-
Chương 35
Câu hỏi này vô cùng kỳ lạ.
Khi Tần Tu Nhiên nghe được thì anh cảm thấy cực kì nghi ngờ, nhịp tim của anh đập rất nhanh, nhưng trực giác của anh lại mách bảo rằng người đối diện không được bình thường. Thậm chí, anh rất có khả năng sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
Nhưng càng ở trong tình thế nguy cấp, anh càng cần phải tỉnh táo, anh đứng tại cửa, giả vờ bình tĩnh, cởi áo khoác treo lên giá, rồi tháo đồng hồ đeo tay xuống đặt trên kệ bên cạnh. Sau khi tâm trạng đã dần ổn định, lúc này anh mới nhìn lại Cố Lam, cố gắng tạo khí thế, giành lấy quyền chủ động mở lời: “Em về sớm thế à? Cơm nước xong chưa?” Vừa nói, anh vừa nhìn một vòng xung quanh, sau đó đi vào phòng khách, ngồi vào ghế sô pha ở phía đối diện với Cố Lam, cầm lấy bia đã được chuẩn bị sẵn ở trên ghế, sau đó mở ra, thờ ơ nói: “Sao em lại biến nhà thành ra thế này?”
Nghe vậy, Cố Lam cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng: “Anh bị điên à, người ta hỏi một đằng anh đáp một nẻo.”
“Sao em lại có thái độ như vậy?”
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Em định cứ nói chuyện với tôi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
Cố Lam đứng dậy nói: “Vậy để tôi xem anh như người có ơn dưỡng dục, thực hiện lễ nghi long trọng lạy ba cái rồi quỳ gối thắp nhang nhỉ?
“Em…”
“Em gì mà em!” Cố Lam ngắt lời, từ dưới bàn trà lấy ra một cây gậy bóng chày, chỉ vào biểu ngữ phía sau lưng cô: “Không lẽ chữ to như vậy mà không nhìn thấy hả? Mẹ nhà anh, đừng có giả ngu với tôi, trả tiền đi!”
“Cố Lam!”
Nghe thấy Cố Lam dùng đến cả cụm từ “mẹ nhà anh” khiến cho Tần Tu Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam thì anh buộc bản thân phải tỉnh táo lại ngay, anh lùi lại một bước, đặt tay lên nắm đấm cửa, dùng lý trí để đè cơn giận xuống, nhắc nhở cô: “Suy nghĩ rõ ràng về thân phận của mình rồi hãy nói tiếp.”
“Thân phận? Thân phận của tôi là gì?” Cố Lam giơ gậy bóng chày lên cao hơn một chút, tốc độ nói nhanh đến mức tựa như đã học thuộc lòng: “Tôi là công dân hợp pháp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tôi muốn nói gì thì nói nấy, cho dù nhà của anh ở Thái Bình Dương, thì cũng phải nghĩ kỹ xem hải phận của đất nước tôi ở đâu!”
“Được, được lắm.” Tim Tần Tu Nhiên đập nhanh hơn, anh gật gù đầu, uy hiếp: “Xem ra em không muốn thân phận là bà chủ Tần nữa.”
“Không sai!” Cố Lam trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tôi cũng không muốn nhẫn nhịn vì tiền nữa, thân phận này người nào thích thì cứ lấy, hôm nay chúng ta thanh toán hóa nợ nần, chấm dứt quan hệ!”
“Chấm dứt quan hệ?” Tần Tu Nhiên giễu cợt: “Tôi sợ em sẽ hối hận đấy.”
“Hối hận? Tôi việc gì phải hối hận? Hối hận vì không thể nịnh nọt anh sao? Hối hận vì không thể ra ngoài ví dụ như chạy đến sân tập thể dục? Hối hận vì không thể mỗi ngày đều 007*, mọi lúc, mọi nơi xem anh ngày ngày diễn trò làm màu à? Hối hận vì không thể đi đến xem cái dáng vẻ được ăn ở khách sạn phục vụ buffet mà anh yêu thích sao? Hối hận vì mất đi ông chủ - người nắm giữ tự do và hy vọng của mình à?”
*007: ý nói làm việc liên tục trong 24 tiếng suốt 7 ngày.
Cố Lam càng nói càng cảm thấy bây giờ mình mới phản kháng quả thực là quá ngu xuẩn, cô nhìn Tần Tu Nhiên với vẻ chán ghét: “Anh nói xem ngoại trừ tiền ra thì anh có cái gì đáng để tôi hối hận không? Nhưng tiền cũng không thể che lấp được mùi hôi thối trong linh hồn anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, hôm nay chúng ta tính toán xong thì ai về nhà nấy, thích làm gì thì làm!”
“Em đúng là ngang ngược.” Tần Tu Nhiên tức giận đến nỗi cười to: “Mỗi ngày, em đều nấu cơm cho tôi, bận bịu chăm sóc tôi, vậy mà em còn nói không muốn làm bà chủ Tần?”
“Ai nấu cơm cho anh?” Cố Lam ăn ngay nói thật: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, tôi cũng chỉ là mỗi ngày đi đến chỗ bạn tôi mua cơm rồi tiện thể mang cho anh một hộp trong tiệc buffet của khách sạn, phiếu ăn cơm của tôi đều được bạn bè tặng.”
Lời này khiến Tần Tu Nhiên sửng sốt, anh nhớ tới chuyện mỗi ngày phải chịu đựng đồ ăn không ngon vẫn cố gắng ăn cơm hộp do Cố Lam đưa, vì chuyện này mà nhất thời anh cảm thấy tức giận: “Em mang cho tôi cơm ở tiệc buffet?”
“Nếu không thì sao?” Cố Lam khó hiểu: “Chẳng lẽ tôi phải bỏ tiền ra mua cho anh? Anh nghĩ anh là ai? Anh là Lưu Đức Hoa hay là Kim Thành Vũ, không nhẽ anh là vương lão ngũ* có sức hấp dẫn vô tận? Để tôi nói cho anh biết, với trạng thái tinh thần mỗi lần mặc qu@n lót đều phải tìm ghế sô pha để ngồi của anh thì nếu anh không đăng ký vào bệnh viện tâm thần, chắc gì đã tìm được đối tượng.”
*Vương lão ngũ (王老五): thường dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Cố Lam mỗi lần nói chuyện đều giống như bắn r ap, nói xong một loạt câu này, Tần Tu Nhiên cảm giác đầu óc ong ong, tim đập thình thịch, anh nhìn chằm chằm vào gậy bóng chày trong tay Cố Lam. Nó nhắc nhở anh rằng người trước mặt mình dường như tâm trạng không ổn định vì vậy anh cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Xem ra chúng ta có chút hiểu lầm.”
“Anh đừng nói những lời này để gạt tôi!”
Cố Lam chỉ gậy bóng chày vào anh: “Anh đi vào đây cho tôi!”
Tần Tu Nhiên không nói lời nào, đưa tay nhấn chốt cửa, xoay người bỏ chạy!
Nhưng cánh cửa không hề mở ra theo động tác của anh, thay vào đó là tiếng lỗ khóa và cánh cửa chạm vào nhau.
Động tác của Tần Tu Nhiên trở nên cứng đờ, nghe thấy tiếng của Cố Lam vang lên: “Anh vừa vào thì tôi đã khóa cửa rồi.”
“Việc này.”
Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, giả vờ bình tĩnh: “Nó là cửa tự động khóa à?”
“Là trí thông minh nhân tạo.” Cố Lam giải thích: “Tất cả món đồ thông minh trong nhà của anh đều do tôi sắp xếp.”
Vừa nói, Cố Lam vừa vỗ tay, tựa như để chứng minh lời nói của mình: “Bạn Tiểu X bật chế độ giải trí.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Chỉ bằng một giọng nói cất lên thì Tần Tu Nhiên cảm giác được phía sau lưng vang lên tiếng nhạc du dương, tiếng Pháp từ đôi môi của người phụ nữ trở nên đầy quyến luyến. Tần Tu Nhiên từ từ quay đầu lại, anh chỉ thấy tất cả đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một chiếc bóng đèn ở trên đỉnh, nó có năm màu sặc sỡ giống như ở trong vũ trường và đang điên cuồng xoay tròn.
Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên người Cố Lam, ánh đèn sinh động và tiếng Pháp không hòa vào đươc với nhau, khiến cho cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam càng thêm sống động.
Chạy không thoát được.
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Tu Nhiên.
Sau đó, anh nhìn về phía những ánh đèn biến đổi nhấp nháy kia, lắng nghe bản nhạc tiếng Pháp du dương, không nhịn được giơ tay chỉ về phía những chiếc đèn đang di chuyển: “Tại sao em lại muốn lắp thứ này ở trong nhà?”
“Đây là bầu không khí tràn ngập ánh sáng, anh thì biết cái gì!”
Cố Lam chỉ vào bàn trà, đập mạnh một cái: “Lại đây, trả tiền!”
“Được, em đừng kích động, tôi đến đây.” Tần Tu Nhiên đưa tay lên nhằm làm yên lòng cô, cẩn thận từng li từng tí đi tới, còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì anh đã bị Cố Lam túm lấy, đ è xuống ghế sô pha: “Đưa điện thoại ra đây!”
“Cố Lam.” Tần Tu Nhiên nghe theo lời cô lấy điện thoại ra, những vẫn không quên nhắc nhở cô: “Hành vi bây giờ của em chính là cướp đoạt.”
“Ồ, sao trước kia anh lại không nghĩ tới việc vi phạm pháp luật, bây giờ lại nhắc nhở tôi phạm pháp?”
Cố Lam càng nghĩ càng giận: “Anh bớt nói với tôi những lời này đi, hôm nay vì chị em, tôi và anh phải sống mái một phen!”
Trước kia?
Chị em?
Tần Tu Nhiên nhìn lên ngọn đèn lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không bình thường.
“Chính xác là em đang muốn đòi tiền gì?”
“Anh không trả tiền cho công ty chúng tôi, anh không biết sao?” Cố Lam thấy anh đang giả ngu thì giận run cả người: “Thiếu nợ gần một tháng rồi, công ty cũng bị anh làm cho phá sản mà anh còn giả ngu với tôi sao?!”
“Không thể nào!” Tần Tu Nhiên thẳng thừng bác bỏ: “Tôi đã Thẩm Phỉ thanh toán từ lâu rồi.”
“Tôi mặc kệ là Trương Phi hay Lý Phi.” Cố Lam xua tay: “Chúng tôi chưa lấy được tiền thì chính là do mấy người không chịu đưa!”
“Thẩm Phỉ là người làm việc trực tiếp với Giản Ngôn.” Tần Tu Nhiên vừa nghe xong đã biết cô không nghe được trọng điểm nên giải thích: “Tôi cũng không phải chỉ làm việc với mỗi công ty của em, tôi có rất nhiều đối tác. Cho nên chắc chắn là người nào liên hệ thì người sẽ là người trả tiền.”
Đã hiểu chưa vậy.
Cố Lam rốt cục cũng biết là Thẩm Phỉ này là người làm chuyện đó, cô nhíu mày: “Là anh ta ở giữa ăn hết tiền sao?”
Nói xong, Cố Lam ngay lập tức chỉ huy Tần Tu Nhiên: “Gọi điện thoại cho anh ta, mở loa ngoài, lập tức!”
Không cần Cố Lam thúc giục thì Tần Tu Nhiên cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ăn chênh lệch giá cả với công ty PR sao?
Như vậy thì công ty của Giản Ngôn cũng có lòng tốt, nếu không so với việc tin đồn xấu đã bay đầy trời thì chút tiền ấy có là gì?
Anh vội vàng bấm số của Thẩm Phỉ, Cố Lam nhắc nhở: “Loa ngoài.”
Tần Tu Nhiên nhìn thoáng qua cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam, nhanh chóng bật loa ngoài, để điện thoại lên bàn.
Thẩm Phỉ tiếp điện thoại rất nhanh: “A lô? Người anh em, đã muộn như vậy còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Chuyện tiền bạc với Giản Ngôn làm sao vậy?” Tần Tu Nhiên lập tức hỏi.
Thẩm Phỉ sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại: “Làm sao à?”
Tần Tu Nhiên liếc nhìn Cố Lam, ăn ngay nói thật: “Người bên công ty bọn họ nói chưa nhận được tiền.”
“Này.” Thẩm Phỉ xua tay: “Nói Giản Ngôn về nhà mở gói hàng chuyển phát nhanh ra, tôi đã đổi nó thành sợi dây chuyền kim cương, gửi qua rồi.”
Nghe xong lời này, Tần Tu Nhiên và Cố Lam đưa mắt nhìn nhau, Tần Tu Nhiên không thể tin được, nói: “Dây chuyền kim cương gì?”
“Người phụ nữ như cô ấy, đẹp như vậy thì cũng cần ăn mặc đẹp một chút, ngày hôm đó trùng hợp sao tôi lại tại buổi đấu giá nên tôi đã giúp cô ấy mua một sợi dây chuyền.”
Nói đến đây, Thẩm Phỉ còn cảm thấy hơi kiêu ngạo: “Tôi còn tự bỏ thêm vào một triệu, cô ấy được lời rồi!”
“Thẩm Phỉ, không phải cậu đang đùa với tôi chứ?” Tần Tu Nhiên kiềm chế kích động muốn xông qua phía bên kia điện thoại đánh chết cái tên cậu ấm này: “Cậu đổi khoản tiền trả cho công ty thành dây chuyền cho cô ta? Cô ta đồng ý làm như vậy à?”
“Chuyện này có gì đâu mà đồng ý hay không đồng ý? Anh giai yên tâm, nhà họ Giản rất giàu, cô ấy là con gái lớn duy nhất của nhà họ Giản, lấy đại hai chiếc túi thì cũng đáng giá hơn cái này. Cái công ty kia của cô ấy thực ra chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, mỗi lần cha cô ấy thấy cha tôi cũng luôn nói lo lắng làm sao đưa cô ấy về nhà kế thừa gia nghiệp, cậu làm gì phải quan tâm thay cho cô ấy?”
Nghe Thẩm Phỉ nói như vậy, Tần Tu Nhiên cảm giác máu không ngừng dồn lên não.
Anh cảm giác như mình đã bước vào một cơn ác mộng, kể từ khi trở về nước đến nay, không có một người nào bình thường.
Anh không khỏi đưa tay đỡ trán, tức giận đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy: “Đưa tài khoản công ty của cô ấy cho tôi, tôi sẽ tự mình thu xếp chuyện tiền bạc.”
“Không cần đâu, anh giai.” Thẩm Phỉ nghe thấy Tần Tu Nhiên muốn chuyển tiền thì lập tức khuyên nhủ: “Nếu cậu cảm thấy không thỏa đáng thì cứ để cho tôi và Giản Ngôn nói chuyện một chút là được rồi, cùng lắm thì cô ấy bán trang sức đi ngày hôm đó mẹ của cô ấy còn giành giật nó với tôi.”
“Cậu…”
Lời còn chưa dứt, Tần Tu Nhiên đã cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo, mềm mại đặt trên môi mình.
Cố Lam một tay cầm gậy bóng chày, một tay che miệng anh, từ phía sau dựa vào anh, ghé vào lỗ tai anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Hả?”
Thẩm Phỉ nghe được đó là một giọng nữ thì lập tức kích động: “Cô là?”
“Tôi là bạn gái của Tần Tu Nhiên.” Theo bản năng, Cố Lam bịt chặt môi của Tần Tu Nhiên lại khiến cho nhịp tim của Tần Tu Nhiên đập nhanh hơn, anh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nghe Cố Lam gài bẫy: “Tối nay, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm không?”
“Chị dâu!”
Nghe vậy, Thẩm Phỉ vội vàng nói: “Chị chọn địa điểm đi, em lập tức đến ngay.”
“Không cần.” Cố Lam từ chối: “Chúng tôi đến đón cậu.”
“Được.” Thẩm Phỉ lập tức nói: “Em ở tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị, hôm nay em tăng ca nên cũng chưa ăn cơm. Bao lâu nữa thì mọi người đến đây? Em xuống lầu chờ mọi người?”
“Được, cậu xuống đi.”
Cố Lam lập tức nói: “Hai mươi phút nữa tôi tới.”
Nói xong, Cố Lam cúp điện thoại, xoay người, cầm lấy gậy bóng chày quả quyết xông ra ngoài, chạy nhanh xuống lầu, đội mũ bảo hiểm lên, leo lên xe máy điện, chạy một mạch đến tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị.
Cô vừa chạy, vừa gọi điện thoại cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn đang tìm hiểu xem liệu các cổ đông ban đầu có thể lấy đi máy tính và bàn làm việc sau khi công ty được mua lại hay không thì khi nhận được cuộc gọi từ Cố Lam, cô ấy có chút ngỡ ngàng: “Lam Lam?”
“Tổng giám đốc Giản, em đã điều tra chuyện tiền nong đã đi về đâu rồi.”
Giọng nói của Cố Lam trầm xuống: “Tần Tu Nhiên đã gửi tiền đi từ lâu nhưng anh ta đã đưa nó cho Thẩm Phỉ. Còn Thẩm Phỉ lại dùng tiền đó mua một sợi dây chuyền kim cương, gửi đến nhà của chị, nghe nói anh ta còn bỏ thêm một triệu để mua sợi dây chuyền này.”
Giản Ngôn sửng sốt, Cố Lam tức giận nói: “Anh ta bây giờ đang ở tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị, em đang đi tìm anh ta, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một lúc, chín năm ân tình này…” Lời nói của Cố Lam mang theo chút tự hào: “Hôm nay em sẽ trả hết!”
Khi Tần Tu Nhiên nghe được thì anh cảm thấy cực kì nghi ngờ, nhịp tim của anh đập rất nhanh, nhưng trực giác của anh lại mách bảo rằng người đối diện không được bình thường. Thậm chí, anh rất có khả năng sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
Nhưng càng ở trong tình thế nguy cấp, anh càng cần phải tỉnh táo, anh đứng tại cửa, giả vờ bình tĩnh, cởi áo khoác treo lên giá, rồi tháo đồng hồ đeo tay xuống đặt trên kệ bên cạnh. Sau khi tâm trạng đã dần ổn định, lúc này anh mới nhìn lại Cố Lam, cố gắng tạo khí thế, giành lấy quyền chủ động mở lời: “Em về sớm thế à? Cơm nước xong chưa?” Vừa nói, anh vừa nhìn một vòng xung quanh, sau đó đi vào phòng khách, ngồi vào ghế sô pha ở phía đối diện với Cố Lam, cầm lấy bia đã được chuẩn bị sẵn ở trên ghế, sau đó mở ra, thờ ơ nói: “Sao em lại biến nhà thành ra thế này?”
Nghe vậy, Cố Lam cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng: “Anh bị điên à, người ta hỏi một đằng anh đáp một nẻo.”
“Sao em lại có thái độ như vậy?”
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Em định cứ nói chuyện với tôi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
Cố Lam đứng dậy nói: “Vậy để tôi xem anh như người có ơn dưỡng dục, thực hiện lễ nghi long trọng lạy ba cái rồi quỳ gối thắp nhang nhỉ?
“Em…”
“Em gì mà em!” Cố Lam ngắt lời, từ dưới bàn trà lấy ra một cây gậy bóng chày, chỉ vào biểu ngữ phía sau lưng cô: “Không lẽ chữ to như vậy mà không nhìn thấy hả? Mẹ nhà anh, đừng có giả ngu với tôi, trả tiền đi!”
“Cố Lam!”
Nghe thấy Cố Lam dùng đến cả cụm từ “mẹ nhà anh” khiến cho Tần Tu Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam thì anh buộc bản thân phải tỉnh táo lại ngay, anh lùi lại một bước, đặt tay lên nắm đấm cửa, dùng lý trí để đè cơn giận xuống, nhắc nhở cô: “Suy nghĩ rõ ràng về thân phận của mình rồi hãy nói tiếp.”
“Thân phận? Thân phận của tôi là gì?” Cố Lam giơ gậy bóng chày lên cao hơn một chút, tốc độ nói nhanh đến mức tựa như đã học thuộc lòng: “Tôi là công dân hợp pháp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tôi muốn nói gì thì nói nấy, cho dù nhà của anh ở Thái Bình Dương, thì cũng phải nghĩ kỹ xem hải phận của đất nước tôi ở đâu!”
“Được, được lắm.” Tim Tần Tu Nhiên đập nhanh hơn, anh gật gù đầu, uy hiếp: “Xem ra em không muốn thân phận là bà chủ Tần nữa.”
“Không sai!” Cố Lam trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tôi cũng không muốn nhẫn nhịn vì tiền nữa, thân phận này người nào thích thì cứ lấy, hôm nay chúng ta thanh toán hóa nợ nần, chấm dứt quan hệ!”
“Chấm dứt quan hệ?” Tần Tu Nhiên giễu cợt: “Tôi sợ em sẽ hối hận đấy.”
“Hối hận? Tôi việc gì phải hối hận? Hối hận vì không thể nịnh nọt anh sao? Hối hận vì không thể ra ngoài ví dụ như chạy đến sân tập thể dục? Hối hận vì không thể mỗi ngày đều 007*, mọi lúc, mọi nơi xem anh ngày ngày diễn trò làm màu à? Hối hận vì không thể đi đến xem cái dáng vẻ được ăn ở khách sạn phục vụ buffet mà anh yêu thích sao? Hối hận vì mất đi ông chủ - người nắm giữ tự do và hy vọng của mình à?”
*007: ý nói làm việc liên tục trong 24 tiếng suốt 7 ngày.
Cố Lam càng nói càng cảm thấy bây giờ mình mới phản kháng quả thực là quá ngu xuẩn, cô nhìn Tần Tu Nhiên với vẻ chán ghét: “Anh nói xem ngoại trừ tiền ra thì anh có cái gì đáng để tôi hối hận không? Nhưng tiền cũng không thể che lấp được mùi hôi thối trong linh hồn anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi, hôm nay chúng ta tính toán xong thì ai về nhà nấy, thích làm gì thì làm!”
“Em đúng là ngang ngược.” Tần Tu Nhiên tức giận đến nỗi cười to: “Mỗi ngày, em đều nấu cơm cho tôi, bận bịu chăm sóc tôi, vậy mà em còn nói không muốn làm bà chủ Tần?”
“Ai nấu cơm cho anh?” Cố Lam ăn ngay nói thật: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, tôi cũng chỉ là mỗi ngày đi đến chỗ bạn tôi mua cơm rồi tiện thể mang cho anh một hộp trong tiệc buffet của khách sạn, phiếu ăn cơm của tôi đều được bạn bè tặng.”
Lời này khiến Tần Tu Nhiên sửng sốt, anh nhớ tới chuyện mỗi ngày phải chịu đựng đồ ăn không ngon vẫn cố gắng ăn cơm hộp do Cố Lam đưa, vì chuyện này mà nhất thời anh cảm thấy tức giận: “Em mang cho tôi cơm ở tiệc buffet?”
“Nếu không thì sao?” Cố Lam khó hiểu: “Chẳng lẽ tôi phải bỏ tiền ra mua cho anh? Anh nghĩ anh là ai? Anh là Lưu Đức Hoa hay là Kim Thành Vũ, không nhẽ anh là vương lão ngũ* có sức hấp dẫn vô tận? Để tôi nói cho anh biết, với trạng thái tinh thần mỗi lần mặc qu@n lót đều phải tìm ghế sô pha để ngồi của anh thì nếu anh không đăng ký vào bệnh viện tâm thần, chắc gì đã tìm được đối tượng.”
*Vương lão ngũ (王老五): thường dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Cố Lam mỗi lần nói chuyện đều giống như bắn r ap, nói xong một loạt câu này, Tần Tu Nhiên cảm giác đầu óc ong ong, tim đập thình thịch, anh nhìn chằm chằm vào gậy bóng chày trong tay Cố Lam. Nó nhắc nhở anh rằng người trước mặt mình dường như tâm trạng không ổn định vì vậy anh cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Xem ra chúng ta có chút hiểu lầm.”
“Anh đừng nói những lời này để gạt tôi!”
Cố Lam chỉ gậy bóng chày vào anh: “Anh đi vào đây cho tôi!”
Tần Tu Nhiên không nói lời nào, đưa tay nhấn chốt cửa, xoay người bỏ chạy!
Nhưng cánh cửa không hề mở ra theo động tác của anh, thay vào đó là tiếng lỗ khóa và cánh cửa chạm vào nhau.
Động tác của Tần Tu Nhiên trở nên cứng đờ, nghe thấy tiếng của Cố Lam vang lên: “Anh vừa vào thì tôi đã khóa cửa rồi.”
“Việc này.”
Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, giả vờ bình tĩnh: “Nó là cửa tự động khóa à?”
“Là trí thông minh nhân tạo.” Cố Lam giải thích: “Tất cả món đồ thông minh trong nhà của anh đều do tôi sắp xếp.”
Vừa nói, Cố Lam vừa vỗ tay, tựa như để chứng minh lời nói của mình: “Bạn Tiểu X bật chế độ giải trí.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Chỉ bằng một giọng nói cất lên thì Tần Tu Nhiên cảm giác được phía sau lưng vang lên tiếng nhạc du dương, tiếng Pháp từ đôi môi của người phụ nữ trở nên đầy quyến luyến. Tần Tu Nhiên từ từ quay đầu lại, anh chỉ thấy tất cả đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một chiếc bóng đèn ở trên đỉnh, nó có năm màu sặc sỡ giống như ở trong vũ trường và đang điên cuồng xoay tròn.
Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên người Cố Lam, ánh đèn sinh động và tiếng Pháp không hòa vào đươc với nhau, khiến cho cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam càng thêm sống động.
Chạy không thoát được.
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Tu Nhiên.
Sau đó, anh nhìn về phía những ánh đèn biến đổi nhấp nháy kia, lắng nghe bản nhạc tiếng Pháp du dương, không nhịn được giơ tay chỉ về phía những chiếc đèn đang di chuyển: “Tại sao em lại muốn lắp thứ này ở trong nhà?”
“Đây là bầu không khí tràn ngập ánh sáng, anh thì biết cái gì!”
Cố Lam chỉ vào bàn trà, đập mạnh một cái: “Lại đây, trả tiền!”
“Được, em đừng kích động, tôi đến đây.” Tần Tu Nhiên đưa tay lên nhằm làm yên lòng cô, cẩn thận từng li từng tí đi tới, còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì anh đã bị Cố Lam túm lấy, đ è xuống ghế sô pha: “Đưa điện thoại ra đây!”
“Cố Lam.” Tần Tu Nhiên nghe theo lời cô lấy điện thoại ra, những vẫn không quên nhắc nhở cô: “Hành vi bây giờ của em chính là cướp đoạt.”
“Ồ, sao trước kia anh lại không nghĩ tới việc vi phạm pháp luật, bây giờ lại nhắc nhở tôi phạm pháp?”
Cố Lam càng nghĩ càng giận: “Anh bớt nói với tôi những lời này đi, hôm nay vì chị em, tôi và anh phải sống mái một phen!”
Trước kia?
Chị em?
Tần Tu Nhiên nhìn lên ngọn đèn lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không bình thường.
“Chính xác là em đang muốn đòi tiền gì?”
“Anh không trả tiền cho công ty chúng tôi, anh không biết sao?” Cố Lam thấy anh đang giả ngu thì giận run cả người: “Thiếu nợ gần một tháng rồi, công ty cũng bị anh làm cho phá sản mà anh còn giả ngu với tôi sao?!”
“Không thể nào!” Tần Tu Nhiên thẳng thừng bác bỏ: “Tôi đã Thẩm Phỉ thanh toán từ lâu rồi.”
“Tôi mặc kệ là Trương Phi hay Lý Phi.” Cố Lam xua tay: “Chúng tôi chưa lấy được tiền thì chính là do mấy người không chịu đưa!”
“Thẩm Phỉ là người làm việc trực tiếp với Giản Ngôn.” Tần Tu Nhiên vừa nghe xong đã biết cô không nghe được trọng điểm nên giải thích: “Tôi cũng không phải chỉ làm việc với mỗi công ty của em, tôi có rất nhiều đối tác. Cho nên chắc chắn là người nào liên hệ thì người sẽ là người trả tiền.”
Đã hiểu chưa vậy.
Cố Lam rốt cục cũng biết là Thẩm Phỉ này là người làm chuyện đó, cô nhíu mày: “Là anh ta ở giữa ăn hết tiền sao?”
Nói xong, Cố Lam ngay lập tức chỉ huy Tần Tu Nhiên: “Gọi điện thoại cho anh ta, mở loa ngoài, lập tức!”
Không cần Cố Lam thúc giục thì Tần Tu Nhiên cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ăn chênh lệch giá cả với công ty PR sao?
Như vậy thì công ty của Giản Ngôn cũng có lòng tốt, nếu không so với việc tin đồn xấu đã bay đầy trời thì chút tiền ấy có là gì?
Anh vội vàng bấm số của Thẩm Phỉ, Cố Lam nhắc nhở: “Loa ngoài.”
Tần Tu Nhiên nhìn thoáng qua cây gậy bóng chày trong tay Cố Lam, nhanh chóng bật loa ngoài, để điện thoại lên bàn.
Thẩm Phỉ tiếp điện thoại rất nhanh: “A lô? Người anh em, đã muộn như vậy còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Chuyện tiền bạc với Giản Ngôn làm sao vậy?” Tần Tu Nhiên lập tức hỏi.
Thẩm Phỉ sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại: “Làm sao à?”
Tần Tu Nhiên liếc nhìn Cố Lam, ăn ngay nói thật: “Người bên công ty bọn họ nói chưa nhận được tiền.”
“Này.” Thẩm Phỉ xua tay: “Nói Giản Ngôn về nhà mở gói hàng chuyển phát nhanh ra, tôi đã đổi nó thành sợi dây chuyền kim cương, gửi qua rồi.”
Nghe xong lời này, Tần Tu Nhiên và Cố Lam đưa mắt nhìn nhau, Tần Tu Nhiên không thể tin được, nói: “Dây chuyền kim cương gì?”
“Người phụ nữ như cô ấy, đẹp như vậy thì cũng cần ăn mặc đẹp một chút, ngày hôm đó trùng hợp sao tôi lại tại buổi đấu giá nên tôi đã giúp cô ấy mua một sợi dây chuyền.”
Nói đến đây, Thẩm Phỉ còn cảm thấy hơi kiêu ngạo: “Tôi còn tự bỏ thêm vào một triệu, cô ấy được lời rồi!”
“Thẩm Phỉ, không phải cậu đang đùa với tôi chứ?” Tần Tu Nhiên kiềm chế kích động muốn xông qua phía bên kia điện thoại đánh chết cái tên cậu ấm này: “Cậu đổi khoản tiền trả cho công ty thành dây chuyền cho cô ta? Cô ta đồng ý làm như vậy à?”
“Chuyện này có gì đâu mà đồng ý hay không đồng ý? Anh giai yên tâm, nhà họ Giản rất giàu, cô ấy là con gái lớn duy nhất của nhà họ Giản, lấy đại hai chiếc túi thì cũng đáng giá hơn cái này. Cái công ty kia của cô ấy thực ra chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, mỗi lần cha cô ấy thấy cha tôi cũng luôn nói lo lắng làm sao đưa cô ấy về nhà kế thừa gia nghiệp, cậu làm gì phải quan tâm thay cho cô ấy?”
Nghe Thẩm Phỉ nói như vậy, Tần Tu Nhiên cảm giác máu không ngừng dồn lên não.
Anh cảm giác như mình đã bước vào một cơn ác mộng, kể từ khi trở về nước đến nay, không có một người nào bình thường.
Anh không khỏi đưa tay đỡ trán, tức giận đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy: “Đưa tài khoản công ty của cô ấy cho tôi, tôi sẽ tự mình thu xếp chuyện tiền bạc.”
“Không cần đâu, anh giai.” Thẩm Phỉ nghe thấy Tần Tu Nhiên muốn chuyển tiền thì lập tức khuyên nhủ: “Nếu cậu cảm thấy không thỏa đáng thì cứ để cho tôi và Giản Ngôn nói chuyện một chút là được rồi, cùng lắm thì cô ấy bán trang sức đi ngày hôm đó mẹ của cô ấy còn giành giật nó với tôi.”
“Cậu…”
Lời còn chưa dứt, Tần Tu Nhiên đã cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo, mềm mại đặt trên môi mình.
Cố Lam một tay cầm gậy bóng chày, một tay che miệng anh, từ phía sau dựa vào anh, ghé vào lỗ tai anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Hả?”
Thẩm Phỉ nghe được đó là một giọng nữ thì lập tức kích động: “Cô là?”
“Tôi là bạn gái của Tần Tu Nhiên.” Theo bản năng, Cố Lam bịt chặt môi của Tần Tu Nhiên lại khiến cho nhịp tim của Tần Tu Nhiên đập nhanh hơn, anh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nghe Cố Lam gài bẫy: “Tối nay, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm không?”
“Chị dâu!”
Nghe vậy, Thẩm Phỉ vội vàng nói: “Chị chọn địa điểm đi, em lập tức đến ngay.”
“Không cần.” Cố Lam từ chối: “Chúng tôi đến đón cậu.”
“Được.” Thẩm Phỉ lập tức nói: “Em ở tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị, hôm nay em tăng ca nên cũng chưa ăn cơm. Bao lâu nữa thì mọi người đến đây? Em xuống lầu chờ mọi người?”
“Được, cậu xuống đi.”
Cố Lam lập tức nói: “Hai mươi phút nữa tôi tới.”
Nói xong, Cố Lam cúp điện thoại, xoay người, cầm lấy gậy bóng chày quả quyết xông ra ngoài, chạy nhanh xuống lầu, đội mũ bảo hiểm lên, leo lên xe máy điện, chạy một mạch đến tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị.
Cô vừa chạy, vừa gọi điện thoại cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn đang tìm hiểu xem liệu các cổ đông ban đầu có thể lấy đi máy tính và bàn làm việc sau khi công ty được mua lại hay không thì khi nhận được cuộc gọi từ Cố Lam, cô ấy có chút ngỡ ngàng: “Lam Lam?”
“Tổng giám đốc Giản, em đã điều tra chuyện tiền nong đã đi về đâu rồi.”
Giọng nói của Cố Lam trầm xuống: “Tần Tu Nhiên đã gửi tiền đi từ lâu nhưng anh ta đã đưa nó cho Thẩm Phỉ. Còn Thẩm Phỉ lại dùng tiền đó mua một sợi dây chuyền kim cương, gửi đến nhà của chị, nghe nói anh ta còn bỏ thêm một triệu để mua sợi dây chuyền này.”
Giản Ngôn sửng sốt, Cố Lam tức giận nói: “Anh ta bây giờ đang ở tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm Thị, em đang đi tìm anh ta, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một lúc, chín năm ân tình này…” Lời nói của Cố Lam mang theo chút tự hào: “Hôm nay em sẽ trả hết!”
Bình luận facebook