Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 88
Editor: Miri
---
Úc Xá giơ tay lên cản Chung Uyển một chút, không được tự nhiên nói, "Đừng, đừng như vậy..."
Úc Xá hoang mang lo sợ chạy về phủ, tóc tai đều có chút rối loạn, một cọng tóc rũ xuống vai, thoáng chặn mắt hắn, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn lại càng trở nên cô độc, Úc Xá khó nhọc nói, "Hôm nay không được..."
Chung Uyển bị cái tên biệt biệt nữu nữu này chọc đến điên mất, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói cũng không nói, thân cận cũng không cho."
"Hôm nay không được, chờ..." Úc Xá nhắm mắt lại, chau mày, như là đang chịu đựng cái gì, "Chờ ngày mai..."
Chung Uyển ngốc ra, "Tại sao? Ngày mai... là cái ngày lành tháng tốt gì?"
Úc Xá thất thần nói, "Ta phát bệnh..."
Đèn đã tắt lửa, ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài xuyên vào phòng, Úc Xá nhìn Chung Uyển, dựa vào vài phần thanh minh còn sót lại, gian nan nói, "Ta phát bệnh, ngày mai ngủ dậy, ta sẽ không còn nhớ rõ gì hết, Quy Viễn, bây giờ ngươi đối tốt với ta, ngày mai ta cũng nhớ không được, đừng..."
Úc Xá cúi đầu thở dốc một chút, "Đừng phí sức."
Chung Uyển hơi hơi hé miệng, còn chưa nói lời nào thì hốc mắt đã đỏ ngầu.
Úc Xá cúi đầu, đột nhiên hận thấu những kẻ đã mê hoặc hắn ăn Hàn Thực Tán năm đó.
Úc Xá lùi ra sau hai bước, hít sâu mấy hơi, "Nếu ngươi nguyện ý, ngày mai... lại giúp ta."
Úc Xá tự do tự tại trong cung, bây giờ lại đang đau khổ khắc chế chính mình, gần như đã sụp đổ. Hắn cố sức nở ra một nụ cười ảm đạm, "Tất nhiên, nếu ngươi không làm, thì ta cũng sẽ không biết."
Úc Xá như là đang an ủi Chung Uyển, cũng như đang an ủi chính mình, "Tật xấu này của ta đã khá hơn trước kia rất nhiều, đã lâu không phát bệnh, lúc phát bệnh cũng không đau đầu, chỉ là có chút thứ ta còn chịu không nổi..."
Úc Xá lẩm bẩm trong miệng, "Ta chịu không nổi khi phát bệnh lại quên mất ngươi đối tốt với ta thế nào."
Một tay Chung Uyển vịn trên án thư, môi hơi hơi phát run, ngũ tạng lục phủ đều bị Úc Xá giày vò đau dữ dội.
Úc Xá lui về sau hai bước, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay ta đi thư phòng ngủ."
Úc Xá xoay người đi ra ngoài, lại bị Chung Uyển kéo lấy cổ tay áo lần nữa.
Bị bóng đêm đen nhánh bao phủ, Chung Uyển nhẹ nhàng nói, "Không sao hết, quên thì quên."
Không đợi Úc Xá đáp lại, Chung Uyển nói, "Ngươi quên rồi, ngày mai ta lại làm một lần nữa, ngày sau lại làm một lần, ngày kia lại làm một lần..."
Chung Uyển giọng khàn khàn, "Đối tốt với ngươi, ta nguyện ý làm cho ngươi cả đời."
Tín niệm kiên định, Úc Xá một lòng muốn tránh khỏi Chung Uyển, tìm một nơi không có ai rồi chậm rãi đợi bản thân bình tĩnh lại, giờ đây nghe vậy thì hai chân lại giống bị rót chì, đột nhiên không tài nào ra được khỏi cửa.
Úc Xá nhiều năm qua như ngựa không ngừng vó, nghĩa vô phản cố mà chạy tới địa phủ, nơi có mặt đất trải đầy gai nhọn luôn chờ hắn. Hắn đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy bị Chung Uyển kéo tay lại, buộc hắn phải rẽ sang một con đường khác, buộc hắn sống tiếp.
Hiện tại không chỉ là chạy không thoát, mà y chỉ cần dùng một chút sức lực thôi thì đã dễ như trở bàn tay dắt Úc Xá tới giường.
Úc Xá thân thể cứng đờ tựa vào đầu giường.
Tóc hắn đã rối tung lên, Chung Uyển nhẹ nhàng tản tóc của Úc Xá ra, tóc đen như mực. Sau khi tán tóc Úc Xá ra, mắt hắn lộ ra, mang đầy vẻ cố chấp lẫn đề phòng, biểu tình lúc này của hắn kỳ thật là có chút đáng sợ.
Nhưng y lại không có chút nào sợ hãi.
Chẳng những không sợ hãi, y còn dám dán chặt vào Úc Xá, chạm vào rồi sờ vào.
Úc Xá kiên trì, cố gắng nói, "Ta nói ngươi rồi, ta không nhớ được..."
Con ngươi Chung Uyển khẽ động, nhỏ giọng nói: "Vừa đúng lúc."
Úc Xá nghe không hiểu, lúc này nếu hắn thấy được, hẳn là có thể phát hiện lỗ tai Chung Uyển đã đỏ lên.
Chung Uyển thì thầm, "Không nhớ được mới tốt, lão tử vì ngươi... thật là cái gì cũng đều có thể làm."
Úc Xá nghe không rõ, hoảng hốt hỏi: "Cái gì?"
"Không có việc gì."
Chung Uyển ép chặt thân mình lên người Úc Xá, lung tung hôn hai cái trên cằm hắn, đồng thời lấy tay mò sang bên hông Úc Xá, sờ soạng xuống dưới.
Úc Xá theo bản năng giơ tay cản, Chung Uyển chụp tay Úc Xá lại, sắc mặt không được tự nhiên, "Tử Hựu, ngươi đáp ứng ta, lát nữa... Vô luận thế nào ngươi cũng không được động đậy, ngươi nghe rõ không?"
Úc Xá do dự một lát, buông lỏng tay ra, một tiếng "Ừ" nhỏ tới mức không nghe được.
Chung Uyển kéo y phục của hắn ra, hôn trên cổ Úc Xá, lại hôn hôn lồng ngực căng thẳng của hắn, sau đó một đường hôn xuống...
Úc Xá đột nhiên ý thức được cái gì, không đợi hắn tránh né, Chung Uyển đã "Thương" hắn.
Hầu kết Úc Xá kịch liệt ngạnh động.
Gân xanh trên cánh tay thon dài của Úc Xá gồ lên, ngón tay hắn không khống chế được mà luồn sâu vào tóc của Chung Uyển, liều mạng khắc chế lực tay đi xuống của mình.
...
Sau một nén nhang, Chung Uyển ôm eo Úc Xá, đem mặt chôn vào cái bụng nhỏ của hắn, nghỉ một hồi lâu mới dùng giọng khàn khàn kỳ cục nói, "Tử Hựu, cổ họng đau quá..."
Úc Xá lập tức khôi phục thần trí, hắn dùng một tay kéo Chung Uyển lên ôm vào lòng ngực, thở dốc nói, "Làm sao vậy?"
Chung Uyển vô cùng ngượng ngùng nhìn Úc Xá, tuy hai người cũng từng thân mật với nhau, nhưng Úc Xá cũng chưa làm cái này cho y bao giờ. Chung Uyển chỉ mới xem cái này trong thoại bản, vốn dĩ cho rằng rất đơn giản, không ngờ lại vất vả như vậy. Y để đầu lên vai Úc Xá, hàm hồ nói, "Đừng hỏi, để ta nghỉ ngơi là được."
Úc Xá không nói chuyện nữa, hồi tưởng chuyện mình làm khi động tình lúc nãy thì có chút hối hận, cúi đầu hôn vào sườn mặt của Chung Uyển.
Chung Uyển giống như đang rất hưởng thụ, "Lại, lại hôn ta một chút... Bị ngươi lăn lộn tới chết rồi."
Úc Xá đem tay chống ở trên giường ngồi dậy một chút, hắn nhẹ nhàng vòng tay qua Chung Uyển, đổi cho y một tư thế thoải mái hơn, lại cúi đầu hôn vài cái.
Có vẻ như Chung Uyển đang vô cùng thích ý, lại rên rỉ hai tiếng.
Úc Xá cứ như vậy ôm Chung Uyển, sau một hồi mới nhỏ giọng hỏi, "Cổ họng đau?"
Chung Uyển hơi hơi gật gật đầu.
Miệng lưỡi Úc Xá như dính sáp, hắn hít sâu một hơi, "Ta... ngươi cứ nằm, ta rót cho ngươi chén trà."
"Đừng." Chung Uyển một chút cũng không muốn động, y cọ vào ngực của Úc Xá, đỏ mặt thấp giọng nói, "Bụng đầy rồi, uống không được."
Úc Xá nghe vậy, suýt chút nữa lại ấn Chung Uyển xuống giường.
Úc Xá khó nhịn nhắm mắt lại, "Vậy đừng nói chuyện."
Nhưng Chung Uyển vẫn chưa cạn kiệt sức lực tới như vậy, lại rất muốn nói chuyện.
Chung Uyển thở dài, "Nói thật, ta hối hận rồi."
Thân mình Úc Xá cứng đờ.
Chung Uyển tiếp tục nói, "... Ngày mai nếu ngươi quên hết thì chẳng phải ta bị thiệt đến chết sao."
Khóe miệng Úc Xá khó khống chế được, hơi cong lên một chút, hắn thấp giọng nói, "Không phải mới vừa rồi ngươi nói là chuyện đối tốt với ta, ngươi nguyện ý làm cả đời sao? Ngày mai nếu ta quên, ngươi lại làm một lần nữa là được."
"Đừng." Chung Uyển thảm thiết, thanh âm khàn khàn, "Lời nói của nam nhân trên giường sao có thể xem là thật? Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi quên hết đi, xấu hổ chết người... Ước gì ngươi quên hết thì càng tốt."
Úc Xá cười.
Làm sao hắn chịu quên được.
Úc Xá ôm lấy Chung Uyển, đột nhiên nói, "Quy Viễn, ta có cách này."
Chung Uyển kỳ thật còn có chút không khoẻ, chỉ là không muốn để Úc Xá phát hiện ra, hắng giọng hỏi, "Cách gì?"
Úc Xá nói: "Ghi lại, sáng ngày mai xem."
Chung Uyển vội nói, "Không được!"
Úc Xá cảm thấy ý kiến này lại vô cùng rất được, "Ta đi lấy cho ngươi giấy bút, ngươi hành văn tốt, ngươi viết thật hay cho ta xem ngày mai, được không?"
Úc Xá suy nghĩ, "Viết tường tận một chút..."
Mặt Chung Uyển đỏ lên, "Vương gia, ngài đừng khinh người quá đáng, ngài không muốn giữ chút thể diện nào sao?"
"Không muốn." Úc Xá cúi đầu hôn Chung Uyển một chút, ánh mắt sâu thẳm, "Ta bây giờ chỉ muốn ngươi, nếu không phải thái y nói thân mình ngươi không được, thì ta đã..."
Chung Uyển có chết cũng không chịu làm loại sự tình này, y sợ Úc Xá phát bệnh rồi thì sẽ ngăn không được, vội nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, chuyện Tuyên Thụy, kế hoạch ban đầu của ngươi là gì?"
Mới vừa được người thương "Chăm sóc" như vậy, Úc Xá còn tâm trí nào muốn nói về mấy người khác, đặc biệt là cái người hắn chán ghét. Úc Xá không nói lời nào, giơ tay xoa nhẹ lên cổ Chung Uyển.
Mặt Chung Uyển càng đỏ hơn, "Sờ cái gì vậy."
Úc Xá không nói lời nào, hắn ấn Chung Uyển xuống không cho y động đậy, cứ như đang xin lỗi, một chút lại một chút, nhẹ nhàng xoa ấn.
Chung Uyển bị Úc Xá sờ tới xương cốt mềm nhũn, y biết thân thể mình phế vật tới mức nào, biết hôm nay không thể lại lăn lộn cùng hắn, ở trong lòng niệm hai lần thanh tâm chú rồi nói: "Đang hỏi ngươi đó, nói ta nghe."
Úc Xá thập phần không cam lòng, nhưng vẫn nói, "Kế hoạch ban đầu là người của ta hồi kinh rồi thì ta sẽ ngả bài với ngươi, nói rõ hết mọi chuyện."
"Sau đó trước khi tin Tuyên Thụy chết truyền tới trong kinh, sẽ đem song bào thai đưa đi, dùng người của ta bảo hộ hai người bọn họ, coi chừng kỹ càng."
"Khi tin tang sự truyền đến rồi thì sẽ cùng ngươi diễn trò hay, có thể lừa gạt được Úc Mộ Thành là tốt nhất, bất quá có lừa được hay không cũng không quan trọng, ta vốn là muốn giết Tuyên Thụy, tất nhiên hắn cũng sẽ biết điều đó."
"Chuyện sau đó chắc ngươi cũng đoán ra, hắn đem Tuyên Thụy làm con át chủ bài cuối cùng, ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, nên đấu thế nào cũng không cần nói nữa. Ta bên ngoài vẫn là muốn đấu với Tuyên Quỳnh, làm hắn suy sụp hoàn toàn. Sau đó ta sẽ yên lặng chờ Úc Mộ Thành hoàng tước tại hậu*, chờ hắn lật lại bản án cho Ninh Vương."
*Bắt nguồn từ thành ngữ "Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu" có nghĩa là bọ ngựa săn mồi ở phía trước, không ngờ có chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý là lo mãi săn mồi, không ngờ có kẻ rình lại mình.
Úc Xá híp mắt, "Lần này ta suýt lâm vào tử lộ là do hắn hơn ta một nước cờ, ta tâm phục khẩu phục."
"Cũng không phải do hắn lợi hại." Chung Uyển nhỏ giọng nói, "Là do ngươi còn có điều băn khoăn, hơn nữa kỳ thật còn là do ta. Ngươi có thứ uy hiếp được bản thân, lo trước lo sau, bị hắn bắt được chỗ trống."
"Ta không phải đang an ủi ngươi." Không đợi Úc Xá mở miệng, Chung Uyển lại nói, "Ngươi cùng Úc vương không phải là người đồng đạo, hắn vì thắng mà có thể tráng sĩ cắt tay, dao sắc chặt đay rối bỏ quên cả thân ngoại sanh Tuyên Quỳnh và thân muội muội Úc Phi của mình, ngươi thì sao? Ngươi có thể sao?"
Úc Xá dứt khoát nói: "Là do mục đích bất đồng thôi, mục tiêu của hắn là nhiếp chính vương, mục tiêu của ta là ngươi."
Trong lòng Chung Uyển mềm nhũn, nói, "Vậy còn... Tuyên Thụy thì sao."
"Yên tâm, so với tất cả mọi người, Úc Vương là kẻ sợ hắn gặp chuyện nhất, tuyệt đối sẽ không làm hắn bị thương nửa phần, vả lại còn có người của ta nhìn chằm chằm hắn." Úc Xá không hài lòng nói, "Nhiều nhất hắn cũng chỉ chịu chút kinh hách, sẽ không có việc gì."
Chung Uyển bật cười, "Không cần phải giải thích như vậy, ta không có ý đó, dù hắn có bị va va đập đập hai cái thì có sao."
Sắc mặt Úc Xá lập tức đẹp lên không ít.
Chung Uyển suy nghĩ một lát, nói, "Tang tin phỏng chừng vài ngày nữa sẽ truyền vào kinh, sợ là Úc vương lại dùng thủ đoạn nào nữa, ta muốn..."
Úc Xá nói: "Cái gì?"
Chung Uyển giật giật, nói, "Ta nhớ rõ ngươi cũng có thôn trang trong kinh?"
Úc Xá gật đầu.
"Đưa Từ Tâm và Tuyên Du đi." Chung Uyển nói, "Không cần ngươi ra mặt, ta sẽ nói với bọn họ là tháng ba trong kinh sẽ rét lạnh, đưa bọn họ đi thôn trang chơi hai ngày, tránh thời tiết xấu này một chút."
Chung Uyển lại nói: "Thôn trang của ngươi nên có phải nhiều người đi một chút cũng sẽ không gây chú ý, ngươi canh chừng bọn họ kỹ càng."
Như thế là tốt nhất, Úc Xá gật đầu, "Nghe lời ngươi."
Chung Uyển cọ cọ Úc Xá, "Không có việc gì nữa thì ngủ đi."
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm tỉnh lại, Chung Uyển mở mắt ra nhìn nhìn bốn phía, sắc trời đã sáng trưng, Úc Xá hẳn là đã đi thượng triều rồi.
Cổ họng Chung Uyển còn hơi không khoẻ, y khụ hai tiếng, thở dài.
Đêm qua mình ngoan ngoãn, dốc sức như vậy.
Đáng tiếc là Úc Xá hôm nay chẳng nhớ rõ cái gì.
Chung Uyển tìm niềm vui trong đau khổ, an ủi chính mình, quên cũng tốt, ngày hôm qua y có nhiêu mặt mũi đều vứt hết.
Chung Uyển đứng dậy rửa mặt, sau khi đã đổi y phục chỉnh tề thì Phùng quản gia bưng trà vào phòng.
Chung Uyển tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, ngoài ý muốn, "Trà Tuyết Lê? Thật vừa khéo, ngươi cư nhiên lại pha cái này."
Phùng quản gia cười, "Làm gì có, là Vương gia dậy sớm phân phó, nói cổ họng Chung thiếu gia hôm nay không khoẻ, muốn uống chút trà chữa khàn giọng."
Chung Uyển phun ra một ngụm trà.
Sao lần này lại không quên?!
---
Úc Xá giơ tay lên cản Chung Uyển một chút, không được tự nhiên nói, "Đừng, đừng như vậy..."
Úc Xá hoang mang lo sợ chạy về phủ, tóc tai đều có chút rối loạn, một cọng tóc rũ xuống vai, thoáng chặn mắt hắn, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn lại càng trở nên cô độc, Úc Xá khó nhọc nói, "Hôm nay không được..."
Chung Uyển bị cái tên biệt biệt nữu nữu này chọc đến điên mất, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói cũng không nói, thân cận cũng không cho."
"Hôm nay không được, chờ..." Úc Xá nhắm mắt lại, chau mày, như là đang chịu đựng cái gì, "Chờ ngày mai..."
Chung Uyển ngốc ra, "Tại sao? Ngày mai... là cái ngày lành tháng tốt gì?"
Úc Xá thất thần nói, "Ta phát bệnh..."
Đèn đã tắt lửa, ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài xuyên vào phòng, Úc Xá nhìn Chung Uyển, dựa vào vài phần thanh minh còn sót lại, gian nan nói, "Ta phát bệnh, ngày mai ngủ dậy, ta sẽ không còn nhớ rõ gì hết, Quy Viễn, bây giờ ngươi đối tốt với ta, ngày mai ta cũng nhớ không được, đừng..."
Úc Xá cúi đầu thở dốc một chút, "Đừng phí sức."
Chung Uyển hơi hơi hé miệng, còn chưa nói lời nào thì hốc mắt đã đỏ ngầu.
Úc Xá cúi đầu, đột nhiên hận thấu những kẻ đã mê hoặc hắn ăn Hàn Thực Tán năm đó.
Úc Xá lùi ra sau hai bước, hít sâu mấy hơi, "Nếu ngươi nguyện ý, ngày mai... lại giúp ta."
Úc Xá tự do tự tại trong cung, bây giờ lại đang đau khổ khắc chế chính mình, gần như đã sụp đổ. Hắn cố sức nở ra một nụ cười ảm đạm, "Tất nhiên, nếu ngươi không làm, thì ta cũng sẽ không biết."
Úc Xá như là đang an ủi Chung Uyển, cũng như đang an ủi chính mình, "Tật xấu này của ta đã khá hơn trước kia rất nhiều, đã lâu không phát bệnh, lúc phát bệnh cũng không đau đầu, chỉ là có chút thứ ta còn chịu không nổi..."
Úc Xá lẩm bẩm trong miệng, "Ta chịu không nổi khi phát bệnh lại quên mất ngươi đối tốt với ta thế nào."
Một tay Chung Uyển vịn trên án thư, môi hơi hơi phát run, ngũ tạng lục phủ đều bị Úc Xá giày vò đau dữ dội.
Úc Xá lui về sau hai bước, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay ta đi thư phòng ngủ."
Úc Xá xoay người đi ra ngoài, lại bị Chung Uyển kéo lấy cổ tay áo lần nữa.
Bị bóng đêm đen nhánh bao phủ, Chung Uyển nhẹ nhàng nói, "Không sao hết, quên thì quên."
Không đợi Úc Xá đáp lại, Chung Uyển nói, "Ngươi quên rồi, ngày mai ta lại làm một lần nữa, ngày sau lại làm một lần, ngày kia lại làm một lần..."
Chung Uyển giọng khàn khàn, "Đối tốt với ngươi, ta nguyện ý làm cho ngươi cả đời."
Tín niệm kiên định, Úc Xá một lòng muốn tránh khỏi Chung Uyển, tìm một nơi không có ai rồi chậm rãi đợi bản thân bình tĩnh lại, giờ đây nghe vậy thì hai chân lại giống bị rót chì, đột nhiên không tài nào ra được khỏi cửa.
Úc Xá nhiều năm qua như ngựa không ngừng vó, nghĩa vô phản cố mà chạy tới địa phủ, nơi có mặt đất trải đầy gai nhọn luôn chờ hắn. Hắn đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy bị Chung Uyển kéo tay lại, buộc hắn phải rẽ sang một con đường khác, buộc hắn sống tiếp.
Hiện tại không chỉ là chạy không thoát, mà y chỉ cần dùng một chút sức lực thôi thì đã dễ như trở bàn tay dắt Úc Xá tới giường.
Úc Xá thân thể cứng đờ tựa vào đầu giường.
Tóc hắn đã rối tung lên, Chung Uyển nhẹ nhàng tản tóc của Úc Xá ra, tóc đen như mực. Sau khi tán tóc Úc Xá ra, mắt hắn lộ ra, mang đầy vẻ cố chấp lẫn đề phòng, biểu tình lúc này của hắn kỳ thật là có chút đáng sợ.
Nhưng y lại không có chút nào sợ hãi.
Chẳng những không sợ hãi, y còn dám dán chặt vào Úc Xá, chạm vào rồi sờ vào.
Úc Xá kiên trì, cố gắng nói, "Ta nói ngươi rồi, ta không nhớ được..."
Con ngươi Chung Uyển khẽ động, nhỏ giọng nói: "Vừa đúng lúc."
Úc Xá nghe không hiểu, lúc này nếu hắn thấy được, hẳn là có thể phát hiện lỗ tai Chung Uyển đã đỏ lên.
Chung Uyển thì thầm, "Không nhớ được mới tốt, lão tử vì ngươi... thật là cái gì cũng đều có thể làm."
Úc Xá nghe không rõ, hoảng hốt hỏi: "Cái gì?"
"Không có việc gì."
Chung Uyển ép chặt thân mình lên người Úc Xá, lung tung hôn hai cái trên cằm hắn, đồng thời lấy tay mò sang bên hông Úc Xá, sờ soạng xuống dưới.
Úc Xá theo bản năng giơ tay cản, Chung Uyển chụp tay Úc Xá lại, sắc mặt không được tự nhiên, "Tử Hựu, ngươi đáp ứng ta, lát nữa... Vô luận thế nào ngươi cũng không được động đậy, ngươi nghe rõ không?"
Úc Xá do dự một lát, buông lỏng tay ra, một tiếng "Ừ" nhỏ tới mức không nghe được.
Chung Uyển kéo y phục của hắn ra, hôn trên cổ Úc Xá, lại hôn hôn lồng ngực căng thẳng của hắn, sau đó một đường hôn xuống...
Úc Xá đột nhiên ý thức được cái gì, không đợi hắn tránh né, Chung Uyển đã "Thương" hắn.
Hầu kết Úc Xá kịch liệt ngạnh động.
Gân xanh trên cánh tay thon dài của Úc Xá gồ lên, ngón tay hắn không khống chế được mà luồn sâu vào tóc của Chung Uyển, liều mạng khắc chế lực tay đi xuống của mình.
...
Sau một nén nhang, Chung Uyển ôm eo Úc Xá, đem mặt chôn vào cái bụng nhỏ của hắn, nghỉ một hồi lâu mới dùng giọng khàn khàn kỳ cục nói, "Tử Hựu, cổ họng đau quá..."
Úc Xá lập tức khôi phục thần trí, hắn dùng một tay kéo Chung Uyển lên ôm vào lòng ngực, thở dốc nói, "Làm sao vậy?"
Chung Uyển vô cùng ngượng ngùng nhìn Úc Xá, tuy hai người cũng từng thân mật với nhau, nhưng Úc Xá cũng chưa làm cái này cho y bao giờ. Chung Uyển chỉ mới xem cái này trong thoại bản, vốn dĩ cho rằng rất đơn giản, không ngờ lại vất vả như vậy. Y để đầu lên vai Úc Xá, hàm hồ nói, "Đừng hỏi, để ta nghỉ ngơi là được."
Úc Xá không nói chuyện nữa, hồi tưởng chuyện mình làm khi động tình lúc nãy thì có chút hối hận, cúi đầu hôn vào sườn mặt của Chung Uyển.
Chung Uyển giống như đang rất hưởng thụ, "Lại, lại hôn ta một chút... Bị ngươi lăn lộn tới chết rồi."
Úc Xá đem tay chống ở trên giường ngồi dậy một chút, hắn nhẹ nhàng vòng tay qua Chung Uyển, đổi cho y một tư thế thoải mái hơn, lại cúi đầu hôn vài cái.
Có vẻ như Chung Uyển đang vô cùng thích ý, lại rên rỉ hai tiếng.
Úc Xá cứ như vậy ôm Chung Uyển, sau một hồi mới nhỏ giọng hỏi, "Cổ họng đau?"
Chung Uyển hơi hơi gật gật đầu.
Miệng lưỡi Úc Xá như dính sáp, hắn hít sâu một hơi, "Ta... ngươi cứ nằm, ta rót cho ngươi chén trà."
"Đừng." Chung Uyển một chút cũng không muốn động, y cọ vào ngực của Úc Xá, đỏ mặt thấp giọng nói, "Bụng đầy rồi, uống không được."
Úc Xá nghe vậy, suýt chút nữa lại ấn Chung Uyển xuống giường.
Úc Xá khó nhịn nhắm mắt lại, "Vậy đừng nói chuyện."
Nhưng Chung Uyển vẫn chưa cạn kiệt sức lực tới như vậy, lại rất muốn nói chuyện.
Chung Uyển thở dài, "Nói thật, ta hối hận rồi."
Thân mình Úc Xá cứng đờ.
Chung Uyển tiếp tục nói, "... Ngày mai nếu ngươi quên hết thì chẳng phải ta bị thiệt đến chết sao."
Khóe miệng Úc Xá khó khống chế được, hơi cong lên một chút, hắn thấp giọng nói, "Không phải mới vừa rồi ngươi nói là chuyện đối tốt với ta, ngươi nguyện ý làm cả đời sao? Ngày mai nếu ta quên, ngươi lại làm một lần nữa là được."
"Đừng." Chung Uyển thảm thiết, thanh âm khàn khàn, "Lời nói của nam nhân trên giường sao có thể xem là thật? Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi quên hết đi, xấu hổ chết người... Ước gì ngươi quên hết thì càng tốt."
Úc Xá cười.
Làm sao hắn chịu quên được.
Úc Xá ôm lấy Chung Uyển, đột nhiên nói, "Quy Viễn, ta có cách này."
Chung Uyển kỳ thật còn có chút không khoẻ, chỉ là không muốn để Úc Xá phát hiện ra, hắng giọng hỏi, "Cách gì?"
Úc Xá nói: "Ghi lại, sáng ngày mai xem."
Chung Uyển vội nói, "Không được!"
Úc Xá cảm thấy ý kiến này lại vô cùng rất được, "Ta đi lấy cho ngươi giấy bút, ngươi hành văn tốt, ngươi viết thật hay cho ta xem ngày mai, được không?"
Úc Xá suy nghĩ, "Viết tường tận một chút..."
Mặt Chung Uyển đỏ lên, "Vương gia, ngài đừng khinh người quá đáng, ngài không muốn giữ chút thể diện nào sao?"
"Không muốn." Úc Xá cúi đầu hôn Chung Uyển một chút, ánh mắt sâu thẳm, "Ta bây giờ chỉ muốn ngươi, nếu không phải thái y nói thân mình ngươi không được, thì ta đã..."
Chung Uyển có chết cũng không chịu làm loại sự tình này, y sợ Úc Xá phát bệnh rồi thì sẽ ngăn không được, vội nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, chuyện Tuyên Thụy, kế hoạch ban đầu của ngươi là gì?"
Mới vừa được người thương "Chăm sóc" như vậy, Úc Xá còn tâm trí nào muốn nói về mấy người khác, đặc biệt là cái người hắn chán ghét. Úc Xá không nói lời nào, giơ tay xoa nhẹ lên cổ Chung Uyển.
Mặt Chung Uyển càng đỏ hơn, "Sờ cái gì vậy."
Úc Xá không nói lời nào, hắn ấn Chung Uyển xuống không cho y động đậy, cứ như đang xin lỗi, một chút lại một chút, nhẹ nhàng xoa ấn.
Chung Uyển bị Úc Xá sờ tới xương cốt mềm nhũn, y biết thân thể mình phế vật tới mức nào, biết hôm nay không thể lại lăn lộn cùng hắn, ở trong lòng niệm hai lần thanh tâm chú rồi nói: "Đang hỏi ngươi đó, nói ta nghe."
Úc Xá thập phần không cam lòng, nhưng vẫn nói, "Kế hoạch ban đầu là người của ta hồi kinh rồi thì ta sẽ ngả bài với ngươi, nói rõ hết mọi chuyện."
"Sau đó trước khi tin Tuyên Thụy chết truyền tới trong kinh, sẽ đem song bào thai đưa đi, dùng người của ta bảo hộ hai người bọn họ, coi chừng kỹ càng."
"Khi tin tang sự truyền đến rồi thì sẽ cùng ngươi diễn trò hay, có thể lừa gạt được Úc Mộ Thành là tốt nhất, bất quá có lừa được hay không cũng không quan trọng, ta vốn là muốn giết Tuyên Thụy, tất nhiên hắn cũng sẽ biết điều đó."
"Chuyện sau đó chắc ngươi cũng đoán ra, hắn đem Tuyên Thụy làm con át chủ bài cuối cùng, ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, nên đấu thế nào cũng không cần nói nữa. Ta bên ngoài vẫn là muốn đấu với Tuyên Quỳnh, làm hắn suy sụp hoàn toàn. Sau đó ta sẽ yên lặng chờ Úc Mộ Thành hoàng tước tại hậu*, chờ hắn lật lại bản án cho Ninh Vương."
*Bắt nguồn từ thành ngữ "Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu" có nghĩa là bọ ngựa săn mồi ở phía trước, không ngờ có chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý là lo mãi săn mồi, không ngờ có kẻ rình lại mình.
Úc Xá híp mắt, "Lần này ta suýt lâm vào tử lộ là do hắn hơn ta một nước cờ, ta tâm phục khẩu phục."
"Cũng không phải do hắn lợi hại." Chung Uyển nhỏ giọng nói, "Là do ngươi còn có điều băn khoăn, hơn nữa kỳ thật còn là do ta. Ngươi có thứ uy hiếp được bản thân, lo trước lo sau, bị hắn bắt được chỗ trống."
"Ta không phải đang an ủi ngươi." Không đợi Úc Xá mở miệng, Chung Uyển lại nói, "Ngươi cùng Úc vương không phải là người đồng đạo, hắn vì thắng mà có thể tráng sĩ cắt tay, dao sắc chặt đay rối bỏ quên cả thân ngoại sanh Tuyên Quỳnh và thân muội muội Úc Phi của mình, ngươi thì sao? Ngươi có thể sao?"
Úc Xá dứt khoát nói: "Là do mục đích bất đồng thôi, mục tiêu của hắn là nhiếp chính vương, mục tiêu của ta là ngươi."
Trong lòng Chung Uyển mềm nhũn, nói, "Vậy còn... Tuyên Thụy thì sao."
"Yên tâm, so với tất cả mọi người, Úc Vương là kẻ sợ hắn gặp chuyện nhất, tuyệt đối sẽ không làm hắn bị thương nửa phần, vả lại còn có người của ta nhìn chằm chằm hắn." Úc Xá không hài lòng nói, "Nhiều nhất hắn cũng chỉ chịu chút kinh hách, sẽ không có việc gì."
Chung Uyển bật cười, "Không cần phải giải thích như vậy, ta không có ý đó, dù hắn có bị va va đập đập hai cái thì có sao."
Sắc mặt Úc Xá lập tức đẹp lên không ít.
Chung Uyển suy nghĩ một lát, nói, "Tang tin phỏng chừng vài ngày nữa sẽ truyền vào kinh, sợ là Úc vương lại dùng thủ đoạn nào nữa, ta muốn..."
Úc Xá nói: "Cái gì?"
Chung Uyển giật giật, nói, "Ta nhớ rõ ngươi cũng có thôn trang trong kinh?"
Úc Xá gật đầu.
"Đưa Từ Tâm và Tuyên Du đi." Chung Uyển nói, "Không cần ngươi ra mặt, ta sẽ nói với bọn họ là tháng ba trong kinh sẽ rét lạnh, đưa bọn họ đi thôn trang chơi hai ngày, tránh thời tiết xấu này một chút."
Chung Uyển lại nói: "Thôn trang của ngươi nên có phải nhiều người đi một chút cũng sẽ không gây chú ý, ngươi canh chừng bọn họ kỹ càng."
Như thế là tốt nhất, Úc Xá gật đầu, "Nghe lời ngươi."
Chung Uyển cọ cọ Úc Xá, "Không có việc gì nữa thì ngủ đi."
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm tỉnh lại, Chung Uyển mở mắt ra nhìn nhìn bốn phía, sắc trời đã sáng trưng, Úc Xá hẳn là đã đi thượng triều rồi.
Cổ họng Chung Uyển còn hơi không khoẻ, y khụ hai tiếng, thở dài.
Đêm qua mình ngoan ngoãn, dốc sức như vậy.
Đáng tiếc là Úc Xá hôm nay chẳng nhớ rõ cái gì.
Chung Uyển tìm niềm vui trong đau khổ, an ủi chính mình, quên cũng tốt, ngày hôm qua y có nhiêu mặt mũi đều vứt hết.
Chung Uyển đứng dậy rửa mặt, sau khi đã đổi y phục chỉnh tề thì Phùng quản gia bưng trà vào phòng.
Chung Uyển tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, ngoài ý muốn, "Trà Tuyết Lê? Thật vừa khéo, ngươi cư nhiên lại pha cái này."
Phùng quản gia cười, "Làm gì có, là Vương gia dậy sớm phân phó, nói cổ họng Chung thiếu gia hôm nay không khoẻ, muốn uống chút trà chữa khàn giọng."
Chung Uyển phun ra một ngụm trà.
Sao lần này lại không quên?!