• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nam Nữ Sống Thử (2 Viewers)

  • Chương 28

Gửi tin nhắn cho Cố Lam xong, Tần Tu Nhiên ngồi trong xe bắt đầu nhắm mắt lại và nghĩ nên giải thích với ông nội như thế nào về chuyện xảy ra trong hai ngày qua.

Từ hôm qua tới nay, tin đồn về anh đã bay đầy trời nên anh cần tìm một lý do phù hợp để giải thích mấy chuyện này với ông nội.

Bây giờ anh mới chạy qua, chắc là ông nội đã chờ rất lâu rồi.

Tần Tu Nhiên gõ vào tay vịn, cảm thấy hơi mệt.

Anh ngồi trên xe nghỉ ngơi một chút, sau đó nghe thấy tiếng gọi của Vương Cương: “Cậu chủ, tới bệnh viện rồi.”

Tần Tu Nhiên mở mắt rồi bước xuống xe.

Thư ký của Tần Kiến Thanh đã chờ bên cửa từ sớm, vừa nhìn thấy Tần Tu Nhiên xuống xe thì tới dẫn anh đi đến phòng bệnh.

“Tối hôm qua, chủ tịch đã được cấp cứu, bệnh tình cũng đỡ hơn nhiều rồi.” Thư ký thúc giục: “Chủ tịch rất quan tâm cậu, ông ấy tin tức của cậu cả ngày sau đó thì chờ cậu xong việc rồi đến đây.”

“Cảm ơn cô.”

Tần Tu Nhiên gật đầu.

Thư ký đẩy cửa ra rồi nói với Tần Kiến Thanh: “Chủ tịch, cậu cả tới rồi.”

Tần Kiến Thanh nằm trên giường bệnh, ông cụ mở mắt ra, nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang đứng ở cửa, ông ấy gật đầu sau đó thư ký nghiêng người và làm động tác mời với Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên bước chân vào, thư ký đóng cửa lại, bây giờ trong tròng chỉ còn lại hai ông cháu.

Tần Kiến Thanh tĩnh tĩnh nhìn anh, Tần Tu Nhiên có do dự một chút, anh đang chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy ông nội đột nhiên cười ra tiếng.

“Cô gái đó thật thú vị.”

Tần Tu Nhiên giật mình, Tần Kiến Thanh cầm điều khiển từ xa và nhấn để mở màn hình, cả căn phòng lập tức vang lên đoạn video phát sóng trực tiếp của Cố Lam kể lại câu chuyện tình yêu của hai người.

Trong nháy mắt cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng Tần Tu Nhiên, tự nhiên bây giờ anh lại hiểu được cảm giác xấu hổ đến nỗi phải bấu vào ngón chân, anh kiềm chế bản thân phải bình tĩnh để đứng trước mặt Tần Kiến Thanh và bình thản giải thích: “Ông nội, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.”

“Ông có thể nhìn ra được.”

Tần Kiến Thanh gật đầu và hướng mắt về phía Tần Tu Nhiên, trong mắt chất chứa một chút vui mừng: “Tu Nhiên, cháu lại đây.”

Ánh mắt của ông nội làm anh cảm thấy mù mờ không hiểu gì, trong tình huống này mà ông cụ lại vui? Tại sao anh lại cảm thấy có chút dịu dàng trong đó nhỉ?

Tần Thu Nhiên cảnh giác đi đến bên cạnh Tần Kiến Thanh, nhìn thấy ông cụ vỗ vỗ kế bên người: “Ngồi đi.”

Anh nghe lời rồi ngồi xuống, thấy Tần Kiến Thanh đánh giá anh rồi cười nói: “Mới một ngày không gặp mà ông cảm thấy cháu đã trưởng thành không ít rồi đấy.”

“Ông nội cứ trêu cháu.” Tần Tu Nhiên cười cười: “Cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn trưởng thành cái gì nữa ạ?”

“Khi cháu còn nhỏ ông thường hay có cảm giác này.” Tần Kiến Thanh như đang nghĩ lại quá khứ: “Ba của cháu cũng vậy, khi đó ông rất bận, ông thường có cảm giác khi ông vừa quay đầu lại thì ba cháu giống như lại cao thêm một chút, rồi quay đầu lại lần nữa thì nó đã trở thành người lớn rồi.”

Nghe thấy Tần Kiến Thanh nhắc tới Tần Giang Hà, Tần Tu Nhiên im lặng.

Tần Kiến Thanh thì lại rất hào hứng kể lại: “Thời điểm ông sáng lập công ty thì ba cháu vẫn còn nhỏ. Lúc đó nhà họ Tần chúng ta còn ở nước ngoài, đến lúc ba cháu có ký ức thì ông đã kiếm được nhiều tiền rồi. Sau này đất nước cần chúng ta, ông và cả nhà chuyển về nước sống, hưởng thụ gia sản. Cả đời này của ba cháu chưa bao giờ trải qua khổ cực, vậy nên sống trong những ngày tháng sung sướng tốt đẹp quá lâu thì sẽ quên đi nguồn gốc của mình.”

Tần Kiến Thanh kể, trong giọng nói giống như có chút tiếc nuối: “Lúc trước, điều ông lo lắng nhất chính là cháu giống với ba cháu…”

“Cháu và ông ta không giống nhau.” Tần Tu Nhiên ngắt lời Tần Kiến Thanh nhưng ông cụ lại lắc đầu.

“Có một số việc thật ra cháu và ba cháu không khác nhau mấy. Cháu được sinh ra là đã tốt rồi.” Tần Kiến Thanh giơ tay nắm choàng lấy tay anh: “Người nhìn từ trên cao lâu rồi thì lại không thấy được rễ cây đã lớn lên như thế nào.”

Câu nói này làm cho Tần Tu Nhiên giật mình nhưng Tần Kiến Thanh thì có vẻ như rất thâm thúy, ông ấy vỗ vỗ lên mu bàn tay anh: “Cô gái kia rất tốt và rất xứng đôi với cháu. Cháu xem...” Ông cụ nghiêm túc nhìn anh rồi khích lệ: “Cháu cũng biết mọi người muốn cái gì mà, có thể bốn lạng địch ngàn cân* rồi.”

*Bốn lạng địch ngàn cân: dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.

Tần Tu Nhiên: “…”

Đây là lời khen hả?

Ông nội đang khen anh tự truyền thông cái chết của mình trước quần chúng sao?

“Có được cô bạn gái như vậy là phúc của cháu, lần này cháu hành xử thật tốt, ông sẽ trở về bàn bạc lại với ba mẹ cháu. Bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ đảm nhiệm vị trí chủ tịch.”

“Đương nhiên.” Tần Kiến Thanh cười rộ lên: “Đừng kiêu ngạo, có việc thì cứ hỏi bạn gái của cháu, khi đó có thể cháu sẽ có một cái nhìn khác đấy.”

Tần Tu Nhiên im lặng, nếu có những lúc như vậy thì anh cũng chẳng muốn làm nữa.

Đi ra từ bệnh viện, cả người Tần Tu Nhiên như vẫn ở trong một khoảng mờ mịt.

Anh đã nói sự thật về chuyện ngày hôm qua cho Tần Kiến Thanh và không lừa gạt ông cụ một câu.

Anh biết năng lực của ông nội nhà mình, anh càng không trung thực thì Tần Kiến Thanh càng ghét, dù sao thì anh cũng đã chuẩn bị đồng hành cùng Cố Lam thì cũng không cần giấu diếm.

Cuối cùng thì Tần Kiến Thanh lại khen ngợi anh, ông cụ còn vui hơn cả việc anh mang về thỏa thuận chia sẻ công nghệ trước đó, trực tiếp thông báo rằng nhà họ Tần đã có người thừa kế.

Thậm chí ông ấy còn nói Cố Lam rất có đầu óc kinh doanh, kế hoạch truyền thông này cô đã làm rất tốt.

Làm rất tốt?

Chẳng lẽ anh không cần mặt mũi nữa?

Sau đó Tần Kiến Thanh nói với anh rằng đã là người làm ăn thì không có mặt mũi.

Nói về mặt mũi thì là sai lầm trong cuộc đời anh, anh đã ở nước ngoài rất lâu rồi, việc trong nước sau này thì nghe theo Cố Lam.

Câu này cũng đủ làm thay đổi cả cuộc đời anh.

Anh nghe theo lời Cố Lam…

Tần Tu Nhiên đứng ở cửa và nhắm mắt lại, anh phải chắc chắn rằng mình không gặp ác mộng.

Đợi một lát anh mở mắt ra thì thấy Đào Nhiên đang nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Từ khi cuộc họp kết thúc thì ánh mắt anh ta đã như thế này.

Gói biểu cảm hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến địa vị của anh trong lòng anh ta, thậm chí cũng bởi vì sự ứng phó linh hoạt của anh khiến anh ta càng thêm ngưỡng mộ.

Không hiểu tại sao anh bắt đầu cảm giác lời ông nội nói cũng rất có lý.

Anh cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa, sợ mình bị rơi vào cái bẫy tư duy này.

Anh hít sâu một hơi, nhớ tới lời mời tối nay thì nói với Đào Nhiên: “Cậu tan ca được rồi.”

Nói xong, anh dẫn theo Vương Cương vừa đi xuống từ bậc thang: “Đi thôi.”

Vương Cương thắc mắc: “Chúng ta đi đâu vậy cậu chủ?”

“Đón người.”

Khi nghe thấy là đi đón người, Vương Cương hiểu ngay.

Vừa mới lên xe, Tần Tu Nhiên gài dây an toàn, Vương Cương lập tức đạp chân ga.

Tần Tu Nhiên vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Tần Kiến Thanh, anh tự hỏi bản thân tại sao chuyện này có thể xảy ra? Tại sao?

Đến lúc anh tập trung lại, phát hiện xe đã đến trước cửa cư xá của nhà Cố Lam.

Đột nhiên anh lại ý thức được vấn đề, anh ngẩng đầu và thắc mắc hỏi Vương Cương đang lái xe: “Sao anh lại biết tôi muốn đi đâu?”

“Hầy.” Vương Cương có chút kiêu ngạo, nói: “Tôi hiểu tâm tư của cậu chủ, ngoài bạn gái của cậu ra thì cậu còn đón ai chứ?”

“Ý tôi là…” Tần Tu Nhiên nhắc nhở anh ấy: “Làm sao anh lại biết địa chỉ nhà cô ấy?”

Lúc anh đưa Cố Lam về cũng không có mặt Vương Cương ở đó mà?

“À thì...” Anh ấy có chút ngượng ngùng: “Là tấm ảnh kia… Tôi nhìn ra được đó là cư xá nào.”

Vương Cương biết được, những người khác đương nhiên cũng biết được.

Vì vậy khi Cố Lam xuống lầu thì thấy một nhóm phóng viên tự truyền thông* đang vây quanh tòa nhà nơi cô ở.

*Tự truyền thông: tin tức hoặc nội dung khác được xuất bản trên các tài khoản mạng xã hội hoạt động độc lập, không thuộc tòa soạn hay công ty nào.

Nhìn thấy cảnh làm việc quen thuộc này thì Cố Lam cũng không để ý chút nào, cô vào siêu thị vác theo một thùng mì ăn liền, nhớ tới Tần Tu Nhiên còn chưa ăn mì gói lần nào thì chắc hẳn là chưa từng ăn bún ốc. Vì vậy, cô lại vác thêm một thùng bún ốc, sau đó cầm hai hộp đồ ăn tiện lợi ngồi dưới bóng cây ở cổng bắt đầu nhắn tin cho Tần Tu Nhiên: “Tổng giám đốc Tần, sắp 6 giờ rồi, anh đã đi chưa vậy?”

Tần Tu Nhiên không trả lời.

Qua một lúc sau, anh mới nhắn lại: “Ừ.”

Sau đó, anh còn bổ sung thêm một câu: “Chờ tôi ở cửa.”

Vương Cương có thể đoán ra được cư xá thì truyền thông đương nhiên cũng có thể.

Nhưng khi nhớ đến lời nói của Tần Kiến Thanh và thân phận của Cố Lam, anh thấy rằng nếu ngay lúc này anh đứng trước cánh truyền thông nói với Cố Lam một câu rằng “Anh rất coi trọng cô” thì chưa chắc là không tốt, ngược lại còn rất thích hợp.

Vì thế không sợ phóng viên đang ở trước cửa, anh đã quyết định lao đến buổi tiệc Hồng Môn* này.

*Tiệc Hồng Môn: tiệc hại khách. Ý nói Tần Tu Nhiên và Cố Lam là khách, biết bị hại nhưng vẫn đến.

Cố Lam nhận được tin nhắn, ngay sau đó cô đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ phía xa truyền tới.

Mọi người nghe được âm thanh đó bèn ngẩng đầu lên nhìn, khi chiếc xe thương vụ màu đen có biển số là một chuỗi số 8 xuất hiện trong tầm nhìn, các phóng viên nhạy bén đã biết được thân phận của người này thì bắt đầu ùa nhau chạy về phía cửa.

Cố Lam vừa thấy tình hình này thì đã biết nếu nhóm người này chen vào thì cô cũng khó mà chen vào được.

Cô gần như vác hai thùng mì lên rồi cùng đi theo hướng của máy quay.

Tần Tu Nhiên từ xa nhìn thấy Cố Lam cầm theo hai thùng mì gói, anh hơi nhíu mày.

Nhưng những trường hợp như thế này thì anh đã từng trải qua, vì vậy anh chuẩn bị sẵn sàng rồi căn dặn Vương Cương: “Dừng xe ở trước mặt cô Cố Lam.”

Nghe được lời dặn dò, Vương Cương vòng qua phía trước rồi phanh gấp một cái.

Xe vừa mới dừng, người vọt nhanh lên xe, đám người chen chúc nhau và bắt đầu ríu rít hỏi rất nhiều câu hỏi. Tần Tu Nhiên ngồi trên ghế, đang chuẩn bị kêu Vương Cương xuống xe đón người thì nhìn thấy Cố Lam một tay thì vác mì gói một tay còn lại thì túm lấy một phóng viên sau đó vung mạnh lên, giữa đám người đột nhiên xuất hiện một đường máu!

Không ngờ Cố Lam lại mạnh như vậy, Tần Tu Nhiên vội vàng mở cửa để kéo cô vào xe. Kết quả cửa vừa mở ra, trước mặt bị nhét vào vào hai thùng mì gói làm anh lập tức bị đẩy lùi lại, sau đó chỉ nghe Cố Lam la to một tiếng: “Gọi điện thoại nhé!” Rồi phập một tiếng, cửa đã bị đóng lại.

Tần Tu Nhiên nhìn theo Cố Lam đang chạy như điên về phía trước, các phóng viên đã phát hiện đề tài để hỏi thì bắt đầu chạy đuổi theo cô.

Xung quanh xe lập tức được dọn sạch, Tần Tu Nhiên ôm hai thùng mì gói, ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Một lát sau, di động của anh vang lên, anh ù ù cạc cạc nhấc máy lên thì nghe Cố Lam hổn hển la lên: “Chạy đi! Anh còn ngây ra đó làm gì! Gặp nhau ở phố trụy lạc phía trước!”

“Phố trụy lạc?”

Tần Tu Nhiên cô gái đang dẫn đầu đang chạy như bay ở phía xa, mờ mịt hỏi lại: “Là chỗ nào?”

“Phố ăn vặt ở đường Từ Hưng.” Cố Lam khàn cả giọng, hét: “Anh ở chỗ cửa hàng chè ông Tần chờ tôi!”

Nói xong, Cố Lam cúp điện thoại.

Tần Tu Nhiên ôm mì gói trong tay, trong một khoảnh khắc anh cảm giác mình như mỹ nhân vừa được anh hùng cứu, đang ôm kiếm gãy của anh hùng trong lòng, mỹ nhân thì lại cô độc bị thương.

Anh cúi đầu nhìn hai thùng mì gói, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Trong hai thùng mì này, một thùng là vị bò hầm anh đã ăn, thùng còn lại là bún ốc lạ lậm.

Vác hai thùng mì này, làm sao cô có thể chạy nhanh được như vậy?

Cô không cho anh một cơ hội nào để thể hiện hết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom