• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh (1 Viewer)

  • Chương 107

Tô Song Song suy nghĩ một chút lại đẩy chiếc hộp trở về, nói với Tần Mặc: "Cảm ơn Boss rất nhiều, nhưng mà quà tặng quý giá như vậy tôi không thể nhận."


Ngược lại Tần Mặc không hề bất ngờ, mặc dù thoạt nhìn Tô Song Song có vẻ rất không có danh dự, bình thường thích chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng thật ra sâu bên trong là một người rất có nguyên tắc, đây cũng là một trong những điểm làm anh thích, không có lòng tham.


"Vậy cứ xem như là đồ công ty bố trí cho cô đi, làm trợ lý của tôi, lại cầm trong tay một cái điện thoại di động tồi tàn cũ kỹ, thật là ném hết mặt mũi của tôi." Tần Mặc nói xong liếc cái điện thoại đã sớm bị tan xương nát thịt của Tô Song Song một cái, sau đó lại đưa tay đẩy cái hộp đựng điện thoại trên bàn về phía trước một chút.


Tô Song Song chớp chớp mắt, cô cũng cảm giác được theo như khí thế lạnh lùng của tổng giám đốc toát ra từ người anh, sợ cô khiến anh mất mặt cũng hợp với lẽ thường.


Tô Song Song nhìn hộp điện thoại di động trước mặt một chút, nâng lên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua vẫn như cũ bổ sung thêm một câu: “Tiền lương tôi làm trợ lý ở đây cũng không cần, xem như thay bằng chiếc điện thoại này nha!”


Tô Song Song nói xong cười híp mắt vươn tay ra, nhìn ký hiệu nửa quả táo bị gặm một bên ở trên hộp, cô mở ra xem, đây cũng là điện thoại nửa quả táo kiểu mới nhất, hơn nữa còn có phong cách màu phấn hồng thật đẹp a.


Lập tức từ trong đáy mắt Tô Song Song đâu đâu cũng thấy đầy trái tim nhỏ bay bay, bởi vì hưng phấn mà đầu ngón chân đều quắp lại hết cả, ngay sau đó chân nhỏ di chuyển lộn xộn, không cẩn thận liền động đến chỗ vết thương, đau nhức đến nỗi cô phải nhe răng nhếch miệng, nhưng gương mặt vẫn vui tươi như cũ.


"Tùy cô." Tần Mặc nói xong ngồi trở lại trên giường, nhìn Tô Song Song chỉ bởi vì một cái điện thoại mới đã có thể vui vẻ như vậy, nhưng gương mặt này ngày ngày nhìn anh lúc nào cũng tỏ vẻ đăm chiêu ủ dột, lập tức trong lòng không thể gọi là tốt được.


Theo như lời Tô Song Song nói, một khi tâm tình Tần Boss không tốt đẹp, cô cũng đừng suy nghĩ đến chuyện được thoải mái, quả thực chỉ trong nháy mắt Tần Mặc liền tung ra đại chiêu, anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay của mình, lạnh lùng nói: "Cô còn thời gian mười lăm phút."


Bong bóng màu hồng trong mắt Tô Song Song lập tức vỡ nát rơi đầy đất, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, trong lòng gào lên một tiếng: Không phải là còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc sao!


Chỉ là vừa mới nhận lấy lòng tốt của người ta, thế nên lúc này Tô Song Song giận mà không dám nói gì chỉ cúi đầu nhanh chóng húp hết bát cháo, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên hình trái tim như cũ nhìn chiếc điện thoại in hình nửa quả táo đặt ở bên cạnh.


Cơm nước xong, Tô Song Song loay hoay táy máy với cái điện thoại mới, lúc này đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa gọi điện thoại cho Tô Mộ nữa, nghĩ vậy nên cô vội vàng để thẻ di động của mình vào trong điện thoại mới, nghe âm thanh mở máy của điện thoại, nụ cười nơi khóe miệng của cô không thể khép lại được.


Tần Mặc trở về phòng trọ của mình lấy vài thứ đơn giản xong, trở lại đón Tô Song Song, vừa đi xuống dưới, đã nhìn thấy vẻ mặt cười khúc khích của cô, Tần Mặc quyết định không nhìn đến.


Anh sãi bước tiến vào, theo thói quen đỡ Tô Song Song từ trên giường thẳng dậy, ôm ngang người cô vô cùng tự nhiên.


Dường như Tô Song Song cũng đã có thói quen bị Tần Boss ôm tới ôm lui, sớm đã không còn cái loại cảm giác mất tự nhiên như lúc ban đầu nữa rồi, một tay cô ôm lấy cổ Tần Mặc, lắc lắc cái chân bị thương.


"Boss, tôi đã nói với Tô Tô rồi, về sau vẫn nên để cho cô ấy đưa tôi tới công ty đi, dù sao chân của tôi cũng gần bình thường rồi, chân sau cũng có thể nhảy nhót!"


Tần Mặc ôm Tô Song Song đứng ở trong thang máy, đối với những lời này của cô, không có phản ứng gì, Tô Song Song bĩu môi một cái, xem như Tần Mặc đã ngầm chấp nhận.


Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng xấu hổ, cũng may thang máy nhanh chóng xuống tới tầng chót. Tần Mặc ôm Tô Song Song sãi bước đi đi ra ngoài, Tô Song Song ở trong lòng anh nhìn ra xung quanh liền thấy bánh xe của Tô Mộ đã gần muốn rớt ra.


Vừa vặn lúc này Tô Mộ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Tần Mặc ôm ôm Tô Song Song đi ra, cô phất phất tay, trong mắt lại viết rõ: Em gái cô, đã có Boss hộ tống còn muốn giày vò tôi!


Tô Song Song vội vàng nháy mắt một cái, lấy lòng Tô Mộ, hiện giờ Tô Mộ cũng đã biết Tần Mặc chính là đại Boss của công ty, thấy anh đi tới, vội vàng cúi đầu khom lưng, chào chào hỏi hỏi.


Cái điệu bộ chân chó kia của cô, làm cho Tô Song Song có cảm giác mình là người luôn luôn biết chuyện nhưng cũng không bằng…


Tần Mặc hướng Tô Mộ gật đầu một cái, đây có thể coi như là vinh dự lớn lao vô vùng rồi, hai mắt Tô Mộ lập tức tạo thành hai trái tim, cảm giác được tiền đồ tương lai của mình thật sáng lạng.


Chẳng qua đến thời điểm cô kịp phản ứng, Tần Mặc đã ôm Tô Song Song lướt qua mình, tiếp tục bước về phía trước, lúc này Tô Song Song cũng hiểu chuyện, nhướn cổ lên , đưa tay chỉ cái xe cũ nhỏ bé mà Tần Mặc mới vừa nãy đã đi lướt qua.


"Boss, xe ở đằng kia mà! Tuy rằng nó đã bị phá hư tàn tạ không còn ra hình dáng một cái xe nữa, thế nhưng ngài không thể bỏ qua nó như thế a!"


Tần Mặc nghe Tô Song Song cằn nhằn lải nhãi, rốt cuộc dừng lại, anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, khẽ nhíu lông mày một chút, ngay sau đó bắt đầu nói chuyện theo tư duy của Tần Thị: “Tôi là người nghĩ muốn dùng là dùng, không muốn dùng cũng cần cô nói hay sao? Khi nào không đưa đón cô, tôi mới tính đến nó.”


Emma. . . Tô Song Song lập tức như bị sét đánh, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt đào hoa tràn ngập khí phách của Tần Mặc.


Mà Tô Mộ đang đứng phía sau hai người bọn họ lúc này đã bị lời nói bá đạo tràn ngập khí thế tổng giám đốc đánh bại trong nháy mắt.


Cô nhảy dựng lên, nhìn Tô Song Song phất phất tay, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong xe của mình, không quên quay đầu thêm dầu thêm mỡ đùa cợt: "Boss, tiểu nha đầu không biết tốt xấu Tô Song Song này giao lại cho ngài xử trí! Tùy tiện muốn xử trí như thế nào cũng được!"


"Ai… Tôi nói cô!” Tô Song Song giương nanh múa vuốt tựa đầu trên vai Tần Mặc, muốn quay đi bắt lấy Tô Mộ, nhưng mà chỗ đó chẳng còn thấy bóng dáng của Tô Mộ nữa, ngay cả cái xe hư hỏng của cô ấy cũng như một làn khói mà bay đi rồi.


"Cô có thể xuống dưới được không?" Ánh mắt Tần Mặc hếch lên một cái, liếc mắt nhìn Tô Song Song.


Tô Song Song lúc này mới phản ứng được, tư thế này của cô thật sự quá càn rỡ! Một tay chống lên vai Tần Mặc, một tay nữa lại đè đầu anh đến nỗi phải cúi xuống, quả thực là muốn từ trên người Tần Mặc bay lên rồi.


Cô sợ đến nỗi thân thể mềm nhũn, vội vàng thu tay về, kéo ra một nụ cười áy này đầy vẻ chân chó, thận trọng vươn tay sửa lại mái tóc của Tần Mặc đã bị cô làm loạn.


"Boss, tôi biết lỗi rồi! Hay là ngài trở về đi?” Tô Song Song vừa nói vừa duỗi đầu một cái.


Nhất định Tần Mặc là một tuyển thủ thể hình , anh dùng một tay ôm cô chẳng khác gì đang chơi đùa, bởi vậy nếu anh có suy nghĩ dùng một tay còn lại mà trả thù cô, nhất định vô cùng thuận tiện.


Chỉ có điều Tần Mặc lại cúi đầu, dùng cằm của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu Tô Song Song, sau đó lạnh như băng mà nói: "Còn như vậy nữa, cái chân này của cô có muốn tốt hơn hay không?"


Tô Song Song đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mới vừa bị Tần Mặc cọ qua, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa bị lừa gạt, tên tiểu cầm thú này từ lúc nào lại đổi tính vậy. Bỗng nhiên trở nên dịu dàng như nước, thật làm cho cô sợ hãi không dứt. (Lin: kẻ cuồng ngược, ngược hoài nghiện rồi sủng là k chịu nổi mà.)


Tần Mặc không nói gì thêm, anh vẫn chờ Tô Song Song tự mình suy nghĩ mở ra điểm mấu chốt, đang muốn bước lên mấy bước đi vào bãi đỗ xe, đột nhiên cách đó không xa lại vang lên một tiếng còi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom