Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Lục Giam mặc một thân tây trang đen được cắt may tinh tế, áo sơ mi trắng cùng chiếc áo vest đen với những sọc nhỏ khoác bên ngoài. Đây chính là phong cách vừa sang trọng vừa lịch sự.
Mà cặp mắt đen kia, giờ phút này tràn đầy sự ôn nhu tình cảm, không có cách nào che giấu.
Lục Giam không hề chớp mắt mà nhìn Tô Diệc từng bước từng bước đi xuống lầu.
Chiếc váy được cải tiến theo phong cách Rococo dài, mềm mại phiêu diêu, theo bước chân cô mà tạo nên những làn sóng nhè nhẹ.
Cánh tay áo tạo thành một vòng 360° phức tạp, tầng tầng lớp lớp, thật độc đáo.
Trức ngực được tạo bằng những nếp gấp, với thiết kế chữ V càng làm nổi bật vòng ngực của cô, đồng thời với làn váy chữ A thướt tha, vòng eo mảnh khảnh mà tinh tế càng hiện rõ.
Cô xõa tung mái tóc đen mềm mại, đem khuôn mặt như chỉ bằng lòng bàn tay đã qua trang điểm càng thêm sắc sảo. Trang điểm của cô cũng rất đơn giản, làm bật lên ngũ quan xinh xắn của cô, trên môi cũng chỉ là màu son cam nhạt, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa kiều diễm.
Lục Giam không tự chủ được liền đi lên đón cô, ở bậc thang cuối cùng của Tô Diệc, anh nắm tay cô, giống như hoàng tử gặp được công chúa, ở trước mặt cô hơi khom lưng, sau đó cúi đầu, hôn lên bàn tay cô.
Lục Ngôn ở bên cạnh nhiệt tình mà vỗ tay, còn huýt sáo:"Chị dâu hôm nay đặc biệt xinh đẹp."
Lục Giam ngẩng đầu, nhìn Tô Diệc, hơi mỉm cười.
Tô Diệc cũng nhìn anh, hỏi:"Đẹp không?"
"Đẹp." Anh thấp giọng nói, ánh mắt dừng ở vòng cổ kim cương, "Nhưng cổ áo hơi thấp."
Tô Diệc cũng cảm thấy thế. Cổ áo quả thực hơi thấp, phần ngực cũng đã lộ ra một phần tư.
Bãi Khiết lúc này đi xuống lầu, nghe được lời này, hừ một tiếng:"Đây là loại cổ tầng, đặc điểm điển hình của váy Rococo. Lục Giam, con là đồ cổ sao? Bạn gái khi ra ngoài mà mặc váy thật xinh đẹp sẽ dễ bị nam nhân khác dòm ngó, anh đây thật khó chịu, hơ, nếu con có cái loại tư tưởng này, khi bị đăng lên mạng có khả năng sẽ bị mắng chết."
Lục Giam:"....." Anh đây đâu có khó chịu, chỉ là phát biểu sự thật một chút mà.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lục Học Tùng, có không ít các nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh. Các vị khách sẽ dựa vào mức độ thân thích với Lục gia mà lựa chọn thời gian trình diện.
Quan hệ gần thì đến sớm một chút, quan hệ xa hoặc đơn giản là đến vì thân phận thì trễ một chút.
Mới 10 giờ, đợt khách lần đầu liền đến.
Chủ tịch Lục Côn của công ty giải trí Hoa Vũ và Lục Gia Xương là anh em họ, ông ấy cùng vợ đến sớm hơn một chút. Cùng đi còn có Hứa Thuần cùng cha mẹ anh ấy.
Đưa lễ vật, nói lời chúc phúc xong, các trưởng bối ngồi xuống nói chuyện, những người trẻ tuổi liền ở hoa viên nói chuyện phiếm.
Đối với tên Lục Ngôn có thể đi du lịch thế giới cả nửa năm, Hứa Thuần có chút hâm mộ. Hai người hàn huyên trong chốc lát, anh liền chuyển mục tiêu sang Tô Diệc:" Anh nghe ông nói em đang học về thiết kế trang sức?"
Tô Diệc gật gật đầu.
"Em có thể giúp anh thiết kết một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn không? Các thương hiệu trên thị trường anh đã xem qua, nhưng tới tới lui lui chỉ có vài mẫu, anh cảm thấy như vậy sẽ không đủ chân thành." Hứa Thuần nói.
"Nếu là cầu hôn, chỉ cần viên kim cương to một chút là được. 3 cara không được thì 5 cara! Lại nói, chỉ cần khắc thêm dòng như tỷ như: My precious(*) không phải là xong rồi sao?" Lục Ngôn xen vào nói.
(*)có thể hiểu là "Em là món quà quý giá của anh".
Hứa Thuần ách một tiếng:"Uổng phí cho cậu nhiều lần yêu đương, vậy mà lãng mạn còn không bằng anh. Lại nói ngón tay vợ anh là tay voi hay sao? Mang cục đá 5 cara trên ngón tay có lẽ không cần nâng lên nữa rồi!"
Sau đó anh ấy lại nhìn Tô Diệc nói:" Anh cảm thấy không cần quá lòe loẹt, nhưng nhất định phải "độc nhất vô nhị", dù sao cả đời này anh chỉ kết hôn một lần."
Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Em còn chưa từng thiết kế nhẫn cầu hôn, chỉ sợ mạo muội đáp ứng rồi, nếu làm không tốt sẽ chậm trễ việc của anh. Không bằng anh cho em biết ngày hạn, trước em sẽ thử thiết kế vài mẫu."
"Được a." Hứa Thuần đáp ứng:"Lâm Tiêu đang đi Tây Bắc tìm hiểu phong tục tập quán, có lẽ giữa tháng năm mới trở về, anh tính khi cô ấy về sẽ cầu hôn."
"Vậy trong vòng nửa tháng nữa em sẽ ra thiết kế, nếu anh không vừa lòng thì có thể chọn của thương hiệu khác."
"OK!"
Chờ Hứa Thuần cùng Lục Ngôn rời đi, Lục Giam nắm ngón tay cô nghịch:"Anh cho rằng em sẽ ngay tức khắc đồng ý." Có thể cấp cho Hứa Thuần nhẫn cầu hôn, đó là mơ ước của không ít các thương hiệu nổi tiếng.
Tô Diệc lắc dầu, giải thích:" Có bao nhiêu năng lực liền sử dụng bao nhiêu, cấp nhẫn cưới cho Hứa Thuần là việc rất tốt. Nhưng ngoài miệng nói rất dễ, kết quả mới là cái quyết định. Mặc kệ anh ấy có chọn thiết kế của em không, em vẫn sẽ cố gắng hết mình, dựa theo ý tưởng của em mà từng bước từng bước thực hiện."
Lục Giam cảm thấy cô bé của mình đã thành thục hơn rồi.
Các vị khách dần dần đông đủ, hai người cũng không rảnh rỗi, mỗi người đều theo trường bối để xã giao.
Tô Diệc cứ an an tĩnh tĩnh mà ở bên cạnh Thẩm Minh Khỉ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện với tư cách bạn gái của con trai lớn nhà họ Lục, đương nhiên sẽ thu hút không ít các ánh mắt. Cũng may cô không cần phải nói nhiều, chỉ cần lễ phép mà giữ nụ cười mỉm là được.
"Xin chào bà, dì Bãi." Một giọng nữ thanh lệ trong sáng vang lên.
Tô Diệc theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy hai nữ nhân ăn diện lộng lẫy đi đến. Một người ước chừng 47-48 tuổi, một người khoảng 24-25 tuổi, hai người có khuôn mặt tương tự nhau 6 phần, hẳn là mẹ con.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh lam có đai, kiểu dáng ngắn gọn phóng khoáng, làm hiện rõ thân hình trước sau của cô ta.
Tô Diệc tuy rằng chưa nhìn thấy cô gái này bao giờ, nhưng cô nhận ra được thanh âm.
Là Phương Nghiên.
Quả nhiên, liền nghe Thẩm Minh Khỉ nói:" Nghiên Nghiên càng ngày càng xinh đẹp, bà đã xem con diễn. <<Gia đình này>>, kỹ thuật diễn cũng rất giỏi nha."
Phương Nghiên vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cánh tay Thẩm Minh Khỉ:"Bà có đang xem sao? Đáng tiếc vai diễn của con là vai ác độc."
Thẩm Minh Khỉ thân thiết ôn hòa mà vỗ vỗ tay cô ta:" Diễn viên a, không sợ diễn vai phản diện, mà là làm cho người khác không thấy được con diễn cái gì."
Phương Nghiên lập tức nói:"Bà nói đúng, con cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là mẹ con luôn lải nhải, bảo con diễn vai ác rồi thì cả đời chỉ có thể vào vai ác."
Mẹ Phương liếc con gái một cái:"Chẳng lẽ không phải sao, có ai diễn vai phản diện mà tốt được chứ?" Nói xong, ánh mắt bà ta dừng trên người Tô Diệc, "Cô gái này là?"
Mẹ Phương hôm nay là một thân trang phục lộng lẫy trên sân khấu, vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng đến mức Tô Diệc cảm thấy bà ta là khách mà lấn át cả chủ nhà. Dù sao hôm nay cũng là sân nhà Lục gia, kết quả tất cả trang sức của Bãi Khiết đều bị áp xuống.
Có chút không lễ phép.
Bất quá thái độ của Bãi Khiết vẫn rất tốt, trước sau mỉm cười, tựa như không đem việc này bỏ vào mắt:"Đây là vị hôn thê của con trai lớn chúng tôi, Tô Diệc."
Tô Diệc hướng bà ta chào hỏi, mẹ Phương khách khí gật đầu, hàn huyên nói:" Cô Tô đây là người Bắc Kinh? Cha mẹ là kinh doanh về cái gì?"
"Không phải, tôi là người trấn X, trong nhà chỉ mở một tiệm trà sữa."
"Tiệm trà sữa á." Mẹ Phương giả vờ kinh ngạc nói lớn, sau đó không hề nhìn Tô Diệc, nói với Thẩm Minh Khỉ:"Phương Trạm của nhà chúng con tháng 6 này đã kết hôn, đến lúc đó dì cùng chú Lục nhất định phải đến hôn lễ a."
"Đây là một đại hỉ đi, Phương Trạm nhà các người cũng 26 nhỉ, vợ nó là con cái nhà ai?" Thẩm Minh Khỉ nói.
"Là thiên kim tiểu thư Lâm Uyển Uyển, con gái chủ tịch Lâm Hoằng Thiên của tập đoàn Kim Thịnh, mới vừa học xong MBA(*) ở Columbia về nước."
(*)Bằng Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Nói xong, bà ta có thâm ý mà liếc nhìn Tô Diệc, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói: "Nhìn đi, đây mới gọi là môn đăng hộ đối, cô là từ cái góc xó xỉnh nào tới đây chứ!"
Tô Diệc cũng không yếu thế mà nhìn ngược trở lại. Từ trước đến nay cô cũng không to gan như vậy, nhưng cái người gọi là mẹ Phương này dù sao cũng chẳng phải mẹ chồng tương lai của cô.
Phương cầm một ly rượu vang đỏ, thất thần mà cùng nhiều người câu có câu không trò chuyện, tầm mắt lại thường xuyên dừng trên người Lục Giam ở cách đó không xa, thậm chí có lúc còn không thể dời đi.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến bạn gái của Lục Giam lại có một bối cảnh tầm thường như vậy. Cô ta thật không hiểu một cô gái như thế thì có chỗ nào tốt chứ? (Tốt hơn ai kia cả vạn lần nhé!(◕‿◕))
Tô Diệc ở bên cạnh Thẩm Minh Khỉ cùng Bãi Khiết đi xã giao một vòng, mặt đầu cười đến cứng đờ. Bãi Khiết hiểu ý mà nói với cô: "Mệt mỏi rồi? Chúng ta cùng bạn bè nói chuyện, cũng không có gì thú vị, chính mình tìm một nơi nghỉ ngơi đi, một chút lại quay lại đây."
Vì để phù hợp với chiếc váy trên người, hôm nay Tô Diệc còn phải đi giày cao gót 6cm- cái mà thường ngày cô rất ít dùng. Có lẽ do dáng người cô cao gầy, nên cũng không cảm thấy quá bức bách. Nhưng dù sao cô cũng không đi thường, lại còn là giày mới, gót chân cùng các ngón chân bị ma sát có chút đau.
Dù chỉ tiếp xúc vài lần ngắn ngủi, nhưng Tô Diệc biết Bãi Khiết không phải là người "khẩu Phật tâm xà"(*), bảo cô đi nghỉ ngơi thì cũng đơn giản là muốn cô nghỉ ngơi. Vì thế cô gật gật đầu:"Vậy con một lát sẽ trở lại."
(*) tỏ vẻ thì đường hoàng, nhưng trong tâm lại xấu xa.
Tô Diệc xuyên qua mọi người, đi ra ngoài sân, ngồi trên một chiếc ghế để ngắm cảnh, duỗi chân.
Phía sau có tiếng bước chân vọng lại, cô quay đầu, Phương Nghiên đi tới, ngồi ở đối diện cô:"Muốn tâm sự không?"
Tô Diệc không tỏ ý kiến, dù sao cô cũng cảm thấy giữa hai người chẳng có gì để nói.
Phương Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, phát ra tiếng cười nhạo:"Con gái như cô tôi đã thấy rất nhiều, bất quá là dùng thủ đoạn để trèo cao. Nhưng tôi nói này, cô cho dù có trèo được trên cành cao, cũng chẳng thể nào biến thành phượng hoàng được. Chẳng phải chim sẻ hay quạ đen cũng đậu được trên cành sao?"
Tô Diệc nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh, một chút cũng không tức giận:" Trước ngày hôm nay tôi với cô là hoàn toàn xa lạ, hôm nay nói chuyện cũng không quá 5 câu, cô dựa vào đâu mà nói tôi ở bên Lục Giam vì tiền?"
"Mỗi người có một phẩm hạnh khác nhau, cùng với xuất thân hay tiền tài cũng không quan trọng. Tôi xuất thân bình thường, cũng không mang trên người toàn đồ hiệu, nhưng không có mang một tâm hồn "đê tiện"."
Nói tới đây, Tô Diệc dừng một chút:" Cô thích Lục Giam sao? Cô thích anh ấy, cho nên nhiều lần dây dưa, mặc kệ anh ấy có thích cô hay không, anh ấy nói đã có bạn gái, cô cũng không quan tâm. Thích của cô đối với Lục Giam, chẳng qua giống như thích một bộ quần áo mới, trang sức xinh đẹp, một hai phải có được thôi. Cô cũng không hiểu rõ được, nếu thật sự thích một người, liền sẽ không bao giờ làm anh ấy khó xử, càng không có việc dây dưa mãi với anh ấy."
Mà cặp mắt đen kia, giờ phút này tràn đầy sự ôn nhu tình cảm, không có cách nào che giấu.
Lục Giam không hề chớp mắt mà nhìn Tô Diệc từng bước từng bước đi xuống lầu.
Chiếc váy được cải tiến theo phong cách Rococo dài, mềm mại phiêu diêu, theo bước chân cô mà tạo nên những làn sóng nhè nhẹ.
Cánh tay áo tạo thành một vòng 360° phức tạp, tầng tầng lớp lớp, thật độc đáo.
Trức ngực được tạo bằng những nếp gấp, với thiết kế chữ V càng làm nổi bật vòng ngực của cô, đồng thời với làn váy chữ A thướt tha, vòng eo mảnh khảnh mà tinh tế càng hiện rõ.
Cô xõa tung mái tóc đen mềm mại, đem khuôn mặt như chỉ bằng lòng bàn tay đã qua trang điểm càng thêm sắc sảo. Trang điểm của cô cũng rất đơn giản, làm bật lên ngũ quan xinh xắn của cô, trên môi cũng chỉ là màu son cam nhạt, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa kiều diễm.
Lục Giam không tự chủ được liền đi lên đón cô, ở bậc thang cuối cùng của Tô Diệc, anh nắm tay cô, giống như hoàng tử gặp được công chúa, ở trước mặt cô hơi khom lưng, sau đó cúi đầu, hôn lên bàn tay cô.
Lục Ngôn ở bên cạnh nhiệt tình mà vỗ tay, còn huýt sáo:"Chị dâu hôm nay đặc biệt xinh đẹp."
Lục Giam ngẩng đầu, nhìn Tô Diệc, hơi mỉm cười.
Tô Diệc cũng nhìn anh, hỏi:"Đẹp không?"
"Đẹp." Anh thấp giọng nói, ánh mắt dừng ở vòng cổ kim cương, "Nhưng cổ áo hơi thấp."
Tô Diệc cũng cảm thấy thế. Cổ áo quả thực hơi thấp, phần ngực cũng đã lộ ra một phần tư.
Bãi Khiết lúc này đi xuống lầu, nghe được lời này, hừ một tiếng:"Đây là loại cổ tầng, đặc điểm điển hình của váy Rococo. Lục Giam, con là đồ cổ sao? Bạn gái khi ra ngoài mà mặc váy thật xinh đẹp sẽ dễ bị nam nhân khác dòm ngó, anh đây thật khó chịu, hơ, nếu con có cái loại tư tưởng này, khi bị đăng lên mạng có khả năng sẽ bị mắng chết."
Lục Giam:"....." Anh đây đâu có khó chịu, chỉ là phát biểu sự thật một chút mà.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lục Học Tùng, có không ít các nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh. Các vị khách sẽ dựa vào mức độ thân thích với Lục gia mà lựa chọn thời gian trình diện.
Quan hệ gần thì đến sớm một chút, quan hệ xa hoặc đơn giản là đến vì thân phận thì trễ một chút.
Mới 10 giờ, đợt khách lần đầu liền đến.
Chủ tịch Lục Côn của công ty giải trí Hoa Vũ và Lục Gia Xương là anh em họ, ông ấy cùng vợ đến sớm hơn một chút. Cùng đi còn có Hứa Thuần cùng cha mẹ anh ấy.
Đưa lễ vật, nói lời chúc phúc xong, các trưởng bối ngồi xuống nói chuyện, những người trẻ tuổi liền ở hoa viên nói chuyện phiếm.
Đối với tên Lục Ngôn có thể đi du lịch thế giới cả nửa năm, Hứa Thuần có chút hâm mộ. Hai người hàn huyên trong chốc lát, anh liền chuyển mục tiêu sang Tô Diệc:" Anh nghe ông nói em đang học về thiết kế trang sức?"
Tô Diệc gật gật đầu.
"Em có thể giúp anh thiết kết một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn không? Các thương hiệu trên thị trường anh đã xem qua, nhưng tới tới lui lui chỉ có vài mẫu, anh cảm thấy như vậy sẽ không đủ chân thành." Hứa Thuần nói.
"Nếu là cầu hôn, chỉ cần viên kim cương to một chút là được. 3 cara không được thì 5 cara! Lại nói, chỉ cần khắc thêm dòng như tỷ như: My precious(*) không phải là xong rồi sao?" Lục Ngôn xen vào nói.
(*)có thể hiểu là "Em là món quà quý giá của anh".
Hứa Thuần ách một tiếng:"Uổng phí cho cậu nhiều lần yêu đương, vậy mà lãng mạn còn không bằng anh. Lại nói ngón tay vợ anh là tay voi hay sao? Mang cục đá 5 cara trên ngón tay có lẽ không cần nâng lên nữa rồi!"
Sau đó anh ấy lại nhìn Tô Diệc nói:" Anh cảm thấy không cần quá lòe loẹt, nhưng nhất định phải "độc nhất vô nhị", dù sao cả đời này anh chỉ kết hôn một lần."
Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Em còn chưa từng thiết kế nhẫn cầu hôn, chỉ sợ mạo muội đáp ứng rồi, nếu làm không tốt sẽ chậm trễ việc của anh. Không bằng anh cho em biết ngày hạn, trước em sẽ thử thiết kế vài mẫu."
"Được a." Hứa Thuần đáp ứng:"Lâm Tiêu đang đi Tây Bắc tìm hiểu phong tục tập quán, có lẽ giữa tháng năm mới trở về, anh tính khi cô ấy về sẽ cầu hôn."
"Vậy trong vòng nửa tháng nữa em sẽ ra thiết kế, nếu anh không vừa lòng thì có thể chọn của thương hiệu khác."
"OK!"
Chờ Hứa Thuần cùng Lục Ngôn rời đi, Lục Giam nắm ngón tay cô nghịch:"Anh cho rằng em sẽ ngay tức khắc đồng ý." Có thể cấp cho Hứa Thuần nhẫn cầu hôn, đó là mơ ước của không ít các thương hiệu nổi tiếng.
Tô Diệc lắc dầu, giải thích:" Có bao nhiêu năng lực liền sử dụng bao nhiêu, cấp nhẫn cưới cho Hứa Thuần là việc rất tốt. Nhưng ngoài miệng nói rất dễ, kết quả mới là cái quyết định. Mặc kệ anh ấy có chọn thiết kế của em không, em vẫn sẽ cố gắng hết mình, dựa theo ý tưởng của em mà từng bước từng bước thực hiện."
Lục Giam cảm thấy cô bé của mình đã thành thục hơn rồi.
Các vị khách dần dần đông đủ, hai người cũng không rảnh rỗi, mỗi người đều theo trường bối để xã giao.
Tô Diệc cứ an an tĩnh tĩnh mà ở bên cạnh Thẩm Minh Khỉ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện với tư cách bạn gái của con trai lớn nhà họ Lục, đương nhiên sẽ thu hút không ít các ánh mắt. Cũng may cô không cần phải nói nhiều, chỉ cần lễ phép mà giữ nụ cười mỉm là được.
"Xin chào bà, dì Bãi." Một giọng nữ thanh lệ trong sáng vang lên.
Tô Diệc theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy hai nữ nhân ăn diện lộng lẫy đi đến. Một người ước chừng 47-48 tuổi, một người khoảng 24-25 tuổi, hai người có khuôn mặt tương tự nhau 6 phần, hẳn là mẹ con.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh lam có đai, kiểu dáng ngắn gọn phóng khoáng, làm hiện rõ thân hình trước sau của cô ta.
Tô Diệc tuy rằng chưa nhìn thấy cô gái này bao giờ, nhưng cô nhận ra được thanh âm.
Là Phương Nghiên.
Quả nhiên, liền nghe Thẩm Minh Khỉ nói:" Nghiên Nghiên càng ngày càng xinh đẹp, bà đã xem con diễn. <<Gia đình này>>, kỹ thuật diễn cũng rất giỏi nha."
Phương Nghiên vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cánh tay Thẩm Minh Khỉ:"Bà có đang xem sao? Đáng tiếc vai diễn của con là vai ác độc."
Thẩm Minh Khỉ thân thiết ôn hòa mà vỗ vỗ tay cô ta:" Diễn viên a, không sợ diễn vai phản diện, mà là làm cho người khác không thấy được con diễn cái gì."
Phương Nghiên lập tức nói:"Bà nói đúng, con cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là mẹ con luôn lải nhải, bảo con diễn vai ác rồi thì cả đời chỉ có thể vào vai ác."
Mẹ Phương liếc con gái một cái:"Chẳng lẽ không phải sao, có ai diễn vai phản diện mà tốt được chứ?" Nói xong, ánh mắt bà ta dừng trên người Tô Diệc, "Cô gái này là?"
Mẹ Phương hôm nay là một thân trang phục lộng lẫy trên sân khấu, vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng đến mức Tô Diệc cảm thấy bà ta là khách mà lấn át cả chủ nhà. Dù sao hôm nay cũng là sân nhà Lục gia, kết quả tất cả trang sức của Bãi Khiết đều bị áp xuống.
Có chút không lễ phép.
Bất quá thái độ của Bãi Khiết vẫn rất tốt, trước sau mỉm cười, tựa như không đem việc này bỏ vào mắt:"Đây là vị hôn thê của con trai lớn chúng tôi, Tô Diệc."
Tô Diệc hướng bà ta chào hỏi, mẹ Phương khách khí gật đầu, hàn huyên nói:" Cô Tô đây là người Bắc Kinh? Cha mẹ là kinh doanh về cái gì?"
"Không phải, tôi là người trấn X, trong nhà chỉ mở một tiệm trà sữa."
"Tiệm trà sữa á." Mẹ Phương giả vờ kinh ngạc nói lớn, sau đó không hề nhìn Tô Diệc, nói với Thẩm Minh Khỉ:"Phương Trạm của nhà chúng con tháng 6 này đã kết hôn, đến lúc đó dì cùng chú Lục nhất định phải đến hôn lễ a."
"Đây là một đại hỉ đi, Phương Trạm nhà các người cũng 26 nhỉ, vợ nó là con cái nhà ai?" Thẩm Minh Khỉ nói.
"Là thiên kim tiểu thư Lâm Uyển Uyển, con gái chủ tịch Lâm Hoằng Thiên của tập đoàn Kim Thịnh, mới vừa học xong MBA(*) ở Columbia về nước."
(*)Bằng Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Nói xong, bà ta có thâm ý mà liếc nhìn Tô Diệc, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói: "Nhìn đi, đây mới gọi là môn đăng hộ đối, cô là từ cái góc xó xỉnh nào tới đây chứ!"
Tô Diệc cũng không yếu thế mà nhìn ngược trở lại. Từ trước đến nay cô cũng không to gan như vậy, nhưng cái người gọi là mẹ Phương này dù sao cũng chẳng phải mẹ chồng tương lai của cô.
Phương cầm một ly rượu vang đỏ, thất thần mà cùng nhiều người câu có câu không trò chuyện, tầm mắt lại thường xuyên dừng trên người Lục Giam ở cách đó không xa, thậm chí có lúc còn không thể dời đi.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến bạn gái của Lục Giam lại có một bối cảnh tầm thường như vậy. Cô ta thật không hiểu một cô gái như thế thì có chỗ nào tốt chứ? (Tốt hơn ai kia cả vạn lần nhé!(◕‿◕))
Tô Diệc ở bên cạnh Thẩm Minh Khỉ cùng Bãi Khiết đi xã giao một vòng, mặt đầu cười đến cứng đờ. Bãi Khiết hiểu ý mà nói với cô: "Mệt mỏi rồi? Chúng ta cùng bạn bè nói chuyện, cũng không có gì thú vị, chính mình tìm một nơi nghỉ ngơi đi, một chút lại quay lại đây."
Vì để phù hợp với chiếc váy trên người, hôm nay Tô Diệc còn phải đi giày cao gót 6cm- cái mà thường ngày cô rất ít dùng. Có lẽ do dáng người cô cao gầy, nên cũng không cảm thấy quá bức bách. Nhưng dù sao cô cũng không đi thường, lại còn là giày mới, gót chân cùng các ngón chân bị ma sát có chút đau.
Dù chỉ tiếp xúc vài lần ngắn ngủi, nhưng Tô Diệc biết Bãi Khiết không phải là người "khẩu Phật tâm xà"(*), bảo cô đi nghỉ ngơi thì cũng đơn giản là muốn cô nghỉ ngơi. Vì thế cô gật gật đầu:"Vậy con một lát sẽ trở lại."
(*) tỏ vẻ thì đường hoàng, nhưng trong tâm lại xấu xa.
Tô Diệc xuyên qua mọi người, đi ra ngoài sân, ngồi trên một chiếc ghế để ngắm cảnh, duỗi chân.
Phía sau có tiếng bước chân vọng lại, cô quay đầu, Phương Nghiên đi tới, ngồi ở đối diện cô:"Muốn tâm sự không?"
Tô Diệc không tỏ ý kiến, dù sao cô cũng cảm thấy giữa hai người chẳng có gì để nói.
Phương Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, phát ra tiếng cười nhạo:"Con gái như cô tôi đã thấy rất nhiều, bất quá là dùng thủ đoạn để trèo cao. Nhưng tôi nói này, cô cho dù có trèo được trên cành cao, cũng chẳng thể nào biến thành phượng hoàng được. Chẳng phải chim sẻ hay quạ đen cũng đậu được trên cành sao?"
Tô Diệc nhìn cô ta, thần sắc bình tĩnh, một chút cũng không tức giận:" Trước ngày hôm nay tôi với cô là hoàn toàn xa lạ, hôm nay nói chuyện cũng không quá 5 câu, cô dựa vào đâu mà nói tôi ở bên Lục Giam vì tiền?"
"Mỗi người có một phẩm hạnh khác nhau, cùng với xuất thân hay tiền tài cũng không quan trọng. Tôi xuất thân bình thường, cũng không mang trên người toàn đồ hiệu, nhưng không có mang một tâm hồn "đê tiện"."
Nói tới đây, Tô Diệc dừng một chút:" Cô thích Lục Giam sao? Cô thích anh ấy, cho nên nhiều lần dây dưa, mặc kệ anh ấy có thích cô hay không, anh ấy nói đã có bạn gái, cô cũng không quan tâm. Thích của cô đối với Lục Giam, chẳng qua giống như thích một bộ quần áo mới, trang sức xinh đẹp, một hai phải có được thôi. Cô cũng không hiểu rõ được, nếu thật sự thích một người, liền sẽ không bao giờ làm anh ấy khó xử, càng không có việc dây dưa mãi với anh ấy."
Bình luận facebook