-
Chương 14
Hạ Di không cho Tần Tu Nhiên thời gian suy nghĩ nữa. Có tiếng nói phát ra từ sau lưng nên bà ấy vội vàng cúp điện thoại.
Tần Tu Nhiên ngạc nhiên ngẩn người mất một lúc. Sau đó anh nhanh chóng lấy lại được phản ứng. Chuyện này phải để Cố Lam ra mặt giải thích mới được.
Thế là anh xoay người chạy như bay tới dưới tầng nhà Cố Lam thì lại thấy cửa sắt cầu thang khoá chặt.
Anh thử nhấn số nhà của Cố Lam vào nhưng nó không có chút phản ứng nào.
Tần Tu Nhiên lập tức gọi điện thoại cho Cố Lam, ai ngờ máy lại báo bận.
Một chuỗi trùng hợp xảy ra liên tiếp làm anh dấy lên nghi ngờ có phải Cố Lam đang cố ý né tránh mình hay không. Chẳng qua anh không có nhiều thời gian nghĩ ngợi nữa, chỉ có thể chạy xuống dưới tầng bụm miệng hô to về phía cửa sổ nhà Cố Lam như mấy thằng nhóc vị thành niên đứng dưới tầng tỏ tình với nữ sinh nhà người ta: "Cố Lam! Mở cửa! Cố Lam!"
Không có phản ứng.
Cũng không biết là nhà của Cố Lam cách âm quá tốt hay cô đang giả câm giả điếc trên đó nữa.
Tần Tu Nhiên không phải người sẽ ngồi yên chờ chết. Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một vòng rồi đặt sự chú ý lên đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của khu chung cư.
Tòa nhà này không hề được coi là cao, hơn nữa tầng nào cũng có ban công, trên ban công có trang bị lưới chống trộm, cộng thêm máy điều hoà đặt bên ngoài nữa nên trông có vẻ không khó để leo lên.
Vì thường xuyên rèn luyện cơ thể, thêm cả học tán đả nữa nên Tần Tu Nhiên vô cùng có lòng tin vào thể lực của bản thân. Anh quyết đoán cởi áo khoác và vài cúc áo ra rồi nắm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên kia, mượn lưới chống trộm và sân thượng làm bệ đỡ sau đó bắt đầu leo thẳng lên trên.
Hơn chín giờ là thời gian quây quần của các gia đình.
Tiếng ti vi, tiếng băm sủi cảo, tiếng mắng của phụ huynh khi dạy kèm con cái học bài. Chẳng ai để ý thấy ở ngoài kia một người đang cố gắng leo lên trên chẳng khác gì người nhện.
Tần Tu Nhiên leo qua tầng một thấy một ông bác và một bà cô đang gây gổ, qua tầng hai thấy một ông bác đang tưới hoa, qua tầng ba thấy hai vợ chồng đang dạy kèm con nhỏ học bài. Tới đây là anh cảm nhận được tay mình hơi run lên rồi.
Cảm giác leo tầng không quá giống với lúc leo lên mỏm đá. Lúc leo mỏm đá anh còn có giây nịt an toàn nhưng lúc này thì anh hiểu rõ chỉ cần sơ suất một chút xíu thôi là có thể mình phải chôn thân chỗ này.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ nhà Cố Lam rồi hít một hơi sâu, nghiến răng giơ tay lên chộp vào lưới an toàn ở tầng bốn.
Hình như nhà ở tầng bốn không ai ở thì phải. Lưới an toàn đã lâu không được tu sửa nên trong khoảnh khắc bị Tần Tu Nhiên túm lấy, nó phát ra hai tiếng "răng rắc". Ống thép lưới an toàn lập tức gãy lìa!
Con ngươi Tần Tu Nhiên chợt co lại, tay chân hoạt động nhanh hơn não. Anh túm lấy sân thượng, cả người đánh đu trên ban công!
Anh thở phì phò dồn dập, cơ thể hơi run lên vì sợ hãi. Sau khi lấy lại tinh thần sau hành động theo bản năng kia, anh vô thức quay đầu nhìn một cái.
Tầng bốn, bình thường đứng dưới nhìn thì toà nhà này thuộc loại thấp bé rồi.
Nhưng lúc lơ lửng trên tầng bốn không có điểm đặt chân như này, Tần Tu Nhiên mới chợt cảm thấy độ cao này thật sự có thể làm người ta sợ hãi.
Hy vọng không phải Cố Lam đang giả câm giả điếc trên kia.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn hắt ra từ nhà của Cố Lam rồi nghĩ vậy.
Chẳng qua rất nhanh sau đó anh đã tự an ủi bản thân rằng nhất định là do cách âm tốt quá. Cô không phải người như vậy.
Dù sao thì vừa rồi anh và cô cũng đã giải hoà rồi. Hai người còn chuyện trò vui vẻ rất lâu nên Cố Lam sẽ không đến nỗi cố ý bơ anh đâu.
Trước kia anh đã từng hiểu lầm cô là người của Tần Bác Văn, đến để cướp hợp đồng một lần rồi, thế nên không cần phải nghĩ xấu về mọi người như vậy.
Sau khi ổn định được tâm trạng, Tần Tu Nhiên dồn hết sức mình bật cả người lên ban công tầng bốn, sau đó túm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên, một phát nhảy thẳng lên cục nóng điều hoà.
Ngay khoảnh khắc đứng vững kia, anh nghe thấy một cách rõ ràng giọng nói kích động của Cố Lam truyền ra từ cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách ban công: "Đúng thế, bây giờ xe anh ta đang dừng dưới tầng khu chung cư của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại. Chú cảnh sát, bây giờ các chú mau ra quân bắt anh ta về đồn đi, dùng nắm đấm thép của xã hội chủ nghĩa đập chết anh ta đi!"
Tần Tu Nhiên đứng trên cục nóng điều hoà nhìn qua lớp cửa thuỷ tinh thấy cô gái trong nhà đang dõng dạc hăng hái báo cảnh sát tới bắt mình, cả người lạnh ngắt từ trong ra ngoài.
Cơn giận vọt thẳng lên đ ỉnh đầu. Anh đập một cái lên cửa sổ rồi phẫn nộ quát một tiếng: "Cố Lam!"
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Lam vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng ngoài cửa sổ nhà mình, đang gõ cửa sổ điên cuồng: "Cô nói bậy bạ gì vậy hả? Mau mở cửa sổ ra cho tôi!"
Cố Lam hít ngược vào một hơi, nghe tiếng cửa sổ thuỷ tinh chấn động phát ra tiếng "ầm ầm", bị dọa sợ đến nỗi nói lắp: "Chú cảnh sát, người kia trở lại rồi. Anh ta đang đứng ngoài ban công đập cửa phòng tôi này. Trông anh ta chẳng khác gì Sadako, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sợ quá..."
"Bình tĩnh."
Cảnh sát ở đầu dây bên kia nghe vậy bèn vội vàng trấn an Cố Lam: "Chúng tôi đã điều quân đi rồi. Dù là tình huống nào thì cô cũng không được mở cửa nhé. Nhất định phải giữ bình tĩnh!"
"Cố Lam, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút."
Tần Tu Nhiên cũng ý thức được đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài ban công gõ rầm rầm vào cửa nhà người ta là hành động hơi kinh hoàng nên cố gắng để giọng mình mềm mỏng hơn một chút, có ý định thuyết phục Cố Lam: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp..."
Lời của anh còn chưa dứt, điện thoại di động đã vang lên. Anh cúi đầu xuống liếc nhìn. Đúng như dự đoán, là cuộc gọi đến từ ông nội Tần Kiến Thanh của anh.
Tần Tu Nhiên cầm điện thoại, suy nghĩ trong đầu ngổn ngang hỗn loạn, cũng không biết tại sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh hít vào một hơi sâu để lấy lại tỉnh táo rồi đứng trên cục nóng điều hoà, dưới ánh trăng bàng bạc và cơn gió man mát, bấm nhận cuộc gọi rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Ông nội."
"Cháu... Cháu... Thằng chó con làm nhơ nhuốc tiếng tăm cả nhà..."
Giọng nói yếu ớt của Tần Kiến Thanh truyền ra kèm theo cả tiếng bác sĩ hô hào gọi cấp cứu. Tần Tu Nhiên lập tức mở miệng: "Ông nội, chuyện này cháu có thể giải thích. Ông chờ cháu về..."
"Huyết áp hạ rồi! Mau, cấp cứu!"
Tiếng giục giã của bác sĩ truyền ra từ đầu kia điện thoại. Có vẻ như Tần Kiến Thanh đang cố gắng chống đỡ: "Tôi còn chưa... Có một... Đứa chắt nào..."
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Tần Tu Nhiên gần như thốt lên trong vô thức: "Đó là cháu dâu của ông mà!!"
Anh vừa dứt lời đã nghe tiếng điện tâm đồ ở bên kia phát ra tiếng "Tít" sau khi biến thành một đường thẳng.
Tần Tu Nhiên ngẩn người ngay tại chỗ, nhất thời đầu óc trắng xóa không nghĩ ra được gì nữa.
Tiếng người ầm ĩ truyền ra từ điện thoại. Anh thoáng nghe thấy tiếng "Tít..." kia kéo dài, kèm theo đó là tiếng thúc giục điên cuồng của Cố Lam: "Đến chưa? Các anh đến chưa?" Và tiếng bác sĩ gào thét. Anh có cảm giác như mọi thứ xung quanh trở nên trống trải và xa xôi.
Cứ vậy mà kết thúc rồi sao?
Cuộc báo thù của anh còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc một cách thảm thiết và nực cười vậy rồi ư?
Ông nội, ông nội cứ thế mà đi sao?
Sao có thể chứ?
"Tít..."
"Tít... Tít..."
Tiếng điện tâm đồ như cũng xuất hiện ảo giác, từ một đường thẳng bắt đầu nhấp nhô lên xuống.
Hoá ra anh cũng sẽ có ngày sinh ra ảo giác đau đớn vì một người ra đi như này sao?
"Tít... Tít... Tít... Tít..."
Tiếng điện tâm đồ càng lúc càng nhanh. Tần Tu Nhiên hứng ánh trăng nhắm mắt lại, ngửa đầu như một con sói cô độc thét dài dưới trăng tròn, đầy bi thương và đau đớn.
Anh tự cho bản thân chút thời gian để tiêu hoá tâm trạng này. Anh không thể để ảo giác quấn lấy mình mãi được. Như vậy nó sẽ thành ác mộng cả đời này của anh mất.
"Ông nội..."
Anh khàn giọng gọi một tiếng.
Một giọng nói yếu ớt nhưng rất nhẹ nhàng truyền tới từ đầu bên kia: "Ông đây."
Tần Tu Nhiên sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Ảo giác của anh bị nặng thêm hả?
"Cháu nói cho ông nội nghe..." Giọng của người ở đầu dây bên kia vừa cẩn thận vừa kèm theo ý dụ dỗ: "Ai là cháu dâu của ông cơ?"
Tần Tu Nhiên: "..."
Chắc chắn đây không phải là ảo giác rồi. Ảo giác của anh làm gì có chuyện này.
"Ông nội." Tần Tu Nhiên mệt mỏi mở miệng: "Ông cứ nghỉ ngơi trước cho khoẻ đã, chờ cháu về rồi lại..."
"Huyết áp của bệnh nhân lại giảm rồi!!"
Bác sĩ gào lên một tiếng. Điện tâm đồ lại phát ra âm thanh quái dị.
Tần Tu Nhiên lập tức hô lớn không chút do dự: "Người hôm nay bị cháu đuổi theo chặn đường kia không phải đàn ông. Cô ấy là nữ mà!"
Đuổi theo chặn đường, đàn ông, là nữ.
Mấy chữ quan trọng lọt được vào tai Cố Lam đang ngồi trong nhà. Cô vừa cúp điện thoại của cảnh sát xong và đang kiên nhẫn chờ đợi. Nghe vậy, cô lập tức nhận ra chuyện này có liên quan đến mình.
Cố Lam cẩn thận quan sát người đàn ông đang đứng ngoài ban công, nghe Tần Tu Nhiên dùng giọng điệu kiên nhẫn chưa từng có để giải thích.
"Là một cô gái, chỉ là dáng người hơi cao chút thôi ạ."
"Đúng đúng đúng, không cao hơn cháu, cũng không hung dữ, rất dịu dàng, vừa thông minh vừa sáng sủa nữa."
"Chúng cháu... Ngày hôm đó chúng cháu quen nhau sau khi đáp máy bay. Cháu vừa thấy đã yêu nên sau khi về vẫn luôn tìm kiếm cô ấy."
Vừa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã đau khổ siết chặt nắm đấm, ép buộc mình phải nói láo đến cùng. Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Cố Lam không nhịn được mà mở to mắt.
"Cuối cùng cháu cũng gặp lại cô ấy trong đại hội xem mắt lần này, vậy nên mới kích động làm lố chút."
"Đuổi được, đuổi được."
"Vâng, hiểu nhầm cũng được giải thích rõ ràng rồi ạ."
"Cháu gạt ông á?" Tần Tu Nhiên cười gượng: "Sao cháu lại gạt ông được chứ? Nếu ông không tin thì bây giờ cháu đang ở ngay cửa nhà cô ấy đây, chờ lát nữa cháu mở video cho ông xem."
"Được, ông chờ cháu chút. Lát nữa cháu gọi lại cho ông."
Nói xong, Tần Tu Nhiên cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Lam nhìn mình bằng ánh mắt khiếp sợ, còn há hốc mồm cảm thán: "Quả nhiên là anh vừa gặp đã yêu tôi."
Tần Tu Nhiên: "..."
Anh cảm thấy ngay cả tiếng muỗi vo ve xung quanh mình bây giờ cũng êm tai hơn lời phun ra từ mồm Cố Lam.
"Tôi gạt ông nội tôi thôi."
Tần Tu Nhiên không có thời gian giải thích quá nhiều nên thẳng thắn đưa ra yêu cầu: "Cô mở cửa sổ ra đi, lát nữa dùng thân phận bạn gái của tôi gọi video với ông nội tôi một chút."
"Không mở." Cố Lam không cần nghĩ đã từ chối luôn. Cô nhìn người đàn ông đang đứng ngoài ban công như bị phạt đứng rồi gập chân ngồi xuống đất, hai tay khoanh trước ngực trông rõ là phách lối: "Tôi nói cho anh biết nhé, tôi là một người vô cùng hẹp hòi. Tôi đã báo cảnh sát rồi nên anh cứ đứng ngoài đó chờ cảnh sát tới gô cổ đi!"
"Tôi trả tiền."
Tần Tu Nhiên nói rất bình tĩnh. Cố Lam mỉa mai: "Anh tưởng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho mà biết, tôi rất có khí phách đấy nhé, không nhận của bố thí đâu." Cố Lam nghiêng đầu "hứ" một tiếng: "Tôi..."
"Một triệu."
Tần Tu Nhiên thẳng thắn mở miệng. Động tác của Cố Lam khựng lại trong chốc lát. Tần Tu Nhiên nói nốt câu: "Nhân dân tệ."
Anh vừa dứt lời, Cố Lam đã bò từ dưới đất dậy, vội vàng mở toang cửa sổ ra tối đa, nhìn Tần Tu Nhiên nhanh chân đi vào rồi nói với vẻ giận dỗi: "Ui chao anh nói xem chủ nhà trước của tôi nghĩ gì thế không biết. Sao lại làm cái ban công nhỏ như lỗ mũi vậy? Sao không làm luôn cái cửa này thành cửa kéo đi? Như vậy chẳng phải anh dễ đi vào hơn rồi sao?"
"Nào nào nào." Cố Lam dẫn Tần Tu Nhiên vào phòng mình: "Gọi video hả? Tôi có thiết bị livestream chuyên nghiệp luôn, vào đây vào đây."
Thấy dáng vẻ ân cần của cô, lại nghĩ đến thái độ phách lối hung hăng của người vừa rồi nhốt mình ngoài cửa sổ, Tần Tu Nhiên cười một tiếng đầy mỉa mai: "Chẳng phải cô nói cô khí phách lắm à?"
Tần Tu Nhiên cạn lời.
Không ngờ cô gái này lại có thể không biết xấu hổ đến vậy.
Nhưng cân nhắc đến việc lát nữa còn phải hợp tác với cô, anh quyết định sẽ nhẫn nhịn cho qua lần này, quay đầu đi không nhìn cô nữa mà cất bước đi vào phòng ngủ.
Vừa rồi anh thấy ngoài phòng khách toàn là vỏ bia, vỏ mì ăn liền và quần áo bẩn. Để ông nội anh và những người khác nhìn thấy rồi biết được "bạn gái" anh là một người như thế thì mặt mũi đời này của anh bay vào thùng rác không chừa chút nào.
Mặc dù bây giờ cũng không còn bao nhiêu nhưng có thể vớt vát được chút nào hay chút đó.
So với phòng khách thì phòng ngủ lại cực kỳ ngăn nắp gọn gàng, tuy rằng không phải kiểu đáng yêu như phòng ngủ của mấy cô gái nõn nà dễ thương trong tưởng tượng của anh nhưng cũng coi như là phù hợp với khí chất của cô.
"Tắm rửa thay một bộ đồ bình thường đi."
Tần Tu Nhiên chỉ huy. Cố Lam lập tức quơ lấy quần đùi áo phông chui tọt vào nhà tắm, chưa đến một phút đã thay đồ xong xuôi đi ra rồi.
Không còn tóc giả và lớp trang điểm theo phong cách "trai thẳng rất thích" nữa, Cố Lam để lộ khuôn mặt vốn có và mái tóc giả có mái. Mặc dù trông không phải quá đẹp nhưng bình thường hơn nhiều.
Thật ra thì nói là không đẹp cũng không đúng.
Dù sao thì Cố Lam cũng là một người kiếm cơm bằng khuôn mặt mà. Chẳng qua vẻ đẹp của cô không mềm mại dịu dàng hoặc yếu ớt giống những cô gái bình thường. Khuôn mặt của cô góc cạnh rõ ràng, có vẻ rất mạnh mẽ. Nếu không phối với nụ cười "sâu xa" khiến cô trông như chó Husky kia mà để nguyên cho lạnh lùng thì cũng đẹp.
Hoa Mộc Lan.
Trong đầu Tần Tu Nhiên thoáng hiện lên một nhân vật gần với dáng vẻ này nhất.
Thấy Tần Tu Nhiên nhìn mình chằm chằm, Cố Lam vẫy vẫy tay: "Này, trông được chưa?"
Câu hỏi của Cố Lam làm Tần Tu Nhiên lấy lại tinh thần. Anh vội vàng nhìn qua chỗ khác rồi đáp một tiếng: "Ừm."
"Vậy được rồi. Anh hài lòng là được."
Tần Tu Nhiên: "..."
Anh cứ cảm thấy đoạn đối thoại này hơi là lạ ở đâu ấy.
Nhưng anh không có tâm trạng suy nghĩ nhiều hơn nữa bởi vì Cố Lam đã đi tới mép giường, thành thạo kéo một cái bàn nhỏ trước giường ra rồi đặt điện thoại anh lên giá đỡ điện thoại rồi.
Tần Tu Nhiên thấy cô làm việc thì ho nhẹ một tiếng rồi hơi mất tự nhiên nói: "Cô nghe thấy hết những lời vừa rồi rồi chứ? Biết nên nói gì làm gì chưa?"
"Biết rồi, biết rồi." Cố Lam khoát tay: "Anh yên tâm, cái này thì tôi chuyên nghiệp lắm."
Lời này làm Tần Tu Nhiên hơi nhíu mày. Anh chợt nghĩ sao cô lại chuyên nghiệp như vậy?
Nhưng Cố Lam không cho anh cơ hội nghĩ nữa. Cô xếp bằng ngồi xuống giường trước rồi vỗ vỗ chỗ cạnh mình: "Mau, qua đây ngồi đi."
Tần Tu Nhiên nhìn chỗ cô vỗ một cái, không nhúc nhích.
Cố Lam hơi khó hiểu: "Sao thế?"
Anh không nói gì, do dự trong chốc lát rồi mới cất bước đi tới, cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống cạnh Cố Lam.
Hương gỗ thông man mát lạnh khô truyền từ người bên cạnh tới. Một mùi hương rất trung tính và nhã nhặn.
Tần Tu Nhiên cố làm lơ mùi hương lọt vào mũi vì khoảng cách quá gần này rồi lặng lẽ dịch người sang bên kia một chút.
Cố Lam điều chỉnh máy ảnh trên điện thoại anh một chút, vừa làm vừa xác nhận lại: "Lát nữa tôi sẽ trở thành người mà anh vừa gặp đã yêu ở sân bay, sau này gặp lại ở đại hội xem mắt rồi mến nhau, vừa rồi anh đã tỏ tình và tôi đồng ý. Kịch bản là vậy phải không?"
"Ừ."
Tần Tu Nhiên mất tự nhiên đáp một tiếng sau đó nhắc nhở: "Nói chung là phải biến chuyện hồi chiều thành một chuyện có thể bảo vệ hình tượng cho tôi, hiểu chưa?"
Cố Lam lặp lại trong đầu một lần rồi gật đầu: "Đã hiểu. Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Vậy tôi mở video nhé?" Tần Tu Nhiên giơ tay lên cầm điện thoại, mở khoá màn hình bằng nhận diện khuôn mặt rồi quay đầu hỏi.
"Ừm." Cố Lam làm một động tác tay "OK", trông có vẻ khá là tự tin: "Tiếp theo sẽ trở thành sân khấu của tôi!"
Tần Tu Nhiên không nói nhiều nữa mà mở WeChat lên bấm gọi video cho Tần Kiến Thanh.
Gần như là video được nhận ngay sau một giây. Trong khoảnh khắc video bật lên, Cố Lam ló mặt ra giả vờ chào hỏi: "Ông nội~~"
Cô vừa dứt lời đã thấy một nhóm người xuất hiện trong video.
Tần Kiến Thanh đang nằm trên giường bệnh, mặt vẫn còn đeo máy trợ thở. Hai bên trái phải của ông cụ là ông ba Tần Giang Hà của Tần Tu Nhiên và mẹ anh là Hạ Di. Bên cạnh Tần Giang Hà là Tần Bác Văn và mẹ anh ta là Tưởng Như.
Giọng chào hỏi của Cố Lam hơi khựng lại. Thấy nhiều người đang nghiêm túc nhìn mình như vậy, nụ cười của cô cứng đờ trên mặt, cảm thấy bầu không khí có hơi cứng ngắc.
Một lát sau, cô nghe Hạ Di bên cạnh ông cụ kích động hỏi:
"Là con hả?"
"Con dâu của mẹ đó hả?!"
Tần Tu Nhiên ngạc nhiên ngẩn người mất một lúc. Sau đó anh nhanh chóng lấy lại được phản ứng. Chuyện này phải để Cố Lam ra mặt giải thích mới được.
Thế là anh xoay người chạy như bay tới dưới tầng nhà Cố Lam thì lại thấy cửa sắt cầu thang khoá chặt.
Anh thử nhấn số nhà của Cố Lam vào nhưng nó không có chút phản ứng nào.
Tần Tu Nhiên lập tức gọi điện thoại cho Cố Lam, ai ngờ máy lại báo bận.
Một chuỗi trùng hợp xảy ra liên tiếp làm anh dấy lên nghi ngờ có phải Cố Lam đang cố ý né tránh mình hay không. Chẳng qua anh không có nhiều thời gian nghĩ ngợi nữa, chỉ có thể chạy xuống dưới tầng bụm miệng hô to về phía cửa sổ nhà Cố Lam như mấy thằng nhóc vị thành niên đứng dưới tầng tỏ tình với nữ sinh nhà người ta: "Cố Lam! Mở cửa! Cố Lam!"
Không có phản ứng.
Cũng không biết là nhà của Cố Lam cách âm quá tốt hay cô đang giả câm giả điếc trên đó nữa.
Tần Tu Nhiên không phải người sẽ ngồi yên chờ chết. Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một vòng rồi đặt sự chú ý lên đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của khu chung cư.
Tòa nhà này không hề được coi là cao, hơn nữa tầng nào cũng có ban công, trên ban công có trang bị lưới chống trộm, cộng thêm máy điều hoà đặt bên ngoài nữa nên trông có vẻ không khó để leo lên.
Vì thường xuyên rèn luyện cơ thể, thêm cả học tán đả nữa nên Tần Tu Nhiên vô cùng có lòng tin vào thể lực của bản thân. Anh quyết đoán cởi áo khoác và vài cúc áo ra rồi nắm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên kia, mượn lưới chống trộm và sân thượng làm bệ đỡ sau đó bắt đầu leo thẳng lên trên.
Hơn chín giờ là thời gian quây quần của các gia đình.
Tiếng ti vi, tiếng băm sủi cảo, tiếng mắng của phụ huynh khi dạy kèm con cái học bài. Chẳng ai để ý thấy ở ngoài kia một người đang cố gắng leo lên trên chẳng khác gì người nhện.
Tần Tu Nhiên leo qua tầng một thấy một ông bác và một bà cô đang gây gổ, qua tầng hai thấy một ông bác đang tưới hoa, qua tầng ba thấy hai vợ chồng đang dạy kèm con nhỏ học bài. Tới đây là anh cảm nhận được tay mình hơi run lên rồi.
Cảm giác leo tầng không quá giống với lúc leo lên mỏm đá. Lúc leo mỏm đá anh còn có giây nịt an toàn nhưng lúc này thì anh hiểu rõ chỉ cần sơ suất một chút xíu thôi là có thể mình phải chôn thân chỗ này.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ nhà Cố Lam rồi hít một hơi sâu, nghiến răng giơ tay lên chộp vào lưới an toàn ở tầng bốn.
Hình như nhà ở tầng bốn không ai ở thì phải. Lưới an toàn đã lâu không được tu sửa nên trong khoảnh khắc bị Tần Tu Nhiên túm lấy, nó phát ra hai tiếng "răng rắc". Ống thép lưới an toàn lập tức gãy lìa!
Con ngươi Tần Tu Nhiên chợt co lại, tay chân hoạt động nhanh hơn não. Anh túm lấy sân thượng, cả người đánh đu trên ban công!
Anh thở phì phò dồn dập, cơ thể hơi run lên vì sợ hãi. Sau khi lấy lại tinh thần sau hành động theo bản năng kia, anh vô thức quay đầu nhìn một cái.
Tầng bốn, bình thường đứng dưới nhìn thì toà nhà này thuộc loại thấp bé rồi.
Nhưng lúc lơ lửng trên tầng bốn không có điểm đặt chân như này, Tần Tu Nhiên mới chợt cảm thấy độ cao này thật sự có thể làm người ta sợ hãi.
Hy vọng không phải Cố Lam đang giả câm giả điếc trên kia.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn hắt ra từ nhà của Cố Lam rồi nghĩ vậy.
Chẳng qua rất nhanh sau đó anh đã tự an ủi bản thân rằng nhất định là do cách âm tốt quá. Cô không phải người như vậy.
Dù sao thì vừa rồi anh và cô cũng đã giải hoà rồi. Hai người còn chuyện trò vui vẻ rất lâu nên Cố Lam sẽ không đến nỗi cố ý bơ anh đâu.
Trước kia anh đã từng hiểu lầm cô là người của Tần Bác Văn, đến để cướp hợp đồng một lần rồi, thế nên không cần phải nghĩ xấu về mọi người như vậy.
Sau khi ổn định được tâm trạng, Tần Tu Nhiên dồn hết sức mình bật cả người lên ban công tầng bốn, sau đó túm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên, một phát nhảy thẳng lên cục nóng điều hoà.
Ngay khoảnh khắc đứng vững kia, anh nghe thấy một cách rõ ràng giọng nói kích động của Cố Lam truyền ra từ cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách ban công: "Đúng thế, bây giờ xe anh ta đang dừng dưới tầng khu chung cư của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại. Chú cảnh sát, bây giờ các chú mau ra quân bắt anh ta về đồn đi, dùng nắm đấm thép của xã hội chủ nghĩa đập chết anh ta đi!"
Tần Tu Nhiên đứng trên cục nóng điều hoà nhìn qua lớp cửa thuỷ tinh thấy cô gái trong nhà đang dõng dạc hăng hái báo cảnh sát tới bắt mình, cả người lạnh ngắt từ trong ra ngoài.
Cơn giận vọt thẳng lên đ ỉnh đầu. Anh đập một cái lên cửa sổ rồi phẫn nộ quát một tiếng: "Cố Lam!"
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Lam vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng ngoài cửa sổ nhà mình, đang gõ cửa sổ điên cuồng: "Cô nói bậy bạ gì vậy hả? Mau mở cửa sổ ra cho tôi!"
Cố Lam hít ngược vào một hơi, nghe tiếng cửa sổ thuỷ tinh chấn động phát ra tiếng "ầm ầm", bị dọa sợ đến nỗi nói lắp: "Chú cảnh sát, người kia trở lại rồi. Anh ta đang đứng ngoài ban công đập cửa phòng tôi này. Trông anh ta chẳng khác gì Sadako, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sợ quá..."
"Bình tĩnh."
Cảnh sát ở đầu dây bên kia nghe vậy bèn vội vàng trấn an Cố Lam: "Chúng tôi đã điều quân đi rồi. Dù là tình huống nào thì cô cũng không được mở cửa nhé. Nhất định phải giữ bình tĩnh!"
"Cố Lam, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút."
Tần Tu Nhiên cũng ý thức được đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài ban công gõ rầm rầm vào cửa nhà người ta là hành động hơi kinh hoàng nên cố gắng để giọng mình mềm mỏng hơn một chút, có ý định thuyết phục Cố Lam: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp..."
Lời của anh còn chưa dứt, điện thoại di động đã vang lên. Anh cúi đầu xuống liếc nhìn. Đúng như dự đoán, là cuộc gọi đến từ ông nội Tần Kiến Thanh của anh.
Tần Tu Nhiên cầm điện thoại, suy nghĩ trong đầu ngổn ngang hỗn loạn, cũng không biết tại sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh hít vào một hơi sâu để lấy lại tỉnh táo rồi đứng trên cục nóng điều hoà, dưới ánh trăng bàng bạc và cơn gió man mát, bấm nhận cuộc gọi rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Ông nội."
"Cháu... Cháu... Thằng chó con làm nhơ nhuốc tiếng tăm cả nhà..."
Giọng nói yếu ớt của Tần Kiến Thanh truyền ra kèm theo cả tiếng bác sĩ hô hào gọi cấp cứu. Tần Tu Nhiên lập tức mở miệng: "Ông nội, chuyện này cháu có thể giải thích. Ông chờ cháu về..."
"Huyết áp hạ rồi! Mau, cấp cứu!"
Tiếng giục giã của bác sĩ truyền ra từ đầu kia điện thoại. Có vẻ như Tần Kiến Thanh đang cố gắng chống đỡ: "Tôi còn chưa... Có một... Đứa chắt nào..."
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Tần Tu Nhiên gần như thốt lên trong vô thức: "Đó là cháu dâu của ông mà!!"
Anh vừa dứt lời đã nghe tiếng điện tâm đồ ở bên kia phát ra tiếng "Tít" sau khi biến thành một đường thẳng.
Tần Tu Nhiên ngẩn người ngay tại chỗ, nhất thời đầu óc trắng xóa không nghĩ ra được gì nữa.
Tiếng người ầm ĩ truyền ra từ điện thoại. Anh thoáng nghe thấy tiếng "Tít..." kia kéo dài, kèm theo đó là tiếng thúc giục điên cuồng của Cố Lam: "Đến chưa? Các anh đến chưa?" Và tiếng bác sĩ gào thét. Anh có cảm giác như mọi thứ xung quanh trở nên trống trải và xa xôi.
Cứ vậy mà kết thúc rồi sao?
Cuộc báo thù của anh còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc một cách thảm thiết và nực cười vậy rồi ư?
Ông nội, ông nội cứ thế mà đi sao?
Sao có thể chứ?
"Tít..."
"Tít... Tít..."
Tiếng điện tâm đồ như cũng xuất hiện ảo giác, từ một đường thẳng bắt đầu nhấp nhô lên xuống.
Hoá ra anh cũng sẽ có ngày sinh ra ảo giác đau đớn vì một người ra đi như này sao?
"Tít... Tít... Tít... Tít..."
Tiếng điện tâm đồ càng lúc càng nhanh. Tần Tu Nhiên hứng ánh trăng nhắm mắt lại, ngửa đầu như một con sói cô độc thét dài dưới trăng tròn, đầy bi thương và đau đớn.
Anh tự cho bản thân chút thời gian để tiêu hoá tâm trạng này. Anh không thể để ảo giác quấn lấy mình mãi được. Như vậy nó sẽ thành ác mộng cả đời này của anh mất.
"Ông nội..."
Anh khàn giọng gọi một tiếng.
Một giọng nói yếu ớt nhưng rất nhẹ nhàng truyền tới từ đầu bên kia: "Ông đây."
Tần Tu Nhiên sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng. Ảo giác của anh bị nặng thêm hả?
"Cháu nói cho ông nội nghe..." Giọng của người ở đầu dây bên kia vừa cẩn thận vừa kèm theo ý dụ dỗ: "Ai là cháu dâu của ông cơ?"
Tần Tu Nhiên: "..."
Chắc chắn đây không phải là ảo giác rồi. Ảo giác của anh làm gì có chuyện này.
"Ông nội." Tần Tu Nhiên mệt mỏi mở miệng: "Ông cứ nghỉ ngơi trước cho khoẻ đã, chờ cháu về rồi lại..."
"Huyết áp của bệnh nhân lại giảm rồi!!"
Bác sĩ gào lên một tiếng. Điện tâm đồ lại phát ra âm thanh quái dị.
Tần Tu Nhiên lập tức hô lớn không chút do dự: "Người hôm nay bị cháu đuổi theo chặn đường kia không phải đàn ông. Cô ấy là nữ mà!"
Đuổi theo chặn đường, đàn ông, là nữ.
Mấy chữ quan trọng lọt được vào tai Cố Lam đang ngồi trong nhà. Cô vừa cúp điện thoại của cảnh sát xong và đang kiên nhẫn chờ đợi. Nghe vậy, cô lập tức nhận ra chuyện này có liên quan đến mình.
Cố Lam cẩn thận quan sát người đàn ông đang đứng ngoài ban công, nghe Tần Tu Nhiên dùng giọng điệu kiên nhẫn chưa từng có để giải thích.
"Là một cô gái, chỉ là dáng người hơi cao chút thôi ạ."
"Đúng đúng đúng, không cao hơn cháu, cũng không hung dữ, rất dịu dàng, vừa thông minh vừa sáng sủa nữa."
"Chúng cháu... Ngày hôm đó chúng cháu quen nhau sau khi đáp máy bay. Cháu vừa thấy đã yêu nên sau khi về vẫn luôn tìm kiếm cô ấy."
Vừa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã đau khổ siết chặt nắm đấm, ép buộc mình phải nói láo đến cùng. Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Cố Lam không nhịn được mà mở to mắt.
"Cuối cùng cháu cũng gặp lại cô ấy trong đại hội xem mắt lần này, vậy nên mới kích động làm lố chút."
"Đuổi được, đuổi được."
"Vâng, hiểu nhầm cũng được giải thích rõ ràng rồi ạ."
"Cháu gạt ông á?" Tần Tu Nhiên cười gượng: "Sao cháu lại gạt ông được chứ? Nếu ông không tin thì bây giờ cháu đang ở ngay cửa nhà cô ấy đây, chờ lát nữa cháu mở video cho ông xem."
"Được, ông chờ cháu chút. Lát nữa cháu gọi lại cho ông."
Nói xong, Tần Tu Nhiên cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại đã thấy Cố Lam nhìn mình bằng ánh mắt khiếp sợ, còn há hốc mồm cảm thán: "Quả nhiên là anh vừa gặp đã yêu tôi."
Tần Tu Nhiên: "..."
Anh cảm thấy ngay cả tiếng muỗi vo ve xung quanh mình bây giờ cũng êm tai hơn lời phun ra từ mồm Cố Lam.
"Tôi gạt ông nội tôi thôi."
Tần Tu Nhiên không có thời gian giải thích quá nhiều nên thẳng thắn đưa ra yêu cầu: "Cô mở cửa sổ ra đi, lát nữa dùng thân phận bạn gái của tôi gọi video với ông nội tôi một chút."
"Không mở." Cố Lam không cần nghĩ đã từ chối luôn. Cô nhìn người đàn ông đang đứng ngoài ban công như bị phạt đứng rồi gập chân ngồi xuống đất, hai tay khoanh trước ngực trông rõ là phách lối: "Tôi nói cho anh biết nhé, tôi là một người vô cùng hẹp hòi. Tôi đã báo cảnh sát rồi nên anh cứ đứng ngoài đó chờ cảnh sát tới gô cổ đi!"
"Tôi trả tiền."
Tần Tu Nhiên nói rất bình tĩnh. Cố Lam mỉa mai: "Anh tưởng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho mà biết, tôi rất có khí phách đấy nhé, không nhận của bố thí đâu." Cố Lam nghiêng đầu "hứ" một tiếng: "Tôi..."
"Một triệu."
Tần Tu Nhiên thẳng thắn mở miệng. Động tác của Cố Lam khựng lại trong chốc lát. Tần Tu Nhiên nói nốt câu: "Nhân dân tệ."
Anh vừa dứt lời, Cố Lam đã bò từ dưới đất dậy, vội vàng mở toang cửa sổ ra tối đa, nhìn Tần Tu Nhiên nhanh chân đi vào rồi nói với vẻ giận dỗi: "Ui chao anh nói xem chủ nhà trước của tôi nghĩ gì thế không biết. Sao lại làm cái ban công nhỏ như lỗ mũi vậy? Sao không làm luôn cái cửa này thành cửa kéo đi? Như vậy chẳng phải anh dễ đi vào hơn rồi sao?"
"Nào nào nào." Cố Lam dẫn Tần Tu Nhiên vào phòng mình: "Gọi video hả? Tôi có thiết bị livestream chuyên nghiệp luôn, vào đây vào đây."
Thấy dáng vẻ ân cần của cô, lại nghĩ đến thái độ phách lối hung hăng của người vừa rồi nhốt mình ngoài cửa sổ, Tần Tu Nhiên cười một tiếng đầy mỉa mai: "Chẳng phải cô nói cô khí phách lắm à?"
Tần Tu Nhiên cạn lời.
Không ngờ cô gái này lại có thể không biết xấu hổ đến vậy.
Nhưng cân nhắc đến việc lát nữa còn phải hợp tác với cô, anh quyết định sẽ nhẫn nhịn cho qua lần này, quay đầu đi không nhìn cô nữa mà cất bước đi vào phòng ngủ.
Vừa rồi anh thấy ngoài phòng khách toàn là vỏ bia, vỏ mì ăn liền và quần áo bẩn. Để ông nội anh và những người khác nhìn thấy rồi biết được "bạn gái" anh là một người như thế thì mặt mũi đời này của anh bay vào thùng rác không chừa chút nào.
Mặc dù bây giờ cũng không còn bao nhiêu nhưng có thể vớt vát được chút nào hay chút đó.
So với phòng khách thì phòng ngủ lại cực kỳ ngăn nắp gọn gàng, tuy rằng không phải kiểu đáng yêu như phòng ngủ của mấy cô gái nõn nà dễ thương trong tưởng tượng của anh nhưng cũng coi như là phù hợp với khí chất của cô.
"Tắm rửa thay một bộ đồ bình thường đi."
Tần Tu Nhiên chỉ huy. Cố Lam lập tức quơ lấy quần đùi áo phông chui tọt vào nhà tắm, chưa đến một phút đã thay đồ xong xuôi đi ra rồi.
Không còn tóc giả và lớp trang điểm theo phong cách "trai thẳng rất thích" nữa, Cố Lam để lộ khuôn mặt vốn có và mái tóc giả có mái. Mặc dù trông không phải quá đẹp nhưng bình thường hơn nhiều.
Thật ra thì nói là không đẹp cũng không đúng.
Dù sao thì Cố Lam cũng là một người kiếm cơm bằng khuôn mặt mà. Chẳng qua vẻ đẹp của cô không mềm mại dịu dàng hoặc yếu ớt giống những cô gái bình thường. Khuôn mặt của cô góc cạnh rõ ràng, có vẻ rất mạnh mẽ. Nếu không phối với nụ cười "sâu xa" khiến cô trông như chó Husky kia mà để nguyên cho lạnh lùng thì cũng đẹp.
Hoa Mộc Lan.
Trong đầu Tần Tu Nhiên thoáng hiện lên một nhân vật gần với dáng vẻ này nhất.
Thấy Tần Tu Nhiên nhìn mình chằm chằm, Cố Lam vẫy vẫy tay: "Này, trông được chưa?"
Câu hỏi của Cố Lam làm Tần Tu Nhiên lấy lại tinh thần. Anh vội vàng nhìn qua chỗ khác rồi đáp một tiếng: "Ừm."
"Vậy được rồi. Anh hài lòng là được."
Tần Tu Nhiên: "..."
Anh cứ cảm thấy đoạn đối thoại này hơi là lạ ở đâu ấy.
Nhưng anh không có tâm trạng suy nghĩ nhiều hơn nữa bởi vì Cố Lam đã đi tới mép giường, thành thạo kéo một cái bàn nhỏ trước giường ra rồi đặt điện thoại anh lên giá đỡ điện thoại rồi.
Tần Tu Nhiên thấy cô làm việc thì ho nhẹ một tiếng rồi hơi mất tự nhiên nói: "Cô nghe thấy hết những lời vừa rồi rồi chứ? Biết nên nói gì làm gì chưa?"
"Biết rồi, biết rồi." Cố Lam khoát tay: "Anh yên tâm, cái này thì tôi chuyên nghiệp lắm."
Lời này làm Tần Tu Nhiên hơi nhíu mày. Anh chợt nghĩ sao cô lại chuyên nghiệp như vậy?
Nhưng Cố Lam không cho anh cơ hội nghĩ nữa. Cô xếp bằng ngồi xuống giường trước rồi vỗ vỗ chỗ cạnh mình: "Mau, qua đây ngồi đi."
Tần Tu Nhiên nhìn chỗ cô vỗ một cái, không nhúc nhích.
Cố Lam hơi khó hiểu: "Sao thế?"
Anh không nói gì, do dự trong chốc lát rồi mới cất bước đi tới, cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống cạnh Cố Lam.
Hương gỗ thông man mát lạnh khô truyền từ người bên cạnh tới. Một mùi hương rất trung tính và nhã nhặn.
Tần Tu Nhiên cố làm lơ mùi hương lọt vào mũi vì khoảng cách quá gần này rồi lặng lẽ dịch người sang bên kia một chút.
Cố Lam điều chỉnh máy ảnh trên điện thoại anh một chút, vừa làm vừa xác nhận lại: "Lát nữa tôi sẽ trở thành người mà anh vừa gặp đã yêu ở sân bay, sau này gặp lại ở đại hội xem mắt rồi mến nhau, vừa rồi anh đã tỏ tình và tôi đồng ý. Kịch bản là vậy phải không?"
"Ừ."
Tần Tu Nhiên mất tự nhiên đáp một tiếng sau đó nhắc nhở: "Nói chung là phải biến chuyện hồi chiều thành một chuyện có thể bảo vệ hình tượng cho tôi, hiểu chưa?"
Cố Lam lặp lại trong đầu một lần rồi gật đầu: "Đã hiểu. Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Vậy tôi mở video nhé?" Tần Tu Nhiên giơ tay lên cầm điện thoại, mở khoá màn hình bằng nhận diện khuôn mặt rồi quay đầu hỏi.
"Ừm." Cố Lam làm một động tác tay "OK", trông có vẻ khá là tự tin: "Tiếp theo sẽ trở thành sân khấu của tôi!"
Tần Tu Nhiên không nói nhiều nữa mà mở WeChat lên bấm gọi video cho Tần Kiến Thanh.
Gần như là video được nhận ngay sau một giây. Trong khoảnh khắc video bật lên, Cố Lam ló mặt ra giả vờ chào hỏi: "Ông nội~~"
Cô vừa dứt lời đã thấy một nhóm người xuất hiện trong video.
Tần Kiến Thanh đang nằm trên giường bệnh, mặt vẫn còn đeo máy trợ thở. Hai bên trái phải của ông cụ là ông ba Tần Giang Hà của Tần Tu Nhiên và mẹ anh là Hạ Di. Bên cạnh Tần Giang Hà là Tần Bác Văn và mẹ anh ta là Tưởng Như.
Giọng chào hỏi của Cố Lam hơi khựng lại. Thấy nhiều người đang nghiêm túc nhìn mình như vậy, nụ cười của cô cứng đờ trên mặt, cảm thấy bầu không khí có hơi cứng ngắc.
Một lát sau, cô nghe Hạ Di bên cạnh ông cụ kích động hỏi:
"Là con hả?"
"Con dâu của mẹ đó hả?!"
Bình luận facebook