-
Chương 31
Gió đêm mang theo làn khói thổi giữa hai người, Tần Tu Nhiên có chút ngẩn ngơ nhìn người đối diện, người đang nhìn anh với ánh mắt trong trẻo kiên định.
Vì sao lại nói là "Mì xào của anh"?
Là bởi vì mì này do chính tay anh xào ra và giành giật về sao?
Từ trước đến nay, anh chưa từng làm chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên anh làm vì một cô gái, đến khi ý thức được điều này, anh không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ và mờ mịt.
Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt, không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng lúc này anh nhìn thấy Cố Lam nhếch miệng nở nụ cười: "Anh coi quảng cáo Extra à?"
"Hả?"
Tần Tu Nhiên ngẩn ra, Cố Lam quan sát nét mặt của anh thì biết ngay anh không hiểu được ý của cô. Cô vỗ vỗ vào bả vai của Tần Tu Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi về nước, anh nên mở mang thêm một chút kiến thức đi."
"Em nói tôi không có kiến thức?"
Tần Tu Nhiên nhíu mày, Cố Lam phát hiện cô lỡ lời, vội vàng cứu vãn: "Sao có thể chứ? Chỉ là phạm vi hiểu biết của mỗi người rất khác nhau. Chỗ anh đi qua, chưa chắc tôi đã đi qua."
"Ví dụ như?"
Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam lấy chiếc đũa từ trong túi nhựa ra một cách tự nhiên rồi đưa cho anh, khuyên anh: "Tôi thường ăn món này, anh ăn thử một chút đi."
Nói xong, Cố Lam như đang bắt đầu suy nghĩ câu hỏi của anh, tùy ý nói: "Ngồi trực thăng này, lặn xuống nước này, đi du thuyền, đi Bắc Cực xem gấu Bắc Cực này, đi Maldives câu cá này, có rất nhiều chuyện tôi chưa từng làm."
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh cúi đầu nhìn bát mì xào trong tay.
Những sợi mì xào màu vàng được anh rắc thêm hành lá xắt nhỏ, khi nhìn qua khiến người ta thèm ch ảy nước miếng.
Anh không biết vì sao khi nhìn bát mì xào này, anh chợt cảm thấy những chuyện Cố Lam nói kia thật tẻ nhạt vô vị.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, chợt hiểu ra rồi hỏi: "Em mua bát mì này cho tôi à?"
"Cũng không hẳn." Cố Lam thành thật nói: "Chủ yếu là do vừa nãy tôi đói quá nhưng tôi ăn bánh nướng nên no mất rồi"
"À." Tần Tu Nhiên hơi thất vọng.
Cố Lam liếc anh một cái, nhạy bén phát hiện Tần Tu Nhiên hình như không quá vui vẻ, cẩn thận từng chút một hỏi: "Anh… Anh có để bụng chuyện tôi ăn vài miếng không?"
"Không sao, em ăn đi."
Tần Tu Nhiên mở lời hào phóng, Cố Lam đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy anh giơ tay ra hiệu "Chờ một chút", rồi đi vào cửa hàng nhỏ bên cạnh mua một cái bát, chia mì thành hai phần, rồi bưng mì quay trở lại.
Anh đưa mì cho Cố Lam, cô uống xong ngụm nước dừa cuối cùng, ném trái dừa vào thùng rác bên cạnh, rồi cầm lấy mì xào: "Cảm ơn anh."
Tần Tu Nhiên gật đầu nhưng rõ ràng là cảm thấy vui hơn nhiều.
Anh nhìn Cố Lam nhận lấy mì xào, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn ở ven đường, Tần Tu Nhiên do dự một chút, kẹp khăn giấy dưới nách, cũng bắt đầu ra dáng ăn mì.
Cố Lam nhìn thấy động tác của anh thì hơi kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không ăn mì ở trên đường chứ?"
"Trước đây tôi sẽ không làm vậy." Tần Tu Nhiên ăn vài miếng, phát hiện hương vị quả thật không tệ, anh nuốt mì xuống, nghiêm túc giải thích: "Nhưng nếu là trải nghiệm cuộc sống cùng với em thì tôi muốn sống một cuộc sống giống em."
"Anh đã quen chưa?"
Cố Lam tò mò, Tần Tu Nhiên lại thành thật nói: "Không quen."
"Vậy…"
"Nhưng tôi có thể chịu đựng được."
Nói xong, Tần Tu Nhiên ăn một ít mì, sau đó xoay người hỏi: "Tiếp theo chúng ta ăn cái gì thế?"
Cái này dường như không phải là dáng vẻ kiềm chế đâu.
Cố Lam không định vạch trần anh, cô suy nghĩ một chút, giơ tay chỉ xiên cay ở cách đó không xa: "Anh muốn ăn cay nữa không? Ăn cái đó đi?"
Nói thật, Tần Tu Nhiên đúng là không có kiến thức gì.
Cố Lam dẫn anh đi ăn từ đầu đường đến cuối phố, xiên cay, lẩu băng chuyền nhỏ, gà chiên xù, mực ống, kem cuộn... Ngoại trừ đậu phụ thối, còn lại món nào Tần Tu Nhiên cũng ăn được.
Đối với đậu phụ thối, Tần Tu Nhiên đánh giá là: Dù có chết tôi cũng sẽ không ăn cái thứ này.
Cố Lam đành chịu, với lại chuyện này cũng không mắc mớ gì đến cô.
Chỉ cần anh không can thiệp vào việc cô ăn nó là được.
Hai người vừa đi vừa ăn, khi đi đến hẻm nhỏ cuối cùng cũng đã đến tám giờ tối.
Lúc này, trên phố vẫn còn đông đúc người qua lại, vô cùng sầm uất.
Một chiếc xe thương vụ màu đen ở bên cạnh bị chặn lại tại chỗ, nó đang dịch chuyển từng chút từng chút một với tốc độ rùa bò để tiến về phía trước. Mỗi một lần trước khi di chuyển sẽ phát ra một hồi còi, điều này khiến Tần Tu Nhiên muốn báo cáo nó.
Cũng may tâm trạng của anh đang rất tốt, suy nghĩ báo cáo chỉ chợt lóe lên, anh còn đang đắm chìm trong thức ăn ngon và những chuyện cười của Cố Lam.
Cố Lam tính tình tốt, hiểu biết rộng, còn nói chuyện êm tai, miêu tả lên sinh hoạt hàng ngày cùng với Tần Tu Nhiên rất thú vị.
Cuộc nói chuyện này kéo dài đến cuối phố, Cố Lam nhìn thấy đã đi đến cuối con đường này mới nhận ra cũng gần đến giờ rồi.
Cô nuốt miếng đậu phụ thối cuối cùng, cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Anh còn muốn đi xem phim không?"
Tần Tu Nhiên do dự một lát, anh nhìn miệng Cố Lam còn chưa lau sạch, cuối cùng quyết định: "Có lẽ để hôm khác xem đi."
Anh không muốn làm bẩn bầu không khí này.
Cố Lam gật đầu, lịch sự hỏi: "Vậy xe của anh ở đâu, tôi đưa anh về?"
Nghe Cố Lam nói "về", không biết vì sao Tần Tu Nhiên đột nhiên hơi hối hận, không biết có phải do anh đang cảm thấy nên đi xem phim hay không nữa.
Suốt đoạn đường này cũng ăn no lắm rồi, không đi xem phim thì rất đáng tiếc.
Môi anh mấp máy, đang định lên tiếng thì một cái đầu chợt thò ra từ chiếc ô tô bên cạnh, Vương Cương lớn tiếng gọi to: "Ở đây!"
Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra rằng chiếc xe vẫn luôn chạy chầm chậm kia chính là chiếc xe thương vụ của Tần Tu Nhiên.
Anh kinh ngạc nhìn Vương Cương, thấy anh ấy nhìn thoáng qua dòng xe cộ hơi thưa ở phía trước rồi vội vàng bóp một hồi còi, đạp nhẹ chân ga, tiến được một chút về phía trước, sau đó nghiêng đầu lại, nhìn hai người nói: "Cậu chủ và cô Cố mau lên xe đi ạ!"
Hai người cũng không lên tiếng, Cố Lam nhìn chiếc xe một lượt, trực giác mách bảo sợ là sau khi cô lên xe có lẽ sẽ bị say xe, nên vội vàng xua tay: "Không cần đâu, tôi tự đi về được."
"Tôi đưa em về."
Tần Tu Nhiên cũng vội vàng từ chối rồi dặn Vương Cương: "Anh chờ một lúc nữa hãy tới đón tôi."
Nói xong, hai người cùng nhau xoay người rời đi.
Vương Cương ngồi trong xe, nhìn Tần Tu Nhiên xách theo khăn giấy và bóng dáng thon dài của Cố Lam, anh ấy không khỏi cảm thán: "Hai cô cậu này sao lại cao như vậy."
Vì bị Vương Cương cắt ngang, nên anh cũng không nói gì về lời mời xem phim nữa.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Cố Lam đang ngáp, Tần Tu Nhiên chợt nhớ tới hai ngày nay quả thực hơi giày vò nên anh yên lặng đưa Cố Lam về nhà, sau đó đưa khăn giấy cho cô ở chỗ cửa ra vào, anh bỗng nhiên nói một câu quan tâm hiếm thấy: "Về ngủ một giấc thật ngon đi."
"Được được được." Cố Lam nghe Tần Tu Nhiên nói xong thì tiến vào trạng thái làm việc, hai tay tiếp nhận khăn giấy, lễ phép vẫy tay: "Anh đi thong thả."
"Ừm."
Tần Tu Nhiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn chỗ ở của cô: "Về đi, tôi ở đây chờ Vương Cương."
"Được rồi." Cố Lam đáp, sau đó cô mới nhớ tới: "Chuyện là, ngày đó tôi thấy anh rất thích ăn mì ăn liền, cho nên tôi có mua hai thùng. Một thùng là vị mà anh ăn rồi, thùng còn lại là bún ốc. Tôi rất thích ăn loại này, nó còn ngon hơn cả mì ăn liền, nếu có thời gian anh có thể thử một chút."
"Được."
Tần Tu Nhiên lên tiếng: "Về đi, ngày mai tôi đến đón em đi ăn cơm. Nếu không bận gì thì em chuẩn bị một chút…" Tần Tu Nhiên nhướng mắt nhìn Cố Lam: "Cuối tuần chúng ta đi xem nhà."
"Cái này... Hiệu suất làm việc cao như vậy sao?"
Cố Lam kiềm chế lại sự vui sướng trong lòng: "Hai chúng ta đi xem nhà luôn à?"
"Ừm."
Tần Tu Nhiên gật đầu: "Tôi không thích dây dưa dài dòng."
"Thật trùng hợp." Cố Lam vui vẻ nói: "Tôi cũng là người thẳng thắn như thế đấy. Vậy tôi trở về chuẩn bị, cuối tuần chúng ta đi xem nhà nhé."
"Đi đi."
Nhìn thấy nụ cười của Cố Lam, Tần Tu Nhiên gật đầu: "Tôi đợi xe đến."
Cố Lam sợ làm hỏng hình tượng thẳng thắn của mình nên cô cũng không nói nhiều, xoay người chạy về nhà mình.
Vừa chạy cô vừa nghĩ ngợi, sau khi trở về sẽ xem lại một lần nữa thông tin nhà ở trong toàn thành phố, nếu diện tích dưới hai trăm mét vuông, lần này cô sẽ không xem nữa!
À, còn có chuyện này.
Cố Lam chợt nhớ tới vừa nãy Tần Tu Nhiên không cho phép nói chuyện công việc trong buổi hẹn hò, bây giờ có thể nói chuyện rồi đúng không?
Cô ngẫm nghĩ, về đến nhà mình, cô sắp xếp lại một chút từ ngữ, rất lâu sau đó, cuối cùng cũng gửi đi thông tin mà cô quan tâm nhất.
Khi tin nhắn của cô gửi đến, Tần Tu Nhiên vẫn đang đứng ở cổng khu cư xá.
Anh cầm điện thoại, liên tục nhập vào rồi lại xóa đi ở trong khung chat của WeChat.
Nên nói gì với phái nữ sau buổi hẹn hò?
Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui?
Nó có chút gì đó không giống với phong cách của anh.
Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon nhé!
Có phải là lạnh lùng quá rồi không?
Tần Tu Nhiên do dự cứ nhập rồi lại xóa, xóa xong rồi lại nhập, đấu tranh một lúc lâu, anh chợt trông thấy tin nhắn của Cố Lam hiện ra trong khung chat.
Cố Lam: "Tổng giám đốc Tần, hôm nay coi như là hợp tác thuận lợi nhỉ? Nếu không có vấn đề gì, anh có tiện cho tôi biết khi nào thì quý công ty sẽ thanh toán được không?"
Nhìn thấy những lời này, Tần Tu Nhiên sững sờ tại chỗ, đột nhiên cảm thấy những lời vừa rồi đều là dư thừa.
Anh lạnh lùng, nhanh chóng phản hồi: "Ngày mai."
Cố Lam ngay lập tức đáp lại bằng icon quỳ cảm ơn ông chủ.
Tần Tu Nhiên cảm thấy một luồng khí khó chịu xông lên não, anh đứng thẳng người, hai tay cầm điện thoại, nhanh chóng gõ chữ: "Viết ghi chép hàng ngày về tình hình hẹn hò hôm nay cho tôi."
Nhìn lịch trình hàng ngày, Cố Lam không nhịn được phát ra tiếng "Chậc".
Hãy nhìn nhà tư bản này xem, yêu đương cũng không quên viết báo cáo.
Nhưng cô vẫn vô cùng hèn nhát bấm số "1"*.
*Số"1": một kiểu từ lóng thay cho ý hiểu rồi, biết rồi.
Nhưng cô lại lo lắng Tần Tu Nhiên đọc không hiểu nên viết tiếp: "Đã rõ."
Tần Tu Nhiên nhìn câu đã rõ này, anh nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nhắm mắt lại.
Anh phải đi đọc những tin tức tài chính và kinh tế để khiến lòng được bình tĩnh trở lại thôi.
Tần Tu Nhiên một mình đứng bên đường gần nửa tiếng, cuối cùng Vương Cương cũng lái xe đến trước mặt anh.
Vương Cương soi gương lau mồ hôi, cố gắng giải thích: "Cậu chủ, tắc đường quá..."
"Không cần giải thích." Tần Tu Nhiên mở cửa xe, nhắm mắt lại: "Đi thôi."
Vương Cương nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Tu Nhiên, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn nhưng anh ấy cũng không dám nhiều lời.
Chiếc xe yên tĩnh lái suốt quãng đường, Vương Cương nhớ tới nhiệm vụ Hạ Di đã giao cho mình, nhất định phải hiểu được nội tâm của cậu chủ, thúc đẩy thích hợp cho tình yêu của cậu chủ.
Anh ấy giả vờ bình tĩnh, dè dặt mở miệng: "Cậu chủ, cuộc hẹn hò hôm nay thế nào ạ?"
"Tôi không hẹn hò." Tần Tu Nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi tới nói với bọn họ về vấn đề phương án marketing."
"À."
Vương Cương liếc nhìn hàng ghế sau một chút, khẽ bĩu môi.
Mới vừa nãy anh ấy nói hai người họ hẹn hò, cậu chủ còn không phản bác mà.
Chắc chắn là tức giận rồi.
Vương Cương suy tư, nói vòng vo: "Cậu chủ à, tâm tư của con gái rất khó đoán, mà bọn họ cũng rất dè dặt, từng hành động cậu đều phải suy nghĩ nhiều vào, xem xét thì tôi thấy cô Cố rất thích anh..."
"Im miệng."
Tần Tu Nhiên cắt ngang lời nói của Vương Cương.
Vương Cương nhìn sắc mặt không vui của Tần Tu Nhiên nên không còn dám cưỡng ép mở lời với chủ đề này.
Tần Tu Nhiên nhắm mắt lại, không thể ngừng được bắt đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Từng hành động của Cố Lam dường như đều được phóng đại trong ống kính rồi dừng lại khiến anh phân tích kỹ lưỡng.
Phải suy nghĩ nhiều vào, con gái rất dè dặt...
Tần Tu Nhiên đánh giá, chờ đến lúc về đến biệt thự, Vương Cương xuống xe và mở cửa cho anh, mang theo bún ốc và mì ăn liền vào phòng của anh luôn.
Khi Vương Cương rời đi thì Tần Tu Nhiên đột nhiên gọi anh ấy lại: "Vương Cương."
"Cậu chủ?"
Vương Cương quay lại, cẩn thận dè dặt.
Tần Tu Nhiên đứng ở trên cao, đột nhiên hỏi: "Anh biết Extra là cái gì không?"
"Ý cậu chủ là..."
Vương Cương chần chừ: "Này, Extra này của anh à?"
Tần Tu Nhiên: "..."
Hình như có vẻ hơi quen tai.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Tu Nhiên, Vương Cương biết mình nói đúng rồi, anh ấy lập tức lấy điện thoại di động ra: "Cậu chủ, bây giờ tôi sẽ chuyển đoạn quảng cáo cho anh!"
Tần Tu Nhiên gật đầu, không nhiều lời.
Khi về đến phòng, anh đã nhận được tin nhắn của Vương Cương, anh bấm mở quảng cáo, phát hiện ra đó là một cuộc trò chuyện vô nghĩa giữa một nam và một nữ.
Xem không hiểu gì cả.
Tần Tu Nhiên cau mày, anh muốn tìm hiểu nhưng lại cảm thấy, thôi quên nó đi, tại sao lại muốn lãng phí sức lực này?
Chẳng qua chỉ là một người thích hợp, không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu sâu như vậy.
Anh ném điện thoại lên bàn rồi xoay người đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, anh nằm lên giường nhắm mắt lại.
Không biết vì sao, trong đầu anh bắt đầu lướt qua đoạn quảng cáo đó, sau đó nhớ tới khuôn mặt của Cố Lam.
Mì xào của anh.
Mì xào của anh.
Đây, mì xào của anh này.
Một giờ sáng, anh choàng dậy mở mắt, biết rõ bản thân không được như vậy!
Anh dứt khoát cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm: "Quảng cáo Extra có ý nghĩa gì?"
Vị trí đầu tiên trong thanh tìm kiếm hiện lên chính là: "Đây là câu chuyện về một đôi trai gái thầm mến nhau bày tỏ tình cảm mơ hồ..."
Tần Tu Nhiên sững sờ tại chỗ, trong đêm tối, cả người anh đều tràn đầy năng lượng.
Thầm mến nhau?
Anh không có thầm mến Cố Lam, thậm chí ngay cả Extra là cái gì anh cũng không biết nhưng Cố Lam lại trả lời anh như vậy, đây là có ý gì?
Điều này còn có thể có ý gì nữa!
Tần Tu Nhiên cảm giác bụng đau nhói, anh vén chăn đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh.
Ngồi trên bồn cầu, đầu óc anh tỉnh táo, tinh thần phơi phới, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ và phân tích từng cử chỉ hành động của Cố Lam.
Anh chợt hiểu ra rõ ràng ý nghĩa sâu xa đằng sau đủ loại hành động của Cố Lam.
Anh nghĩ, có lẽ là cô thích anh.
Nghĩ đến đây, Tần Tu Nhiên cúi đầu xuống, cảm giác có chút ưu sầu lại có phần thoải mái, còn có một tia mơ hồ mừng thầm quanh quẩn trong lồ ng ngực.
Anh giơ điện thoại thông minh lên, cố nén cơn đau quặn thắt ở bụng, gửi tin ngắn cho Cố Lam: "Hôm nay không cần viết báo cáo ngày đâu."
Báo cáo của ngày hôm nay đã được anh viết xong ở trong trái tim rồi.
Cố Lam đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua dòng chữ trên đó rồi trực tiếp ném điện thoại xuống dưới giường.
Ông chủ ngu ngốc, block!
Vì sao lại nói là "Mì xào của anh"?
Là bởi vì mì này do chính tay anh xào ra và giành giật về sao?
Từ trước đến nay, anh chưa từng làm chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên anh làm vì một cô gái, đến khi ý thức được điều này, anh không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ và mờ mịt.
Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt, không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng lúc này anh nhìn thấy Cố Lam nhếch miệng nở nụ cười: "Anh coi quảng cáo Extra à?"
"Hả?"
Tần Tu Nhiên ngẩn ra, Cố Lam quan sát nét mặt của anh thì biết ngay anh không hiểu được ý của cô. Cô vỗ vỗ vào bả vai của Tần Tu Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi về nước, anh nên mở mang thêm một chút kiến thức đi."
"Em nói tôi không có kiến thức?"
Tần Tu Nhiên nhíu mày, Cố Lam phát hiện cô lỡ lời, vội vàng cứu vãn: "Sao có thể chứ? Chỉ là phạm vi hiểu biết của mỗi người rất khác nhau. Chỗ anh đi qua, chưa chắc tôi đã đi qua."
"Ví dụ như?"
Tần Tu Nhiên nhìn Cố Lam lấy chiếc đũa từ trong túi nhựa ra một cách tự nhiên rồi đưa cho anh, khuyên anh: "Tôi thường ăn món này, anh ăn thử một chút đi."
Nói xong, Cố Lam như đang bắt đầu suy nghĩ câu hỏi của anh, tùy ý nói: "Ngồi trực thăng này, lặn xuống nước này, đi du thuyền, đi Bắc Cực xem gấu Bắc Cực này, đi Maldives câu cá này, có rất nhiều chuyện tôi chưa từng làm."
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh cúi đầu nhìn bát mì xào trong tay.
Những sợi mì xào màu vàng được anh rắc thêm hành lá xắt nhỏ, khi nhìn qua khiến người ta thèm ch ảy nước miếng.
Anh không biết vì sao khi nhìn bát mì xào này, anh chợt cảm thấy những chuyện Cố Lam nói kia thật tẻ nhạt vô vị.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, chợt hiểu ra rồi hỏi: "Em mua bát mì này cho tôi à?"
"Cũng không hẳn." Cố Lam thành thật nói: "Chủ yếu là do vừa nãy tôi đói quá nhưng tôi ăn bánh nướng nên no mất rồi"
"À." Tần Tu Nhiên hơi thất vọng.
Cố Lam liếc anh một cái, nhạy bén phát hiện Tần Tu Nhiên hình như không quá vui vẻ, cẩn thận từng chút một hỏi: "Anh… Anh có để bụng chuyện tôi ăn vài miếng không?"
"Không sao, em ăn đi."
Tần Tu Nhiên mở lời hào phóng, Cố Lam đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy anh giơ tay ra hiệu "Chờ một chút", rồi đi vào cửa hàng nhỏ bên cạnh mua một cái bát, chia mì thành hai phần, rồi bưng mì quay trở lại.
Anh đưa mì cho Cố Lam, cô uống xong ngụm nước dừa cuối cùng, ném trái dừa vào thùng rác bên cạnh, rồi cầm lấy mì xào: "Cảm ơn anh."
Tần Tu Nhiên gật đầu nhưng rõ ràng là cảm thấy vui hơn nhiều.
Anh nhìn Cố Lam nhận lấy mì xào, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn ở ven đường, Tần Tu Nhiên do dự một chút, kẹp khăn giấy dưới nách, cũng bắt đầu ra dáng ăn mì.
Cố Lam nhìn thấy động tác của anh thì hơi kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không ăn mì ở trên đường chứ?"
"Trước đây tôi sẽ không làm vậy." Tần Tu Nhiên ăn vài miếng, phát hiện hương vị quả thật không tệ, anh nuốt mì xuống, nghiêm túc giải thích: "Nhưng nếu là trải nghiệm cuộc sống cùng với em thì tôi muốn sống một cuộc sống giống em."
"Anh đã quen chưa?"
Cố Lam tò mò, Tần Tu Nhiên lại thành thật nói: "Không quen."
"Vậy…"
"Nhưng tôi có thể chịu đựng được."
Nói xong, Tần Tu Nhiên ăn một ít mì, sau đó xoay người hỏi: "Tiếp theo chúng ta ăn cái gì thế?"
Cái này dường như không phải là dáng vẻ kiềm chế đâu.
Cố Lam không định vạch trần anh, cô suy nghĩ một chút, giơ tay chỉ xiên cay ở cách đó không xa: "Anh muốn ăn cay nữa không? Ăn cái đó đi?"
Nói thật, Tần Tu Nhiên đúng là không có kiến thức gì.
Cố Lam dẫn anh đi ăn từ đầu đường đến cuối phố, xiên cay, lẩu băng chuyền nhỏ, gà chiên xù, mực ống, kem cuộn... Ngoại trừ đậu phụ thối, còn lại món nào Tần Tu Nhiên cũng ăn được.
Đối với đậu phụ thối, Tần Tu Nhiên đánh giá là: Dù có chết tôi cũng sẽ không ăn cái thứ này.
Cố Lam đành chịu, với lại chuyện này cũng không mắc mớ gì đến cô.
Chỉ cần anh không can thiệp vào việc cô ăn nó là được.
Hai người vừa đi vừa ăn, khi đi đến hẻm nhỏ cuối cùng cũng đã đến tám giờ tối.
Lúc này, trên phố vẫn còn đông đúc người qua lại, vô cùng sầm uất.
Một chiếc xe thương vụ màu đen ở bên cạnh bị chặn lại tại chỗ, nó đang dịch chuyển từng chút từng chút một với tốc độ rùa bò để tiến về phía trước. Mỗi một lần trước khi di chuyển sẽ phát ra một hồi còi, điều này khiến Tần Tu Nhiên muốn báo cáo nó.
Cũng may tâm trạng của anh đang rất tốt, suy nghĩ báo cáo chỉ chợt lóe lên, anh còn đang đắm chìm trong thức ăn ngon và những chuyện cười của Cố Lam.
Cố Lam tính tình tốt, hiểu biết rộng, còn nói chuyện êm tai, miêu tả lên sinh hoạt hàng ngày cùng với Tần Tu Nhiên rất thú vị.
Cuộc nói chuyện này kéo dài đến cuối phố, Cố Lam nhìn thấy đã đi đến cuối con đường này mới nhận ra cũng gần đến giờ rồi.
Cô nuốt miếng đậu phụ thối cuối cùng, cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Anh còn muốn đi xem phim không?"
Tần Tu Nhiên do dự một lát, anh nhìn miệng Cố Lam còn chưa lau sạch, cuối cùng quyết định: "Có lẽ để hôm khác xem đi."
Anh không muốn làm bẩn bầu không khí này.
Cố Lam gật đầu, lịch sự hỏi: "Vậy xe của anh ở đâu, tôi đưa anh về?"
Nghe Cố Lam nói "về", không biết vì sao Tần Tu Nhiên đột nhiên hơi hối hận, không biết có phải do anh đang cảm thấy nên đi xem phim hay không nữa.
Suốt đoạn đường này cũng ăn no lắm rồi, không đi xem phim thì rất đáng tiếc.
Môi anh mấp máy, đang định lên tiếng thì một cái đầu chợt thò ra từ chiếc ô tô bên cạnh, Vương Cương lớn tiếng gọi to: "Ở đây!"
Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra rằng chiếc xe vẫn luôn chạy chầm chậm kia chính là chiếc xe thương vụ của Tần Tu Nhiên.
Anh kinh ngạc nhìn Vương Cương, thấy anh ấy nhìn thoáng qua dòng xe cộ hơi thưa ở phía trước rồi vội vàng bóp một hồi còi, đạp nhẹ chân ga, tiến được một chút về phía trước, sau đó nghiêng đầu lại, nhìn hai người nói: "Cậu chủ và cô Cố mau lên xe đi ạ!"
Hai người cũng không lên tiếng, Cố Lam nhìn chiếc xe một lượt, trực giác mách bảo sợ là sau khi cô lên xe có lẽ sẽ bị say xe, nên vội vàng xua tay: "Không cần đâu, tôi tự đi về được."
"Tôi đưa em về."
Tần Tu Nhiên cũng vội vàng từ chối rồi dặn Vương Cương: "Anh chờ một lúc nữa hãy tới đón tôi."
Nói xong, hai người cùng nhau xoay người rời đi.
Vương Cương ngồi trong xe, nhìn Tần Tu Nhiên xách theo khăn giấy và bóng dáng thon dài của Cố Lam, anh ấy không khỏi cảm thán: "Hai cô cậu này sao lại cao như vậy."
Vì bị Vương Cương cắt ngang, nên anh cũng không nói gì về lời mời xem phim nữa.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Cố Lam đang ngáp, Tần Tu Nhiên chợt nhớ tới hai ngày nay quả thực hơi giày vò nên anh yên lặng đưa Cố Lam về nhà, sau đó đưa khăn giấy cho cô ở chỗ cửa ra vào, anh bỗng nhiên nói một câu quan tâm hiếm thấy: "Về ngủ một giấc thật ngon đi."
"Được được được." Cố Lam nghe Tần Tu Nhiên nói xong thì tiến vào trạng thái làm việc, hai tay tiếp nhận khăn giấy, lễ phép vẫy tay: "Anh đi thong thả."
"Ừm."
Tần Tu Nhiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn chỗ ở của cô: "Về đi, tôi ở đây chờ Vương Cương."
"Được rồi." Cố Lam đáp, sau đó cô mới nhớ tới: "Chuyện là, ngày đó tôi thấy anh rất thích ăn mì ăn liền, cho nên tôi có mua hai thùng. Một thùng là vị mà anh ăn rồi, thùng còn lại là bún ốc. Tôi rất thích ăn loại này, nó còn ngon hơn cả mì ăn liền, nếu có thời gian anh có thể thử một chút."
"Được."
Tần Tu Nhiên lên tiếng: "Về đi, ngày mai tôi đến đón em đi ăn cơm. Nếu không bận gì thì em chuẩn bị một chút…" Tần Tu Nhiên nhướng mắt nhìn Cố Lam: "Cuối tuần chúng ta đi xem nhà."
"Cái này... Hiệu suất làm việc cao như vậy sao?"
Cố Lam kiềm chế lại sự vui sướng trong lòng: "Hai chúng ta đi xem nhà luôn à?"
"Ừm."
Tần Tu Nhiên gật đầu: "Tôi không thích dây dưa dài dòng."
"Thật trùng hợp." Cố Lam vui vẻ nói: "Tôi cũng là người thẳng thắn như thế đấy. Vậy tôi trở về chuẩn bị, cuối tuần chúng ta đi xem nhà nhé."
"Đi đi."
Nhìn thấy nụ cười của Cố Lam, Tần Tu Nhiên gật đầu: "Tôi đợi xe đến."
Cố Lam sợ làm hỏng hình tượng thẳng thắn của mình nên cô cũng không nói nhiều, xoay người chạy về nhà mình.
Vừa chạy cô vừa nghĩ ngợi, sau khi trở về sẽ xem lại một lần nữa thông tin nhà ở trong toàn thành phố, nếu diện tích dưới hai trăm mét vuông, lần này cô sẽ không xem nữa!
À, còn có chuyện này.
Cố Lam chợt nhớ tới vừa nãy Tần Tu Nhiên không cho phép nói chuyện công việc trong buổi hẹn hò, bây giờ có thể nói chuyện rồi đúng không?
Cô ngẫm nghĩ, về đến nhà mình, cô sắp xếp lại một chút từ ngữ, rất lâu sau đó, cuối cùng cũng gửi đi thông tin mà cô quan tâm nhất.
Khi tin nhắn của cô gửi đến, Tần Tu Nhiên vẫn đang đứng ở cổng khu cư xá.
Anh cầm điện thoại, liên tục nhập vào rồi lại xóa đi ở trong khung chat của WeChat.
Nên nói gì với phái nữ sau buổi hẹn hò?
Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui?
Nó có chút gì đó không giống với phong cách của anh.
Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon nhé!
Có phải là lạnh lùng quá rồi không?
Tần Tu Nhiên do dự cứ nhập rồi lại xóa, xóa xong rồi lại nhập, đấu tranh một lúc lâu, anh chợt trông thấy tin nhắn của Cố Lam hiện ra trong khung chat.
Cố Lam: "Tổng giám đốc Tần, hôm nay coi như là hợp tác thuận lợi nhỉ? Nếu không có vấn đề gì, anh có tiện cho tôi biết khi nào thì quý công ty sẽ thanh toán được không?"
Nhìn thấy những lời này, Tần Tu Nhiên sững sờ tại chỗ, đột nhiên cảm thấy những lời vừa rồi đều là dư thừa.
Anh lạnh lùng, nhanh chóng phản hồi: "Ngày mai."
Cố Lam ngay lập tức đáp lại bằng icon quỳ cảm ơn ông chủ.
Tần Tu Nhiên cảm thấy một luồng khí khó chịu xông lên não, anh đứng thẳng người, hai tay cầm điện thoại, nhanh chóng gõ chữ: "Viết ghi chép hàng ngày về tình hình hẹn hò hôm nay cho tôi."
Nhìn lịch trình hàng ngày, Cố Lam không nhịn được phát ra tiếng "Chậc".
Hãy nhìn nhà tư bản này xem, yêu đương cũng không quên viết báo cáo.
Nhưng cô vẫn vô cùng hèn nhát bấm số "1"*.
*Số"1": một kiểu từ lóng thay cho ý hiểu rồi, biết rồi.
Nhưng cô lại lo lắng Tần Tu Nhiên đọc không hiểu nên viết tiếp: "Đã rõ."
Tần Tu Nhiên nhìn câu đã rõ này, anh nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nhắm mắt lại.
Anh phải đi đọc những tin tức tài chính và kinh tế để khiến lòng được bình tĩnh trở lại thôi.
Tần Tu Nhiên một mình đứng bên đường gần nửa tiếng, cuối cùng Vương Cương cũng lái xe đến trước mặt anh.
Vương Cương soi gương lau mồ hôi, cố gắng giải thích: "Cậu chủ, tắc đường quá..."
"Không cần giải thích." Tần Tu Nhiên mở cửa xe, nhắm mắt lại: "Đi thôi."
Vương Cương nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Tu Nhiên, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn nhưng anh ấy cũng không dám nhiều lời.
Chiếc xe yên tĩnh lái suốt quãng đường, Vương Cương nhớ tới nhiệm vụ Hạ Di đã giao cho mình, nhất định phải hiểu được nội tâm của cậu chủ, thúc đẩy thích hợp cho tình yêu của cậu chủ.
Anh ấy giả vờ bình tĩnh, dè dặt mở miệng: "Cậu chủ, cuộc hẹn hò hôm nay thế nào ạ?"
"Tôi không hẹn hò." Tần Tu Nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi tới nói với bọn họ về vấn đề phương án marketing."
"À."
Vương Cương liếc nhìn hàng ghế sau một chút, khẽ bĩu môi.
Mới vừa nãy anh ấy nói hai người họ hẹn hò, cậu chủ còn không phản bác mà.
Chắc chắn là tức giận rồi.
Vương Cương suy tư, nói vòng vo: "Cậu chủ à, tâm tư của con gái rất khó đoán, mà bọn họ cũng rất dè dặt, từng hành động cậu đều phải suy nghĩ nhiều vào, xem xét thì tôi thấy cô Cố rất thích anh..."
"Im miệng."
Tần Tu Nhiên cắt ngang lời nói của Vương Cương.
Vương Cương nhìn sắc mặt không vui của Tần Tu Nhiên nên không còn dám cưỡng ép mở lời với chủ đề này.
Tần Tu Nhiên nhắm mắt lại, không thể ngừng được bắt đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Từng hành động của Cố Lam dường như đều được phóng đại trong ống kính rồi dừng lại khiến anh phân tích kỹ lưỡng.
Phải suy nghĩ nhiều vào, con gái rất dè dặt...
Tần Tu Nhiên đánh giá, chờ đến lúc về đến biệt thự, Vương Cương xuống xe và mở cửa cho anh, mang theo bún ốc và mì ăn liền vào phòng của anh luôn.
Khi Vương Cương rời đi thì Tần Tu Nhiên đột nhiên gọi anh ấy lại: "Vương Cương."
"Cậu chủ?"
Vương Cương quay lại, cẩn thận dè dặt.
Tần Tu Nhiên đứng ở trên cao, đột nhiên hỏi: "Anh biết Extra là cái gì không?"
"Ý cậu chủ là..."
Vương Cương chần chừ: "Này, Extra này của anh à?"
Tần Tu Nhiên: "..."
Hình như có vẻ hơi quen tai.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Tu Nhiên, Vương Cương biết mình nói đúng rồi, anh ấy lập tức lấy điện thoại di động ra: "Cậu chủ, bây giờ tôi sẽ chuyển đoạn quảng cáo cho anh!"
Tần Tu Nhiên gật đầu, không nhiều lời.
Khi về đến phòng, anh đã nhận được tin nhắn của Vương Cương, anh bấm mở quảng cáo, phát hiện ra đó là một cuộc trò chuyện vô nghĩa giữa một nam và một nữ.
Xem không hiểu gì cả.
Tần Tu Nhiên cau mày, anh muốn tìm hiểu nhưng lại cảm thấy, thôi quên nó đi, tại sao lại muốn lãng phí sức lực này?
Chẳng qua chỉ là một người thích hợp, không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu sâu như vậy.
Anh ném điện thoại lên bàn rồi xoay người đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, anh nằm lên giường nhắm mắt lại.
Không biết vì sao, trong đầu anh bắt đầu lướt qua đoạn quảng cáo đó, sau đó nhớ tới khuôn mặt của Cố Lam.
Mì xào của anh.
Mì xào của anh.
Đây, mì xào của anh này.
Một giờ sáng, anh choàng dậy mở mắt, biết rõ bản thân không được như vậy!
Anh dứt khoát cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm: "Quảng cáo Extra có ý nghĩa gì?"
Vị trí đầu tiên trong thanh tìm kiếm hiện lên chính là: "Đây là câu chuyện về một đôi trai gái thầm mến nhau bày tỏ tình cảm mơ hồ..."
Tần Tu Nhiên sững sờ tại chỗ, trong đêm tối, cả người anh đều tràn đầy năng lượng.
Thầm mến nhau?
Anh không có thầm mến Cố Lam, thậm chí ngay cả Extra là cái gì anh cũng không biết nhưng Cố Lam lại trả lời anh như vậy, đây là có ý gì?
Điều này còn có thể có ý gì nữa!
Tần Tu Nhiên cảm giác bụng đau nhói, anh vén chăn đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh.
Ngồi trên bồn cầu, đầu óc anh tỉnh táo, tinh thần phơi phới, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ và phân tích từng cử chỉ hành động của Cố Lam.
Anh chợt hiểu ra rõ ràng ý nghĩa sâu xa đằng sau đủ loại hành động của Cố Lam.
Anh nghĩ, có lẽ là cô thích anh.
Nghĩ đến đây, Tần Tu Nhiên cúi đầu xuống, cảm giác có chút ưu sầu lại có phần thoải mái, còn có một tia mơ hồ mừng thầm quanh quẩn trong lồ ng ngực.
Anh giơ điện thoại thông minh lên, cố nén cơn đau quặn thắt ở bụng, gửi tin ngắn cho Cố Lam: "Hôm nay không cần viết báo cáo ngày đâu."
Báo cáo của ngày hôm nay đã được anh viết xong ở trong trái tim rồi.
Cố Lam đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua dòng chữ trên đó rồi trực tiếp ném điện thoại xuống dưới giường.
Ông chủ ngu ngốc, block!
Bình luận facebook