Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
[Chủ nhân, tỉnh dậy thôi] - Hệ thống lo lắng nhìn vị chủ nhân đã yên giấc mấy tháng nay. Chẳng hiểu sao, từ lúc kiểm tra hệ thống trở về nó luôn có cảm giác bất an. Nó đã cố gắng dò hỏi tổng cục nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, chính vì vậy mà bị vướng lại khá lâu.
Nếu như nó không về kịp đưa linh hồn chủ nhân đi, e rằng, chủ nhân sẽ bị kẹt ở thế giới đó vĩnh viễn rồi. Là nó quá thất trách.
Nhưng mà chủ nhân sao chưa tỉnh dậy? Nó phải làm sao đây. Hệ Thống đang hoang mang, thì đôi mắt của Tiêu Lạc chớp động mang lại nguồn hy vọng cho nó.
[Chủ nhân...chủ nhân...người tỉnh rồi] - Nó muốn khóc đến nơi rồi.
Tiêu Lạc vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng mếu máo như khóc của 419, nhíu mày một chút -"Sao lại khóc?"-
[Chủ nhân đã ngủ hơn hai tháng rồi...] -
Tiêu Lạc không đáp chỉ trầm ngâm về hướng xa xăm trong không gian vô tận. Có vẻ như tiểu hệ thống 419 này cũng không biết được mọi chuyện đằng sau nó...
Nguồn năng lượng bên trong cơ thể Tiêu Lạc ngày một nhiều, thứ đó cứ dần dần thức tỉnh, nhưng quá trình này khiến cơ thể Tiêu Lạc chính là không chịu nổi mới trải qua giấc ngủ dài để hồi phục. E rằng sau này, giấc ngủ sẽ ngày một càng dài...
[…Chủ nhân, xin lỗi, để người chờ lâu rồi] - Cũng may chủ nhân tâm lý vững vàng, không thì đã phát điên lâu rồi. Chủ nhân đúng là số một.
- "Không sao"- Tiêu Lạc điềm tĩnh đáp, tâm trạng mặt tĩnh lặng, không chút giận dữ hay cảm xúc nào hỗn tạp.
[…Còn có công trình khoa học... Không thể đưa chủ nhân đi xem được nữa...] - Hệ thống lần này thật sự khóc rồi
- "Lý do?"-
[… Không đăng ký bản quyền, bị tổng cục phát hiện...] - Giọng 419 ngày càng nhỏ lạ. Ban đầu nó vốn nghĩ mấy cái công trình khoa học ấy chỉ cần lươn lẹo trốn bản quyền là xong, nhưng chuyến đi vừa rồi bị tổng cục phát hiện, nó phải nài nỉ lắm mới không bị phạt. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến nó ở lại lâu hơn dự tính
Tiêu Lạc chỉ biết thở dài với hệ thống -"Thôi được rồi, tổng kết số điểm đi"-
Hệ thống nghe đến đây, không khỏi mừng thầm, cứ tưởng là chủ nhân sẽ bỏ không làm nhiệm vụ. Nó thật cảm thán người có tình quả thật thay đổi rất nhiều.
[Điểm thưởng lần này là 10 triệu, chủ nhân có muốn nâng cấp hệ thống không?]
- "Nâng đi"- Tiêu Lạc cần chút thời gian để điều chỉnh lại dòng chảy sức mạnh trong cơ thể.
Không để Tiêu Lạc đợi lâu, 419 đã nâng cấp hệ thống xong -[Chủ nhân người còn dư 4 triệu 500 điểm, có muốn vào cửa hàng một chút không?]
- "Được"-
Nhìn lướt qua một cái, Tiêu Lạc đã dùng ba triệu điểm để mua tinh thần lực. Dùng 1 triệu 500 điểm còn lại để mua những loại dược bổ sung sức mạnh vật lý của bản thân. Trải qua, mấy lần bị hệ thống chơi mấy vố đau đớn, bản thân cũng phải rút ra kinh nghiệm rồi.
[Tinh thần lực của chủ nhân hiện tại B]
[Tiếp tục làm nhiệm vụ? ]
- "Đồng ý"-
[Nhiệm vụ tiếp theo: Hệ thống 419: Mạt Thế Vạn Nhân Mê]
- "..."- Được rồi sẽ không để ý đến tên nữa.
......................
Ánh sáng biến mất, Tiêu Lạc đứng giữa nơi đất chết, xung quanh cây cỏ đã héo tàn, mặt đất chỉ thấy một màu đen, không khí đều tỏa hương chết chóc.
Đang nhíu mày, muốn tiếp nhận thông tin từ hệ thống, thì thính giác đã được tinh thần lực nâng cấp nên nhạy bén vô cùng. Từ xa, vọng đến những tiếng bước chân vô cùng rầm rộ.
- "Sóng tang thi tới rồi"- Không biết từ đâu giọng nói hô hoán cùng đám người chạy đến
Quả thật, hệ thống lại định hố cô một lần nữa đây mà. Nhìn đàn tang thi chất cao như núi, Tiêu Lạc nghiến răng, quay đầu bỏ chạy.
Đám người kia muốn giữ mạng, chạy đến chết đi sống lại, Tiêu Lạc cắn môi, lũ tang thi này thật là dai dẳng, giờ chạy cỡ nào cũng không thoát.
Tiêu Lạc nhìn địa hình xung quanh, một cái khe nứt lớn ở gần đó, rẽ hướng, cô nhanh chóng đã đến nơi. Dùng hết sức để nhảy qua, đám tang thi cũng chẳng trở tay kịp mà ngã xuống khe nứt đó hết.
Tiêu Lạc đứng ở vách đá bên kia, không ngừng suýt xoa một đường máu trên chân. Lúc tiếp đất, cô không may bị cạnh bén nhọn của đá cứa qua, tạo thành một đường và sâu ngoằng.
- "Lần này còn gì giải thích không?"- Tiêu Lạc đen mặt hỏi hệ thống chết tiệt kia
[Chủ nhân...ta thật sự không biết mà] - Oan cho nó quá, nó chỉ nhận lệnh dịch chuyển thôi mà, đâu biết cốt truyện đi đến đâu.
- "Tải thông tin đi"- Tiêu Lạc không quan tâm đến sự ủy khuất của hệ thống
[Vâng] - Nó oan thật đó chủ nhân...
Thế giới này là sau ngày diễn ra mạt thế khoảng ba tháng. Do chất phóng xạ hạt nhân được cải tiến bị nổ, hấp thụ vào nguồn nước và mặt đất, dẫn đến con người, khí hậu, thực vật bị biến tính.
Mặt đất nóng lên khiến các thực vật không bị biến dị đều sẽ cháy thành tro, nứt ra do nhiệt độ quá cao. Nhân loại chia thành hai bộ phận:
Một là tang thi - những người bị phóng xạ biến tính, biến đổi bộ gen, ăn mòn vào tế bào khiến họ mất đi ý thức, trở thành những loại sinh vật vô tri, chỉ biết ăn loài người.
Hai là dị nhân - là những người mang dị năng, nguyên nhân là do tế bào của nhân loại có thể sản sinh ra kháng thể chống lại chất độc, dần dần bộ gen cũng được cải tiến.
Nếu như nó không về kịp đưa linh hồn chủ nhân đi, e rằng, chủ nhân sẽ bị kẹt ở thế giới đó vĩnh viễn rồi. Là nó quá thất trách.
Nhưng mà chủ nhân sao chưa tỉnh dậy? Nó phải làm sao đây. Hệ Thống đang hoang mang, thì đôi mắt của Tiêu Lạc chớp động mang lại nguồn hy vọng cho nó.
[Chủ nhân...chủ nhân...người tỉnh rồi] - Nó muốn khóc đến nơi rồi.
Tiêu Lạc vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng mếu máo như khóc của 419, nhíu mày một chút -"Sao lại khóc?"-
[Chủ nhân đã ngủ hơn hai tháng rồi...] -
Tiêu Lạc không đáp chỉ trầm ngâm về hướng xa xăm trong không gian vô tận. Có vẻ như tiểu hệ thống 419 này cũng không biết được mọi chuyện đằng sau nó...
Nguồn năng lượng bên trong cơ thể Tiêu Lạc ngày một nhiều, thứ đó cứ dần dần thức tỉnh, nhưng quá trình này khiến cơ thể Tiêu Lạc chính là không chịu nổi mới trải qua giấc ngủ dài để hồi phục. E rằng sau này, giấc ngủ sẽ ngày một càng dài...
[…Chủ nhân, xin lỗi, để người chờ lâu rồi] - Cũng may chủ nhân tâm lý vững vàng, không thì đã phát điên lâu rồi. Chủ nhân đúng là số một.
- "Không sao"- Tiêu Lạc điềm tĩnh đáp, tâm trạng mặt tĩnh lặng, không chút giận dữ hay cảm xúc nào hỗn tạp.
[…Còn có công trình khoa học... Không thể đưa chủ nhân đi xem được nữa...] - Hệ thống lần này thật sự khóc rồi
- "Lý do?"-
[… Không đăng ký bản quyền, bị tổng cục phát hiện...] - Giọng 419 ngày càng nhỏ lạ. Ban đầu nó vốn nghĩ mấy cái công trình khoa học ấy chỉ cần lươn lẹo trốn bản quyền là xong, nhưng chuyến đi vừa rồi bị tổng cục phát hiện, nó phải nài nỉ lắm mới không bị phạt. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến nó ở lại lâu hơn dự tính
Tiêu Lạc chỉ biết thở dài với hệ thống -"Thôi được rồi, tổng kết số điểm đi"-
Hệ thống nghe đến đây, không khỏi mừng thầm, cứ tưởng là chủ nhân sẽ bỏ không làm nhiệm vụ. Nó thật cảm thán người có tình quả thật thay đổi rất nhiều.
[Điểm thưởng lần này là 10 triệu, chủ nhân có muốn nâng cấp hệ thống không?]
- "Nâng đi"- Tiêu Lạc cần chút thời gian để điều chỉnh lại dòng chảy sức mạnh trong cơ thể.
Không để Tiêu Lạc đợi lâu, 419 đã nâng cấp hệ thống xong -[Chủ nhân người còn dư 4 triệu 500 điểm, có muốn vào cửa hàng một chút không?]
- "Được"-
Nhìn lướt qua một cái, Tiêu Lạc đã dùng ba triệu điểm để mua tinh thần lực. Dùng 1 triệu 500 điểm còn lại để mua những loại dược bổ sung sức mạnh vật lý của bản thân. Trải qua, mấy lần bị hệ thống chơi mấy vố đau đớn, bản thân cũng phải rút ra kinh nghiệm rồi.
[Tinh thần lực của chủ nhân hiện tại B]
[Tiếp tục làm nhiệm vụ? ]
- "Đồng ý"-
[Nhiệm vụ tiếp theo: Hệ thống 419: Mạt Thế Vạn Nhân Mê]
- "..."- Được rồi sẽ không để ý đến tên nữa.
......................
Ánh sáng biến mất, Tiêu Lạc đứng giữa nơi đất chết, xung quanh cây cỏ đã héo tàn, mặt đất chỉ thấy một màu đen, không khí đều tỏa hương chết chóc.
Đang nhíu mày, muốn tiếp nhận thông tin từ hệ thống, thì thính giác đã được tinh thần lực nâng cấp nên nhạy bén vô cùng. Từ xa, vọng đến những tiếng bước chân vô cùng rầm rộ.
- "Sóng tang thi tới rồi"- Không biết từ đâu giọng nói hô hoán cùng đám người chạy đến
Quả thật, hệ thống lại định hố cô một lần nữa đây mà. Nhìn đàn tang thi chất cao như núi, Tiêu Lạc nghiến răng, quay đầu bỏ chạy.
Đám người kia muốn giữ mạng, chạy đến chết đi sống lại, Tiêu Lạc cắn môi, lũ tang thi này thật là dai dẳng, giờ chạy cỡ nào cũng không thoát.
Tiêu Lạc nhìn địa hình xung quanh, một cái khe nứt lớn ở gần đó, rẽ hướng, cô nhanh chóng đã đến nơi. Dùng hết sức để nhảy qua, đám tang thi cũng chẳng trở tay kịp mà ngã xuống khe nứt đó hết.
Tiêu Lạc đứng ở vách đá bên kia, không ngừng suýt xoa một đường máu trên chân. Lúc tiếp đất, cô không may bị cạnh bén nhọn của đá cứa qua, tạo thành một đường và sâu ngoằng.
- "Lần này còn gì giải thích không?"- Tiêu Lạc đen mặt hỏi hệ thống chết tiệt kia
[Chủ nhân...ta thật sự không biết mà] - Oan cho nó quá, nó chỉ nhận lệnh dịch chuyển thôi mà, đâu biết cốt truyện đi đến đâu.
- "Tải thông tin đi"- Tiêu Lạc không quan tâm đến sự ủy khuất của hệ thống
[Vâng] - Nó oan thật đó chủ nhân...
Thế giới này là sau ngày diễn ra mạt thế khoảng ba tháng. Do chất phóng xạ hạt nhân được cải tiến bị nổ, hấp thụ vào nguồn nước và mặt đất, dẫn đến con người, khí hậu, thực vật bị biến tính.
Mặt đất nóng lên khiến các thực vật không bị biến dị đều sẽ cháy thành tro, nứt ra do nhiệt độ quá cao. Nhân loại chia thành hai bộ phận:
Một là tang thi - những người bị phóng xạ biến tính, biến đổi bộ gen, ăn mòn vào tế bào khiến họ mất đi ý thức, trở thành những loại sinh vật vô tri, chỉ biết ăn loài người.
Hai là dị nhân - là những người mang dị năng, nguyên nhân là do tế bào của nhân loại có thể sản sinh ra kháng thể chống lại chất độc, dần dần bộ gen cũng được cải tiến.
Bình luận facebook