Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 85
Editor: Miri
---
Các hoàng tử cũng không có quan viên ghi chép lời nói việc làm của họ vào quyển khởi cư, nhưng vì để bảo toàn dòng máu hoàng thất thuần khiết, triều đại này có quy tắc, các hoàng tử thành niên mỗi đêm cùng ai cộng tẩm, người trong phủ đều phải ghi chép lại.
Vài ngày trước, Úc Xá được Sùng An Đế nhận hồi, xem như cũng là một hoàng tử chân chính, Nội Vụ Phủ cũng tặng một quyển khởi cư cho biệt viện Úc vương phủ. Phùng quản gia là người ghi chép, nhưng Úc Xá cũng không có thân mật với nữ tử nào nên những quyển sổ đó không có tác dụng gì, đều bị Phùng quản gia gác sang một bên, trùng hợp sao lại để Chung Uyển thấy.
Chung Uyển lật lật quyển sổ trắng tinh, không hiểu để làm gì, nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là quyển sổ an bài người nghỉ lại chỗ Úc Xá mỗi đêm nên rất coi trọng nó.
Chung Uyển thừa lúc Phùng quản gia không để ý, tiện tay lấy hai quyển đi, lại lén lút giấu đi một cây bút lông, tới chỗ vắng người, cẩn thận nghiêm túc điền tên họ của mình vào, lại thừa lúc người khác không thấy mà trả trở về.
Chung Uyển ở trong phủ dưỡng bệnh, ngoài trừ bày mưu tính kế cho Úc Xá thì cũng không có quá nhiều chuyện để làm, phát hiện có vật để nghịch, không có gì làm liền hoan thiên hỉ địa trộm quyển sổ rồi viết tên lên, làm không biết mệt. Y như kẻ nghèo phát đại tài, lặng lẽ dùng hết hộp mực thỏi mạ vàng của Úc Xá, hắn có muốn không phát hiện ra cũng khó.
Úc Xá yên lặng nhìn đầu bút lông đã trọc của mình, trong lòng âm thầm thở dài, nếu nhân vật như Chung Uyển có thể nhập hậu cung, sợ sẽ là lão thiên đặc biệt có thể khống chế cả lục đầu bài*.
*Lục đầu bài: thanh trúc mỏng dài, trên đầu sơn màu xanh ghi tên phi tần cung nữ, đưa lên mâm bạc để vua chọn thị tẩm =))
Y sẽ âm thầm trộm hết lục đầu bài của các phi tần, sửa lại cho toàn bộ đều viết tên của mình, khiến cho hoàng đế khi xốc thẻ bài thì không phòng bị được, muốn tránh cũng không thể tránh...
Chuyện này Chung Uyển tuyệt đối có thể làm ra.
Úc Xá nhắm mắt giả vờ không biết, mặc kệ Chung Uyển hồ nháo.
Chỉ khổ cho Phùng quản gia, lão quản gia chẳng hay biết gì, cái gì cũng không biết, một tuần trôi qua, quan viên Nội Vụ Phủ tới lấy quyển khởi cư thì lão mới nhớ ra, liền đưa đi.
Quan viên trong Nội Vụ Phủ xem xét quyển sổ, lúc nhìn thấy quyển sổ tràn ngập hai chữ Chung Uyển, hoảng hốt không ngừng.
Chuyện tân hoàng tử ngày ngày không rời xa Chung thiếu gia, cứ như thế truyền vòng qua vòng lại, truyền tới tai Sùng An Đế.
Úc Xá cũng không muốn nói với Sùng An Đế chuyện Chung Uyển, úp úp mở mở giải thích hai câu rồi lập tức hồi phủ.
Về phủ thấy Chung Uyển, không nhịn được phải giáo huấn y hai câu.
Chung Uyển hư trương thanh thế, giả vờ không hiểu, "Chuyện gì? Ta đụng vào đồ của ngươi khi nào? Quyển sổ nào?"
"Quyển Khởi cư của ta!" Úc Xá không thể nhịn được nữa, "Là quyển Khởi cư đấy! Lỡ như mấy năm sau người trong cung thấy được, bộ họ sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi đây là đang làm trò quỷ gì? Sao không hỏi một tiếng?"
Chung Uyển nghẹn lời, mặt đỏ bừng, "Ta tưởng..."
Úc Xá nhìn hắn, nhịn không được phải truy vấn, "Ngươi tưởng cái gì?"
Phùng quản gia vào phòng đưa điểm tâm, thấy thế thì cười làm lành, "Làm sao vậy? Có gì bình tĩnh từ từ nói."
Chung Uyển làm mặt đáng thương, "Thế tử nói ta đụng vào đồ của hắn."
Phùng quản gia vội che chở Chung Uyển, "Không cẩn thận đụng vào thì đụng vào, Vương gia thương Chung thiếu gia như vậy, sao lại vì chút chuyện này mà nổi giận."
"Y đây chỉ là đụng vào thôi sao? Y là..." Úc Xá khựng lại, ngước mắt hỏi, "Có ý chỉ?"
Chung Uyển cười, "Người truyền chỉ mới vừa đi, chúc mừng Vương gia."
"Phong hào còn chưa định." Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển, thấp giọng nói, "May mà người của ngươi nhạy bén, hoàng đế bây giờ đã hoàn toàn cảm thấy Úc vương cấu kết với người Tư Thiên Giám để sinh sự."
Thấy hai người bắt đầu nói chính sự, Phùng quản gia để trà bánh lên bàn, biết điều khom người lui xuống.
Úc Xá trầm giọng nói: "Đoán xem, hoàng đế còn muốn chờ bao lâu mới bằng lòng lập trữ."
"Lúc thân thể càng suy nhược thêm một chút..." Chung Uyển trầm ngâm một lát, "Hoặc là phát hiện Úc vương hay Tuyên Quỳnh đang tiếp tục sinh sự."
Chung Uyển nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Chỉ chờ Tuyên Quỳnh tự gây chuyện thì có vẻ hơi khó, ngươi muốn gợi chuyện Bắc Địch lên trước hay không?"
"Không vội." Úc Xá lắc đầu, "Cho Úc vương thêm một chút thời gian... Chuyện phủ ngươi, hắn còn chưa lật lại bản án cho ngươi đâu."
Chung Uyển nhịn không được, cười, "Vương gia, tâm tư ngươi sao lại độc ác như vậy?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Là do hắn tự tìm. Con người hắn chính là như vậy, người khác là thỏ khôn có ba hang, hắn là hận không thể đào cho mình một trăm cái đường lui. Lòng tham không đáy, rốt cuộc đang sống sờ sờ lại bị mệt mỏi đến chết."
"Ngươi đây là không tham sao?" Chung Uyển nhẹ giọng nói, "Ta đang sợ muộn tắc sinh biến, nếu Úc vương thật sự nhất quyết phải dùng mọi thủ đoạn để chứng minh tiểu Chung phi từng hành thích vua, ngươi... Dù sao ngươi cũng là nhi tử của tiểu Chung phi, nếu có người lấy cái này để nghi ngờ ngươi, cảm thấy ngươi không xứng đáng kế vị thì phải làm sao bây giờ?"
"Không nhất định phải đến bước đường đó, hơn nữa lúc đó ta còn chưa sinh ra, đâu phải chuyện liên quan tới ta." Úc Xá không lắm để ý, nói sang chuyện khác, "Bên công chúa đã có tin tức sao?"
Chung Uyển lắc đầu, "Từ lúc ta thay ngươi chu toàn, khiến cho hoàng đế tin là Úc vương lại nhắc chuyện tiểu Chung phi, công chúa lập tức không qua lại bên này nữa. Ta sai Lâm Tư đi thám thính đã nhiều ngày, Úc vương lại không đi tới công chúa phủ."
Chung Uyển nhìn Úc Xá, "Tử Hựu, ngươi nhiều lần ép buộc An Quốc trưởng công chúa phải tỏ thái độ với họ, rốt cuộc là vì muốn nàng phải một mực giúp ngươi, hay là đang thay nàng phân rõ giới hạn, để cho nàng sau này không chịu liên lụy?"
Úc Xá im lặng, một lát sau mới nhìn y thật sâu, tự giễu nói, "Cả hai."
Chung Uyển có chút đau lòng cho Úc Xá, nhưng nhìn đôi mắt hiện lên hung ác nham hiểm của hắn thì y lại nghĩ, người này một khối kiệt ngạo xương cốt nhưng tâm địa lại ôn nhu mềm yếu. Càng nghĩ, y càng khó có thể cảm thấy không mê muội.
"Viết tấu chương tạ ơn chưa?" Chung Uyển cầm một chiết thư trống không đặt trước mặt Úc Xá, "Rốt cuộc cũng phong vương rồi, cũng đã nhận vương bào, ngươi cũng nên giữ chút thể diện cho Hoàng Thượng."
Úc Xá không vui lắm, qua loa nói, "Tùy tiện bảo ai viết một phong đi, chắc gì hắn đã xem."
"Nhưng vạn nhất lúc lâm triều, ngài ấy sai người đương triều đọc thì sao?" Chung Uyển thúc giục, "Mau viết đi."
Úc Xá thật sự không muốn viết, ban ngày đã phải cân nhắc đắn đo với Sùng An Đế nửa ngày, tới bây giờ khi nhớ đến Sùng An Đế hắn vẫn còn ghê tởm không thôi, Úc Xá xoa xoa cái trán, "Đau đầu, ngươi... ngươi thay ta viết vài câu đi, lát nữa ta chép lại."
Chung Uyển đáp ứng rất sảng khoái, "Được."
Chung Uyển cũng không ngồi, liền đứng trước người Úc Xá, cầm bút lông chấm chấm mực, triển khai chiết thư, không cần nghĩ sẵn trong đầu dù chỉ một chút, tùy tay viết lên.
Úc Xá lẳng lặng nhìn, "Ngươi không đến Trung Thư Tỉnh, quả thật là nhân tài không được trọng dụng."
"Thấy đủ chưa?" Chung Uyển không ngừng múa bút, một mặt biền tứ lệ lục* viết mấy lời tạ ơn sáo rỗng, một mặt không quên thổi phồng bản thân hai câu, "Hội nguyên của bảy năm trước bây giờ trở thành thư đồng cho ngươi, cao hứng không?"
*Biền tứ lệ lục: một cách viết giống như làm thơ của nước ta, viết thành khổ thơ có bốn câu, mỗi câu từ 4-6 chữ.
Cùng lắm chỉ qua một chén trà nhỏ, Chung Uyển đã viết tràn ngập một trương chiết thư, thần thái ngời sáng, "Nhìn xem, có muốn sửa gì không?"
Úc Xá nghiêm túc nhìn qua một lần, lắc đầu, "Một chữ cũng không cần sửa."
Chung Uyển biết hắn đang thật sự rất bực bội, thở dài nói, "Ta thấy ngươi cũng không cần chép làm chi, để ta cẩn thận chép lại một phần đưa đi là được."
Úc Xá gật đầu, Chung Uyển thay đổi một cây bút lông đầu nhỏ hơn, lại cầm một trương chiết thư còn trống tới. Úc Xá muốn đứng dậy nhường chỗ cho y ngồi, Chung Uyển lắc đầu, cười nhạt, "Đồ ít như vậy, sao còn dùng để tứ bình bát ổn*?"
*Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định, cũng là một kiểu để phong thủy. Ý Chung Uyển là đồ ít như vậy cần gì phải để không.
Chung Uyển thay đổi bút viết, nét chữ đoan chính ôn nhuận, sợ là các lão thần đã viết tấu chương hết vài thập niên cũng không bằng y.
Úc Xá nhìn Chung Uyển như vậy, hầu kết có chút nghẹn ngào.
Chính bàn tay đang đề bút viết an bình xã tắc kia, hai ngày trước đã viết vào quyển khởi cư của hắn, hết lần này tới lần khác, không hề mệt mỏi mà viết vào hai chữ "Chung Uyển".
Tay áo dài rộng của Chung Uyển rũ bên người Úc Xá, phất phơ một chút rồi lại một chút theo động tác của y. Chung Uyển hơi hơi cong eo, mắt Úc Xá không tự chủ được mà nhìn vòng eo mảnh khảnh của y.
Úc Xá cưỡng bách bản thân dời mắt sang chỗ khác, giọng nói không được tự nhiên, "Ngươi ngồi đi."
Úc Xá nói xong liền lập tức đứng dậy, nhưng lại bị Chung Uyển dùng tay trái ấn xuống, y chuyên tâm chép, thấp giọng lẩm bẩm, "Không cần... chút nữa là xong rồi."
Tay phải của Úc Xá nắm chặt, duỗi xuống bên thân mở nắm tay ra, sau đó chậm rãi đặt trên eo Chung Uyển.
Tay Úc Xá dùng để ôm lấy Chung Uyển đột nhiên dùng sức, ấn y ngồi xuống đùi mình.
Cổ tay Chung Uyển khẽ động, thiếu chút nữa là chấm một vết mực lớn trên tấu chương.
Úc Xá nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút."
Vành tai Chung Uyển hơi đỏ, vừa viết vừa thì thầm: "Vương gia đối đãi với thư đồng như vậy sao?"
Úc Xá bất động thanh sắc, "Ngươi viết loạn vào quyển khởi cư của ta, đã làm sai chuyện thì tất nhiên phải nhận chút khiển trách."
Chung Uyển tích cực: "Tôn các lão ngẫu nhiên phạm sai lầm, ngươi cũng sẽ phạt các lão đại nhân ngồi trên chân của ngươi sao?"
Úc Xá thiếu chút nữa lại cười ra tiếng.
Chung Uyển chấm chấm mực, chỉnh giọng, đỏ mặt, "Không phải ngươi đây cũng đang rất, rất chơi xấu sao?"
Úc Xá híp mắt, làm Chung Uyển dựa vào người mình, "Học được từ thoại bản... ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta không phải là sẽ không làm."
Nói như thế tức là hắn không phải sẽ không làm, cũng không phải là không thích.
Úc Xá cố ý muốn làm Chung Uyển vui vẻ, cân nhắc chừng mực, bàn tay đang ôm eo y chậm rãi lần mò xuống dưới một chút.
Lỗ tai Chung Uyển càng lúc càng đỏ, y sợ viết sai, bút sa gà chết hại Úc Xá, nín thở cẩn thận viết, nhưng vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng oán trách, "Vậy ngươi ngày thường..."
"Ngày thường ta cái gì cũng không làm với ngươi, luôn kiềm chế bản thân mình dù trong lòng khó nhịn." Úc Xá nhắm mắt lại, "Ta không dám quá thân cận... là vì sợ cái thân ốm đau này của ngươi lại trở nặng."
Úc Xá lầm bầm trong miệng, "Ta hiện tại cũng nhát tay nhát chân, sợ chết mà còn làm ra vẻ."
Sợ mình chết, nhưng lại càng sợ Chung Uyển chết.
Úc Xá mở mắt ra, nhíu mày, "Còn chưa viết xong?"
Chung Uyển cố ý muốn quấn quýt Úc Xá lâu thêm một chút, viết càng ngày càng chậm. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra tiểu tâm tư này của y, trong mắt mang theo ý cười.
Úc Xá nhỏ giọng hỏi, "Ngươi thích ta làm như vậy?"
Chung Uyển nói không nên lời, Úc Xá cũng không ép uổng y. Hắn lấy tay ấn lên đùi Chung Uyển, hơi hơi dùng sức tách chân y ra.
Sống lưng Chung Uyển đột nhiên căng thẳng, Úc Xá thì thầm, "Yên tâm, chỉ chạm vào phía trước."
Chung Uyển run run, "Ta còn chưa viết xong! Phía trước cũng không..."
Y lại không cẩn thận, bút sượt trên chiết thư quẹt ra một đường mực thật dài, một phong tấu chương đang văn hay chữ tốt như vậy, lập tức bị huỷ hoại.
"Trên tấu chương có nét mực là đại bất kính." Úc Xá buông lỏng đai lưng của Chung Uyển ra, giọng điệu nghe ôn nhu nhưng câu chữ lại hà khắc, "Quy Viễn, viết lại."
Úc Xá vừa nói vừa trượt tay xuống.
Lòng bàn tay Chung Uyển đổ đầy mồ hôi, y cố sức lấy tới một chiết thư trắng tinh khác, hơi thở dồn dập, "Ngươi, ngươi chờ một lát rồi hãy..."
"Vừa rồi ngươi nói gì?" Úc Xá bình tĩnh nói, "Đồ vật ít như vậy, sao còn để làm tứ bình bát ổn?"
Chung Uyển vác đá nện chân mình, đỏ mặt không nói được lời nào.
Động tác của Úc Xá quả thật quá dịu dàng, không biết hắn là đang thật sự sủng Chung Uyển hay là lại đang chơi xấu, vừa làm vừa hỏi y, có thích hay không, thoải mái hay không, mình cúi đầu nhìn một cái được không...
Bị tra tấn từng chút một, xương cốt cả người Chung Uyển đều run lên theo.
Sau nửa canh giờ, y huỷ hoại hết bảy tám phong tấu chương cũng không sao viết ra được một phong sạch sẽ. Cuối cùng vẫn là Úc Xá nắm tay y, giống như đang dạy tiểu hài tử học chữ, giúp Chung Uyển từng nét từng nét viết hoàn thành tấu chương tạ ơn cho ngày mai.
---
Các hoàng tử cũng không có quan viên ghi chép lời nói việc làm của họ vào quyển khởi cư, nhưng vì để bảo toàn dòng máu hoàng thất thuần khiết, triều đại này có quy tắc, các hoàng tử thành niên mỗi đêm cùng ai cộng tẩm, người trong phủ đều phải ghi chép lại.
Vài ngày trước, Úc Xá được Sùng An Đế nhận hồi, xem như cũng là một hoàng tử chân chính, Nội Vụ Phủ cũng tặng một quyển khởi cư cho biệt viện Úc vương phủ. Phùng quản gia là người ghi chép, nhưng Úc Xá cũng không có thân mật với nữ tử nào nên những quyển sổ đó không có tác dụng gì, đều bị Phùng quản gia gác sang một bên, trùng hợp sao lại để Chung Uyển thấy.
Chung Uyển lật lật quyển sổ trắng tinh, không hiểu để làm gì, nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là quyển sổ an bài người nghỉ lại chỗ Úc Xá mỗi đêm nên rất coi trọng nó.
Chung Uyển thừa lúc Phùng quản gia không để ý, tiện tay lấy hai quyển đi, lại lén lút giấu đi một cây bút lông, tới chỗ vắng người, cẩn thận nghiêm túc điền tên họ của mình vào, lại thừa lúc người khác không thấy mà trả trở về.
Chung Uyển ở trong phủ dưỡng bệnh, ngoài trừ bày mưu tính kế cho Úc Xá thì cũng không có quá nhiều chuyện để làm, phát hiện có vật để nghịch, không có gì làm liền hoan thiên hỉ địa trộm quyển sổ rồi viết tên lên, làm không biết mệt. Y như kẻ nghèo phát đại tài, lặng lẽ dùng hết hộp mực thỏi mạ vàng của Úc Xá, hắn có muốn không phát hiện ra cũng khó.
Úc Xá yên lặng nhìn đầu bút lông đã trọc của mình, trong lòng âm thầm thở dài, nếu nhân vật như Chung Uyển có thể nhập hậu cung, sợ sẽ là lão thiên đặc biệt có thể khống chế cả lục đầu bài*.
*Lục đầu bài: thanh trúc mỏng dài, trên đầu sơn màu xanh ghi tên phi tần cung nữ, đưa lên mâm bạc để vua chọn thị tẩm =))
Y sẽ âm thầm trộm hết lục đầu bài của các phi tần, sửa lại cho toàn bộ đều viết tên của mình, khiến cho hoàng đế khi xốc thẻ bài thì không phòng bị được, muốn tránh cũng không thể tránh...
Chuyện này Chung Uyển tuyệt đối có thể làm ra.
Úc Xá nhắm mắt giả vờ không biết, mặc kệ Chung Uyển hồ nháo.
Chỉ khổ cho Phùng quản gia, lão quản gia chẳng hay biết gì, cái gì cũng không biết, một tuần trôi qua, quan viên Nội Vụ Phủ tới lấy quyển khởi cư thì lão mới nhớ ra, liền đưa đi.
Quan viên trong Nội Vụ Phủ xem xét quyển sổ, lúc nhìn thấy quyển sổ tràn ngập hai chữ Chung Uyển, hoảng hốt không ngừng.
Chuyện tân hoàng tử ngày ngày không rời xa Chung thiếu gia, cứ như thế truyền vòng qua vòng lại, truyền tới tai Sùng An Đế.
Úc Xá cũng không muốn nói với Sùng An Đế chuyện Chung Uyển, úp úp mở mở giải thích hai câu rồi lập tức hồi phủ.
Về phủ thấy Chung Uyển, không nhịn được phải giáo huấn y hai câu.
Chung Uyển hư trương thanh thế, giả vờ không hiểu, "Chuyện gì? Ta đụng vào đồ của ngươi khi nào? Quyển sổ nào?"
"Quyển Khởi cư của ta!" Úc Xá không thể nhịn được nữa, "Là quyển Khởi cư đấy! Lỡ như mấy năm sau người trong cung thấy được, bộ họ sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi đây là đang làm trò quỷ gì? Sao không hỏi một tiếng?"
Chung Uyển nghẹn lời, mặt đỏ bừng, "Ta tưởng..."
Úc Xá nhìn hắn, nhịn không được phải truy vấn, "Ngươi tưởng cái gì?"
Phùng quản gia vào phòng đưa điểm tâm, thấy thế thì cười làm lành, "Làm sao vậy? Có gì bình tĩnh từ từ nói."
Chung Uyển làm mặt đáng thương, "Thế tử nói ta đụng vào đồ của hắn."
Phùng quản gia vội che chở Chung Uyển, "Không cẩn thận đụng vào thì đụng vào, Vương gia thương Chung thiếu gia như vậy, sao lại vì chút chuyện này mà nổi giận."
"Y đây chỉ là đụng vào thôi sao? Y là..." Úc Xá khựng lại, ngước mắt hỏi, "Có ý chỉ?"
Chung Uyển cười, "Người truyền chỉ mới vừa đi, chúc mừng Vương gia."
"Phong hào còn chưa định." Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển, thấp giọng nói, "May mà người của ngươi nhạy bén, hoàng đế bây giờ đã hoàn toàn cảm thấy Úc vương cấu kết với người Tư Thiên Giám để sinh sự."
Thấy hai người bắt đầu nói chính sự, Phùng quản gia để trà bánh lên bàn, biết điều khom người lui xuống.
Úc Xá trầm giọng nói: "Đoán xem, hoàng đế còn muốn chờ bao lâu mới bằng lòng lập trữ."
"Lúc thân thể càng suy nhược thêm một chút..." Chung Uyển trầm ngâm một lát, "Hoặc là phát hiện Úc vương hay Tuyên Quỳnh đang tiếp tục sinh sự."
Chung Uyển nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Chỉ chờ Tuyên Quỳnh tự gây chuyện thì có vẻ hơi khó, ngươi muốn gợi chuyện Bắc Địch lên trước hay không?"
"Không vội." Úc Xá lắc đầu, "Cho Úc vương thêm một chút thời gian... Chuyện phủ ngươi, hắn còn chưa lật lại bản án cho ngươi đâu."
Chung Uyển nhịn không được, cười, "Vương gia, tâm tư ngươi sao lại độc ác như vậy?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Là do hắn tự tìm. Con người hắn chính là như vậy, người khác là thỏ khôn có ba hang, hắn là hận không thể đào cho mình một trăm cái đường lui. Lòng tham không đáy, rốt cuộc đang sống sờ sờ lại bị mệt mỏi đến chết."
"Ngươi đây là không tham sao?" Chung Uyển nhẹ giọng nói, "Ta đang sợ muộn tắc sinh biến, nếu Úc vương thật sự nhất quyết phải dùng mọi thủ đoạn để chứng minh tiểu Chung phi từng hành thích vua, ngươi... Dù sao ngươi cũng là nhi tử của tiểu Chung phi, nếu có người lấy cái này để nghi ngờ ngươi, cảm thấy ngươi không xứng đáng kế vị thì phải làm sao bây giờ?"
"Không nhất định phải đến bước đường đó, hơn nữa lúc đó ta còn chưa sinh ra, đâu phải chuyện liên quan tới ta." Úc Xá không lắm để ý, nói sang chuyện khác, "Bên công chúa đã có tin tức sao?"
Chung Uyển lắc đầu, "Từ lúc ta thay ngươi chu toàn, khiến cho hoàng đế tin là Úc vương lại nhắc chuyện tiểu Chung phi, công chúa lập tức không qua lại bên này nữa. Ta sai Lâm Tư đi thám thính đã nhiều ngày, Úc vương lại không đi tới công chúa phủ."
Chung Uyển nhìn Úc Xá, "Tử Hựu, ngươi nhiều lần ép buộc An Quốc trưởng công chúa phải tỏ thái độ với họ, rốt cuộc là vì muốn nàng phải một mực giúp ngươi, hay là đang thay nàng phân rõ giới hạn, để cho nàng sau này không chịu liên lụy?"
Úc Xá im lặng, một lát sau mới nhìn y thật sâu, tự giễu nói, "Cả hai."
Chung Uyển có chút đau lòng cho Úc Xá, nhưng nhìn đôi mắt hiện lên hung ác nham hiểm của hắn thì y lại nghĩ, người này một khối kiệt ngạo xương cốt nhưng tâm địa lại ôn nhu mềm yếu. Càng nghĩ, y càng khó có thể cảm thấy không mê muội.
"Viết tấu chương tạ ơn chưa?" Chung Uyển cầm một chiết thư trống không đặt trước mặt Úc Xá, "Rốt cuộc cũng phong vương rồi, cũng đã nhận vương bào, ngươi cũng nên giữ chút thể diện cho Hoàng Thượng."
Úc Xá không vui lắm, qua loa nói, "Tùy tiện bảo ai viết một phong đi, chắc gì hắn đã xem."
"Nhưng vạn nhất lúc lâm triều, ngài ấy sai người đương triều đọc thì sao?" Chung Uyển thúc giục, "Mau viết đi."
Úc Xá thật sự không muốn viết, ban ngày đã phải cân nhắc đắn đo với Sùng An Đế nửa ngày, tới bây giờ khi nhớ đến Sùng An Đế hắn vẫn còn ghê tởm không thôi, Úc Xá xoa xoa cái trán, "Đau đầu, ngươi... ngươi thay ta viết vài câu đi, lát nữa ta chép lại."
Chung Uyển đáp ứng rất sảng khoái, "Được."
Chung Uyển cũng không ngồi, liền đứng trước người Úc Xá, cầm bút lông chấm chấm mực, triển khai chiết thư, không cần nghĩ sẵn trong đầu dù chỉ một chút, tùy tay viết lên.
Úc Xá lẳng lặng nhìn, "Ngươi không đến Trung Thư Tỉnh, quả thật là nhân tài không được trọng dụng."
"Thấy đủ chưa?" Chung Uyển không ngừng múa bút, một mặt biền tứ lệ lục* viết mấy lời tạ ơn sáo rỗng, một mặt không quên thổi phồng bản thân hai câu, "Hội nguyên của bảy năm trước bây giờ trở thành thư đồng cho ngươi, cao hứng không?"
*Biền tứ lệ lục: một cách viết giống như làm thơ của nước ta, viết thành khổ thơ có bốn câu, mỗi câu từ 4-6 chữ.
Cùng lắm chỉ qua một chén trà nhỏ, Chung Uyển đã viết tràn ngập một trương chiết thư, thần thái ngời sáng, "Nhìn xem, có muốn sửa gì không?"
Úc Xá nghiêm túc nhìn qua một lần, lắc đầu, "Một chữ cũng không cần sửa."
Chung Uyển biết hắn đang thật sự rất bực bội, thở dài nói, "Ta thấy ngươi cũng không cần chép làm chi, để ta cẩn thận chép lại một phần đưa đi là được."
Úc Xá gật đầu, Chung Uyển thay đổi một cây bút lông đầu nhỏ hơn, lại cầm một trương chiết thư còn trống tới. Úc Xá muốn đứng dậy nhường chỗ cho y ngồi, Chung Uyển lắc đầu, cười nhạt, "Đồ ít như vậy, sao còn dùng để tứ bình bát ổn*?"
*Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định, cũng là một kiểu để phong thủy. Ý Chung Uyển là đồ ít như vậy cần gì phải để không.
Chung Uyển thay đổi bút viết, nét chữ đoan chính ôn nhuận, sợ là các lão thần đã viết tấu chương hết vài thập niên cũng không bằng y.
Úc Xá nhìn Chung Uyển như vậy, hầu kết có chút nghẹn ngào.
Chính bàn tay đang đề bút viết an bình xã tắc kia, hai ngày trước đã viết vào quyển khởi cư của hắn, hết lần này tới lần khác, không hề mệt mỏi mà viết vào hai chữ "Chung Uyển".
Tay áo dài rộng của Chung Uyển rũ bên người Úc Xá, phất phơ một chút rồi lại một chút theo động tác của y. Chung Uyển hơi hơi cong eo, mắt Úc Xá không tự chủ được mà nhìn vòng eo mảnh khảnh của y.
Úc Xá cưỡng bách bản thân dời mắt sang chỗ khác, giọng nói không được tự nhiên, "Ngươi ngồi đi."
Úc Xá nói xong liền lập tức đứng dậy, nhưng lại bị Chung Uyển dùng tay trái ấn xuống, y chuyên tâm chép, thấp giọng lẩm bẩm, "Không cần... chút nữa là xong rồi."
Tay phải của Úc Xá nắm chặt, duỗi xuống bên thân mở nắm tay ra, sau đó chậm rãi đặt trên eo Chung Uyển.
Tay Úc Xá dùng để ôm lấy Chung Uyển đột nhiên dùng sức, ấn y ngồi xuống đùi mình.
Cổ tay Chung Uyển khẽ động, thiếu chút nữa là chấm một vết mực lớn trên tấu chương.
Úc Xá nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút."
Vành tai Chung Uyển hơi đỏ, vừa viết vừa thì thầm: "Vương gia đối đãi với thư đồng như vậy sao?"
Úc Xá bất động thanh sắc, "Ngươi viết loạn vào quyển khởi cư của ta, đã làm sai chuyện thì tất nhiên phải nhận chút khiển trách."
Chung Uyển tích cực: "Tôn các lão ngẫu nhiên phạm sai lầm, ngươi cũng sẽ phạt các lão đại nhân ngồi trên chân của ngươi sao?"
Úc Xá thiếu chút nữa lại cười ra tiếng.
Chung Uyển chấm chấm mực, chỉnh giọng, đỏ mặt, "Không phải ngươi đây cũng đang rất, rất chơi xấu sao?"
Úc Xá híp mắt, làm Chung Uyển dựa vào người mình, "Học được từ thoại bản... ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta không phải là sẽ không làm."
Nói như thế tức là hắn không phải sẽ không làm, cũng không phải là không thích.
Úc Xá cố ý muốn làm Chung Uyển vui vẻ, cân nhắc chừng mực, bàn tay đang ôm eo y chậm rãi lần mò xuống dưới một chút.
Lỗ tai Chung Uyển càng lúc càng đỏ, y sợ viết sai, bút sa gà chết hại Úc Xá, nín thở cẩn thận viết, nhưng vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng oán trách, "Vậy ngươi ngày thường..."
"Ngày thường ta cái gì cũng không làm với ngươi, luôn kiềm chế bản thân mình dù trong lòng khó nhịn." Úc Xá nhắm mắt lại, "Ta không dám quá thân cận... là vì sợ cái thân ốm đau này của ngươi lại trở nặng."
Úc Xá lầm bầm trong miệng, "Ta hiện tại cũng nhát tay nhát chân, sợ chết mà còn làm ra vẻ."
Sợ mình chết, nhưng lại càng sợ Chung Uyển chết.
Úc Xá mở mắt ra, nhíu mày, "Còn chưa viết xong?"
Chung Uyển cố ý muốn quấn quýt Úc Xá lâu thêm một chút, viết càng ngày càng chậm. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra tiểu tâm tư này của y, trong mắt mang theo ý cười.
Úc Xá nhỏ giọng hỏi, "Ngươi thích ta làm như vậy?"
Chung Uyển nói không nên lời, Úc Xá cũng không ép uổng y. Hắn lấy tay ấn lên đùi Chung Uyển, hơi hơi dùng sức tách chân y ra.
Sống lưng Chung Uyển đột nhiên căng thẳng, Úc Xá thì thầm, "Yên tâm, chỉ chạm vào phía trước."
Chung Uyển run run, "Ta còn chưa viết xong! Phía trước cũng không..."
Y lại không cẩn thận, bút sượt trên chiết thư quẹt ra một đường mực thật dài, một phong tấu chương đang văn hay chữ tốt như vậy, lập tức bị huỷ hoại.
"Trên tấu chương có nét mực là đại bất kính." Úc Xá buông lỏng đai lưng của Chung Uyển ra, giọng điệu nghe ôn nhu nhưng câu chữ lại hà khắc, "Quy Viễn, viết lại."
Úc Xá vừa nói vừa trượt tay xuống.
Lòng bàn tay Chung Uyển đổ đầy mồ hôi, y cố sức lấy tới một chiết thư trắng tinh khác, hơi thở dồn dập, "Ngươi, ngươi chờ một lát rồi hãy..."
"Vừa rồi ngươi nói gì?" Úc Xá bình tĩnh nói, "Đồ vật ít như vậy, sao còn để làm tứ bình bát ổn?"
Chung Uyển vác đá nện chân mình, đỏ mặt không nói được lời nào.
Động tác của Úc Xá quả thật quá dịu dàng, không biết hắn là đang thật sự sủng Chung Uyển hay là lại đang chơi xấu, vừa làm vừa hỏi y, có thích hay không, thoải mái hay không, mình cúi đầu nhìn một cái được không...
Bị tra tấn từng chút một, xương cốt cả người Chung Uyển đều run lên theo.
Sau nửa canh giờ, y huỷ hoại hết bảy tám phong tấu chương cũng không sao viết ra được một phong sạch sẽ. Cuối cùng vẫn là Úc Xá nắm tay y, giống như đang dạy tiểu hài tử học chữ, giúp Chung Uyển từng nét từng nét viết hoàn thành tấu chương tạ ơn cho ngày mai.