đó, gấp đôi bình thường đó...
Hu hu hoàn chính văn rồi, hai tháng trời của tôi, ai khen tôi đi... à đùa thôi.
Còn hai phiên ngoại ngắn để lấp lỗ. Btw sao không ai nhắc chuyện thích khách mấy chương trước vậy...
---
"Vâng, còn có một chuyện." Phùng quản gia hạ giọng nói, "Người bên biệt trang bảo Thái Tử yên tâm, bọn họ trông chừng hai tiểu chủ tử rất kĩ lưỡng. Chuyện nguyên Kiềm An vương qua đời, bọn họ vẫn chưa biết, mấy chuyện loạn thất bát tao trong kinh cũng tuyệt đối sẽ không truyền tới tai bọn họ."
Úc Xá gật gật đầu, "Miệng đều kín một chút, xem trọng song bào thai kia. Nếu không khéo bị bọn họ biết chuyện, cứ mặc kệ bọn họ làm loạn, không có mệnh lệnh của ta thì tuyệt đối không được cho bọn họ hồi kinh."
Phùng quản gia vội gật đầu, "Vâng."
"Còn có." Úc Xá nhìn Chung Uyển bên cạnh, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên nói, "Trên dưới trong phủ, mỗi người được thưởng mười lượng bạc."
"Mười lượng?!" Phùng quản gia hoảng sợ, lão cứng người, cười nói, "Thái Tử chắc không biết đó thôi, hôm qua sau khi thánh chỉ lập trữ được ban xuống đã thưởng rồi. Quản sự mỗi người được tám lượng, hạ nhân mỗi người nhận hai lượng. Tất cả đều ngàn ân vạn tạ, bọn gia tướng còn hận không thể thiến mình, tiếp tục vào cung hầu hạ Thái Tử và thiếu gia đấy!"
Úc Xá muốn nói lại thôi, lắc đầu nói, "Không liên quan chuyện đó, không cần hỏi nhiều, mỗi người mười lượng, cứ thưởng đi."
Chung Uyển cảm thấy có chút mất mặt, cúi đầu uống trà.
Phùng quản gia vô tội nhìn Úc Xá, rồi lại nhìn nhìn Chung Uyển, ngẫm lại chuyện đêm qua, mặt già đỏ lên, "A! Vâng, đây cũng là chuyện đại hỉ, vậy lão nô thay mọi người cảm tạ thế tử trước."
Úc Xá vừa lòng, lại nói, "Cũng đừng bỏ quên biệt trang bên kia, thưởng."
Phùng quản gia đáp ứng, đề nghị nói, "Nói như vậy thì Kiềm An vương phủ cũng nên được thưởng."
Úc Xá tâm tình tốt lên rồi, vẫn còn chưa thỏa mãn, "Tuyên Cảnh bên kia cũng nên được ban thưởng một chút?"
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển thật sự nhịn không nổi nữa, chen miệng nói, "Chuyện này có liên quan gì tới Tuyên Cảnh vô tội kia? Tại sao phải ban thưởng hắn?"
Phùng quản gia vô vị nói, "Vậy Tứ điện hạ có sẽ không vui lắm..."
Úc Xá nghe vậy thì nhạy cảm, nhíu mày, "Hắn dám không biết điều? Hắn ngứa mắt ta và Quy Viễn vui vẻ sao?"
Phùng quản gia tuyệt không dám làm trái tâm ý Úc Xá, vội lớn tiếng nói, "Hắn không dám!"
Phùng quản gia nghiêm mặt nói, "Dù hắn có ngứa mắt, Tứ điện hạ cũng sẽ không dám nói gì!"
Sắc mặt Úc Xá sắc mặt hơi hòa hoãn, hậm hực, "Nếu không phải tại thời cơ không đúng thì chuyện này đều đáng giá phải đại xá thiên hạ, ban thưởng Tuyên Cảnh một chút thì hắn nên mang ơn đội nghĩa mới đúng."
Phùng quản gia nhắm mắt vuốt mông ngựa, "Phải, phải! Chuyện tốt khiến cho thiên hạ mừng vui thế này, Tứ điện hạ lẽ ra phải cao hứng theo. Tứ điện hạ này có làm gì nói gì cũng không được ai để vào mắt, có Thái Tử lúc nào cũng nghĩ cho hắn thì còn gì hơn nữa!"
Chung Uyển thống khổ che mặt, mắt không muốn nhìn nữa.
Tuy Úc Xá vẫn là cảm thấy chưa đủ chính thức chưa đủ náo nhiệt, nhưng e ngại tình cảnh sinh tử hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể làm thế này.
Phùng quản gia lãnh mệnh đi.
Biện viện Úc vương phủ khai khố phòng thưởng bạc, trong triều phong vũ phiêu diêu, kích động sóng ngầm nhiều năm hội tụ trở thành sóng gió động trời, rốt cuộc cũng đào ao nước bẩn chôn sâu dưới đất năm xưa lên, giữa thanh thiên bạch nhật để cho mọi chuyện được vạch trần.
Sùng An Đế nghe xong tin tức do An Quốc trưởng công chúa truyền đến, chết ngất đi. Chờ tới lúc hắn tỉnh lại thì đã qua hai ngày hai đêm. Sùng An Đế hoàn toàn nói không ra lời nữa, hai chân đều không thể động đậy, chỉ còn một cánh tay trái là có thể cố sức khoa tay múa chân hai cái.
Hai ngày hai đêm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đã cho Úc Mộ Thành đủ thời gian.
Tiên đế năm đó sủng ái ấu tử Ninh vương thế nào, kẻ có mắt đều thấy được, càng đừng nói tiên đế cũng từng không ngừng ám chỉ với tông thân lẫn các lão thần rằng ttương lai sẽ lập Ninh vương làm Thái Tử. Sùng An Đế kiêng kị người xưa biết chuyện, sau khi đăng cơ liền bãi quan tất cả lão thần tiền triều, phân phát họ đi. Nhóm tông thân thì hắn không làm gì được, chỉ có thể âm thầm làm suy yếu quyền bính trong tay tông thân, sau đó đưa Tuyên Thụy đến Kiềm An. Lúc đó hắn cũng thuận tiện đuổi đi không ít tông thân làm chướng mắt hắn.
Nhiều năm qua đủ loại đãi ngộ khắt khe, tông thân trên mặt không dám nói cái gì, nhưng không ít người trong lòng sớm đã ôm hận.
Sùng An Đế thành phế nhân, Úc Xá cáo bệnh không ra phủ, nghe nói thân mình cũng không tốt lắm. Bên này giảm bên kia tăng, lúc hoàng quyền suy thoái thì tất có người thừa cơ khởi dậy.
Những người đó đều được Úc Mộ Thành hứa hẹn, vào thời khắc này đều được chia một bát canh mà liên tục đứng lên, cũng nhanh chóng hội tụ thành một đảng.
Chỉ cần một người đầu tiên mở miệng dậy khởi, lá gan mọi người đột nhiên liền lớn lên, bắt đầu minh mục trương đảm* kêu oan cho Ninh vương, viện cớ tra xét chuyện Tuyên Quỳnh mà đặc biệt lật lại bản án cũ năm đó. Tất cả đều muốn trả lại trong sạch cho Ninh vương.
*Minh mục trương đảm: táo bạo trắng trợn.
Chung Uyển ở trong phủ nghe đủ loại tin tức, trong lòng một tia gợn sóng cũng không có.
Năm đó Sùng An Đế nắm trong tay đại quyền, năm đó Chung Uyển bị giam trong ngục chịu bao đau khổ nhục nhã, những người này lại không nói được một câu cho Ninh vương.
Tám năm sau, những người này như bị ai đó đánh thức tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên nhớ tới mình với Ninh vương cũng là chí thân cốt nhục tương liên. Họ bắt đầu lắc mình biến hoá, trở thành một thân hạo nhiên chính khí.
Có người muốn vì Ninh vương lật lại bản án thì tất nhiên cũng có người muốn bảo vệ hoàng quyền.
Sùng An Đế nắm chặt đại quyền nhiều năm qua, tuy hắn cầm giữ triều chính chuyên hành độc đoán, nhưng cũng quả thật đã siết chặt nội các trong lòng bàn tay. Nhóm các thần đều do tự tay Sùng An Đế đề bạt lên, hiện giờ lại cầm chiếu thư cho Úc Xá kế vị, tất nhiên không chịu để cho phái tông thân làm ầm ĩ.
Từ khi Sùng An Đế ngã xuống, ranh giới giữa hai phái dần dần rõ ràng lên, mâu thuẫn cũng từng bước một trở nên gay gắt. Bất quá chỉ qua nửa tháng đã trở thành loại quan hệ giương cung bạt kiếm, nước sôi lửa bỏng, cả hai đều hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc chướng khí mù mịt, An Quốc trưởng công chúa có gặp Úc Xá một lần.
Ngày ấy sau khi từ biệt tại cửa cung, An Quốc trưởng công chúa phi thường xấu hổ, thật sự không biết nên đối mặt Úc Xá thế nào. Nàng nghe nói Úc Xá lâm bệnh không xuống nổi giường, ban đầu cũng chỉ sai người tặng chút dược liệu tới, qua thêm mấy ngày thì tự mình tới biệt viện Úc vương phủ.
An Quốc trưởng công chúa vốn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng Úc Xá chịu gặp nàng.
An Quốc trưởng công chúa bất an nhìn nhìn Chung Uyển, "Tử Hựu, ta có lời muốn nói với một mình ngươi..."
"Không cần." Úc Xá ngồi xuống, bình đạm nói, "Nếu không phải Chung Uyển nghe được chuyện lần trước, cũng sẽ có người thêm mắm thêm muối thuật lại cho y nghe, ta cũng hết đường chối cãi. Công chúa vẫn nên giáp mặt nói đi."
Chung Uyển ngồi xuống bên cạnh, nghĩ nghĩ, không mở miệng.
Một năm qua, mỗi lần Úc Xá gặp An Quốc trưởng công chúa, thì tất nhiên sẽ lại thương tâm một lần.
Nếu không phải vì sợ phá hỏng chuyện quan trọng, nếu không phải sợ An Quốc trưởng công chúa tâm cao khí ngạo không chịu nói chuyện cùng y, Chung Uyển kỳ thật là muốn tự mình ứng phó nàng.
An Quốc trưởng công chúa quan sát hai người, "Thôi, dù sao ta nói với ngươi xong, ngươi khi về cũng muốn nói cho y biết."
An Quốc trưởng công chúa suy nghĩ một lát, nói, "Hôm nay, nhờ bọn họ ẩm ĩ cãi nhau qua lại mà để ta ngoài ý muốn tra xét rõ được một chuyện, việc này đều có liên can tới cả ta và ngươi. Ta tới nói cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi và ta còn hồ đồ."
"Bảy năm trước, có kẻ muốn mượn ta làm đao, nói với ta là ngày đó hài tử trong bụng ta kia, là do hoàng đế âm thầm thi kế, hại ta mất đi."
An Quốc trưởng công chúa cười khổ, "Ta lúc ấy giận tới phát điên, đánh ngươi, lại còn bắt ngươi tới từ đường Úc phủ quỳ, từ lúc đó về sau... tình nghĩa mẫu tử của hai ta hoàn toàn đoạn tuyệt."
"Sau ta lại điều tra rõ ràng, hài tử kia xác thật là do ta tự mình bất cẩn mà làm mất, nhưng ta vẫn luôn không biết rốt cuộc là ai đã thả ra lời đồn thế này. Kẻ đó hại ta rồi lại hại cả ngươi, hôm nay ta rốt cuộc đã biết đó là ai."
An Quốc trưởng công chúa nhìn về phía Úc Xá, cười ảm đạm, "Ngươi tin không? Là Hoàng Thượng, là hoàng huynh tốt của ta, là thân phụ hoàng của ngươi."
Sắc mặt Chung Uyển đại biến, Úc Xá ngớ ngẩn, ngay sau đó một tiếng cười nhạo phát ra
"Là thật."
"Ngày đó, Ninh vương đã chết, mấy hài tử hắn để lại cũng bị Hoàng Thượng ném tới nơi cằn cỗi kia tự sinh tự diệt, hoàng đế cũng không còn băn khoăn nào về họ."
"Chung gia hoàn toàn suy tàn, Ninh vương phủ kẻ chết người đi, không ai còn có thể vạch trần chuyện loạn luân giữa hắn và tiểu Chung phi. Hắn không hề lo lắng hài tử thân thế trái đạo lý này của hắn sẽ hại hắn, nhưng vì hiếm muộn nhi tử nối dõi, hắn muốn nhận hồi ngươi."
"Hoàng đế ngày đó đã có ý niệm lập ngươi lên ngôi, trong mấy cái nhi tử thì chỉ có ngươi là dùng được. Trong lòng hắn kỳ thật đã sớm có lựa chọn, nhưng..." An Quốc trưởng công chúa bật cười, "Nhưng ngươi và ta tình cảm mẫu tử thâm hậu, ngươi là một hài tử ngoan, vô cùng hiếu thuận với ta, cũng vô cùng kính trọng Úc vương."
"Nhi tử không thể thành của người khác, nếu nhi tử có thể kế vị thì cũng không thể tôn người ngoài làm phụ mẫu. Hoàng đế sợ tương lai ta và Úc vương sẽ can thiệp vào triều chính, muốn hoàn toàn chặt đứt tình nghĩa giữa ta và ngươi, làm ngươi chỉ có thể dựa vào một mình hắn, nhưng phải chặt thế nào đây?"
"Kết cục tốt nhất chính là ta tự mình đẩy ngươi cho hắn, biện pháp tốt nhất chính là lấy hài tử bạc mệnh của ta làm mồi dẫn, khiến ta phát cuồng."
"Quả nhiên, ta lửa giận ngập trời, đối xử ngươi lạnh nhạt. Theo kế hoạch ban đầu của hoàng đế, lúc này hắn sẽ lại một lần nữa đón ngươi vào trong cung, giấu kín chuyện xấu xa giữa hắn và tiểu Chung phi, bịa đại một chuyện xưa nào đó, từ từ kể cho ngươi nghe ngươi là thân tử của hắn, thuận lợi khiến ngươi nhận hắn làm phụ hoàng."
"Đây cũng là vì sao ta sau đó lại có thể điều tra rõ hài tử là do bản thân không cẩn thận mà làm mất, bởi vì kết cục vốn được định là sau khi ta điều tra rõ chân tướng rồi thì sẽ hối tiếc, nhưng rốt cuộc cũng không thể tu bổ quan hệ giữa ta và ngươi nữa. Ngươi mất mẫu thân thì mới có thể tiến thêm một bước để thân cận với hoàng đế."
"Nhưng cố tình, ở giữa lại xảy ra chuyện."
An Quốc trưởng công chúa gắt gao nắm chặt khăn, "Úc Mộ Thành biết chuyện."
"Tuyên Quỳnh còn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng Úc Mộ Thành làm sao chịu để hoàng đế lập ngươi lên ngôi? Hắn xen vào, bày ra vô số manh mối, dẫn ngươi, câu ngươi, khiến ngươi tra xét thuận lợi chuyện năm đó."
"Bằng không, ngươi lúc ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể tra ra được rõ ràng?"
An Quốc trưởng công chúa tim đập nhanh nói, "Bàn tính như ý của Hoàng đế rơi vào khoảng không, một bước bất cẩn làm cho tiêu tan..."
Sau chuyện đó, Úc Xá thoát thai hoán cốt, thành một người khác.
Dù cho đã sớm mơ hồ đoán được, nghe An Quốc trưởng công chúa nói ra như vậy, Chung Uyển vẫn là nhịn không được mà giận tới đôi tay phát run.
Tử Hựu thiện lương, cứ như vậy mà bị những người này một đao lại một đao, đâm cho thương tâm như bây giờ.
"Mấy năm nay chuyện hài tử luôn khiến ta canh cánh trong lòng, trời xui đất khiến lại khiến cho ta và ngươi tình cảm đoạn tuyệt, đấy càng là mối hận lớn trong lòng ta." An Quốc trưởng công chúa đứng dậy nói, "Đến bây giờ biết rõ mọi chuyện, ta nhất thời cũng không biết nên oán ai, mặc kệ hiện giờ là giúp hoàng huynh hay là giúp Úc vương, ta đều không cam lòng. Tử Hựu... ta thật sự mệt lắm rồi."
An Quốc trưởng công chúa tự giễu nói, "Dù sao cũng đã loạn đến ngày hôm nay, ta đều tương trợ cả hai bên, vô luận tương lai ai trong các ngươi kế vị, dù có e ngại tình cảm của mình cũng sẽ không đến mức giết ta. Thôi, ta mặc kệ."
An Quốc trưởng công chúa tiến ra, mỏi mệt xoay người nhìn Úc Xá, "Năm đó... Úc vương nạp thiếp, lại liên tiếp sinh hạ thứ tử, ngươi vì ta mà chống đối hắn vài lần, ta nói với ngươi là không cần nhiều lời với hắn, ngươi nói..."
An Quốc trưởng công chúa nói, "Ngươi nói, thân là nhi tử, sao có thể không bảo vệ mẫu thân?"
"Nhưng sau đó..." nước mắt An Quốc trưởng công chúa chảy xuống, "Lúc ngươi sống không bằng chết, ta biết rõ không phải ngươi sai, nhưng lại khiến ngươi thương tâm nhiều năm như vậy. Tử Hựu... là do mẫu thân không tốt, ta vậy mà lại chưa từng muốn che chở ngươi."
Yết hầu Chung Uyển nghẹn ngào, giờ nói lời này còn có ích gì?!
An Quốc trưởng công chúa rốt cuộc cũng đi rồi.
Chung Uyển hít sâu một hơi, đi đến bên người Úc Xá, cẩn thận kéo tay hắn, không đợi Chung Uyển mở miệng, Úc Xá đã đạm nhiên cười, "Không sao."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, bật cười, "Thật không phải đang an ủi ngươi, không biết sao lần này ta không khó chịu một chút nào."
Chung Uyển sững người, nhịn rồi lại nhịn, nước mắt vẫn cứ uốn lượn chảy xuống.
Chung Uyển cúi đầu, không tiếng động nghẹn ngào.
"Ta hiểu, ngươi đang khó chịu thay ta." Úc Xá móc khăn ra lau lau cho Chung Uyển, thấp giọng nói, "Có chuyện, ta đã sớm muốn nói cho ngươi, nhưng thời cơ chưa tới, có hứa hẹn suông cũng không có ý nghĩa gì, hôm nay... ta cảm giác thời cơ rốt cuộc đã tới rồi."
Chung Uyển ngước mắt nhìn Úc Xá, môi hơi hơi động.
Ánh mắt hai người giao nhau, Úc Xá ngoài ý muốn ngẩn ra, thấp giọng nói, "Ngươi kỳ thật đã sớm đoán được, có phải không?"
Chung Uyển gắt gao nắm chặt cổ tay Úc Xá, giọng khàn khàn, "Ngươi, ngươi nghĩ cho kĩ lại đi."
Úc Xá tiêu sái cười, "Đã sớm nghĩ kĩ rồi."
An Quốc trưởng công chúa ngoài mặt cáo ốm, lui ra ngoài loạn cục bên trong, bế quan không ra.
Ba ngày sau, bằng nhân chứng vật chứng do Úc Mộ Thành đưa ra, chuyện Sùng An Đế năm đó cấu kết tiểu Chung phi ám sát tiên đế đã tra ra được manh mối. Hắn cùng thứ mẫu tư thông sát phụ, hành thích vua, tất cả bằng chứng đột ngột được bày ra trước mặt mọi người. Nhóm các thần muốn biện bạch cũng không được, đảng tông thân mở mày mở mặt, sau đó thì lòng đầy căm phẫn, nhất quyết phải cho tiên đế một câu trả lời hợp lý.
Úc Mộ Thành hành sự chu đáo, chặt chẽ lại cẩn thận, phàm là nhắc đến chuyện năm đó đều chỉ xưng "Nghe nói" cùng "Lường trước", chỉ bày ra hết vật chứng tung, mọi chuyện liên quan đều do những người khác tra ra. Nếu có người hỏi đến hắn, Úc Mộ Thành lập tức thề thốt phủ nhận, chỉ nói nhiều năm qua hắn đã sớm hoài nghi, nhưng sự tình quan trọng, hắn vẫn luôn chưa dám tra rõ.
Không ngờ qua bao nhiêu năm, hắn cái gì cũng đều không biết, nhưng lại có thể ma xui quỷ khiến mà kiếm được chứng cứ.
Tất cả mọi người đều minh bạch Úc Mộ Thành đang nói dối, nhưng người theo đảng Sùng An Đế lại không làm gì được hắn, nhóm tông thân thì càng là chỉ hươu bảo ngựa, trong lúc nhất thời Úc Mộ Thành thế mà lại trở thành đại trung thần.
Hết thảy đều phát sinh theo đúng Úc Mộ Thành chờ mong, Sùng An Đế bị chọc tức tới ngất xỉu vài lần, rồi lại sống lại vài lần, tuy dây dưa dây cà nhưng vẫn luôn không chết được. Tuy vậy, quyền bính trong tay hắn đã mất hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần tử mình nể trọng từ bỏ mọi chuyện.
Thứ cắt đứt cọng rơm sinh mạng cuối cùng của Sùng An Đế là một kiện di vật của tiên đế.
Nội Vụ Phủ mở khố phòng năm xưa trong cung ra, tìm được một kiện áo cũ.
Sau khi tiên đế chết, mấy thứ này không bị thiêu thì cũng bị chôn theo, trùng hợp lại còn sót một kiện xiêm y được cung nhân nhầm lẫn bỏ vào rương sách, bị gửi vào đây.
Trên áo cũ dính chút dược tí, là do tiên đế khi bệnh nặng nôn mửa mà dính lên.
Bọn họ thỉnh thái y cùng nhóm lão ngỗ tác kiểm tra, trong dược tí xác thật có độc.
Người của Sùng An Đế vẫn luôn cắn chết không buông, bảo tiên đế xác thật là bệnh nặng mà chết. Kiện áo cũ này áo vừa xuất ra, mọi người hết đường chối cãi.
Vài vị chấp chưởng trong kinh có binh quyền tướng lãnh đều là thuần thần, ban đầu còn hợp lực để đàn áp phái tông thân, cho nên dù nhóm tông thân có càn rỡ thế nào thì cũng vô pháp bức vua thoái vị. Nhưng hiện giờ tang chứng cho việc Sùng An Đế hành thích vua đều đã được xác thực, vài vị thuần thần nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Sùng An Đế chấp chưởng hoàng quyền, mọi người lý ra nên thề sống thế chết nguyện trung thành, nhưng tiên đế không phải cũng là hoàng đế sao? Có nên tiếp tục nguyện trung thành với người mưu sát hoàng đế không?
Trong khi giằng co, Kiềm An quan viên bẩm báo nói là đã tìm được tung tích của nguyên Kiềm An vương. Nguyên Kiềm An vương Tuyên Thụy thật ra là bị Sùng An Đế phái người ám sát, chỉ là được ông trời phù hộ, Tuyên Thụy đại nạn chưa chết.
Sùng An Đế trước giết tiên đế, sau lại oan sát Ninh vương, hiện giờ ngay cả trưởng tử của Ninh vương cũng không buông tha. Bao nhiêu chuyện ác khiến cho nhóm tông thân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thề muốn nghênh đón Tuyên Thụy hồi kinh. Còn chuyện lập ai lên ngôi thì muốn nghị luận một lần nữa.
Đi đến này một bước này rồi, phái của Sùng An Đế đã không còn kế khả thi nào nữa.
Tuy Úc Mộ Thành còn chưa được ra khỏi Tông Nhân Phủ, nhưng hắn một chút cũng không lo lắng.
Dù còn phải bị giam lỏng một thời gian thì sao? Tuyên Thụy muốn kế vị thì phải thả hắn trước mới được.
Úc Mộ Thành đàn tinh cực lự mấy tháng nay, rốt cuộc trần ai lạc định, hắn đã hoàn toàn yên lòng. Úc Mộ Thành ở trong Tông Nhân Phủ, mỗi ngày đều có đầy đủ cơm nước để sống, cõi lòng bình thản, dưỡng đủ tinh thần, im lặng chờ Tuyên Thụy vào kinh khắc phục khó khăn cuối cùng.
Nhưng lần này, ông trời không lại chiếu cố hắn.
Tuyên Thụy mất tích.
"Không thể nào." Úc Mộ Thành không hổ danh là đã ở trong triều chìm nổi nhiều năm, luyện được một thân công phu. Sau khi hắn nghe Chung Uyển nói xong thì sắc mặt vẫn như thường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ngươi không cần lừa ta."
Chung Uyển lẳng lặng mà nhìn Úc Mộ Thành, "Không tin cũng không sao, ta đi đây."
"Chậm đã!" ngón tay Úc Mộ Thành vô thức giật giật, "Ngươi mới vừa nói... nói Tuyên Thụy mất tích? Cái gì kêu mất tích? Như thế nào sẽ mất tích?"
Chung Uyển nhàn nhạt nói, "Mất tích chính là mất tích, từ đầu tới đuôi đều là do Úc vương gia ngươi kêu to, nói lời chắc nịch rằng Tuyên Thụy còn sống, nhưng ngươi có chứng cứ sao?"
Úc Mộ Thành vội vàng nói, "Tuyên Thụy chính là chứng cứ!"
Chung Uyển nói, "Nhưng hắn hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhóm tông thân hoảng loạn bất an, tất cả mọi người đều bị lời nói suông của ngươi hại."
Úc Mộ Thành sửng sốt, ngữ điệu run rẩy, "Hắn rõ ràng không chết! Là người của ta cứu hắn! Ta sợ Tuyên Thụy lại bị hoàng đế ám sát, âm thầm phái người hộ tống hắn nhập kinh! Người của ta rõ ràng vẫn luôn nói Tuyên Thụy an toàn!"
Chung Uyển lẳng lặng nhìn Úc Mộ Thành, không nói câu nào.
Úc Mộ Thành đột nhiên nhìn về phía Chung Uyển, một lát sau, hắn đã hiểu ra toàn bộ.
Chung Uyển nhìn sắc mặt Úc Mộ Thành trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thương hại nói, "Úc vương gia, ngươi lòng tham không đáy, phải không?"
"Ngươi nguyên bản là có cơ hội đem Tuyên Thụy hoàn toàn chộp vào lòng bàn tay, nhưng vì muốn ta và Tử Hựu ly tâm, ngươi cố ý thả người của Tử Hựu đi theo, họa may sau khi Tuyên Thụy xảy ra chuyện sẽ khiến ta giận chó đánh mèo Tử Hựu." Chung Uyển một câu xé rách tâm sự Úc Mộ Thành, "Vạn nhất Tuyên Thụy thực sự gặp chuyện, tương lai nếu có người truy cứu, ngươi còn có thể đổ lên đầu Úc Xá, một cục đá hạ ba con chim, phải không?"
Huyết sắc trên mặt Úc Mộ Thành triệt để trút hết.
"Đi đến bước này rồi." Chung Uyển trầm giọng nói, "Ngươi còn không quên hại hắn."
Úc Mộ Thành tận lực khống chế cho chính mình bình tĩnh lại, chất vấn nói, "Là các ngươi nửa đường chặn giết Tuyên Thụy? Chung Uyển, Ninh vương năm đó yêu thương ngươi thế nào? Ngươi vì muốn Úc Xá kế vị mà đối đãi nhi tử Ninh vương như vậy sao?!"
Chung Uyển lười giải thích.
Úc Mộ Thành suy tư một lát, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới một người, đột nhiên cao giọng nói, "Người tới! Người tới!"
"Chậm." Chung Uyển lạnh lùng nói, "Ta tới nơi này chính là vì muốn nói cho ngươi, hoàng đế sắp phải băng hà, Tử Hựu đã vào cung."
Úc Mộ Thành lúc này thật đúng là không hiểu "Chậm" đây là có ý tứ gì, hắn mặc kệ Chung Uyển, hoàn toàn thất thố, đứng dậy lạnh giọng gọi người.
Cùng lúc đó, trong cung.
Thần sắc trên mặt Sùng An Đế toát ra lục sắc, hắn kiệt lực mở miệng, phun ra một hơi tiếng "Hổn hển", sau đó mới có thể lại hít vào một hơi.
Ngoài tẩm điện có người quỳ đầy đất, mọi người nức nở không ngừng.
Trong tẩm điện, Úc Xá đứng ở đầu giường, hờ hững nhìn Sùng An Đế.
Bên ngoài có một lão thái giám lật đật tiến vào, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Nghịch tặc Tuyên Thụy kia xác thật là đã chết! Vốn có tìm cũng không về được, nhóm tông thân đều luống cuống!"
Sùng An Đế lập tức mở to mắt, hắn nhìn về phía Úc Xá, cố sức đem cánh tay còn có thể nhúc nhích kia của hắn sờ đến gối đầu, cầm một phong chiếu thư ra.
Sùng An Đế run rẩy tay, đem chiếu thư ném xuống giường, lại cố sức tiếp nhận bút mà lão thái giám đưa cho hắn, ở chăn thượng như quỷ vẽ bùa viết: Đăng cơ, thời gian không còn nhiều, đừng chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, đi tìm Tuyên...
Sùng An Đế khí lực hao hết, ngã ngồi trên giường, viết không nổi nữa.
Úc Xá nhặt chiếu thư trên mặt đất lên, mở ra nhìn kĩ một lần, một lát sau thấp giọng nói, "Ta biết mà."
"Vì sao vẫn luôn nắm chặt ở trong tay, vì sao chậm chạp không chịu giao cho ta." Úc Xá mở ra chiếu thư, nhàn nhạt nói, "Người được chọn làm Hoàng Hậu đều đã định rồi?"
Úc Xá thấp giọng hỏi, "Nếu ta muốn đăng cơ thì tất phải cưới Hoàng Hậu ngươi đã tuyển chọ ta, đúng không?"
Sùng An Đế gắt gao nhìn chằm chằm Úc Xá, ánh mắt lộ ra một tia khoái ý.
Dù cho nhóm tông thân đục nước béo cò, giương nanh múa vuốt náo loạn nhiều ngày như vậy thì sao? Nước không thể một ngày không có vua, mình đi rồi thì lập tức phải có tân đế kế vị. Tuyên Thụy tìm không ra, vậy thì ai còn dám nói nửa chữ "không" với Úc Xá?
Dù cho Úc Mộ Thành ngủ đông nhiều năm thì sao? Kết quả không phải là giỏ tre múc nước, dã tràng se cát?
Dù cho Úc Xá kiệt ngạo khó thuần thì sao? Hắn muốn long ỷ này thì buộc phải thú Hoàng Hậu thì mới có thể cùng nhau tiếp chỉ.
Tuy không thể chặt đứt khả năng Chung Uyển làm quan, nhưng hôn sự của Úc Xá, Sùng An Đế tuyệt đối sẽ không chịu để cho Úc Xá tùy ý làm bậy.
Lão thái giám hầu hạ Sùng An Đế trong lòng run sợ nói: "Thái Tử, Hoàng Thượng lúc trước nói, sợ ngài hồ đồ, tương lai vì Chung thiếu gia không chịu thù Hoàng Hậu, cho nên... Muốn thay ngài an bài chu toàn. Gia thế Hoàng Hậu to lớn, xứng đôi vừa lứa ngài, nghĩ là ngài cũng sẽ không khinh thường mà chậm trễ, như thế... thì ai cũng sẽ vui vẻ."
Úc Xá cười, "Đã tới phong chiếu thư cuối cùng này rồi mà vẫn còn muốn bài bố ta."
Sùng An Đế an tâm thở hổn hển hai hơi, cầm lấy bút lần nữa, ở trên chăn vẽ: Hài tử kia, bị ngươi nắm trong tay, rất tốt, nhưng cũng đừng chậm trễ thời gian nữa, nhóm tông thân lập tức sẽ nhớ tới hắn, đừng để cho bọn họ...
"Yên tâm." Úc Xá cuộn chiếu thư lại ngay ngắn, "Nhóm tông thân dù có phục hồi tinh thần lại, nhớ tới Ninh vương còn có một nhi tử khác thì cũng sẽ không gặp được hắn, đoạt không được hắn."
Úc Xá không chút để ý nói, "Tuyên Du sẽ vẫn luôn ở trong tay ta."
Sùng An Đế cho rằng Úc Xá rốt cuộc đã thỏa hiệp, vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng.
Úc Xá cười, "Cũng chưa từng nghĩ đến phải không?"
Sùng An Đế nghẹn ngào nức nở vài tiếng, tay trái kịch liệt run rẩy.
"Nhóm tông thân đã làm hết chuyện ta vốn phải làm thay ta, bớt cho ta rất nhiều phiền toái."
Úc Xá nhẹ giọng nói, "Nhưng tất cả mọi người chỉ biết nhìn chằm chằm Tuyên Thụy, đều đã quên, Ninh vương còn có một nhi tử khác."
"Ninh vương đã lật lại bản án, vậy thì hai nhi tử của hắn kỳ thật đều giống như nhau."
Sùng An Đế minh bạch Úc Xá đây là đang muốn làm cái gì, thở gấp, không vào nổi một hơi nào.
Úc Xá lại nhìn chiếu thư tỉ mỉ một lần nữa, lẩm bẩm, "Mấy năm nay, tất cả mọi người đều đẩy ta xuống vực sâu..."
"Ta là quân cờ của tất cả các ngươi... Ngươi biết rõ nếu ta thú Hoàng Hậu thì sẽ mất Chung Uyển, sẽ sống không bằng chết, nhưng ngươi vì chút huyết mạch này vẫn là muốn bức ta, muốn ta sau này vẫn chịu sự bài bố của ngươi."
"Ta tại vực sâu này vốn đã nhận mệnh, nhưng Chung Uyển lại đột nhiên nhảy xuống, không chỉ nhảy xuống mà còn muốn lôi kéo ta, cùng ta leo lên trên."
Úc Xá nhìn về phía Sùng An Đế, "Ngươi nên cảm tạ y. Nếu không phải nhờ y, thì kết cục của chuyện này lại càng đáng sợ hơn."
Khóe mắt Sùng An Đế nứt ra, lạnh giọng gào rống.
"Úc Mộ Thành bọn họ cảm thấy mình đối với Tuyên Thụy có ân cứu mạng trước kia, sau đó lại còn có công lập hắn lên ngôi thì có thể yên tâm giam Tuyên Thụy vào trong tay."
"Tuyên Thụy cùng Chung Uyển có khúc mắc không thể hóa giải, cùng ta lại càng là thù mới hận cũ nói không rõ. Nếu hắn kế vị thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Cho nên ta không thể để Tuyên Thụy hồi kinh, nhưng... Tuyên Du thì sao?"
"Muốn dìu dắt hắn lên ngôi quả thật có chút khó khăn, mấy ngày qua phải nhờ nhóm tông thân lăn lộn, hiện tại là thuận nước đẩy thuyền."
"So với những tông thân hắn còn không nhận ra mặt kia, có phải Tuyên Du sẽ càng thân cận với Chung Uyển - người đã dưỡng y từ nhỏ tới lớn, cùng ta - vị đường huynh sẵn sàng chắp tay nhường ngôi hoàng đế cho hắn không?"
"Yên tâm, ta sẽ không đem Tuyên Du làm con rối, ta sẽ vun tài cho hắn, dạy dỗ hắn. Chờ tới lúc hắn thành niên, khi đã thật sự có thể chấp chưởng thiên hạ thì lập tức giao lại hết thảy cho hắn. Ta và Quy Viễn, rốt cuộc cũng đã đem hết thân nợ này trả lại."
"Ta sẽ không bị quá khứ đè nặng, Quy Viễn cũng không cần lại cảm thấy có lỗi với Ninh vương."
"Hai chúng ta sạch sẽ, vĩnh viễn không thiếu ai nữa."
Úc Xá đứng lên, lần đầu tiên tâm bình khí hòa nói chuyện với Sùng An Đế, "Phụ hoàng, từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ tới chuyện muốn ngôi vị hoàng đế này, điều duy nhất ta muốn..."
Trong Tông Nhân Phủ, Chung Uyển nhìn Úc Mộ Thành thất hồn lạc phách, khàn giọng nói, "Tử Hựu chỉ muốn dùng hết khả năng của mình..."
"Đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó."
—— HOÀN...
Lời Editor:
Chương cuối gần 6000 từ đó, gấp đôi bình thường đó...
Hu hu hoàn chính văn rồi, hai tháng trời của tôi, ai khen tôi đi... à đùa thôi.
Còn hai phiên ngoại ngắn để lấp lỗ. Btw sao không ai nhắc chuyện thích khách mấy chương trước vậy...
Bình luận facebook