-
Chương 19
CHƯƠNG 22
Vũ Văn Tu người này, nếudùng từ chuẩn xác nhất để hình dung thì chính là “Vạn năm lão đại”.
Xét về tướng mạo, nếuhắn xưng là thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, giở trò hắn tự nhận lão nhịthì không có người nào là lão đại, phong lưu hắn độc chiếm kinh thành, không aidám tranh dành.
Xem, đây là thất biểu cacủa ta, Vũ Văn Tu.
Hoàng tỷ vừa thấy thấtca đến liền có chút hoảng hồn, nắm thật chặt tay, sau đó liền rũ mắt xuống tinhtế nghiên cứu đệm chăn của ta. Vũ Văn Tu đương nhiên là thấy hoàng tỷ, nhưnghắn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua rồi nhìn ta nói: “Lâu như vậy không gặpmuội, vẫn là bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác này. Ừ, hình như có béo lên một chút,xem ra muội ở bên ngoài cũng không tệ.”
Ta trong lòng cười ônnhu, không phải là nói ta béo sao, này không có gì đáng để tức giận, thực khôngcó gì.
“Sao không nói lời nào,không nhận ra ta là ai sao, chậc chậc, A Lam, hai cằm của muội dài ra kìa.” Mắthoa đào hẹp dài của Vũ Văn Tu rõ ràng mang theo ý trêu chọc, chậm rì rì nói.
Hai cằm...... Ta tiếptục mỉm cười, không phải là hai cằm sao, ai không có a, này không có gì phảigiận, quả thật không có gì.
Vũ Văn Tu vươn ngón taytrắng nõn thon dài được chăm sóc cẩn thận, sờ cằm của mình lại bổ sung thêm mộtcâu, “Tiểu ngốc tử, mặt của muội ...... Sao lại giống bánh bao thế?”
Bánh bao? Rất tốt, tathích ăn bánh bao nhất. Nói mặt ta giống bánh bao? Xua tay xua tay, không quantrọng, này thực không quan trọng.
Vũ Văn Tu đến gần bêngiường, đột nhiên tà mị nhếch môi mỏng nói: “A Lam, thì ra không phải ta bị ảogiác, mắt của muội quả thực...... Nhỏ hơn trước rất nhiều.”
Ta X, Vũ Văn Tu, ngươiđây là cố ý trêu ghẹo ta đúng không. Ta ngơ ngác nhìn hắn mở miệng, “Thất ca,ngày đó huynh tự đi về sao?”
Biểu tình vốn nhàn nhãcủa Vũ Văn Tu liền cứng ngắc, xấu hổ thoáng lướt qua. Ánh mắt hắn có vài tiagượng cười, “Ừ, thời tiết hôm nay thật không sai, rất thích hợp để đi chơi.”
“Vậy,” Ta nhìn hắn vuivẻ cười, “Thất ca còn muốn mang A Lam đi chơi sao?”
Tiếng cười của Vũ Văn Tuđột ngột dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta nói: “Ý của ta là, thời tiết tốtnhư vậy, quả nhiên là thích hợp ở trong cung đi dạo, đi, muội nhanh nhanh chuẩnbị một chút, ta mang muội đi dạo, để tránh muội không biết đường đi .”
....... Thất ca, ta nhớkhông lầm thì, mù đường, là ngươi chứ không phải ta?
“A Lam,” Hoàng tỷ vẫntrầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói với ta: “Muội đã trở về thì ta cũng an tâm,muội nghỉ ngơi tốt một chút, ta về trước.” Nàng nói xong liền có chút buồn bãquay đầu nhìn Vũ Văn Tu nói: “Thất ca, muội về trước .”
Phản ứng của Vũ Văn Tuthực lạnh nhạt, “Ừ, ngày khác lại đến chơi.”
Hoàng tỷ “Vâng” mộttiếng, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, bóng dáng yểu điệu có chút côđơn.
Ta thở dài, cần gì chứ,tình tình yêu yêu, rất hành hạ người.
Hoàng tỷ đi rồi vẻ mặtVũ Văn Tu liền có chút thả lỏng, hắn sáp đến bên người ta vỗ vỗ mặt ta, híp mắtcười nói: “Cũng may là đã trở lại, mệt muốn chết ta .”
Ta đẩy tay hắn ra,“Thấtca thật là.”
Vũ Văn Tu vô cùng tựnhiên nằm ngửa trên giường ta, liếc ta nói: “Thế nào, ta làm sao?”
Ta liếc hắn nói: “Hoàngtỷ, huynh làm bộ như không thấy hoàng tỷ.”
Vũ Văn Tu nghe vậy conngươi trầm trầm, trên môi ý cười không giảm, “Tiểu ngốc tử, việc này muội làmsao hiểu được. Nếu không làm được, vậy thì cũng không cần cho nàng ấy hy vọng.”
Ta mạnh mẽ bổ nhào đếntrước mặt hắn, dùng ánh mắt vô thần trừng hắn hỏi: “Thất ca, huynh có ngườitrong lòng?”
Tay hắn xoa xoa đầu ta,mặt nhăn mày nhíu suy tư nói: “Ừ, ta nhớ đến, Hợp Hương ở Bách Hoa lâu, Lý TửTiếu ở Ngữ Yên các, còn có Nhược Thủy phường”
“Ba” một tiếng, tay củata liền kiên định in dấu ấn ở trên gương mặt tuyệt mỹ đào hoa của hắn. Hắn nửahíp mắt bình tĩnh nhìn ta, ta lại chậm rãi dời bàn tay, nhìn vết màu đen tronglòng bàn tay một cái rồi ngốc ngốc nói: “Thất ca, huynh xem, muỗi.”
Vũ Văn Tu nhắm mắt lạihít một hơi thật sâu,“Ta nói, tiểu ngốc tử.”
“A?” Ta chớp chớp mắtrất nghiêm túc nhìn hắn.
“Lần sau muội......”
“Hả?”
“Đánh muỗi......”
“Hửm?”
“Có thể hay không......”
“A?”
“Đừng dùng lực lớn nhưvậy!” Cuối cùng hắn cũng nói đủ một câu.
Ta nhìn vẻ mặt của hắncó chút biến thành màu đen, đỏ mặt ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Vũ Văn Tu có chút phátđiên nắm bả vai ta lắc tới lắc lui, “Được được được, cái gì muội cũng nói được,muội đánh ta đã bao nhiêu năm rồi, muội không thể nhớ lâu một chút à, nhớ a!”
Vẻ mặt bình tĩnh của tarõ ràng đối lập hoàn toàn với vẻ mặt đang phát điên của hắn, ta vỗ vỗ bờ vaicủa hắn, “Thất ca, muội hiểu rõ.”
Vũ Văn Tu nghe xongnhững lời này không vui mừng ngược lại càng thêm uể oải cùng...... Tuyệt vọng?Ngay sau đó hắn liền khôi phục bộ mặt yêu nghiệt thường ngày, chẳng qua làgiọng nói vô cùng buồn bã, “An Kha Lam, ta nhớ không lầm, câu này muội cũng nóirất nhiều năm rồi......”
Ta thực nghiêm túc nghĩ,ừ, thật vậy chăng? Được rồi, ngươi kêu ta ngốc, vậy tại sao lại đi trông cậyvào trí nhớ của ta?
Dưa ra dưa đậu ra đậu,chính là chỉ ngươi, Vũ Văn Tu.
“A Lam.” Giọng nói VũVăn Tu đột nhiên trầm thấp, không giống lúc bình thường luôn mang theo nhànnhã, bây giờ dường như có chút mệt mỏi, “Muội nói xem, tại sao lại phải lựachọn?”
Ta im lặng nhìn hắn,ách, thế nào, Vũ Văn Tu đây là đang nói chuyện nhân sinh với ta, tâm sự sao?
Vũ Văn Tu nở nụ cười cóchút châm chọc nói, “Ta nghĩ mình có thể nắm trong tay cuộc sống của chínhmình, lựa chọn con đường mình muốn đi, cho dù tất cả không thể hoàn toàn thuậnlợi, nhưng ít nhất ta có thể làm những gì mình muốn. Nhưng cho tới bây giờ tamới biết, lúc đối mặt với mọi chuyện, điều mà ta suy nghĩ cân nhắc căn bảnkhông phải là ‘Ta muốn cái gì’, mà là bọn họ muốn cái gì.”
Hắn nhắm mắt lại hít vàomột hơi thật sâu, lông mi dày ở trên khuôn mặt trắng nõn đỗ bóng, “A Lam, tamệt chết đi được.”
Ta quen biết hắn đãnhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn tiêu cực như vậy. Tavươn tay vỗ nhẹ vài cái lên mặt hắn, mờ mịt hỏi: “Thất ca, huynh làm sao vậy?”
Vũ Văn Tu chậm rãi mởmắt ra, thản nhiên cười nói: “Thế nào, bây giờ muội cũng biết quan tâm ngườikhác? Đi ra ngoài một chuyến học được không ít a.”
Gần như vậy ta mới pháthiện con ngươi hắn có màu xám tro lạnh lùng, thản nhiên, vô cùng thâm thúy. Tanghĩ nghĩ, cuối cùng dùng ngón trỏ kéo hai bên miệng hắn hướng lên trên thànhmột độ cong thật lớn, ta nói: “Thất ca cười vẫn là đẹp nhất.”
Vẻ mặt Vũ Văn Tu trongnháy mắt sững sờ, sau đó con ngươi màu xám lộ ra một chút lo lắng, tay hắn phủlên tay của ta, thở dài nói: “A Lam, có lẽ, muội mới là người hạnh phúc nhất .”
Ta mỉm cười, tại nơiphức tạp hơn nữa khó bề phân biệt này, cất dấu khôn ngoan giả bộ hồ đồ, đóchính là tuyệt chiêu hạnh phúc của ta.
Lúc Tế Tế trở về, Vũ VănTu liền đứng dậy rời đi. Ta với Tế Tế câu có câu không một lúc rồi dùng bữa,trong đầu vẫn xoay quanh hình ảnh mệt mỏi sa sút vừa rồi của Vũ Văn Tu, nóithực, ta rất nghi ngờ hắn đang gặp chuyện. Nghi ngờ của ta cũng không có kéodài lâu. Ngày hôm sau khi ta rời giường chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, chợtnghe mấy cung nữ bên ngoài không kiêng nể gì đang đàm luận chuyện trò, ta đươngnhiên dừng bước, lẳng lặng nghe.
“Muội có nghe nói không,đêm hôm qua Mạt nương nương trong cung phía tây đã chết!” Cung nữ cao gầy mởmiệng trước, giọng điệu trầm trọng kích động cùng nhiệt huyết.
Cung nữ bên cạnh có chútbuồn bã lập tức tiếp lời, “Có phải là cái nương nương bị điên kia không? Saođột nhiên lại chết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta nói với muội, vàingày trước đó có tin đồn Mạt nương nương gặp quỷ, ngày ngày đêm đêm cười cườinói nói. Nói là gặp được hoàng tử Vân Trạch, người mà năm đó nàng cùng Thầnnương nương chăm sóc. Sau đó, đêm hôm qua nàng cả người mặc một thân áo trắngchết ở trên giường, nghe nói trên mặt vẫn còn đang nở nụ cười.” Nàng nói xongrun run, “Ban ngày nghe kể, nói thật ta làm rùng mình mấy cái.”
Cung nữ buồn bã có chútnghi hoặc, “Hồng tỷ tỷ, muội không hiểu, cái gì Thần nương nương hoàn tử VânTrạch, muội chỉ biết có mình Mạt nương nương a.”
Cung nữ cao gầy hai tayvỗ vỗ, “Ta quên mất, muội mới tới nên không biết việc này.”
Cung nữ mập lùn lập tứcham học hỏi tò mò, “Hồng tỷ tỷ, tỷ nói xem, đây là chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cảnhgiác nhìn xung quanh, nhưng nàng không thấy ta đang đứng ở đằng sau cây cột.Nàng có chút đè thấp giọng nói nói: “Ta vào cung cũng đã được ba năm, ta nghemấy cung nữ trước kia nói, Mạt nương nương lúc đầu không điên, không nhữngkhông điên, mà còn là phi tử được hoàng thượng cực kỳ sủng ái. Mười bốn nămtrước, tam hoàng tử Vân Trạch khi đó mới bốn tuổi đến nơi này làm con tin.Hoàng thượng liền sắp xếp cho hắn ở trong cũng phía tây. Hơn nữa, ban đầu Mạtnương nương là một cô gái đánh cá người Vân Trạch, được hoàng thượng nhìn trúngmới tiến vào trong cung. Mọi người trong cung lúc đó đều biết việc này, nhưngvì hoàng thượng đặc biệt sủng ái Mạt nương nương nên cũng không ai dám nhắc đếnviệc này.”
“Lúc ấy Mạt nương nươngvừa nhìn thấy hoàng tử Vân Trạch liền yêu thích, hơn nữa lúc ấy nàng vừa sẩythai nên đối với hoàng tử Vân Trạch càng yêu thích không buông tay. Hoàngthượng thấy nàng yêu mến hoàng tử Vân Trạch như vậy liền đặc cách đem hoàng tửVân Trạch giao cho nàng cùng Thần nương nương nuôi nấng. Mạt nương nương cũnglà người Vân Trạch nên hoàng tử Vân Trạch đối với nàng thân thiết hơn nhiều.Cảnh hòa thuận vui vẻ gần gũi như vậy cũng khó gặp được. Nhưng mà có một ngàychuyện lớn xảy ra.”
Cung nữ buồn bã nuốtnuốt nước miếng,“Nhanh, xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cố ý kéodài ngữ điệu, “Tây cung cháy, ngoại trừ Mạt nương nương hôm đó không có trongcung ra, còn lại toàn bộ người trong cung đều bị chết cháy hết, bao gồm cảhoàng tử Vân Trạch.”
Cung nữ thấp lùn bưngkín ngực mình, “Không, không thể nào, hoàng tử Vân Trạch đã chết? Vậy khôngphải là đại loạn sao?!”
Cung nữ cao gầy thởdài,“Không phải là như vậy sao, muội cho rằng cuộc chiến với Vân Trạch mười mấynăm trước vì sao lại xảy ra. Sau chuyện đó, Mạt nương nương liền điên điênkhùng khùng, gặp ai cũng nói chuyện của hoàng tử Vân Trạch, nói hắn không chết.Nhưng thi thể thị vệ tìm được còn có thể là giả sao? Chậc chậc, nghe nói thânthể nho nhỏ kia đều bị thiêu cháy đến biến dạng.”
“Vậy Mạt nương nương thìsao?” Cung nữ buồn bã hỏi.
Cung nữ cao gầy cườinhạo một tiếng, “Mạng thì vẫn còn, nhưng bi kịch nhất của phi tử trong cungkhông phải là chết, mà là thất sủng. Mạt nương nương điên điên khùng khùngnhiều năm, hoàng thượng sợ là đã sớm quên có người như vậy tồn tại. Bây giờnàng chết, coi như được giải thoát.”
Cung nữ buồn bã gật gậtđầu,“Cũng đúng, sống điên điên khùng khùng như vậy, chết còn tốt hơn.”
Ta ở trong bóng tối thuhồi bước chân, xoay người về phòng. Tự rót chén trà nóng, ta nhìn làn khóitrắng theo chén trà bay lên, làm tầm mắt của ta mơ hồ.
Vũ Văn Tu, ngươi nóikhông có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ là chỉ...... cái chết của Mạt nương nương,có liên quan đến ngươi?
__________
Bổ sung.
Về tuổi:
A Lam 15 tuổi
Hoàng tỷ 15 tuổi
Đại biểu ca 19 tuổi
Thất biểu ca 17 tuổi
Mạnh Thiểu Giác 18 tuổi
PS: Trên danh nghĩa VũVăn Duệ cùng Vũ Văn Tu là anh em chú bác, A Lam có vài ông cậu.
Vũ Văn Tu người này, nếudùng từ chuẩn xác nhất để hình dung thì chính là “Vạn năm lão đại”.
Xét về tướng mạo, nếuhắn xưng là thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, giở trò hắn tự nhận lão nhịthì không có người nào là lão đại, phong lưu hắn độc chiếm kinh thành, không aidám tranh dành.
Xem, đây là thất biểu cacủa ta, Vũ Văn Tu.
Hoàng tỷ vừa thấy thấtca đến liền có chút hoảng hồn, nắm thật chặt tay, sau đó liền rũ mắt xuống tinhtế nghiên cứu đệm chăn của ta. Vũ Văn Tu đương nhiên là thấy hoàng tỷ, nhưnghắn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua rồi nhìn ta nói: “Lâu như vậy không gặpmuội, vẫn là bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác này. Ừ, hình như có béo lên một chút,xem ra muội ở bên ngoài cũng không tệ.”
Ta trong lòng cười ônnhu, không phải là nói ta béo sao, này không có gì đáng để tức giận, thực khôngcó gì.
“Sao không nói lời nào,không nhận ra ta là ai sao, chậc chậc, A Lam, hai cằm của muội dài ra kìa.” Mắthoa đào hẹp dài của Vũ Văn Tu rõ ràng mang theo ý trêu chọc, chậm rì rì nói.
Hai cằm...... Ta tiếptục mỉm cười, không phải là hai cằm sao, ai không có a, này không có gì phảigiận, quả thật không có gì.
Vũ Văn Tu vươn ngón taytrắng nõn thon dài được chăm sóc cẩn thận, sờ cằm của mình lại bổ sung thêm mộtcâu, “Tiểu ngốc tử, mặt của muội ...... Sao lại giống bánh bao thế?”
Bánh bao? Rất tốt, tathích ăn bánh bao nhất. Nói mặt ta giống bánh bao? Xua tay xua tay, không quantrọng, này thực không quan trọng.
Vũ Văn Tu đến gần bêngiường, đột nhiên tà mị nhếch môi mỏng nói: “A Lam, thì ra không phải ta bị ảogiác, mắt của muội quả thực...... Nhỏ hơn trước rất nhiều.”
Ta X, Vũ Văn Tu, ngươiđây là cố ý trêu ghẹo ta đúng không. Ta ngơ ngác nhìn hắn mở miệng, “Thất ca,ngày đó huynh tự đi về sao?”
Biểu tình vốn nhàn nhãcủa Vũ Văn Tu liền cứng ngắc, xấu hổ thoáng lướt qua. Ánh mắt hắn có vài tiagượng cười, “Ừ, thời tiết hôm nay thật không sai, rất thích hợp để đi chơi.”
“Vậy,” Ta nhìn hắn vuivẻ cười, “Thất ca còn muốn mang A Lam đi chơi sao?”
Tiếng cười của Vũ Văn Tuđột ngột dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta nói: “Ý của ta là, thời tiết tốtnhư vậy, quả nhiên là thích hợp ở trong cung đi dạo, đi, muội nhanh nhanh chuẩnbị một chút, ta mang muội đi dạo, để tránh muội không biết đường đi .”
....... Thất ca, ta nhớkhông lầm thì, mù đường, là ngươi chứ không phải ta?
“A Lam,” Hoàng tỷ vẫntrầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói với ta: “Muội đã trở về thì ta cũng an tâm,muội nghỉ ngơi tốt một chút, ta về trước.” Nàng nói xong liền có chút buồn bãquay đầu nhìn Vũ Văn Tu nói: “Thất ca, muội về trước .”
Phản ứng của Vũ Văn Tuthực lạnh nhạt, “Ừ, ngày khác lại đến chơi.”
Hoàng tỷ “Vâng” mộttiếng, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, bóng dáng yểu điệu có chút côđơn.
Ta thở dài, cần gì chứ,tình tình yêu yêu, rất hành hạ người.
Hoàng tỷ đi rồi vẻ mặtVũ Văn Tu liền có chút thả lỏng, hắn sáp đến bên người ta vỗ vỗ mặt ta, híp mắtcười nói: “Cũng may là đã trở lại, mệt muốn chết ta .”
Ta đẩy tay hắn ra,“Thấtca thật là.”
Vũ Văn Tu vô cùng tựnhiên nằm ngửa trên giường ta, liếc ta nói: “Thế nào, ta làm sao?”
Ta liếc hắn nói: “Hoàngtỷ, huynh làm bộ như không thấy hoàng tỷ.”
Vũ Văn Tu nghe vậy conngươi trầm trầm, trên môi ý cười không giảm, “Tiểu ngốc tử, việc này muội làmsao hiểu được. Nếu không làm được, vậy thì cũng không cần cho nàng ấy hy vọng.”
Ta mạnh mẽ bổ nhào đếntrước mặt hắn, dùng ánh mắt vô thần trừng hắn hỏi: “Thất ca, huynh có ngườitrong lòng?”
Tay hắn xoa xoa đầu ta,mặt nhăn mày nhíu suy tư nói: “Ừ, ta nhớ đến, Hợp Hương ở Bách Hoa lâu, Lý TửTiếu ở Ngữ Yên các, còn có Nhược Thủy phường”
“Ba” một tiếng, tay củata liền kiên định in dấu ấn ở trên gương mặt tuyệt mỹ đào hoa của hắn. Hắn nửahíp mắt bình tĩnh nhìn ta, ta lại chậm rãi dời bàn tay, nhìn vết màu đen tronglòng bàn tay một cái rồi ngốc ngốc nói: “Thất ca, huynh xem, muỗi.”
Vũ Văn Tu nhắm mắt lạihít một hơi thật sâu,“Ta nói, tiểu ngốc tử.”
“A?” Ta chớp chớp mắtrất nghiêm túc nhìn hắn.
“Lần sau muội......”
“Hả?”
“Đánh muỗi......”
“Hửm?”
“Có thể hay không......”
“A?”
“Đừng dùng lực lớn nhưvậy!” Cuối cùng hắn cũng nói đủ một câu.
Ta nhìn vẻ mặt của hắncó chút biến thành màu đen, đỏ mặt ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Vũ Văn Tu có chút phátđiên nắm bả vai ta lắc tới lắc lui, “Được được được, cái gì muội cũng nói được,muội đánh ta đã bao nhiêu năm rồi, muội không thể nhớ lâu một chút à, nhớ a!”
Vẻ mặt bình tĩnh của tarõ ràng đối lập hoàn toàn với vẻ mặt đang phát điên của hắn, ta vỗ vỗ bờ vaicủa hắn, “Thất ca, muội hiểu rõ.”
Vũ Văn Tu nghe xongnhững lời này không vui mừng ngược lại càng thêm uể oải cùng...... Tuyệt vọng?Ngay sau đó hắn liền khôi phục bộ mặt yêu nghiệt thường ngày, chẳng qua làgiọng nói vô cùng buồn bã, “An Kha Lam, ta nhớ không lầm, câu này muội cũng nóirất nhiều năm rồi......”
Ta thực nghiêm túc nghĩ,ừ, thật vậy chăng? Được rồi, ngươi kêu ta ngốc, vậy tại sao lại đi trông cậyvào trí nhớ của ta?
Dưa ra dưa đậu ra đậu,chính là chỉ ngươi, Vũ Văn Tu.
“A Lam.” Giọng nói VũVăn Tu đột nhiên trầm thấp, không giống lúc bình thường luôn mang theo nhànnhã, bây giờ dường như có chút mệt mỏi, “Muội nói xem, tại sao lại phải lựachọn?”
Ta im lặng nhìn hắn,ách, thế nào, Vũ Văn Tu đây là đang nói chuyện nhân sinh với ta, tâm sự sao?
Vũ Văn Tu nở nụ cười cóchút châm chọc nói, “Ta nghĩ mình có thể nắm trong tay cuộc sống của chínhmình, lựa chọn con đường mình muốn đi, cho dù tất cả không thể hoàn toàn thuậnlợi, nhưng ít nhất ta có thể làm những gì mình muốn. Nhưng cho tới bây giờ tamới biết, lúc đối mặt với mọi chuyện, điều mà ta suy nghĩ cân nhắc căn bảnkhông phải là ‘Ta muốn cái gì’, mà là bọn họ muốn cái gì.”
Hắn nhắm mắt lại hít vàomột hơi thật sâu, lông mi dày ở trên khuôn mặt trắng nõn đỗ bóng, “A Lam, tamệt chết đi được.”
Ta quen biết hắn đãnhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn tiêu cực như vậy. Tavươn tay vỗ nhẹ vài cái lên mặt hắn, mờ mịt hỏi: “Thất ca, huynh làm sao vậy?”
Vũ Văn Tu chậm rãi mởmắt ra, thản nhiên cười nói: “Thế nào, bây giờ muội cũng biết quan tâm ngườikhác? Đi ra ngoài một chuyến học được không ít a.”
Gần như vậy ta mới pháthiện con ngươi hắn có màu xám tro lạnh lùng, thản nhiên, vô cùng thâm thúy. Tanghĩ nghĩ, cuối cùng dùng ngón trỏ kéo hai bên miệng hắn hướng lên trên thànhmột độ cong thật lớn, ta nói: “Thất ca cười vẫn là đẹp nhất.”
Vẻ mặt Vũ Văn Tu trongnháy mắt sững sờ, sau đó con ngươi màu xám lộ ra một chút lo lắng, tay hắn phủlên tay của ta, thở dài nói: “A Lam, có lẽ, muội mới là người hạnh phúc nhất .”
Ta mỉm cười, tại nơiphức tạp hơn nữa khó bề phân biệt này, cất dấu khôn ngoan giả bộ hồ đồ, đóchính là tuyệt chiêu hạnh phúc của ta.
Lúc Tế Tế trở về, Vũ VănTu liền đứng dậy rời đi. Ta với Tế Tế câu có câu không một lúc rồi dùng bữa,trong đầu vẫn xoay quanh hình ảnh mệt mỏi sa sút vừa rồi của Vũ Văn Tu, nóithực, ta rất nghi ngờ hắn đang gặp chuyện. Nghi ngờ của ta cũng không có kéodài lâu. Ngày hôm sau khi ta rời giường chuẩn bị đi ra ngoài phơi nắng, chợtnghe mấy cung nữ bên ngoài không kiêng nể gì đang đàm luận chuyện trò, ta đươngnhiên dừng bước, lẳng lặng nghe.
“Muội có nghe nói không,đêm hôm qua Mạt nương nương trong cung phía tây đã chết!” Cung nữ cao gầy mởmiệng trước, giọng điệu trầm trọng kích động cùng nhiệt huyết.
Cung nữ bên cạnh có chútbuồn bã lập tức tiếp lời, “Có phải là cái nương nương bị điên kia không? Saođột nhiên lại chết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta nói với muội, vàingày trước đó có tin đồn Mạt nương nương gặp quỷ, ngày ngày đêm đêm cười cườinói nói. Nói là gặp được hoàng tử Vân Trạch, người mà năm đó nàng cùng Thầnnương nương chăm sóc. Sau đó, đêm hôm qua nàng cả người mặc một thân áo trắngchết ở trên giường, nghe nói trên mặt vẫn còn đang nở nụ cười.” Nàng nói xongrun run, “Ban ngày nghe kể, nói thật ta làm rùng mình mấy cái.”
Cung nữ buồn bã có chútnghi hoặc, “Hồng tỷ tỷ, muội không hiểu, cái gì Thần nương nương hoàn tử VânTrạch, muội chỉ biết có mình Mạt nương nương a.”
Cung nữ cao gầy hai tayvỗ vỗ, “Ta quên mất, muội mới tới nên không biết việc này.”
Cung nữ mập lùn lập tứcham học hỏi tò mò, “Hồng tỷ tỷ, tỷ nói xem, đây là chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cảnhgiác nhìn xung quanh, nhưng nàng không thấy ta đang đứng ở đằng sau cây cột.Nàng có chút đè thấp giọng nói nói: “Ta vào cung cũng đã được ba năm, ta nghemấy cung nữ trước kia nói, Mạt nương nương lúc đầu không điên, không nhữngkhông điên, mà còn là phi tử được hoàng thượng cực kỳ sủng ái. Mười bốn nămtrước, tam hoàng tử Vân Trạch khi đó mới bốn tuổi đến nơi này làm con tin.Hoàng thượng liền sắp xếp cho hắn ở trong cũng phía tây. Hơn nữa, ban đầu Mạtnương nương là một cô gái đánh cá người Vân Trạch, được hoàng thượng nhìn trúngmới tiến vào trong cung. Mọi người trong cung lúc đó đều biết việc này, nhưngvì hoàng thượng đặc biệt sủng ái Mạt nương nương nên cũng không ai dám nhắc đếnviệc này.”
“Lúc ấy Mạt nương nươngvừa nhìn thấy hoàng tử Vân Trạch liền yêu thích, hơn nữa lúc ấy nàng vừa sẩythai nên đối với hoàng tử Vân Trạch càng yêu thích không buông tay. Hoàngthượng thấy nàng yêu mến hoàng tử Vân Trạch như vậy liền đặc cách đem hoàng tửVân Trạch giao cho nàng cùng Thần nương nương nuôi nấng. Mạt nương nương cũnglà người Vân Trạch nên hoàng tử Vân Trạch đối với nàng thân thiết hơn nhiều.Cảnh hòa thuận vui vẻ gần gũi như vậy cũng khó gặp được. Nhưng mà có một ngàychuyện lớn xảy ra.”
Cung nữ buồn bã nuốtnuốt nước miếng,“Nhanh, xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ cao gầy cố ý kéodài ngữ điệu, “Tây cung cháy, ngoại trừ Mạt nương nương hôm đó không có trongcung ra, còn lại toàn bộ người trong cung đều bị chết cháy hết, bao gồm cảhoàng tử Vân Trạch.”
Cung nữ thấp lùn bưngkín ngực mình, “Không, không thể nào, hoàng tử Vân Trạch đã chết? Vậy khôngphải là đại loạn sao?!”
Cung nữ cao gầy thởdài,“Không phải là như vậy sao, muội cho rằng cuộc chiến với Vân Trạch mười mấynăm trước vì sao lại xảy ra. Sau chuyện đó, Mạt nương nương liền điên điênkhùng khùng, gặp ai cũng nói chuyện của hoàng tử Vân Trạch, nói hắn không chết.Nhưng thi thể thị vệ tìm được còn có thể là giả sao? Chậc chậc, nghe nói thânthể nho nhỏ kia đều bị thiêu cháy đến biến dạng.”
“Vậy Mạt nương nương thìsao?” Cung nữ buồn bã hỏi.
Cung nữ cao gầy cườinhạo một tiếng, “Mạng thì vẫn còn, nhưng bi kịch nhất của phi tử trong cungkhông phải là chết, mà là thất sủng. Mạt nương nương điên điên khùng khùngnhiều năm, hoàng thượng sợ là đã sớm quên có người như vậy tồn tại. Bây giờnàng chết, coi như được giải thoát.”
Cung nữ buồn bã gật gậtđầu,“Cũng đúng, sống điên điên khùng khùng như vậy, chết còn tốt hơn.”
Ta ở trong bóng tối thuhồi bước chân, xoay người về phòng. Tự rót chén trà nóng, ta nhìn làn khóitrắng theo chén trà bay lên, làm tầm mắt của ta mơ hồ.
Vũ Văn Tu, ngươi nóikhông có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ là chỉ...... cái chết của Mạt nương nương,có liên quan đến ngươi?
__________
Bổ sung.
Về tuổi:
A Lam 15 tuổi
Hoàng tỷ 15 tuổi
Đại biểu ca 19 tuổi
Thất biểu ca 17 tuổi
Mạnh Thiểu Giác 18 tuổi
PS: Trên danh nghĩa VũVăn Duệ cùng Vũ Văn Tu là anh em chú bác, A Lam có vài ông cậu.
Bình luận facebook