-
Chương 39
CHƯƠNG42
Ta nghe câu này xongliền nhanh chóng thanh tỉnh không ít. Tưởng gì, thì ra vị hoàng đế này muốn bắthoàng tỷ, nhưng người được phái đi ánh mắt không được tốt. Ta đây, người vô tộiqua đường giáp bị bắt đi?
Ta bên này nhắm mắt giảvờ chưa tỉnh, nam tử đầu kia lại mở miệng, “Sao không nói gì? Câm hay điếc ?”
Lúc này, một giọng nóihơi hơi chột dạ trả lời: “Hoàng thượng, thuộc hạ…thuộc hạ lúc ấy đi theo cungnữ của tứ công chúa trở về, chính tai nghe thấy nàng kêu vị cô nương này làcông chúa, hơn nữa lúc ấy, vị cô nương này đang thử quần áo, thuộc hạ liền chorằng......”
“Liền cho rằng nàng làtứ công chúa?” Nam tử trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng, làm cho người ta cảmthấy bất an, “Côn Luân a Côn Luân, trẫm không biết nên nói ngươi trung hậu haylà thành thật. Chẳng lẽ ngươi không biết Vân Di không chỉ có một vị công chúa?Mọi người đều biết Vân Di tứ công chúa quốc sắc thiên hương là đệ nhất mỹ nhânVân Di, ngươi nhìn lại người ngươi bắt đến đi, ngũ quan còn vẻ trẻ con, như vậylà xinh đẹp sao?”
“Nhưng mà, hoàng thượng,diện mạo vị cô nương này cũng không tệ a!” Người nọ nhịn không được nói: “Thuộchạ thấy nàng cũng thanh tú cho nên mới......”
“Thôi thôi, là trẫm nhấtthời hồ đồ, biết ngươi từ nhỏ đã không tiếp cận với nữ tử còn sai ngươi đi làmchuyện này. Tốt lắm, làm lỡ kế hoạch của trẫm thì không nói rồi, đã vậy còn vácmột cái phiền toái trở về.” Khẩu khí nam tử có chút bất đắc dĩ, “Xem ra, trẫmnên thay ngươi tìm một vị cô nương .”
“Cô nương?” Người nọ sợhãi nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ biết sai rồi, hay là thuộc hạ lại đi bắt ngườivề cho ngài?”
“Ngươi nghĩ thật khôngsai, đi bắt thêm lần nữa? Sao không nhìn xem người khác có cho ngươi cơ hội bắthay không.” Nam tử lạnh lạnh nói: “Có đôi khi trẫm thực hoài nghi đầu óc củangươi bị đụng hỏng rồi.”
Người nọ trầm mặc mộtlát, sau đó nói một câu, “Thuộc hạ nhớ rõ, khi bé hoàng thượng sẩy tay đemthuộc hạ ném xuống đất......”
“Trí nhớ ngươi còn rấttốt, chuyện lâu như vậy còn chưa quên.” Ngữ khí nam tử đột nhiên trở nên nghiêmtúc, “Không cần nhiều lời, sáng mai nhanh chóng chọn một cô nương thuận mắt lậptức thành thân đi.”
“Hoàng thượng......”
Nam tử cười nói: “Đây làtrẫm bồi thường vì đã ném hư đầu óc của ngươi.”
“......”
Ta nghe đến đó âm thầmbật cười, hoàng đế cùng Côn Luân này thật là thú vị, xem ra giao tình không saia.
Vị hoàng đế này muốn bắthoàng tỷ đi, thuận tiện ăn hoàng tỷ sau đó trở thành con rể Vân Di, chẳng qualà trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hoàng tỷ “Đồ cưới” hậu hĩnh bịđổi thành ta không đáng một xu......
Ừ, mọi chuyện đại kháichính là như vậy. Vậy, bọn họ chuẩn bị xử lý ta thế nào?
“Hoàng thượng, cô nươngkia làm sao bây giờ?” Côn Luân hỏi: “Đúng rồi, vị cô nương này rốt cuộc là ai?”
“Vân Di ngũ công chúa,An Kha Lam.” Nam tử cười khẽ, giọng nói trầm thấp thuần hậu, “Làm sao bây giờ?Trông coi cẩn thận cho trẫm, đừng để cho nàng trốn thoát .”
“Hoàng thượng, thuộc hạnhớ không lầm thì Vân Di ngũ công chúa là...... Ngốc tử?”
“Ngốc tử cũng trông giữcho trẫm, nếu xảy ra chuyện gì trẫm liền hỏi ngươi.”
“Thuộc hạ tuân chỉ!”
Như thế như thế, haingười kia liền ăn ý đem ta - người ngoài ý muốn này làm như không thấy. Ta chờđến khi bọn họ ra ngoài mới mở to mắt đánh bốn phía, chỉ thấy phòng ta ở tuylớn, nhưng vật dụng lại rất một mạc. Ta xoa xoa đầu đứng lên, vô cùng buồn bựcbuông tiếng thở dài.
Hoàng đế này không cầnđoán cũng biết là ai, không phải là vị Hạ Liên Thần Vân Chiến kia sao? Lầntrước giả trang sứ thần đến Vân Di còn bị ta lừa một phen. Như thế rất tốt, tachỉ nhẹ nhàng lừa hắn một chút, bây giờ lại trở thành tù nhân của đối phương,thật sự là báo ứng a báo ứng.
Ta dựng thẳng ba ngóntay lên trời, lẩm bẩm lẩm bẩm, về sau sẽ không lừa người như vậy nữa, rất dễdàng gặp báo ứng.
Ta lại nghĩ đến chuyệnvừa rồi hắn gọi ta là ngốc tử, thì ra chuyện đêm đó còn chưa bị tiết lộ. Hoặclà, đây chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn mà thôi.
Ta nhắm mắt nằm lêngiường, sao ta lại gặp phải mấy chuyện không hay ho như vậy, bi kịch, đây tuyệtđối là bi kịch.
Được, ta thuận theo tựnhiên.
Ta nằm xuống không baolâu thì có người mở cửa đi vào, vụng trộm mở mắt nhìn xem, là một tiểu cung nữ.Ta trong lòng vô lực thở dài, ông trời a, kiếp sống con tin của ta đã chínhthức bắt đầu.
Ba ngày sau, ta ngồitrước mảnh đất trồng rau trong sân mà ngẩn người: Nói thật, mấy ngày này quảthực chẳng có cảm xúc gì.
Ngày đó, sau khi ta tỉnhlại liền mơ hồ nhìn cung nữ tiểu Thúy, mê mang hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Tiểu Thúy ôn hòa nói:“Đây là Vân Chiến.”
“Ừ.” Ta gật đầu, trầmmặc trong chốc lát lại hỏi: “Vì sao ta lại ở Vân Chiến?”
Tiểu Thúy như trước cườiôn nhu, “Bởi vì chủ tử mời công chúa lại đây làm khách.”
“Ừ.”
Sau đó, ta cùng tiểuThúy chung sống hoà bình ở mảnh đất nhỏ trồng rau trong sân này.
Mấy ngày nay, ngoài tiểuThúy ta chưa thấy bất kỳ kẻ nào. Hạ Liên Thần kia dường như đã quên mất ta rồi.Ta cũng dường như đem chính mình quên luôn, lười suy nghĩ đến mấy chuyện chạytrốn linh ta linh tinh.
Ta không muốn động não,nhất là mấy chuyện cơ hội thành công cực kỳ thấp như vậy.
Vì thế ta chống cằm tiếptục ngẩn người -- không thể không nói, lúc nhàm chán ngẩn người là cách tán gẫuvô cùng hợp lý.
Đến khi nghe thấy cóchút âm thanh “sột soạt” truyền đến, ta liền vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, cuốicùng đem mục tiêu tập trung tại góc tường phía đông nam bị rau dưa che khuấtđầu kia. Ta bước từng bước nhẹ nhàng khoan thai đến nơi phát ra tiếng động, vừađẩy mấy bó rau dưa xanh lè ra để nhìn xem thử là cái gì thì liền chống lại mộtđôi mắt to đen bóng như quả nho mọng nước.
...... Ách?
Trước mắt xuất hiện mộtkhuôn mặt trẻ con non nớt, tuy rằng trên mặt dính chút bùn cũng không thể chedấu cổ khí chất tôn quý trên người nó. Giờ phút này, nó đang nửa người quỳ rạptrên mặt đất ra sức chui ra, mặt khác, nửa người còn lại bị mắt kẹt trong cáilỗ nhỏ ở góc tường.
Nhìn đi, đây chính là lỗchó trong truyền thuyết a......
Ta đang bị rối loạn bởimấy suy nghĩ trong đầu, thằng bé kia đã đứng thẳng người lên, lấy tay lau mặtnhìn ta ngốc ngốc cười, “Tỷ tỷ khỏe.”
Ta giống như bị sét đánhkhông thể nhúc nhích.
Biểu tình này!
Giọng nói này!
Ngữ điệu này!
Nụ cười này!
Vì sao lại quen thuộcnhư vậy......
Ta không nói lời nào,nhìn chằm chằm ánh mắt đang dại ra của thằng bé trước mắt. Nhìn hai mắt to xinhđẹp nhưng bị phủ bởi một lớp sương mù dày đặc của nó, rất mờ mịt, rất vô thần.Thậm chí nó còn làm cho ta nghi ngờ sự thông minh ta vừa nhìn thấy lúc nãy làgiả. Đứa nhỏ này công lực thực thâm hậu, công lực thực thâm hậu a. Ta đột nhiênrất hứng thú, rõ ràng không để ý đến lời nó nói, vẫn duy trì tư thế của mình,nhìn nó.
Thằng bé kia ước chừngkhoảng mười tuổi, nhìn thấy phản ứng của ta xong vẫn duy trì tư thế bất độngđặt câu hỏi, vì thế hai người chúng ta liền trầm mặc sương mù nhìn chằm chằmnhau.
1 phút...... 3phút...... 5 phút......
Thằng bé hơi hơi nghiêngđầu, nghi hoặc nhìn ta, “Tỷ tỷ?”
Trong lòng ta quả thựcrung động không chịu được, thật tài tình a, vì thế ta cũng nghiêng đầu nhìn nó,vươn tay chỉ chỉ chính mình.
Thằng bé gật đầu, “Tỷtỷ?”
Ta lại chỉ chỉ chínhmình.
“Tỷ tỷ vì sao không nóilời nào?” Thằng bé chớp chớp ánh mắt đang dại ra.
Ta chỉ chỉ cổ họng củamình: Đừng hiểu sai ý, ý ta là cổ họng ta khô quá, không muốn nói chuyện.
“A.”
Một mảnh trầm mặc, tacùng nó tiếp tục đối diện.
Hồi lâu sau, cuối cùngnó cũng có chút nhịn không được mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ mới tới ?”
Ta gật đầu, ta quả thậtlà mới tới, mới đến được ba ngày.
Tiếp tục trầm mặc.
Qua một lát nó lại nói:“Tên tỷ tỷ là gì?”
Ta cầm hòn đá nhỏ viếtxuống mặt đất: A Lam.
“A.”
Vẫn trầm mặc.
Cuối cùng, rốt cuộc nócũng lộ ra nụ cười giảo hoạt, “A Lam tỷ tỷ, tỷ còn muốn cùng đệ so ngốc sao?”
Ta gợi lên khóe môi nhìnnó cười, “Cửu hoàng tử?”
“Tỷ không phải câm điếcà?” Nó mở to hai mắt, lại nói tiếp: “Làm sao tỷ biết đệ là ai?”
“Nô tỳ đã sớm nghe nóicửu hoàng tử là một đứa ngốc xinh đẹp.” Vân Chiến có chín hoàng tử, Hạ TinhNgạn hoàng tử út nghe nói trước đây bị sốt cao nên trở thành một đứa ngốc.Nhưng thực hiển nhiên, vị ngốc tử này giống ta, đều là giả vờ.
Hạ Tinh Ngạn cười cười,lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, “Tỷ tỷ cùng loại người với đệ, cho nên mới cóthể nhìn thấu đệ.”
Nói cách khác, nó đươngnhiên cũng có thể nhìn thấu ta.
Được rồi, ta thừa nhậnđối với thằng bé xinh đẹp này thật sự là không có sức chống cự. Ta chỉ chỉ cáilỗ phía sau nó hỏi: “Ách, đây là......?”
“Lỗ chó.” Nó sạch sẽ lưuloát trả lời.
Ta 囧, “Cửu hoàng tử tới đâylà có chuyện hay là......?”
Tay nó kéo kéo tóc ta,“Đệ đến xem tỷ.”
Ta nhíu mày, xem ta?
“Đệ nghe trong cung cóngười nói hoàng huynh dẫn theo một tuyệt thế giai nhân hồi cung, vô cùng yêuthương sủng ái, luyến tiếc không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, nghe nói mấy ngàynữa còn muốn nạp làm phi tử.” Nó nói giống như thật “Đệ chưa từng thấy hoànghuynh coi trọng nữ tử nào như vậy, cho nên tới đây xem thử.”
Ta nghe xong lời này dởkhóc dở cười, nhìn xem, lời đồn chính là tai họa, truyền thành cái dạng gìkhông biết.“Vậy bây giờ đệ thấy thế nào......?”
Nó quyết đoán phun rabốn chữ, “Nói xằng nói bậy.”
Ta vừa buồn vừa vui, xemthằng bé này trả lời rất lưu loát, có thể thấy ta cùng người trong lời đồn đãikia không có chút thân thích quan hệ nào. Ta rõ ràng nói trắng ra, “Cửu hoàngtử, không gạt đệ, ta bị hoàng huynh của đệ bắt đến.”
“Bắt?”
Ta trịnh trọng gật đầu,“Đúng, nhưng là bắt nhầm.”
Ánh mắt Hạ Tinh Ngạnhiện lên kinh ngạc, “Vậy tỷ là......?”
“Vân Di ngũ công chúa,An Kha Lam.” Ta bổ sung một câu, “Ta cũng là đứa ngốc.”
“Đệ thấy được.” Nó xìcười ra tiếng, lại đột nhiên nhìn ta tà tà cười, “Tỷ nói cho đệ không sợ đệ đinói cho hoàng huynh biết sao?”
Ta ngắt cọng rau xanh ,không quan tâm nói: “Muốn nói cứ đi nói đi.”
“Tỷ không sợ?”
“Sợ.” Ta nghiêm túc,“Nhưng ta rất nhàm chán.”
Khóe miệng Hạ Tinh Ngạnco giật, “Đệ cảm thấy hoàng huynh bắt tỷ cũng không sai, ít nhất chơi với tỷ rấtvui. Yên tâm, đệ sẽ không nói cho người khác.”
Ta nghĩ a, ngươi có thểnói cho người khác cái gì, nói cho người khác ta không ngốc? Nói cho người khácgiữ ta lại?
Ta chính là Lưu Hồ Lan*cả người không sợ hãi a.╮[╯╰]╭
(*Lưu Hồ Lan (1932-1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc)
Trải qua một đoạn nhạcđệm nhỏ như vậy, cuối cùng ta cũng có người chơi cùng. Tiểu tử Hạ Tinh Ngạn nàyquỷ quái vô cùng, mỗi lần đều chọn đúng lúc tiểu Thúy không ở đây liền vào bắtnạt ta. Hôm nay là con giun này ngày mai là con giun khác, cùng một đứa nhỏ cứở mãi trong hoàng cung như vậy quả nhiên thực nhàm chán.
Nhưng mà, hôm nay tiểutử này lôi kéo ta muốn lên cây lấy trứng chim.
Ta nhìn lòng bàn taymình, không phải là ta chưa từng trèo cây, nhưng lấy trứng chim việc này, thấythế nào cũng không phải là loại chuyện mà người đã đến tuổi như ta nên làm!
“A Lam, đừng chậm chạpnhư vậy, đệ nói với tỷ, nơi này có vài quả trứng nhỏ, dùng lửa luộc chín ăn rấtngon.” Hạ Tinh Ngạn giống như con khỉ trèo lên thoăn thoắt, còn vừa quay đầuvừa hướng ta kêu.
Nước miếng của ta cóchút ứa ra, trứng à, từ lúc vào đây ta còn chưa được ăn trứng. Ta không thểkhông thừa nhận đó là một dụ hoặc rất lớn.
Giọng nói Hạ Tinh Ngạnlại vang lên, “Mau lên, đợi tiểu Thúy đến đây tỷ đừng có hòng mà lấy trứng đượcnữa.”
Ta nghe vậy liền xăngtay áo sột soạt trèo lên cây. Hôm nay là vì ăn, ta liền thú tính một hồi.
Ta cùng Hạ Tinh Ngạnngồi trên cây nhìn mấy quả trứng chim không chớp mắt. Ta vươn tay bưng tổ chimvui mừng không thôi, “Đã lâu rồi ta chưa được ăn thứ này.”
Hạ Tinh Ngạn trợn mắtliếc ta một cái, “Tỷ là con tin hoàng huynh đệ bắt lầm, có cơm ăn đã tốt lắmrồi.”
Lúc ta vừa định nóichuyện lại cảm thấy trên tay có chút ngứa khó chịu, cúi đầu vừa thấy liền theophản xạ tính ném tổ chim dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay, sau đó nhảy dựng sang bêncạnh......
Mẹ kiếp, sâu! Là một consâu to! Là một con sâu ẩm ướt lại nong nóng!
Ta hận sâu!
Giây sau đó ta không hậnsâu nữa, hít sâu một hơi nghĩ, An Kha Lam, ta hận ngươi, ai bảo ngươi ngổi trêncây còn nhảy sang bên cạnh? Ngã chết thì trách ai?
Hạ Tinh Ngạn trên câylớn tiếng kêu tên ta, lúc vuông góc rơi xuống ta vô cùng bi ai chờ đợi đau đớnvật vã đến. Nhưng còn không đợi đến lúc ta chạm đất thì đã có người ôm nganglấy ta, cúi người cắn nhẹ lên lỗ tai ta một miếng, giọng nói trầm thấp thuầnhậu mang theo trêu chọc nói: “Mấy ngày không gặp, xem ra ngũ công chúa sống rấttốt, cùng hoàng đệ chơi rất vui, không biết công chúa có còn nhớ trẫm là ai?”
Ta níu chặt quần áotrước ngực hắn, ngẩng đầu chống lại con ngươi tuấn lãng thâm thúy của nam tửtrước mặt. Ta đương nhiên nhớ rõ hắn là ai, Hạ Liên Thần Hạ đại gia.
Ta nghe câu này xongliền nhanh chóng thanh tỉnh không ít. Tưởng gì, thì ra vị hoàng đế này muốn bắthoàng tỷ, nhưng người được phái đi ánh mắt không được tốt. Ta đây, người vô tộiqua đường giáp bị bắt đi?
Ta bên này nhắm mắt giảvờ chưa tỉnh, nam tử đầu kia lại mở miệng, “Sao không nói gì? Câm hay điếc ?”
Lúc này, một giọng nóihơi hơi chột dạ trả lời: “Hoàng thượng, thuộc hạ…thuộc hạ lúc ấy đi theo cungnữ của tứ công chúa trở về, chính tai nghe thấy nàng kêu vị cô nương này làcông chúa, hơn nữa lúc ấy, vị cô nương này đang thử quần áo, thuộc hạ liền chorằng......”
“Liền cho rằng nàng làtứ công chúa?” Nam tử trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng, làm cho người ta cảmthấy bất an, “Côn Luân a Côn Luân, trẫm không biết nên nói ngươi trung hậu haylà thành thật. Chẳng lẽ ngươi không biết Vân Di không chỉ có một vị công chúa?Mọi người đều biết Vân Di tứ công chúa quốc sắc thiên hương là đệ nhất mỹ nhânVân Di, ngươi nhìn lại người ngươi bắt đến đi, ngũ quan còn vẻ trẻ con, như vậylà xinh đẹp sao?”
“Nhưng mà, hoàng thượng,diện mạo vị cô nương này cũng không tệ a!” Người nọ nhịn không được nói: “Thuộchạ thấy nàng cũng thanh tú cho nên mới......”
“Thôi thôi, là trẫm nhấtthời hồ đồ, biết ngươi từ nhỏ đã không tiếp cận với nữ tử còn sai ngươi đi làmchuyện này. Tốt lắm, làm lỡ kế hoạch của trẫm thì không nói rồi, đã vậy còn vácmột cái phiền toái trở về.” Khẩu khí nam tử có chút bất đắc dĩ, “Xem ra, trẫmnên thay ngươi tìm một vị cô nương .”
“Cô nương?” Người nọ sợhãi nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ biết sai rồi, hay là thuộc hạ lại đi bắt ngườivề cho ngài?”
“Ngươi nghĩ thật khôngsai, đi bắt thêm lần nữa? Sao không nhìn xem người khác có cho ngươi cơ hội bắthay không.” Nam tử lạnh lạnh nói: “Có đôi khi trẫm thực hoài nghi đầu óc củangươi bị đụng hỏng rồi.”
Người nọ trầm mặc mộtlát, sau đó nói một câu, “Thuộc hạ nhớ rõ, khi bé hoàng thượng sẩy tay đemthuộc hạ ném xuống đất......”
“Trí nhớ ngươi còn rấttốt, chuyện lâu như vậy còn chưa quên.” Ngữ khí nam tử đột nhiên trở nên nghiêmtúc, “Không cần nhiều lời, sáng mai nhanh chóng chọn một cô nương thuận mắt lậptức thành thân đi.”
“Hoàng thượng......”
Nam tử cười nói: “Đây làtrẫm bồi thường vì đã ném hư đầu óc của ngươi.”
“......”
Ta nghe đến đó âm thầmbật cười, hoàng đế cùng Côn Luân này thật là thú vị, xem ra giao tình không saia.
Vị hoàng đế này muốn bắthoàng tỷ đi, thuận tiện ăn hoàng tỷ sau đó trở thành con rể Vân Di, chẳng qualà trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hoàng tỷ “Đồ cưới” hậu hĩnh bịđổi thành ta không đáng một xu......
Ừ, mọi chuyện đại kháichính là như vậy. Vậy, bọn họ chuẩn bị xử lý ta thế nào?
“Hoàng thượng, cô nươngkia làm sao bây giờ?” Côn Luân hỏi: “Đúng rồi, vị cô nương này rốt cuộc là ai?”
“Vân Di ngũ công chúa,An Kha Lam.” Nam tử cười khẽ, giọng nói trầm thấp thuần hậu, “Làm sao bây giờ?Trông coi cẩn thận cho trẫm, đừng để cho nàng trốn thoát .”
“Hoàng thượng, thuộc hạnhớ không lầm thì Vân Di ngũ công chúa là...... Ngốc tử?”
“Ngốc tử cũng trông giữcho trẫm, nếu xảy ra chuyện gì trẫm liền hỏi ngươi.”
“Thuộc hạ tuân chỉ!”
Như thế như thế, haingười kia liền ăn ý đem ta - người ngoài ý muốn này làm như không thấy. Ta chờđến khi bọn họ ra ngoài mới mở to mắt đánh bốn phía, chỉ thấy phòng ta ở tuylớn, nhưng vật dụng lại rất một mạc. Ta xoa xoa đầu đứng lên, vô cùng buồn bựcbuông tiếng thở dài.
Hoàng đế này không cầnđoán cũng biết là ai, không phải là vị Hạ Liên Thần Vân Chiến kia sao? Lầntrước giả trang sứ thần đến Vân Di còn bị ta lừa một phen. Như thế rất tốt, tachỉ nhẹ nhàng lừa hắn một chút, bây giờ lại trở thành tù nhân của đối phương,thật sự là báo ứng a báo ứng.
Ta dựng thẳng ba ngóntay lên trời, lẩm bẩm lẩm bẩm, về sau sẽ không lừa người như vậy nữa, rất dễdàng gặp báo ứng.
Ta lại nghĩ đến chuyệnvừa rồi hắn gọi ta là ngốc tử, thì ra chuyện đêm đó còn chưa bị tiết lộ. Hoặclà, đây chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn mà thôi.
Ta nhắm mắt nằm lêngiường, sao ta lại gặp phải mấy chuyện không hay ho như vậy, bi kịch, đây tuyệtđối là bi kịch.
Được, ta thuận theo tựnhiên.
Ta nằm xuống không baolâu thì có người mở cửa đi vào, vụng trộm mở mắt nhìn xem, là một tiểu cung nữ.Ta trong lòng vô lực thở dài, ông trời a, kiếp sống con tin của ta đã chínhthức bắt đầu.
Ba ngày sau, ta ngồitrước mảnh đất trồng rau trong sân mà ngẩn người: Nói thật, mấy ngày này quảthực chẳng có cảm xúc gì.
Ngày đó, sau khi ta tỉnhlại liền mơ hồ nhìn cung nữ tiểu Thúy, mê mang hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Tiểu Thúy ôn hòa nói:“Đây là Vân Chiến.”
“Ừ.” Ta gật đầu, trầmmặc trong chốc lát lại hỏi: “Vì sao ta lại ở Vân Chiến?”
Tiểu Thúy như trước cườiôn nhu, “Bởi vì chủ tử mời công chúa lại đây làm khách.”
“Ừ.”
Sau đó, ta cùng tiểuThúy chung sống hoà bình ở mảnh đất nhỏ trồng rau trong sân này.
Mấy ngày nay, ngoài tiểuThúy ta chưa thấy bất kỳ kẻ nào. Hạ Liên Thần kia dường như đã quên mất ta rồi.Ta cũng dường như đem chính mình quên luôn, lười suy nghĩ đến mấy chuyện chạytrốn linh ta linh tinh.
Ta không muốn động não,nhất là mấy chuyện cơ hội thành công cực kỳ thấp như vậy.
Vì thế ta chống cằm tiếptục ngẩn người -- không thể không nói, lúc nhàm chán ngẩn người là cách tán gẫuvô cùng hợp lý.
Đến khi nghe thấy cóchút âm thanh “sột soạt” truyền đến, ta liền vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, cuốicùng đem mục tiêu tập trung tại góc tường phía đông nam bị rau dưa che khuấtđầu kia. Ta bước từng bước nhẹ nhàng khoan thai đến nơi phát ra tiếng động, vừađẩy mấy bó rau dưa xanh lè ra để nhìn xem thử là cái gì thì liền chống lại mộtđôi mắt to đen bóng như quả nho mọng nước.
...... Ách?
Trước mắt xuất hiện mộtkhuôn mặt trẻ con non nớt, tuy rằng trên mặt dính chút bùn cũng không thể chedấu cổ khí chất tôn quý trên người nó. Giờ phút này, nó đang nửa người quỳ rạptrên mặt đất ra sức chui ra, mặt khác, nửa người còn lại bị mắt kẹt trong cáilỗ nhỏ ở góc tường.
Nhìn đi, đây chính là lỗchó trong truyền thuyết a......
Ta đang bị rối loạn bởimấy suy nghĩ trong đầu, thằng bé kia đã đứng thẳng người lên, lấy tay lau mặtnhìn ta ngốc ngốc cười, “Tỷ tỷ khỏe.”
Ta giống như bị sét đánhkhông thể nhúc nhích.
Biểu tình này!
Giọng nói này!
Ngữ điệu này!
Nụ cười này!
Vì sao lại quen thuộcnhư vậy......
Ta không nói lời nào,nhìn chằm chằm ánh mắt đang dại ra của thằng bé trước mắt. Nhìn hai mắt to xinhđẹp nhưng bị phủ bởi một lớp sương mù dày đặc của nó, rất mờ mịt, rất vô thần.Thậm chí nó còn làm cho ta nghi ngờ sự thông minh ta vừa nhìn thấy lúc nãy làgiả. Đứa nhỏ này công lực thực thâm hậu, công lực thực thâm hậu a. Ta đột nhiênrất hứng thú, rõ ràng không để ý đến lời nó nói, vẫn duy trì tư thế của mình,nhìn nó.
Thằng bé kia ước chừngkhoảng mười tuổi, nhìn thấy phản ứng của ta xong vẫn duy trì tư thế bất độngđặt câu hỏi, vì thế hai người chúng ta liền trầm mặc sương mù nhìn chằm chằmnhau.
1 phút...... 3phút...... 5 phút......
Thằng bé hơi hơi nghiêngđầu, nghi hoặc nhìn ta, “Tỷ tỷ?”
Trong lòng ta quả thựcrung động không chịu được, thật tài tình a, vì thế ta cũng nghiêng đầu nhìn nó,vươn tay chỉ chỉ chính mình.
Thằng bé gật đầu, “Tỷtỷ?”
Ta lại chỉ chỉ chínhmình.
“Tỷ tỷ vì sao không nóilời nào?” Thằng bé chớp chớp ánh mắt đang dại ra.
Ta chỉ chỉ cổ họng củamình: Đừng hiểu sai ý, ý ta là cổ họng ta khô quá, không muốn nói chuyện.
“A.”
Một mảnh trầm mặc, tacùng nó tiếp tục đối diện.
Hồi lâu sau, cuối cùngnó cũng có chút nhịn không được mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ mới tới ?”
Ta gật đầu, ta quả thậtlà mới tới, mới đến được ba ngày.
Tiếp tục trầm mặc.
Qua một lát nó lại nói:“Tên tỷ tỷ là gì?”
Ta cầm hòn đá nhỏ viếtxuống mặt đất: A Lam.
“A.”
Vẫn trầm mặc.
Cuối cùng, rốt cuộc nócũng lộ ra nụ cười giảo hoạt, “A Lam tỷ tỷ, tỷ còn muốn cùng đệ so ngốc sao?”
Ta gợi lên khóe môi nhìnnó cười, “Cửu hoàng tử?”
“Tỷ không phải câm điếcà?” Nó mở to hai mắt, lại nói tiếp: “Làm sao tỷ biết đệ là ai?”
“Nô tỳ đã sớm nghe nóicửu hoàng tử là một đứa ngốc xinh đẹp.” Vân Chiến có chín hoàng tử, Hạ TinhNgạn hoàng tử út nghe nói trước đây bị sốt cao nên trở thành một đứa ngốc.Nhưng thực hiển nhiên, vị ngốc tử này giống ta, đều là giả vờ.
Hạ Tinh Ngạn cười cười,lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, “Tỷ tỷ cùng loại người với đệ, cho nên mới cóthể nhìn thấu đệ.”
Nói cách khác, nó đươngnhiên cũng có thể nhìn thấu ta.
Được rồi, ta thừa nhậnđối với thằng bé xinh đẹp này thật sự là không có sức chống cự. Ta chỉ chỉ cáilỗ phía sau nó hỏi: “Ách, đây là......?”
“Lỗ chó.” Nó sạch sẽ lưuloát trả lời.
Ta 囧, “Cửu hoàng tử tới đâylà có chuyện hay là......?”
Tay nó kéo kéo tóc ta,“Đệ đến xem tỷ.”
Ta nhíu mày, xem ta?
“Đệ nghe trong cung cóngười nói hoàng huynh dẫn theo một tuyệt thế giai nhân hồi cung, vô cùng yêuthương sủng ái, luyến tiếc không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, nghe nói mấy ngàynữa còn muốn nạp làm phi tử.” Nó nói giống như thật “Đệ chưa từng thấy hoànghuynh coi trọng nữ tử nào như vậy, cho nên tới đây xem thử.”
Ta nghe xong lời này dởkhóc dở cười, nhìn xem, lời đồn chính là tai họa, truyền thành cái dạng gìkhông biết.“Vậy bây giờ đệ thấy thế nào......?”
Nó quyết đoán phun rabốn chữ, “Nói xằng nói bậy.”
Ta vừa buồn vừa vui, xemthằng bé này trả lời rất lưu loát, có thể thấy ta cùng người trong lời đồn đãikia không có chút thân thích quan hệ nào. Ta rõ ràng nói trắng ra, “Cửu hoàngtử, không gạt đệ, ta bị hoàng huynh của đệ bắt đến.”
“Bắt?”
Ta trịnh trọng gật đầu,“Đúng, nhưng là bắt nhầm.”
Ánh mắt Hạ Tinh Ngạnhiện lên kinh ngạc, “Vậy tỷ là......?”
“Vân Di ngũ công chúa,An Kha Lam.” Ta bổ sung một câu, “Ta cũng là đứa ngốc.”
“Đệ thấy được.” Nó xìcười ra tiếng, lại đột nhiên nhìn ta tà tà cười, “Tỷ nói cho đệ không sợ đệ đinói cho hoàng huynh biết sao?”
Ta ngắt cọng rau xanh ,không quan tâm nói: “Muốn nói cứ đi nói đi.”
“Tỷ không sợ?”
“Sợ.” Ta nghiêm túc,“Nhưng ta rất nhàm chán.”
Khóe miệng Hạ Tinh Ngạnco giật, “Đệ cảm thấy hoàng huynh bắt tỷ cũng không sai, ít nhất chơi với tỷ rấtvui. Yên tâm, đệ sẽ không nói cho người khác.”
Ta nghĩ a, ngươi có thểnói cho người khác cái gì, nói cho người khác ta không ngốc? Nói cho người khácgiữ ta lại?
Ta chính là Lưu Hồ Lan*cả người không sợ hãi a.╮[╯╰]╭
(*Lưu Hồ Lan (1932-1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc)
Trải qua một đoạn nhạcđệm nhỏ như vậy, cuối cùng ta cũng có người chơi cùng. Tiểu tử Hạ Tinh Ngạn nàyquỷ quái vô cùng, mỗi lần đều chọn đúng lúc tiểu Thúy không ở đây liền vào bắtnạt ta. Hôm nay là con giun này ngày mai là con giun khác, cùng một đứa nhỏ cứở mãi trong hoàng cung như vậy quả nhiên thực nhàm chán.
Nhưng mà, hôm nay tiểutử này lôi kéo ta muốn lên cây lấy trứng chim.
Ta nhìn lòng bàn taymình, không phải là ta chưa từng trèo cây, nhưng lấy trứng chim việc này, thấythế nào cũng không phải là loại chuyện mà người đã đến tuổi như ta nên làm!
“A Lam, đừng chậm chạpnhư vậy, đệ nói với tỷ, nơi này có vài quả trứng nhỏ, dùng lửa luộc chín ăn rấtngon.” Hạ Tinh Ngạn giống như con khỉ trèo lên thoăn thoắt, còn vừa quay đầuvừa hướng ta kêu.
Nước miếng của ta cóchút ứa ra, trứng à, từ lúc vào đây ta còn chưa được ăn trứng. Ta không thểkhông thừa nhận đó là một dụ hoặc rất lớn.
Giọng nói Hạ Tinh Ngạnlại vang lên, “Mau lên, đợi tiểu Thúy đến đây tỷ đừng có hòng mà lấy trứng đượcnữa.”
Ta nghe vậy liền xăngtay áo sột soạt trèo lên cây. Hôm nay là vì ăn, ta liền thú tính một hồi.
Ta cùng Hạ Tinh Ngạnngồi trên cây nhìn mấy quả trứng chim không chớp mắt. Ta vươn tay bưng tổ chimvui mừng không thôi, “Đã lâu rồi ta chưa được ăn thứ này.”
Hạ Tinh Ngạn trợn mắtliếc ta một cái, “Tỷ là con tin hoàng huynh đệ bắt lầm, có cơm ăn đã tốt lắmrồi.”
Lúc ta vừa định nóichuyện lại cảm thấy trên tay có chút ngứa khó chịu, cúi đầu vừa thấy liền theophản xạ tính ném tổ chim dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay, sau đó nhảy dựng sang bêncạnh......
Mẹ kiếp, sâu! Là một consâu to! Là một con sâu ẩm ướt lại nong nóng!
Ta hận sâu!
Giây sau đó ta không hậnsâu nữa, hít sâu một hơi nghĩ, An Kha Lam, ta hận ngươi, ai bảo ngươi ngổi trêncây còn nhảy sang bên cạnh? Ngã chết thì trách ai?
Hạ Tinh Ngạn trên câylớn tiếng kêu tên ta, lúc vuông góc rơi xuống ta vô cùng bi ai chờ đợi đau đớnvật vã đến. Nhưng còn không đợi đến lúc ta chạm đất thì đã có người ôm nganglấy ta, cúi người cắn nhẹ lên lỗ tai ta một miếng, giọng nói trầm thấp thuầnhậu mang theo trêu chọc nói: “Mấy ngày không gặp, xem ra ngũ công chúa sống rấttốt, cùng hoàng đệ chơi rất vui, không biết công chúa có còn nhớ trẫm là ai?”
Ta níu chặt quần áotrước ngực hắn, ngẩng đầu chống lại con ngươi tuấn lãng thâm thúy của nam tửtrước mặt. Ta đương nhiên nhớ rõ hắn là ai, Hạ Liên Thần Hạ đại gia.
Bình luận facebook