-
Chương 17
Lúc hai người đeo còng tay bị cảnh sát áp giải ra khỏi khu chung cư trong tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, cả khu vực dưới toà nhà đã bị rất nhiều người xúm lại hóng chuyện.
Cố Lam và Tần Tu Nhiên đều hết sức tự giác giơ tay che mặt, phối hợp lên xe cảnh sát mà không hề chống đối chút nào.
Trước khi đi, Tần Tu Nhiên còn không quên xin cảnh sát mang cả áo vest khoác ngoài mà anh đã cởi ra bỏ ở tầng một để có thể trèo lên suôn sẻ.
Chờ đến khi đã lên xe cảnh sát, hai người lườm nhau tóe ra lửa như thể sắp sửa lao vào choảng nhau đến nơi, bị đội trưởng Trương dò hỏi "Làm cái trò gì thế?" thì cả hai lập tức quay ngoắt đầu đi, phận ai nhìn đường người nấy, không thèm nói với nhau câu nào.
Cố Lam nhìn những giọt mưa phùn bay lất phất lúc ẩn lúc hiện dưới ngọn đèn đường ngoài cửa sổ với đôi tay bị còng, càng nghĩ càng tức sôi máu.
Kể từ khi gặp phải thằng cha này đến nay, cô chưa từng có một ngày nào trôi qua trong yên bình cả! Không phải chạy trốn thì cũng trên đường chạy trốn, từ danh xưng "Tên cướp" cho đến gánh món nợ một triệu tệ trên vai (thế thì dù là phận mổ heo cũng phải đi xem mắt mà kiếm chồng thôi), sau này thì suýt bị chôn sống, đi được năm mươi cây số, giả làm bạn gái của anh thì bị quỵt nợ, cuối cùng được "hộ tống" lên xe cảnh sát.
Chuyện này chưa xong chuyện kia đã kéo đến, mối hận giữa hai người phải gọi là thề không đội trời chung! Đợi đến khi cô được thả ra rồi, cô mà không được cuỗm một triệu kia thì đời này cô với anh đừng ngó mặt nhau nữa!
Số tiền một triệu tệ đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của Tần Tu Nhiên, cho dù chính bản thân cô cũng thấy niềm hy vọng này hết sức mong manh.
Cũng do cô yêu tiền như mạng, lừa lọc người khác bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng bị người ta lừa lại.
Càng nghĩ Cố Lam càng khó ở. Đến sở cảnh sát, lúc hai người xuống xe, bị tách ra kéo về hai phòng thẩm vấn khác nhau, cô không kìm được lườm Tần Tu Nhiên với tất cả sự hận thù đau đớn, gần như rưng rưng chửi một câu: "Đồ lừa đảo!"
Tần Tu Nhiên đực mặt ra, nổi hết cả da gà da vịt.
Anh đang chuẩn bị cảnh cáo cô đừng làm ba cái chuyện đe dọa người khác này thì bị cảnh sát kéo lại, đanh thép quát: "Đi bên này!"
Tần Tu Nhiên bị lôi tới phòng thẩm vấn. Sau khi cho anh ngồi vào vị trí đợi thẩm vấn, cảnh sát ra ngoài ngay.
Căn phòng thoắt cái im lìm, chẳng hiểu sao Tần Tu Nhiên lại thấy hơi áp lực giữa bầu không khí đầy nghiêm nghị này.
Trống ngực anh bỗng dưng đập uỳnh uỵch. Vừa nghĩ tới chuyện lỡ hôm nay không thể thanh minh, bị quy tội thật thì ngày mai anh sẽ bị lên báo, lên TV. Lỡ giá cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị xuống dốc không phanh vì chuyện này thì việc anh thừa kế tài sản sẽ… có khi khỏi cần nghĩ nữa luôn quá.
Thế thôi thì cũng đành, nhưng quan trọng nhất là chuyện đó cũng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho danh dự cá nhân anh, con đường phía trước của anh e là sẽ trở nên gian nan hơn bao giờ hết.
Cố Lam chân trần thì sợ gì người đeo giày, nhưng anh không chỉ đi giày mà còn đi một đôi giày thương hiệu nổi tiếng. Nói đi cũng phải nói lại, mắc mớ gì anh lại đi chấp nhặt với một con nhỏ ất ơ như Cố Lam chứ?
Từ ấy trong anh bừng nắng hạ, song cái bừng nắng này quá đỗi đột xuất khiến Tần Tu Nhiên hối hận đến mức phải vò đầu bứt tai.
Thậm chí anh còn bắt đầu tin vào chuyện tâm linh, nghĩ bụng: Có khi nào Cố Lam ếm bùa ngu gì cho anh nên anh mới vừa thấy cô đã làm ba cái chuyện mất não đó không nhỉ?
Nhưng anh không thể cứ tiếp tục sa đọa như vậy được nữa, anh phải xốc lại tinh thần, đối phó thật khéo léo với những câu hỏi tra khảo của cảnh sát, nhất định không được mất mặt!
Nghĩ đến đây, Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng lại.
Lúc mở cửa phòng thẩm vấn, hình ảnh mà đội trưởng Trương và cảnh sát đi theo nhìn thấy chính là một người đàn ông mặc vest ngồi thẳng thớm với tư thế đầy nhã nhặn.
Nếu mặt mũi và trang phục mà không giống nhau y đúc thì họ còn tưởng tên này và thằng cha họ tóm được là hai người nữa cơ!
Cả đội trưởng Trương lẫn đồng nghiệp của anh ấy đều sửng sốt. Một lúc sau, Tần Tu Nhiên khẽ mỉm cười, chìa tay về phía bàn thẩm vấn đối diện rồi cất tiếng: "Mời ngồi."
Đội trưởng Trương và đồng nghiệp: "..."
May mắn là làm nghề cảnh sát tốt ở chỗ tiếp xúc khá nhiều với các thể loại đối tượng khác nhau, bởi vậy hai người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đội trưởng Trương đanh mặt, cùng với đồng nghiệp ngồi vào ghế rồi đặt hồ sơ và sổ ghi chép vừa được mang đến, lạnh lùng chất vấn: "Họ và tên?"
"Bây giờ tôi có quyền giữ im lặng." Tần Tu Nhiên ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, tỏ ra bình chân như vại. Ánh mắt anh khi nhìn hai người cảnh sát đối diện như cười như không, toàn thân toát lên sự tự tin ngời ngời "tất cả đã nằm trong tay tôi": "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời bất cứ..."
"Bớt xem phim lại giùm."
Đội trưởng Trương giơ tay ngắt lời anh một cách phũ phàng, thấy Tần Tu Nhiên định nói tiếp thì anh ấy nghiêm túc cho anh hay: "Căn cứ luật tố tụng hình sự của nước ta, đối tượng tình nghi phạm tội phải khai thật với mọi câu hỏi của nhân viên điều tra, cậu chỉ có quyền từ chối trả lời đối với những câu hỏi không liên quan tới vụ án. Tuy nhiên, cậu phải biết rằng cho dù không có lời khai của cậu thì cơ quan tư pháp vẫn có quyền buộc tội cậu trong trường hợp có bằng chứng xác thực. Theo những chứng cứ, lời khai của người báo án, những manh mối đã phát hiện tại hiện trường cũng như các video liên quan mà chúng tôi hiện đang nắm giữ, việc buộc tội cậu hoàn toàn không phải là vấn đề. Lúc này, cậu trả lời là để biện minh cho bản thân đồng thời giành cơ hội được tòa án khoan hồng vì đã thẳng thắn. Nếu cậu muốn bỏ qua cơ hội này." Đội trưởng Trương đặt cây bút lên bàn, khoác tay sau đầu và thong dong bảo: "Thì tôi không ý kiến."
Lời lẽ của đội trưởng Trương làm Tần Tu Nhiên ngây ra như phỗng, anh tần ngần một hồi mới dám rón rén hỏi: "Thế... Nếu dựa theo những bằng chứng mà các anh đang nắm giữ thì tôi sẽ bị buộc tội gì?"
"Cậu thẩm vấn tôi hay tôi thẩm vấn cậu?"
Đội trưởng Trương nhướng mày, Tần Tu Nhiên thấy vậy thì không dám ăn nói xà lơ nữa. Anh đang vắt óc lên não không biết nên nói gì thì nghe Đội trưởng Trương thờ ơ bảo: "Ít nhất cũng là tội giam giữ trái pháp luật."
Giam giữ trái pháp luật! Cho dù Tần Tu Nhiên chưa từng học về pháp luật Trung Quốc thì cũng thừa biết tội này được liệt kê trong Bộ Luật Hình sự.
Anh sẽ phải đi tù ư?
Không! Anh không thể đi tù được! Một tương lai xán lạn, tốt đẹp vẫn còn đang chờ anh ở phía trước, anh không thể đi tù được!
"Đương nhiên, nếu cậu có thái độ tốt, phối hợp với công tác điều tra, thành thật thú nhận thì mức hình phạt sẽ được cân nhắc giảm nhẹ tùy theo tình hình." Đội trưởng Trương nhắc nhở Tần Tu Nhiên: "Đây là cơ hội tốt nhất để cậu biện hộ cho mình, cậu có muốn nắm bắt nó không?"
"Có ạ!"
Tần Tu Nhiên ngồi thẳng người lên, đặt đôi tay bị còng lên bàn ngay ngắn, nhìn đội trưởng Trương một cách khẩn thiết: "Tôi thề sẽ ăn ngay nói thật, khai báo đúng sự thật để có cơ hội được khoan hồng! Quý ngài, anh hỏi đi."
"Vậy thì tốt." Đội trưởng Trương gật đầu, cúi đầu đọc tài liệu một lát rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Họ và tên?"
"Tần Tu Nhiên."
"Tuổi?"
"Ba mươi."
"Nghề nghiệp? Gia đình?"
"Chủ tịch Công ty Đầu tư Tập Nhiên, gia đình tôi ba đời làm nghề kinh doanh, sinh ra và lớn lên tại thành phố."
"Vậy chúng ta hãy cùng nói về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay." Đội trưởng Trương đưa một video ra, đó là video của người đi đường ghi lại toàn bộ quá trình Tần Tu Nhiên bắt Cố Lam: "Người trong này là cậu đúng không?"
"Đúng." Ánh mắt của Tần Tu Nhiên có phần chán chường và hối hận.
"Những người áo đen này là ai?"
"Vệ sĩ của tôi."
"Các cậu lấy mấy cái xe máy điện này ở đâu?"
"Vệ sĩ tôi tự đem theo."
"Còn thuyền?"
"Chúng tôi mướn."
"Máy bay không người lái thì sao? Cấp bậc gì?"
"Dân dụng!" Tần Tu Nhiên nhấn mạnh: "Nó thường được dùng vào việc quay video cho các hoạt động quảng cáo của công ty, trăm phần trăm là hàng dân dụng!"
"Sau khi bắt cô ấy, cậu đã đưa cô ấy đi đâu?"
"Khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố."
"Cậu đã dọa sẽ chôn sống cô ấy đúng không?"
"Quả thật tôi đã nói vậy." Tần Tu Nhiên cúi đầu, vô cùng ân hận, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh cổng nhà giam đóng lại cái "Keng!", mình bị cho ngồi tù, lúi húi đạp máy may thôi là anh đã chết trong lòng một ít rồi: "Nhưng tôi chỉ muốn hù dọa để cô ấy khai thật, không lừa tôi thôi. Thật ra bây giờ tôi cũng hối hận lắm rồi. Cô ấy có nỗi khổ của cô ấy, do tôi tính toán chi li quá nên mới ra nông nỗi này. Ông cha ta có câu, tha được người chỗ nào thì nên tha, tôi gặp xui rủi không phải lỗi của cô ấy, đáng lẽ ra tôi không nên gây rắc rối cho một người vô tội để trút giận, thậm chí còn vi phạm pháp luật mới phải! Quý ngài à." Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đội trưởng Trương một cách van nài: "Anh cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm được không?"
Trong lúc Tần Tu Nhiên ăn năn hối lỗi cung cấp lời khai, Cố Lam ở phòng thẩm vấn khác đang căm phẫn trút hết cõi lòng của mình.
Cô đứng dậy đập bàn cái bốp rõ to, suýt chút nữa đã kéo cả cái ghế dùng để ngồi thẩm vấn lên theo: "Sau đó, tên khốn nạn này đòi tôi đền một triệu!"
"Cô bình tĩnh lại đi." Nữ cảnh sát phụ trách tra khảo cô giật mình, giơ tay trấn an Cố Lam: "Cô ngồi xuống đi đã, đừng kích động."
"Làm sao tôi có thể không kích động được hả? Những một triệu tệ lận đấy!" Bị nữ cảnh sát nhắc nhở, Cố Lam mau chóng ngồi xuống rồi lại đập bàn chất vấn: "Cảnh sát, cô cũng biết một triệu là khái niệm gì mà đúng không? Hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, cái căn hộ bé như cái lỗ mũi kia của tôi mới có một triệu bốn trăm nghìn, thế mà có mỗi một bộ quần áo thôi anh ta đòi tôi nguyên cái nhà, cô có thấy có đáng không?!"
"Đúng là hơi quá đáng thật." Nghĩ về tiền lương ít ỏi của mình, nữ cảnh sát cũng bất giác đồng cảm với Cố Lam: "Vậy cô và anh ta đã thảo luận với nhau chưa? Cô đã trả hai viên kim cương đó cho anh ta chưa?"
"Vẫn chưa..." Cố Lam bỗng chốc hạ tông giọng xuống thấp, nom có phần chột dạ: "Ban đầu tôi định kiếm đủ tiền bồi thường rồi mới đi tìm anh ta."
Nữ cảnh sát tỏ ra nghiêm túc: "Thế là do cô sai trước còn gì? Cô có ý bồi thường thì phải nói với người ta chứ tự dưng vắt chân lên cổ bỏ chạy, cô nghĩ người bị mất đồ sẽ nghĩ gì về cô hả?"
"Cô nói chí phải." Cố Lam gật đầu: "Muốn bồi thường thì nói với anh ta là đúng rồi, khổ nỗi số tiền một triệu đó nhiều thấy khiếp, tôi mới nghe thôi đã sợ rồi…"
"Sau đó thì sao?" Nữ cảnh sát lại chất vấn, Cố Lam vội vàng nói tiếp: "À, sau đó tôi không có tiền, nghe nói một người nhà giàu giấu mặt đang tìm bạn trăm năm…"
Cô thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện, đến khi cuộc thẩm vấn kết thúc thì trời đã khuya.
Cố Lam vừa lết cái thân oải đứ đừ ra khỏi phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế dài với đôi tay bị còng, nhìn vẻ mặt xem chừng đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Cố Lam bị cảnh sát đưa đến ngồi đối diện với Tần Tu Nhiên, cũng bị còng tay vào cái ghế sắt. Hai người ngồi đối mặt với nhau, khuôn mặt ai cũng đượm nét mệt mỏi.
Bầu không khí im lặng như tờ thật lâu, Tần Tu Nhiên khẽ nhúc nhích, Cố Lam sợ hết hồn, giật thót lên ngay. Cô rút chân về, bồn chồn hét: "Anh định làm gì đấy?"
Tần Tu Nhiên không ngờ Cố Lam lại phản ứng quá khích như vậy, bất giác cứng đờ người. Bấy giờ anh mới nhận thức được rằng mình đã gây ám ảnh cho Cố Lam khủng khiếp nhường nào.
Tần Tu Nhiên mím chặt môi, ấp úng chốc lát mới giải thích: "Tôi chỉ nhích chân chút thôi."
"Nhích chân thôi mà cũng làm quá!" Cố Lam chìa chân vạch một đường ở chính giữa, mặt chụ ụ một đống: "Bên này là của anh, bên này là của tôi, tôi cảnh cáo anh đừng có mà vượt quá cái đường này, không là tôi hét lên đấy!"
"Tôi không làm gì cô đâu mà lo."
Sau khi bị cảnh sát giáo huấn, Tần Tu Nhiên quyết định đổi cách nói chuyện với Cố Lam.
Anh cố gắng kìm chế cái nết của mình lại, chân thành giải thích: "Tôi nghĩ chúng ta đến nỗi này hoàn toàn là do hiểu lầm cả. Cô đừng gay gắt nữa mà đối xử tích cực với tôi hơn đi."
"Ai làm được thì làm chứ tôi chịu." Cố Lam chẳng thể nào yên tâm nổi, nhìn anh với vẻ căng thẳng: "Ai mà biết được liệu anh có trả đũa tôi không chứ?"
"Cho dù tôi muốn trả thù cô thì tôi cũng không chọn ở đây." Tần Tu Nhiên nhận ra mình luôn bị Cố Lam chọc giận dễ dàng. Anh chỉ xuống đất, ráng dữ lắm máu điên trong người mới không nổi lên, nhấn mạnh: "Đây là cục cảnh sát đấy!"
"Cục cảnh sát thì có là gì với anh?" Cố Lam hỏi vặn lại như đang khịa: "Nếu anh còn nhớ luật pháp nước nhà thì đã không dám bắt tôi ngay giữa đường, đe dọa sẽ chôn sống tôi, lại còn leo lên cửa sổ nhà tôi giữa lúc đêm hôm khuya khoắt nữa!"
Nói đến đây, những ký ức ghê gớm lúc ấy lại ùa về, Cố Lam càng nghĩ càng hãi: "Nhà tôi tận tầng năm mới ghê chứ!"
"Làm như cô tốt bụng lắm chắc?" Ban đầu Tần Tu Nhiên còn cắn rứt lương tâm sau khi bị cảnh sát giáo huấn, nhưng giờ đây bao nhiêu áy náy đã biến mất tăm: "Cô lấy hành lý của tôi ngay giữa thanh thiên bạch nhật, rõ ràng biết lấy lộn rồi mà vẫn ngoan cố tròng quần áo của tôi vào mà chạy bằng được. Bộ đó trị giá một triệu tệ lận đấy, cô cuỗm đi ngay và luôn như thế, là nhớ luật dữ chưa?"
"Tôi định bồi thường cho anh chứ bộ!" Cố Lam hơi chột dạ.
Tần Tu Nhiên lườm nguýt cô, mệt chẳng muốn nói nữa: "Vốn dĩ tôi có định bắt cô đền đâu chứ!"
Cố Lam giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Tần Tu Nhiên dựa lưng vào tường, quay mặt đi, nhìn ra cửa cục cảnh sát: "Dù gì tôi cũng dùng chúng rồi, cô cũng không phải cố ý, tôi sẽ không đem chuyện này ra để làm khó cô đâu."
"Chứ sao anh còn đòi chôn sống tôi hả?"
Cố Lam bật thốt, nhưng ngay sau đó cô cũng nhận thức được có điều gì đó sai sai ở đây. Thật ra từ đầu đến cuối mối quan tâm của anh luôn là cái người tên Tần Bác Văn kia, còn tiền bồi thường bộ quần áo thì dường như anh chưa đề cập đến lần nào.
Nhớ lại tình trạng gia đình vừa thấy trong video, cô bỗng nghiệm ra sự thật: "Ông nội anh bị bệnh, anh đang tranh giành tài sản thừa kế với em trai anh đúng không?"
Cô còn lạ gì ba cái tình tiết nhà giàu thế phiệt này nữa!
"Cũng coi như là vậy." Tần Tu Nhiên thản nhiên trả lời: "Chính xác hơn là tôi đang giành với ba tôi. Ba tôi thích hai mẹ con thằng em hơn, nếu ba tôi được trao quyền thừa kế tài sản thì đồng nghĩa với việc nó sẽ được thừa kế, còn tôi thì chẳng có gì trong tay sất."
Cố Lam và Tần Tu Nhiên đều hết sức tự giác giơ tay che mặt, phối hợp lên xe cảnh sát mà không hề chống đối chút nào.
Trước khi đi, Tần Tu Nhiên còn không quên xin cảnh sát mang cả áo vest khoác ngoài mà anh đã cởi ra bỏ ở tầng một để có thể trèo lên suôn sẻ.
Chờ đến khi đã lên xe cảnh sát, hai người lườm nhau tóe ra lửa như thể sắp sửa lao vào choảng nhau đến nơi, bị đội trưởng Trương dò hỏi "Làm cái trò gì thế?" thì cả hai lập tức quay ngoắt đầu đi, phận ai nhìn đường người nấy, không thèm nói với nhau câu nào.
Cố Lam nhìn những giọt mưa phùn bay lất phất lúc ẩn lúc hiện dưới ngọn đèn đường ngoài cửa sổ với đôi tay bị còng, càng nghĩ càng tức sôi máu.
Kể từ khi gặp phải thằng cha này đến nay, cô chưa từng có một ngày nào trôi qua trong yên bình cả! Không phải chạy trốn thì cũng trên đường chạy trốn, từ danh xưng "Tên cướp" cho đến gánh món nợ một triệu tệ trên vai (thế thì dù là phận mổ heo cũng phải đi xem mắt mà kiếm chồng thôi), sau này thì suýt bị chôn sống, đi được năm mươi cây số, giả làm bạn gái của anh thì bị quỵt nợ, cuối cùng được "hộ tống" lên xe cảnh sát.
Chuyện này chưa xong chuyện kia đã kéo đến, mối hận giữa hai người phải gọi là thề không đội trời chung! Đợi đến khi cô được thả ra rồi, cô mà không được cuỗm một triệu kia thì đời này cô với anh đừng ngó mặt nhau nữa!
Số tiền một triệu tệ đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của Tần Tu Nhiên, cho dù chính bản thân cô cũng thấy niềm hy vọng này hết sức mong manh.
Cũng do cô yêu tiền như mạng, lừa lọc người khác bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng bị người ta lừa lại.
Càng nghĩ Cố Lam càng khó ở. Đến sở cảnh sát, lúc hai người xuống xe, bị tách ra kéo về hai phòng thẩm vấn khác nhau, cô không kìm được lườm Tần Tu Nhiên với tất cả sự hận thù đau đớn, gần như rưng rưng chửi một câu: "Đồ lừa đảo!"
Tần Tu Nhiên đực mặt ra, nổi hết cả da gà da vịt.
Anh đang chuẩn bị cảnh cáo cô đừng làm ba cái chuyện đe dọa người khác này thì bị cảnh sát kéo lại, đanh thép quát: "Đi bên này!"
Tần Tu Nhiên bị lôi tới phòng thẩm vấn. Sau khi cho anh ngồi vào vị trí đợi thẩm vấn, cảnh sát ra ngoài ngay.
Căn phòng thoắt cái im lìm, chẳng hiểu sao Tần Tu Nhiên lại thấy hơi áp lực giữa bầu không khí đầy nghiêm nghị này.
Trống ngực anh bỗng dưng đập uỳnh uỵch. Vừa nghĩ tới chuyện lỡ hôm nay không thể thanh minh, bị quy tội thật thì ngày mai anh sẽ bị lên báo, lên TV. Lỡ giá cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị xuống dốc không phanh vì chuyện này thì việc anh thừa kế tài sản sẽ… có khi khỏi cần nghĩ nữa luôn quá.
Thế thôi thì cũng đành, nhưng quan trọng nhất là chuyện đó cũng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho danh dự cá nhân anh, con đường phía trước của anh e là sẽ trở nên gian nan hơn bao giờ hết.
Cố Lam chân trần thì sợ gì người đeo giày, nhưng anh không chỉ đi giày mà còn đi một đôi giày thương hiệu nổi tiếng. Nói đi cũng phải nói lại, mắc mớ gì anh lại đi chấp nhặt với một con nhỏ ất ơ như Cố Lam chứ?
Từ ấy trong anh bừng nắng hạ, song cái bừng nắng này quá đỗi đột xuất khiến Tần Tu Nhiên hối hận đến mức phải vò đầu bứt tai.
Thậm chí anh còn bắt đầu tin vào chuyện tâm linh, nghĩ bụng: Có khi nào Cố Lam ếm bùa ngu gì cho anh nên anh mới vừa thấy cô đã làm ba cái chuyện mất não đó không nhỉ?
Nhưng anh không thể cứ tiếp tục sa đọa như vậy được nữa, anh phải xốc lại tinh thần, đối phó thật khéo léo với những câu hỏi tra khảo của cảnh sát, nhất định không được mất mặt!
Nghĩ đến đây, Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng lại.
Lúc mở cửa phòng thẩm vấn, hình ảnh mà đội trưởng Trương và cảnh sát đi theo nhìn thấy chính là một người đàn ông mặc vest ngồi thẳng thớm với tư thế đầy nhã nhặn.
Nếu mặt mũi và trang phục mà không giống nhau y đúc thì họ còn tưởng tên này và thằng cha họ tóm được là hai người nữa cơ!
Cả đội trưởng Trương lẫn đồng nghiệp của anh ấy đều sửng sốt. Một lúc sau, Tần Tu Nhiên khẽ mỉm cười, chìa tay về phía bàn thẩm vấn đối diện rồi cất tiếng: "Mời ngồi."
Đội trưởng Trương và đồng nghiệp: "..."
May mắn là làm nghề cảnh sát tốt ở chỗ tiếp xúc khá nhiều với các thể loại đối tượng khác nhau, bởi vậy hai người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đội trưởng Trương đanh mặt, cùng với đồng nghiệp ngồi vào ghế rồi đặt hồ sơ và sổ ghi chép vừa được mang đến, lạnh lùng chất vấn: "Họ và tên?"
"Bây giờ tôi có quyền giữ im lặng." Tần Tu Nhiên ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, tỏ ra bình chân như vại. Ánh mắt anh khi nhìn hai người cảnh sát đối diện như cười như không, toàn thân toát lên sự tự tin ngời ngời "tất cả đã nằm trong tay tôi": "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời bất cứ..."
"Bớt xem phim lại giùm."
Đội trưởng Trương giơ tay ngắt lời anh một cách phũ phàng, thấy Tần Tu Nhiên định nói tiếp thì anh ấy nghiêm túc cho anh hay: "Căn cứ luật tố tụng hình sự của nước ta, đối tượng tình nghi phạm tội phải khai thật với mọi câu hỏi của nhân viên điều tra, cậu chỉ có quyền từ chối trả lời đối với những câu hỏi không liên quan tới vụ án. Tuy nhiên, cậu phải biết rằng cho dù không có lời khai của cậu thì cơ quan tư pháp vẫn có quyền buộc tội cậu trong trường hợp có bằng chứng xác thực. Theo những chứng cứ, lời khai của người báo án, những manh mối đã phát hiện tại hiện trường cũng như các video liên quan mà chúng tôi hiện đang nắm giữ, việc buộc tội cậu hoàn toàn không phải là vấn đề. Lúc này, cậu trả lời là để biện minh cho bản thân đồng thời giành cơ hội được tòa án khoan hồng vì đã thẳng thắn. Nếu cậu muốn bỏ qua cơ hội này." Đội trưởng Trương đặt cây bút lên bàn, khoác tay sau đầu và thong dong bảo: "Thì tôi không ý kiến."
Lời lẽ của đội trưởng Trương làm Tần Tu Nhiên ngây ra như phỗng, anh tần ngần một hồi mới dám rón rén hỏi: "Thế... Nếu dựa theo những bằng chứng mà các anh đang nắm giữ thì tôi sẽ bị buộc tội gì?"
"Cậu thẩm vấn tôi hay tôi thẩm vấn cậu?"
Đội trưởng Trương nhướng mày, Tần Tu Nhiên thấy vậy thì không dám ăn nói xà lơ nữa. Anh đang vắt óc lên não không biết nên nói gì thì nghe Đội trưởng Trương thờ ơ bảo: "Ít nhất cũng là tội giam giữ trái pháp luật."
Giam giữ trái pháp luật! Cho dù Tần Tu Nhiên chưa từng học về pháp luật Trung Quốc thì cũng thừa biết tội này được liệt kê trong Bộ Luật Hình sự.
Anh sẽ phải đi tù ư?
Không! Anh không thể đi tù được! Một tương lai xán lạn, tốt đẹp vẫn còn đang chờ anh ở phía trước, anh không thể đi tù được!
"Đương nhiên, nếu cậu có thái độ tốt, phối hợp với công tác điều tra, thành thật thú nhận thì mức hình phạt sẽ được cân nhắc giảm nhẹ tùy theo tình hình." Đội trưởng Trương nhắc nhở Tần Tu Nhiên: "Đây là cơ hội tốt nhất để cậu biện hộ cho mình, cậu có muốn nắm bắt nó không?"
"Có ạ!"
Tần Tu Nhiên ngồi thẳng người lên, đặt đôi tay bị còng lên bàn ngay ngắn, nhìn đội trưởng Trương một cách khẩn thiết: "Tôi thề sẽ ăn ngay nói thật, khai báo đúng sự thật để có cơ hội được khoan hồng! Quý ngài, anh hỏi đi."
"Vậy thì tốt." Đội trưởng Trương gật đầu, cúi đầu đọc tài liệu một lát rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Họ và tên?"
"Tần Tu Nhiên."
"Tuổi?"
"Ba mươi."
"Nghề nghiệp? Gia đình?"
"Chủ tịch Công ty Đầu tư Tập Nhiên, gia đình tôi ba đời làm nghề kinh doanh, sinh ra và lớn lên tại thành phố."
"Vậy chúng ta hãy cùng nói về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay." Đội trưởng Trương đưa một video ra, đó là video của người đi đường ghi lại toàn bộ quá trình Tần Tu Nhiên bắt Cố Lam: "Người trong này là cậu đúng không?"
"Đúng." Ánh mắt của Tần Tu Nhiên có phần chán chường và hối hận.
"Những người áo đen này là ai?"
"Vệ sĩ của tôi."
"Các cậu lấy mấy cái xe máy điện này ở đâu?"
"Vệ sĩ tôi tự đem theo."
"Còn thuyền?"
"Chúng tôi mướn."
"Máy bay không người lái thì sao? Cấp bậc gì?"
"Dân dụng!" Tần Tu Nhiên nhấn mạnh: "Nó thường được dùng vào việc quay video cho các hoạt động quảng cáo của công ty, trăm phần trăm là hàng dân dụng!"
"Sau khi bắt cô ấy, cậu đã đưa cô ấy đi đâu?"
"Khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố."
"Cậu đã dọa sẽ chôn sống cô ấy đúng không?"
"Quả thật tôi đã nói vậy." Tần Tu Nhiên cúi đầu, vô cùng ân hận, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh cổng nhà giam đóng lại cái "Keng!", mình bị cho ngồi tù, lúi húi đạp máy may thôi là anh đã chết trong lòng một ít rồi: "Nhưng tôi chỉ muốn hù dọa để cô ấy khai thật, không lừa tôi thôi. Thật ra bây giờ tôi cũng hối hận lắm rồi. Cô ấy có nỗi khổ của cô ấy, do tôi tính toán chi li quá nên mới ra nông nỗi này. Ông cha ta có câu, tha được người chỗ nào thì nên tha, tôi gặp xui rủi không phải lỗi của cô ấy, đáng lẽ ra tôi không nên gây rắc rối cho một người vô tội để trút giận, thậm chí còn vi phạm pháp luật mới phải! Quý ngài à." Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đội trưởng Trương một cách van nài: "Anh cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm được không?"
Trong lúc Tần Tu Nhiên ăn năn hối lỗi cung cấp lời khai, Cố Lam ở phòng thẩm vấn khác đang căm phẫn trút hết cõi lòng của mình.
Cô đứng dậy đập bàn cái bốp rõ to, suýt chút nữa đã kéo cả cái ghế dùng để ngồi thẩm vấn lên theo: "Sau đó, tên khốn nạn này đòi tôi đền một triệu!"
"Cô bình tĩnh lại đi." Nữ cảnh sát phụ trách tra khảo cô giật mình, giơ tay trấn an Cố Lam: "Cô ngồi xuống đi đã, đừng kích động."
"Làm sao tôi có thể không kích động được hả? Những một triệu tệ lận đấy!" Bị nữ cảnh sát nhắc nhở, Cố Lam mau chóng ngồi xuống rồi lại đập bàn chất vấn: "Cảnh sát, cô cũng biết một triệu là khái niệm gì mà đúng không? Hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, cái căn hộ bé như cái lỗ mũi kia của tôi mới có một triệu bốn trăm nghìn, thế mà có mỗi một bộ quần áo thôi anh ta đòi tôi nguyên cái nhà, cô có thấy có đáng không?!"
"Đúng là hơi quá đáng thật." Nghĩ về tiền lương ít ỏi của mình, nữ cảnh sát cũng bất giác đồng cảm với Cố Lam: "Vậy cô và anh ta đã thảo luận với nhau chưa? Cô đã trả hai viên kim cương đó cho anh ta chưa?"
"Vẫn chưa..." Cố Lam bỗng chốc hạ tông giọng xuống thấp, nom có phần chột dạ: "Ban đầu tôi định kiếm đủ tiền bồi thường rồi mới đi tìm anh ta."
Nữ cảnh sát tỏ ra nghiêm túc: "Thế là do cô sai trước còn gì? Cô có ý bồi thường thì phải nói với người ta chứ tự dưng vắt chân lên cổ bỏ chạy, cô nghĩ người bị mất đồ sẽ nghĩ gì về cô hả?"
"Cô nói chí phải." Cố Lam gật đầu: "Muốn bồi thường thì nói với anh ta là đúng rồi, khổ nỗi số tiền một triệu đó nhiều thấy khiếp, tôi mới nghe thôi đã sợ rồi…"
"Sau đó thì sao?" Nữ cảnh sát lại chất vấn, Cố Lam vội vàng nói tiếp: "À, sau đó tôi không có tiền, nghe nói một người nhà giàu giấu mặt đang tìm bạn trăm năm…"
Cô thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện, đến khi cuộc thẩm vấn kết thúc thì trời đã khuya.
Cố Lam vừa lết cái thân oải đứ đừ ra khỏi phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế dài với đôi tay bị còng, nhìn vẻ mặt xem chừng đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Cố Lam bị cảnh sát đưa đến ngồi đối diện với Tần Tu Nhiên, cũng bị còng tay vào cái ghế sắt. Hai người ngồi đối mặt với nhau, khuôn mặt ai cũng đượm nét mệt mỏi.
Bầu không khí im lặng như tờ thật lâu, Tần Tu Nhiên khẽ nhúc nhích, Cố Lam sợ hết hồn, giật thót lên ngay. Cô rút chân về, bồn chồn hét: "Anh định làm gì đấy?"
Tần Tu Nhiên không ngờ Cố Lam lại phản ứng quá khích như vậy, bất giác cứng đờ người. Bấy giờ anh mới nhận thức được rằng mình đã gây ám ảnh cho Cố Lam khủng khiếp nhường nào.
Tần Tu Nhiên mím chặt môi, ấp úng chốc lát mới giải thích: "Tôi chỉ nhích chân chút thôi."
"Nhích chân thôi mà cũng làm quá!" Cố Lam chìa chân vạch một đường ở chính giữa, mặt chụ ụ một đống: "Bên này là của anh, bên này là của tôi, tôi cảnh cáo anh đừng có mà vượt quá cái đường này, không là tôi hét lên đấy!"
"Tôi không làm gì cô đâu mà lo."
Sau khi bị cảnh sát giáo huấn, Tần Tu Nhiên quyết định đổi cách nói chuyện với Cố Lam.
Anh cố gắng kìm chế cái nết của mình lại, chân thành giải thích: "Tôi nghĩ chúng ta đến nỗi này hoàn toàn là do hiểu lầm cả. Cô đừng gay gắt nữa mà đối xử tích cực với tôi hơn đi."
"Ai làm được thì làm chứ tôi chịu." Cố Lam chẳng thể nào yên tâm nổi, nhìn anh với vẻ căng thẳng: "Ai mà biết được liệu anh có trả đũa tôi không chứ?"
"Cho dù tôi muốn trả thù cô thì tôi cũng không chọn ở đây." Tần Tu Nhiên nhận ra mình luôn bị Cố Lam chọc giận dễ dàng. Anh chỉ xuống đất, ráng dữ lắm máu điên trong người mới không nổi lên, nhấn mạnh: "Đây là cục cảnh sát đấy!"
"Cục cảnh sát thì có là gì với anh?" Cố Lam hỏi vặn lại như đang khịa: "Nếu anh còn nhớ luật pháp nước nhà thì đã không dám bắt tôi ngay giữa đường, đe dọa sẽ chôn sống tôi, lại còn leo lên cửa sổ nhà tôi giữa lúc đêm hôm khuya khoắt nữa!"
Nói đến đây, những ký ức ghê gớm lúc ấy lại ùa về, Cố Lam càng nghĩ càng hãi: "Nhà tôi tận tầng năm mới ghê chứ!"
"Làm như cô tốt bụng lắm chắc?" Ban đầu Tần Tu Nhiên còn cắn rứt lương tâm sau khi bị cảnh sát giáo huấn, nhưng giờ đây bao nhiêu áy náy đã biến mất tăm: "Cô lấy hành lý của tôi ngay giữa thanh thiên bạch nhật, rõ ràng biết lấy lộn rồi mà vẫn ngoan cố tròng quần áo của tôi vào mà chạy bằng được. Bộ đó trị giá một triệu tệ lận đấy, cô cuỗm đi ngay và luôn như thế, là nhớ luật dữ chưa?"
"Tôi định bồi thường cho anh chứ bộ!" Cố Lam hơi chột dạ.
Tần Tu Nhiên lườm nguýt cô, mệt chẳng muốn nói nữa: "Vốn dĩ tôi có định bắt cô đền đâu chứ!"
Cố Lam giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Tần Tu Nhiên dựa lưng vào tường, quay mặt đi, nhìn ra cửa cục cảnh sát: "Dù gì tôi cũng dùng chúng rồi, cô cũng không phải cố ý, tôi sẽ không đem chuyện này ra để làm khó cô đâu."
"Chứ sao anh còn đòi chôn sống tôi hả?"
Cố Lam bật thốt, nhưng ngay sau đó cô cũng nhận thức được có điều gì đó sai sai ở đây. Thật ra từ đầu đến cuối mối quan tâm của anh luôn là cái người tên Tần Bác Văn kia, còn tiền bồi thường bộ quần áo thì dường như anh chưa đề cập đến lần nào.
Nhớ lại tình trạng gia đình vừa thấy trong video, cô bỗng nghiệm ra sự thật: "Ông nội anh bị bệnh, anh đang tranh giành tài sản thừa kế với em trai anh đúng không?"
Cô còn lạ gì ba cái tình tiết nhà giàu thế phiệt này nữa!
"Cũng coi như là vậy." Tần Tu Nhiên thản nhiên trả lời: "Chính xác hơn là tôi đang giành với ba tôi. Ba tôi thích hai mẹ con thằng em hơn, nếu ba tôi được trao quyền thừa kế tài sản thì đồng nghĩa với việc nó sẽ được thừa kế, còn tôi thì chẳng có gì trong tay sất."
Bình luận facebook