Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 597: GIỐNG NHƯ ĐI THEO CẬU CHỦ VẬY
Đợi vú em bế con xong, hai người đi vào một góc, Chiến Thương đưa cho Dương Yến một văn kiện: “Hôm nay tôi đến, ngoài việc đưa quà cho đứa nhỏ, cũng muốn đưa cái này cho cô Lê.”
Dương Yến nhận lấy văn kiện, mở ra, rút ra một vài trang giấy, thoáng nhìn liền sững người lại.
Chiến Thương nói: “Lần này cậu chủ bị bao vây ở nước Y, trong lúc đợi làm lại thủ tục giấy tờ, ông chủ có tới tìm anh ấy, nói rằng di chúc đã lập xong từ lâu, ông đã trải sẵn đường cho anh ấy rồi.”
“Sau khi cậu chủ đưa cô đến Paris, đã gọi điện cho tôi, bảo tôi qua đó, anh ấy đưa di chúc đã được hoàn thiện cho tôi, nói rằng đợi anh ấy chết, thì đưa cái này cho cô, đưa cả một bản cho luật sư nữa.”
Tay Dương Yến run rẩy, rất lâu không lên tiếng.
“Cô Dương, cậu cả Salles chết rồi, nếu như Kexil rơi vào tay kẻ khác, chưa đến nửa tháng toàn bộ tài sản sẽ bị phân chia sạch. Kexil cũng là món quà mà cậu chủ muốn tặng cô.”
Dương Yến im lặng lúc lâu mới đè xuống được sự buồn bã trong lòng lại, sắp xếp lại văn kiện: “Đồ của anh ấy, tôi nhất định sẽ giúp anh ấy bảo quản tốt, sau này anh sẽ đi đâu?”
“Tôi là người của cậu chủ, cậu chủ chết rồi, tôi có thể đi đâu thì đi đó.”
“Anh ở lại đây đi.” Dương Yến cười, nhìn vào đứa trẻ đang được vú em ôm: “Tôi tìm cho anh và Chiến Ý một tiểu chủ nhân, bây giờ không tiện hầu hạ, đợi sau này con bé lớn rồi, anh có đồng ý không?”
Môi Chiến Thương hơi lay động, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cô bé cũng họ Hứa, đương nhiên tôi đồng ý đi theo cô bé.”
Giống như là đang đi theo cậu chủ vậy.
Sau khi tổ chức xong tiệc đầy tháng của con, Dương Yến không có thời gian nghỉ ngơi, ngay lập tức đi theo Chiến Thương đến nước Y.
Cô và Hứa Cung Diễn không kết hôn, những người khác của gia tộc Kexil sau khi biết được nội dung di chúc, đương nhiên không vui, cả những cổ đông của tập đoàn Kexil cũng không hài lòng, thậm chí muốn mua lại cổ phần của Kexil từ tay cô.
Không có Hứa Cung Diễn, Kỷ Gia Trí; Dương Yến tranh đấu cùng mấy người của Kexil hai tháng trời, Phương Tinh Nghị muốn đến, nhưng bị Dương Yến ngăn lại, anh chỉ có thể bảo Quách Thường Phúc qua đó.
Sau khi Dương Yến trải qua hơn chục vụ bị ám sát lớn nhỏ, buổi sang của ngày thứ 68, cuối cùng cô đã ép được người của Kexil ký thỏa thuận đồng ý, thuận lợi thừa kế di chúc của Hứa Cung Diễn, lấy được Kexil.
Sau khi Dương Yến sắp xếp xong, để Chiến Thương ở lại tập đoàn Kexil, đưa Quách Thường Phúc về nước.
Phương Tinh Nghị ra đón.
Sau khi ra khỏi sân bay, từ xa Dương Yến đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, dáng đứng thẳng tắp, khí chất phi phàm, đeo kính đen vẫn khiến rất nhiều người phụ nữ đi qua ngoái lại nhìn.
Dương Yến bước nhanh đến ôm lấy anh, quàng khăn lụa qua cổ anh, không hài lòng nói: “Anh không phải sinh con, qua mười mấy năm cũng vẫn như thế, thu hút ong bướm!”
Phương Tinh Nghị không cười, cúi đầu xuống hôn cô, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, đau lòng: “Em vất vả rồi.”
“Nếu anh thật sự đau lòng của em, thì mau xin ông trời cho em già từ từ thôi.” Dương Yến cùng anh đi đến chỗ đỗ xe, ngồi vào trong, vừa nói: “Tốt nhất là đi ra ngoài nhìn giống như con gái anh.”
Sau khi Phương Tinh Nghị ngồi vào trong, vuốt ve mặt cô: “Em không sợ hai cô con gái của em nghe xong thấy không vui à.”
“Em được làm chị em với chúng nó, em còn vui không hết ấy chứ.” Dương Yến nhanh chóng tháo giày cao gót, gác chân lên người anh: “Vì khí chất mà hai tháng nay em vẫn luôn đi giày cao gót, cảm giác chân cũng không còn nữa rồi, anh mau xoa bóp cho em đi.”
“Được.” Phương Tinh Nghị xoa bóp chân cho cô, vừa bảo Quách Thường Phúc lái xe chậm một chút.
Quách Thường Phúc nhìn Dương Yến qua kính chiếu hậu, không còn gì để nói: “Chị ấy đang giả bộ đó, anh rể anh không nhìn ra sao? Anh không thấy chị ấy ở công ty đánh nhau với người ta, đi giày cao gót mà đi nhanh vô cùng, một chút cũng không cảm thấy đau chân.”
Dương Yến lấy cái gối tựa ném vào người Quách Thường Phúc, gương mặt tràn ngập tức giận: “Chị làm nũng với chồng chị, vướng gì đến em à? Em đi hỏi Cảnh Niên xem thuốc đã tới chưa, chị nhìn em chán rồi.”
Quách Thường Phúc im lặng, không nói gì nữa.
Trên đường về, Dương Yến hỏi Phương Tinh Nghị xem mấy đứa nhỏ thế nào, bản thân ra ngoài công tác hơn 2 tháng, sau khi về, có phải mấy đứa nhóc sẽ không nhận ra cô nữa không.
“Không nhận ra là chắc chắn, nhưng em về chịu khó ở bên cạnh chúng, chúng sẽ không thấy lạ nữa.” Phương Tinh Nghị lấy gối để sau lưng cô: “Đợi ngày mai em nghỉ ngơi xong, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Đến bệnh viện làm gì?”
Phương Tinh Nghị nói: “Sau khi em đi nước Y một tháng, chị dâu tỉnh rồi, được chuyển đến bệnh viện của Nam Thành điều trị rồi.”
“Thật sao?” Dương Yến không dám tin: “Sao anh không nói sớm với em?”
“Em ở bên nước Y bận rộn như vậy, hơn nữa ở bệnh viện có Cảnh Niên và anh cả, cũng không cần em phải lo lắng, nên không nói cho em.”
Dương Yến nhìn anh một lúc, thúc giục Quách Thường Phúc: “Không về nữa, đi đến bệnh viện một chuyến đã, nếu không thì chị không yên tâm.”
“…”
Xe nhanh chóng đến bệnh viện thành phố.
Ngự Văn Đình nhiều việc, không thể lúc nào cũng ở bệnh viện, đều là Trường Bình ở đây, lúc Dương Yến vào phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng Trường Bình đọc bài tập tiếng Anh cho Tống Tịnh Hòa nghe.
Tống Tịnh Hòa mặc đồ bệnh nhân dựa vào giường, sắc mặt hồng hào, xem ra đã khỏe hơn nhiều.
Nhìn cô ấy khỏe mạnh như vậy, Dương Yến bớt lo lắng hơn hẳn, nở nụ cười: “Chị dâu.”
“Yến đấy à.” Tống Tịnh Hòa nhìn thấy Dương Yến thì vui mừng vô cùng, đợi cô lại gần liền nắm chặt lấy tay cô: “Trước đây em bận rộn thế mà còn làm phiền em chăm sóc Trường Bình, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả, Trường Bình ngoan lắm.”
Trường Bình đưa ghế cho Dương Yến: “Mẹ vợ, mẹ ngồi đi ạ.”
Tống Tịnh Hòa và Dương Yến đều ngẩn ra.
Tống Tịnh Hòa phản ứng lại trước, gõ nhẹ vào đầu con trai, mất mặt chết mất: “Gọi mẹ vợ cái gì cơ, thím hai của con đã đồng ý gả con gái cho con chưa hả?”
“Đồng ý rồi mà, lúc vợ con chưa ra đời, con đã bàn bạc với thím hai rồi.” Trường Bình người nhỏ nhưng không chút ngại ngùng, còn hỏi Dương Yến: “Thím hai, thím nói có đúng không?”
Dương Yến dở khóc dở cười, xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, nhưng Vân Chi còn quá nhỏ, chuyện này sau này hẵng nói được không? Bây giờ con nói như vậy, sẽ khiến thím cảm thấy con quá qua loa.”
“Thím hai thím nói làm con có cảm giác nguy hiểm.” Trường Bình không bình tĩnh được, nói với Tống Tịnh Hòa: “Mẹ, mẹ có bảo bối gì không ạ? Mấy thứ như dây chuyện, vòng tay, con lấy tặng cho Vân Chi, phải đính ước từ nhỏ sẵn đã, tránh trường hợp thím hai gặp được nhà tốt hơn, đá con đi thì phải làm sao?”
Tống Tịnh Hòa và Dương Yến đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Dương Yến không nhịn được nói: “Lúc chị sinh con có phải bế nhầm rồi không? Chị nhìn anh cả đi, rồi nhìn Trường Bình… tính cách nó cũng không giống chị.”
“Chắc là không đâu nhỉ?” Tống Tịnh Hòa hoài nghi trả lời: “Trường Bình giống y như Lão Ngự lúc nhỏ.”
“Trên thế giới này, không đứa giống người nổi tiếng lúc nhỏ.”
“Cũng đúng.”
Trường Bình cũng nghe ra hai người họ đang đùa mình, âm thầm ra khỏi phòng bệnh, đi nhờ vả Yến Cảnh Niên vậy.
Chú ba của cậu chắc sẽ có cách chứ nhỉ?
Nhìn nhóc con chạy khỏi phòng bệnh, hai người phụ nữ không nhịn được mà cười phá lên.
Dương Yến lấy táo ra gọt: “Em nghe nói sau khi anh cả về, đã đưa trưởng quản Ngự và vợ về quê, tiếp quản việc của trưởng quản Ngự.”
“Chị không muốn anh ấy tiếp quản, việc đó quá mệt mỏi.” Tống Tịnh Hòa than thở: “Một khi anh ấy chính thức tiếp quản, sau này một năm không gặp anh ấy được mấy làn, nhưng con đường đó khó mà phát triển được.”
Sau khi cô tỉnh lại, Ngự Văn Đình đã nói cho cô hết mọi chuyện.
Dương Yến bổ táo đưa cho chị dâu, mím môi: “Ngự phu nhân nói nghe người khác xui khiến, mới động thủ với chị, nhưng không muốn chị chết, em mới hỏi là ai là người xui khiến bà ấy, kết quả…”
Dương Yến nhận lấy văn kiện, mở ra, rút ra một vài trang giấy, thoáng nhìn liền sững người lại.
Chiến Thương nói: “Lần này cậu chủ bị bao vây ở nước Y, trong lúc đợi làm lại thủ tục giấy tờ, ông chủ có tới tìm anh ấy, nói rằng di chúc đã lập xong từ lâu, ông đã trải sẵn đường cho anh ấy rồi.”
“Sau khi cậu chủ đưa cô đến Paris, đã gọi điện cho tôi, bảo tôi qua đó, anh ấy đưa di chúc đã được hoàn thiện cho tôi, nói rằng đợi anh ấy chết, thì đưa cái này cho cô, đưa cả một bản cho luật sư nữa.”
Tay Dương Yến run rẩy, rất lâu không lên tiếng.
“Cô Dương, cậu cả Salles chết rồi, nếu như Kexil rơi vào tay kẻ khác, chưa đến nửa tháng toàn bộ tài sản sẽ bị phân chia sạch. Kexil cũng là món quà mà cậu chủ muốn tặng cô.”
Dương Yến im lặng lúc lâu mới đè xuống được sự buồn bã trong lòng lại, sắp xếp lại văn kiện: “Đồ của anh ấy, tôi nhất định sẽ giúp anh ấy bảo quản tốt, sau này anh sẽ đi đâu?”
“Tôi là người của cậu chủ, cậu chủ chết rồi, tôi có thể đi đâu thì đi đó.”
“Anh ở lại đây đi.” Dương Yến cười, nhìn vào đứa trẻ đang được vú em ôm: “Tôi tìm cho anh và Chiến Ý một tiểu chủ nhân, bây giờ không tiện hầu hạ, đợi sau này con bé lớn rồi, anh có đồng ý không?”
Môi Chiến Thương hơi lay động, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cô bé cũng họ Hứa, đương nhiên tôi đồng ý đi theo cô bé.”
Giống như là đang đi theo cậu chủ vậy.
Sau khi tổ chức xong tiệc đầy tháng của con, Dương Yến không có thời gian nghỉ ngơi, ngay lập tức đi theo Chiến Thương đến nước Y.
Cô và Hứa Cung Diễn không kết hôn, những người khác của gia tộc Kexil sau khi biết được nội dung di chúc, đương nhiên không vui, cả những cổ đông của tập đoàn Kexil cũng không hài lòng, thậm chí muốn mua lại cổ phần của Kexil từ tay cô.
Không có Hứa Cung Diễn, Kỷ Gia Trí; Dương Yến tranh đấu cùng mấy người của Kexil hai tháng trời, Phương Tinh Nghị muốn đến, nhưng bị Dương Yến ngăn lại, anh chỉ có thể bảo Quách Thường Phúc qua đó.
Sau khi Dương Yến trải qua hơn chục vụ bị ám sát lớn nhỏ, buổi sang của ngày thứ 68, cuối cùng cô đã ép được người của Kexil ký thỏa thuận đồng ý, thuận lợi thừa kế di chúc của Hứa Cung Diễn, lấy được Kexil.
Sau khi Dương Yến sắp xếp xong, để Chiến Thương ở lại tập đoàn Kexil, đưa Quách Thường Phúc về nước.
Phương Tinh Nghị ra đón.
Sau khi ra khỏi sân bay, từ xa Dương Yến đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, dáng đứng thẳng tắp, khí chất phi phàm, đeo kính đen vẫn khiến rất nhiều người phụ nữ đi qua ngoái lại nhìn.
Dương Yến bước nhanh đến ôm lấy anh, quàng khăn lụa qua cổ anh, không hài lòng nói: “Anh không phải sinh con, qua mười mấy năm cũng vẫn như thế, thu hút ong bướm!”
Phương Tinh Nghị không cười, cúi đầu xuống hôn cô, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, đau lòng: “Em vất vả rồi.”
“Nếu anh thật sự đau lòng của em, thì mau xin ông trời cho em già từ từ thôi.” Dương Yến cùng anh đi đến chỗ đỗ xe, ngồi vào trong, vừa nói: “Tốt nhất là đi ra ngoài nhìn giống như con gái anh.”
Sau khi Phương Tinh Nghị ngồi vào trong, vuốt ve mặt cô: “Em không sợ hai cô con gái của em nghe xong thấy không vui à.”
“Em được làm chị em với chúng nó, em còn vui không hết ấy chứ.” Dương Yến nhanh chóng tháo giày cao gót, gác chân lên người anh: “Vì khí chất mà hai tháng nay em vẫn luôn đi giày cao gót, cảm giác chân cũng không còn nữa rồi, anh mau xoa bóp cho em đi.”
“Được.” Phương Tinh Nghị xoa bóp chân cho cô, vừa bảo Quách Thường Phúc lái xe chậm một chút.
Quách Thường Phúc nhìn Dương Yến qua kính chiếu hậu, không còn gì để nói: “Chị ấy đang giả bộ đó, anh rể anh không nhìn ra sao? Anh không thấy chị ấy ở công ty đánh nhau với người ta, đi giày cao gót mà đi nhanh vô cùng, một chút cũng không cảm thấy đau chân.”
Dương Yến lấy cái gối tựa ném vào người Quách Thường Phúc, gương mặt tràn ngập tức giận: “Chị làm nũng với chồng chị, vướng gì đến em à? Em đi hỏi Cảnh Niên xem thuốc đã tới chưa, chị nhìn em chán rồi.”
Quách Thường Phúc im lặng, không nói gì nữa.
Trên đường về, Dương Yến hỏi Phương Tinh Nghị xem mấy đứa nhỏ thế nào, bản thân ra ngoài công tác hơn 2 tháng, sau khi về, có phải mấy đứa nhóc sẽ không nhận ra cô nữa không.
“Không nhận ra là chắc chắn, nhưng em về chịu khó ở bên cạnh chúng, chúng sẽ không thấy lạ nữa.” Phương Tinh Nghị lấy gối để sau lưng cô: “Đợi ngày mai em nghỉ ngơi xong, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Đến bệnh viện làm gì?”
Phương Tinh Nghị nói: “Sau khi em đi nước Y một tháng, chị dâu tỉnh rồi, được chuyển đến bệnh viện của Nam Thành điều trị rồi.”
“Thật sao?” Dương Yến không dám tin: “Sao anh không nói sớm với em?”
“Em ở bên nước Y bận rộn như vậy, hơn nữa ở bệnh viện có Cảnh Niên và anh cả, cũng không cần em phải lo lắng, nên không nói cho em.”
Dương Yến nhìn anh một lúc, thúc giục Quách Thường Phúc: “Không về nữa, đi đến bệnh viện một chuyến đã, nếu không thì chị không yên tâm.”
“…”
Xe nhanh chóng đến bệnh viện thành phố.
Ngự Văn Đình nhiều việc, không thể lúc nào cũng ở bệnh viện, đều là Trường Bình ở đây, lúc Dương Yến vào phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng Trường Bình đọc bài tập tiếng Anh cho Tống Tịnh Hòa nghe.
Tống Tịnh Hòa mặc đồ bệnh nhân dựa vào giường, sắc mặt hồng hào, xem ra đã khỏe hơn nhiều.
Nhìn cô ấy khỏe mạnh như vậy, Dương Yến bớt lo lắng hơn hẳn, nở nụ cười: “Chị dâu.”
“Yến đấy à.” Tống Tịnh Hòa nhìn thấy Dương Yến thì vui mừng vô cùng, đợi cô lại gần liền nắm chặt lấy tay cô: “Trước đây em bận rộn thế mà còn làm phiền em chăm sóc Trường Bình, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả, Trường Bình ngoan lắm.”
Trường Bình đưa ghế cho Dương Yến: “Mẹ vợ, mẹ ngồi đi ạ.”
Tống Tịnh Hòa và Dương Yến đều ngẩn ra.
Tống Tịnh Hòa phản ứng lại trước, gõ nhẹ vào đầu con trai, mất mặt chết mất: “Gọi mẹ vợ cái gì cơ, thím hai của con đã đồng ý gả con gái cho con chưa hả?”
“Đồng ý rồi mà, lúc vợ con chưa ra đời, con đã bàn bạc với thím hai rồi.” Trường Bình người nhỏ nhưng không chút ngại ngùng, còn hỏi Dương Yến: “Thím hai, thím nói có đúng không?”
Dương Yến dở khóc dở cười, xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, nhưng Vân Chi còn quá nhỏ, chuyện này sau này hẵng nói được không? Bây giờ con nói như vậy, sẽ khiến thím cảm thấy con quá qua loa.”
“Thím hai thím nói làm con có cảm giác nguy hiểm.” Trường Bình không bình tĩnh được, nói với Tống Tịnh Hòa: “Mẹ, mẹ có bảo bối gì không ạ? Mấy thứ như dây chuyện, vòng tay, con lấy tặng cho Vân Chi, phải đính ước từ nhỏ sẵn đã, tránh trường hợp thím hai gặp được nhà tốt hơn, đá con đi thì phải làm sao?”
Tống Tịnh Hòa và Dương Yến đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Dương Yến không nhịn được nói: “Lúc chị sinh con có phải bế nhầm rồi không? Chị nhìn anh cả đi, rồi nhìn Trường Bình… tính cách nó cũng không giống chị.”
“Chắc là không đâu nhỉ?” Tống Tịnh Hòa hoài nghi trả lời: “Trường Bình giống y như Lão Ngự lúc nhỏ.”
“Trên thế giới này, không đứa giống người nổi tiếng lúc nhỏ.”
“Cũng đúng.”
Trường Bình cũng nghe ra hai người họ đang đùa mình, âm thầm ra khỏi phòng bệnh, đi nhờ vả Yến Cảnh Niên vậy.
Chú ba của cậu chắc sẽ có cách chứ nhỉ?
Nhìn nhóc con chạy khỏi phòng bệnh, hai người phụ nữ không nhịn được mà cười phá lên.
Dương Yến lấy táo ra gọt: “Em nghe nói sau khi anh cả về, đã đưa trưởng quản Ngự và vợ về quê, tiếp quản việc của trưởng quản Ngự.”
“Chị không muốn anh ấy tiếp quản, việc đó quá mệt mỏi.” Tống Tịnh Hòa than thở: “Một khi anh ấy chính thức tiếp quản, sau này một năm không gặp anh ấy được mấy làn, nhưng con đường đó khó mà phát triển được.”
Sau khi cô tỉnh lại, Ngự Văn Đình đã nói cho cô hết mọi chuyện.
Dương Yến bổ táo đưa cho chị dâu, mím môi: “Ngự phu nhân nói nghe người khác xui khiến, mới động thủ với chị, nhưng không muốn chị chết, em mới hỏi là ai là người xui khiến bà ấy, kết quả…”
Bình luận facebook