Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Màng đêm yên tĩnh có ba con người đang ôm gối say giấc nồng không biết trời trăng mây gió gì hết. Thì bên kia cũng có ba con người đang bạn chạy theo suy nghĩ của mình.
Hắn không thể ngờ người hắn gặp lúc nãy là người hai năm trước hắn biết. Từ khi rước cậu vào cung theo lời của mẫu thân hắn, thì đến bây giờ là lần thứ hai hắn gặp cậu. Mới chỉ hai năm không gặp cậu mà cậu lại dám thách thức hắn như vậy, hắn nhếch miệng một cái, cậu thú vị hơn hắn nghĩ nhiều rồi.
Cũng ở nơi nào đó trong hoàng cung có một vị ca ca đùi gà nào đó đang ngồi đưa tay lên sờ vài vết thương trên môi, miệng không tự chủ được mà cười một cái.
- Cái cục trắng trắng đó môi mềm thật, lại còn dễ thương nữa đã vậy còn có tính cắn người.
Vâng, con người đang ngồi cười một mình như thằn khùng ý nhầm thằn hề kia không ai hết là thừa tướng của một nước, là cánh tay trái đắt lực của Long Hạo Khiêm chính là Tống Lam. Vị thừa tướng lúc nào trong đầu cũng chỉ biết nghĩ đến công việc.
Còn bên kia thì còn lại một người đang nằm trên giường gác tay lên tráng suy nghĩ về người đứng bên y khi nãy.
- Cũng khả ái lắm đấy chứ, lại khá điềm tĩnh nữa. Ta thích.
Bên này tình trạng có vẻ đỡ hơn bên kia chút, là không để lộ lên khuôn mặt thôi. Chứ thực chất trong lòng đang gào lên khi đứng bên ngườ kia rồi. Người này cũng không ai khác là đại tướng soái mà ai ai cũng nể phục. Y còn là cánh tay phải của Long Hạo Khiêm. Từ Hinh chính là tên của y.
Sáng sớm hôm sau bầu không khí trong lành yên tĩnh thì bị phá nát bởi tiếng hét tràng đầy nội lực như chim hót của ai kia.
- A! Ca ca đùi gà chờ ta với.
Kèm theo đó là một tiếng " bịch" rõ to, đang mơ màng mở mắt ra thì Gia Minh giật mình khi nghe tiếng " rầm" cánh cửa bậc ra không thương tiết. Cách cửa mở toang, Gia Minh bây giờ mới ý thức mình đang nằm dưới đất mà bò đứng dậy.
- Hai vi sư huynh có gì từ từ thương lượng, không cần phải mạnh tay mạnh chân như vậy đâu.
Trước mắt y bây giờ là hai con sói hoang đang nhìn miếng mồi chứ không phải hai sư huynh yêu thương của y nữa. Y không biết là mình đã gây ra tai họa gì rồi.
- 3 phút thay y phục, tới sảnh phía trước.
Âm thanh phát ra đầy " yêu thương" còn hơn băng lạnh ngàn năm kia kèm theo đó là ánh mắt "trìu mến" muốn giết người kia nữa. Trái tim nhỏ bé của Gia Minh nhà ta như muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Y đang đứng thất thần không hiểu mô tê gì thì Hàn Phong đứng bên hối thúc y.
- Đệ mà còn không mau chóng thay y phục rồi ra đó, thì đến huynh cũng không xin được cho đệ đâu.
Nghe Hàn Phong nói xong Gia Minh chợt nhớ ra y chưa mang y phục, nhanh chân chạy vào trong vơ vội bộ y phục gần đó mặc vào.
Phía ngoài sảnh mặt ai nấy cũng đều căng thẳng, họ chưa bao giờ bắt gặp chuyện tương tự này. Đến cả Tiểu Liên, Tiểu Tâm cũng lạnh người vì hàn khí phát ra từ cậu. Họ cầu mong sau cho họ ra khỏi chỗ này càng tốt, không chắc họ chết mất.
- Hai vị ca ca, buổi sáng tốt lành.
- Vẫn còn cười được, chắc đệ không nhớ chuyện gì nhỉ.
- Chuyện gì là chuyện gì? Phong ca huynh nói rõ chút xem.
- Chuyện ngươi uống say cưỡng hôn gái nhà lành.
Liên Thành vừa uống trà bình thản trả lời y, kiến cả Tiểu Liên, Tiểu Tâm đều bất ngờ nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía y như không thể nào tin được.
- Phụt!!!
Cả hai đang uống trà nghe cậu nói xong đều không hẹn mà phun hết ra.
- Cái gì? Ta mà đi cưỡng hiếp gái nhà lành á! Họ không cưỡng hiếp ta thì thôi, ta mà thèm chắc.
- Thèm hay không ngươi hỏi huynh ấy thì biết.
Gia Minh nhìn qua Hàn Phong, nãy giờ chỉ ngồi im bên cạnh mình không nói một câu nào. Y nhìn Hàn Phong như muốn hỏi đó không phải là sự thật.
- Đúng là hôm qua sau khi uống say, đệ đã cưỡng hôn một người. Người đó bị đệ đệ đây cưỡng hôn, đã vậy còn làm môi họ chảy máu. Sau đó thì sao ấy nhỉ, Liên Thành hình như huynh quên khúc sau rồi thì phải.
- Ngươi, sau đó còn liếm lên chỗ chảy máu của vị kia nữa. Chưa hết ngươi còn muốn cắn thêm người ta nữa. Rồi còn ngồi lên người của vị đó ôm cứng lấy. Ta với Phong ca có gỡ cách nào ngươi cũng không chịu buông tay.
- Hai người nói cái gì vậy, ta không tin đâu. Sao ta có thể làm vậy được. Hai người gạc ta. Hức hức h....ức.... hai người nói dối, đó là nụ hôn đầu của ta, sao lại đem trao cho người không quen biết. Ta bắt đền hai người đó.
- Con nhà người ta chưa tới bắt đền người thì thôi, ngươi còn ngồi đó khóc cái gì.
Thấy Gia Minh cứ gục mặt xuông bàn khóc lấy khóc để, cậu khó chịu lớn tiếng với y.
- Ngươi... ngươi vì người ngoài mà lớn tiếng với ta. hức... Ta không thèm chơi với ngươi nữa. Đồ Liên nhi đáng ghét. h...ứ...c...
Gia Minh nghe cậu vì người khác mà lớn tiếng với mình, y không phục đứng dậy chạy bỏ ra ngoài.
- Chúng ta là vậy có quá đáng lắm không. Giq Minh đệ ấy giận thật thì sao.
- Huynh không biết tính khí của đệ ấy sao. Yên tâm lát nữa đói lại mò về thôi.
- Cũng đúng. Với tính cách cũa y thì chỉ cần có đồ ăn còn mội chuyện để tính sau.
- Hai muội đi cũng bị ít đồ ăn đi, lát nữa Gia Minh về sẽ cùng dùng cơm.
Cậu và Hàn Phong ngồi nói chuyện một lúc nữa thì ai đi làm việc nấy. Vì họ còn nhiều việc phải làm, còn đó là việc gì thì chỉ có hai người mới biết.
Hắn không thể ngờ người hắn gặp lúc nãy là người hai năm trước hắn biết. Từ khi rước cậu vào cung theo lời của mẫu thân hắn, thì đến bây giờ là lần thứ hai hắn gặp cậu. Mới chỉ hai năm không gặp cậu mà cậu lại dám thách thức hắn như vậy, hắn nhếch miệng một cái, cậu thú vị hơn hắn nghĩ nhiều rồi.
Cũng ở nơi nào đó trong hoàng cung có một vị ca ca đùi gà nào đó đang ngồi đưa tay lên sờ vài vết thương trên môi, miệng không tự chủ được mà cười một cái.
- Cái cục trắng trắng đó môi mềm thật, lại còn dễ thương nữa đã vậy còn có tính cắn người.
Vâng, con người đang ngồi cười một mình như thằn khùng ý nhầm thằn hề kia không ai hết là thừa tướng của một nước, là cánh tay trái đắt lực của Long Hạo Khiêm chính là Tống Lam. Vị thừa tướng lúc nào trong đầu cũng chỉ biết nghĩ đến công việc.
Còn bên kia thì còn lại một người đang nằm trên giường gác tay lên tráng suy nghĩ về người đứng bên y khi nãy.
- Cũng khả ái lắm đấy chứ, lại khá điềm tĩnh nữa. Ta thích.
Bên này tình trạng có vẻ đỡ hơn bên kia chút, là không để lộ lên khuôn mặt thôi. Chứ thực chất trong lòng đang gào lên khi đứng bên ngườ kia rồi. Người này cũng không ai khác là đại tướng soái mà ai ai cũng nể phục. Y còn là cánh tay phải của Long Hạo Khiêm. Từ Hinh chính là tên của y.
Sáng sớm hôm sau bầu không khí trong lành yên tĩnh thì bị phá nát bởi tiếng hét tràng đầy nội lực như chim hót của ai kia.
- A! Ca ca đùi gà chờ ta với.
Kèm theo đó là một tiếng " bịch" rõ to, đang mơ màng mở mắt ra thì Gia Minh giật mình khi nghe tiếng " rầm" cánh cửa bậc ra không thương tiết. Cách cửa mở toang, Gia Minh bây giờ mới ý thức mình đang nằm dưới đất mà bò đứng dậy.
- Hai vi sư huynh có gì từ từ thương lượng, không cần phải mạnh tay mạnh chân như vậy đâu.
Trước mắt y bây giờ là hai con sói hoang đang nhìn miếng mồi chứ không phải hai sư huynh yêu thương của y nữa. Y không biết là mình đã gây ra tai họa gì rồi.
- 3 phút thay y phục, tới sảnh phía trước.
Âm thanh phát ra đầy " yêu thương" còn hơn băng lạnh ngàn năm kia kèm theo đó là ánh mắt "trìu mến" muốn giết người kia nữa. Trái tim nhỏ bé của Gia Minh nhà ta như muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Y đang đứng thất thần không hiểu mô tê gì thì Hàn Phong đứng bên hối thúc y.
- Đệ mà còn không mau chóng thay y phục rồi ra đó, thì đến huynh cũng không xin được cho đệ đâu.
Nghe Hàn Phong nói xong Gia Minh chợt nhớ ra y chưa mang y phục, nhanh chân chạy vào trong vơ vội bộ y phục gần đó mặc vào.
Phía ngoài sảnh mặt ai nấy cũng đều căng thẳng, họ chưa bao giờ bắt gặp chuyện tương tự này. Đến cả Tiểu Liên, Tiểu Tâm cũng lạnh người vì hàn khí phát ra từ cậu. Họ cầu mong sau cho họ ra khỏi chỗ này càng tốt, không chắc họ chết mất.
- Hai vị ca ca, buổi sáng tốt lành.
- Vẫn còn cười được, chắc đệ không nhớ chuyện gì nhỉ.
- Chuyện gì là chuyện gì? Phong ca huynh nói rõ chút xem.
- Chuyện ngươi uống say cưỡng hôn gái nhà lành.
Liên Thành vừa uống trà bình thản trả lời y, kiến cả Tiểu Liên, Tiểu Tâm đều bất ngờ nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía y như không thể nào tin được.
- Phụt!!!
Cả hai đang uống trà nghe cậu nói xong đều không hẹn mà phun hết ra.
- Cái gì? Ta mà đi cưỡng hiếp gái nhà lành á! Họ không cưỡng hiếp ta thì thôi, ta mà thèm chắc.
- Thèm hay không ngươi hỏi huynh ấy thì biết.
Gia Minh nhìn qua Hàn Phong, nãy giờ chỉ ngồi im bên cạnh mình không nói một câu nào. Y nhìn Hàn Phong như muốn hỏi đó không phải là sự thật.
- Đúng là hôm qua sau khi uống say, đệ đã cưỡng hôn một người. Người đó bị đệ đệ đây cưỡng hôn, đã vậy còn làm môi họ chảy máu. Sau đó thì sao ấy nhỉ, Liên Thành hình như huynh quên khúc sau rồi thì phải.
- Ngươi, sau đó còn liếm lên chỗ chảy máu của vị kia nữa. Chưa hết ngươi còn muốn cắn thêm người ta nữa. Rồi còn ngồi lên người của vị đó ôm cứng lấy. Ta với Phong ca có gỡ cách nào ngươi cũng không chịu buông tay.
- Hai người nói cái gì vậy, ta không tin đâu. Sao ta có thể làm vậy được. Hai người gạc ta. Hức hức h....ức.... hai người nói dối, đó là nụ hôn đầu của ta, sao lại đem trao cho người không quen biết. Ta bắt đền hai người đó.
- Con nhà người ta chưa tới bắt đền người thì thôi, ngươi còn ngồi đó khóc cái gì.
Thấy Gia Minh cứ gục mặt xuông bàn khóc lấy khóc để, cậu khó chịu lớn tiếng với y.
- Ngươi... ngươi vì người ngoài mà lớn tiếng với ta. hức... Ta không thèm chơi với ngươi nữa. Đồ Liên nhi đáng ghét. h...ứ...c...
Gia Minh nghe cậu vì người khác mà lớn tiếng với mình, y không phục đứng dậy chạy bỏ ra ngoài.
- Chúng ta là vậy có quá đáng lắm không. Giq Minh đệ ấy giận thật thì sao.
- Huynh không biết tính khí của đệ ấy sao. Yên tâm lát nữa đói lại mò về thôi.
- Cũng đúng. Với tính cách cũa y thì chỉ cần có đồ ăn còn mội chuyện để tính sau.
- Hai muội đi cũng bị ít đồ ăn đi, lát nữa Gia Minh về sẽ cùng dùng cơm.
Cậu và Hàn Phong ngồi nói chuyện một lúc nữa thì ai đi làm việc nấy. Vì họ còn nhiều việc phải làm, còn đó là việc gì thì chỉ có hai người mới biết.
Bình luận facebook