-
Chương 51
Sau đó anh ta pha cho cô một ly trà sữa táo đỏ long nhãn, còn không quên thu tiền của cô.
Đây là lần đầu tiên cô sờ được tí “lông dê” từ Bạch Sở Nhiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tối đó, cô ngồi sau xe ba bánh của Bạch Sở Nhiên uống trà sữa trên đường quay về, trong lòng cảm thấy cả thế giới đều tươi sáng và dịu dàng.
Sau đó, đến đêm cô bị cảm nặng do bị gió lạnh thổi quá nhiều và tuyết rơi làm ướt quần áo. Cô sốt cao suốt một đêm.
Thế là cô phải ở nhà dưỡng bệnh, vừa khỏi ốm thì nhận được tin nhắn của Giản Ngôn: "Lam Lam, chị thấy Bạch Sở Nhiên đang dùng bữa thịnh soạn với một người phụ nữ!"
Cô ấy còn gửi cả hình ảnh cho cô.
Trong hình, Bạch Sở Nhiên đang ăn cơm với một người đẹp tóc xoăn, đó là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Họ ngồi bên cửa sổ, đối mặt với nhau, trên bàn có một bữa ăn thịnh soạn.
Cố Lam biết cửa hàng đó, trung bình một người vào đó ăn phải tiêu đến một trăm rưỡi. Cô chưa từng đến đó, Bạch Sở Nhiên lại càng không dẫn cô đi.
Cô vội vàng đội chiếc mũ mẹ tặng lên đầu, khoác áo khoác, đi dép lê chạy một mạch đến cửa hàng đó. Sau đó, đập vào mắt là hình ảnh Bạch Sở Nhiên đang cười cười nói nói với người phụ nữ đó.
Cô đứng ngoài cửa nhìn đến tận khi họ ăn xong, trong lòng nghĩ ra vô số lời nói, vô vàn lý do nhưng vẫn không thể che lấp được sự thật.
Quá khứ lần lượt hiện ra trước mặt cô như đèn kéo quân. Hoá ra, Bạch Sở Nhiên không keo kiệt, anh ta chỉ keo với một mình cô! Khi đối xử tốt với một người, anh ta cũng có thể dẫn người ta đi ăn một bữa thịnh soạn.
Mùa đông khiến thế giới lạnh lẽo, cũng đông lạnh cả trái tim cô.
Cô cảm thấy mình là một con ngốc.
Một đứa cực ngốc!
Nỗi bi thương từ từ chuyển hoá thành sự phẫn nộ, chờ đến khí Bạch Sở Nhiên dẫn người phụ nữ đó đi ra, cô dồn khí vào đan điền rồi hét lên: "Bạch Sở Nhiên!"
Bạch Sở Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc bộ quần áo bông ở nhà màu đen, đội cái mũ quả dưa màu hồng trông như một người đàn bà ở cữ đột nhiên xông tới tung một cú đấm ra, đồng thời gào thét ầm ĩ: "Sao anh có thể mời người khác đi ăn cơm!"
Bạch Sở Nhiên bị cú đấm này hất tung xuống đất, mũi chảy máu, những người xung quanh lập tức hết lên sợ hãi. Cô bạn cùng đi với anh ta cũng sợ hãi lùi lại vài bước, hét lên: "Cứu mạng!"
Đám đông nhanh chóng tập trung xung quanh, nhìn thấy Bạch Sở Nhiên bị đấm chảy máu mũi, Cố Lam cũng hơi hoảng hốt. Cô nhìn trái nhìn phải rồi sợ hãi bỏ chạy.
Về đến nhà, cô vội vàng gọi điện cho Giản Ngôn. Cô ấy lập tức chạy đến an ủi cô.
Tối đó cô không dám gọi điện cho Bạch Sở Nhiên, chỉ sợ nhận được tin cô phải bồi thường.
Cô nơm nớp lo sợ đợi cả đêm, cho dù Giản Ngôn có nói thế nào cũng vô ích.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cùng nhận được tin nhắn của Bạch Sở Nhiên.
"Lam Lam, cú đấm hôm qua đã khiến anh lệch quai hàm. Anh đã đến bệnh viện trung y nắn xương, làm phiền em thanh toán tiền thuốc thang."
Sau đó, cô nhìn thấy hoá đơn anh ta gửi.
Nhìn chằm chằm tờ hoá đơn, hai mắt cô đỏ hoe.
"Còn nữa..." Bạch Sở Nhiên giải thích: "Hôm qua anh không mời cô ấy ăn cơm, là anh rút trúng bữa ăn thịnh soạn, có thể mang theo một người bạn đồng hành. Nhà hàng đã mời bọn anh."
"Vậy sao anh không đưa em đi?"
Cố Lam rưng rưng nước mắt hỏi, nhà hàng ngon như vậy sao không dẫn cô đi?
"Vì lần trước cô ấy mời anh ăn cơm nên anh mời cô ấy ăn một bữa trong nước sẽ có lời hơn. Anh không chắc đến Mỹ có thể cướp được bữa ăn thịnh soạn như thế không."
"Cô gái đó cũng đi Mĩ sao?" Giản Ngôn lập tức phản ứng lại: "Cố Lam, đó là phiếu ăn của cậu ta đó."
Nếu như câu này được hỏi vào lúc trước thì chắc chắn Cố Lam sẽ giải thích cho Bạch Sở Nhiên.
Nhưng sau khi tận mắt thấy anh ta ăn cơm với người phụ nữ đó, còn săn sóc cẩn thận như vậy. Cô thấy mình đột nhiên vô cùng tỉnh táo.
Cô biết Giản Ngôn nói đúng, Bạch Sở Nhiên chỉ coi cô là cái phiếu cơm, bây giờ anh ta sắp sang Mỹ rồi, tất nhiên cần cái phiếu cơm khác.
Cô khịt khịt mũi, đưa ra một quyết định.
Cô muốn lấy lại tiền.
Thế là cô gửi tin nhắn lại ngay cho Bạch Sở Nhiên: [Chúng ta giải quyết hết nợ đi.]
Bạch Sở Nhiên không hiểu: [Cái gì?]
[Mấy năm qua anh lợi dụng tôi đủ nhiều rồi, tối nay tôi sẽ gửi hóa đơn cho anh, anh hãy trả lại tiền cho tôi đi.]
[Cố Lam, em đang gây sự vô cứ đó.] Nhìn thấy tiền, thái độ của Bạch Sở Nhiên cứng rắn hơn hẳn: [Anh nhớ rõ từng món từng món một, em đừng hòng hãm hại anh.]
Nói xong, anh ta gửi cho cô một file Excel.
Cố Lam mở bảng Excel ra, phát hiện mấy năm nay mỗi một khoản tiền bọn họ ở chung anh ta đều ghi chép lại rõ ràng.
Bao gồm cả lần đầu tiên anh ta đưa cho cô ly trà sữa đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên trang mà Cố Lam trả tiền, có viết một dòng:
"Trà sữa táo đỏ long nhãn, sáu đồng."
Cố Lam tức run người, sau đó cô lại nhận được tin nhắn của Bạch Sở Nhiên: [Không ngờ em lại là người như vậy, không chiếm được thì muốn huỷ diệt. Thôi bỏ đi, sau này đừng gặp nhau nữa.]
[Thằng khốn, trả lại nhẫn cho bà!]
Cố Lam lập tức gửi câu mắng chửi này đi nhưng lại thấy màn hình hiển thị cô đã bị cho vào danh sách đen.
Chuyện cho vào danh sách đen này Bạch Sở Nhiên cực kì nhuần nhuyễn. Sau đó, cô nhanh chóng phát hiện ra mình không bao giờ tìm được anh ta nữa.
Không tìm được thì thôi, cô vẫn còn có Ngọc Quan Âm.
Đương lúc cô cầm miếng Ngọc Quan Âm kia đi bán mới phát hiện nó là đồ giả, giá thị trường là hai đồng.
Cô tức gần chết, nhưng nghĩ lại thì cái nhẫn cô đưa cũng là giả, xem như là hoà đi.
Từ đó về sau, nếu có ai hỏi: "Đàn anh cô thích đâu rồi?". Cô đều nói: "Anh ta chết rồi."
Người cô thích đã chết trong lòng cô rồi.
Mãi đến một ngày, cô nói chuyện với mẹ về cái nhẫn ngọc bích kia. Mẹ cô lập tức trợn mắt bắt cô đi tìm ngay lập tức.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn đã biến mất, mẹ cô ôm ngực lùi lại hai bước.
"Lam Lam." Dương Dung run lên, nói: "Chiếc nhẫn kia là thật, là ngọc bích thật đấy! Là vật quý giá nhất trong nhà chúng ta!"
Nghe vậy, Cố Lam sững sờ.
Cô kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải mẹ bảo con nó là đồ giả sao?"
"Còn chẳng phải sợ con lén lút lấy ra làm gì đó sao?"
Dương Dung gấp gáp phất tay, nói: "Mau mau, mau lấy cái nhẫn về đi!"
Vào lúc đó, Cố Lam cảm thấy Bạch Sở Nhiên vẫn chưa thể chết được.
Trước khi cái nhẫn quay về, anh ta nhất định phải sống sót!
Nghĩ đến đây, Cố Lam mở choàng mắt, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Đúng vậy, đã lâu quá rồi, cô thậm chí còn quên rằng Bạch Sở Nhiên còn nợ tiền cô.
Cô bịa đặt thì tính là gì, anh ta còn lừa dối cô cơ. Cô nhất định phải lấy lại chiếc nhẫn đó!
Đòi lại ngay chắc chắn không được, với tình tình của Bạch Sở Nhiên, một khi anh ta mà biết cái nhẫn đó đáng tiền thì đừng hòng được trả lại.
Chỉ có thể dùng trí.
Dùng trí... Dùng trí thế nào...
Đầu tiên chắc chắn là phải liên lạc với anh ta, nói thế nào nhỉ?
Cố Lam cầm điện thoại lên, chìm đắm trong suy nghĩ bước đầu tiên phải làm thế nào nên hoàn toàn không chú ý xung quanh.
Tần Tu Nhiên dẫn Cố Lam xuống xe rồi đi lên lầu. Tắm rửa xong vẫn thấy Cố Lam đang cầm điện thoại, anh vươn tay cầm lấy di động của cô, lạnh lùng nói: "Đừng xem điện thoại nữa, tối nay bắt đầu luyện tập khoang miệng đi."
"Ồ."
Cố Lam hoàn hồn, bắt đầu lơ đãng thực hiện bài luyện tập khoang miệng hàng ngày.
Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, thấy thỉnh thoảng cô lại nhìn di động.
Luyện tập xong, Cố Lam lập tức nghiêng người về phía trước. Ngay khi cô với tay lấy điện thoại thì Tần Tu Nhiên đã nhanh tay giật lấy, sau đó vén chăn lên đi ngủ. Anh quay lưng lại với Cố Lam, điện thoại đặt dưới gối, nói: "Tối nay luyện tập không tập trung, tôi tịch thu điện thoại, ngủ ngon."
"Anh muốn quản cả chuyện này nữa hả?"
Cố Lam kinh ngạc hỏi, Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, không nói gì. Cố Lam muốn vòng qua người anh lấy điện thoại nhưng bị Tần Tu Nhiên bắt được cổ tay, anh vẫn quay lưng nói: "Ngủ đi."
Thấy Tần Tu Nhiên cố chấp như vậy, Cố Lam chẹp miệng ngã xuống giường, thầm nghĩ dù sao cô cũng ngủ muộn, chờ Tần Tu Nhiên ngủ rồi chẳng phải điện thoại là của cô sao?
Cô tắt đèn rồi lại nằm xuống, Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, hai mắt nhìn ánh trăng trên mặt đất.
Một lúc sau, Cố Lam chợt nhớ ra một chuyện: "Tần Tu Nhiên, anh nói xem, đồ vật đã đưa rồi còn có thể lấy lại không?"
Tần Tu Nhiên không nói gì, Cố Lam cẩn thận hỏi: "Tần Tu Nhiên?"
"Em đã nghĩ đến vấn đề phân chia tài sản sau khi chia tay với tôi sao?"
Tần Tu Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến Cố Lam sửng sốt: "Hả?"
"Không có gì."
Tần Tu Nhiên biết mình thất thố nên lập tức dịu giọng, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không lấy lại những thứ đã tặng người khác."
"Tại sao?" Cố Lam vội vàng hỏi: "Là không muốn lấy lại sao?"
"Mất giá."
Lời nói của Tần Tu Nhiên như một mũi tên bắn thẳng vào tim cô.
"Có khi, cũng có vài tình huống đặc biệt." Cố Lam giải thích: "Tỷ như bị lừa..."
Nói đến đây, cô đột ngột ngừng lại.
Bạch Sở Nhiên lừa cô sao?
Không hề! Anh ta cũng chưa từng nói anh ta thích cô, tất cả chỉ là cô đơn phương.
Anh ta cũng chưa từng nói đó là Ngọc Quan Âm, đều do cô mơ tưởng.
Thậm chí, tặng nhẫn ngọc bích đi cũng là do cô biến khéo thành vụng.
Thật ra đều là vấn đề của cô, sao dám nói người ta lừa gạt đây?
Càng nghĩ càng buồn, Cố Lam khẽ thở dài trong đêm tối.
Tân Tu Nhiên nhắm mắt lại, không nói gì.
Cố Lam mở to mắt nghĩ cách dùng trí thế nào.
Cô phân tích suy nghĩ của Bạch Sở Nhiên cả đêm, rõ ràng lần này anh ta hơi bất thường, chắc chắn lại là lừa dối rồi.
Mà có gì để mà lừa đây?
Sao anh ta có thể xuất hiện trong bữa tiệc nhà họ Tần, lại còn nhiệt tình với cô như vậy?
Nhiệt tình với cô như vậy chắc chắn có chuyện cần nhờ...
Nếu anh ta thật sự có chuyện cần nhờ, cô sẽ tương kế tựu kế lừa cái nhẫn quay về!
Sau khi đưa ra quyết định, Cố Lam rất hưng phấn. Cô muốn lấy lại điện thoại ngay để liên hệ với Bạch Sở Nhiên.
Liếc nhìn Tần Tu Nhiên bên cạnh, cảm thấy có lẽ anh đã ngủ rồi, cô lập tức đứng dậy, nửa người nhào sang người Tần Tu Nhiên cẩn thận rút di động ra từng tí từng tí một.
Ngay khi điện thoại vừa rời khỏi gối, Tần Tu Nhiên đột nhiên bắt được tay cô. Cố Lam sững sờ, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng di động vang lên.
Ba chữ "Bạch Sở Nhiên" nhảy nhót trên màn hình, Cố Lam theo bản năng kéo điện thoại về phía cô nhưng bị Tần Tu Nhiên kéo mạnh lại. Cả người Cố Lam lăn về phía trước, Tần Tu Nhiên đè lên người cô, vừa xoay người đã lấy được di động, cả người anh đều đè lên người cô.
Hai người gần đến mức hơi thở như sắp hoà quyện vào nhau, hai bàn tay giao nhau nắm chặt điện thoại hoàn toàn che mất cái tên Bạch Sở Nhiên, chỉ để lại tiếng chuông vang vọng khắp phòng.
Cố Lam nhìn rất rõ ràng gương mặt đang phóng to trước mắt mình, cảm giác thân thể hai người chạm vào nhau đã có gì đó thay đổi, cô không khỏi nuốt nước miếng.
Tần Tu Nhiên giả bộ bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: "Em làm gì vậy?"
Tim Cố Lam đập như trống bỏi, đầu óc loạn như cào cào, nhìn người đàn ông trước mặt, cô lúng túng nở nụ cười, hỏi một đằng đáp một nẻo.
"Cái giường này lớn thật!"
Lăn một vòng như thế mà bọn họ còn chưa rơi xuống đất, quả nhiên cái giường cô chọn quá hữu dụng!
Đây là lần đầu tiên cô sờ được tí “lông dê” từ Bạch Sở Nhiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tối đó, cô ngồi sau xe ba bánh của Bạch Sở Nhiên uống trà sữa trên đường quay về, trong lòng cảm thấy cả thế giới đều tươi sáng và dịu dàng.
Sau đó, đến đêm cô bị cảm nặng do bị gió lạnh thổi quá nhiều và tuyết rơi làm ướt quần áo. Cô sốt cao suốt một đêm.
Thế là cô phải ở nhà dưỡng bệnh, vừa khỏi ốm thì nhận được tin nhắn của Giản Ngôn: "Lam Lam, chị thấy Bạch Sở Nhiên đang dùng bữa thịnh soạn với một người phụ nữ!"
Cô ấy còn gửi cả hình ảnh cho cô.
Trong hình, Bạch Sở Nhiên đang ăn cơm với một người đẹp tóc xoăn, đó là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Họ ngồi bên cửa sổ, đối mặt với nhau, trên bàn có một bữa ăn thịnh soạn.
Cố Lam biết cửa hàng đó, trung bình một người vào đó ăn phải tiêu đến một trăm rưỡi. Cô chưa từng đến đó, Bạch Sở Nhiên lại càng không dẫn cô đi.
Cô vội vàng đội chiếc mũ mẹ tặng lên đầu, khoác áo khoác, đi dép lê chạy một mạch đến cửa hàng đó. Sau đó, đập vào mắt là hình ảnh Bạch Sở Nhiên đang cười cười nói nói với người phụ nữ đó.
Cô đứng ngoài cửa nhìn đến tận khi họ ăn xong, trong lòng nghĩ ra vô số lời nói, vô vàn lý do nhưng vẫn không thể che lấp được sự thật.
Quá khứ lần lượt hiện ra trước mặt cô như đèn kéo quân. Hoá ra, Bạch Sở Nhiên không keo kiệt, anh ta chỉ keo với một mình cô! Khi đối xử tốt với một người, anh ta cũng có thể dẫn người ta đi ăn một bữa thịnh soạn.
Mùa đông khiến thế giới lạnh lẽo, cũng đông lạnh cả trái tim cô.
Cô cảm thấy mình là một con ngốc.
Một đứa cực ngốc!
Nỗi bi thương từ từ chuyển hoá thành sự phẫn nộ, chờ đến khí Bạch Sở Nhiên dẫn người phụ nữ đó đi ra, cô dồn khí vào đan điền rồi hét lên: "Bạch Sở Nhiên!"
Bạch Sở Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc bộ quần áo bông ở nhà màu đen, đội cái mũ quả dưa màu hồng trông như một người đàn bà ở cữ đột nhiên xông tới tung một cú đấm ra, đồng thời gào thét ầm ĩ: "Sao anh có thể mời người khác đi ăn cơm!"
Bạch Sở Nhiên bị cú đấm này hất tung xuống đất, mũi chảy máu, những người xung quanh lập tức hết lên sợ hãi. Cô bạn cùng đi với anh ta cũng sợ hãi lùi lại vài bước, hét lên: "Cứu mạng!"
Đám đông nhanh chóng tập trung xung quanh, nhìn thấy Bạch Sở Nhiên bị đấm chảy máu mũi, Cố Lam cũng hơi hoảng hốt. Cô nhìn trái nhìn phải rồi sợ hãi bỏ chạy.
Về đến nhà, cô vội vàng gọi điện cho Giản Ngôn. Cô ấy lập tức chạy đến an ủi cô.
Tối đó cô không dám gọi điện cho Bạch Sở Nhiên, chỉ sợ nhận được tin cô phải bồi thường.
Cô nơm nớp lo sợ đợi cả đêm, cho dù Giản Ngôn có nói thế nào cũng vô ích.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cùng nhận được tin nhắn của Bạch Sở Nhiên.
"Lam Lam, cú đấm hôm qua đã khiến anh lệch quai hàm. Anh đã đến bệnh viện trung y nắn xương, làm phiền em thanh toán tiền thuốc thang."
Sau đó, cô nhìn thấy hoá đơn anh ta gửi.
Nhìn chằm chằm tờ hoá đơn, hai mắt cô đỏ hoe.
"Còn nữa..." Bạch Sở Nhiên giải thích: "Hôm qua anh không mời cô ấy ăn cơm, là anh rút trúng bữa ăn thịnh soạn, có thể mang theo một người bạn đồng hành. Nhà hàng đã mời bọn anh."
"Vậy sao anh không đưa em đi?"
Cố Lam rưng rưng nước mắt hỏi, nhà hàng ngon như vậy sao không dẫn cô đi?
"Vì lần trước cô ấy mời anh ăn cơm nên anh mời cô ấy ăn một bữa trong nước sẽ có lời hơn. Anh không chắc đến Mỹ có thể cướp được bữa ăn thịnh soạn như thế không."
"Cô gái đó cũng đi Mĩ sao?" Giản Ngôn lập tức phản ứng lại: "Cố Lam, đó là phiếu ăn của cậu ta đó."
Nếu như câu này được hỏi vào lúc trước thì chắc chắn Cố Lam sẽ giải thích cho Bạch Sở Nhiên.
Nhưng sau khi tận mắt thấy anh ta ăn cơm với người phụ nữ đó, còn săn sóc cẩn thận như vậy. Cô thấy mình đột nhiên vô cùng tỉnh táo.
Cô biết Giản Ngôn nói đúng, Bạch Sở Nhiên chỉ coi cô là cái phiếu cơm, bây giờ anh ta sắp sang Mỹ rồi, tất nhiên cần cái phiếu cơm khác.
Cô khịt khịt mũi, đưa ra một quyết định.
Cô muốn lấy lại tiền.
Thế là cô gửi tin nhắn lại ngay cho Bạch Sở Nhiên: [Chúng ta giải quyết hết nợ đi.]
Bạch Sở Nhiên không hiểu: [Cái gì?]
[Mấy năm qua anh lợi dụng tôi đủ nhiều rồi, tối nay tôi sẽ gửi hóa đơn cho anh, anh hãy trả lại tiền cho tôi đi.]
[Cố Lam, em đang gây sự vô cứ đó.] Nhìn thấy tiền, thái độ của Bạch Sở Nhiên cứng rắn hơn hẳn: [Anh nhớ rõ từng món từng món một, em đừng hòng hãm hại anh.]
Nói xong, anh ta gửi cho cô một file Excel.
Cố Lam mở bảng Excel ra, phát hiện mấy năm nay mỗi một khoản tiền bọn họ ở chung anh ta đều ghi chép lại rõ ràng.
Bao gồm cả lần đầu tiên anh ta đưa cho cô ly trà sữa đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên trang mà Cố Lam trả tiền, có viết một dòng:
"Trà sữa táo đỏ long nhãn, sáu đồng."
Cố Lam tức run người, sau đó cô lại nhận được tin nhắn của Bạch Sở Nhiên: [Không ngờ em lại là người như vậy, không chiếm được thì muốn huỷ diệt. Thôi bỏ đi, sau này đừng gặp nhau nữa.]
[Thằng khốn, trả lại nhẫn cho bà!]
Cố Lam lập tức gửi câu mắng chửi này đi nhưng lại thấy màn hình hiển thị cô đã bị cho vào danh sách đen.
Chuyện cho vào danh sách đen này Bạch Sở Nhiên cực kì nhuần nhuyễn. Sau đó, cô nhanh chóng phát hiện ra mình không bao giờ tìm được anh ta nữa.
Không tìm được thì thôi, cô vẫn còn có Ngọc Quan Âm.
Đương lúc cô cầm miếng Ngọc Quan Âm kia đi bán mới phát hiện nó là đồ giả, giá thị trường là hai đồng.
Cô tức gần chết, nhưng nghĩ lại thì cái nhẫn cô đưa cũng là giả, xem như là hoà đi.
Từ đó về sau, nếu có ai hỏi: "Đàn anh cô thích đâu rồi?". Cô đều nói: "Anh ta chết rồi."
Người cô thích đã chết trong lòng cô rồi.
Mãi đến một ngày, cô nói chuyện với mẹ về cái nhẫn ngọc bích kia. Mẹ cô lập tức trợn mắt bắt cô đi tìm ngay lập tức.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn đã biến mất, mẹ cô ôm ngực lùi lại hai bước.
"Lam Lam." Dương Dung run lên, nói: "Chiếc nhẫn kia là thật, là ngọc bích thật đấy! Là vật quý giá nhất trong nhà chúng ta!"
Nghe vậy, Cố Lam sững sờ.
Cô kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải mẹ bảo con nó là đồ giả sao?"
"Còn chẳng phải sợ con lén lút lấy ra làm gì đó sao?"
Dương Dung gấp gáp phất tay, nói: "Mau mau, mau lấy cái nhẫn về đi!"
Vào lúc đó, Cố Lam cảm thấy Bạch Sở Nhiên vẫn chưa thể chết được.
Trước khi cái nhẫn quay về, anh ta nhất định phải sống sót!
Nghĩ đến đây, Cố Lam mở choàng mắt, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Đúng vậy, đã lâu quá rồi, cô thậm chí còn quên rằng Bạch Sở Nhiên còn nợ tiền cô.
Cô bịa đặt thì tính là gì, anh ta còn lừa dối cô cơ. Cô nhất định phải lấy lại chiếc nhẫn đó!
Đòi lại ngay chắc chắn không được, với tình tình của Bạch Sở Nhiên, một khi anh ta mà biết cái nhẫn đó đáng tiền thì đừng hòng được trả lại.
Chỉ có thể dùng trí.
Dùng trí... Dùng trí thế nào...
Đầu tiên chắc chắn là phải liên lạc với anh ta, nói thế nào nhỉ?
Cố Lam cầm điện thoại lên, chìm đắm trong suy nghĩ bước đầu tiên phải làm thế nào nên hoàn toàn không chú ý xung quanh.
Tần Tu Nhiên dẫn Cố Lam xuống xe rồi đi lên lầu. Tắm rửa xong vẫn thấy Cố Lam đang cầm điện thoại, anh vươn tay cầm lấy di động của cô, lạnh lùng nói: "Đừng xem điện thoại nữa, tối nay bắt đầu luyện tập khoang miệng đi."
"Ồ."
Cố Lam hoàn hồn, bắt đầu lơ đãng thực hiện bài luyện tập khoang miệng hàng ngày.
Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, thấy thỉnh thoảng cô lại nhìn di động.
Luyện tập xong, Cố Lam lập tức nghiêng người về phía trước. Ngay khi cô với tay lấy điện thoại thì Tần Tu Nhiên đã nhanh tay giật lấy, sau đó vén chăn lên đi ngủ. Anh quay lưng lại với Cố Lam, điện thoại đặt dưới gối, nói: "Tối nay luyện tập không tập trung, tôi tịch thu điện thoại, ngủ ngon."
"Anh muốn quản cả chuyện này nữa hả?"
Cố Lam kinh ngạc hỏi, Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, không nói gì. Cố Lam muốn vòng qua người anh lấy điện thoại nhưng bị Tần Tu Nhiên bắt được cổ tay, anh vẫn quay lưng nói: "Ngủ đi."
Thấy Tần Tu Nhiên cố chấp như vậy, Cố Lam chẹp miệng ngã xuống giường, thầm nghĩ dù sao cô cũng ngủ muộn, chờ Tần Tu Nhiên ngủ rồi chẳng phải điện thoại là của cô sao?
Cô tắt đèn rồi lại nằm xuống, Tần Tu Nhiên quay lưng về phía cô, hai mắt nhìn ánh trăng trên mặt đất.
Một lúc sau, Cố Lam chợt nhớ ra một chuyện: "Tần Tu Nhiên, anh nói xem, đồ vật đã đưa rồi còn có thể lấy lại không?"
Tần Tu Nhiên không nói gì, Cố Lam cẩn thận hỏi: "Tần Tu Nhiên?"
"Em đã nghĩ đến vấn đề phân chia tài sản sau khi chia tay với tôi sao?"
Tần Tu Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến Cố Lam sửng sốt: "Hả?"
"Không có gì."
Tần Tu Nhiên biết mình thất thố nên lập tức dịu giọng, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không lấy lại những thứ đã tặng người khác."
"Tại sao?" Cố Lam vội vàng hỏi: "Là không muốn lấy lại sao?"
"Mất giá."
Lời nói của Tần Tu Nhiên như một mũi tên bắn thẳng vào tim cô.
"Có khi, cũng có vài tình huống đặc biệt." Cố Lam giải thích: "Tỷ như bị lừa..."
Nói đến đây, cô đột ngột ngừng lại.
Bạch Sở Nhiên lừa cô sao?
Không hề! Anh ta cũng chưa từng nói anh ta thích cô, tất cả chỉ là cô đơn phương.
Anh ta cũng chưa từng nói đó là Ngọc Quan Âm, đều do cô mơ tưởng.
Thậm chí, tặng nhẫn ngọc bích đi cũng là do cô biến khéo thành vụng.
Thật ra đều là vấn đề của cô, sao dám nói người ta lừa gạt đây?
Càng nghĩ càng buồn, Cố Lam khẽ thở dài trong đêm tối.
Tân Tu Nhiên nhắm mắt lại, không nói gì.
Cố Lam mở to mắt nghĩ cách dùng trí thế nào.
Cô phân tích suy nghĩ của Bạch Sở Nhiên cả đêm, rõ ràng lần này anh ta hơi bất thường, chắc chắn lại là lừa dối rồi.
Mà có gì để mà lừa đây?
Sao anh ta có thể xuất hiện trong bữa tiệc nhà họ Tần, lại còn nhiệt tình với cô như vậy?
Nhiệt tình với cô như vậy chắc chắn có chuyện cần nhờ...
Nếu anh ta thật sự có chuyện cần nhờ, cô sẽ tương kế tựu kế lừa cái nhẫn quay về!
Sau khi đưa ra quyết định, Cố Lam rất hưng phấn. Cô muốn lấy lại điện thoại ngay để liên hệ với Bạch Sở Nhiên.
Liếc nhìn Tần Tu Nhiên bên cạnh, cảm thấy có lẽ anh đã ngủ rồi, cô lập tức đứng dậy, nửa người nhào sang người Tần Tu Nhiên cẩn thận rút di động ra từng tí từng tí một.
Ngay khi điện thoại vừa rời khỏi gối, Tần Tu Nhiên đột nhiên bắt được tay cô. Cố Lam sững sờ, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng di động vang lên.
Ba chữ "Bạch Sở Nhiên" nhảy nhót trên màn hình, Cố Lam theo bản năng kéo điện thoại về phía cô nhưng bị Tần Tu Nhiên kéo mạnh lại. Cả người Cố Lam lăn về phía trước, Tần Tu Nhiên đè lên người cô, vừa xoay người đã lấy được di động, cả người anh đều đè lên người cô.
Hai người gần đến mức hơi thở như sắp hoà quyện vào nhau, hai bàn tay giao nhau nắm chặt điện thoại hoàn toàn che mất cái tên Bạch Sở Nhiên, chỉ để lại tiếng chuông vang vọng khắp phòng.
Cố Lam nhìn rất rõ ràng gương mặt đang phóng to trước mắt mình, cảm giác thân thể hai người chạm vào nhau đã có gì đó thay đổi, cô không khỏi nuốt nước miếng.
Tần Tu Nhiên giả bộ bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: "Em làm gì vậy?"
Tim Cố Lam đập như trống bỏi, đầu óc loạn như cào cào, nhìn người đàn ông trước mặt, cô lúng túng nở nụ cười, hỏi một đằng đáp một nẻo.
"Cái giường này lớn thật!"
Lăn một vòng như thế mà bọn họ còn chưa rơi xuống đất, quả nhiên cái giường cô chọn quá hữu dụng!
Bình luận facebook