Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt vô cùng hiền dịu, trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, chỉ là da mặt của cô đã được tập luyện nên rất nhanh đã cười nịnh nọt.
“Việc đó… Boss, cuộc họp gần trễ rồi, chúng ta đi nhanh đi!”
Tuy rằng tâm tình của Tần Mặc không tốt lắm, nhưng nhìn thấy thái độ biết nhận lỗi của Tô Song Song, hơn nữa anh cũng cảm nhận được sự việc, nên trước tiên tạm thời không truy cứu chuyện này.
Chỉ là trong lòng Tần Mặc không định sẽ bỏ qua cho Âu Dương Minh, dám xen vào chuyện nhà anh, đúng là không kiêng nể anh chút nào.
Từ công ty đi ra, Tô Song Song ngồi trong xe Tần Mặc, gương mặt lộ vẻ vui sướng đắc ý như cũ, dường như cô cũng không để ý đến kết quả của cuộc họp chỉnh sửa bản thảo.
Cho đến khi dừng dưới lầu của nhà trọ, Tần Mặc bế Tô Song Song lên, cô mới trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Vừa nghĩ tới bản thân mình có thể tham gia một cuộc họp quan trọng như vậy, cô cảm thấy đúng là phúc ba đời, cô nhìn vào mắt anh, lộ ra sự biết ơn cùng kính trọng!
Cô ngửa đầu cười híp mắt hỏi: “Boss a, thật sự anh muốn cho Song Song và nam thần đến với nhau sao?”
Tần Mặc không nghĩ tới Song Song còn đắm chìm trong vui sướng, trong khi hai người làm việc tại văn phòng, cô đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.
Sự kiên trì quý báu của Tần Mặc cuối cùng cũng cạn kiệt, anh cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong cặp mắt đào hoa không còn bất kì một chút tình cảm gì, chỉ tràn ngập khí lạnh như băng, uy hiếp, là công khai up hiếp đó.
Tô Song Song lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn trời, không dám nói gì nữa, chỉ là nét mặt nghiêm túc không duy trì đến một giây, khóe miệng cô không nghe lời lại dãn ra.
Cô ở trong lòng Tần Mặc ngửa đầu nhìn chiếc cằm anh tuấn của anh, bởi vì tâm tình đang tốt, cô cảm thấy hôm nay cằm của anh đẹp vô cùng.
“Boss, cằm của anh thật đẹp.” Tô Song Song si mê nói, cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Đẹp giống như của nam thần vậy.”
“…” Tần Mặc không muốn phản ứng, sợ xâm phạm đến tâm hồn mê trai đẹp của Tô Song Song, cho dù có muốn thừa nhận, cũng không để lại dấu vết nào.
“Boss này! Anh nói, để một nhân vật phụ đột nhiên xuất hiện lại có được nam thần của lòng mình, có khi nào người hâm mộ của nữ chính sẽ bùng nổ không a! Mấy người đó có thể nào trách anh hay không?”
Thật sự Tần Mặc sợ những câu hỏi liên tục của cô, không thể làm gì khác nên bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ sợ rằng Tô Song Song không hiểu anh lắc đầu là có ý gì.
Anh nói thêm một câu: “Đó là chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm kết quả.”
Tô Song Song nhìn cánh cửa thang máy chiếu tới gương mặt Tần Mặc đang cố sức chịu đựng, lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc bá đạo não tàn này, cũng có thể kiêu căng như thế.
Gương mặt nhăn nhó cộng thêm lời nói tàn khốc, dường như trở nên càng thú vị nha! Lúc này sự điên cuồng muốn bùng nổ của Tần Mặc đều biến thành lời ca ngợi.
Vào lúc Tô Song Song đang YY vui vẻ, thang máy dừng lại, Tần Mặc ôm cô đi ra ngoài, mở rộng cửa, sau đó đặt cô lên giường.
Tô Song Song ngồi trên giường, thật ra có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng không dám nói ra.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra lời: “Boss, vì sao anh lại để Song Song với nam thần đến với nhau?”
Lúc cô hỏi điều này, Tần Mặc còn chưa đứng dậy, anh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Song Song, nhìn thẳng vào cô.
Tô Song Song chống lại ánh mắt của anh, cô nói tiếp: “Song Song chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, cái gì cũng không được, tôi cảm thấy cô ấy không xứng với nam thần.”
Tô Song Song nói những lời này, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy mất mác. bàn tay đặt ở bên giường vô thức nắm chặt chăn.
Tần Mặc nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt liếc qua chiếc môi nhỏ nhắn đang trề ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng căng thằng, anh vội vàng cúi đầu.
Tần Mặc vươn tay nắm lấy chân bị thương của Tô Song Song, đặt lên đầu gối của mình, nhìn một chút, cảm giác có vẻ tốt hơn.
Lúc Tô Song Song nghĩ Tần Mặc sẽ không cho mình câu trả lời, bỗng nhiên anh chậm rãi lên tiếng.
“Trong mắt nam thần, Song Song rất ưa nhìn, tốt bụng, cách sống đơn giản, không vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, chỉ đơn giản là muốn được bên cạnh hắn, đối với nam thần mà nói, bấy nhiêu là đủ.”
Tô Song Song chớp chớp mắt, đương nhiên có chút không hiểu, hình như yêu cầu của nam thần quá đơn giản, theo cô, mọi người đều như vậy mà.
Lúc này Tần Mặc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói.
“Cái nhìn của người khác đối với nam thần đều không có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt anh chỉ có duy nhất Song Song mà thôi.”
Tô Song Song cảm giác trái tim đập mạnh một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng đập loạn, cô sợ đến mức nghĩ mình bị bệnh tim.
“Việc đó… Boss, cuộc họp gần trễ rồi, chúng ta đi nhanh đi!”
Tuy rằng tâm tình của Tần Mặc không tốt lắm, nhưng nhìn thấy thái độ biết nhận lỗi của Tô Song Song, hơn nữa anh cũng cảm nhận được sự việc, nên trước tiên tạm thời không truy cứu chuyện này.
Chỉ là trong lòng Tần Mặc không định sẽ bỏ qua cho Âu Dương Minh, dám xen vào chuyện nhà anh, đúng là không kiêng nể anh chút nào.
Từ công ty đi ra, Tô Song Song ngồi trong xe Tần Mặc, gương mặt lộ vẻ vui sướng đắc ý như cũ, dường như cô cũng không để ý đến kết quả của cuộc họp chỉnh sửa bản thảo.
Cho đến khi dừng dưới lầu của nhà trọ, Tần Mặc bế Tô Song Song lên, cô mới trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Vừa nghĩ tới bản thân mình có thể tham gia một cuộc họp quan trọng như vậy, cô cảm thấy đúng là phúc ba đời, cô nhìn vào mắt anh, lộ ra sự biết ơn cùng kính trọng!
Cô ngửa đầu cười híp mắt hỏi: “Boss a, thật sự anh muốn cho Song Song và nam thần đến với nhau sao?”
Tần Mặc không nghĩ tới Song Song còn đắm chìm trong vui sướng, trong khi hai người làm việc tại văn phòng, cô đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.
Sự kiên trì quý báu của Tần Mặc cuối cùng cũng cạn kiệt, anh cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong cặp mắt đào hoa không còn bất kì một chút tình cảm gì, chỉ tràn ngập khí lạnh như băng, uy hiếp, là công khai up hiếp đó.
Tô Song Song lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn trời, không dám nói gì nữa, chỉ là nét mặt nghiêm túc không duy trì đến một giây, khóe miệng cô không nghe lời lại dãn ra.
Cô ở trong lòng Tần Mặc ngửa đầu nhìn chiếc cằm anh tuấn của anh, bởi vì tâm tình đang tốt, cô cảm thấy hôm nay cằm của anh đẹp vô cùng.
“Boss, cằm của anh thật đẹp.” Tô Song Song si mê nói, cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Đẹp giống như của nam thần vậy.”
“…” Tần Mặc không muốn phản ứng, sợ xâm phạm đến tâm hồn mê trai đẹp của Tô Song Song, cho dù có muốn thừa nhận, cũng không để lại dấu vết nào.
“Boss này! Anh nói, để một nhân vật phụ đột nhiên xuất hiện lại có được nam thần của lòng mình, có khi nào người hâm mộ của nữ chính sẽ bùng nổ không a! Mấy người đó có thể nào trách anh hay không?”
Thật sự Tần Mặc sợ những câu hỏi liên tục của cô, không thể làm gì khác nên bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ sợ rằng Tô Song Song không hiểu anh lắc đầu là có ý gì.
Anh nói thêm một câu: “Đó là chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm kết quả.”
Tô Song Song nhìn cánh cửa thang máy chiếu tới gương mặt Tần Mặc đang cố sức chịu đựng, lần đầu tiên cô thấy tổng giám đốc bá đạo não tàn này, cũng có thể kiêu căng như thế.
Gương mặt nhăn nhó cộng thêm lời nói tàn khốc, dường như trở nên càng thú vị nha! Lúc này sự điên cuồng muốn bùng nổ của Tần Mặc đều biến thành lời ca ngợi.
Vào lúc Tô Song Song đang YY vui vẻ, thang máy dừng lại, Tần Mặc ôm cô đi ra ngoài, mở rộng cửa, sau đó đặt cô lên giường.
Tô Song Song ngồi trên giường, thật ra có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng không dám nói ra.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra lời: “Boss, vì sao anh lại để Song Song với nam thần đến với nhau?”
Lúc cô hỏi điều này, Tần Mặc còn chưa đứng dậy, anh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Song Song, nhìn thẳng vào cô.
Tô Song Song chống lại ánh mắt của anh, cô nói tiếp: “Song Song chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, cái gì cũng không được, tôi cảm thấy cô ấy không xứng với nam thần.”
Tô Song Song nói những lời này, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy mất mác. bàn tay đặt ở bên giường vô thức nắm chặt chăn.
Tần Mặc nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt liếc qua chiếc môi nhỏ nhắn đang trề ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng căng thằng, anh vội vàng cúi đầu.
Tần Mặc vươn tay nắm lấy chân bị thương của Tô Song Song, đặt lên đầu gối của mình, nhìn một chút, cảm giác có vẻ tốt hơn.
Lúc Tô Song Song nghĩ Tần Mặc sẽ không cho mình câu trả lời, bỗng nhiên anh chậm rãi lên tiếng.
“Trong mắt nam thần, Song Song rất ưa nhìn, tốt bụng, cách sống đơn giản, không vì mục đích gì mà tiếp cận hắn, chỉ đơn giản là muốn được bên cạnh hắn, đối với nam thần mà nói, bấy nhiêu là đủ.”
Tô Song Song chớp chớp mắt, đương nhiên có chút không hiểu, hình như yêu cầu của nam thần quá đơn giản, theo cô, mọi người đều như vậy mà.
Lúc này Tần Mặc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mắt cô, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói.
“Cái nhìn của người khác đối với nam thần đều không có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt anh chỉ có duy nhất Song Song mà thôi.”
Tô Song Song cảm giác trái tim đập mạnh một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng đập loạn, cô sợ đến mức nghĩ mình bị bệnh tim.
Bình luận facebook