Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
CHƯƠNG 47 [ Phiên ngoại:Kiếp trước ]
Mọi người buổi sáng tốtlành, buổi trưa tốt lành, buổi tối tốt lành.
Tôi là An Nhiên.[ cười ]
Thật có lỗi, có lẽ lờidạo đầu của tôi có chút tầm thường, nhưng mong hãy tha thứ cho sự cứng nhắccùng không thú vị của tôi. Chỉ vì tôi là một người sắp mất đi sinh mệnh, thậtsự tôi không có tâm trí nào để biên soạn một lời dạo đầu xinh đẹp trôi chảy dễnghe để giới thiệu.
Tôi chỉ muốn im lặng,bình thản, tự thuật chuyện của mình trước kia, mặc kệ nó vui hay buồn, yêu haygiận.
Các bạn vui lòng rót mộtchén trà nóng chậm rãi cảm thụ nước trà mang đến ấm áp cho các bạn, rồi sau đó,lẳng lặng nghe chuyện cũ của tôi.
Như thế, bây giờ bắtđầu.
Tôi nói rồi, tôi tên làAn Nhiên, năm nay hai mươi sáu tuổi, là thư ký của tổng giám đốc công ty ô tôKhóa Quốc. Tính cách tôi cũng giống như mấy cô gái hai mươi sáu tuổi khác, tôicó một gia đình bình thường và có một người bạn trai đã quen ba năm.
Trước tiên, tôi sẽ nóivề gia đình của tôi.
Nhà của tôi thuộc loạicực kỳ bình thường, ba mẹ tôi có hai người con gái, tôi và một cô em gái thuamình một tuổi.
Lúc tôi còn bé, ấn tượngvề gia đình của mình chỉ dừng lại ở mức không mấy giàu có. Hàng năm ba mẹ phảira ngoài làm việc buôn bán cho nên không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc đứacon ngoài ý muốn là tôi. Tôi được bọn họ gửi đến nhà bà nội hoặc nhà bà ngoạiđể nuôi nấng, cả ngày cùng bọn nhỏ nông thôn chơi đùa trên bãi cỏ xanh biếc bêncon đường nhỏ hẹp. Trong đám trẻ choai choai, tôi được xem là đại ca. Hàng ngàytôi dẫn bọn nhóc lăn qua chỗ này lộn qua chỗ khác đánh nhau, khó chịu một chútliền la hét với người bên cạnh -- nhìn xem, tôi chính là một tiểu bá vương.
Khắc sâu trong trí nhớcủa tôi đó là những ngày tràn ngập vui cười không kiêng nể gì cùng gầm rú quákhích.
Đó cũng chính là khoảngthời gian ấu thơ thuần túy quý giá nhất trong cuộc đời tốt tăm của tôi. Chẳngqua là, nó đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, mang đi tiếng cười vui hồnnhiên, chỉ chừa lại phiền muộn mỗi khi tôi ngẫu nhiên nhớ về nó.
Số lần tôi nhìn thấy bamẹ lúc thơ ấu không nhiều lắm, đại khái hàng năm chỉ có dịp lễ tết mới có thểgặp mặt họ một lần. Khi đó, tôi vẫn thường tránh sau lưng ông bà vụng trộm đánhgiá hai người lớn xa lạ mà quen thuộc kia, cuối cùng nhìn bọn họ mà sợ hãi nởnụ cười. Tôi cũng đã gặp cô em gái nhỏ hơn tôi một tuổi. Khác hẳn với làn daphơi nắng đen thui cùng cá tính ngoan cố như khỉ của tôi, cô ấy có một khuônmặt mềm mại trắng nõn cùng tính tình trầm lặng. Đồng bọn của tôi nói cô ấy làthiên sứ -- đúng vậy, trong mắt tôi, cô ấy chính là thiên sứ.
Lúc tôi bảy tuổi thì rờinhà bà nội vào thành phố sống cùng ba mẹ và em gái. Những ngày sau đó, làm chotôi cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ vô cùng cô độc.
Ba tôi thích ôm em gáiđặt trên đầu gối của mình, nghe cô ấy làm nũng, nghe giọng nói mềm mại đáng yêucủa cô ấy kể cho ông những chuyện thú vị trên trường, nghe cô ấy nhíu mày tứcgiận với ông.
…. nhưng ông không ômtôi, một ngày cũng nói không quá với tôi năm câu.
Mẹ tôi thích nói lảmnhảm với em gái, lúc mắng mỏ còn mang theo sự cưng chiều rõ ràng, nhẹ nhàng vỗtay nhỏ bé của cô ấy nói: “Lần sau còn như vậy liền đem con ném đi!”
….nhưng bà lại chưa baogiờ ôn nhu “mắng” tôi như thế, bà chỉ nhíu mày chán ghét khi tôi lỡ tay làm vỡthứ gì đó, rồi sau đó trách cứ bà nội của tôi.
Tôi không thích cuộcsống như vậy, thực không thích.
Tôi bắt đầu phản nghịch,bắt đầu dùng biểu tình chán ghét nhìn bọn họ, bắt đầu cả một tháng cũng khôngnói chuyện với bọn họ một câu. Lúc ấy tôi cảm thấy, đây là kiên cường -- nhìnxem, cho dù không có các người yêu thương, tôi cũng thực kiên cường.
Trong nhà, người duynhất đối tốt với tôi chỉ có em gái tôi. Cô ấy sẽ nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào,sẽ ngẫu nhiên cãi nhau với tôi, sẽ cùng tôi chui vào chăn nằm ngủ. Cô ấy chínhlà người an ủi linh hồn tôi, cho dù có đôi khi tôi tức giận nghĩ, vì sao bọn họchỉ đối tốt với cô ấy.
Tôi ghen tị tức giận bấtbình, tôi chỉ là một người bình thường.
Cùng cha mẹ trường kỳkháng chiến nhiều năm, tôi đã bất tri bất giác trưởng thành. Lên cấp hai, thicấp ba, học đại học. Lúc đó tôi trải qua rất nhiều chuyện, về tình yêu, tìnhbạn, cùng tình thân làm cho người ta nổi giận.
Tôi vấp ngã rất nhiềulần, đứng lên rất nhiều lần, sau này cũng sẽ tiếp tục vấp ngã rồi lại bò lên –con người chính là vậy, lặp lại vòng tuần hoàn thất bại cùng thắng lợi.
Tôi rời nhà bắt đầu rangoài làm việc, vài năm mới trở về nhìn bọn họ một lần. Sau đó hai năm trước,khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của ba mẹ, tôi đột nhiên phát hiện mình đãtrưởng thành.
Tôi trưởng thành, cứ vậynhìn khuôn mặt bọn họ dần dần già nua, nhìn mấy sợi tóc bạc trên đầu bọn họ màcảm thấy lòng chua xót, vì bọn họ lộ ra vui mừng tươi cười mà cảm thấy ấm áp,những điều không thoải mái trước khi cứ từ từ phai nhạt......
Tôi cùng bọn họ qua lạinhiều hơn, bọn họ đối tốt cưng chiều em tôi cũng có vẻ nhiều hơn. Lúc tôi nánlại lâu một chút, họ liền lộ ra ngữ khí cùng hành vi giống hồi xưa. Nhưng đốivới chuyện này, tôi đã không còn để bụng nữa. Tôi nghĩ, tôi đã lớn, tôi biếtbọn họ cũng yêu tôi, chẳng qua là không yêu nhiều như vậy mà thôi.
Cái tôi quan tâm là sựấm áp ngẫu nhiên kia, tôi thực thỏa mãn, bởi vì đó là người nhà của tôi.
Những năm qua, em gáitôi cũng đã lớn lên, dáng người cao gầy cùng khuôn mặt thanh tú và tính cách ethẹn. Em gái tôi ở trước mặt tôi sẽ lộ ra bộ mặt bướng bỉnh mà người khác khôngbao bao giờ nhìn thấy. Tôi cảm thấy rất kiêu ngạo. Đây là em gái của tôi, làngười có cùng huyết thống thân cận nhất với tôi.
Chúng tôi là chị em, làchị em thề tương thân tương ái với nhau suốt đời.
Được rồi, gia đình đãnói xong, sau đó là chuyện tình yêu của tôi.
Lúc tôi còn trẻ đươngnhiên cũng từng mến mộ nam sinh, cũng từng quen bạn trai trong thời gian ngắnngủi. Bây giờ nhớ lại, khi đó dường như vì không muốn thua thiệt người khác, vìmuốn nói cho người khác biết mình cũng có bạn trai nên mới yêu. Tình yêu khi đóchỉ có bạc nhược cùng hư ảo, làm cho tôi sau này chẳng muốn cùng người khác làmquen tìm hiểu -- tôi cảm thấy rất không thú vị, rất nhàm chán, rất không có ýnghĩa.
Nhưng vào năm hai mươiba tuổi, tôi vẫn từng bước từng bước cùng cấp trên của mình yêu nhau.
Đúng vậy, bạn trai củatôi chính là tổng giám đốc, còn tôi là thư ký của anh ấy. Sau một năm tiếp xúc,quản lí cấp cao nhất đã yêu thư ký của mình, bước lên con đường tầm thường nhất-- thỏ ăn cỏ gần hang. Sau đó, bọn tôi bỏ qua tất cả ánh mắt của người khác -hoặc xem thường hoặc khinh bỉ hoặc chúc phúc mà quen nhau, thoáng chốc đã quaba năm.
Mùa xuân đầu năm nay rấtthư thái lòng người, chúng tôi ra mắt gia đình hai bên quyết định mùng mộttháng năm năm nay sẽ kết hôn. Chúng tôi lên kế hoạch chuẩn bị xây dựng một giađình hạnh phúc sau đó sẽ sinh một BABY đáng yêu kéo dài tình yêu của hai người.Chúng tôi vẫn nghĩ mình sẽ cứ như vậy làm bạn với nhau hạnh phúc suốt đời.Chẳng qua là, cuộc sống giống như một vở kịch, hạnh phúc là thứ mà tôi khôngbao giờ với tới được, thứ nó có thể cho tôi vĩnh viễn chỉ là một cái biểu hiệngiả dối.
Tôi lại một lần nữa téxỉu .
Lúc tôi đang chụp ảnhcưới thì té xỉu. Tôi vốn tưởng rằng mình mỏi mệt nên mới ngất, nhưng sau khikiểm tra thân thể, tôi liền nhận được một tin tức sét đánh ngang trời.
Bác sĩ nói, là bệnh máutrắng.
Ha, vớ vẩn, ông nói cáigì?
Bệnh máu trắng? Ung thư?Buồn cười, cái bệnh nan y phóng mắt mà xem tám đời còn chưa gặp này làm sao cóthể ở trên người tôi? Xin đừng nói giỡn với tôi!
Nhưng ông ta nói gì? Ôngta nói đây là bệnh nan y, ông ta nói ung thư đã đến giai đoạn cuối, ông ta mắngtôi vì sao không chú trọng thân thể của mình, ông ta nói người trẻ tuổi bây giờchính là không có ý thức phòng bệnh như vậy.
Ông ta nói, nếu khôngđiều trị, tôi chỉ có thể sống...... nửa năm.
Nhưng mà bác sĩ, tôi rấtmuốn hỏi ông, điều trị rồi, thời gian sống của tôi có dài hơn không?
Tôi mới hai mươi sáutuổi, tôi đang chuẩn bị kết hôn với bạn trai của tôi. Tôi vừa lên kế hoạch muốnsinh một đứa nhỏ, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình......
Tôi chỉ muốn có cuộcsống hạnh phúc mà thôi, như vậy...... cũng không được sao?
Tôi bắt đầu sợ hãi,luống cuống cùng sợ chết. Trên mặt ba mẹ là nỗi bi ai tuyệt vọng, hốc mắt AnThanh sưng đỏ, ánh mắt của ba mẹ Nhan Hữu là sự thương hại xen lẫn xalánh......
Tôi không khống chếđược, nắm lấy cánh tay Nhan Hữu mà không ngừng khóc, miệng lặp đi lặp lại: NhanHữu, em không muốn chết.
Nhan Hữu cũng không vứtbỏ tôi, anh ấy ôn nhu vuốt mặt tôi, kiên định nói cho tôi biết: Chờem khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn.
Trong phút chốc tôigiống như được tiếp thêm sức mạnh, ít nhất tôi còn có anh ấy. Người yêu của tôinói: Anh ấy sẽ chờ tôi khỏe lại rồi cùng tôi kết hôn.
Vì thế tôi đồng ý điềutrị, tùy ý để mái tóc đen nhánh từng dài đến thắt lưng rơi xuống, tùy ý nhìnchính mình rất nhanh tái nhợt gầy yếu, tùy ý thấy mình trở thành một bệnh nhântrong phòng bệnh giãy dụa kéo dài sinh mệnh hèn mọn. Trong lòng tôi luôn có mộttia hy vọng mỏng manh. Tôi hi vọng ông trời có lẽ sẽ cho tôi một kỳ tích, chotôi được tiếp tục sống sót khỏe mạnh, cùng người tôi yêu.
Nhưng mọi người có ai cóthể nói cho tôi biết, rốt cuộc có người nào thật sự yêu tôi không?
Có ai?
Dù cho...... chỉ một màthôi.
Ngày đó, tôi nằm trêngiường im lặng đọc sách, y tá kiểm tra phòng tùy ý cười hỏi: “An Nhiên, cô cóbiết em gái của cô có bạn trai rồi không?”
Tôi từ trong trang sáchngẩng đầu, An Thanh có bạn trai? Tôi chưa từng nghe cô ấy nói qua. Hay là bởivì… tôi nằm trên giường bệnh này bốn tháng rồi nên cô ấy đã không còn muốn tâmsự với tôi nữa? Tôi đành cười nói: “Đúng vậy, làm sao cô biết?”
“Tôi vừa mới ở khoa phụsản, vừa hay gặp được em gái cô, tôi hỏi bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ nói em gáicô đã mang thai hai tháng, chúc mừng chúc mừng.”
Mang thai? An Thanh mangthai hai tháng?
“Ừ, đến lúc đó mời cô điuống rượu mừng.” Mặt tôi không đổi sắc nói, nhưng thật ra trong lòng sóng gióđã sớm nổi to.
Tôi quay cuồng rất nhiềucảm xúc, tức giận, nóng vội hoảng hốt cùng đau lòng. Vì sao An Thanh có thểmang thai? Cô ấy có nói cho ba mẹ biết mình đang quen bạn trai hay không? Bạntrai của cô ấy là người như thế nào? Sau này hắn có đối tối với cô ấy không?
Tôi bực bội đem sách némqua một bên, lúc An Thanh đến tôi phải hỏi cô ấy cho rõ, rốt cuộc là chuyện gìxảy ra!
An Thanh đến, tôi khôngchút khách khí hỏi ra nghi hoặc của chính mình. Lúc đầu An Thanh khiếp sợ, sauđó là bi ai, rồi hướng tôi quỳ xuống.
“An Nhiên, em mangthai…em…em rất yêu đứa nhỏ này, cũng rất yên ba của nó, An Nhiên, em sẽ sinhnó.”
“Vậy ba đứa nhỏ thì sao,anh ta tính như thế nào?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Anh ấy?” biểu tình AnThanh thực mờ mịt, trong chốc lát lại kiên định nói: “Anh ấy sẽ cưới em.”
Tôi nhìn đứa em từ nhỏđã thân mật khăng khít với mình phức tạp hỏi: “Anh ta yêu em sao?”
Khuôn mặt An Thanh hiệnlên ảm đạm, “Yêu? Có lẽ không. Nhưng An Nhiên, em và anh ấy có rất nhiều rấtnhiều thời gian, em sẽ làm anh ấy từ từ yêu em.” Hai mắt cô ấy rưng rưng nhìntôi hỏi: “Anh ấy sẽ yêu em đúng không, An Nhiên, em yêu anh ấy như vậy, chúngem sẽ ở cùng nhau thật lâu thật lâu, chúng em sẽ trở thành vợ chồng, chúng emsẽ làm bạn với nhau đến già......”
Tôi không biết làm thếnào, chỉ cảm thấy rất khổ sở, vòng tay ôm lấy cô ấy nói: “Đúng vậy, anh ta sẽyêu em, An Thanh là một cô gái đáng yêu như vậy, sẽ được hạnh phúc, rất hạnhphúc.”
An Thanh ôm lấy tôi, rấtchặt, chặt đến mức trái tim tôi cũng bắt đầu phát đau.
Tôi nghĩ, đó là tình chịem sâu nặng của chúng tôi.
Tôi tiếp tục ngày quangày ở trong bệnh viện, bên cạnh tôi có Nhan Hữu, có An Thanh, có ba mẹ, cónhững người mà tôi cho là yêu thương tôi. Nếu như ngày đó An Thanh không nóicho tôi biết sự thật, nếu, nếu......
Trên thế giới, không cónhiều nếu như vậy.
Khi đó, thị lực của tôiđã trở nên mơ hồ, tôi không thể nhìn rõ người khác, tôi giống như một người mù,nhìn người mà tôi đã từng yêu thương rõ ràng ngay trước mắt mình quay đi.
Ngày đó trời trong nắngấm, bác sĩ nói với tôi rằng cơ thể tôi gần đây có tốt lên, nếu vẫn cứ tiếp tụcnhư vậy thì tình hình rất có thể sẽ có chuyển biến lớn.
Ngày đó vạn dặm khôngmây, em gái duy nhất của tôi - An Thanh quỳ gối trước mặt tôi từng chữ từng chữnói: “An Nhiên, ba mẹ nói em không được nói cho chị biết, nhưng em vẫn quyếtđịnh nói cho chị. Ngày mai em sẽ kết hôn…cùng Nhan Hữu.”
“An Nhiên, em cùng NhanHữu ở chung một chỗ .”
“Chuyện của em với anhấy ...... Có lẽ chị cũng có thể đoán được, anh ấy uống say, xem em thành chị,sau đó em mang thai ......”
“An Nhiên, em không hyvọng xa vời được chị chúc phúc, em chỉ muốn nói cho chị biết, chị là chị củaem, em yêu chị.”
Tôi nhớ rõ mình đã hunghăng tát cô ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!!!!.”
Tôi nhìn bóng dáng cô tamà cảm thấy trái tim mình đang bị dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm xuống, máuchảy dàng dụa.
Tôi muốn hỏi vì sao,nhưng lại không thể mở miệng.
Tốt lắm, trên đây,chuyện cũ của tôi đã nói xong rồi.
Cảm ơn mọi người đã lắngnghe tôi kể. Bây giờ tôi đang trên đường đến hôn lễ của bọn họ. Tôi thừa dịp ytá không chú ý liền bỏ trốn. Tôi muốn đến xem hôn lễ đã nhiều lần diễn ra tronggiấc mộng của tôi, cho dù cô dâu không phải là tôi.
Tôi thay quần áo bệnhnhân ra, vụng trộm trà trộn vào bên trong đám khách mời, tránh ở chỗ tối nhìngia đình hai bên hết sức vui mừng, chú rể hơi u ám cùng cô dâu thẹn thùng.
Tôi nhìn người dẫnchương trình thể hiện tài ăn nói linh hoạt giải trí, nhìn khách mời vỗ tay chúcmừng, nhìn bọn họ đón nhận lời chúc phúc của người khác.
Tôi nhìn bọn họ traonhẫn cho nhau, nhìn nhau tuyên thệ :
“Tôi đồng ý”
Tôi nếm mùi máu tươinồng đậm trong miệng. Tôi hận không thể dùng móng tay khảm thật sâu vào da thịtcủa mình. Làm sao tôi có thể chúc phúc cho họ? Tôi hận bọn họ như vậy! Hậnnhững người tôi đã từng cho rằng yêu thương tôi.
Trong tiếng huyên náodường như tôi nghe thấy tiếng đàn đứt đoạn, rõ ràng như vậy, rõ ràng như vậy.
Tôi đứng lâu lắm, rốtcuộc mệt đến không đứng nổi nữa rồi.
Tôi nghe các khách mờilớn tiếng kêu có người té xỉu. Tôi nhìn thấy tầm mắt của mọi người đều tụ vềphía tôi. Tôi nhìn thấy biểu tình khinh ngạc cùng sợ hãi của An Thanh và ba mẹhai bên. Tôi nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Nhan Hữu là nỗi đautê tâm liệt phế......
Tôi nghĩ, tôi đã khóc.
Tôi rất đau.
Nhưng tôi biết tôi khôngbao giờ đau nữa.
Tôi không bao giờ là AnNhiên nữa, vĩnh viễn cũng không bao giờ là, cũng không nguyện ý là.
- kết thúc phiên ngoại -
Mọi người buổi sáng tốtlành, buổi trưa tốt lành, buổi tối tốt lành.
Tôi là An Nhiên.[ cười ]
Thật có lỗi, có lẽ lờidạo đầu của tôi có chút tầm thường, nhưng mong hãy tha thứ cho sự cứng nhắccùng không thú vị của tôi. Chỉ vì tôi là một người sắp mất đi sinh mệnh, thậtsự tôi không có tâm trí nào để biên soạn một lời dạo đầu xinh đẹp trôi chảy dễnghe để giới thiệu.
Tôi chỉ muốn im lặng,bình thản, tự thuật chuyện của mình trước kia, mặc kệ nó vui hay buồn, yêu haygiận.
Các bạn vui lòng rót mộtchén trà nóng chậm rãi cảm thụ nước trà mang đến ấm áp cho các bạn, rồi sau đó,lẳng lặng nghe chuyện cũ của tôi.
Như thế, bây giờ bắtđầu.
Tôi nói rồi, tôi tên làAn Nhiên, năm nay hai mươi sáu tuổi, là thư ký của tổng giám đốc công ty ô tôKhóa Quốc. Tính cách tôi cũng giống như mấy cô gái hai mươi sáu tuổi khác, tôicó một gia đình bình thường và có một người bạn trai đã quen ba năm.
Trước tiên, tôi sẽ nóivề gia đình của tôi.
Nhà của tôi thuộc loạicực kỳ bình thường, ba mẹ tôi có hai người con gái, tôi và một cô em gái thuamình một tuổi.
Lúc tôi còn bé, ấn tượngvề gia đình của mình chỉ dừng lại ở mức không mấy giàu có. Hàng năm ba mẹ phảira ngoài làm việc buôn bán cho nên không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc đứacon ngoài ý muốn là tôi. Tôi được bọn họ gửi đến nhà bà nội hoặc nhà bà ngoạiđể nuôi nấng, cả ngày cùng bọn nhỏ nông thôn chơi đùa trên bãi cỏ xanh biếc bêncon đường nhỏ hẹp. Trong đám trẻ choai choai, tôi được xem là đại ca. Hàng ngàytôi dẫn bọn nhóc lăn qua chỗ này lộn qua chỗ khác đánh nhau, khó chịu một chútliền la hét với người bên cạnh -- nhìn xem, tôi chính là một tiểu bá vương.
Khắc sâu trong trí nhớcủa tôi đó là những ngày tràn ngập vui cười không kiêng nể gì cùng gầm rú quákhích.
Đó cũng chính là khoảngthời gian ấu thơ thuần túy quý giá nhất trong cuộc đời tốt tăm của tôi. Chẳngqua là, nó đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, mang đi tiếng cười vui hồnnhiên, chỉ chừa lại phiền muộn mỗi khi tôi ngẫu nhiên nhớ về nó.
Số lần tôi nhìn thấy bamẹ lúc thơ ấu không nhiều lắm, đại khái hàng năm chỉ có dịp lễ tết mới có thểgặp mặt họ một lần. Khi đó, tôi vẫn thường tránh sau lưng ông bà vụng trộm đánhgiá hai người lớn xa lạ mà quen thuộc kia, cuối cùng nhìn bọn họ mà sợ hãi nởnụ cười. Tôi cũng đã gặp cô em gái nhỏ hơn tôi một tuổi. Khác hẳn với làn daphơi nắng đen thui cùng cá tính ngoan cố như khỉ của tôi, cô ấy có một khuônmặt mềm mại trắng nõn cùng tính tình trầm lặng. Đồng bọn của tôi nói cô ấy làthiên sứ -- đúng vậy, trong mắt tôi, cô ấy chính là thiên sứ.
Lúc tôi bảy tuổi thì rờinhà bà nội vào thành phố sống cùng ba mẹ và em gái. Những ngày sau đó, làm chotôi cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ vô cùng cô độc.
Ba tôi thích ôm em gáiđặt trên đầu gối của mình, nghe cô ấy làm nũng, nghe giọng nói mềm mại đáng yêucủa cô ấy kể cho ông những chuyện thú vị trên trường, nghe cô ấy nhíu mày tứcgiận với ông.
…. nhưng ông không ômtôi, một ngày cũng nói không quá với tôi năm câu.
Mẹ tôi thích nói lảmnhảm với em gái, lúc mắng mỏ còn mang theo sự cưng chiều rõ ràng, nhẹ nhàng vỗtay nhỏ bé của cô ấy nói: “Lần sau còn như vậy liền đem con ném đi!”
….nhưng bà lại chưa baogiờ ôn nhu “mắng” tôi như thế, bà chỉ nhíu mày chán ghét khi tôi lỡ tay làm vỡthứ gì đó, rồi sau đó trách cứ bà nội của tôi.
Tôi không thích cuộcsống như vậy, thực không thích.
Tôi bắt đầu phản nghịch,bắt đầu dùng biểu tình chán ghét nhìn bọn họ, bắt đầu cả một tháng cũng khôngnói chuyện với bọn họ một câu. Lúc ấy tôi cảm thấy, đây là kiên cường -- nhìnxem, cho dù không có các người yêu thương, tôi cũng thực kiên cường.
Trong nhà, người duynhất đối tốt với tôi chỉ có em gái tôi. Cô ấy sẽ nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào,sẽ ngẫu nhiên cãi nhau với tôi, sẽ cùng tôi chui vào chăn nằm ngủ. Cô ấy chínhlà người an ủi linh hồn tôi, cho dù có đôi khi tôi tức giận nghĩ, vì sao bọn họchỉ đối tốt với cô ấy.
Tôi ghen tị tức giận bấtbình, tôi chỉ là một người bình thường.
Cùng cha mẹ trường kỳkháng chiến nhiều năm, tôi đã bất tri bất giác trưởng thành. Lên cấp hai, thicấp ba, học đại học. Lúc đó tôi trải qua rất nhiều chuyện, về tình yêu, tìnhbạn, cùng tình thân làm cho người ta nổi giận.
Tôi vấp ngã rất nhiềulần, đứng lên rất nhiều lần, sau này cũng sẽ tiếp tục vấp ngã rồi lại bò lên –con người chính là vậy, lặp lại vòng tuần hoàn thất bại cùng thắng lợi.
Tôi rời nhà bắt đầu rangoài làm việc, vài năm mới trở về nhìn bọn họ một lần. Sau đó hai năm trước,khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của ba mẹ, tôi đột nhiên phát hiện mình đãtrưởng thành.
Tôi trưởng thành, cứ vậynhìn khuôn mặt bọn họ dần dần già nua, nhìn mấy sợi tóc bạc trên đầu bọn họ màcảm thấy lòng chua xót, vì bọn họ lộ ra vui mừng tươi cười mà cảm thấy ấm áp,những điều không thoải mái trước khi cứ từ từ phai nhạt......
Tôi cùng bọn họ qua lạinhiều hơn, bọn họ đối tốt cưng chiều em tôi cũng có vẻ nhiều hơn. Lúc tôi nánlại lâu một chút, họ liền lộ ra ngữ khí cùng hành vi giống hồi xưa. Nhưng đốivới chuyện này, tôi đã không còn để bụng nữa. Tôi nghĩ, tôi đã lớn, tôi biếtbọn họ cũng yêu tôi, chẳng qua là không yêu nhiều như vậy mà thôi.
Cái tôi quan tâm là sựấm áp ngẫu nhiên kia, tôi thực thỏa mãn, bởi vì đó là người nhà của tôi.
Những năm qua, em gáitôi cũng đã lớn lên, dáng người cao gầy cùng khuôn mặt thanh tú và tính cách ethẹn. Em gái tôi ở trước mặt tôi sẽ lộ ra bộ mặt bướng bỉnh mà người khác khôngbao bao giờ nhìn thấy. Tôi cảm thấy rất kiêu ngạo. Đây là em gái của tôi, làngười có cùng huyết thống thân cận nhất với tôi.
Chúng tôi là chị em, làchị em thề tương thân tương ái với nhau suốt đời.
Được rồi, gia đình đãnói xong, sau đó là chuyện tình yêu của tôi.
Lúc tôi còn trẻ đươngnhiên cũng từng mến mộ nam sinh, cũng từng quen bạn trai trong thời gian ngắnngủi. Bây giờ nhớ lại, khi đó dường như vì không muốn thua thiệt người khác, vìmuốn nói cho người khác biết mình cũng có bạn trai nên mới yêu. Tình yêu khi đóchỉ có bạc nhược cùng hư ảo, làm cho tôi sau này chẳng muốn cùng người khác làmquen tìm hiểu -- tôi cảm thấy rất không thú vị, rất nhàm chán, rất không có ýnghĩa.
Nhưng vào năm hai mươiba tuổi, tôi vẫn từng bước từng bước cùng cấp trên của mình yêu nhau.
Đúng vậy, bạn trai củatôi chính là tổng giám đốc, còn tôi là thư ký của anh ấy. Sau một năm tiếp xúc,quản lí cấp cao nhất đã yêu thư ký của mình, bước lên con đường tầm thường nhất-- thỏ ăn cỏ gần hang. Sau đó, bọn tôi bỏ qua tất cả ánh mắt của người khác -hoặc xem thường hoặc khinh bỉ hoặc chúc phúc mà quen nhau, thoáng chốc đã quaba năm.
Mùa xuân đầu năm nay rấtthư thái lòng người, chúng tôi ra mắt gia đình hai bên quyết định mùng mộttháng năm năm nay sẽ kết hôn. Chúng tôi lên kế hoạch chuẩn bị xây dựng một giađình hạnh phúc sau đó sẽ sinh một BABY đáng yêu kéo dài tình yêu của hai người.Chúng tôi vẫn nghĩ mình sẽ cứ như vậy làm bạn với nhau hạnh phúc suốt đời.Chẳng qua là, cuộc sống giống như một vở kịch, hạnh phúc là thứ mà tôi khôngbao giờ với tới được, thứ nó có thể cho tôi vĩnh viễn chỉ là một cái biểu hiệngiả dối.
Tôi lại một lần nữa téxỉu .
Lúc tôi đang chụp ảnhcưới thì té xỉu. Tôi vốn tưởng rằng mình mỏi mệt nên mới ngất, nhưng sau khikiểm tra thân thể, tôi liền nhận được một tin tức sét đánh ngang trời.
Bác sĩ nói, là bệnh máutrắng.
Ha, vớ vẩn, ông nói cáigì?
Bệnh máu trắng? Ung thư?Buồn cười, cái bệnh nan y phóng mắt mà xem tám đời còn chưa gặp này làm sao cóthể ở trên người tôi? Xin đừng nói giỡn với tôi!
Nhưng ông ta nói gì? Ôngta nói đây là bệnh nan y, ông ta nói ung thư đã đến giai đoạn cuối, ông ta mắngtôi vì sao không chú trọng thân thể của mình, ông ta nói người trẻ tuổi bây giờchính là không có ý thức phòng bệnh như vậy.
Ông ta nói, nếu khôngđiều trị, tôi chỉ có thể sống...... nửa năm.
Nhưng mà bác sĩ, tôi rấtmuốn hỏi ông, điều trị rồi, thời gian sống của tôi có dài hơn không?
Tôi mới hai mươi sáutuổi, tôi đang chuẩn bị kết hôn với bạn trai của tôi. Tôi vừa lên kế hoạch muốnsinh một đứa nhỏ, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình......
Tôi chỉ muốn có cuộcsống hạnh phúc mà thôi, như vậy...... cũng không được sao?
Tôi bắt đầu sợ hãi,luống cuống cùng sợ chết. Trên mặt ba mẹ là nỗi bi ai tuyệt vọng, hốc mắt AnThanh sưng đỏ, ánh mắt của ba mẹ Nhan Hữu là sự thương hại xen lẫn xalánh......
Tôi không khống chếđược, nắm lấy cánh tay Nhan Hữu mà không ngừng khóc, miệng lặp đi lặp lại: NhanHữu, em không muốn chết.
Nhan Hữu cũng không vứtbỏ tôi, anh ấy ôn nhu vuốt mặt tôi, kiên định nói cho tôi biết: Chờem khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn.
Trong phút chốc tôigiống như được tiếp thêm sức mạnh, ít nhất tôi còn có anh ấy. Người yêu của tôinói: Anh ấy sẽ chờ tôi khỏe lại rồi cùng tôi kết hôn.
Vì thế tôi đồng ý điềutrị, tùy ý để mái tóc đen nhánh từng dài đến thắt lưng rơi xuống, tùy ý nhìnchính mình rất nhanh tái nhợt gầy yếu, tùy ý thấy mình trở thành một bệnh nhântrong phòng bệnh giãy dụa kéo dài sinh mệnh hèn mọn. Trong lòng tôi luôn có mộttia hy vọng mỏng manh. Tôi hi vọng ông trời có lẽ sẽ cho tôi một kỳ tích, chotôi được tiếp tục sống sót khỏe mạnh, cùng người tôi yêu.
Nhưng mọi người có ai cóthể nói cho tôi biết, rốt cuộc có người nào thật sự yêu tôi không?
Có ai?
Dù cho...... chỉ một màthôi.
Ngày đó, tôi nằm trêngiường im lặng đọc sách, y tá kiểm tra phòng tùy ý cười hỏi: “An Nhiên, cô cóbiết em gái của cô có bạn trai rồi không?”
Tôi từ trong trang sáchngẩng đầu, An Thanh có bạn trai? Tôi chưa từng nghe cô ấy nói qua. Hay là bởivì… tôi nằm trên giường bệnh này bốn tháng rồi nên cô ấy đã không còn muốn tâmsự với tôi nữa? Tôi đành cười nói: “Đúng vậy, làm sao cô biết?”
“Tôi vừa mới ở khoa phụsản, vừa hay gặp được em gái cô, tôi hỏi bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ nói em gáicô đã mang thai hai tháng, chúc mừng chúc mừng.”
Mang thai? An Thanh mangthai hai tháng?
“Ừ, đến lúc đó mời cô điuống rượu mừng.” Mặt tôi không đổi sắc nói, nhưng thật ra trong lòng sóng gióđã sớm nổi to.
Tôi quay cuồng rất nhiềucảm xúc, tức giận, nóng vội hoảng hốt cùng đau lòng. Vì sao An Thanh có thểmang thai? Cô ấy có nói cho ba mẹ biết mình đang quen bạn trai hay không? Bạntrai của cô ấy là người như thế nào? Sau này hắn có đối tối với cô ấy không?
Tôi bực bội đem sách némqua một bên, lúc An Thanh đến tôi phải hỏi cô ấy cho rõ, rốt cuộc là chuyện gìxảy ra!
An Thanh đến, tôi khôngchút khách khí hỏi ra nghi hoặc của chính mình. Lúc đầu An Thanh khiếp sợ, sauđó là bi ai, rồi hướng tôi quỳ xuống.
“An Nhiên, em mangthai…em…em rất yêu đứa nhỏ này, cũng rất yên ba của nó, An Nhiên, em sẽ sinhnó.”
“Vậy ba đứa nhỏ thì sao,anh ta tính như thế nào?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Anh ấy?” biểu tình AnThanh thực mờ mịt, trong chốc lát lại kiên định nói: “Anh ấy sẽ cưới em.”
Tôi nhìn đứa em từ nhỏđã thân mật khăng khít với mình phức tạp hỏi: “Anh ta yêu em sao?”
Khuôn mặt An Thanh hiệnlên ảm đạm, “Yêu? Có lẽ không. Nhưng An Nhiên, em và anh ấy có rất nhiều rấtnhiều thời gian, em sẽ làm anh ấy từ từ yêu em.” Hai mắt cô ấy rưng rưng nhìntôi hỏi: “Anh ấy sẽ yêu em đúng không, An Nhiên, em yêu anh ấy như vậy, chúngem sẽ ở cùng nhau thật lâu thật lâu, chúng em sẽ trở thành vợ chồng, chúng emsẽ làm bạn với nhau đến già......”
Tôi không biết làm thếnào, chỉ cảm thấy rất khổ sở, vòng tay ôm lấy cô ấy nói: “Đúng vậy, anh ta sẽyêu em, An Thanh là một cô gái đáng yêu như vậy, sẽ được hạnh phúc, rất hạnhphúc.”
An Thanh ôm lấy tôi, rấtchặt, chặt đến mức trái tim tôi cũng bắt đầu phát đau.
Tôi nghĩ, đó là tình chịem sâu nặng của chúng tôi.
Tôi tiếp tục ngày quangày ở trong bệnh viện, bên cạnh tôi có Nhan Hữu, có An Thanh, có ba mẹ, cónhững người mà tôi cho là yêu thương tôi. Nếu như ngày đó An Thanh không nóicho tôi biết sự thật, nếu, nếu......
Trên thế giới, không cónhiều nếu như vậy.
Khi đó, thị lực của tôiđã trở nên mơ hồ, tôi không thể nhìn rõ người khác, tôi giống như một người mù,nhìn người mà tôi đã từng yêu thương rõ ràng ngay trước mắt mình quay đi.
Ngày đó trời trong nắngấm, bác sĩ nói với tôi rằng cơ thể tôi gần đây có tốt lên, nếu vẫn cứ tiếp tụcnhư vậy thì tình hình rất có thể sẽ có chuyển biến lớn.
Ngày đó vạn dặm khôngmây, em gái duy nhất của tôi - An Thanh quỳ gối trước mặt tôi từng chữ từng chữnói: “An Nhiên, ba mẹ nói em không được nói cho chị biết, nhưng em vẫn quyếtđịnh nói cho chị. Ngày mai em sẽ kết hôn…cùng Nhan Hữu.”
“An Nhiên, em cùng NhanHữu ở chung một chỗ .”
“Chuyện của em với anhấy ...... Có lẽ chị cũng có thể đoán được, anh ấy uống say, xem em thành chị,sau đó em mang thai ......”
“An Nhiên, em không hyvọng xa vời được chị chúc phúc, em chỉ muốn nói cho chị biết, chị là chị củaem, em yêu chị.”
Tôi nhớ rõ mình đã hunghăng tát cô ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!!!!.”
Tôi nhìn bóng dáng cô tamà cảm thấy trái tim mình đang bị dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm xuống, máuchảy dàng dụa.
Tôi muốn hỏi vì sao,nhưng lại không thể mở miệng.
Tốt lắm, trên đây,chuyện cũ của tôi đã nói xong rồi.
Cảm ơn mọi người đã lắngnghe tôi kể. Bây giờ tôi đang trên đường đến hôn lễ của bọn họ. Tôi thừa dịp ytá không chú ý liền bỏ trốn. Tôi muốn đến xem hôn lễ đã nhiều lần diễn ra tronggiấc mộng của tôi, cho dù cô dâu không phải là tôi.
Tôi thay quần áo bệnhnhân ra, vụng trộm trà trộn vào bên trong đám khách mời, tránh ở chỗ tối nhìngia đình hai bên hết sức vui mừng, chú rể hơi u ám cùng cô dâu thẹn thùng.
Tôi nhìn người dẫnchương trình thể hiện tài ăn nói linh hoạt giải trí, nhìn khách mời vỗ tay chúcmừng, nhìn bọn họ đón nhận lời chúc phúc của người khác.
Tôi nhìn bọn họ traonhẫn cho nhau, nhìn nhau tuyên thệ :
“Tôi đồng ý”
Tôi nếm mùi máu tươinồng đậm trong miệng. Tôi hận không thể dùng móng tay khảm thật sâu vào da thịtcủa mình. Làm sao tôi có thể chúc phúc cho họ? Tôi hận bọn họ như vậy! Hậnnhững người tôi đã từng cho rằng yêu thương tôi.
Trong tiếng huyên náodường như tôi nghe thấy tiếng đàn đứt đoạn, rõ ràng như vậy, rõ ràng như vậy.
Tôi đứng lâu lắm, rốtcuộc mệt đến không đứng nổi nữa rồi.
Tôi nghe các khách mờilớn tiếng kêu có người té xỉu. Tôi nhìn thấy tầm mắt của mọi người đều tụ vềphía tôi. Tôi nhìn thấy biểu tình khinh ngạc cùng sợ hãi của An Thanh và ba mẹhai bên. Tôi nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Nhan Hữu là nỗi đautê tâm liệt phế......
Tôi nghĩ, tôi đã khóc.
Tôi rất đau.
Nhưng tôi biết tôi khôngbao giờ đau nữa.
Tôi không bao giờ là AnNhiên nữa, vĩnh viễn cũng không bao giờ là, cũng không nguyện ý là.
- kết thúc phiên ngoại -
Bình luận facebook