Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Ngày đại hỉ của thái tử thiên giới biến thành cuộc chiến giữa tiên ma. Đoạt Mệnh ma tôn - y chỉ một lần duy nhất dụng binh chính là khi thiên giới thất hứa.
Quân của ma tôn không cần bàn cãi, đi đến đâu là càn quét đến đó, một đội quân bách chiến bách thắng. Ngàn năm trước đôi quân ấy có thể thống lĩnh cả thiên giới nếu như Tuệ Hoa thượng tiên không ra mặt.
Thiên nhiên nghe lệnh của nàng mà khiến cho thiên địa quay cuồng, cản chân đạo quân kia. Bằng bản lĩnh ấy mà làm cho đội quân chùn bước, tự nàng đã ký hiệp ước với tướng quân ma tộc, một tay thống nhất lại loạn chiến năm đó.
Nhưng có điều kỳ bí, từ đầu đến cuối cái vị Đoạt Mệnh ma tôn chưa từng xuất hiện. Kỳ bí thì kỳ bí nhưng phần nhiều là sự khiếp sợ, nếu y chưa ra tay đã khiến cho tam loạn thành một đàn. Vậy nếu như y ra tay thì sao?
Đáp án rất nhanh được giải đáp, từng thủ pháp ngoan độc được tung ra. Thiên đế thấm mệt, ngoài thì không sao nhưng nội thương chồng chất nhưng Đoạt Mệnh vẫn cứ ung dung đến kỳ lạ.
Y hoàn toàn xem trận đấu này như trò chơi, kẻ bị săn đã nằm sẵn trong tay nhưng chưa muốn giết, cứ thích vờn qua vờn lại đến khi kẻ đó thấm mệt đến tuyệt vọng mới thôi.
Tiêu Lạc bên này được ma tộc dùng Thao Thiết nâng kiệu, hệt như lễ rước tân nương. Bạch Hổ gặp Thao Thiết bất giác tỉnh khỏi mộng cảnh mà lùi về phía sau gầm gừ.
Tinh Thông dõi theo bóng lưng của Tiêu Lạc mà trong ánh mắt lộ ra sát ý. Kẻ biết được bí mật của hắn đều phải chết...
Vò rượu trong tay như mồi dẫn lửa bắt đầu cháy bùng lên, thiên điện hiện tại chìm trong biển lửa, chúng tiên hoảng loạn dập tắt. Chỉ có ma tộc bình tĩnh thiết lập ma khí bảo vệ ma hậu của bọn họ.
- "Ma tôn ngươi muốn gây chiến? Ma giới vi phạm hiệp ước"- Thiên đế điều tức lại nội lực bên trong, gằn giọng hỏi.
- "Gây chiến? Bản tôn không rảnh nhưng chẳng phải thiên giới muốn cướp ma hậu của bản tôn thì sao?"- Y lau đi những vết máu vô tình dính phải người mình mà trầm giọng đáp.
- "Ngươi.... Tuệ Hoa thượng tiên là đại tiên của thiên giới, sao có thể chấp nhận theo kẻ điên như ngươi? Chắc chắn ngươi đã yểm chú nàng ấy"- Có vị tiên không cam tâm đáp.
Đoạt Mệnh bật cười, gật đầu thừa nhận -"Đúng là bản tôn đã yểm chú nàng ấy"-
- "Tên cặn bã"- Chúng tiên đanh giọng mắng.
Đoạt Mệnh vốn không để tâm nhưng Tiêu Lạc thì có. Nàng phất tay, thiên giới vốn bình yên lại trút một trận mưa xuống mang theo... một thứ chất nhờn màu đen.
- "Mắng người khác cặn bã thì nếm thử nó xem"- Giọng Tiêu Lạc vang từ trong kiệu ra.
Đoạt Mệnh trước cơn "mưa" kia đã nhận lấy chiếc ô từ Tiêu Lạc, y vui vẻ đứng dưới ô mà nhìn bọn họ chạy tán loạn. Kể cũng thật lạ, thứ nước này giống có linh tinh ấy, trừ ma tộc ra thì chúng tiên trốn thế nào cũng không tránh thoát được.
Một cánh cửa xuất hiện, kiệu được nâng lên, ma tộc cũng theo lệnh mà từ từ rút lui.
Đoạt Mệnh trước khi còn nhìn Tinh Thông lão quân, ánh mắt không rõ ý vị mà búng tay một cái, vò rượu của hắn cùng lúc bể ra, khiến cho ngọn lửa sắp được dập tắt lại bùng lên.
Tinh Thông không biết là ảo giác hay hiện thực nhưng hắn chắc chắn có thể nghe thấy bốn từ -"Nợ thì phải trả"- Hắn dáo dác nhìn xung quanh nhưng không ai nghe thấy cả.
Tinh Thông cảm thấy lạnh sống lưng... Chọc phải Tuệ Hoa thượng tiên liệu có phải quyết định ngu ngốc nhất của hắn hay không?
•
Tẩm cung của ma tộc không được dát vàng như Tuệ Hoa điện của nàng nhưng được dát bằng Huyết Mã Ngọc. Loại ngọc này phải nói cực hiếm trong tam giới, có thể tìm đủ để làm ra tẩm cung đúng là phí không ít công sức...
- "Ma tôn đại nhân cũng phí tâm rồi"-Tiêu Lạc cười cười nhìn y vận lên hỉ phục.
- "Cũng do phong tục đại hôn thì nên màu đỏ, mà ngọc đỏ đẹp nhất chỉ có Huyết Mã Ngọc mà thôi"- Y giả vờ than vãn rồi ôm lấy Tiêu Lạc từ phía sau.
- "Ta phí tâm như vậy, nàng không muốn thưởng cho ta sao?"- Y thở dài rồi vùi mặt vào vai nàng làm nũng.
- "Thưởng? Vậy ta làm đồ ăn cho ngươi để thưởng nha"- Tiêu Lạc biết tổng ý của con sói này là gì mà, nhưng nàng chỉ muốn thỏa nỗi lòng trêu y thôi.
Đúng như dự đoán, Đoạt Mệnh nhíu mày, bế nàng lên nằm chiếc chăn hỉ đỏ.
- "Bản tôn cần no lòng trước khi no bụng"- Y bắt đầu dùng cái móng vuốt thành tinh của mình mà quỷ không hay thần không biết trút bỏ hỉ phục trên người Tiêu Lạc.
- "Lúc nãy đã làm rồi"- Tuy lời nói là trách cứ nhưng cứ để mặc cho y càn quấy.
- "Đối với nàng, ta không bao giờ thấy đủ cả"- Y hôn lên vành tai của nàng, nhẹ nhàng mút lấy nó.
Tiêu Lạc hơi nhột nhưng cũng bị y nhanh chóng kéo vào bể tình. Đoạt Mệnh hôn từ mái tóc, từ từ di chuyển xuống mí mắt, cuối cùng là đôi môi đỏ kia.
- "Thượng tiên, ta say rồi, ta say nàng rồi, nàng còn hơn cả mỹ rượu nhất thế gian mà bản tôn từng uống"- Đoạt Mệnh siết lấy nàng trong vòng tay, buông lời hoa mỹ mà cả cuộc đời y chưa từng thốt ra.
Mà thật lòng đối với y, rượu cũng chẳng sánh được ma hậu của y.
Quân của ma tôn không cần bàn cãi, đi đến đâu là càn quét đến đó, một đội quân bách chiến bách thắng. Ngàn năm trước đôi quân ấy có thể thống lĩnh cả thiên giới nếu như Tuệ Hoa thượng tiên không ra mặt.
Thiên nhiên nghe lệnh của nàng mà khiến cho thiên địa quay cuồng, cản chân đạo quân kia. Bằng bản lĩnh ấy mà làm cho đội quân chùn bước, tự nàng đã ký hiệp ước với tướng quân ma tộc, một tay thống nhất lại loạn chiến năm đó.
Nhưng có điều kỳ bí, từ đầu đến cuối cái vị Đoạt Mệnh ma tôn chưa từng xuất hiện. Kỳ bí thì kỳ bí nhưng phần nhiều là sự khiếp sợ, nếu y chưa ra tay đã khiến cho tam loạn thành một đàn. Vậy nếu như y ra tay thì sao?
Đáp án rất nhanh được giải đáp, từng thủ pháp ngoan độc được tung ra. Thiên đế thấm mệt, ngoài thì không sao nhưng nội thương chồng chất nhưng Đoạt Mệnh vẫn cứ ung dung đến kỳ lạ.
Y hoàn toàn xem trận đấu này như trò chơi, kẻ bị săn đã nằm sẵn trong tay nhưng chưa muốn giết, cứ thích vờn qua vờn lại đến khi kẻ đó thấm mệt đến tuyệt vọng mới thôi.
Tiêu Lạc bên này được ma tộc dùng Thao Thiết nâng kiệu, hệt như lễ rước tân nương. Bạch Hổ gặp Thao Thiết bất giác tỉnh khỏi mộng cảnh mà lùi về phía sau gầm gừ.
Tinh Thông dõi theo bóng lưng của Tiêu Lạc mà trong ánh mắt lộ ra sát ý. Kẻ biết được bí mật của hắn đều phải chết...
Vò rượu trong tay như mồi dẫn lửa bắt đầu cháy bùng lên, thiên điện hiện tại chìm trong biển lửa, chúng tiên hoảng loạn dập tắt. Chỉ có ma tộc bình tĩnh thiết lập ma khí bảo vệ ma hậu của bọn họ.
- "Ma tôn ngươi muốn gây chiến? Ma giới vi phạm hiệp ước"- Thiên đế điều tức lại nội lực bên trong, gằn giọng hỏi.
- "Gây chiến? Bản tôn không rảnh nhưng chẳng phải thiên giới muốn cướp ma hậu của bản tôn thì sao?"- Y lau đi những vết máu vô tình dính phải người mình mà trầm giọng đáp.
- "Ngươi.... Tuệ Hoa thượng tiên là đại tiên của thiên giới, sao có thể chấp nhận theo kẻ điên như ngươi? Chắc chắn ngươi đã yểm chú nàng ấy"- Có vị tiên không cam tâm đáp.
Đoạt Mệnh bật cười, gật đầu thừa nhận -"Đúng là bản tôn đã yểm chú nàng ấy"-
- "Tên cặn bã"- Chúng tiên đanh giọng mắng.
Đoạt Mệnh vốn không để tâm nhưng Tiêu Lạc thì có. Nàng phất tay, thiên giới vốn bình yên lại trút một trận mưa xuống mang theo... một thứ chất nhờn màu đen.
- "Mắng người khác cặn bã thì nếm thử nó xem"- Giọng Tiêu Lạc vang từ trong kiệu ra.
Đoạt Mệnh trước cơn "mưa" kia đã nhận lấy chiếc ô từ Tiêu Lạc, y vui vẻ đứng dưới ô mà nhìn bọn họ chạy tán loạn. Kể cũng thật lạ, thứ nước này giống có linh tinh ấy, trừ ma tộc ra thì chúng tiên trốn thế nào cũng không tránh thoát được.
Một cánh cửa xuất hiện, kiệu được nâng lên, ma tộc cũng theo lệnh mà từ từ rút lui.
Đoạt Mệnh trước khi còn nhìn Tinh Thông lão quân, ánh mắt không rõ ý vị mà búng tay một cái, vò rượu của hắn cùng lúc bể ra, khiến cho ngọn lửa sắp được dập tắt lại bùng lên.
Tinh Thông không biết là ảo giác hay hiện thực nhưng hắn chắc chắn có thể nghe thấy bốn từ -"Nợ thì phải trả"- Hắn dáo dác nhìn xung quanh nhưng không ai nghe thấy cả.
Tinh Thông cảm thấy lạnh sống lưng... Chọc phải Tuệ Hoa thượng tiên liệu có phải quyết định ngu ngốc nhất của hắn hay không?
•
Tẩm cung của ma tộc không được dát vàng như Tuệ Hoa điện của nàng nhưng được dát bằng Huyết Mã Ngọc. Loại ngọc này phải nói cực hiếm trong tam giới, có thể tìm đủ để làm ra tẩm cung đúng là phí không ít công sức...
- "Ma tôn đại nhân cũng phí tâm rồi"-Tiêu Lạc cười cười nhìn y vận lên hỉ phục.
- "Cũng do phong tục đại hôn thì nên màu đỏ, mà ngọc đỏ đẹp nhất chỉ có Huyết Mã Ngọc mà thôi"- Y giả vờ than vãn rồi ôm lấy Tiêu Lạc từ phía sau.
- "Ta phí tâm như vậy, nàng không muốn thưởng cho ta sao?"- Y thở dài rồi vùi mặt vào vai nàng làm nũng.
- "Thưởng? Vậy ta làm đồ ăn cho ngươi để thưởng nha"- Tiêu Lạc biết tổng ý của con sói này là gì mà, nhưng nàng chỉ muốn thỏa nỗi lòng trêu y thôi.
Đúng như dự đoán, Đoạt Mệnh nhíu mày, bế nàng lên nằm chiếc chăn hỉ đỏ.
- "Bản tôn cần no lòng trước khi no bụng"- Y bắt đầu dùng cái móng vuốt thành tinh của mình mà quỷ không hay thần không biết trút bỏ hỉ phục trên người Tiêu Lạc.
- "Lúc nãy đã làm rồi"- Tuy lời nói là trách cứ nhưng cứ để mặc cho y càn quấy.
- "Đối với nàng, ta không bao giờ thấy đủ cả"- Y hôn lên vành tai của nàng, nhẹ nhàng mút lấy nó.
Tiêu Lạc hơi nhột nhưng cũng bị y nhanh chóng kéo vào bể tình. Đoạt Mệnh hôn từ mái tóc, từ từ di chuyển xuống mí mắt, cuối cùng là đôi môi đỏ kia.
- "Thượng tiên, ta say rồi, ta say nàng rồi, nàng còn hơn cả mỹ rượu nhất thế gian mà bản tôn từng uống"- Đoạt Mệnh siết lấy nàng trong vòng tay, buông lời hoa mỹ mà cả cuộc đời y chưa từng thốt ra.
Mà thật lòng đối với y, rượu cũng chẳng sánh được ma hậu của y.
Bình luận facebook