Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Những người ác ý trên bốn chiếc xe quân dụng cuối cùng tuy thoát khỏi lốc điện, bảo toàn một mạng nhưng xe đều bị hư hại chẳng thể đi được.
- "Chị, chúng ta phải làm sao đây?"- Cô bé mặc váy loli càu nhàu
Băng Ngân Tuyết xoa xoa hai tay vào nhau, bộ dạng nghiêm trọng -"E rằng chúng ta chọc phải cao thủ rồi"-
Cô bé mặc váy loli tên Băng Tiểu Nhi, hai má phồng lên, tỏ vẻ bực bội -"Chưa làm gì hết đã tấn công, đúng là chẳng biết mình là ai"- dường như cô bé chẳng quan tâm đến người trên xe kia có phải cao thủ hay không. Dù gì nhà cô cũng là doanh nhân, lập nên căn cứ B, thiên đường ở mạt thế, đụng đến cô thử xem.
Băng Ngân Tuyết nhíu mày, ra hiệu cho em mình im lặng, đây là mạt thế, không có luật pháp, đương nhiên những kẻ tính tình cổ quái không sợ chết sẽ có. Có khi bọn chúng lại chẳng cần biết gia thế, lấy giết chóc làm niềm vui thì quân đoàn nhỏ này không đỡ nổi.
- "Đại tiểu thư, xe đã hư hỏng nặng không thể đi"- Binh linh bắn tỉa, muốn thủ tiêu chiếc xe kia lên tiếng
- "Tang thi chắc chắn sẽ đến lần nữa, không có thời gian đợi cứu hộ tìm đến"- Băng Ngân Tuyết xoa xoa mi tâm, không nghĩ đến chỉ một hành động nhỏ dẫn đến thù địch với kẻ không xác định
- "Kêu bọn chúng đền đi"- Băng Tiểu Nhi chỉ tay về phía xe của y, hừ lạnh
Băng Ngân Tuyết đau đầu với đứa em không hiểu chuyện, ra lệnh -"A Lý, A Khải đi theo tôi, còn lại tìm một nơi an toàn"-
Băng Tiểu Nhi muốn hống hách nhưng thấy vẻ mặt không vui của chị đành dậm chân mà đi theo đoàn lính kia.
A Lý là binh lính bắn tỉa lúc nãy, còn A Khải là thuộc dạng cận chiến. Cả hai đều thuộc dạng binh lính xuất sắc nhất của cha Băng.
Ba người bước từ từ tới chiếc xe nãy giờ vẫn nằm im không di chuyển.
Nguyên Ân biết có người tiến lại, y không lái xe đi không phải thương xót gì mà là do Tiêu Lạc đang ngủ, y không nỡ để tiếng động cơ đánh thức cô.
Băng Ngân Tuyết đi lên phía trước, gõ vào cửa kính. Đồng thời tiếng gõ đã đánh thức Tiêu Lạc. Nguyên Ân liếc nhìn nữ nhân ngoài cửa, rồi mặc kệ cô ta. Lấy từ balo ra chai nước suối đưa cho Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc uống một ngụm, rồi nhìn đến nữ chính Băng Ngân Tuyết ngoài cửa.
- "Có người gọi chúng ta kìa"- Tiêu Lạc hảo tâm nhắc nhở
Nguyên Ân nở nụ cười ôn nhu trước ánh mắt còn vương chút nước do giấc ngủ không đủ. Đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng -"Ngủ thêm chút đi"-
Tiêu Lạc dựa đầu vào vai của y, thở dài một hơi -"Giải quyết xong chuyện mới yên giấc được chứ"-
Nguyên Ân hiểu được ý của cô, đẩy cửa kính xe xuống -"Chuyện gì?"- Lạnh nhạt lên tiếng
Băng Ngân Tuyết đứng ở ngoài lúc lâu đã bị gió thôi đến đầu tóc tán loạn, nghiến răng thầm hận, cô ta từ nhỏ đến lớn được cha mẹ cưng chiều, được cánh mài râu bảo vệ, săn đón. Nào phải chịu cảnh này.
- "Cậu có thể giúp chúng tôi được không?"- Băng Ngân Tuyết lần lựa, chọn lời mà hỏi. Trong giọng nói mang theo chút mủi lòng, đáng thương.
Tiêu Lạc vùi mặt trong bờ vai của y mà cười khúc khích, Nguyên Ân vì người đang ở trong lòng, tâm trạng dần tốt lên, mới không đánh bay ba người này -"Xe rất nhiều"-
Băng Ngân Tuyết nhìn xung quanh, quả thật xe nhiều nhưng tang thi thì bị nhốt trong đó cũng chẳng ít đâu.
- "Súng chẳng phải dùng rất tốt sao?"- Nguyên Ân ôm lấy eo cô, mặc kệ người bên ngoài đỏ mặt, ẩn ý hỏi
Băng Ngân Tuyết xanh mặt -"Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm..."-
Nguyên Ân chẳng để tâm mấy, người yêu đã tỉnh, không có lý do gì đôi co với đám người này. Kéo cửa kính lên, một tay giữ chặt eo của cô, một tay lái xe, rất nhanh đã rời khỏi.
Ngoài trừ A Lý và A Khải ra thì toàn bộ tiểu đội đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, hưởng ké hào quang của Băng Ngân Tuyết sao có thể chống chọi với đàn tang thi.
- "Em giữ eo chị đau quá đấy"- Tiêu Lạc nhíu mày, nhỏ giọng trách
Nguyên Ân cười cười, gặm lên cổ của Tiêu Lạc, để lại dấu hôn phá lệ chói mắt -"Chị nhìn hai tên đó"-
Tiêu Lạc chớp chớp mắt, liếc thoáng qua có một giây cũng bị phát hiện. Chồng mình càng ngày càng bá đạo càng manh động rồi.
Y nhìn thấy biểu tình của bất đắc dĩ của Tiêu Lạc, càng kéo cô vào chặt trong lòng -"Đừng nhìn ai khác ngoài em"-
Thôi được rồi, Tiêu Lạc đã giơ tay đầu hàng.
Nguyên Ân không tính tiêu hao sức mình một cách xa xỉ, y dừng chân ở một nơi hẻo lánh, ít người sống cũng ít kéo tang thi hơn.
Tiêu Lạc nhìn thiếu niên chạy đôn chạy đáo sắp xếp cho cô chỗ ngủ thoải mái thì trong lòng lại xôn xao. Nguyên Ân bước xuống xe, lấy một ít củi đốt lửa rồi nấu nước, hương trà cứ như vậy vướng vấn trong không gian.
- "Trà có chút tệ, chị uống đỡ đi"- Y đưa tách trà cho cô.
Tiêu Lạc thích uống trà, qua bao thế giới chính là không bỏ được. Nhưng cũng có một người nguyện ý pha trà cho cô từng ấy kiếp nhân sinh...
- "Chị, chúng ta phải làm sao đây?"- Cô bé mặc váy loli càu nhàu
Băng Ngân Tuyết xoa xoa hai tay vào nhau, bộ dạng nghiêm trọng -"E rằng chúng ta chọc phải cao thủ rồi"-
Cô bé mặc váy loli tên Băng Tiểu Nhi, hai má phồng lên, tỏ vẻ bực bội -"Chưa làm gì hết đã tấn công, đúng là chẳng biết mình là ai"- dường như cô bé chẳng quan tâm đến người trên xe kia có phải cao thủ hay không. Dù gì nhà cô cũng là doanh nhân, lập nên căn cứ B, thiên đường ở mạt thế, đụng đến cô thử xem.
Băng Ngân Tuyết nhíu mày, ra hiệu cho em mình im lặng, đây là mạt thế, không có luật pháp, đương nhiên những kẻ tính tình cổ quái không sợ chết sẽ có. Có khi bọn chúng lại chẳng cần biết gia thế, lấy giết chóc làm niềm vui thì quân đoàn nhỏ này không đỡ nổi.
- "Đại tiểu thư, xe đã hư hỏng nặng không thể đi"- Binh linh bắn tỉa, muốn thủ tiêu chiếc xe kia lên tiếng
- "Tang thi chắc chắn sẽ đến lần nữa, không có thời gian đợi cứu hộ tìm đến"- Băng Ngân Tuyết xoa xoa mi tâm, không nghĩ đến chỉ một hành động nhỏ dẫn đến thù địch với kẻ không xác định
- "Kêu bọn chúng đền đi"- Băng Tiểu Nhi chỉ tay về phía xe của y, hừ lạnh
Băng Ngân Tuyết đau đầu với đứa em không hiểu chuyện, ra lệnh -"A Lý, A Khải đi theo tôi, còn lại tìm một nơi an toàn"-
Băng Tiểu Nhi muốn hống hách nhưng thấy vẻ mặt không vui của chị đành dậm chân mà đi theo đoàn lính kia.
A Lý là binh lính bắn tỉa lúc nãy, còn A Khải là thuộc dạng cận chiến. Cả hai đều thuộc dạng binh lính xuất sắc nhất của cha Băng.
Ba người bước từ từ tới chiếc xe nãy giờ vẫn nằm im không di chuyển.
Nguyên Ân biết có người tiến lại, y không lái xe đi không phải thương xót gì mà là do Tiêu Lạc đang ngủ, y không nỡ để tiếng động cơ đánh thức cô.
Băng Ngân Tuyết đi lên phía trước, gõ vào cửa kính. Đồng thời tiếng gõ đã đánh thức Tiêu Lạc. Nguyên Ân liếc nhìn nữ nhân ngoài cửa, rồi mặc kệ cô ta. Lấy từ balo ra chai nước suối đưa cho Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc uống một ngụm, rồi nhìn đến nữ chính Băng Ngân Tuyết ngoài cửa.
- "Có người gọi chúng ta kìa"- Tiêu Lạc hảo tâm nhắc nhở
Nguyên Ân nở nụ cười ôn nhu trước ánh mắt còn vương chút nước do giấc ngủ không đủ. Đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng -"Ngủ thêm chút đi"-
Tiêu Lạc dựa đầu vào vai của y, thở dài một hơi -"Giải quyết xong chuyện mới yên giấc được chứ"-
Nguyên Ân hiểu được ý của cô, đẩy cửa kính xe xuống -"Chuyện gì?"- Lạnh nhạt lên tiếng
Băng Ngân Tuyết đứng ở ngoài lúc lâu đã bị gió thôi đến đầu tóc tán loạn, nghiến răng thầm hận, cô ta từ nhỏ đến lớn được cha mẹ cưng chiều, được cánh mài râu bảo vệ, săn đón. Nào phải chịu cảnh này.
- "Cậu có thể giúp chúng tôi được không?"- Băng Ngân Tuyết lần lựa, chọn lời mà hỏi. Trong giọng nói mang theo chút mủi lòng, đáng thương.
Tiêu Lạc vùi mặt trong bờ vai của y mà cười khúc khích, Nguyên Ân vì người đang ở trong lòng, tâm trạng dần tốt lên, mới không đánh bay ba người này -"Xe rất nhiều"-
Băng Ngân Tuyết nhìn xung quanh, quả thật xe nhiều nhưng tang thi thì bị nhốt trong đó cũng chẳng ít đâu.
- "Súng chẳng phải dùng rất tốt sao?"- Nguyên Ân ôm lấy eo cô, mặc kệ người bên ngoài đỏ mặt, ẩn ý hỏi
Băng Ngân Tuyết xanh mặt -"Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm..."-
Nguyên Ân chẳng để tâm mấy, người yêu đã tỉnh, không có lý do gì đôi co với đám người này. Kéo cửa kính lên, một tay giữ chặt eo của cô, một tay lái xe, rất nhanh đã rời khỏi.
Ngoài trừ A Lý và A Khải ra thì toàn bộ tiểu đội đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, hưởng ké hào quang của Băng Ngân Tuyết sao có thể chống chọi với đàn tang thi.
- "Em giữ eo chị đau quá đấy"- Tiêu Lạc nhíu mày, nhỏ giọng trách
Nguyên Ân cười cười, gặm lên cổ của Tiêu Lạc, để lại dấu hôn phá lệ chói mắt -"Chị nhìn hai tên đó"-
Tiêu Lạc chớp chớp mắt, liếc thoáng qua có một giây cũng bị phát hiện. Chồng mình càng ngày càng bá đạo càng manh động rồi.
Y nhìn thấy biểu tình của bất đắc dĩ của Tiêu Lạc, càng kéo cô vào chặt trong lòng -"Đừng nhìn ai khác ngoài em"-
Thôi được rồi, Tiêu Lạc đã giơ tay đầu hàng.
Nguyên Ân không tính tiêu hao sức mình một cách xa xỉ, y dừng chân ở một nơi hẻo lánh, ít người sống cũng ít kéo tang thi hơn.
Tiêu Lạc nhìn thiếu niên chạy đôn chạy đáo sắp xếp cho cô chỗ ngủ thoải mái thì trong lòng lại xôn xao. Nguyên Ân bước xuống xe, lấy một ít củi đốt lửa rồi nấu nước, hương trà cứ như vậy vướng vấn trong không gian.
- "Trà có chút tệ, chị uống đỡ đi"- Y đưa tách trà cho cô.
Tiêu Lạc thích uống trà, qua bao thế giới chính là không bỏ được. Nhưng cũng có một người nguyện ý pha trà cho cô từng ấy kiếp nhân sinh...
Bình luận facebook