Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Tiêu Lạc được nam nhân bao bọc trong chính áo khoác của mình, được nâng niu ôm vào lòng của nam nhân.
Cô không biết gã kia ra sao nhưng tiếng kêu oai oái của gã cứ như heo bị chọc tiết vậy. Thật nhói tai.
Nam nhân bế cô lên xe. Khi bánh xe vừa lăn, nam nhân cũng lấy từ đằng sau một hộp dụng cụ y tế, từng chút một dùng bông băng mà xử lý vết thương cho cô.
- "Nhiên?"- Tiêu Lạc chầm chậm thăm dò.
Nam nhân chăm chú nhìn cô, rồi từ từ nói -"Chú không phải Nhiên"- Hình như nam nhân tưởng rằng đứa bé sợ quá mà gọi tên người thân.
Tiêu Lạc sờ lên khuôn mặt anh tuấn, vừa cảm giác xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ vì hình dáng này không phải là y, nhưng linh hồn lại là của y. Cuối cùng, y vẫn không nhớ được.
Năng lượng của y hiện tại cũng ổn định, e rằng việc năng lượng bạo động liên quan đến phần ký ức có mất hay không rồi.
- "Chú... ông ta thật đáng sợ"- Tiêu Lạc hiện tại lag một đứa trẻ, nếu như không khóc hay sợ hãi quả thật đáng nghi ngờ.
Nam nhân vuốt ve tấm lưng run rẩy mà an ủi -"Bé con, không sao rồi"-
- "Chú ơi, con sợ"- Đôi mắt to tròn sáng lên giữa vô vàn vết thương khiến người ta phải mềm lòng, nam nhân cũng như vậy, y hoàn toàn sử dụng rất nhẹ lực tay, không dám động mạnh dù chỉ một chút.
- "Tên gì?"- Nam nhân vuốt ve mái tóc có chút sơ rối của đứa trẻ mà hỏi.
- "Tiêu Ngạn"- Cô chớp chớp đôi mắt tròn mà trả lời.
- "Tử Mạn là tên của chú"- Y bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn, xem như lời chào làm quen.
- "Sao lại vào đấy?"- Tử Mạn lần đầu tiên trông thấy bóng dáng nhỏ bé đơn độc của đứa nhỏ đã không kiềm được muốn ôm lấy bóng dáng đó. Y tự nhận mình không kẻ luyến đồng, nhưng cảm giác nóng vội, thúc giục đến cả rượu cùng mỹ nhân cũng chẳng cản được.
Nhưng y cũng thấy khá may mắn, mình đã đến kịp lúc, nếu không trong tâm trí bé con phải chịu một vết nhơ không nên có.
- "Cha mẹ nói ngoan ngoãn đi theo bọn họ sẽ có đồ ăn, phải nghe lời nếu không sẽ bị đánh"- Tiêu Lạc nhập vai tâm lý của một đứa trẻ mà òa khóc. Nói chứ ngày xưa mấy đứa em họ cô cũng mếu máo thế này khi thấy mấy sinh vật nghiên cứu của cô đấy thôi.
Tử Mạn đau lòng cho sự ngây ngô của đứa trẻ, nén lại xúc động hôn lên cánh môi nhu thận kia mà hôn sóng mũi nhỏ bé.
- "Nhà con ở đâu?"- Tử Mạn âm trầm hỏi
Đứa bé ngây ngô, lắc đầu liên tục -"Chú đừng đưa con về, đừng đưa con về..."- Trong giọng nói mang theo cầu xin vô tận, có vẻ như quá khứ không tốt lắm.
- "Đương nhiên là không về...."- Y lặng lẽ lấy điện thoại ra, một chữ "biến" ẩn hiện sau ánh sáng màn hình.
- "Con... đi với chú được không?"- Đối diện với ánh mắt chăm chú của nam nhân, đứa bé lại hơi rụt cổ -"Con ăn rất ít... không cần gì nhiều đâu, con biết làm việc nhà"-
Tử Mạn xoa đầu Tiêu Lạc -"Con thấy người đó không?"- Tay y chỉ về phía người đang lấp ló ngoài cửa kính xe.
Tiêu Lạc chầm chậm gật đầu, kính xe hạ xuống nhưng đồng thời đó là một tiếng súng vang lên. Tử Mạn vuốt má của của cô, nhìn người đàn ông đang sống sờ sờ nằm bất động trên mặt đất -"Nếu theo chú, đây là những thứ con phải nhìn hằng ngày, chịu được chứ cô bé?"-
Thuộc hạ của y vốn tưởng rằng đứa bé sẽ sợ hãi mà trốn tránh nhưng cái điều khiến bọn họ kinh hãi hơn chính là Tiêu Lạc rất thuần thục cầm chính khẩu súng lục trên tay Tử Mạn, bình tĩnh mà bắn một phát, thêm một người nằm xuống.
Động tác nhanh nhẹn, không thể ở một đứa trẻ...
- "Làm tốt lắm"- Tử Mạn đôi chút bất ngờ ban đầu nhưng rất nhanh thay vào đó là lời khen ngợi.
- "Vậy con được theo chú rồi chứ?"- Đứa bé ngây thơ hỏi, làm thuộc hạ càng không tin người vừa ra tay tàn nhẫn lúc nãy là một đây.
- "Không được hối hận"- Tử Mạn híp mắt, gật đầu đông ý.
- "Không bao giờ hối hận"- Chỉ cần bên cạnh y, tu la địa ngục đã bước chân vào cũng không hối hận.
•
Dinh thự xa hoa hào nhoáng theo phong cách cổ kính châu Âu.
Chủ nhân của dinh thự nổi tiếng là một người chỉ gần tửu chứ không gần sắc. Không hiểu từ đâu ra lại ôm một đứa trẻ trở về. Còn ôn nhu dịu dàng chăm sóc cô bé đó nữa. Thật khiến bọn người hầu trợn tròn mắt.
Được người hầu tắm rửa, thay một bộ quần áo tinh tươm xong, đứa trẻ trong sạch sẽ lại càng nổi bật lên những vết thương đã thâm đẫm theo thời gian.
Bác sĩ riêng cũng đến để khám cho vị tiểu chủ nhân mới của dinh thự. Khi hỏi đến vết sẹo trên mặt kia có thể chữa khỏi hay không, bác sĩ dưới cái nhìn sắc đá của Tử Mạn mà run run nói không thể chữa lành, hoặc là làm mờ nó, hoặc là phẫu thuật.
Tiêu Lạc lon ton chạy đến bên Tử Mạn, nghiêng đầu nằm lên bàn tay y -"Chú ơi, không cần đâu, con không đau"-
Yếu ớt, nhỏ bé, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô không biết gã kia ra sao nhưng tiếng kêu oai oái của gã cứ như heo bị chọc tiết vậy. Thật nhói tai.
Nam nhân bế cô lên xe. Khi bánh xe vừa lăn, nam nhân cũng lấy từ đằng sau một hộp dụng cụ y tế, từng chút một dùng bông băng mà xử lý vết thương cho cô.
- "Nhiên?"- Tiêu Lạc chầm chậm thăm dò.
Nam nhân chăm chú nhìn cô, rồi từ từ nói -"Chú không phải Nhiên"- Hình như nam nhân tưởng rằng đứa bé sợ quá mà gọi tên người thân.
Tiêu Lạc sờ lên khuôn mặt anh tuấn, vừa cảm giác xa lạ vừa quen thuộc. Xa lạ vì hình dáng này không phải là y, nhưng linh hồn lại là của y. Cuối cùng, y vẫn không nhớ được.
Năng lượng của y hiện tại cũng ổn định, e rằng việc năng lượng bạo động liên quan đến phần ký ức có mất hay không rồi.
- "Chú... ông ta thật đáng sợ"- Tiêu Lạc hiện tại lag một đứa trẻ, nếu như không khóc hay sợ hãi quả thật đáng nghi ngờ.
Nam nhân vuốt ve tấm lưng run rẩy mà an ủi -"Bé con, không sao rồi"-
- "Chú ơi, con sợ"- Đôi mắt to tròn sáng lên giữa vô vàn vết thương khiến người ta phải mềm lòng, nam nhân cũng như vậy, y hoàn toàn sử dụng rất nhẹ lực tay, không dám động mạnh dù chỉ một chút.
- "Tên gì?"- Nam nhân vuốt ve mái tóc có chút sơ rối của đứa trẻ mà hỏi.
- "Tiêu Ngạn"- Cô chớp chớp đôi mắt tròn mà trả lời.
- "Tử Mạn là tên của chú"- Y bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn, xem như lời chào làm quen.
- "Sao lại vào đấy?"- Tử Mạn lần đầu tiên trông thấy bóng dáng nhỏ bé đơn độc của đứa nhỏ đã không kiềm được muốn ôm lấy bóng dáng đó. Y tự nhận mình không kẻ luyến đồng, nhưng cảm giác nóng vội, thúc giục đến cả rượu cùng mỹ nhân cũng chẳng cản được.
Nhưng y cũng thấy khá may mắn, mình đã đến kịp lúc, nếu không trong tâm trí bé con phải chịu một vết nhơ không nên có.
- "Cha mẹ nói ngoan ngoãn đi theo bọn họ sẽ có đồ ăn, phải nghe lời nếu không sẽ bị đánh"- Tiêu Lạc nhập vai tâm lý của một đứa trẻ mà òa khóc. Nói chứ ngày xưa mấy đứa em họ cô cũng mếu máo thế này khi thấy mấy sinh vật nghiên cứu của cô đấy thôi.
Tử Mạn đau lòng cho sự ngây ngô của đứa trẻ, nén lại xúc động hôn lên cánh môi nhu thận kia mà hôn sóng mũi nhỏ bé.
- "Nhà con ở đâu?"- Tử Mạn âm trầm hỏi
Đứa bé ngây ngô, lắc đầu liên tục -"Chú đừng đưa con về, đừng đưa con về..."- Trong giọng nói mang theo cầu xin vô tận, có vẻ như quá khứ không tốt lắm.
- "Đương nhiên là không về...."- Y lặng lẽ lấy điện thoại ra, một chữ "biến" ẩn hiện sau ánh sáng màn hình.
- "Con... đi với chú được không?"- Đối diện với ánh mắt chăm chú của nam nhân, đứa bé lại hơi rụt cổ -"Con ăn rất ít... không cần gì nhiều đâu, con biết làm việc nhà"-
Tử Mạn xoa đầu Tiêu Lạc -"Con thấy người đó không?"- Tay y chỉ về phía người đang lấp ló ngoài cửa kính xe.
Tiêu Lạc chầm chậm gật đầu, kính xe hạ xuống nhưng đồng thời đó là một tiếng súng vang lên. Tử Mạn vuốt má của của cô, nhìn người đàn ông đang sống sờ sờ nằm bất động trên mặt đất -"Nếu theo chú, đây là những thứ con phải nhìn hằng ngày, chịu được chứ cô bé?"-
Thuộc hạ của y vốn tưởng rằng đứa bé sẽ sợ hãi mà trốn tránh nhưng cái điều khiến bọn họ kinh hãi hơn chính là Tiêu Lạc rất thuần thục cầm chính khẩu súng lục trên tay Tử Mạn, bình tĩnh mà bắn một phát, thêm một người nằm xuống.
Động tác nhanh nhẹn, không thể ở một đứa trẻ...
- "Làm tốt lắm"- Tử Mạn đôi chút bất ngờ ban đầu nhưng rất nhanh thay vào đó là lời khen ngợi.
- "Vậy con được theo chú rồi chứ?"- Đứa bé ngây thơ hỏi, làm thuộc hạ càng không tin người vừa ra tay tàn nhẫn lúc nãy là một đây.
- "Không được hối hận"- Tử Mạn híp mắt, gật đầu đông ý.
- "Không bao giờ hối hận"- Chỉ cần bên cạnh y, tu la địa ngục đã bước chân vào cũng không hối hận.
•
Dinh thự xa hoa hào nhoáng theo phong cách cổ kính châu Âu.
Chủ nhân của dinh thự nổi tiếng là một người chỉ gần tửu chứ không gần sắc. Không hiểu từ đâu ra lại ôm một đứa trẻ trở về. Còn ôn nhu dịu dàng chăm sóc cô bé đó nữa. Thật khiến bọn người hầu trợn tròn mắt.
Được người hầu tắm rửa, thay một bộ quần áo tinh tươm xong, đứa trẻ trong sạch sẽ lại càng nổi bật lên những vết thương đã thâm đẫm theo thời gian.
Bác sĩ riêng cũng đến để khám cho vị tiểu chủ nhân mới của dinh thự. Khi hỏi đến vết sẹo trên mặt kia có thể chữa khỏi hay không, bác sĩ dưới cái nhìn sắc đá của Tử Mạn mà run run nói không thể chữa lành, hoặc là làm mờ nó, hoặc là phẫu thuật.
Tiêu Lạc lon ton chạy đến bên Tử Mạn, nghiêng đầu nằm lên bàn tay y -"Chú ơi, không cần đâu, con không đau"-
Yếu ớt, nhỏ bé, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Bình luận facebook