Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
[Khôi phục chức vị, tiểu thần 419 xin đợi lệnh] - 419 đã gỡ bỏ những thứ đang giam cầm mình.
Lại hướng ánh mắt đầy thành kính về Tiêu Lạc - vị chủ thần đích thực của địa đàng.
- "Tiêu diệt tất cả các á thần đối kháng"- Nàng đã từ bỏ rồi, không có Nhiên, mọi thứ đối với chỉ chống đỡ bằng việc báo thù.
Ngoan độc, đi theo con đường của Tử Ngạn cũng được, Nhiên bảo nàng phải sống, bảo nàng phải bảo vệ bản thân khi không có y, nhưng dựa vào cái gì đây?
•
Cảnh Nhiên lo lắng nhìn đứa bé sắc mặt tái đi, uống nhiều trà quá nên say mất rồi.
- "Tiệc tan rồi chúng ta về thôi"- Y nâng Tiêu Lạc nằm gọn trong lòng mà nhỏ nhẹ thì thào.
- "Nhiên, xin lỗi"- Khi đã đi xa khỏi thần điện, Tiêu Lạc mới chậm rãi mở mắt ra, hơi cúi đầu làm vẻ tạ lỗi.
- "Sơ tâm của người, ta hiểu là được"- Cảnh Nhiên xoa xoa đôi tay nhỏ bé vì dư vị của trà đắng mà run rẩy.
Cảnh Nhiên vốn chỉ là an ủi, vốn chỉ là gieo một ít quan tâm nhưng y không biết đã mình vô tình trồng nên một cây cổ thụ lớn.
Kể từ ngày đó, Tiêu Lạc tập uống trà, dù đắng đến đâu nàng vẫn uống. Và rất nhanh điều đó thành thói quen của nàng.
Nhưng thân thể của Tiêu Lạc ngày một yếu đi, chính bản thân nàng càng lớn, càng dễ dàng thấy được nàng sắp suy yếu. Hiện tại, còn phải chống đỡ nhờ vào dược.
Hôm nay, Nhiên lại được chủ thần triệu đi, Tiêu Lạc một mình ngồi bên những khóm hoa bồ công anh. Đã nhiều ngày liền phải dùng dược, ban đầu thì có tác dụng, nhưng dần dà nó mang theo cơn đau khó tả, tác dụng cũng suy giảm dần dần.
- "Nhiên..."- Nàng muốn nói với y, nếu có thể xin đừng lừa gạt nàng được không?
Nhưng bao lời cuối cùng lại hóa thành nước mắt, rơi xuống những đóa hóa lung lay trong gió.
Chủ thần - Tử Hồ Điệp dắt tay con gái, đối mặt với sự bình tĩnh của Cảnh Nhiên rất hài lòng.
- "Chuyển dời sắp xong rồi, đến lúc đấy đem cho nàng ta một cái chết là được"- Tử Hồ Điệp lại nhìn dáng vẻ người kế vị mà mình chọn, vui vẻ ra lệnh.
Cảnh Nhiên nhíu mày -"Tinh tú sẽ không nhận ra?"-
- "Đương nhiên sẽ nhận ra rồi, nhưng nếu chết vì ái tình liền không truy cứu"- Ông cười lớn, uống cạn một ly rượu.
Cảnh Nhiên trầm mặc, uống xong ly rượu, từ từ cáo lui. Y hiểu những lời Tử Hồ Điệp nói. Một vị chủ thần duy nhất chỉ có một luật lệ, đó chính là ái tình. Một khi đã vướng phải thì dù có chết chính là đáng đời.
Thân thể của Tiêu Lạc vì rút cạn năng lượng mà suy yếu, chỉ cần để nàng động lòng là xong... nhưng tại sao y cứ đau thế này. Rõ ràng là không được phép có tình cảm kia mà... Cái thứ cảm xúc chết tiệt này.
Cảnh Nhiên lặng nhìn Tiêu Lạc từ xa, nàng vẫn như vậy, vẫn điềm tĩnh đến mức khiến người ta đau xót.
- "Đọc những thứ này nhàm chán lắm, chơi với nó đi"- Cảnh Nhiên đưa cho nàng một con mèo xám tuyệt đẹp.
- "Đây là..."- Tiêu Lạc nghi hoặc nhìn y.
- "Tiểu thần, số hiệu 419, còn tên thì tùy ý tiểu thư đặt"-
[Chủ nhân, chủ nhân,...] - Nó vui thích gọi nữ nhân trước mắt.
- "Số hiệu 419, cứ trực tiếp gọi là 419 đi"- Nàng cũng không rành về việc đặt tên lắm đâu.
[419 xin được đợi lệnh của chủ nhân] - Nó vốn chẳng quan tâm tên thế nào, chỉ quấn quýt lấy chủ nhân không rời.
Cứ thế địa đàng thường thường yên tĩnh lại ríu rít vang lên tiếng cười đùa của một vị tiểu thần.
- "Tiểu thư, người có muốn dạo hồ liên trì?"- Cảnh Nhiên ôm lấy Tiêu Lạc, khẽ hỏi.
- "Được sao?"- Nàng từ lúc nhỏ đã không được phép rời khỏi địa đàng của y, ngoài trừ thần điện dự tiệc thì hoàn không thể đi đâu được.
- "Đương nhiên"- Cảnh Nhiên cười ôn nhu đem nàng ôm chặt vào lòng.
Chiếc thuyền gỗ cứ theo mái chèo mà lăn tăn trên giữa hồ sen thơ mộng.
- "Nhiên, lời hứa là vệ thần của ta, ngươi còn nhớ không?"- Tiêu Lạc nhìn về một hướng vô định mà hỏi.
Cảnh Nhiên vừa hái một ít hoa sen vừa trả lời -"Ta đương nhiên là nhớ"-
- "Nhiên ngươi là vệ thần của ta, nhưng tâm từ sớm đã không có ở ta"- Tiêu Lạc thả tay xuống dòng nước, không nặng không nhẹ xé rách tầng quan hệ không rõ ràng này.
Cảnh Nhiên im lặng, y biết Tiêu Lạc rất tinh ý trong nhiều thứ, mọi hành động của y, có lẽ đều bị nàng phát hiện cả rồi.
- "419, người cũng nên về với chủ nhân của mình, ta vốn không phải chủ nhân thực sự trong lòng của ngươi"- Mỗi từ Tiêu Lạc nói ra, đều như một ly rượu độc tự bản thân nàng uống, nó không làm nàng chết đi ngay mà từ từ gặm nhắm trái tim đến mục rửa.
- "Tâm của ta đã sớm trao ngươi rồi, không cần phải lo lắng về việc mà chủ thần đã giao. Còn nàng ấy... truyền lời giúp ta, chủ thần hay bất cứ thứ gì đều sẽ không tranh giành"- Lòng Nhiên đã sớm có người khác, nàng vốn chẳng nên mang tình này, nhưng lòng đã nguyện ý, lý trí cũng chẳng thể cản được.
- "Những ngày tháng bên cạnh ngươi, ta rất vui, đa tạ"- Nhưng tiệc vui nào, dù dài đến mấy rồi cũng sẽ tàn.
Lại hướng ánh mắt đầy thành kính về Tiêu Lạc - vị chủ thần đích thực của địa đàng.
- "Tiêu diệt tất cả các á thần đối kháng"- Nàng đã từ bỏ rồi, không có Nhiên, mọi thứ đối với chỉ chống đỡ bằng việc báo thù.
Ngoan độc, đi theo con đường của Tử Ngạn cũng được, Nhiên bảo nàng phải sống, bảo nàng phải bảo vệ bản thân khi không có y, nhưng dựa vào cái gì đây?
•
Cảnh Nhiên lo lắng nhìn đứa bé sắc mặt tái đi, uống nhiều trà quá nên say mất rồi.
- "Tiệc tan rồi chúng ta về thôi"- Y nâng Tiêu Lạc nằm gọn trong lòng mà nhỏ nhẹ thì thào.
- "Nhiên, xin lỗi"- Khi đã đi xa khỏi thần điện, Tiêu Lạc mới chậm rãi mở mắt ra, hơi cúi đầu làm vẻ tạ lỗi.
- "Sơ tâm của người, ta hiểu là được"- Cảnh Nhiên xoa xoa đôi tay nhỏ bé vì dư vị của trà đắng mà run rẩy.
Cảnh Nhiên vốn chỉ là an ủi, vốn chỉ là gieo một ít quan tâm nhưng y không biết đã mình vô tình trồng nên một cây cổ thụ lớn.
Kể từ ngày đó, Tiêu Lạc tập uống trà, dù đắng đến đâu nàng vẫn uống. Và rất nhanh điều đó thành thói quen của nàng.
Nhưng thân thể của Tiêu Lạc ngày một yếu đi, chính bản thân nàng càng lớn, càng dễ dàng thấy được nàng sắp suy yếu. Hiện tại, còn phải chống đỡ nhờ vào dược.
Hôm nay, Nhiên lại được chủ thần triệu đi, Tiêu Lạc một mình ngồi bên những khóm hoa bồ công anh. Đã nhiều ngày liền phải dùng dược, ban đầu thì có tác dụng, nhưng dần dà nó mang theo cơn đau khó tả, tác dụng cũng suy giảm dần dần.
- "Nhiên..."- Nàng muốn nói với y, nếu có thể xin đừng lừa gạt nàng được không?
Nhưng bao lời cuối cùng lại hóa thành nước mắt, rơi xuống những đóa hóa lung lay trong gió.
Chủ thần - Tử Hồ Điệp dắt tay con gái, đối mặt với sự bình tĩnh của Cảnh Nhiên rất hài lòng.
- "Chuyển dời sắp xong rồi, đến lúc đấy đem cho nàng ta một cái chết là được"- Tử Hồ Điệp lại nhìn dáng vẻ người kế vị mà mình chọn, vui vẻ ra lệnh.
Cảnh Nhiên nhíu mày -"Tinh tú sẽ không nhận ra?"-
- "Đương nhiên sẽ nhận ra rồi, nhưng nếu chết vì ái tình liền không truy cứu"- Ông cười lớn, uống cạn một ly rượu.
Cảnh Nhiên trầm mặc, uống xong ly rượu, từ từ cáo lui. Y hiểu những lời Tử Hồ Điệp nói. Một vị chủ thần duy nhất chỉ có một luật lệ, đó chính là ái tình. Một khi đã vướng phải thì dù có chết chính là đáng đời.
Thân thể của Tiêu Lạc vì rút cạn năng lượng mà suy yếu, chỉ cần để nàng động lòng là xong... nhưng tại sao y cứ đau thế này. Rõ ràng là không được phép có tình cảm kia mà... Cái thứ cảm xúc chết tiệt này.
Cảnh Nhiên lặng nhìn Tiêu Lạc từ xa, nàng vẫn như vậy, vẫn điềm tĩnh đến mức khiến người ta đau xót.
- "Đọc những thứ này nhàm chán lắm, chơi với nó đi"- Cảnh Nhiên đưa cho nàng một con mèo xám tuyệt đẹp.
- "Đây là..."- Tiêu Lạc nghi hoặc nhìn y.
- "Tiểu thần, số hiệu 419, còn tên thì tùy ý tiểu thư đặt"-
[Chủ nhân, chủ nhân,...] - Nó vui thích gọi nữ nhân trước mắt.
- "Số hiệu 419, cứ trực tiếp gọi là 419 đi"- Nàng cũng không rành về việc đặt tên lắm đâu.
[419 xin được đợi lệnh của chủ nhân] - Nó vốn chẳng quan tâm tên thế nào, chỉ quấn quýt lấy chủ nhân không rời.
Cứ thế địa đàng thường thường yên tĩnh lại ríu rít vang lên tiếng cười đùa của một vị tiểu thần.
- "Tiểu thư, người có muốn dạo hồ liên trì?"- Cảnh Nhiên ôm lấy Tiêu Lạc, khẽ hỏi.
- "Được sao?"- Nàng từ lúc nhỏ đã không được phép rời khỏi địa đàng của y, ngoài trừ thần điện dự tiệc thì hoàn không thể đi đâu được.
- "Đương nhiên"- Cảnh Nhiên cười ôn nhu đem nàng ôm chặt vào lòng.
Chiếc thuyền gỗ cứ theo mái chèo mà lăn tăn trên giữa hồ sen thơ mộng.
- "Nhiên, lời hứa là vệ thần của ta, ngươi còn nhớ không?"- Tiêu Lạc nhìn về một hướng vô định mà hỏi.
Cảnh Nhiên vừa hái một ít hoa sen vừa trả lời -"Ta đương nhiên là nhớ"-
- "Nhiên ngươi là vệ thần của ta, nhưng tâm từ sớm đã không có ở ta"- Tiêu Lạc thả tay xuống dòng nước, không nặng không nhẹ xé rách tầng quan hệ không rõ ràng này.
Cảnh Nhiên im lặng, y biết Tiêu Lạc rất tinh ý trong nhiều thứ, mọi hành động của y, có lẽ đều bị nàng phát hiện cả rồi.
- "419, người cũng nên về với chủ nhân của mình, ta vốn không phải chủ nhân thực sự trong lòng của ngươi"- Mỗi từ Tiêu Lạc nói ra, đều như một ly rượu độc tự bản thân nàng uống, nó không làm nàng chết đi ngay mà từ từ gặm nhắm trái tim đến mục rửa.
- "Tâm của ta đã sớm trao ngươi rồi, không cần phải lo lắng về việc mà chủ thần đã giao. Còn nàng ấy... truyền lời giúp ta, chủ thần hay bất cứ thứ gì đều sẽ không tranh giành"- Lòng Nhiên đã sớm có người khác, nàng vốn chẳng nên mang tình này, nhưng lòng đã nguyện ý, lý trí cũng chẳng thể cản được.
- "Những ngày tháng bên cạnh ngươi, ta rất vui, đa tạ"- Nhưng tiệc vui nào, dù dài đến mấy rồi cũng sẽ tàn.
Bình luận facebook