Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
CHƯƠNG 52
Ta nghe vậy liền ngốcra, thì ra tối qua ta không chỉ mơ thấy Vũ Văn Duệ, còn...... gọi tên của hắn?
“An.Kha.Lam!” khuôn mặttuấn tú của Hạ Liên Thần tràn đầy hờn giận, “Nàng không nên chọc giận trẫm mớivừa lòng!”
Ta cân nhắc một chút rồivô tội nói: “Hoàng thượng, người suy nghĩ nhiều rồi, ta đương nhiên không có ýđó.”
“Vậy nàng có ý gì?” Hắnkhí thế bức người nói.
“Ta......”Ta nghẹn một chút, “Ta không có ý gì.”
HạLiên Thần nheo nheo mắt vàng, “Không phải ban ngày nghĩ nhiều ban đêm nằm mộngsao?”
Tara vẻ nghiêm túc nói: “Mộng chắc là nghĩ đến, nhưng ban ngày...... Thật đúng làkhông nghĩ.”
Sắcmặt hắn hơi dãn, sau đó lại đen hơn phân nửa, “Không nghĩ sao còn mơ thấy?”
Tabị hắn nhìn chăm chú có chút sợ hãi, người này sao lại thế, trả lời như thế nàykhông hài lòng, trả lời thế khác cũng không hài lòng, rốt cuộc hắn muốn ta trảlời thế nào? Ta rõ ràng ung dung nhìn hắn nói: “Hoàng thượng muốn ta trả lờithế nào?”
“......”Hắn chau mày, trong mắt có chút ảm đạm, “A Lam, ở bên trẫm nàng không vui nhưvậy sao?”
Trongmắt hắn chớp động tia yếu ớt làm cho ta có chút cảm giác áy náy, trái tim cũngđột nhiên mềm một chút. Nhưng giây sau đó ta liền cảm thấy không thích hợp, vìsao ta lại áy náy mềm lòng với hắn, ta không làm gì hắn a. Thằng nhãi này, dámdở chiêu này với ta. Vì thế ta lạnh lạnh nói: “Việc của ta là hầu hạ người,quan tâm ta vui hay không vui làm gì, chỉ cần hoàng thượng vui là tốt rồi.”
Khóemắt Hạ Liên Thần hơi hơi co giật, nhưng ánh mắt lại càng thêm vẻ hồn nhiên, “ALam, ở lại bên trẫm không tốt sao?”
Tarùng mình một cái, hắn làm sao vậy? Ta nói: “Lời này hoàng thượng nói, dù gì tacũng là công chúa Vân Di không phải sao.” Sao ngươi có thể nói giữ lại liềngiữ.
“Chuyệnnày cũng đơn giản không phải sao?” Hạ Liên Thần cầm tay của ta, môi mỏng khẽmở: “Mấy ngày nữa ta tìm người tới Vân Di cầu hôn.”
“Cầuhôn?” Ta nở nụ cười cười ra tiếng, “Sau đó ta từ tiểu thám giám hầu hạ ngươithăng cấp thành đồ trang sức của ngươi - phi tử?”
Trongmắt Hạ Liên Thần có vui sướng cũng có tia âm u, “Thế này không được thế kháccũng không được, rốt cuộc nàng muốn trẫm làm thế nào......”
Tarất
囧
,người này thật bản lĩnh, như thế nào lại đem những lời này ném lại cho ta? Tagiãy tay hắn ra thản nhiên nói: “Hoàng thượng đừng nghĩ nhiều quá, như bây giờkhông phải là rất tốt sao.”
“Rấttốt?” Hắn cúi đầu thì thầm, khi giương mắt lên, con ngươi đã khôi phục khíphách ngày thường, “Trẫm vẫn cảm thấy không tốt chút nào.”
Hắnnói xong liền một tay phủ lên mắt ta, sau đó cúi xuống đem mặt vùi vào cổ rahít vào một hơi thật sâu. Thân thể ta có chút căng cứng, vừa định đẩy hắn ralại nghe hắn mơ hồ ra lệnh: “Không muốn trẫm làm ra chuyện gì thì đừng động.”
Vìthế, ta chỉ có thể im lặng để hắn ôm. Trong không khí nhộn nhạo có một tia áimuội như có như không. Ta vốn nghĩ hắn chỉ đem ta làm cái gối rồi ôm trong chốclát, nào biết hắn ngoan ngoãn được một lát thì lại bắt đầu có động tác nhỏ. Tacó thể cảm giác được hô hấp bên vành tai càng ngày càng gần, càng ngày càngnóng rực, sau đó cánh môi mềm mại như có như không đụng vào. Ta thoáng quay đầutránh động tác vô cùng thân thiết của hắn, nhưng bàn tay to của hắn càng thêmníu thân hình ta sát lại cánh môi hắn.
Hắnbắt đầu dùng hai má cọ xát lỗ tai ta, tay phải đè trán của ta lại không cho tanhúc nhích, sau đó liền thử dùng cánh môi ở bên vành tai như có như không hônxuống. Tay ta giữ chặt phía sau áo hắn, lại không ngờ được hắn lại há mồm cắnmột miếng lên tai ta. Đau đến mức làm ta thốt ra tiếng.
HạLiên Thần sau khi nghe ta kêu lên liền đắc ý cười, sau đó vươn đầu lưỡi ấm áptinh tế liếm lên. Cái loại cảm giác ẩm ướt ấm nóng mềm mại này làm cho ta khôngkìm được một thân nổi đầy da gà. Ta thử dùng sức xoay đầu vài cái nhưng lại bịhắn áp chế không cho phản kháng. Ta thầm mắng câu sắc lang, sau đó ra sức dùngtrán đâm thẳng lên sườn mặt hắn, chờ hắn đau đớn buông ta ra mới lười biếngnói: “Giờ không còn sớm, hoàng thượng nên đến thư phòng duyệt tấu chương.”
HạLiên Thần ôm mặt trừng ta liếc mắt một cái, “Thô lỗ! Dã man!”
Tađứng lên dùng tay áo chà sát lỗ tai, nhìn hắn ngoài cười nhưng trong không cườinói: “Sắc. Lang.”
Hắnkhông giận lại cười, đắc ý dào dạt nói: “Đa tạ khích lệ.”
......Ta nhìn hắn tươi cười tuấn lãng mà nhịn không được co giật khóe miệng vài cái.Quả nhiên là cây không có vỏ chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, người khôngbiết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Từđó, sự kiện trúng độc xem như dần dần chìm xuống. Bọn cung nữ cùng thái giámkia cám ơn trời đất, đến chỗ ta nơi này cảm tạ một hồi. Ta mẫn cảm phát hiện cómột tiểu thái giám nhìn ta ánh mắt có chút không yên, nhưng cuối cùng cũngkhông nói gì rời đi. Ta cảm thán vài cái, lại nói, có thể trách ai, chẳng quachỉ là một quân cờ mà thôi, có chết cũng không tổn thất nhiều lắm, không chếtcũng không có tác dụng gì nhiều. Đương nhiên, đối với chúng ta mà nói, ngườidùng quân không chỉ có một quân cờ.
Quantrọng hay không quan trọng, còn tùy vào mục đích sử dụng.
Tavì ngộ độc thức ăn nên thân thể suy nhược, chắc hẳn hắn phải cho ta thời giannghỉ ngơi. Ta không cần ở bên người hầu hạ Hạ Liên Thần, nhưng mỗi ngày vàobuổi chiều hắn sẽ bớt chút thời gian đến chỗ ta ngồi. Về phần làm cái gì......Ừ, không nên thảo luận nhiều.
Buổisáng hôm nay ta đang tựa vào giường đọc mấy quyển sách sử Hạ Liên Thần mangđến. Trong bầu không khí im lặng, tiếng ta sột soạt lật trang sách nghe có vẻđặc biệt rõ ràng. Ta đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, thính giácdường như xuất hiện một âm thanh khác ngoài tiếng lật sách. Ta buông sách nhănmày, nhưng khi chuyên tâm lắng nghe thì âm thanh kia lại biến mất. Ta tưởngmình nghe nhầm, vừa cầm lấy sách thì âm thanh kia lại vang lên, tuy rằng rấtnhỏ, tuy rằng như có như không, nhưng chắc chắn là có tồn tại.
Tronglòng ta có chút dự cảm không tốt, vừa xốc chăn lên muốn xuống giường thì lạimạnh mẽ rút chân lại lên giường. Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái thứđang bò bò dưới giường. Trời, hạ độc một lần còn chưa đủ, lần này lại thả rắn?Thật đúng là không dứt a.
Tanheo mắt, sau đó vén tay áo làm động tác chống nạnh. Ừ hừ, rắn, nói thực ra, takhông sợ loài bò sát máu lạnh này. Không phải là đập vào tấc thứ bảy thì nó sẽchết sao, hôm nay ta sẽ cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là gặp quỷ giết quỷ đụngrắn bóp rắn.
(P/S:Đánh rắn đánh vào tấc (hay còn gọi là đốt xương sống) thứ 7 của nó thì nó sẽchết vì nơi đó là tim, còn đánh vào tấc thứ 3 nó sẽ không ngẩng đầu lên cắnđược vì bị gãy đốt sống cổ)
Tanhư hổ rình mồi nhìn con rắn dài linh hoạt đầu tam giác đang muốn theo thànhgiường bò lên mà tà tà cười cười. Vừa mới chuẩn bị cầm sách phủi mạnh một cáithì lại nghe ngoài cửa có người lớn tiếng kêu: “A Lam, đệ vào đây!”
Conrắn kia vốn động tác đang chậm chạp, lúc này bị tiếng động quấy nhiễu liền congthân mình dài nhỏ lên, giống như tia chớp đen vọt tới chỗ ta. Ta cầm sách đánhnó, nhịn không được “Phi” một tiếng. Hạ Tinh Ngạn ngươi giỏi lắm, cố ý tới đâyhại ta!
Rắnđen bị sách đánh trúng sau đó rõ ràng hung hăng hơn rất nhiều, hướng ta hámiệng thở dốc đe dọa, dường như muốn ta thấy rõ hai cái răng nanh sắc nhọn ácđộc trong miệng nó. Ta nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhân lúc nó phi thân baytới chỗ ta, ta liền nghiêng người tránh. Cái tay nhắm ngay tất thứ bảy của nóđập xuống rồi sau đó đắc ý dào dạt tăng thêm lực đạo nhìn nó ôn nhu nói: “Vìsao ngươi muốn bắt nạt ta, vì sao, vì sao......”
Tamúa may diễn trò thì cửa đã bị Hạ Tinh Ngạn mở ra, sau đó liền nghe nó lớntiếng kêu một câu, “Cẩn thận!”
Tatheo phản xạ nhảy lên phía trước một bước, lúc quay đầu liền nhìn thấy một conrắn xanh bị một cái phi tiêu nhỏ bắn trúng, máu tươi nhiễm đỏ một mảng sàn.
HạTinh Ngạn vẫn duy trì tư thế bắn tiêu, ánh mắt dại ra mà vô thần. Lúc nhìn thấycon rắn đen trong tay ta thì nó rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc ngoan độc, đi đếnbên người ta trực tiếp dùng tiêu cắt đầu con rắn. Làm xong mọi chuyện nó mớicầm chặt tay ta nói: “Vừa rồi…vừa rồi may mắn đệ bắn trúng ......”
Tađương nhiên biết nó muốn diễn đạt cái gì, vừa rồi may mắn có đứa nhỏ này cứuta, nếu không, ta né được con rắn đen này thì cũng trốn không thoát con rắnxanh kia. Vì thế ta xoa xoa đầu nó bật cười nói: “Đúng vậy, đều nhờ đệ.”
Biểutình Hạ Tinh Ngạn vẫn có chút sững sờ, nó nuốt nuốt nước miếng nói: “Đệ......đệ...... Đệ đã nói với tỷ, đệ sợ rắn nhất chưa?”
Talắc lắc đầu, sau đó đưa tay nhéo nhéo mặt nó: “Đệ còn lợi hại hơn chúng nó.”
Conngươi Hạ Tinh Ngạn thoáng sáng lên một ít, “Đệ … đệ vừa thấy rắn thì động cũngkhông động được......”
“Đóchỉ là trước kia.” Ta cười cười, “Đệ xem, đệ thắng chúng nó.”
Tầmmắt Hạ Tinh Ngạn nhìn tay của chính mình rồi nhìn con rắn đang nằm trên sànphía trước vài lần, sau đó bình tĩnh nhìn mặt ta. Nó có chút nghi hoặc hỏi: “Đệ...... Thật sự thắng chúng nó?”
Tadùng tay áo xoa xoa vết máu trên tay nó, nói giỡn: “Chẳng lẽ hiện tại đứng đâykhông phải là chúng ta?”
“Đứnglà chúng ta.” Hạ Tinh Ngạn chém đinh chặt sắt nói.
Tacười khẽ, giữ chặt tay nó nói: “Đứng ở cuối cùng, chính là người thắng.”
LúcHạ Liên Thần đến thì thấy cảnh tượng thế này: Ta đưa tay dính máu ôm Hạ TinhNgạn vào lòng, tay áo cũng dính một chút vết máu, mà nằm trên sàn là hai conrắn đã chết cùng hai vũng máu. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trong nháy tràn đầylo lắng, đi nhanh tiến lên một tay bắt lấy một người nói: “Ai bị thương?”
Tanhìn thấy trong con ngươi hắn rõ ràng là sốt ruột bỗng nhiên có chút cảm động,“Chúng ta không sao.”
Ánhmắt Hạ Liên Thần lợi hại cao thấp đánh giá chúng ta vài cái, sau đó con ngươimàu vàng liền đặc lại. Hắn nguy hiểm nheo mắt, trầm giọng nói: “Tinh Ngạn, đệmang nàng ra khỏi phòng rồi gọi người đến đây kiểm tra cho kỹ.”
HạTinh Ngạn gật gật đầu, “Đúng vậy, hoàng huynh.”
HạLiên Thần nhếch môi xoay người rời đi, ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ toát ra cổtức giận.
HạTinh Ngạn kéo kéo tay áo của ta, lo lắng nói: “Hoàng huynh...... Tức giận?”
Tanghiêm túc gật gật đầu, “Không phải giận chúng ta là được rồi.”
Lúcnày nó mới cười, nhưng khi nhìn đến xác rắn lại chán ghét nhíu mày, lôi kéo tara ngoài, “Đến chỗ đệ trước đã.”
Tabật cười, quả nhiên chỉ là một đứa nhỏ, “Được.”
Tacùng Hạ Tinh Ngạn đi tới cửa thì lại gặp ngay Khúc công công đang vội vàng điđến. Khúc công công che nửa miệng kinh ngạc nói: “Cửu hoàng tử, hai người đâylà......”
HạTinh Ngạn lạnh lùng nói: “Gọi người đem phòng này kiểm tra cho kỹ, cái ngươinuôi rắn trong đó sao.”
Sắcmặt Khúc công công có chút khó coi, “Nô tài tuân lệnh.” Hắn lại lo lắng hỏi:“Cửu hoàng tử có biết hoàng thượng bây giờ đang ở đâu không?”
HạTinh Ngạn nói: “Chuyện gì?”
Khúccông công cong ngón tay thành hình hoa, mặt nhăn mày nhíu nói: “Sứ giả VânTrạch đang ở điện chờ hoàng thượng, nhưng tìm không thấy người, phải làm saobây giờ ~ Cửu hoàng tử có biết hoàng thượng đi nơi nào không?”
Taliền đẩy Hạ Tinh Ngạn về phía Khúc công công, “Khúc công công mang Cửu hoàng tửđi sửa soạn lại, ta đi tìm hoàng thượng là được rồi.”
Khúccông công phất phất tay, “Còn không đi nhanh cho ta!”
HạTinh Ngạn sắc bén nhìn hắn một cái, nhìn hắn thu hồi cái tay ngượng ngùng nhìnta nói: “Người còn đang chờ.”
Tavỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Ngạn, “Ta đi tìm hoàng huynh của đệ, đệ đi trước đi.”
HạTinh Ngạn nhíu mày, “Tỷ biết hoàng huynh của đệ đi đâu sao?”
Tanheo mắt, nơi Hạ Liên Thần đi ...... Có khả năng nhất chính là cung điện củaMật phi, không phải sao.
Tađến cung Mật phi không gặp một cung nữ hay thái giám nào, vì thế lại càng thêmkhẳng định suy đoán của mình -- Hạ Liên Thần nhất định là nổi giận đùng đùngđến đây, sau đó ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra, chuẩn bị cùng Mật phi tínhtoán một phen.
Tachưa tới cung Mật phi lần nào, nhưng may mắn kết cấu trong cung cũng tương tựnhau cho nên dễ dàng tìm được phòng của nàng. Ta mới đến cạnh cửa muốn đưa taygõ thì lại nghe thấy tiếng Mật phi bên trong khóc hỏi: “Liên, chàng từng nóichàng chỉ yêu ta, nhưng giờ chàng lại vì một tiện nhân mà đến chất vấn ta, nàngta rốt cuộc có gì tốt!”
Cáitay đang tính gõ cửa của ta dừng một chút, chỉ nghe Hạ Liên Thần từng chữ từngchữ nói: “Nàng ấy có tốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trẫm đểý nàng ấy, để ý nàng ấy hơn bất kỳ những người khác.”
Ta nghe vậy liền ngốcra, thì ra tối qua ta không chỉ mơ thấy Vũ Văn Duệ, còn...... gọi tên của hắn?
“An.Kha.Lam!” khuôn mặttuấn tú của Hạ Liên Thần tràn đầy hờn giận, “Nàng không nên chọc giận trẫm mớivừa lòng!”
Ta cân nhắc một chút rồivô tội nói: “Hoàng thượng, người suy nghĩ nhiều rồi, ta đương nhiên không có ýđó.”
“Vậy nàng có ý gì?” Hắnkhí thế bức người nói.
“Ta......”Ta nghẹn một chút, “Ta không có ý gì.”
HạLiên Thần nheo nheo mắt vàng, “Không phải ban ngày nghĩ nhiều ban đêm nằm mộngsao?”
Tara vẻ nghiêm túc nói: “Mộng chắc là nghĩ đến, nhưng ban ngày...... Thật đúng làkhông nghĩ.”
Sắcmặt hắn hơi dãn, sau đó lại đen hơn phân nửa, “Không nghĩ sao còn mơ thấy?”
Tabị hắn nhìn chăm chú có chút sợ hãi, người này sao lại thế, trả lời như thế nàykhông hài lòng, trả lời thế khác cũng không hài lòng, rốt cuộc hắn muốn ta trảlời thế nào? Ta rõ ràng ung dung nhìn hắn nói: “Hoàng thượng muốn ta trả lờithế nào?”
“......”Hắn chau mày, trong mắt có chút ảm đạm, “A Lam, ở bên trẫm nàng không vui nhưvậy sao?”
Trongmắt hắn chớp động tia yếu ớt làm cho ta có chút cảm giác áy náy, trái tim cũngđột nhiên mềm một chút. Nhưng giây sau đó ta liền cảm thấy không thích hợp, vìsao ta lại áy náy mềm lòng với hắn, ta không làm gì hắn a. Thằng nhãi này, dámdở chiêu này với ta. Vì thế ta lạnh lạnh nói: “Việc của ta là hầu hạ người,quan tâm ta vui hay không vui làm gì, chỉ cần hoàng thượng vui là tốt rồi.”
Khóemắt Hạ Liên Thần hơi hơi co giật, nhưng ánh mắt lại càng thêm vẻ hồn nhiên, “ALam, ở lại bên trẫm không tốt sao?”
Tarùng mình một cái, hắn làm sao vậy? Ta nói: “Lời này hoàng thượng nói, dù gì tacũng là công chúa Vân Di không phải sao.” Sao ngươi có thể nói giữ lại liềngiữ.
“Chuyệnnày cũng đơn giản không phải sao?” Hạ Liên Thần cầm tay của ta, môi mỏng khẽmở: “Mấy ngày nữa ta tìm người tới Vân Di cầu hôn.”
“Cầuhôn?” Ta nở nụ cười cười ra tiếng, “Sau đó ta từ tiểu thám giám hầu hạ ngươithăng cấp thành đồ trang sức của ngươi - phi tử?”
Trongmắt Hạ Liên Thần có vui sướng cũng có tia âm u, “Thế này không được thế kháccũng không được, rốt cuộc nàng muốn trẫm làm thế nào......”
Tarất
囧
,người này thật bản lĩnh, như thế nào lại đem những lời này ném lại cho ta? Tagiãy tay hắn ra thản nhiên nói: “Hoàng thượng đừng nghĩ nhiều quá, như bây giờkhông phải là rất tốt sao.”
“Rấttốt?” Hắn cúi đầu thì thầm, khi giương mắt lên, con ngươi đã khôi phục khíphách ngày thường, “Trẫm vẫn cảm thấy không tốt chút nào.”
Hắnnói xong liền một tay phủ lên mắt ta, sau đó cúi xuống đem mặt vùi vào cổ rahít vào một hơi thật sâu. Thân thể ta có chút căng cứng, vừa định đẩy hắn ralại nghe hắn mơ hồ ra lệnh: “Không muốn trẫm làm ra chuyện gì thì đừng động.”
Vìthế, ta chỉ có thể im lặng để hắn ôm. Trong không khí nhộn nhạo có một tia áimuội như có như không. Ta vốn nghĩ hắn chỉ đem ta làm cái gối rồi ôm trong chốclát, nào biết hắn ngoan ngoãn được một lát thì lại bắt đầu có động tác nhỏ. Tacó thể cảm giác được hô hấp bên vành tai càng ngày càng gần, càng ngày càngnóng rực, sau đó cánh môi mềm mại như có như không đụng vào. Ta thoáng quay đầutránh động tác vô cùng thân thiết của hắn, nhưng bàn tay to của hắn càng thêmníu thân hình ta sát lại cánh môi hắn.
Hắnbắt đầu dùng hai má cọ xát lỗ tai ta, tay phải đè trán của ta lại không cho tanhúc nhích, sau đó liền thử dùng cánh môi ở bên vành tai như có như không hônxuống. Tay ta giữ chặt phía sau áo hắn, lại không ngờ được hắn lại há mồm cắnmột miếng lên tai ta. Đau đến mức làm ta thốt ra tiếng.
HạLiên Thần sau khi nghe ta kêu lên liền đắc ý cười, sau đó vươn đầu lưỡi ấm áptinh tế liếm lên. Cái loại cảm giác ẩm ướt ấm nóng mềm mại này làm cho ta khôngkìm được một thân nổi đầy da gà. Ta thử dùng sức xoay đầu vài cái nhưng lại bịhắn áp chế không cho phản kháng. Ta thầm mắng câu sắc lang, sau đó ra sức dùngtrán đâm thẳng lên sườn mặt hắn, chờ hắn đau đớn buông ta ra mới lười biếngnói: “Giờ không còn sớm, hoàng thượng nên đến thư phòng duyệt tấu chương.”
HạLiên Thần ôm mặt trừng ta liếc mắt một cái, “Thô lỗ! Dã man!”
Tađứng lên dùng tay áo chà sát lỗ tai, nhìn hắn ngoài cười nhưng trong không cườinói: “Sắc. Lang.”
Hắnkhông giận lại cười, đắc ý dào dạt nói: “Đa tạ khích lệ.”
......Ta nhìn hắn tươi cười tuấn lãng mà nhịn không được co giật khóe miệng vài cái.Quả nhiên là cây không có vỏ chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, người khôngbiết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Từđó, sự kiện trúng độc xem như dần dần chìm xuống. Bọn cung nữ cùng thái giámkia cám ơn trời đất, đến chỗ ta nơi này cảm tạ một hồi. Ta mẫn cảm phát hiện cómột tiểu thái giám nhìn ta ánh mắt có chút không yên, nhưng cuối cùng cũngkhông nói gì rời đi. Ta cảm thán vài cái, lại nói, có thể trách ai, chẳng quachỉ là một quân cờ mà thôi, có chết cũng không tổn thất nhiều lắm, không chếtcũng không có tác dụng gì nhiều. Đương nhiên, đối với chúng ta mà nói, ngườidùng quân không chỉ có một quân cờ.
Quantrọng hay không quan trọng, còn tùy vào mục đích sử dụng.
Tavì ngộ độc thức ăn nên thân thể suy nhược, chắc hẳn hắn phải cho ta thời giannghỉ ngơi. Ta không cần ở bên người hầu hạ Hạ Liên Thần, nhưng mỗi ngày vàobuổi chiều hắn sẽ bớt chút thời gian đến chỗ ta ngồi. Về phần làm cái gì......Ừ, không nên thảo luận nhiều.
Buổisáng hôm nay ta đang tựa vào giường đọc mấy quyển sách sử Hạ Liên Thần mangđến. Trong bầu không khí im lặng, tiếng ta sột soạt lật trang sách nghe có vẻđặc biệt rõ ràng. Ta đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, thính giácdường như xuất hiện một âm thanh khác ngoài tiếng lật sách. Ta buông sách nhănmày, nhưng khi chuyên tâm lắng nghe thì âm thanh kia lại biến mất. Ta tưởngmình nghe nhầm, vừa cầm lấy sách thì âm thanh kia lại vang lên, tuy rằng rấtnhỏ, tuy rằng như có như không, nhưng chắc chắn là có tồn tại.
Tronglòng ta có chút dự cảm không tốt, vừa xốc chăn lên muốn xuống giường thì lạimạnh mẽ rút chân lại lên giường. Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái thứđang bò bò dưới giường. Trời, hạ độc một lần còn chưa đủ, lần này lại thả rắn?Thật đúng là không dứt a.
Tanheo mắt, sau đó vén tay áo làm động tác chống nạnh. Ừ hừ, rắn, nói thực ra, takhông sợ loài bò sát máu lạnh này. Không phải là đập vào tấc thứ bảy thì nó sẽchết sao, hôm nay ta sẽ cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là gặp quỷ giết quỷ đụngrắn bóp rắn.
(P/S:Đánh rắn đánh vào tấc (hay còn gọi là đốt xương sống) thứ 7 của nó thì nó sẽchết vì nơi đó là tim, còn đánh vào tấc thứ 3 nó sẽ không ngẩng đầu lên cắnđược vì bị gãy đốt sống cổ)
Tanhư hổ rình mồi nhìn con rắn dài linh hoạt đầu tam giác đang muốn theo thànhgiường bò lên mà tà tà cười cười. Vừa mới chuẩn bị cầm sách phủi mạnh một cáithì lại nghe ngoài cửa có người lớn tiếng kêu: “A Lam, đệ vào đây!”
Conrắn kia vốn động tác đang chậm chạp, lúc này bị tiếng động quấy nhiễu liền congthân mình dài nhỏ lên, giống như tia chớp đen vọt tới chỗ ta. Ta cầm sách đánhnó, nhịn không được “Phi” một tiếng. Hạ Tinh Ngạn ngươi giỏi lắm, cố ý tới đâyhại ta!
Rắnđen bị sách đánh trúng sau đó rõ ràng hung hăng hơn rất nhiều, hướng ta hámiệng thở dốc đe dọa, dường như muốn ta thấy rõ hai cái răng nanh sắc nhọn ácđộc trong miệng nó. Ta nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhân lúc nó phi thân baytới chỗ ta, ta liền nghiêng người tránh. Cái tay nhắm ngay tất thứ bảy của nóđập xuống rồi sau đó đắc ý dào dạt tăng thêm lực đạo nhìn nó ôn nhu nói: “Vìsao ngươi muốn bắt nạt ta, vì sao, vì sao......”
Tamúa may diễn trò thì cửa đã bị Hạ Tinh Ngạn mở ra, sau đó liền nghe nó lớntiếng kêu một câu, “Cẩn thận!”
Tatheo phản xạ nhảy lên phía trước một bước, lúc quay đầu liền nhìn thấy một conrắn xanh bị một cái phi tiêu nhỏ bắn trúng, máu tươi nhiễm đỏ một mảng sàn.
HạTinh Ngạn vẫn duy trì tư thế bắn tiêu, ánh mắt dại ra mà vô thần. Lúc nhìn thấycon rắn đen trong tay ta thì nó rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc ngoan độc, đi đếnbên người ta trực tiếp dùng tiêu cắt đầu con rắn. Làm xong mọi chuyện nó mớicầm chặt tay ta nói: “Vừa rồi…vừa rồi may mắn đệ bắn trúng ......”
Tađương nhiên biết nó muốn diễn đạt cái gì, vừa rồi may mắn có đứa nhỏ này cứuta, nếu không, ta né được con rắn đen này thì cũng trốn không thoát con rắnxanh kia. Vì thế ta xoa xoa đầu nó bật cười nói: “Đúng vậy, đều nhờ đệ.”
Biểutình Hạ Tinh Ngạn vẫn có chút sững sờ, nó nuốt nuốt nước miếng nói: “Đệ......đệ...... Đệ đã nói với tỷ, đệ sợ rắn nhất chưa?”
Talắc lắc đầu, sau đó đưa tay nhéo nhéo mặt nó: “Đệ còn lợi hại hơn chúng nó.”
Conngươi Hạ Tinh Ngạn thoáng sáng lên một ít, “Đệ … đệ vừa thấy rắn thì động cũngkhông động được......”
“Đóchỉ là trước kia.” Ta cười cười, “Đệ xem, đệ thắng chúng nó.”
Tầmmắt Hạ Tinh Ngạn nhìn tay của chính mình rồi nhìn con rắn đang nằm trên sànphía trước vài lần, sau đó bình tĩnh nhìn mặt ta. Nó có chút nghi hoặc hỏi: “Đệ...... Thật sự thắng chúng nó?”
Tadùng tay áo xoa xoa vết máu trên tay nó, nói giỡn: “Chẳng lẽ hiện tại đứng đâykhông phải là chúng ta?”
“Đứnglà chúng ta.” Hạ Tinh Ngạn chém đinh chặt sắt nói.
Tacười khẽ, giữ chặt tay nó nói: “Đứng ở cuối cùng, chính là người thắng.”
LúcHạ Liên Thần đến thì thấy cảnh tượng thế này: Ta đưa tay dính máu ôm Hạ TinhNgạn vào lòng, tay áo cũng dính một chút vết máu, mà nằm trên sàn là hai conrắn đã chết cùng hai vũng máu. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trong nháy tràn đầylo lắng, đi nhanh tiến lên một tay bắt lấy một người nói: “Ai bị thương?”
Tanhìn thấy trong con ngươi hắn rõ ràng là sốt ruột bỗng nhiên có chút cảm động,“Chúng ta không sao.”
Ánhmắt Hạ Liên Thần lợi hại cao thấp đánh giá chúng ta vài cái, sau đó con ngươimàu vàng liền đặc lại. Hắn nguy hiểm nheo mắt, trầm giọng nói: “Tinh Ngạn, đệmang nàng ra khỏi phòng rồi gọi người đến đây kiểm tra cho kỹ.”
HạTinh Ngạn gật gật đầu, “Đúng vậy, hoàng huynh.”
HạLiên Thần nhếch môi xoay người rời đi, ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ toát ra cổtức giận.
HạTinh Ngạn kéo kéo tay áo của ta, lo lắng nói: “Hoàng huynh...... Tức giận?”
Tanghiêm túc gật gật đầu, “Không phải giận chúng ta là được rồi.”
Lúcnày nó mới cười, nhưng khi nhìn đến xác rắn lại chán ghét nhíu mày, lôi kéo tara ngoài, “Đến chỗ đệ trước đã.”
Tabật cười, quả nhiên chỉ là một đứa nhỏ, “Được.”
Tacùng Hạ Tinh Ngạn đi tới cửa thì lại gặp ngay Khúc công công đang vội vàng điđến. Khúc công công che nửa miệng kinh ngạc nói: “Cửu hoàng tử, hai người đâylà......”
HạTinh Ngạn lạnh lùng nói: “Gọi người đem phòng này kiểm tra cho kỹ, cái ngươinuôi rắn trong đó sao.”
Sắcmặt Khúc công công có chút khó coi, “Nô tài tuân lệnh.” Hắn lại lo lắng hỏi:“Cửu hoàng tử có biết hoàng thượng bây giờ đang ở đâu không?”
HạTinh Ngạn nói: “Chuyện gì?”
Khúccông công cong ngón tay thành hình hoa, mặt nhăn mày nhíu nói: “Sứ giả VânTrạch đang ở điện chờ hoàng thượng, nhưng tìm không thấy người, phải làm saobây giờ ~ Cửu hoàng tử có biết hoàng thượng đi nơi nào không?”
Taliền đẩy Hạ Tinh Ngạn về phía Khúc công công, “Khúc công công mang Cửu hoàng tửđi sửa soạn lại, ta đi tìm hoàng thượng là được rồi.”
Khúccông công phất phất tay, “Còn không đi nhanh cho ta!”
HạTinh Ngạn sắc bén nhìn hắn một cái, nhìn hắn thu hồi cái tay ngượng ngùng nhìnta nói: “Người còn đang chờ.”
Tavỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Ngạn, “Ta đi tìm hoàng huynh của đệ, đệ đi trước đi.”
HạTinh Ngạn nhíu mày, “Tỷ biết hoàng huynh của đệ đi đâu sao?”
Tanheo mắt, nơi Hạ Liên Thần đi ...... Có khả năng nhất chính là cung điện củaMật phi, không phải sao.
Tađến cung Mật phi không gặp một cung nữ hay thái giám nào, vì thế lại càng thêmkhẳng định suy đoán của mình -- Hạ Liên Thần nhất định là nổi giận đùng đùngđến đây, sau đó ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui ra, chuẩn bị cùng Mật phi tínhtoán một phen.
Tachưa tới cung Mật phi lần nào, nhưng may mắn kết cấu trong cung cũng tương tựnhau cho nên dễ dàng tìm được phòng của nàng. Ta mới đến cạnh cửa muốn đưa taygõ thì lại nghe thấy tiếng Mật phi bên trong khóc hỏi: “Liên, chàng từng nóichàng chỉ yêu ta, nhưng giờ chàng lại vì một tiện nhân mà đến chất vấn ta, nàngta rốt cuộc có gì tốt!”
Cáitay đang tính gõ cửa của ta dừng một chút, chỉ nghe Hạ Liên Thần từng chữ từngchữ nói: “Nàng ấy có tốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trẫm đểý nàng ấy, để ý nàng ấy hơn bất kỳ những người khác.”
Bình luận facebook