-
Chương 4
Nhưng một lúc sau, cả hai người lại ngồi lên xe ba gác.
Ở đằng sau chiếc xe ba gác, Thẩm Phỉ vừa cầm cái quạt hương bồ vừa đội chiếc nón lá của ông cụ. Anh ấy hỏi Tần Tu Nhiên – người đang cúi đầu ở phía đối diện mà chẳng chịu nói năng gì: “Tu Nhiên, cậu có muốn tôi chia cái nón cho cậu không?”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng. Anh chỉ cầm điện thoại di động, rõ ràng cảm xúc của anh đang ở trên bờ vực sụp đổ.
Thấy dáng vẻ này của bạn mình, Thẩm Phỉ bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh ấy vừa phe phẩy quạt vừa an ủi: “Không sao đâu. Cậu cũng đừng lo lắng quá. Dù sao thì chiếc vali của cậu đã được cài đặt mật khẩu rồi mà. Cho dù bọn họ muốn lấy hợp đồng thì cũng phải mất kha khá thời gian đấy.”
Tần Tu Nhiên không hề trả lời.
Thẩm Phỉ suy nghĩ một chốc và cảm thấy hơi tò mò: “Chắc là mật khẩu của cậu phức tạp lắm nhỉ?”
“Không có.” Tần Tu Nhiên lên tiếng: “Tất cả đều là số 0.”
“Cậu nghĩ gì thế hả?” Thẩm Phỉ không thể tin được: “Nếu tất cả đều là số 0 thì đâu có an toàn đâu chứ?”
“Nếu xét về mặt xác suất thì không có sự khác biệt nào giữa mật khẩu toàn là số 0 và bất kỳ một tổ hợp chữ số nào khác. Điều đặc biệt duy nhất chính là: Nó là mật khẩu ban đầu.”
Nói xong, Tần Tu Nhiên bèn quay đầu nhìn anh ấy: “Nhưng hầu hết mọi người đều sẽ thay đổi mật khẩu ban đầu.”
Do đó, nó là con số an toàn nhất.
Nghe thấy logic này, Thẩm Phỉ chợt nghẹn họng, thật lâu sau mới thử hỏi dò: “Ai nói với cậu rằng hầu hết mọi người đều sẽ thay đổi mật khẩu ban đầu hả?”
“Tôi mới mua một chiếc vali và vẫn chưa thay đổi mật khẩu, tất cả đều là 0 đây nè.”
Lúc năm giờ năm mươi phút, Cố Lam vội vàng tới khách sạn Cửu Châu.
Sau khi dựng xe đạp công cộng ngay ngắn, cô làm theo lời căn dặn của Giản Ngôn bằng cách chạy thẳng đến một góc bên cạnh phòng tắm của khách sạn, tìm một chỗ để bắt đầu mở hành lý.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi đây này.” Tốc độ nói chuyện của Giản Ngôn cực nhanh: “Cô thay quần áo rồi vào sảnh tiệc ngay đi. Bọn chị đang đợi cô đấy nhé.”
“Vâng, em tới liền.”
Nói xong, Cố Lam vừa cúp máy vừa mở vali ra.
Nhưng khi những thứ trong hành lý đập vào mắt, Cố Lam lại hoàn toàn ngẩn người.
Bởi vì bên trong đều là đồ đạc của đàn ông, nào là quần áo, đồ lót, dao cạo râu, đồng hồ… Cái gì cần có đều có cả.
Đặc biệt là đồng hồ, hơn nữa còn có tận vài chiếc, chỉ cần nhìn cũng đã biết chúng có giá trị cực kỳ xa xỉ.
Giản Ngôn không mang theo quần áo của nữ giới khi tới thành phố S hả?
Vả lại ở đây còn có nhiều đồng hồ đến vậy, Cố Lam nên đeo chiếc nào nhỉ?
Nhưng cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Dù sao Cố Lam cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi suy cho cùng thì cô cũng không thể đến đó với một chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi trên người được.
Hôm nay Cố Lam phải giả làm một người đàn ông tuyệt vời ông mặt trời nên cô tuyệt đối không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.
Cô bèn lấy hết những thứ cần thiết ra ngoài rồi kéo va li vào trong góc để giấu cẩn thận, sau đó thay một bộ đồ vest trong buồng tắm bằng tốc độ thay quần áo bình thường trong những buổi livestream bán đồ.
Bộ đồ vest hơi rộng nên Cố Lam nhanh chóng sửa sang lại quần áo một phen, sau đó phóng tới gần chậu rửa mặt để bắt đầu bước tạo hình.
Cà vạt, nước hoa, xịt khoáng để định hình…
Cuối cùng, Cố Lam đeo tất cả đồng hồ có trong vali lên tay mình, hai chiếc bên tay trái và hai chiếc bên tay phải. Những viên kim cương phát sáng lấp la lấp lánh trong gương, tỏa ra ánh sáng của “sự danh giá”, hay nói cách khác là luồng hào quang của “sự giàu sang”.
Khi đồng hồ đếm ngược năm phút của điện thoại vang lên, một anh chàng đẹp trai ngời ngời bước ra khỏi phòng tắm. Cố Lam phủi quần áo và cài khuy lại, mang tới cảm giác toàn bộ hành lang đều đã biến thành sàn catwalk của cô.
Từ khoảnh khắc Cố Lam xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng động tác của mình. Bọn họ nhìn chăm chú vào Cố Lam từ khi cô bước lên sân khấu rồi đi thẳng vào sảnh tiệc.
Lúc tới lối vào phòng tiếp khách, cô chợt nghe thấy âm thanh nhốn nháo trong phòng tiệc.
Một giọng nữ hét to vào micro một cách quá khích: “Tôi mặt dày và bám dai như đỉa á? Vương Hán Nam, anh hãy nói cho rõ ràng nhé, là ai đã theo đuổi tôi như chó bám đuôi suốt ba năm trời mà không chịu bỏ cuộc hả? Có phải là anh không?”
“Tiểu Dao, cô cũng đâu phải là người xinh đẹp đến mức tôi phải vương vấn đâu? Cô nhìn kỹ lại đi. Vợ chưa cưới của tôi đẹp hơn cả cô kia kìa, lại còn giàu có và dịu dàng hơn cô nữa. Nếu cô không dụ dỗ tôi thì làm sao tôi thích cô được chứ?”
Nghe thấy đoạn đối thoại này, Cố Lam bèn cong khóe môi.
Cô biết cơ hội biểu diễn của mình đã đến rồi.
“Rõ ràng anh đã chủ động theo đuổi tôi, sau đó lại còn cắm sừng tôi nữa. Anh là một kẻ không biết xấu hổ gì cả. Đồ bỉ ổi!”
“Tôi chủ động theo đuổi cô á? Còn cắm sừng hả? Cô thử hỏi những người đàn ông đang có mặt ở đây đi, với điều kiện như tôi thì có ai chịu thích cô không?”
“Anh…”
“Có tôi đây.”
Chung Tiểu Dao chưa kịp nói dứt câu thì một giọng nói trong trẻo, không thể phân biệt rõ là nam hay nữ đã vang lên ở trước cổng chính.
Mọi người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh thì chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đang đứng trước cửa.
“Anh ấy” rất gầy gò, khung xương nhỏ hơn những người đàn ông bình thường khác. Nhưng điều này cũng giúp kéo dài tỷ lệ thị giác của “anh ấy”, làm ngoại hình tổng thể của “anh ấy” trông vô cùng cao gầy.
Đường nét trên khuôn mặt “anh ấy” là sự kết hợp giữa vẻ đẹp thanh tú của nữ giới và khí khái anh tuấn của nam giới, điều này phối hợp với bộ đồ vest vừa đặc biệt vừa hơi rộng rãi làm cho cả người “anh ấy” toát ra một loại khí chất tự tin song lại biếng nhác.
“Anh ấy” chỉ tùy tiện đứng nơi đó nhưng lại như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, chờ đợi nhiếp ảnh gia bấm máy chụp ảnh bất cứ lúc nào, mà mỗi khung hình đều là một trang bìa tạp chí vừa hót hòn họt vừa thời thượng.
Chung Tiểu Dao – người đang cầm micro trên sân khấu - ngây ngốc nhìn về phía chàng trai trẻ trung trước cửa. Cô ấy trông thấy “anh ấy” bước lên sân khấu cao cao dưới ánh đèn với vẻ thản nhiên và hiên ngang, cuối cùng đi đến bên cạnh mình.
“Anh ấy” quay đầu lại rồi hơi cụp mắt xuống, nhìn vào Chung Tiểu Dao bằng ánh mắt dịu dàng và đắm đuối đến mức làm người ta đắm chìm: “Tiểu Dao à, anh đã sớm nói với em rằng đàn ông có ngoại hình xấu xí chưa chắc sẽ an toàn mà.”
“Hừ!” Vương Hán Nam nghe vậy thì cười gằn: “Chung Tiểu Dao, cô tìm con vịt đực này từ đâu ra vậy…”
“Những gã đàn ông nghèo nàn…” Cố Lam giơ tay lên cao, hành động như thể cô đang tùy ý vuốt tóc mình. Nhưng trong quá trình này, dưới ánh đèn sáng chói, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai chiếc đồng hồ đắt đỏ đeo trên tay cô. Những người biết nhìn hàng chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra ngay: Nguồn gốc của những chiếc đồng hồ này cực kỳ phi thường. Còn ở một nơi cách đó không xa, Giản Ngôn đang trợn mắt há mồm vì không nói nên lời. Cô ấy trông thấy Cố Lam đang khoe khoang cánh tay trái lẫn tay phải lóa mắt của mình, toàn bộ 360 độ đều không hề có góc chết, cuối cùng cô nhìn chòng chọc về phía Vương Hán Nam: “Thì càng không có lương tâm.”
Vương Hán Nam không nói gì bởi vì anh ta biết rõ rằng: Bất kỳ chiếc đồng hồ nào trong số bốn chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông này đều có giá trị cao hơn toàn bộ chi phí tổ chức đám cưới hôm nay của anh ta.
Đây không phải là giá trị địa vị mà Chung Tiểu Dao hay là người chị họ kia của cô ấy có thể đạt được. Người đang ở trước mặt anh ta thực sự vô cùng giàu có.
“Anh nói chẳng ai cần Tiểu Dao hửm?”
Cố Lam vừa tiến về phía trước vừa nhìn chằm chằm vào Vương Hán Nam, ánh mắt chứa đựng ý cười miệt thị lẫn khinh bỉ: “Anh phải hiểu rõ là đối với hạng người kém cỏi như anh, nếu không vì trước đây Tiểu Dao nghĩ rằng những người đàn ông đẹp trai và giàu có không an toàn thì sẽ đến lượt một thằng bán lẩu như anh chắc?”
“Anh…”
“Ngậm mồm lại đi.”
Cố Lam đứng trước mặt Vương Hán Nam rồi giơ tay đặt lên đ ỉnh đầu anh ta một cách thanh lịch.
Mọi người đều sửng sốt. Sau đó, họ lập tức chứng kiến cảnh tượng cô nhẹ nhàng kéo tóc của Vương Hán Nam lên cao. Trong không gian phát ra một tiếng “phực” nho nhỏ khi keo dán tách khỏi da đầu, có vẻ như “tóc” của anh ta đã bị Cố Lam nhổ tận gốc rồi treo lơ lửng giữa không trung rồi.
Cô vừa cầm bộ tóc giả trong tay vừa khẽ hếch cằm, sau đó cụp mắt quan sát cái đầu trọc lóc của người đàn ông rồi ngạo nghễ hỏi: “Anh nghèo túng tới mức không thể cấy tóc được hả, chú lùn?”
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Vương Hán Nam cũng ngẩng đầu nhìn cô với biểu cảm khó tin.
Cố Lam bật cười mỉa mai rồi vung tay ném bộ tóc giả xuống đất. Đoạn, cô ra vẻ phóng khoáng và tự nhiên, xoay người nhìn Chung Tiểu Dao – người vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhấc tay ôm lấy bờ vai cô ấy rồi nâng cao tông giọng: “Tiểu Dao, chúng ta đi thôi. Rác rưởi thì đã có thùng rác rồi. Để anh đây đưa em về nhà.”
Cuối cùng Chung Tiểu Dao cũng lấy lại bình tĩnh. Cô ấy lập tức mỉm cười rồi chủ động vươn tay khoác vào cánh tay Cố Lam rồi lớn tiếng đáp lại: “Anh Cố, em sai rồi. Quả nhiên người tốt vẫn là anh mà.”
Cố Lam mỉm cười đầy nuông chiều. Cũng chính giây phút đó, số pháo đã được chuẩn bị sẵn sàng từ sớm đột nhiên nổ lên vang dội. Giản Ngôn nghe thấy giọng nói của một ai đó truyền đến từ tai nghe: “Báo cáo sếp, biểu ngữ đã chuẩn bị xong rồi!”
Giản Ngôn dứt khoát ra lệnh: “Thả xuống đi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì giữa tiếng pháo nổ ăn mừng, mọi người lại đồng thời nhìn thấy những câu đối cực lớn hạ xuống cùng một lúc từ hai bên trái, phải của tòa nhà đối diện bằng cách nhìn xuyên qua khung cửa sổ bằng kính nối liền từ trần đến sàn trong phòng tiệc.
Một bên viết rằng:
Khổ công theo đuổi không chịu bỏ cuộc, chẳng mấy chốc kẻ ngốc đã có tin mừng.
Bên kia lại viết:
Chiêng trống rung trời chúc mừng đám cưới của kẻ đê tiện.
Trên bức hoành phi* thì viết:
Hoàng gia ban tặng gã đàn ông cặn bã.
*Hoành phi là tấm biển có hình chữ nhật được treo ngang ở trên cao, thường viết câu đối để trang trí hoặc thờ cúng tâm linh.
Bên dưới mấy tấm biểu ngữ đề câu đối khổng lồ này, những người qua đường đang nhao nhao dừng lại rồi hướng toàn bộ sự chú ý vào Tần Tu Nhiên và Thẩm Phỉ - hai người vừa đến khách sạn Cửu Châu và vẫn đang ngồi trên chiếc xe ba gác nhỏ.
Hai người đàn ông vừa cao quý vừa đẹp trai đang ngồi trên một chiếc xe ba gác, bên cạnh là tấm bìa “thu gom phế phẩm, vận chuyển hàng hóa và chuyển nhà”, trên đỉnh đầu lại có tấm biểu ngữ “Hoàng gia ban tặng gã đàn ông cặn bã”, còn hai người thì đang ngơ ngác nhìn về phía lối vào của khách sạn - nơi tổ chức hôn lễ.
Thẩm Phỉ phe phẩy cây quạt hương bồ rồi thắc mắc hỏi: “Anh ta cướp hợp đồng rồi tới đây làm gì thế nhỉ?”
Tần Tu Nhiên bình tĩnh lại sau khi nghe thấy câu này. Anh trực tiếp bước xuống xe ba gác từ hàng ghế sau rồi nhanh chóng rảo bước vào trong: “Mục tiêu ở ngay bên trong, chia quân thành hai hướng để truy tìm đi!”
Lúc này, rốt cuộc Vương Hán Nam cũng đã bị chọc giận triệt để rồi.
Đánh phụ nữ là hành vi nhục nhã nên anh ta bèn nhìn chòng chọc vào “người đàn ông” lòe loẹt và sáng giá nhất ở đây.
Sau đó, Vương Hán Nam đấm mạnh một quyền vào lưng Cố Lam rồi hét toáng lên: “Tao sẽ xử đẹp mày!”
Ở đằng sau chiếc xe ba gác, Thẩm Phỉ vừa cầm cái quạt hương bồ vừa đội chiếc nón lá của ông cụ. Anh ấy hỏi Tần Tu Nhiên – người đang cúi đầu ở phía đối diện mà chẳng chịu nói năng gì: “Tu Nhiên, cậu có muốn tôi chia cái nón cho cậu không?”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng. Anh chỉ cầm điện thoại di động, rõ ràng cảm xúc của anh đang ở trên bờ vực sụp đổ.
Thấy dáng vẻ này của bạn mình, Thẩm Phỉ bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh ấy vừa phe phẩy quạt vừa an ủi: “Không sao đâu. Cậu cũng đừng lo lắng quá. Dù sao thì chiếc vali của cậu đã được cài đặt mật khẩu rồi mà. Cho dù bọn họ muốn lấy hợp đồng thì cũng phải mất kha khá thời gian đấy.”
Tần Tu Nhiên không hề trả lời.
Thẩm Phỉ suy nghĩ một chốc và cảm thấy hơi tò mò: “Chắc là mật khẩu của cậu phức tạp lắm nhỉ?”
“Không có.” Tần Tu Nhiên lên tiếng: “Tất cả đều là số 0.”
“Cậu nghĩ gì thế hả?” Thẩm Phỉ không thể tin được: “Nếu tất cả đều là số 0 thì đâu có an toàn đâu chứ?”
“Nếu xét về mặt xác suất thì không có sự khác biệt nào giữa mật khẩu toàn là số 0 và bất kỳ một tổ hợp chữ số nào khác. Điều đặc biệt duy nhất chính là: Nó là mật khẩu ban đầu.”
Nói xong, Tần Tu Nhiên bèn quay đầu nhìn anh ấy: “Nhưng hầu hết mọi người đều sẽ thay đổi mật khẩu ban đầu.”
Do đó, nó là con số an toàn nhất.
Nghe thấy logic này, Thẩm Phỉ chợt nghẹn họng, thật lâu sau mới thử hỏi dò: “Ai nói với cậu rằng hầu hết mọi người đều sẽ thay đổi mật khẩu ban đầu hả?”
“Tôi mới mua một chiếc vali và vẫn chưa thay đổi mật khẩu, tất cả đều là 0 đây nè.”
Lúc năm giờ năm mươi phút, Cố Lam vội vàng tới khách sạn Cửu Châu.
Sau khi dựng xe đạp công cộng ngay ngắn, cô làm theo lời căn dặn của Giản Ngôn bằng cách chạy thẳng đến một góc bên cạnh phòng tắm của khách sạn, tìm một chỗ để bắt đầu mở hành lý.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi đây này.” Tốc độ nói chuyện của Giản Ngôn cực nhanh: “Cô thay quần áo rồi vào sảnh tiệc ngay đi. Bọn chị đang đợi cô đấy nhé.”
“Vâng, em tới liền.”
Nói xong, Cố Lam vừa cúp máy vừa mở vali ra.
Nhưng khi những thứ trong hành lý đập vào mắt, Cố Lam lại hoàn toàn ngẩn người.
Bởi vì bên trong đều là đồ đạc của đàn ông, nào là quần áo, đồ lót, dao cạo râu, đồng hồ… Cái gì cần có đều có cả.
Đặc biệt là đồng hồ, hơn nữa còn có tận vài chiếc, chỉ cần nhìn cũng đã biết chúng có giá trị cực kỳ xa xỉ.
Giản Ngôn không mang theo quần áo của nữ giới khi tới thành phố S hả?
Vả lại ở đây còn có nhiều đồng hồ đến vậy, Cố Lam nên đeo chiếc nào nhỉ?
Nhưng cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Dù sao Cố Lam cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi suy cho cùng thì cô cũng không thể đến đó với một chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi trên người được.
Hôm nay Cố Lam phải giả làm một người đàn ông tuyệt vời ông mặt trời nên cô tuyệt đối không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.
Cô bèn lấy hết những thứ cần thiết ra ngoài rồi kéo va li vào trong góc để giấu cẩn thận, sau đó thay một bộ đồ vest trong buồng tắm bằng tốc độ thay quần áo bình thường trong những buổi livestream bán đồ.
Bộ đồ vest hơi rộng nên Cố Lam nhanh chóng sửa sang lại quần áo một phen, sau đó phóng tới gần chậu rửa mặt để bắt đầu bước tạo hình.
Cà vạt, nước hoa, xịt khoáng để định hình…
Cuối cùng, Cố Lam đeo tất cả đồng hồ có trong vali lên tay mình, hai chiếc bên tay trái và hai chiếc bên tay phải. Những viên kim cương phát sáng lấp la lấp lánh trong gương, tỏa ra ánh sáng của “sự danh giá”, hay nói cách khác là luồng hào quang của “sự giàu sang”.
Khi đồng hồ đếm ngược năm phút của điện thoại vang lên, một anh chàng đẹp trai ngời ngời bước ra khỏi phòng tắm. Cố Lam phủi quần áo và cài khuy lại, mang tới cảm giác toàn bộ hành lang đều đã biến thành sàn catwalk của cô.
Từ khoảnh khắc Cố Lam xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng động tác của mình. Bọn họ nhìn chăm chú vào Cố Lam từ khi cô bước lên sân khấu rồi đi thẳng vào sảnh tiệc.
Lúc tới lối vào phòng tiếp khách, cô chợt nghe thấy âm thanh nhốn nháo trong phòng tiệc.
Một giọng nữ hét to vào micro một cách quá khích: “Tôi mặt dày và bám dai như đỉa á? Vương Hán Nam, anh hãy nói cho rõ ràng nhé, là ai đã theo đuổi tôi như chó bám đuôi suốt ba năm trời mà không chịu bỏ cuộc hả? Có phải là anh không?”
“Tiểu Dao, cô cũng đâu phải là người xinh đẹp đến mức tôi phải vương vấn đâu? Cô nhìn kỹ lại đi. Vợ chưa cưới của tôi đẹp hơn cả cô kia kìa, lại còn giàu có và dịu dàng hơn cô nữa. Nếu cô không dụ dỗ tôi thì làm sao tôi thích cô được chứ?”
Nghe thấy đoạn đối thoại này, Cố Lam bèn cong khóe môi.
Cô biết cơ hội biểu diễn của mình đã đến rồi.
“Rõ ràng anh đã chủ động theo đuổi tôi, sau đó lại còn cắm sừng tôi nữa. Anh là một kẻ không biết xấu hổ gì cả. Đồ bỉ ổi!”
“Tôi chủ động theo đuổi cô á? Còn cắm sừng hả? Cô thử hỏi những người đàn ông đang có mặt ở đây đi, với điều kiện như tôi thì có ai chịu thích cô không?”
“Anh…”
“Có tôi đây.”
Chung Tiểu Dao chưa kịp nói dứt câu thì một giọng nói trong trẻo, không thể phân biệt rõ là nam hay nữ đã vang lên ở trước cổng chính.
Mọi người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh thì chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đang đứng trước cửa.
“Anh ấy” rất gầy gò, khung xương nhỏ hơn những người đàn ông bình thường khác. Nhưng điều này cũng giúp kéo dài tỷ lệ thị giác của “anh ấy”, làm ngoại hình tổng thể của “anh ấy” trông vô cùng cao gầy.
Đường nét trên khuôn mặt “anh ấy” là sự kết hợp giữa vẻ đẹp thanh tú của nữ giới và khí khái anh tuấn của nam giới, điều này phối hợp với bộ đồ vest vừa đặc biệt vừa hơi rộng rãi làm cho cả người “anh ấy” toát ra một loại khí chất tự tin song lại biếng nhác.
“Anh ấy” chỉ tùy tiện đứng nơi đó nhưng lại như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, chờ đợi nhiếp ảnh gia bấm máy chụp ảnh bất cứ lúc nào, mà mỗi khung hình đều là một trang bìa tạp chí vừa hót hòn họt vừa thời thượng.
Chung Tiểu Dao – người đang cầm micro trên sân khấu - ngây ngốc nhìn về phía chàng trai trẻ trung trước cửa. Cô ấy trông thấy “anh ấy” bước lên sân khấu cao cao dưới ánh đèn với vẻ thản nhiên và hiên ngang, cuối cùng đi đến bên cạnh mình.
“Anh ấy” quay đầu lại rồi hơi cụp mắt xuống, nhìn vào Chung Tiểu Dao bằng ánh mắt dịu dàng và đắm đuối đến mức làm người ta đắm chìm: “Tiểu Dao à, anh đã sớm nói với em rằng đàn ông có ngoại hình xấu xí chưa chắc sẽ an toàn mà.”
“Hừ!” Vương Hán Nam nghe vậy thì cười gằn: “Chung Tiểu Dao, cô tìm con vịt đực này từ đâu ra vậy…”
“Những gã đàn ông nghèo nàn…” Cố Lam giơ tay lên cao, hành động như thể cô đang tùy ý vuốt tóc mình. Nhưng trong quá trình này, dưới ánh đèn sáng chói, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai chiếc đồng hồ đắt đỏ đeo trên tay cô. Những người biết nhìn hàng chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra ngay: Nguồn gốc của những chiếc đồng hồ này cực kỳ phi thường. Còn ở một nơi cách đó không xa, Giản Ngôn đang trợn mắt há mồm vì không nói nên lời. Cô ấy trông thấy Cố Lam đang khoe khoang cánh tay trái lẫn tay phải lóa mắt của mình, toàn bộ 360 độ đều không hề có góc chết, cuối cùng cô nhìn chòng chọc về phía Vương Hán Nam: “Thì càng không có lương tâm.”
Vương Hán Nam không nói gì bởi vì anh ta biết rõ rằng: Bất kỳ chiếc đồng hồ nào trong số bốn chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông này đều có giá trị cao hơn toàn bộ chi phí tổ chức đám cưới hôm nay của anh ta.
Đây không phải là giá trị địa vị mà Chung Tiểu Dao hay là người chị họ kia của cô ấy có thể đạt được. Người đang ở trước mặt anh ta thực sự vô cùng giàu có.
“Anh nói chẳng ai cần Tiểu Dao hửm?”
Cố Lam vừa tiến về phía trước vừa nhìn chằm chằm vào Vương Hán Nam, ánh mắt chứa đựng ý cười miệt thị lẫn khinh bỉ: “Anh phải hiểu rõ là đối với hạng người kém cỏi như anh, nếu không vì trước đây Tiểu Dao nghĩ rằng những người đàn ông đẹp trai và giàu có không an toàn thì sẽ đến lượt một thằng bán lẩu như anh chắc?”
“Anh…”
“Ngậm mồm lại đi.”
Cố Lam đứng trước mặt Vương Hán Nam rồi giơ tay đặt lên đ ỉnh đầu anh ta một cách thanh lịch.
Mọi người đều sửng sốt. Sau đó, họ lập tức chứng kiến cảnh tượng cô nhẹ nhàng kéo tóc của Vương Hán Nam lên cao. Trong không gian phát ra một tiếng “phực” nho nhỏ khi keo dán tách khỏi da đầu, có vẻ như “tóc” của anh ta đã bị Cố Lam nhổ tận gốc rồi treo lơ lửng giữa không trung rồi.
Cô vừa cầm bộ tóc giả trong tay vừa khẽ hếch cằm, sau đó cụp mắt quan sát cái đầu trọc lóc của người đàn ông rồi ngạo nghễ hỏi: “Anh nghèo túng tới mức không thể cấy tóc được hả, chú lùn?”
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Vương Hán Nam cũng ngẩng đầu nhìn cô với biểu cảm khó tin.
Cố Lam bật cười mỉa mai rồi vung tay ném bộ tóc giả xuống đất. Đoạn, cô ra vẻ phóng khoáng và tự nhiên, xoay người nhìn Chung Tiểu Dao – người vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhấc tay ôm lấy bờ vai cô ấy rồi nâng cao tông giọng: “Tiểu Dao, chúng ta đi thôi. Rác rưởi thì đã có thùng rác rồi. Để anh đây đưa em về nhà.”
Cuối cùng Chung Tiểu Dao cũng lấy lại bình tĩnh. Cô ấy lập tức mỉm cười rồi chủ động vươn tay khoác vào cánh tay Cố Lam rồi lớn tiếng đáp lại: “Anh Cố, em sai rồi. Quả nhiên người tốt vẫn là anh mà.”
Cố Lam mỉm cười đầy nuông chiều. Cũng chính giây phút đó, số pháo đã được chuẩn bị sẵn sàng từ sớm đột nhiên nổ lên vang dội. Giản Ngôn nghe thấy giọng nói của một ai đó truyền đến từ tai nghe: “Báo cáo sếp, biểu ngữ đã chuẩn bị xong rồi!”
Giản Ngôn dứt khoát ra lệnh: “Thả xuống đi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì giữa tiếng pháo nổ ăn mừng, mọi người lại đồng thời nhìn thấy những câu đối cực lớn hạ xuống cùng một lúc từ hai bên trái, phải của tòa nhà đối diện bằng cách nhìn xuyên qua khung cửa sổ bằng kính nối liền từ trần đến sàn trong phòng tiệc.
Một bên viết rằng:
Khổ công theo đuổi không chịu bỏ cuộc, chẳng mấy chốc kẻ ngốc đã có tin mừng.
Bên kia lại viết:
Chiêng trống rung trời chúc mừng đám cưới của kẻ đê tiện.
Trên bức hoành phi* thì viết:
Hoàng gia ban tặng gã đàn ông cặn bã.
*Hoành phi là tấm biển có hình chữ nhật được treo ngang ở trên cao, thường viết câu đối để trang trí hoặc thờ cúng tâm linh.
Bên dưới mấy tấm biểu ngữ đề câu đối khổng lồ này, những người qua đường đang nhao nhao dừng lại rồi hướng toàn bộ sự chú ý vào Tần Tu Nhiên và Thẩm Phỉ - hai người vừa đến khách sạn Cửu Châu và vẫn đang ngồi trên chiếc xe ba gác nhỏ.
Hai người đàn ông vừa cao quý vừa đẹp trai đang ngồi trên một chiếc xe ba gác, bên cạnh là tấm bìa “thu gom phế phẩm, vận chuyển hàng hóa và chuyển nhà”, trên đỉnh đầu lại có tấm biểu ngữ “Hoàng gia ban tặng gã đàn ông cặn bã”, còn hai người thì đang ngơ ngác nhìn về phía lối vào của khách sạn - nơi tổ chức hôn lễ.
Thẩm Phỉ phe phẩy cây quạt hương bồ rồi thắc mắc hỏi: “Anh ta cướp hợp đồng rồi tới đây làm gì thế nhỉ?”
Tần Tu Nhiên bình tĩnh lại sau khi nghe thấy câu này. Anh trực tiếp bước xuống xe ba gác từ hàng ghế sau rồi nhanh chóng rảo bước vào trong: “Mục tiêu ở ngay bên trong, chia quân thành hai hướng để truy tìm đi!”
Lúc này, rốt cuộc Vương Hán Nam cũng đã bị chọc giận triệt để rồi.
Đánh phụ nữ là hành vi nhục nhã nên anh ta bèn nhìn chòng chọc vào “người đàn ông” lòe loẹt và sáng giá nhất ở đây.
Sau đó, Vương Hán Nam đấm mạnh một quyền vào lưng Cố Lam rồi hét toáng lên: “Tao sẽ xử đẹp mày!”
Bình luận facebook