Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
CHƯƠNG 27
Đối với thằng nhãi MạnhThiểu Giác này...... Ta thật sự là không còn gì để nói.
Nhìn cặp lông mày thonrậm hài hòa của hắn, mày cong xinh đẹp hoàn mỹ. Một đôi mắt phượng sáng rạngrỡ, so với nữ tử có khi còn mọng nước mê người hơn. Mũi cao thẳng, môi mỏngcười như không cười. Ở gần mới thấy làn da hắn trắng nõn tinh tế, dùng mắtthường quan sát thì cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Một nam tử như vậy, xemtrước xem sau nhìn trái nhìn phải nhìn chính diện nhìn nghiêng nhìn đủ kiểucũng chỉ thấy phong độ tuấn mỹ mê người, làm trái tim của bao thiếu nữ ngày đêmthấp thỏm không yên.
Nhưng, chẳng lẽ do tavượt qua cổ kim nên đối với sự thưởng thức nam tính đã xảy ra biến dị, làm chota đối với một nam nhân hoa mĩ như vậy không chỉ có không cảm thấy tâm độngngược lại cảm thấy hắn......?
“Thật phiền.” Tanhíu mày nhướng mi mỉm cười, sau đó đưa tay quyết đoán đẩy khuôn mặt tuấn túgần trong gang tấc của hắn ra, động tác dứt khoát liền mạch, không có nửa phầndây dưa.
Nam tử phong thần lỗilạc nghe vậy cứng người, mắt phượng hẹp dài bên cạnh có điểm kinh ngạc.“Nàngnói cái gì?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp vẫn mê người như trước.
“Ngươi rất phiền.”Ta không keo kiệt chút nào lặp lại một lần, hơn nữa tự động đem “Thật” thăngcấp thành “Rất”.
Mạnh Thiểu Giác nheonheo mắt phượng, đuôi mắt nghi ngờ co giật vài cái. Nhưng mà chung quy lại hắncũng không phải người thường, đối mặt với lời nói không kiên nhẫn của ta thế màchẳng những không giận ngược lại còn cười, ái muội tới gần ta nói: “Nữ tử rấtthích khẩu thị tâm phi*, hôm nay xem ra được mở mang kiến thức .”
(*Miệng nói mộtđường, tâm nghĩ một nẻo)
Ta nhìn hắn ngoài cườinhưng trong không cười kéo khóe môi, “Ngươi từ nhỏ ăn hoa mà lớn lên sao?”
“Ách?” Mạnh ThiểuGiác nhíu mày,“Nàng có ý gì?”
Ta vỗ vỗ bờ vai củahắn,“Hoa tiên tử.”
Nói xong ta liền vòngqua hắn đi tìm hoàng tỷ cùng Oánh Lộ. Về phần Vũ Văn Tu cùng Liễu Như Nhứ, đứangốc cũng biết có quay đầu lại cũng chẳng có khả năng nhìn thấy bóng dáng củabọn họ nữa.
Mạnh Thiểu Giác cố ý ngănta lại, hay là vô tình?
Vũ Văn Tu vì cái gì lạiđi cùng Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu, Liễu Như Nhứ.Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Tu.
Liễu Như Nhứ là biểumuội của Mạnh Thiểu Giác, rồi sao? Còn có gì về Liễu Như Nhứ nữa không nhĩ?
Đúng rồi, Liễu Như Nhứcòn có một khối ngọc bội ta cảm thấy rất quen.
...... Ngọc bội?
Trong đầu ta mơ hồ cótiếng miêu tả sinh động, ngọc bội, quanh thân được chạm rỗng điêu khắc thànhhình rồng, tinh xảo trân quý vô cùng khéo léo.
Ta quen thuộc như vậy,ta từng gặp qua? Không đúng, không phải gặp, ta là...... Ta là......
Ta đột nhiên âm thầmchấn động, ngọc bội, khối ngọc bội ta cảm thấy quen thuộc kia là của Liễu NhưNhứ, không phải ta đã thấy, mà là ta nghe người ta kể lại, hơn nữa miêu tả lặpđi lặp lại nhiều lần. Mà người nọ chính là người từng chăm sóc con tin của VânTrạch - Mạt nương nương......
“A Lam, ngươi nghĩ cáigì vậy?” giọng nói Oánh Lộ kéo ta từ trong suy nghĩ sâu xa trở lại, nàng tươicười sáng lạn chỉ vào mặt nạ trên mặt hoàng tỷ nói: “Ngươi xem xem mặt nạ trênmặt tứ cô nương, có đẹp không?”
Hoàng tỷ cũng lấy mặt nạra nhìn ta chớp mắt vài cái, “Thế nào, đáng yêu không?”
Ta có chút kinh ngạc,các nàng thật sự là thân thiết quá nhanh rồi, gật gật đầu phụ họa nói: “Đẹp.”
Oánh Lộ cười đắc ý, “Tađã nói cái này đẹp, cái vừa rồi ngươi chọn xấu chết đi được.”
Hoàng tỷ tùy tay cầm lấymột cái mặt nạ hình heo đưa cho Oánh Lộ, “Đúng đúng, cái này cũng hợp với ngươilắm.”
“Đây là cái gì?”
“Heo.”
Ta thú vị nhìn các nàngđấu võ mồm, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút khác thường. Oánh Lộ và MạnhThiểu Giác, hoàng tỷ và Vũ Văn Tu, nếu sự tình thật sự giống như ta nghĩ,vậy...... Khi đó, còn có người có thể cười sao?
Bên cạnh ta có ngườiđứng, Mạnh Thiểu Giác đè thấp cổ họng nói: “Thiếu gia ta từ nhỏ ăn gạo lớnlên.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắnkhông nói gì, ta mặc kệ ngươi ăn hoa lớn lên hay là ăn gạo lớn lên, cho dùngươi có ăn vỏ trấu lớn lên cũng không thành vấn đề.
Hồi cung, tâm tình củahoàng tỷ rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều, cùng ta nói nào là Mạnh Thiểu Giáckhôi hài, Oánh Lộ thú vị, cùng dân gian phồn hoa náo nhiệt. Nàng có chút mấtmát nói: “A Lam, muội nói xem vì sao chúng ta lại là nữ tử hoàng gia, nếu làdân chúng bình thường có lẽ sẽ không phải chịu nhiều quy củ như vậy.”
Ta đương nhiên biết mấtmát của hoàng tỷ từ đâu mà đến. Làm nữ nhi xinh đẹp được phụ hoàng sủng áinhất, từ nhỏ hoàng tỷ liền nổi danh là mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, nói trắng ranàng chính là kiểu mẫu trong cái cung đình thời đại này để cho tất cả mọi ngườilấy làm gương mà học tập. Chẳng qua, dưới cái vẻ hoàn mỹ kia có biết bao nhiêuáp lực cùng chịu đựng, hoàng tỷ phải bỏ đi vẻ hoạt bát của chính mình để trởthành một thục nữ. Nàng mơ về những điều mà nàng không bao giờ có được, vô thứcnở nụ cười bình thản hạnh phúc.
Nhưng mà hoàng tỷ, ngươicó được những thứ mà người khác tha thiết ước mơ, điều ngươi khát cầu có lẽ làđiều mà người khác cố gắng thoát khỏi. Cứ mơ tưởng về những thứ không thuộc vềmình, không bằng quý trọng những gì mình đang có.
Từ xưa, chuyện tốt khóvẹn toàn.
Huống hồ, nếu ngươi trởthành một thường dân nữ tử xinh đẹp, nếu không bị ác bá bắt thì cũng bị thamquan chiếm đoạt, đến lúc đó cho dù ngươi muốn khóc cũng không kịp.
Ta cùng hoàng tỷ trở vềtẩm cung, Tế Tế đi theo phía sau ta hỏi đông hỏi tây, “Công chúa, hôm nay hộithuyền rồng có đẹp không?”
Ta thản nhiên nói: “Cũngđược.”
“Bên ngoài nhiều ngườikhông?” Nàng lại hỏi.
“Cũng nhiều.”
“Ai~, công chúa, ta cũngmuốn đi xem a.” vẻ mặt nàng một bộ ai oán.
Ta chống cằm nhìn nàngnói: “Tế Tế, hôm nay Mục Nhất làm anh hùng.”
Tế Tế lập tức chồm quađây, mắt sáng lên, “A? Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy.” Ta gật gậtđầu, “Có một tiểu thư rất đẹp rớt xuống nước, sau đó Mục Nhất trực tiếp nhảyxuống cứu người .”
Mặt Tế Tế đen một nửa,“Vậy sao.”
Ta đương nhiên nhún vai,“Đương nhiên là không có khả năng.”
Tế Tế nghe vậy lập tứcnhẹ nhàng thở ra sau đó có chút tức giận nhìn ta, “Công chúa, người đùa giỡn nôtỳ.”
Ta không để ý tới nàng,ngoảnh đầu tự nói: “Mục Nhất anh dũng nhảy xuống nước cứu một đống lớn namnhân, không thú vị, trong sách đều viết là phải cứu một tiểu thư xinh đẹp.”
“Công chúa, chờ ngườigặp được người trong lòng người sẽ biết, nếu hắn cứu một tiểu thư xinh đẹpngười sẽ ‘Có’ thú vị.” Tế Tế không vui nói.
Ta cầm lấy chén uống mộtngụm nước, không trả lời. Thích hoặc yêu thì đã sao, đó đều là chuyện của chínhmình. Yêu một người, nếu người kia không yêu ngươi, làm ngươi chết đi sống lại,sống còn không bằng chết.
Một khi đã như vậy, cònkhông bằng đừng yêu.
Buổi tối lúc nằm ngủ tacứ trằn trọc miên mang, trong đầu luôn xuất hiện khuôn mặt của Mạnh Thiểu Giáccùng Vũ Văn Tu còn có Liễu Như Nhứ. Ta nhớ rõ Mạt nương nương lúc ấy niệm điniệm lại đó không phải là phượng ngọc, mà là long ngọc. Nói cách khác Vũ Văn Tucùng Liễu Như Nhứ có cùng một cặp ngọc bội. Vũ Văn Tu có ngọc bội này là vì hắnlà hoàng tử Vân Trạch, còn Liễu Như Nhứ thì sao, Liễu Như Nhứ có quan hệ gì vớiVân Trạch?
Cuối cùng, chính là MạnhThiểu Giác. Liễu Như Nhứ là biểu muội của Mạnh Thiểu Giác, Liễu Như Nhứ là biểumuội gửi nuôi trong nhà Mạnh Thiểu Giác. Liễu Như Nhứ có quan hệ với Vân Trạch,theo lý mà nói, Mạnh Thiểu Giác cũng có quan hệ với Vân Trạch. Mạnh Thiểu Giáclà lương thương mới nổi, hắn quen biết với Vũ Văn Tu là vì hắn muốn cung lươngmua bán cho quân đội, như vậy chuyện cung lương này cuối cùng là có âm mưu gì?
Ta lại nhớ đến chuyệnkhi ta xuất cung, phụ hoàng bị ám sát, chuyện Vân Chiến bị giá họa, mọi manhmối đều chỉa vào Vân Trạch. Như vậy, chuyện ám sát lần này, Vũ Văn Tu cùng vớiMạnh Thiểu Giác có liên quan sao?
Ngoài cửa sổ ve kêu râmrang, trong màn đêm yên tĩnh như thế này lại có vẻ đặc biệt vang dội. Ta xốcchăn xuống giường, oán hận nói: “Kêu kêu kêu, vừa đến mùa hè đã kêu khôngngừng, sáng mai ta sai người bắt tất cả các ngươi đem đi chiên ăn hết!”
Ta không buồn ngủ đứngdậy một lát, cuối cùng quyết định mặc quần áo đi ra ngoài một chuyến, mục đíchchính là Thiên cung hoang phế phía tây.
Ở trong cung, ngườithích đi dạo lúc nửa đêm cũng không ít. Ta gặp qua tiểu cung nữ cùng thái giámđang tâm tình ở sau núi giả, cũng gặp qua thị vệ đi tuần, cũng thấy qua dungnhan tiều tụy của phụ hoàng đang ngắm trăng nhớ người xưa. Thật ra nửa đêm làcanh giờ tốt nhất, là thời khắc những âm u khó coi đều hiện ra.
Ta im lặng đến Thiêncung ở phía tây, nơi này trước đây vốn đã vắng vẻ. Sau khi Mạt nương nương quađời lại có chút cảm giác âm u. Tiếng ve đến nơi này cũng có vẻ yếu đi, thật rathỉnh thoảng còn có vài tiếng không biết là tiếng gì kêu vang lên. Ta vuốt cằmnghĩ, nơi này thật đúng là nơi ma quỷ nhất hoàng cung này.
Ta vào phòng Mạt nươngnương rồi đóng cửa lại, sau đó cầm ngọn đèn nhỏ của ta nhìn xung quanh đánhgiá. Bài trí của nơi này thật ra chẳng có gì thay đổi, chỉ có, tất cả quần áo ởđây đều đã được dời đi gần hết. Ta hướng cái bàn thổi một hơi, không ngoài dựđoán liền nhìn thấy tro bụi bay tứ tung.
Hoang vắng luôn sẽ cótro bụi làm bạn.
Ta nhìn xung quanh gianphòng, làm thế nào cũng cảm thấy nơi này hẳn là có manh mối, nhưng đã bị tiêuhủy hết rồi. Ngay lúc đó, ta ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ.
Dưới dãy ghế ngồi có mộtdấu chân.
Ta lập tức ngồi xổmxuống quan sát. A a, dấu chân không nhỏ, rõ ràng là của nam nhân. Lúc ta đangmuốn suy đoán một chút liền nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, ta cầm đènnhỏ từ dãy ghế lắc mình trốn sau bình phong bên giường, ngừng thở không nhúcnhích.
Có người nhẹ nhàng mởcửa đi vào, ruột gan nhỏ nhắn của ta giật thót nhảy dựng lên, có chút cảm giácmạo hiểm. Người nọ im lặng hồi lâu, ta cũng lo lắng đề phòng hồi lâu. Thật vấtvả mới nghe được hắn có chút động tĩnh, dường như là đang gõ gõ lên vách tường.Ta không khống chế được tò mò cẩn thận dò đầu ra ngoài nhìn lén. May mắn, ngườinọ đang hướng mặt vào bờ tường quay lưng lại phía ta, ta dùng sức cầm lấy ghếnhỏ, nhìn chằm chằm không chớp mắt động tác của hắn.
Người nọ mặc bộ đồ củathái giám, đứng trên ghế nhướng người lên vách tường phía trên. Hắn ở chỗ caotrên tường sờ đông sờ tây trong chốc lát, cuối cùng không biết lấy con dao nhỏtừ đâu cạy một khối đá mở ra. Ta nghĩ đây hẳn là vách ngầm trong truyền thuyếta. Ta mẹ khiếp, người chế ra vách ngầm cao như vậy rõ ràng là đang kỳ thị ngườilùn a, thật không phúc hậu.
Thái giám từ vách ngầmcầm ra một thứ gì đó, vội vàng trèo xuống ghế đem thứ đó đặt lên mặt đất. Sauđó đưa lưng về phía ta ngồi xuống, không ngừng rung đùi đắc ý, đè nén hưng phấnthấp giọng nói: “Tìm được rồi, tìm được rồi, ta lập công lớn rồi!”
Vốn ta đang rất tò mòvới vật hắn lấy được kia, nghe hắn nói vậy liền như được tiếp thêm dũng khí,lén lút từ sau bình phong đi tới chỗ hắn. Ta nhón chân bước cực nhè, người nọdường như đang say mê mừng rỡ như điên nên không phát hiện ta đang đến gần phíasau hắn. Ta có chút đùa dai hướng bên phải hắn “Này” một tiếng, sau đó lúc hắntheo phản xạ định quay đầu nhìn ta, ta liền dùng cái ghế đang cầm trong taytrái đập mạnh lên đầu hắn.
Sau đó, hắn liền hôn mê.
“Có phúc cùng hưởng mớilà phẩm chất tốt.” Ta lắp bắp tự nói, sau đó nhìn thái giám ngất xỉu kia nóimột câu, “Ai biểu ngươi không chịu chia sẻ với ta.”
Ta buông hung khí xuống,cầm lấy đồ vật rơi ra từ người hắn - một cái hộp. Ta vừa thấy vật trong hộp liềnngốc ra. Thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó đến, thứ được bọc trong lớp vảitrắng kia không phải là khối long ngọc mà Mạt nương nương hay nói với ta sao?Ta định đưa tay cầm lấy ngọc bội lại chú ý đến trên xấp vải có chút sáng bóngkhông bình thường, cúi đầu cẩn thận đánh giá, ta câm nín. Ai chơi ác vậy, saolại để nhiều kim châm trên vải như thế này?
Căn cứ vào mấy vở kịchtrinh thám trước kia ta từng xem, trên mấy cây kim châm này tuyệt đối là cóđộc. Nhưng vì miếng ngọc bội chạm rỗng kia, cho dù có kim độc ta cũng có thểmạo hiểm bất chấp hiểm nguy thật cẩn thận với tay đến. Sau đó, lúc ta hết sứcchăm chú nhìn chằm chằm miếng vải trắng để lấy ngọc bội, cửa phía sau lại bịngười mở ra .
Sự thật chứng minh, conngười không chịu nổi kinh sợ.
Ta bị dọa cả kinh liềngiật mình một cái, cái giật mình kia không cẩn thận làm ta đụng phải kim, đầungón tay ta đau đớn. Ta cắn răng xoay đầu nhìn về phía người mở cửa. Sau đónhìn người tới kia như muốn mắng chửi nhưng chưa kịp chửa ra tiếng liền hôn mê.
Trước khi choáng vángngất đi trong ý thức chỉ có một câu: Mạnh Thiểu Giác ngươi con mẹ nó đúng là sovới bánh chưng còn độc hơn.
Đối với thằng nhãi MạnhThiểu Giác này...... Ta thật sự là không còn gì để nói.
Nhìn cặp lông mày thonrậm hài hòa của hắn, mày cong xinh đẹp hoàn mỹ. Một đôi mắt phượng sáng rạngrỡ, so với nữ tử có khi còn mọng nước mê người hơn. Mũi cao thẳng, môi mỏngcười như không cười. Ở gần mới thấy làn da hắn trắng nõn tinh tế, dùng mắtthường quan sát thì cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Một nam tử như vậy, xemtrước xem sau nhìn trái nhìn phải nhìn chính diện nhìn nghiêng nhìn đủ kiểucũng chỉ thấy phong độ tuấn mỹ mê người, làm trái tim của bao thiếu nữ ngày đêmthấp thỏm không yên.
Nhưng, chẳng lẽ do tavượt qua cổ kim nên đối với sự thưởng thức nam tính đã xảy ra biến dị, làm chota đối với một nam nhân hoa mĩ như vậy không chỉ có không cảm thấy tâm độngngược lại cảm thấy hắn......?
“Thật phiền.” Tanhíu mày nhướng mi mỉm cười, sau đó đưa tay quyết đoán đẩy khuôn mặt tuấn túgần trong gang tấc của hắn ra, động tác dứt khoát liền mạch, không có nửa phầndây dưa.
Nam tử phong thần lỗilạc nghe vậy cứng người, mắt phượng hẹp dài bên cạnh có điểm kinh ngạc.“Nàngnói cái gì?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp vẫn mê người như trước.
“Ngươi rất phiền.”Ta không keo kiệt chút nào lặp lại một lần, hơn nữa tự động đem “Thật” thăngcấp thành “Rất”.
Mạnh Thiểu Giác nheonheo mắt phượng, đuôi mắt nghi ngờ co giật vài cái. Nhưng mà chung quy lại hắncũng không phải người thường, đối mặt với lời nói không kiên nhẫn của ta thế màchẳng những không giận ngược lại còn cười, ái muội tới gần ta nói: “Nữ tử rấtthích khẩu thị tâm phi*, hôm nay xem ra được mở mang kiến thức .”
(*Miệng nói mộtđường, tâm nghĩ một nẻo)
Ta nhìn hắn ngoài cườinhưng trong không cười kéo khóe môi, “Ngươi từ nhỏ ăn hoa mà lớn lên sao?”
“Ách?” Mạnh ThiểuGiác nhíu mày,“Nàng có ý gì?”
Ta vỗ vỗ bờ vai củahắn,“Hoa tiên tử.”
Nói xong ta liền vòngqua hắn đi tìm hoàng tỷ cùng Oánh Lộ. Về phần Vũ Văn Tu cùng Liễu Như Nhứ, đứangốc cũng biết có quay đầu lại cũng chẳng có khả năng nhìn thấy bóng dáng củabọn họ nữa.
Mạnh Thiểu Giác cố ý ngănta lại, hay là vô tình?
Vũ Văn Tu vì cái gì lạiđi cùng Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu, Liễu Như Nhứ.Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Tu.
Liễu Như Nhứ là biểumuội của Mạnh Thiểu Giác, rồi sao? Còn có gì về Liễu Như Nhứ nữa không nhĩ?
Đúng rồi, Liễu Như Nhứcòn có một khối ngọc bội ta cảm thấy rất quen.
...... Ngọc bội?
Trong đầu ta mơ hồ cótiếng miêu tả sinh động, ngọc bội, quanh thân được chạm rỗng điêu khắc thànhhình rồng, tinh xảo trân quý vô cùng khéo léo.
Ta quen thuộc như vậy,ta từng gặp qua? Không đúng, không phải gặp, ta là...... Ta là......
Ta đột nhiên âm thầmchấn động, ngọc bội, khối ngọc bội ta cảm thấy quen thuộc kia là của Liễu NhưNhứ, không phải ta đã thấy, mà là ta nghe người ta kể lại, hơn nữa miêu tả lặpđi lặp lại nhiều lần. Mà người nọ chính là người từng chăm sóc con tin của VânTrạch - Mạt nương nương......
“A Lam, ngươi nghĩ cáigì vậy?” giọng nói Oánh Lộ kéo ta từ trong suy nghĩ sâu xa trở lại, nàng tươicười sáng lạn chỉ vào mặt nạ trên mặt hoàng tỷ nói: “Ngươi xem xem mặt nạ trênmặt tứ cô nương, có đẹp không?”
Hoàng tỷ cũng lấy mặt nạra nhìn ta chớp mắt vài cái, “Thế nào, đáng yêu không?”
Ta có chút kinh ngạc,các nàng thật sự là thân thiết quá nhanh rồi, gật gật đầu phụ họa nói: “Đẹp.”
Oánh Lộ cười đắc ý, “Tađã nói cái này đẹp, cái vừa rồi ngươi chọn xấu chết đi được.”
Hoàng tỷ tùy tay cầm lấymột cái mặt nạ hình heo đưa cho Oánh Lộ, “Đúng đúng, cái này cũng hợp với ngươilắm.”
“Đây là cái gì?”
“Heo.”
Ta thú vị nhìn các nàngđấu võ mồm, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút khác thường. Oánh Lộ và MạnhThiểu Giác, hoàng tỷ và Vũ Văn Tu, nếu sự tình thật sự giống như ta nghĩ,vậy...... Khi đó, còn có người có thể cười sao?
Bên cạnh ta có ngườiđứng, Mạnh Thiểu Giác đè thấp cổ họng nói: “Thiếu gia ta từ nhỏ ăn gạo lớnlên.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắnkhông nói gì, ta mặc kệ ngươi ăn hoa lớn lên hay là ăn gạo lớn lên, cho dùngươi có ăn vỏ trấu lớn lên cũng không thành vấn đề.
Hồi cung, tâm tình củahoàng tỷ rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều, cùng ta nói nào là Mạnh Thiểu Giáckhôi hài, Oánh Lộ thú vị, cùng dân gian phồn hoa náo nhiệt. Nàng có chút mấtmát nói: “A Lam, muội nói xem vì sao chúng ta lại là nữ tử hoàng gia, nếu làdân chúng bình thường có lẽ sẽ không phải chịu nhiều quy củ như vậy.”
Ta đương nhiên biết mấtmát của hoàng tỷ từ đâu mà đến. Làm nữ nhi xinh đẹp được phụ hoàng sủng áinhất, từ nhỏ hoàng tỷ liền nổi danh là mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, nói trắng ranàng chính là kiểu mẫu trong cái cung đình thời đại này để cho tất cả mọi ngườilấy làm gương mà học tập. Chẳng qua, dưới cái vẻ hoàn mỹ kia có biết bao nhiêuáp lực cùng chịu đựng, hoàng tỷ phải bỏ đi vẻ hoạt bát của chính mình để trởthành một thục nữ. Nàng mơ về những điều mà nàng không bao giờ có được, vô thứcnở nụ cười bình thản hạnh phúc.
Nhưng mà hoàng tỷ, ngươicó được những thứ mà người khác tha thiết ước mơ, điều ngươi khát cầu có lẽ làđiều mà người khác cố gắng thoát khỏi. Cứ mơ tưởng về những thứ không thuộc vềmình, không bằng quý trọng những gì mình đang có.
Từ xưa, chuyện tốt khóvẹn toàn.
Huống hồ, nếu ngươi trởthành một thường dân nữ tử xinh đẹp, nếu không bị ác bá bắt thì cũng bị thamquan chiếm đoạt, đến lúc đó cho dù ngươi muốn khóc cũng không kịp.
Ta cùng hoàng tỷ trở vềtẩm cung, Tế Tế đi theo phía sau ta hỏi đông hỏi tây, “Công chúa, hôm nay hộithuyền rồng có đẹp không?”
Ta thản nhiên nói: “Cũngđược.”
“Bên ngoài nhiều ngườikhông?” Nàng lại hỏi.
“Cũng nhiều.”
“Ai~, công chúa, ta cũngmuốn đi xem a.” vẻ mặt nàng một bộ ai oán.
Ta chống cằm nhìn nàngnói: “Tế Tế, hôm nay Mục Nhất làm anh hùng.”
Tế Tế lập tức chồm quađây, mắt sáng lên, “A? Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy.” Ta gật gậtđầu, “Có một tiểu thư rất đẹp rớt xuống nước, sau đó Mục Nhất trực tiếp nhảyxuống cứu người .”
Mặt Tế Tế đen một nửa,“Vậy sao.”
Ta đương nhiên nhún vai,“Đương nhiên là không có khả năng.”
Tế Tế nghe vậy lập tứcnhẹ nhàng thở ra sau đó có chút tức giận nhìn ta, “Công chúa, người đùa giỡn nôtỳ.”
Ta không để ý tới nàng,ngoảnh đầu tự nói: “Mục Nhất anh dũng nhảy xuống nước cứu một đống lớn namnhân, không thú vị, trong sách đều viết là phải cứu một tiểu thư xinh đẹp.”
“Công chúa, chờ ngườigặp được người trong lòng người sẽ biết, nếu hắn cứu một tiểu thư xinh đẹpngười sẽ ‘Có’ thú vị.” Tế Tế không vui nói.
Ta cầm lấy chén uống mộtngụm nước, không trả lời. Thích hoặc yêu thì đã sao, đó đều là chuyện của chínhmình. Yêu một người, nếu người kia không yêu ngươi, làm ngươi chết đi sống lại,sống còn không bằng chết.
Một khi đã như vậy, cònkhông bằng đừng yêu.
Buổi tối lúc nằm ngủ tacứ trằn trọc miên mang, trong đầu luôn xuất hiện khuôn mặt của Mạnh Thiểu Giáccùng Vũ Văn Tu còn có Liễu Như Nhứ. Ta nhớ rõ Mạt nương nương lúc ấy niệm điniệm lại đó không phải là phượng ngọc, mà là long ngọc. Nói cách khác Vũ Văn Tucùng Liễu Như Nhứ có cùng một cặp ngọc bội. Vũ Văn Tu có ngọc bội này là vì hắnlà hoàng tử Vân Trạch, còn Liễu Như Nhứ thì sao, Liễu Như Nhứ có quan hệ gì vớiVân Trạch?
Cuối cùng, chính là MạnhThiểu Giác. Liễu Như Nhứ là biểu muội của Mạnh Thiểu Giác, Liễu Như Nhứ là biểumuội gửi nuôi trong nhà Mạnh Thiểu Giác. Liễu Như Nhứ có quan hệ với Vân Trạch,theo lý mà nói, Mạnh Thiểu Giác cũng có quan hệ với Vân Trạch. Mạnh Thiểu Giáclà lương thương mới nổi, hắn quen biết với Vũ Văn Tu là vì hắn muốn cung lươngmua bán cho quân đội, như vậy chuyện cung lương này cuối cùng là có âm mưu gì?
Ta lại nhớ đến chuyệnkhi ta xuất cung, phụ hoàng bị ám sát, chuyện Vân Chiến bị giá họa, mọi manhmối đều chỉa vào Vân Trạch. Như vậy, chuyện ám sát lần này, Vũ Văn Tu cùng vớiMạnh Thiểu Giác có liên quan sao?
Ngoài cửa sổ ve kêu râmrang, trong màn đêm yên tĩnh như thế này lại có vẻ đặc biệt vang dội. Ta xốcchăn xuống giường, oán hận nói: “Kêu kêu kêu, vừa đến mùa hè đã kêu khôngngừng, sáng mai ta sai người bắt tất cả các ngươi đem đi chiên ăn hết!”
Ta không buồn ngủ đứngdậy một lát, cuối cùng quyết định mặc quần áo đi ra ngoài một chuyến, mục đíchchính là Thiên cung hoang phế phía tây.
Ở trong cung, ngườithích đi dạo lúc nửa đêm cũng không ít. Ta gặp qua tiểu cung nữ cùng thái giámđang tâm tình ở sau núi giả, cũng gặp qua thị vệ đi tuần, cũng thấy qua dungnhan tiều tụy của phụ hoàng đang ngắm trăng nhớ người xưa. Thật ra nửa đêm làcanh giờ tốt nhất, là thời khắc những âm u khó coi đều hiện ra.
Ta im lặng đến Thiêncung ở phía tây, nơi này trước đây vốn đã vắng vẻ. Sau khi Mạt nương nương quađời lại có chút cảm giác âm u. Tiếng ve đến nơi này cũng có vẻ yếu đi, thật rathỉnh thoảng còn có vài tiếng không biết là tiếng gì kêu vang lên. Ta vuốt cằmnghĩ, nơi này thật đúng là nơi ma quỷ nhất hoàng cung này.
Ta vào phòng Mạt nươngnương rồi đóng cửa lại, sau đó cầm ngọn đèn nhỏ của ta nhìn xung quanh đánhgiá. Bài trí của nơi này thật ra chẳng có gì thay đổi, chỉ có, tất cả quần áo ởđây đều đã được dời đi gần hết. Ta hướng cái bàn thổi một hơi, không ngoài dựđoán liền nhìn thấy tro bụi bay tứ tung.
Hoang vắng luôn sẽ cótro bụi làm bạn.
Ta nhìn xung quanh gianphòng, làm thế nào cũng cảm thấy nơi này hẳn là có manh mối, nhưng đã bị tiêuhủy hết rồi. Ngay lúc đó, ta ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ.
Dưới dãy ghế ngồi có mộtdấu chân.
Ta lập tức ngồi xổmxuống quan sát. A a, dấu chân không nhỏ, rõ ràng là của nam nhân. Lúc ta đangmuốn suy đoán một chút liền nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, ta cầm đènnhỏ từ dãy ghế lắc mình trốn sau bình phong bên giường, ngừng thở không nhúcnhích.
Có người nhẹ nhàng mởcửa đi vào, ruột gan nhỏ nhắn của ta giật thót nhảy dựng lên, có chút cảm giácmạo hiểm. Người nọ im lặng hồi lâu, ta cũng lo lắng đề phòng hồi lâu. Thật vấtvả mới nghe được hắn có chút động tĩnh, dường như là đang gõ gõ lên vách tường.Ta không khống chế được tò mò cẩn thận dò đầu ra ngoài nhìn lén. May mắn, ngườinọ đang hướng mặt vào bờ tường quay lưng lại phía ta, ta dùng sức cầm lấy ghếnhỏ, nhìn chằm chằm không chớp mắt động tác của hắn.
Người nọ mặc bộ đồ củathái giám, đứng trên ghế nhướng người lên vách tường phía trên. Hắn ở chỗ caotrên tường sờ đông sờ tây trong chốc lát, cuối cùng không biết lấy con dao nhỏtừ đâu cạy một khối đá mở ra. Ta nghĩ đây hẳn là vách ngầm trong truyền thuyếta. Ta mẹ khiếp, người chế ra vách ngầm cao như vậy rõ ràng là đang kỳ thị ngườilùn a, thật không phúc hậu.
Thái giám từ vách ngầmcầm ra một thứ gì đó, vội vàng trèo xuống ghế đem thứ đó đặt lên mặt đất. Sauđó đưa lưng về phía ta ngồi xuống, không ngừng rung đùi đắc ý, đè nén hưng phấnthấp giọng nói: “Tìm được rồi, tìm được rồi, ta lập công lớn rồi!”
Vốn ta đang rất tò mòvới vật hắn lấy được kia, nghe hắn nói vậy liền như được tiếp thêm dũng khí,lén lút từ sau bình phong đi tới chỗ hắn. Ta nhón chân bước cực nhè, người nọdường như đang say mê mừng rỡ như điên nên không phát hiện ta đang đến gần phíasau hắn. Ta có chút đùa dai hướng bên phải hắn “Này” một tiếng, sau đó lúc hắntheo phản xạ định quay đầu nhìn ta, ta liền dùng cái ghế đang cầm trong taytrái đập mạnh lên đầu hắn.
Sau đó, hắn liền hôn mê.
“Có phúc cùng hưởng mớilà phẩm chất tốt.” Ta lắp bắp tự nói, sau đó nhìn thái giám ngất xỉu kia nóimột câu, “Ai biểu ngươi không chịu chia sẻ với ta.”
Ta buông hung khí xuống,cầm lấy đồ vật rơi ra từ người hắn - một cái hộp. Ta vừa thấy vật trong hộp liềnngốc ra. Thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó đến, thứ được bọc trong lớp vảitrắng kia không phải là khối long ngọc mà Mạt nương nương hay nói với ta sao?Ta định đưa tay cầm lấy ngọc bội lại chú ý đến trên xấp vải có chút sáng bóngkhông bình thường, cúi đầu cẩn thận đánh giá, ta câm nín. Ai chơi ác vậy, saolại để nhiều kim châm trên vải như thế này?
Căn cứ vào mấy vở kịchtrinh thám trước kia ta từng xem, trên mấy cây kim châm này tuyệt đối là cóđộc. Nhưng vì miếng ngọc bội chạm rỗng kia, cho dù có kim độc ta cũng có thểmạo hiểm bất chấp hiểm nguy thật cẩn thận với tay đến. Sau đó, lúc ta hết sứcchăm chú nhìn chằm chằm miếng vải trắng để lấy ngọc bội, cửa phía sau lại bịngười mở ra .
Sự thật chứng minh, conngười không chịu nổi kinh sợ.
Ta bị dọa cả kinh liềngiật mình một cái, cái giật mình kia không cẩn thận làm ta đụng phải kim, đầungón tay ta đau đớn. Ta cắn răng xoay đầu nhìn về phía người mở cửa. Sau đónhìn người tới kia như muốn mắng chửi nhưng chưa kịp chửa ra tiếng liền hôn mê.
Trước khi choáng vángngất đi trong ý thức chỉ có một câu: Mạnh Thiểu Giác ngươi con mẹ nó đúng là sovới bánh chưng còn độc hơn.
Bình luận facebook