Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2656: Tiên Vốn Vô Lương (14)
Edit: Sa Nhi
===============
Yêu thú rõ ràng sửng sốt, không phải định ép hỏi nó việc liên quan tới yêu thú à!
Thế sao không nói sớm!
"Chưa từng nghe đến." Yêu thú yếu ớt nói: "Ta chỉ là một con Tiểu Yêu, cái gì Bắc Chiếu Nam Chiếu, ta không biết..."
Sơ Tranh không có tâm tình hỏi lại, phân phó Cự Long bên cạnh, "Ăn đi."
Cự Long nghe xong có thể ăn, hăng hái mở rộng miệng muốn cắn.
Yêu thú bị dọa đến kêu to: "Ta biết có yêu thú khẳng định sẽ biết!! Đừng ăn ta!!"
Vì mạng sống của mình, bán đồng loại cái gì chứ, yêu thú biểu thị... Không quan trọng.
Cự Long còn muốn cắn, lại đã bị Sơ Tranh túm lấy cái đuôi kéo về sau một cái.
Cự Long cắn hụt, răng còn suýt nữa bị rụng luôn, tức đến quẫy đuôi một cái, quất bay con yêu thú.
Sơ Tranh: "..."
Cự Long: "..."
Cự Long đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, lập tức chột dạ, nhanh chóng đi túm con yêu thú kia về.
Yêu thú: "..."
Còn không bằng giết nó đi!!
-
Trong một sơn động nào đo.
Bán yêu thú hai tay ôm đầu, lệ đã rơi đầy mặt, nhìn lên người toàn thân ngùn ngụt khí lạnh ở trêи.
Bên cạnh còn có một con Cự Long hung thần ác sát đang vừa nhìn nó vừa thèm thuồng chảy nước miếng.
Trêи đầu Cự Long còn có một con Hồ Ly nhỏ đang ngồi.
Đây là cái tổ hợp quái gì!!
Bị bức bách dưới ɖâʍ uy, yêu thú không thể không trả lời vấn đề của Sơ Tranh, "Bắc Chiếu nằm tại Thiên Thành Sơn, từ mặt phía bắc của Thiên Thành Sơn đi ra, cứ đi thẳng sẽ trông thấy một tấm bia đá, đó chính là địa giới Bắc Chiếu."
Sơ Tranh đẩy Cự Long ra, yêu thú thở phào, chắc không bị ăn sạch rồi...
"Các ngươi muốn đi Bắc Chiếu làm gì?" Yêu thú thấy Sơ Tranh muốn đi, lại không nhịn được hiếu kì.
Sơ Tranh nhìn nó một cái, không ngờ lại trả lời: "Đi ngắm phong cảnh."
Yêu thú tỏ vẻ khϊế͙p͙ sợ: "Hả? Ở đó hoang vu đồng không ʍôиɠ quạnh có gì đáng xem? Bình thường đến cả một con yêu thú cũng không nhìn thấy."
"Bình thường?" Vậy không bình thường thì sao? Nơi đó có cái gì?
Yêu thú chớp mắt, sau đó bỗng nhiên tự bịt miệng, lúng búng nói: "Ta không nói gì cả."
Sơ Tranh: "Ta nghe thấy rồi."
Yêu thú: "..."
Cự Long lần này ngược lại rất hiểu chuyện, phối hợp há to mồm, rống lên một tiếng về phía yêu thú.
Yêu thú đã hoảng lắm rồi, "Ta cho ngươi biết, ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng nói là ta nói đó."
Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu nó nói đi.
Yêu thú: "Ta nghe nói... Ta chỉ nghe nói thôi đó, thật hay giả ta không biết đâu."
Yêu thú vẫn không quên thanh minh.
Xác định Sơ Tranh đã hiểu, lúc này nó mới tiếp tục nói: "Ở Bắc Chiếu, khoảng thời gian này có không ít yêu thú tụ tập, nghe nói là chúng muốn phá phong ấn."
"Phong ấn gì?"
"Yêu giới... phong ấn Yêu giới."
Đại môn đến Yêu giới từ trước đây rất lâu đã bị phong ấn, bằng không thì yêu thú ở nhân gian còn lâu mới chỉ có ít như vậy.
Đại môn đến Yêu giới thế mà lại ở Bắc Chiếu?
Sơ Tranh đi từ sơn động ra, ôm lấy Trọng Đường đang ngồi ở một bên.
Trọng Đường tựa hồ đã quen thuộc với việc cô ôm mình, rất ngoan dựa vào bả vai cô, "Chúng ta có thể đi Bắc Chiếu chưa?"
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, mò xuống đầu hắn, "Ừ, đi thôi."
"Không còn kịp nữa rồi." Trọng Đường bỗng nói.
Sơ Tranh: "Cái gì không còn kịp?"
"Bọn họ đều sẽ phải chết." Trọng Đường giống như đang lẩm bẩm.
Sơ Tranh hỏi 'bọn họ' là ai, Trọng Đường lại nói không nên lời.
Hắn mê man nhìn cô, giống như người mới vừa nói những lời này không phải hắn.
Sơ Tranh: "..."
Giao lưu cùng trẻ nhỏ thật sự quá khó quá buồn ngủ, tại sao cứ phải làm khó nhóc đáng thương cô chứ!!
Sơ Tranh mang theo Cự Long lên đường, cứ tới Thiên Thành Sơn trước đã.
Cô tưởng Thiên Thành Sơn là một ngọn núi, ai biết Thiên Thành Sơn lại là một tòa thành trì.
Nhưng là...
Sơ Tranh ôm Trọng Đường đứng trêи núi, cúi nhìn tràng cảnh hỗn loạn phía dưới.
Thiên Thành Sơn đang bị yêu thú tập kϊƈɦ.
Mùi máu tanh nồng đậm bị gió cuốn lên không trung, trôi về phương xa.
Tiếng gào thét nhân loại hoảng sợ xuyên phá trời xanh, vang vọng tận chân trời.
===============
Yêu thú rõ ràng sửng sốt, không phải định ép hỏi nó việc liên quan tới yêu thú à!
Thế sao không nói sớm!
"Chưa từng nghe đến." Yêu thú yếu ớt nói: "Ta chỉ là một con Tiểu Yêu, cái gì Bắc Chiếu Nam Chiếu, ta không biết..."
Sơ Tranh không có tâm tình hỏi lại, phân phó Cự Long bên cạnh, "Ăn đi."
Cự Long nghe xong có thể ăn, hăng hái mở rộng miệng muốn cắn.
Yêu thú bị dọa đến kêu to: "Ta biết có yêu thú khẳng định sẽ biết!! Đừng ăn ta!!"
Vì mạng sống của mình, bán đồng loại cái gì chứ, yêu thú biểu thị... Không quan trọng.
Cự Long còn muốn cắn, lại đã bị Sơ Tranh túm lấy cái đuôi kéo về sau một cái.
Cự Long cắn hụt, răng còn suýt nữa bị rụng luôn, tức đến quẫy đuôi một cái, quất bay con yêu thú.
Sơ Tranh: "..."
Cự Long: "..."
Cự Long đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, lập tức chột dạ, nhanh chóng đi túm con yêu thú kia về.
Yêu thú: "..."
Còn không bằng giết nó đi!!
-
Trong một sơn động nào đo.
Bán yêu thú hai tay ôm đầu, lệ đã rơi đầy mặt, nhìn lên người toàn thân ngùn ngụt khí lạnh ở trêи.
Bên cạnh còn có một con Cự Long hung thần ác sát đang vừa nhìn nó vừa thèm thuồng chảy nước miếng.
Trêи đầu Cự Long còn có một con Hồ Ly nhỏ đang ngồi.
Đây là cái tổ hợp quái gì!!
Bị bức bách dưới ɖâʍ uy, yêu thú không thể không trả lời vấn đề của Sơ Tranh, "Bắc Chiếu nằm tại Thiên Thành Sơn, từ mặt phía bắc của Thiên Thành Sơn đi ra, cứ đi thẳng sẽ trông thấy một tấm bia đá, đó chính là địa giới Bắc Chiếu."
Sơ Tranh đẩy Cự Long ra, yêu thú thở phào, chắc không bị ăn sạch rồi...
"Các ngươi muốn đi Bắc Chiếu làm gì?" Yêu thú thấy Sơ Tranh muốn đi, lại không nhịn được hiếu kì.
Sơ Tranh nhìn nó một cái, không ngờ lại trả lời: "Đi ngắm phong cảnh."
Yêu thú tỏ vẻ khϊế͙p͙ sợ: "Hả? Ở đó hoang vu đồng không ʍôиɠ quạnh có gì đáng xem? Bình thường đến cả một con yêu thú cũng không nhìn thấy."
"Bình thường?" Vậy không bình thường thì sao? Nơi đó có cái gì?
Yêu thú chớp mắt, sau đó bỗng nhiên tự bịt miệng, lúng búng nói: "Ta không nói gì cả."
Sơ Tranh: "Ta nghe thấy rồi."
Yêu thú: "..."
Cự Long lần này ngược lại rất hiểu chuyện, phối hợp há to mồm, rống lên một tiếng về phía yêu thú.
Yêu thú đã hoảng lắm rồi, "Ta cho ngươi biết, ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng nói là ta nói đó."
Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu nó nói đi.
Yêu thú: "Ta nghe nói... Ta chỉ nghe nói thôi đó, thật hay giả ta không biết đâu."
Yêu thú vẫn không quên thanh minh.
Xác định Sơ Tranh đã hiểu, lúc này nó mới tiếp tục nói: "Ở Bắc Chiếu, khoảng thời gian này có không ít yêu thú tụ tập, nghe nói là chúng muốn phá phong ấn."
"Phong ấn gì?"
"Yêu giới... phong ấn Yêu giới."
Đại môn đến Yêu giới từ trước đây rất lâu đã bị phong ấn, bằng không thì yêu thú ở nhân gian còn lâu mới chỉ có ít như vậy.
Đại môn đến Yêu giới thế mà lại ở Bắc Chiếu?
Sơ Tranh đi từ sơn động ra, ôm lấy Trọng Đường đang ngồi ở một bên.
Trọng Đường tựa hồ đã quen thuộc với việc cô ôm mình, rất ngoan dựa vào bả vai cô, "Chúng ta có thể đi Bắc Chiếu chưa?"
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, mò xuống đầu hắn, "Ừ, đi thôi."
"Không còn kịp nữa rồi." Trọng Đường bỗng nói.
Sơ Tranh: "Cái gì không còn kịp?"
"Bọn họ đều sẽ phải chết." Trọng Đường giống như đang lẩm bẩm.
Sơ Tranh hỏi 'bọn họ' là ai, Trọng Đường lại nói không nên lời.
Hắn mê man nhìn cô, giống như người mới vừa nói những lời này không phải hắn.
Sơ Tranh: "..."
Giao lưu cùng trẻ nhỏ thật sự quá khó quá buồn ngủ, tại sao cứ phải làm khó nhóc đáng thương cô chứ!!
Sơ Tranh mang theo Cự Long lên đường, cứ tới Thiên Thành Sơn trước đã.
Cô tưởng Thiên Thành Sơn là một ngọn núi, ai biết Thiên Thành Sơn lại là một tòa thành trì.
Nhưng là...
Sơ Tranh ôm Trọng Đường đứng trêи núi, cúi nhìn tràng cảnh hỗn loạn phía dưới.
Thiên Thành Sơn đang bị yêu thú tập kϊƈɦ.
Mùi máu tanh nồng đậm bị gió cuốn lên không trung, trôi về phương xa.
Tiếng gào thét nhân loại hoảng sợ xuyên phá trời xanh, vang vọng tận chân trời.
Bình luận facebook