Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 89
Editor: Miri
---
Chung Uyển hỏng mất, quên cái gì không quên cái gì, chẳng lẽ còn tùy tâm tình của hắn sao?
Chung Uyển phòng bị nhìn Phùng quản gia, "Tử Hựu hắn còn nói cái gì với ngươi?"
Phùng quản gia nghi hoặc nhìn Chung Uyển, "Cũng không nói gì, hôm nay Vương gia dậy rất sớm, đã ra ngoài lên kiệu rồi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện này, sai người trở về dặn dò ta. Hắn nói thiếu gia ngươi có chút nóng trong người, từ tối hôm qua tới giờ cổ họng đều không thoải mái. Ta cố ý hỏi hắn là có muốn kêu thái y đến xem cho ngươi không, Vương gia nói không cần, uống chút trà thông cổ họng là được. Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền cho người pha một bình trà Tuyết Lê."
Chung Uyển an tâm, còn ổn còn ổn, Úc Xá hẳn là đã thanh tỉnh, còn biết che chở cho chút da mặt còn sót lại của mình, bất quá...
Chung Uyển kinh hãi, người này thanh tỉnh từ lúc nào?
Chẳng lẽ hôm qua đã tỉnh rồi?!
Chung Uyển đỏ mặt uống trà, tối hôm qua y nghĩ dù Úc Xá có cảm thấy gì cũng đều sẽ nhớ không rõ, vậy nên y cũng không cần thẹn thùng, muốn phóng đãng tới đâu liền phóng đãng tới đó, trăm triệu không nghĩ tới...
Úc Tử Hựu hiện tại cũng là càng ngày càng có tiền đồ.
Phùng quản gia thấy Chung Uyển mặt lúc đỏ lúc trắng, nghi hoặc nói, "Thiếu gia? Làm sao vậy?"
Chung Uyển lại tự rót một chén trà cho mình, mơ hồ nói, "Không sao... Làm phiền ngươi chuẩn bị kiệu cho ta, lát nữa ta xuất môn."
Phùng quản gia đáp ứng, "Thiếu gia đi chỗ nào?"
Chung Uyển uống trà, "Kiềm An vương phủ."
Một canh giờ sau, tại Kiềm An vương phủ.
Tuyên Du nghe nói sẽ được đi tới chơi ở thông trang Úc Xá, lại nghe nói thôn trang kia có núi có sông có suối nước nóng, cao hứng muốn điên rồi. Hắn không biết là đang nghĩ tới cái gì, không dám nói với Tuyên Từ Tâm, lại như hồi bé mà dính sát bên người Chung Uyển, ấp a ấp úng muốn to nhỏ với y.
Từ trước đến nay đã như vậy, so với đại ca và tỷ tỷ, Tuyên Du thân với Chung Uyển nhiều hơn một chút. Chung Uyển bất đắc dĩ, "Thiếu gia đã bao lớn rồi? Còn muốn kề tai nói nhỏ? Muốn nói gì?"
Tuyên Du sợ hãi ngó Tuyên Từ Tâm một cái, nói nhỏ, "Chúng ta... chúng ta đều đi sao?"
"Đệ và Từ Tâm đi." Chung Uyển khụ hai tiếng, lấy chén trà qua, nói, "Ta không đi, ta không có cái phúc khí được nhàn hạ này. Cái thôn trang kia ta cũng đã nghe Tử Hựu nói qua, tuy không đi được, nhưng lời nói không sai, đúng là do lão Vương gia tiền triều lưu lại, xây dựng rất độc đáo."
Chung Uyển kiên nhẫn hỏi, "Đệ muốn mang ai đi?"
"Không có." Tuyên Du do do dự dự, "Có thể... không mang theo ai sao?"
Tuyên Từ Tâm ngồi ở một bên, lạnh mặt nói: "Không muốn mang tỷ theo sao?"
Chung Uyển mỉm cười, Tuyên Du vội lắc đầu, "Kia làm sao dám?! Đệ, đệ tưởng..."
Tuyên Du đáng thương hề hề nhìn Chung Uyển, nhỏ giọng nói, "Có thể không mang tiên sinh đi được không?"
Tuyên Du vẻ mặt đưa đám, "Tiên sinh dữ lắm, ta không muốn mang hắn đi theo! Để hắn ở kinh thành đóng băng luôn đi!"
Chung Uyển thở dài, xoa nhẹ đầu Tuyên Du một phen, hơi phát sầu, "Ninh vương học phú cao thâm, Vương phi năm đó cũng có tiếng là tơ liễu tài cao, hiện giờ tuy không cầu đệ trò giỏi hơn thầy, nhưng cũng không thể quá kém cỏi đúng không?"
Tuyên Du cúi đầu nghe giáo huấn, ủy ủy khuất khuất.
"Thôi." Chung Uyển nói, "Không mang thì không mang, việc học dang dở thì khi nào quay về lại bù vào."
Mắt Tuyên Du lập tức sáng ngời, vội vàng không ngừng đi thu thập hành trang.
Tuyên Từ Tâm trừng Tuyên Du một cái, nàng nhìn về phía Chung Uyển, nhíu mày, "Sao lại đột ngột như vậy? Buổi chiều lập tức đưa chúng ta đi."
"Còn không phải bởi vì bên kia hiện tại sơn hoa rực rỡ, phong cảnh hữu tình sao." Chung Uyển đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, cười nói, "Nghe nói mùa hoa chóng qua, không đi ngay thì sẽ không kịp."
Tuyên Từ Tâm vẫn cảm thấy quái quái, "Quá vội vàng, bọn nha đầu có lẽ sẽ không kịp thu thập hành trang của muội."
Hiện tại Tuyên Từ Tâm không còn dễ lừa gạt, Chung Uyển suy nghĩ một lát, thở dài, "Thôi, nói thật với muội vậy."
Tuyên Từ Tâm lập tức ngồi thẳng.
Chung Uyển đánh cược da mặt, nghiêm túc nói, "Tử Hựu hôm qua có làm chút việc đắc tội ta, muốn lấy lòng các ngươi, nên... Muội biết đấy, hắn lúc nào cũng vậy, không đầu không đuôi, tự cho mình thông minh."
Chung Uyển nói ái muội, Tuyên Từ Tâm xấu hổ gật gật đầu.
"Đắc tội..." Tuyên Từ Tâm do dự một chút, vẫn tiếp tục hỏi, "Đắc tội thế nào? Có phải là..."
Tuyên Từ Tâm có chút căng thẳng, truy vấn: "Có phải là Úc tiểu vương gia muốn nghị thân?"
Chung Uyển bật cười, "Muội nghĩ xa xăm tời đâu vậy."
Tuyên Từ Tâm nói, "Không phải thì tốt, bất quá..."
Tuyên Từ Tâm lo lắng sốt ruột, "Hôm qua ta đã muốn hỏi, nhưng không phải là không biết xấu hổ. Úc tiểu vương gia hắn sẽ không thành thân sao?"
Chung Uyển ấp úng, "Không, chắc là không."
"Muội không rõ lắm thế cục hiện tại trong triều là cái gì, tất cả đều chỉ nghe người khác nói qua. Muội nghe nói hoàng đế nhận hồi Úc tiểu vương gia, còn rất nể trọng hắn, bên ngoài đều nói là vì ngài đã có ý lập trữ hắn." Tuyên Từ Tâm hỏi, "Nếu hắn tương lai thật sự làm hoàng đế, sao có thể không có hậu cung? Đến lúc đó... Huynh phải thế nào?"
Chung Uyển nghĩ nghĩ, cười, "Ta thật đúng là không nghĩ tới cái này."
Chung Uyển không phải là đang an ủi Tuyên Từ Tâm, y là thật sự không nghĩ tới.
Sau khi hồi kinh, đặc biệt là sau khi cùng Úc Xá ở cùng một chỗ, hết chuyện này lại tới chuyện kia, giống như bị ai đó thúc giục mà vội vàng nối đuôi nhau chạy loạn, họ có thể giữ được cái mạng nhỏ này đã không tồi rồi, nào còn có tinh lực nghĩ tới tương lai?
Hơn nữa, dù Úc Xá chưa từng nói gì nhưng không biết vì sao, Chung Uyển vẫn luôn cảm thấy giữa y và Úc Xá sẽ không có loại phiền toái này.
Tuyên Từ Tâm nhíu mày, "Tại sao lại không nghĩ? Muội chưa từng nghe nói có hoàng đế nào lại không cần hậu cung, nhóm tông thân có thể đáp ứng sao? Các triều thần sẽ mặc kệ sao?"
Chung Uyển bật cười, "Ta còn chưa lo tới chuyện này, vậy mà muội đã thay ta suy nghĩ chu đáo."
Sắc mặt Tuyên Từ Tâm không tốt, "Vậy huynh cứ cho là muội buồn lo vô cớ đi... Muội thật ra tin Úc tiểu vương gia là thật lòng đối đãi huynh, nhưng tương lai còn dài, ai biết sẽ thế nào. Huynh cũng nên tính toán cho mình."
Chung Uyển một lòng chỉ nghĩ cách để khiến hai người bọn họ nhanh ra khỏi kinh, qua loa nói, "Được, ta tính toán, ta tính toán. Muội mau đi xem một chút coi có gì muốn mang theo không, đừng chậm trễ."
Tuyên Từ Tâm uể oải không vui đi.
Chung Uyển không nhịn được thúc giục, mất cả buổi mới đưa hai người lên xe được, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chung Uyển nhìn đi kiệu xe đã đi khuất, một bên hoàn toàn yên tâm, một bên nhìn mây đen mịt mù phủ kín chân trời, đột nhiên có loại cảm giác gấp gáp như thấy gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Chờ tới lúc song bào thai hồi kinh, trong kinh hẳn là đã trần ai lạc định.
Chung Uyển mới vừa rồi ra phủ, nghe bọn gia tướng nói mới biết được là Úc Xá đã sớm dặn dò gia tướng đi theo, ngày sau nếu hết thảy thuận lợi thì lập tức đem song bào thai hồi kinh thụ phong.
Nếu có vạn nhất, vô luận Úc Xá và y gặp phải kết cục gì, bọn gia tướng cũng không cần trở về, trực tiếp mang song bào thai chạy trốn khỏi thôn trang. Sơn cao thủy viễn, đi càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích, đi nơi nào cũng được miễn là có thể bình an, vĩnh viễn không cần hồi kinh.
Gia tướng đi theo Chung Uyển cẩn thận nhìn y, nghiền ngẫm tâm tư của y xong thì trầm giọng nói, "Thiếu gia đừng nghĩ quá nhiều, ngày sau chưa định, không nhất thiết phải tới bước đường kia! Thế tử chỉ là sợ làm liên lụy hài tử nên mới tính toán phòng hờ mà thôi."
Chung Uyển nhìn xa xăm, lẩm bẩm, "Nếu có vạn nhất, vừa rồi... chính là lần cuối cùng ta gặp mặt hai hài tử."
Tuyên Từ Tâm quá thông minh, Chung Uyển một câu tri kỷ thôi cũng không dám nói, trong lòng có muôn vàn bất an cũng không dám dặn dò nhiều, sợ sẽ khiến nàng hoài nghi. Hiện tại ngẫm lại, y lại có chút buồn bã.
Chung Uyển cười tự giễu, "Đột nhiên hối hận."
Gia tướng trong lòng đau xót, là hán tử thô kệch nên cũng chỉ biết khuyên giải an ủi, "Thiếu gia đừng suy nghĩ vớ vẩn! Hối hận... Hối hận cái gì? Có cái gì muốn nói, hoặc có cái gì muốn mang cho bọn hắn, thiếu gia phân phó ta, ta đi làm!"
"Hối hận ta quá mềm lòng." Chung Uyển hối hận, "Nên đưa tiên sinh theo họ! Lỡ như chúng về không được, không có tiên sinh quản giáo thì Tuyên Du khác gì đã chết? Nếu lúc hắn quay về thật sự không biết một cái chữ to nào, thì ta thật là không còn mặt mũi nào đi gặp Vương gia Vương phi nữa!"
Gia tướng: "..."
Gia tướng cố hết sức an ủi, "Tiên sinh tuổi không còn nhỏ, không nên đi theo họ bôn ba chân trời góc biển. Tiên sinh sống cũng không dễ dàng."
Chung Uyển gật đầu, "Đúng vậy, thôi."
Gia tướng nhìn bộ dáng bất cần của Chung Uyển, thật sự an ủi không nổi nữa, đỡ Chung Uyển lên xe xong thì miễn cưỡng nói, "Về ngân lượng, thiếu gia cũng không cần lo lắng. Ngoại trừ mấy thứ bọn họ mang đi, thế tử còn cố ý sai tâm phúc mang theo không ít bạc, tóm lại... tóm lại bọn họ sẽ không thiếu gì."
Trong lòng Chung Uyển mềm nhũn, cười một cái, lại có chút đau lòng cho Úc Xá.
Ngày ngày dốc hết sức lực tranh đấu gay gắt với mấy kẻ hung ác cùng cực kia cũng thôi đi, còn phải phân tâm đi liệu lý mấy việc vụn vặt này.
Người này cả ngày phải ở nội các lâm uyên lí băng, không biết phải chịu bao nhiêu vất vả.
Lâm uyên lí băng Úc Tử Hựu, lúc này tại nội các kỳ thật không có một chút vất vả nào.
Hôm nay sau khi Úc Xá dậy sớm thì tinh thần thanh minh, tâm tình tốt đến không ngờ.
Hạ triều, lúc Úc Xá tình cờ gặp Úc Mộ Thành trên đường, hắn thậm chí còn cười một cái với Úc Mộ Thành.
Dọa Úc Mộ Thành sợ hãi không thôi.
Cả buổi sáng, Úc Xá không phê xong một phần tấu chương nào.
Trong đầu hắn bây giờ đều toàn chuyện tối hôm qua.
Mấy việc vụn vặt lẻ tẻ, hắn quả thật nhớ không rõ lắm, nhưng mấy chuyện liên quan tới Chung Uyển thì hắn đều nhớ rất rõ.
Nhớ rõ tới từng chi tiết.
Mấy tháng trước, khi hắn phó thác thái y trị tận gốc bệnh của Chung Uyển, Úc Xá có hỏi qua thái y là bệnh của hắn còn có thể trị khỏi hay không.
Lời này Phùng quản gia trước kia cũng hỏi qua, thái y lúc ấy nói bệnh tại tâm trí, không thể cam đoan, chỉ có thể tu dưỡng an tĩnh quanh năm suốt tháng thử xem.
Nhưng lần đó thái y lại nói hắn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, thân mình có chút bệnh tật thì bản thân sẽ tự chậm rãi hồi phục. Hắn đã lâu rồi cũng chưa ăn thứ dược đó, độc tố trong cơ thể mỗi ngày đều sẽ bớt đi, rất có khả năng sẽ dần dần chuyển biến tốt.
Úc Xá lúc ấy không để trong lòng, lúc này lại hơi tin tưởng.
Đêm qua hắn rõ ràng phát bệnh, nhưng chuyện liên quan tới Chung Uyển, hắn lại hoàn toàn nhớ rõ.
Bao gồm cả cái câu kia của y: "Ngươi quên, ngày mai ta lại làm một lần, ngày sau lại làm một lần, ngày kia lại làm một lần".
Úc Xá ngồi nghiêm chỉnh ở nội các, nghiêm túc nghĩ xem đêm nay hồi phủ có nên giả vờ đã quên, bức Chung Uyển thực hiện hứa hẹn này không.
"Vương gia, Vương gia?"
Úc Xá hoàn hồn, khép lại chiết thư trên tay, ôn hòa đáp lại tôn các lão, "Đại nhân mời nói."
Tôn các lão cười, "Không có gì, chỉ là có tấu chương này muốn cho Vương gia nhìn xem."
Úc Xá nhận lấy, tôn các lão nói, "Hôm nay Thượng Thư của Ngự Sử Đài nói, Ngũ điện hạ cấm túc đã lâu, cũng đã có tâm hối cãi, bọn họ tấu thỉnh Hoàng Thượng xem có nên giải cấm cho Ngũ điện hạ không."
Tôn các lão cố ý bán Úc Xá một ân tình, nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng hôm nay sức khỏe kém, lộ mặt ở triều hội một chút đã hồi hậu cung, rất có thể sẽ không còn tâm tư xem cái này. Tấu chương quan trọng hôm nay có không ít, vậy tấu chương này... có thể đưa, cũng có thể không đưa."
Úc Xá nhìn kĩ chiết thư một lần, biểu tình bình tĩnh, "Đưa đi."
Tôn các lão kinh ngạc, không đợi lão nói tiếp, Úc Xá lại nói, "Chỉ là không thể cứ như vậy mà đưa đi, công đạo lại với bọn hắn một tiếng, nói tấu chương này viết không đủ tường tận, chưa rõ ràng, bảo bọn họ viết tốt lại một phong khác rồi đưa lại đây."
Tấu chương của các đại thần viết không diễn đạt hết ý, chuyện nội các ngăn lại rồi trả về cho bọn họ viết lại là chuyện rất bình thường, tôn các lão gật đầu, "Được."
Úc Xá lại nói: "Chờ bọn họ đưa tới tiếp, còn muốn thỉnh tôn đại nhân nhọc công làm một chuyện."
Tôn các lão nói: "Vương gia, mời nói."
Úc Xá nhàn nhạt nói, "Chờ phong tấu chương tiếp theo được đưa tới rồi gom lại chung với phong này,sau đó lại gom góp các phong khác được gửi đến trước kia... Phàm là chiết thư có liên quan tới việc này, dù được đưa tới bất cứ lúc nào cũng đều thu lại đặt chung với nhau, gom lại đặt vào hộp chứa chiết thư quan trọng nhất, đưa đi diện thánh cùng một lúc."
Tôn các lão âm thầm líu lưỡi, Úc tiểu vương gia tuổi còn nhỏ, tới nội các lăn lộn chưa được mấy thán mà đã học xong các thủ đoạn độc ác này đó của lão các thần.
Rầm rầm rộ rộ dâng đống tấu chương đó lên, nếu Sùng An Đế tưởng lầm là Tuyên Quỳnh bị cấm túc còn có thể cấu kết với đủ loại quan lại thì tất nhiên sẽ không tha cho hắn nữa.
---
Chung Uyển hỏng mất, quên cái gì không quên cái gì, chẳng lẽ còn tùy tâm tình của hắn sao?
Chung Uyển phòng bị nhìn Phùng quản gia, "Tử Hựu hắn còn nói cái gì với ngươi?"
Phùng quản gia nghi hoặc nhìn Chung Uyển, "Cũng không nói gì, hôm nay Vương gia dậy rất sớm, đã ra ngoài lên kiệu rồi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện này, sai người trở về dặn dò ta. Hắn nói thiếu gia ngươi có chút nóng trong người, từ tối hôm qua tới giờ cổ họng đều không thoải mái. Ta cố ý hỏi hắn là có muốn kêu thái y đến xem cho ngươi không, Vương gia nói không cần, uống chút trà thông cổ họng là được. Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền cho người pha một bình trà Tuyết Lê."
Chung Uyển an tâm, còn ổn còn ổn, Úc Xá hẳn là đã thanh tỉnh, còn biết che chở cho chút da mặt còn sót lại của mình, bất quá...
Chung Uyển kinh hãi, người này thanh tỉnh từ lúc nào?
Chẳng lẽ hôm qua đã tỉnh rồi?!
Chung Uyển đỏ mặt uống trà, tối hôm qua y nghĩ dù Úc Xá có cảm thấy gì cũng đều sẽ nhớ không rõ, vậy nên y cũng không cần thẹn thùng, muốn phóng đãng tới đâu liền phóng đãng tới đó, trăm triệu không nghĩ tới...
Úc Tử Hựu hiện tại cũng là càng ngày càng có tiền đồ.
Phùng quản gia thấy Chung Uyển mặt lúc đỏ lúc trắng, nghi hoặc nói, "Thiếu gia? Làm sao vậy?"
Chung Uyển lại tự rót một chén trà cho mình, mơ hồ nói, "Không sao... Làm phiền ngươi chuẩn bị kiệu cho ta, lát nữa ta xuất môn."
Phùng quản gia đáp ứng, "Thiếu gia đi chỗ nào?"
Chung Uyển uống trà, "Kiềm An vương phủ."
Một canh giờ sau, tại Kiềm An vương phủ.
Tuyên Du nghe nói sẽ được đi tới chơi ở thông trang Úc Xá, lại nghe nói thôn trang kia có núi có sông có suối nước nóng, cao hứng muốn điên rồi. Hắn không biết là đang nghĩ tới cái gì, không dám nói với Tuyên Từ Tâm, lại như hồi bé mà dính sát bên người Chung Uyển, ấp a ấp úng muốn to nhỏ với y.
Từ trước đến nay đã như vậy, so với đại ca và tỷ tỷ, Tuyên Du thân với Chung Uyển nhiều hơn một chút. Chung Uyển bất đắc dĩ, "Thiếu gia đã bao lớn rồi? Còn muốn kề tai nói nhỏ? Muốn nói gì?"
Tuyên Du sợ hãi ngó Tuyên Từ Tâm một cái, nói nhỏ, "Chúng ta... chúng ta đều đi sao?"
"Đệ và Từ Tâm đi." Chung Uyển khụ hai tiếng, lấy chén trà qua, nói, "Ta không đi, ta không có cái phúc khí được nhàn hạ này. Cái thôn trang kia ta cũng đã nghe Tử Hựu nói qua, tuy không đi được, nhưng lời nói không sai, đúng là do lão Vương gia tiền triều lưu lại, xây dựng rất độc đáo."
Chung Uyển kiên nhẫn hỏi, "Đệ muốn mang ai đi?"
"Không có." Tuyên Du do do dự dự, "Có thể... không mang theo ai sao?"
Tuyên Từ Tâm ngồi ở một bên, lạnh mặt nói: "Không muốn mang tỷ theo sao?"
Chung Uyển mỉm cười, Tuyên Du vội lắc đầu, "Kia làm sao dám?! Đệ, đệ tưởng..."
Tuyên Du đáng thương hề hề nhìn Chung Uyển, nhỏ giọng nói, "Có thể không mang tiên sinh đi được không?"
Tuyên Du vẻ mặt đưa đám, "Tiên sinh dữ lắm, ta không muốn mang hắn đi theo! Để hắn ở kinh thành đóng băng luôn đi!"
Chung Uyển thở dài, xoa nhẹ đầu Tuyên Du một phen, hơi phát sầu, "Ninh vương học phú cao thâm, Vương phi năm đó cũng có tiếng là tơ liễu tài cao, hiện giờ tuy không cầu đệ trò giỏi hơn thầy, nhưng cũng không thể quá kém cỏi đúng không?"
Tuyên Du cúi đầu nghe giáo huấn, ủy ủy khuất khuất.
"Thôi." Chung Uyển nói, "Không mang thì không mang, việc học dang dở thì khi nào quay về lại bù vào."
Mắt Tuyên Du lập tức sáng ngời, vội vàng không ngừng đi thu thập hành trang.
Tuyên Từ Tâm trừng Tuyên Du một cái, nàng nhìn về phía Chung Uyển, nhíu mày, "Sao lại đột ngột như vậy? Buổi chiều lập tức đưa chúng ta đi."
"Còn không phải bởi vì bên kia hiện tại sơn hoa rực rỡ, phong cảnh hữu tình sao." Chung Uyển đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, cười nói, "Nghe nói mùa hoa chóng qua, không đi ngay thì sẽ không kịp."
Tuyên Từ Tâm vẫn cảm thấy quái quái, "Quá vội vàng, bọn nha đầu có lẽ sẽ không kịp thu thập hành trang của muội."
Hiện tại Tuyên Từ Tâm không còn dễ lừa gạt, Chung Uyển suy nghĩ một lát, thở dài, "Thôi, nói thật với muội vậy."
Tuyên Từ Tâm lập tức ngồi thẳng.
Chung Uyển đánh cược da mặt, nghiêm túc nói, "Tử Hựu hôm qua có làm chút việc đắc tội ta, muốn lấy lòng các ngươi, nên... Muội biết đấy, hắn lúc nào cũng vậy, không đầu không đuôi, tự cho mình thông minh."
Chung Uyển nói ái muội, Tuyên Từ Tâm xấu hổ gật gật đầu.
"Đắc tội..." Tuyên Từ Tâm do dự một chút, vẫn tiếp tục hỏi, "Đắc tội thế nào? Có phải là..."
Tuyên Từ Tâm có chút căng thẳng, truy vấn: "Có phải là Úc tiểu vương gia muốn nghị thân?"
Chung Uyển bật cười, "Muội nghĩ xa xăm tời đâu vậy."
Tuyên Từ Tâm nói, "Không phải thì tốt, bất quá..."
Tuyên Từ Tâm lo lắng sốt ruột, "Hôm qua ta đã muốn hỏi, nhưng không phải là không biết xấu hổ. Úc tiểu vương gia hắn sẽ không thành thân sao?"
Chung Uyển ấp úng, "Không, chắc là không."
"Muội không rõ lắm thế cục hiện tại trong triều là cái gì, tất cả đều chỉ nghe người khác nói qua. Muội nghe nói hoàng đế nhận hồi Úc tiểu vương gia, còn rất nể trọng hắn, bên ngoài đều nói là vì ngài đã có ý lập trữ hắn." Tuyên Từ Tâm hỏi, "Nếu hắn tương lai thật sự làm hoàng đế, sao có thể không có hậu cung? Đến lúc đó... Huynh phải thế nào?"
Chung Uyển nghĩ nghĩ, cười, "Ta thật đúng là không nghĩ tới cái này."
Chung Uyển không phải là đang an ủi Tuyên Từ Tâm, y là thật sự không nghĩ tới.
Sau khi hồi kinh, đặc biệt là sau khi cùng Úc Xá ở cùng một chỗ, hết chuyện này lại tới chuyện kia, giống như bị ai đó thúc giục mà vội vàng nối đuôi nhau chạy loạn, họ có thể giữ được cái mạng nhỏ này đã không tồi rồi, nào còn có tinh lực nghĩ tới tương lai?
Hơn nữa, dù Úc Xá chưa từng nói gì nhưng không biết vì sao, Chung Uyển vẫn luôn cảm thấy giữa y và Úc Xá sẽ không có loại phiền toái này.
Tuyên Từ Tâm nhíu mày, "Tại sao lại không nghĩ? Muội chưa từng nghe nói có hoàng đế nào lại không cần hậu cung, nhóm tông thân có thể đáp ứng sao? Các triều thần sẽ mặc kệ sao?"
Chung Uyển bật cười, "Ta còn chưa lo tới chuyện này, vậy mà muội đã thay ta suy nghĩ chu đáo."
Sắc mặt Tuyên Từ Tâm không tốt, "Vậy huynh cứ cho là muội buồn lo vô cớ đi... Muội thật ra tin Úc tiểu vương gia là thật lòng đối đãi huynh, nhưng tương lai còn dài, ai biết sẽ thế nào. Huynh cũng nên tính toán cho mình."
Chung Uyển một lòng chỉ nghĩ cách để khiến hai người bọn họ nhanh ra khỏi kinh, qua loa nói, "Được, ta tính toán, ta tính toán. Muội mau đi xem một chút coi có gì muốn mang theo không, đừng chậm trễ."
Tuyên Từ Tâm uể oải không vui đi.
Chung Uyển không nhịn được thúc giục, mất cả buổi mới đưa hai người lên xe được, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chung Uyển nhìn đi kiệu xe đã đi khuất, một bên hoàn toàn yên tâm, một bên nhìn mây đen mịt mù phủ kín chân trời, đột nhiên có loại cảm giác gấp gáp như thấy gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Chờ tới lúc song bào thai hồi kinh, trong kinh hẳn là đã trần ai lạc định.
Chung Uyển mới vừa rồi ra phủ, nghe bọn gia tướng nói mới biết được là Úc Xá đã sớm dặn dò gia tướng đi theo, ngày sau nếu hết thảy thuận lợi thì lập tức đem song bào thai hồi kinh thụ phong.
Nếu có vạn nhất, vô luận Úc Xá và y gặp phải kết cục gì, bọn gia tướng cũng không cần trở về, trực tiếp mang song bào thai chạy trốn khỏi thôn trang. Sơn cao thủy viễn, đi càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích, đi nơi nào cũng được miễn là có thể bình an, vĩnh viễn không cần hồi kinh.
Gia tướng đi theo Chung Uyển cẩn thận nhìn y, nghiền ngẫm tâm tư của y xong thì trầm giọng nói, "Thiếu gia đừng nghĩ quá nhiều, ngày sau chưa định, không nhất thiết phải tới bước đường kia! Thế tử chỉ là sợ làm liên lụy hài tử nên mới tính toán phòng hờ mà thôi."
Chung Uyển nhìn xa xăm, lẩm bẩm, "Nếu có vạn nhất, vừa rồi... chính là lần cuối cùng ta gặp mặt hai hài tử."
Tuyên Từ Tâm quá thông minh, Chung Uyển một câu tri kỷ thôi cũng không dám nói, trong lòng có muôn vàn bất an cũng không dám dặn dò nhiều, sợ sẽ khiến nàng hoài nghi. Hiện tại ngẫm lại, y lại có chút buồn bã.
Chung Uyển cười tự giễu, "Đột nhiên hối hận."
Gia tướng trong lòng đau xót, là hán tử thô kệch nên cũng chỉ biết khuyên giải an ủi, "Thiếu gia đừng suy nghĩ vớ vẩn! Hối hận... Hối hận cái gì? Có cái gì muốn nói, hoặc có cái gì muốn mang cho bọn hắn, thiếu gia phân phó ta, ta đi làm!"
"Hối hận ta quá mềm lòng." Chung Uyển hối hận, "Nên đưa tiên sinh theo họ! Lỡ như chúng về không được, không có tiên sinh quản giáo thì Tuyên Du khác gì đã chết? Nếu lúc hắn quay về thật sự không biết một cái chữ to nào, thì ta thật là không còn mặt mũi nào đi gặp Vương gia Vương phi nữa!"
Gia tướng: "..."
Gia tướng cố hết sức an ủi, "Tiên sinh tuổi không còn nhỏ, không nên đi theo họ bôn ba chân trời góc biển. Tiên sinh sống cũng không dễ dàng."
Chung Uyển gật đầu, "Đúng vậy, thôi."
Gia tướng nhìn bộ dáng bất cần của Chung Uyển, thật sự an ủi không nổi nữa, đỡ Chung Uyển lên xe xong thì miễn cưỡng nói, "Về ngân lượng, thiếu gia cũng không cần lo lắng. Ngoại trừ mấy thứ bọn họ mang đi, thế tử còn cố ý sai tâm phúc mang theo không ít bạc, tóm lại... tóm lại bọn họ sẽ không thiếu gì."
Trong lòng Chung Uyển mềm nhũn, cười một cái, lại có chút đau lòng cho Úc Xá.
Ngày ngày dốc hết sức lực tranh đấu gay gắt với mấy kẻ hung ác cùng cực kia cũng thôi đi, còn phải phân tâm đi liệu lý mấy việc vụn vặt này.
Người này cả ngày phải ở nội các lâm uyên lí băng, không biết phải chịu bao nhiêu vất vả.
Lâm uyên lí băng Úc Tử Hựu, lúc này tại nội các kỳ thật không có một chút vất vả nào.
Hôm nay sau khi Úc Xá dậy sớm thì tinh thần thanh minh, tâm tình tốt đến không ngờ.
Hạ triều, lúc Úc Xá tình cờ gặp Úc Mộ Thành trên đường, hắn thậm chí còn cười một cái với Úc Mộ Thành.
Dọa Úc Mộ Thành sợ hãi không thôi.
Cả buổi sáng, Úc Xá không phê xong một phần tấu chương nào.
Trong đầu hắn bây giờ đều toàn chuyện tối hôm qua.
Mấy việc vụn vặt lẻ tẻ, hắn quả thật nhớ không rõ lắm, nhưng mấy chuyện liên quan tới Chung Uyển thì hắn đều nhớ rất rõ.
Nhớ rõ tới từng chi tiết.
Mấy tháng trước, khi hắn phó thác thái y trị tận gốc bệnh của Chung Uyển, Úc Xá có hỏi qua thái y là bệnh của hắn còn có thể trị khỏi hay không.
Lời này Phùng quản gia trước kia cũng hỏi qua, thái y lúc ấy nói bệnh tại tâm trí, không thể cam đoan, chỉ có thể tu dưỡng an tĩnh quanh năm suốt tháng thử xem.
Nhưng lần đó thái y lại nói hắn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, thân mình có chút bệnh tật thì bản thân sẽ tự chậm rãi hồi phục. Hắn đã lâu rồi cũng chưa ăn thứ dược đó, độc tố trong cơ thể mỗi ngày đều sẽ bớt đi, rất có khả năng sẽ dần dần chuyển biến tốt.
Úc Xá lúc ấy không để trong lòng, lúc này lại hơi tin tưởng.
Đêm qua hắn rõ ràng phát bệnh, nhưng chuyện liên quan tới Chung Uyển, hắn lại hoàn toàn nhớ rõ.
Bao gồm cả cái câu kia của y: "Ngươi quên, ngày mai ta lại làm một lần, ngày sau lại làm một lần, ngày kia lại làm một lần".
Úc Xá ngồi nghiêm chỉnh ở nội các, nghiêm túc nghĩ xem đêm nay hồi phủ có nên giả vờ đã quên, bức Chung Uyển thực hiện hứa hẹn này không.
"Vương gia, Vương gia?"
Úc Xá hoàn hồn, khép lại chiết thư trên tay, ôn hòa đáp lại tôn các lão, "Đại nhân mời nói."
Tôn các lão cười, "Không có gì, chỉ là có tấu chương này muốn cho Vương gia nhìn xem."
Úc Xá nhận lấy, tôn các lão nói, "Hôm nay Thượng Thư của Ngự Sử Đài nói, Ngũ điện hạ cấm túc đã lâu, cũng đã có tâm hối cãi, bọn họ tấu thỉnh Hoàng Thượng xem có nên giải cấm cho Ngũ điện hạ không."
Tôn các lão cố ý bán Úc Xá một ân tình, nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng hôm nay sức khỏe kém, lộ mặt ở triều hội một chút đã hồi hậu cung, rất có thể sẽ không còn tâm tư xem cái này. Tấu chương quan trọng hôm nay có không ít, vậy tấu chương này... có thể đưa, cũng có thể không đưa."
Úc Xá nhìn kĩ chiết thư một lần, biểu tình bình tĩnh, "Đưa đi."
Tôn các lão kinh ngạc, không đợi lão nói tiếp, Úc Xá lại nói, "Chỉ là không thể cứ như vậy mà đưa đi, công đạo lại với bọn hắn một tiếng, nói tấu chương này viết không đủ tường tận, chưa rõ ràng, bảo bọn họ viết tốt lại một phong khác rồi đưa lại đây."
Tấu chương của các đại thần viết không diễn đạt hết ý, chuyện nội các ngăn lại rồi trả về cho bọn họ viết lại là chuyện rất bình thường, tôn các lão gật đầu, "Được."
Úc Xá lại nói: "Chờ bọn họ đưa tới tiếp, còn muốn thỉnh tôn đại nhân nhọc công làm một chuyện."
Tôn các lão nói: "Vương gia, mời nói."
Úc Xá nhàn nhạt nói, "Chờ phong tấu chương tiếp theo được đưa tới rồi gom lại chung với phong này,sau đó lại gom góp các phong khác được gửi đến trước kia... Phàm là chiết thư có liên quan tới việc này, dù được đưa tới bất cứ lúc nào cũng đều thu lại đặt chung với nhau, gom lại đặt vào hộp chứa chiết thư quan trọng nhất, đưa đi diện thánh cùng một lúc."
Tôn các lão âm thầm líu lưỡi, Úc tiểu vương gia tuổi còn nhỏ, tới nội các lăn lộn chưa được mấy thán mà đã học xong các thủ đoạn độc ác này đó của lão các thần.
Rầm rầm rộ rộ dâng đống tấu chương đó lên, nếu Sùng An Đế tưởng lầm là Tuyên Quỳnh bị cấm túc còn có thể cấu kết với đủ loại quan lại thì tất nhiên sẽ không tha cho hắn nữa.