Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 44
Editor: Miri
---
Chung Uyển không phải là không muốn sớm đi gặp Úc Xá, y thật sự bị vướng chân.
Tuyên Cảnh đánh tới cửa rồi.
Hôm qua, Lâm Tư thay y xuất thành một chuyến. Hắn sợ Chung Uyển gấp gáp, không chuẩn bị xe, tự mình cưỡi ngựa đi rồi quay lại. Dù thân thể hắn cường tráng đi nữa cũng mỏi nhừ, hôm sau mới dậy trễ một chút. Bên này mới vừa rời khỏi giường, bên ngoài Tuyên Cảnh cũng đã vào phủ.
Lâm Tư vội mặc thêm y phục, lập tức chui vào phòng Chung Uyển trốn.
"Ngươi..." Chung Uyển cũng đau đầu không thôi, "Trốn tránh thì làm được gì? Không muốn gặp hắn nói cho rõ ràng?"
Mắt Lâm Tư đỏ lên, lắc lắc đầu, khoa tay múa chân: Chưa chắc điện hạ tới đây để tìm ta, dù có vậy thật thì ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lại hắn.
"Ngươi chiếm tiện nghi người ta, tất nhiên phải xấu hổ rồi!" Nói là nói như vậy, nhưng Chung Uyển luôn luôn bênh vực người thân của mình, sẽ không bức bách Lâm Tư cái gì, thấp giọng phân phó, "Tới viện của Tuyên Du đi."
Tuyên Cảnh cùng lắm sẽ xông vào viện của Chung Uyển, Tuyên Du bên kia, đặc biệt là Tuyên Từ Tâm bên kia, hắn cũng sẽ không tự tiện xông vào.
Chung Uyển sửa sang lại y quan, ra ngoài nghênh đón.
Chung Uyển đem chuyện của Lâm Tư nhai qua nhai lại trong bụng để chuẩn bị ứng phó Tuyên Cảnh cho tốt, không ngờ Tuyên Cảnh lại mở miệng trước, giận dữ nói: "Người bịa chuyện Úc Xá có phải là ngươi không?!"
Chung Uyển bị hỏi tới ngớ ngẩn.
Nhiều năm không gặp, Chung Uyển không thể tưởng tượng nổi chuyện đầu tiên y nói với Tuyên Cảnh sẽ là chuyện này.
Chung Uyển định ấn theo quy củ mà hành lễ với Tuyên Cảnh, Tuyên Cảnh tức giận nói: "Ngươi bớt ra vẻ đi!"
Chung Uyển thở dài, cũng lười hành lễ, xua xua tay sai người bưng trà lên cho Tuyên Cảnh, tận lực làm bộ dáng khiêm nhường, "Không biết Tứ điện hạ đang nói đến chuyện gì? Ta mấy ngày nay đóng cửa không xuất phủ, cũng không biết bên ngoài có..."
"Đừng giả vờ với ta! Tuyên Quỳnh bị kẻ khác hất vào đầu một chậu nước bẩn, bây giờ còn đang tới làm phiền ta, tố cáo tội trạng của ta với phụ hoàng, nói là ta xếp nhân thủ vào phủ của hắn, nói là ta muốn bình chân như vại, dẫn dắt hắn cùng Úc Xá ngao cò đánh nhau." Tuyên Cảnh tức muốn dậm chân, "Ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này hơn phân nửa là do ngươi làm!"
Chung Uyển: "..."
Đúng là Chung Uyển có động tay chân, nhưng Chung Uyển chỉ làm cái "Mười lăm", còn cái "Mùng một" trước đó là bút tích của ai, Chung Uyển thật sự không rõ lắm.
Chung Uyển thành thật đáp: "Ta quả thật không biết."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Tuyên Cảnh mắt không nhìn, mũi không ngửi, tiếp tục bảo, "Chuyện phòng the của Úc Xá thì chắc chắn ngươi biết, không phải ngươi nói, còn có thể là ai nói?"
Chung Uyển nháo tâm, đã qua nhiều năm rồi, tại sao Tuyên Cảnh vẫn ngu xuẩn như vậy?
Chung Uyển vừa nghĩ cách đuổi khéo Tuyên Cảnh, vừa khách khí nói: "Mấy chuyện kín đáo của Úc tiểu vương gia, ta làm sao biết được."
"A... Lúc trước hắn mua ngươi, không minh bạch cùng ngươi ở một chỗ hết nửa năm, bây giờ ngươi nói ngươi trong sạch, ai tin?" Tuyên Cảnh khinh thường nhìn nhìn Chung Uyển, "Tật xấu kia chắc là của ngươi đúng không? Ngươi có thì thôi đi, còn có thể lây cho người khác, làm cho... làm cho người khác cũng như vậy!"
Chung Uyển hít sâu một hơi, nhìn nhìn bên ngoài... Tuyên Cảnh không đem theo bao nhiêu tôi tớ, đem hắn đi đánh một trận cũng không khó, chỉ là đánh xong rồi thì hơi khó giải quyết hậu họa.
Chung Uyển quyết tâm không so đo với người thiếu đầu óc, cười: "Có lẽ thật sự là bệnh lây được, vậy điện hạ ở chỗ ta thế này, sợ cũng không ổn lắm."
Tuyên Cảnh cảnh giác nhìn Chung Uyển một cái, nhíu mày: "Ngươi đừng khinh ta! Ta không giống với các ngươi! Không có cái tật xấu kia."
Chung Uyển gật đầu: "Hy vọng là không, điện hạ còn có gì muốn hỏi sao?"
"Ai hỏi ngươi! Ta đã đoán được là do ngươi làm, nên mới tới đây khiển trách ngươi! Chuyện mình làm thì nhận, đừng có đổ lên đầu ta!" Tuyên Cảnh giận sôi máu, "Ta cũng không giống như Tuyên Quỳnh kiêng kị cái ngoại gia Úc vương phủ này, ta không sợ!"
Chung Uyển nhìn Tuyên Cảnh thôi còn thấy mệt thay hắn, Chung Uyển còn băn khoăn muốn đi gặp Úc Xá. Mười ngày mới có thể gặp một lần, không thể để chậm trễ vì mấy chuyện này, thở dài nói: "Điện hạ... ngươi cố ý tới chỗ ta, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Tuyên Cảnh bị Chung Uyển chọc trúng tâm sự, nhất thời á khẩu không trả lời được, miễn cưỡng uống một ngụm trà, sau mới nhíu mày nói: "Lâm Tư đâu? Nhanh giao hắn ra đây!"
Con ngươi Chung Uyển hơi hơi khẽ động, nói: "Mấy ngày trước, hắn quả thật có tới chỗ ta."
Mắt Tuyên Cảnh sáng lên, Chung Uyển tiếp tục nói: "Nhưng hắn quỳ xuống, nói với ta là hắn đã làm chuyện không thỏa đáng, đắc tội điện hạ nên bị điện hạ đuổi đi. Hắn nói xong rồi đi mất."
Tuyên Cảnh ngây người: "Đi đâu vậy?"
"Không biết." Chung Uyển hỏi lại, "Điện hạ không phải nói là không muốn gặp lại hắn sao?"
Tuyên Cảnh nghẹn lời, mơ hồ nói, "Hắn biết ta đang gặp nhiều chuyện như vậy, sao ta có thể để hắn tùy tiện chạy loạn?"
Chung Uyển gật đầu: "Vậy thì ta vô pháp, hắn lúc ấy thất hồn lạc phách, chỉ nói mà không đáp, thuật lại sự tình cho ta xong thì đi mất, vẫn chưa báo cho ta muốn đi đâu."
Tuyên Cảnh nghi ngờ nhìn Chung Uyển: "Thật không?"
Chung Uyển thản nhiên nói: "Không giấu gì điện hạ, ta cũng đang tìm hắn. Điện hạ nếu tìm được hắn thì xin hãy nói cho ta một tiếng, để cho ta yên tâm."
Tuyên Cảnh trầm mặc một lát, bực bội nói: "Chờ tìm được rồi nói sau."
Chung Uyển nhìn Tuyên Cảnh một lát, nói: "Điện hạ, năm đó, ngươi từng muốn chuộc ta ra ngục..."
"Ngươi đừng nghĩ nhiều!" Tuyên Cảnh vội cao giọng nói, "Ta lúc ấy còn trẻ! Đầu óc nhất thời rối loạn mới nổi lên cái ý niệm hồ đồ kia! Ta một chút cũng đều không muốn chạm vào ngươi! Dù có mua được ngươi thì tám phần cũng là đem ngươi đánh một trận, sau đó sắp xếp một chỗ cho ngươi an phận, vậy thôi."
Chung Uyển mỉm cười: "Ta biết, ta cũng như cũ cảm kích ngươi."
Tuyên Cảnh hậm hực, "Ta lúc ấy thật sự cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, bạc còn không có tích đủ, trước đã bị mẫu phi giáo huấn một trận, sau này lại còn bị Úc Xá chất vấn, ta trêu chọc ai thế không biết..."
Chung Uyển đột nhiên nhìn về phía Tuyên Cảnh, "Úc tiểu vương gia chất vấn điện hạ?"
"A." Tuyên Cảnh khinh thường nói, "Kẻ điên từ nhỏ đã là kẻ điên..."
Chung Uyển tim đập hơi nhanh hơn một chút, nói, "Thỉnh điện hạ nói kĩ càng."
Tuyên Cảnh chán ghét nhìn Chung Uyển một cái: "Vì cái gì ta lại muốn nói chuyện của hắn?"
Chung Uyển kiềm chế lửa giận, "Nếu ta có tin tức của Lâm Tư, ta sẽ lập tức phái người báo cho điện hạ."
Sắc mặt Tuyên Cảnh cứng đờ.
Tuyên Cảnh sờ sờ mũi hồi tưởng một lát, nói cho Chung Uyển nghe, xong rồi lại bảo: "Ngươi nói xem, có phải hắn từ nhỏ đã bị điên không? Người bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ta đã sớm nói với mẫu phi rồi! Hắn từ nhỏ đã có gì đó không đúng! Ta còn muốn nói với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng bất công, không chịu nghe..."
Chung Uyển không còn tâm tư ứng phó Tuyên Cảnh, y đứng dậy, mất hồn mất vía nói: "Điện hạ yên tâm, có tin tức Lâm Tư thì ta liền... ta liền lập tức phái người báo cho điện hạ."
Tuyên Cảnh bất mãn Chung Uyển đột nhiên hạ lệnh đuổi khách với mình, nhưng lại nhớ mình còn chính sự cần phải làm, không thể chấp nhặt với Chung Uyển, hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Chung Uyển ở trong viện tìm hai vòng, tìm không thấy Lâm Tư, đoán chắc là hắn trốn rồi nên không tìm nữa. Y sai tôi tớ báo cho Tuyên Từ Tâm một tiếng, còn mình thì ra cửa.
Tại biệt viện Úc vương phủ, Chung Uyển vừa xuống xe ngựa đã bị người nghênh đón thúc giục mời vào nội viện.
"Chung thiếu gia, ngươi tới rồi." Phùng quản gia sốt ruột tới úa mồ hôi đầu, nhỏ giọng nói, "Từ buổi sáng tới giờ thế tử lâu lâu lại hỏi bao lâu rồi, mới vừa nãy không biết lại bị gì mà sau khi hắn vừa hỏi xong một canh giờ, hắn đột nhiên nổi giận, ánh mắt không đúng lắm, có chút hoảng hốt... Thế tử lại đột nhiên hỏi, hàn thực tán còn không."
Trong lòng Chung Uyển trở nên căng thẳng, "Ngươi đưa cho hắn rồi?!"
"Đương nhiên không đưa! Trong phủ đã sớm không còn cái loại dược này. Vương gia chúng ta ngày đó cũng tra xét vài lần, trong kinh cũng đã sớm không bán nữa, nhưng đa số đại phu đều có thể phối ra loại dược kia, nếu thế tử muốn thì tất nhiên có thể làm ra." Phùng quản gia khổ sở, "Chung thiếu gia, tuy hai năm qua thế tử không có ăn loại đồ vật này, nhưng ngươi cũng đừng dày vò hắn... Không thể để hắn lại điên như trước kia."
Chung Uyển nhíu mày: "Trong phủ đột nhiên có người tới... Ta biết rồi."
Phùng quản gia lui ra, Chung Uyển tự mình vào thư phòng.
Úc Xá đang đọc sách.
Úc Xá tay phải lật sách, tay trái đặt trên án thư, ngón trỏ tay trái gõ gõ mặt bàn liên tục, tựa như đang lo sợ cái gì.
Chung Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Thế tử."
Bàn tay trái của Úc Xá dán chặt lên án thư, bất động.
Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, trầm giọng nói: "Tới sớm như vậy?"
Khóe miệng Chung Uyển hơi hơi cong lên, nhưng trong lòng thắt lại.
Chung Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Lúc đầu còn muốn tới sớm hơn, nhưng Tứ điện hạ đột nhiên tới phủ chúng ta, không còn cách nào khác... đành phải đi trễ một chút."
Không biết có phải là do Chung Uyển bị ảo giác hay không, y cảm thấy hình như lông mày của Úc Xá đã giãn khai ra được một ít.
Úc Xá vẫn như cũ nhìn sách, hỏi: "Tuyên Cảnh tìm ngươi làm cái gì?"
Chung Uyển tự mình ngồi xuống, nói: "Hai ngày trước có chút lời đồn về thế tử, Tứ điện hạ cảm thấy là do ta truyền ra."
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi."
Chung Uyển cứng họng: "Thế tử biết ai làm?"
Úc Xá khép lại sách, "Tay ngươi còn đau không?"
Tay phải Chung Uyển vẫn còn quấn vải trắng, Úc Xá nhíu mày, đẩy đẩy một bình nhỏ trên bàn tới trước, "Dược trị thương này... chắc tốt hơn loại dược ngươi có trong phủ."
Bên cạnh bình dược còn có một dải vải trắng sạch sẽ, Chung Uyển đều cầm lấy.
Chung Uyển ngồi xuống, tự mình tháo đi dải băng trên tay đặt sang chỗ khác, một tay mở nắp bình dược. Tay trái của y không linh hoạt bằng tay phải, làm đổ ra không ít dược phấn.
Úc Xá ngồi xa xa nhìn y.
Chung Uyển không để tâm lắm, rải chút dược lên lòng bàn tay phải, rơi vào người không ít. Dược phấn bốc ra một cổ khổ khí, Chung Uyển hắt xì một cái, Úc Xá bất mãn nhìn qua.
Chung Uyển giũ giũ miếng vải trắng còn sạch, dùng răng cắn một đầu dải, tay trái cầm đầu kia, quấn lên tay từng vòng. Y bất cẩn đụng phải vết thương chưa lành, ăn đau nên nhíu mày "ui da" một tiếng. Úc Xá như là không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi tới chỗ y.
Chung Uyển muốn cười nhưng không dám.
Úc Xá gạt tay trái Chung Uyển qua một bên, tự mình băng vết thương cho y. Chung Uyển nhìn Úc Xá, lại nhớ tới lời Tuyên Cảnh vừa mới nói.
Bảy năm trước, lúc Chung Uyển uống dược giả bệnh, cùng Úc Xá chiến tranh lạnh hết mấy ngày.
Những ngày ấy, tính tình Úc Xá cũng không được tốt, cả ngày đều mặt lạnh, ở trong cung gặp Tuyên Cảnh. Cái tên Tuyên Cảnh ngu ngốc không biết nhìn sắc mặt người khác, cố tình đến trước mặt Úc Xá, âm dương quái khí hỏi hắn ở chung với Chung Uyển thấy thế nào.
Úc Xá mới đầu cũng không để tâm đến hắn, nhưng Tuyên Cảnh một hai phải mở miệng, nói với Úc Xá: "Nếu ngươi đùa giỡn chán rồi thì đem hắn cho ta, cùng lắm thì ta trả ngươi phân nửa số bạc ngươi mua hắn là được."
Mặt thiếu niên Úc Xá đột nhiên biến sắc.
Tuyên Cảnh lần đầu thấy Úc Xá tức giận như vậy, hoảng sợ, còn cho rằng hắn muốn động thủ với mình.
Nhưng Úc Xá không làm gì cả.
Ngày đó, khi đang nghe Sử thái phó giảng bài, bị hỏi khi nào là "phạm vào đạo lý", mười lăm tuổi Úc Tử Hựu đứng dậy, ngay trước mặt mọi người đi đến đứng đối diện Tuyên Cảnh, giận mắng Tuyên Cảnh bất huynh bất hữu*.
*Bất huynh bất hữu: không anh không bạn, giống như là không trọng huynh đệ lẫn bạn bè.
Úc Tử Hựu lời lẽ chính nghĩa, nói năng khí phách, mắng Tuyên Cảnh tới á khẩu không đáp được câu nào. Sử lão thái phó cũng vô cùng kinh ngạc, quên luôn hôm nay mình muốn giảng cái gì.
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn Úc Xá, tiểu Tử Hựu, vậy mà ngày đó ngươi còn dám nói ngươi không động tâm.
Úc Xá đặt cổ tay Chung Uyển lên lòng bàn tay mình, cúi đầu băng chặt vết thương cho y, vẻ mặt không vui: "Được rồi."
Chung Uyển hơi hơi cử động ngón tay lên xuống, Úc Xá băng không chặt không lỏng, vừa đúng.
Chung Uyển nghĩ đến tiểu thiếu niên mặt mày nghiêm trang kia, trong ngực từng đợt đau đớn dâng lên.
"Thế tử..." Chung Uyển nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói, "Hôm nay, không hôn sao?"
Úc Xá không lường được Chung Uyển đột nhiên lại nói cái này, sửng sốt.
Chung Uyển hắng giọng một cái, cúi đầu búng búng vải trắng quấn quanh bàn tay mình.
Chung Uyển cúi đầu, nghe Úc Xá không thể tin nổi mà gằn từng chữ một từ kẽ răng: "Thanh, thiên, bạch, nhật..."
Chung Uyển nhắm mắt cắn răng, thôi tiêu, lại nói sai lời rồi.
Chung Uyển tận lực làm vẻ mặt mình tự nhiên một chút, không đợi y nói câu nào, Úc Xá giống như đang vừa bất đắc dĩ vừa phẫn uất nói: "Chung Uyển... Ngươi ăn không đủ có phải không?"
Chung Uyển không kiềm chế được, lỗ tai đột nhiên đỏ bừng lên.
---
Chung Uyển không phải là không muốn sớm đi gặp Úc Xá, y thật sự bị vướng chân.
Tuyên Cảnh đánh tới cửa rồi.
Hôm qua, Lâm Tư thay y xuất thành một chuyến. Hắn sợ Chung Uyển gấp gáp, không chuẩn bị xe, tự mình cưỡi ngựa đi rồi quay lại. Dù thân thể hắn cường tráng đi nữa cũng mỏi nhừ, hôm sau mới dậy trễ một chút. Bên này mới vừa rời khỏi giường, bên ngoài Tuyên Cảnh cũng đã vào phủ.
Lâm Tư vội mặc thêm y phục, lập tức chui vào phòng Chung Uyển trốn.
"Ngươi..." Chung Uyển cũng đau đầu không thôi, "Trốn tránh thì làm được gì? Không muốn gặp hắn nói cho rõ ràng?"
Mắt Lâm Tư đỏ lên, lắc lắc đầu, khoa tay múa chân: Chưa chắc điện hạ tới đây để tìm ta, dù có vậy thật thì ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lại hắn.
"Ngươi chiếm tiện nghi người ta, tất nhiên phải xấu hổ rồi!" Nói là nói như vậy, nhưng Chung Uyển luôn luôn bênh vực người thân của mình, sẽ không bức bách Lâm Tư cái gì, thấp giọng phân phó, "Tới viện của Tuyên Du đi."
Tuyên Cảnh cùng lắm sẽ xông vào viện của Chung Uyển, Tuyên Du bên kia, đặc biệt là Tuyên Từ Tâm bên kia, hắn cũng sẽ không tự tiện xông vào.
Chung Uyển sửa sang lại y quan, ra ngoài nghênh đón.
Chung Uyển đem chuyện của Lâm Tư nhai qua nhai lại trong bụng để chuẩn bị ứng phó Tuyên Cảnh cho tốt, không ngờ Tuyên Cảnh lại mở miệng trước, giận dữ nói: "Người bịa chuyện Úc Xá có phải là ngươi không?!"
Chung Uyển bị hỏi tới ngớ ngẩn.
Nhiều năm không gặp, Chung Uyển không thể tưởng tượng nổi chuyện đầu tiên y nói với Tuyên Cảnh sẽ là chuyện này.
Chung Uyển định ấn theo quy củ mà hành lễ với Tuyên Cảnh, Tuyên Cảnh tức giận nói: "Ngươi bớt ra vẻ đi!"
Chung Uyển thở dài, cũng lười hành lễ, xua xua tay sai người bưng trà lên cho Tuyên Cảnh, tận lực làm bộ dáng khiêm nhường, "Không biết Tứ điện hạ đang nói đến chuyện gì? Ta mấy ngày nay đóng cửa không xuất phủ, cũng không biết bên ngoài có..."
"Đừng giả vờ với ta! Tuyên Quỳnh bị kẻ khác hất vào đầu một chậu nước bẩn, bây giờ còn đang tới làm phiền ta, tố cáo tội trạng của ta với phụ hoàng, nói là ta xếp nhân thủ vào phủ của hắn, nói là ta muốn bình chân như vại, dẫn dắt hắn cùng Úc Xá ngao cò đánh nhau." Tuyên Cảnh tức muốn dậm chân, "Ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này hơn phân nửa là do ngươi làm!"
Chung Uyển: "..."
Đúng là Chung Uyển có động tay chân, nhưng Chung Uyển chỉ làm cái "Mười lăm", còn cái "Mùng một" trước đó là bút tích của ai, Chung Uyển thật sự không rõ lắm.
Chung Uyển thành thật đáp: "Ta quả thật không biết."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Tuyên Cảnh mắt không nhìn, mũi không ngửi, tiếp tục bảo, "Chuyện phòng the của Úc Xá thì chắc chắn ngươi biết, không phải ngươi nói, còn có thể là ai nói?"
Chung Uyển nháo tâm, đã qua nhiều năm rồi, tại sao Tuyên Cảnh vẫn ngu xuẩn như vậy?
Chung Uyển vừa nghĩ cách đuổi khéo Tuyên Cảnh, vừa khách khí nói: "Mấy chuyện kín đáo của Úc tiểu vương gia, ta làm sao biết được."
"A... Lúc trước hắn mua ngươi, không minh bạch cùng ngươi ở một chỗ hết nửa năm, bây giờ ngươi nói ngươi trong sạch, ai tin?" Tuyên Cảnh khinh thường nhìn nhìn Chung Uyển, "Tật xấu kia chắc là của ngươi đúng không? Ngươi có thì thôi đi, còn có thể lây cho người khác, làm cho... làm cho người khác cũng như vậy!"
Chung Uyển hít sâu một hơi, nhìn nhìn bên ngoài... Tuyên Cảnh không đem theo bao nhiêu tôi tớ, đem hắn đi đánh một trận cũng không khó, chỉ là đánh xong rồi thì hơi khó giải quyết hậu họa.
Chung Uyển quyết tâm không so đo với người thiếu đầu óc, cười: "Có lẽ thật sự là bệnh lây được, vậy điện hạ ở chỗ ta thế này, sợ cũng không ổn lắm."
Tuyên Cảnh cảnh giác nhìn Chung Uyển một cái, nhíu mày: "Ngươi đừng khinh ta! Ta không giống với các ngươi! Không có cái tật xấu kia."
Chung Uyển gật đầu: "Hy vọng là không, điện hạ còn có gì muốn hỏi sao?"
"Ai hỏi ngươi! Ta đã đoán được là do ngươi làm, nên mới tới đây khiển trách ngươi! Chuyện mình làm thì nhận, đừng có đổ lên đầu ta!" Tuyên Cảnh giận sôi máu, "Ta cũng không giống như Tuyên Quỳnh kiêng kị cái ngoại gia Úc vương phủ này, ta không sợ!"
Chung Uyển nhìn Tuyên Cảnh thôi còn thấy mệt thay hắn, Chung Uyển còn băn khoăn muốn đi gặp Úc Xá. Mười ngày mới có thể gặp một lần, không thể để chậm trễ vì mấy chuyện này, thở dài nói: "Điện hạ... ngươi cố ý tới chỗ ta, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Tuyên Cảnh bị Chung Uyển chọc trúng tâm sự, nhất thời á khẩu không trả lời được, miễn cưỡng uống một ngụm trà, sau mới nhíu mày nói: "Lâm Tư đâu? Nhanh giao hắn ra đây!"
Con ngươi Chung Uyển hơi hơi khẽ động, nói: "Mấy ngày trước, hắn quả thật có tới chỗ ta."
Mắt Tuyên Cảnh sáng lên, Chung Uyển tiếp tục nói: "Nhưng hắn quỳ xuống, nói với ta là hắn đã làm chuyện không thỏa đáng, đắc tội điện hạ nên bị điện hạ đuổi đi. Hắn nói xong rồi đi mất."
Tuyên Cảnh ngây người: "Đi đâu vậy?"
"Không biết." Chung Uyển hỏi lại, "Điện hạ không phải nói là không muốn gặp lại hắn sao?"
Tuyên Cảnh nghẹn lời, mơ hồ nói, "Hắn biết ta đang gặp nhiều chuyện như vậy, sao ta có thể để hắn tùy tiện chạy loạn?"
Chung Uyển gật đầu: "Vậy thì ta vô pháp, hắn lúc ấy thất hồn lạc phách, chỉ nói mà không đáp, thuật lại sự tình cho ta xong thì đi mất, vẫn chưa báo cho ta muốn đi đâu."
Tuyên Cảnh nghi ngờ nhìn Chung Uyển: "Thật không?"
Chung Uyển thản nhiên nói: "Không giấu gì điện hạ, ta cũng đang tìm hắn. Điện hạ nếu tìm được hắn thì xin hãy nói cho ta một tiếng, để cho ta yên tâm."
Tuyên Cảnh trầm mặc một lát, bực bội nói: "Chờ tìm được rồi nói sau."
Chung Uyển nhìn Tuyên Cảnh một lát, nói: "Điện hạ, năm đó, ngươi từng muốn chuộc ta ra ngục..."
"Ngươi đừng nghĩ nhiều!" Tuyên Cảnh vội cao giọng nói, "Ta lúc ấy còn trẻ! Đầu óc nhất thời rối loạn mới nổi lên cái ý niệm hồ đồ kia! Ta một chút cũng đều không muốn chạm vào ngươi! Dù có mua được ngươi thì tám phần cũng là đem ngươi đánh một trận, sau đó sắp xếp một chỗ cho ngươi an phận, vậy thôi."
Chung Uyển mỉm cười: "Ta biết, ta cũng như cũ cảm kích ngươi."
Tuyên Cảnh hậm hực, "Ta lúc ấy thật sự cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, bạc còn không có tích đủ, trước đã bị mẫu phi giáo huấn một trận, sau này lại còn bị Úc Xá chất vấn, ta trêu chọc ai thế không biết..."
Chung Uyển đột nhiên nhìn về phía Tuyên Cảnh, "Úc tiểu vương gia chất vấn điện hạ?"
"A." Tuyên Cảnh khinh thường nói, "Kẻ điên từ nhỏ đã là kẻ điên..."
Chung Uyển tim đập hơi nhanh hơn một chút, nói, "Thỉnh điện hạ nói kĩ càng."
Tuyên Cảnh chán ghét nhìn Chung Uyển một cái: "Vì cái gì ta lại muốn nói chuyện của hắn?"
Chung Uyển kiềm chế lửa giận, "Nếu ta có tin tức của Lâm Tư, ta sẽ lập tức phái người báo cho điện hạ."
Sắc mặt Tuyên Cảnh cứng đờ.
Tuyên Cảnh sờ sờ mũi hồi tưởng một lát, nói cho Chung Uyển nghe, xong rồi lại bảo: "Ngươi nói xem, có phải hắn từ nhỏ đã bị điên không? Người bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ta đã sớm nói với mẫu phi rồi! Hắn từ nhỏ đã có gì đó không đúng! Ta còn muốn nói với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng bất công, không chịu nghe..."
Chung Uyển không còn tâm tư ứng phó Tuyên Cảnh, y đứng dậy, mất hồn mất vía nói: "Điện hạ yên tâm, có tin tức Lâm Tư thì ta liền... ta liền lập tức phái người báo cho điện hạ."
Tuyên Cảnh bất mãn Chung Uyển đột nhiên hạ lệnh đuổi khách với mình, nhưng lại nhớ mình còn chính sự cần phải làm, không thể chấp nhặt với Chung Uyển, hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Chung Uyển ở trong viện tìm hai vòng, tìm không thấy Lâm Tư, đoán chắc là hắn trốn rồi nên không tìm nữa. Y sai tôi tớ báo cho Tuyên Từ Tâm một tiếng, còn mình thì ra cửa.
Tại biệt viện Úc vương phủ, Chung Uyển vừa xuống xe ngựa đã bị người nghênh đón thúc giục mời vào nội viện.
"Chung thiếu gia, ngươi tới rồi." Phùng quản gia sốt ruột tới úa mồ hôi đầu, nhỏ giọng nói, "Từ buổi sáng tới giờ thế tử lâu lâu lại hỏi bao lâu rồi, mới vừa nãy không biết lại bị gì mà sau khi hắn vừa hỏi xong một canh giờ, hắn đột nhiên nổi giận, ánh mắt không đúng lắm, có chút hoảng hốt... Thế tử lại đột nhiên hỏi, hàn thực tán còn không."
Trong lòng Chung Uyển trở nên căng thẳng, "Ngươi đưa cho hắn rồi?!"
"Đương nhiên không đưa! Trong phủ đã sớm không còn cái loại dược này. Vương gia chúng ta ngày đó cũng tra xét vài lần, trong kinh cũng đã sớm không bán nữa, nhưng đa số đại phu đều có thể phối ra loại dược kia, nếu thế tử muốn thì tất nhiên có thể làm ra." Phùng quản gia khổ sở, "Chung thiếu gia, tuy hai năm qua thế tử không có ăn loại đồ vật này, nhưng ngươi cũng đừng dày vò hắn... Không thể để hắn lại điên như trước kia."
Chung Uyển nhíu mày: "Trong phủ đột nhiên có người tới... Ta biết rồi."
Phùng quản gia lui ra, Chung Uyển tự mình vào thư phòng.
Úc Xá đang đọc sách.
Úc Xá tay phải lật sách, tay trái đặt trên án thư, ngón trỏ tay trái gõ gõ mặt bàn liên tục, tựa như đang lo sợ cái gì.
Chung Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Thế tử."
Bàn tay trái của Úc Xá dán chặt lên án thư, bất động.
Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, trầm giọng nói: "Tới sớm như vậy?"
Khóe miệng Chung Uyển hơi hơi cong lên, nhưng trong lòng thắt lại.
Chung Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Lúc đầu còn muốn tới sớm hơn, nhưng Tứ điện hạ đột nhiên tới phủ chúng ta, không còn cách nào khác... đành phải đi trễ một chút."
Không biết có phải là do Chung Uyển bị ảo giác hay không, y cảm thấy hình như lông mày của Úc Xá đã giãn khai ra được một ít.
Úc Xá vẫn như cũ nhìn sách, hỏi: "Tuyên Cảnh tìm ngươi làm cái gì?"
Chung Uyển tự mình ngồi xuống, nói: "Hai ngày trước có chút lời đồn về thế tử, Tứ điện hạ cảm thấy là do ta truyền ra."
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi."
Chung Uyển cứng họng: "Thế tử biết ai làm?"
Úc Xá khép lại sách, "Tay ngươi còn đau không?"
Tay phải Chung Uyển vẫn còn quấn vải trắng, Úc Xá nhíu mày, đẩy đẩy một bình nhỏ trên bàn tới trước, "Dược trị thương này... chắc tốt hơn loại dược ngươi có trong phủ."
Bên cạnh bình dược còn có một dải vải trắng sạch sẽ, Chung Uyển đều cầm lấy.
Chung Uyển ngồi xuống, tự mình tháo đi dải băng trên tay đặt sang chỗ khác, một tay mở nắp bình dược. Tay trái của y không linh hoạt bằng tay phải, làm đổ ra không ít dược phấn.
Úc Xá ngồi xa xa nhìn y.
Chung Uyển không để tâm lắm, rải chút dược lên lòng bàn tay phải, rơi vào người không ít. Dược phấn bốc ra một cổ khổ khí, Chung Uyển hắt xì một cái, Úc Xá bất mãn nhìn qua.
Chung Uyển giũ giũ miếng vải trắng còn sạch, dùng răng cắn một đầu dải, tay trái cầm đầu kia, quấn lên tay từng vòng. Y bất cẩn đụng phải vết thương chưa lành, ăn đau nên nhíu mày "ui da" một tiếng. Úc Xá như là không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi tới chỗ y.
Chung Uyển muốn cười nhưng không dám.
Úc Xá gạt tay trái Chung Uyển qua một bên, tự mình băng vết thương cho y. Chung Uyển nhìn Úc Xá, lại nhớ tới lời Tuyên Cảnh vừa mới nói.
Bảy năm trước, lúc Chung Uyển uống dược giả bệnh, cùng Úc Xá chiến tranh lạnh hết mấy ngày.
Những ngày ấy, tính tình Úc Xá cũng không được tốt, cả ngày đều mặt lạnh, ở trong cung gặp Tuyên Cảnh. Cái tên Tuyên Cảnh ngu ngốc không biết nhìn sắc mặt người khác, cố tình đến trước mặt Úc Xá, âm dương quái khí hỏi hắn ở chung với Chung Uyển thấy thế nào.
Úc Xá mới đầu cũng không để tâm đến hắn, nhưng Tuyên Cảnh một hai phải mở miệng, nói với Úc Xá: "Nếu ngươi đùa giỡn chán rồi thì đem hắn cho ta, cùng lắm thì ta trả ngươi phân nửa số bạc ngươi mua hắn là được."
Mặt thiếu niên Úc Xá đột nhiên biến sắc.
Tuyên Cảnh lần đầu thấy Úc Xá tức giận như vậy, hoảng sợ, còn cho rằng hắn muốn động thủ với mình.
Nhưng Úc Xá không làm gì cả.
Ngày đó, khi đang nghe Sử thái phó giảng bài, bị hỏi khi nào là "phạm vào đạo lý", mười lăm tuổi Úc Tử Hựu đứng dậy, ngay trước mặt mọi người đi đến đứng đối diện Tuyên Cảnh, giận mắng Tuyên Cảnh bất huynh bất hữu*.
*Bất huynh bất hữu: không anh không bạn, giống như là không trọng huynh đệ lẫn bạn bè.
Úc Tử Hựu lời lẽ chính nghĩa, nói năng khí phách, mắng Tuyên Cảnh tới á khẩu không đáp được câu nào. Sử lão thái phó cũng vô cùng kinh ngạc, quên luôn hôm nay mình muốn giảng cái gì.
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn Úc Xá, tiểu Tử Hựu, vậy mà ngày đó ngươi còn dám nói ngươi không động tâm.
Úc Xá đặt cổ tay Chung Uyển lên lòng bàn tay mình, cúi đầu băng chặt vết thương cho y, vẻ mặt không vui: "Được rồi."
Chung Uyển hơi hơi cử động ngón tay lên xuống, Úc Xá băng không chặt không lỏng, vừa đúng.
Chung Uyển nghĩ đến tiểu thiếu niên mặt mày nghiêm trang kia, trong ngực từng đợt đau đớn dâng lên.
"Thế tử..." Chung Uyển nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói, "Hôm nay, không hôn sao?"
Úc Xá không lường được Chung Uyển đột nhiên lại nói cái này, sửng sốt.
Chung Uyển hắng giọng một cái, cúi đầu búng búng vải trắng quấn quanh bàn tay mình.
Chung Uyển cúi đầu, nghe Úc Xá không thể tin nổi mà gằn từng chữ một từ kẽ răng: "Thanh, thiên, bạch, nhật..."
Chung Uyển nhắm mắt cắn răng, thôi tiêu, lại nói sai lời rồi.
Chung Uyển tận lực làm vẻ mặt mình tự nhiên một chút, không đợi y nói câu nào, Úc Xá giống như đang vừa bất đắc dĩ vừa phẫn uất nói: "Chung Uyển... Ngươi ăn không đủ có phải không?"
Chung Uyển không kiềm chế được, lỗ tai đột nhiên đỏ bừng lên.