Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Đây là bệnh viện tư nhân của Tần Mặc, tất cả phòng bệnh tầng này đều là của Tần gia, cho nên nơi đây hết sức yên tĩnh, giờ phút này hành lang trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ,trong nháy mắt bầu không khí trở nên lúng túng.
Dương Hinh ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Tiêu, rồi nhanh chóng cúi xuống, cô nhẹ nhàng nở nụ cười giống như trước, mở lời phá vỡ sự yên lặng.
"Anh Tiêu, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, cho nên anh không cần phiền lòng vì chuyện của tôi, mà hãy giúp anh Mặc thật tốt."
Dương Hinh nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Tiêu vội vàng tiến lên phía trước hai bước, kéo cánh tay Dương Hinh, cô ngừng lại quay đầu nhìn anh.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, nhưng vẫn không nói gì, Bạch Tiêu giật giật môi, lại chẳng biết nên nói thế nào để có thể giữ cô lại.
Thật sự anh cũng không có lý do chính đáng để giữ cô, một Bạch Tiêu luôn mang theo nụ cười bất cần đời giờ đây gương mặt trở nên hết sức khó coi.
Bỗng Dương Hinh cười nhẹ, cô cười rất đẹp, sau đó chậm rãi đẩy bàn tay Bạch Tiêu đang kéo tay mình xuống.
"Hinh nhi!" Bạch Tiêu kêu lên, nhưng không tiến về trước, Dương Hinh cũng chẳng ngừng lại, bởi vì giờ phút này nước mắt đã tràn đầy khóe mi, cô không muốn cho Bạch Tiêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.
Bạch Tiêu đứng tại chỗ, cho đến lúc không nhìn thấy Dương Hinh nữa, mới xoay người ngồi trên ghế, ão não vò đầu.
Bạch Tiêu muốn Dương Hinh ở lại, hai năm cô ra nước ngoài, anh luôn cảm thấy trống rỗng, nhưng anh cũng biết, tình cảm mình dành cho Dương Hinh không phải tình yêu, chỉ đơn giản là thói quen bình thường.
Thói quen đáng xấu hổ của anh là có Dương Hinh bên cạnh, đáng xấu hổ không đành để cô đi, lại muốn cô ngoan ngoãn đứng sau lưng, thật ra thì anh đã sớm phát hiện tình cảm của Dương Hinh không giống với mình.
Nhưng anh làm bộ như không biết, tham lam hưởng thụ sự quan tâm của Dương Hinh.
Bạch Tiêu càng nghĩ càng thấy mình không phải là đàn ông, anh nhắm mắt lại, gầm nhẹ một tiếng, sau đó chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân mình.
Tần Mặc trở lại phòng bệnh, ngồi cạnh mép giường Tô Song Song, anh cúi đầu nhìn chăm chú Tô Song Song, bốn bề vắng lặng, ham muốn độc chiếm trong mắt Tần Mặc càng ngày càng đậm hơn.
Cuối cùng anh cúi người, yêu thương hôn nhẹ vào trán Tô Song Song, sau đó anh tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Mặc dù cơ thể Tần Mặc to lớn, ý chí khác người, nhưng nguyên cả hai ngày không hề chợp mắt, anh cũng không chịu nổi, mới tựa vào một chút, đã ngủ thiếp đi.
Đến khi anh tỉnh lại, đã nhìn thấy Tô Song Song nằm đầu giường đang cầm bút hướng về phía mặt mình, đầu bút đen như mực vừa vặn ở ngay trên má trái.
Tô Song Song thấy Tần Mặc tỉnh, bị dọa sợ đến mức cả người đều ngẩn ra. Tần Mặc cũng không nói gì, cứ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Song Song, hai người mặt đối mặt, Tô Song Song thua trận, đành ha ha cười khan một tiếng.
"Chuyện đó, tôi muốn viết cái này, đứng lên nhưng cả người lảo đảo, xém chút nữa là đụng phải anh, thật ngượng ngùng haha...!" Cái cớ kém chất lượng vừa ra khỏi miệng, Tô Song Song đã cảm thấy rất hối hận.
Tần Mặc chỉ nhìn Tô Song Song như vậy, đột nhiên anh lao thẳng về phía trước, đầu bút quẹt vào má Tần Mặc.
Tô Song Song sợ hãi run nhẹ tay, vội vàng thu bút về, nào biết Tần Mặc lại nắm chặt tay Tô Song Song, không cho cô động đậy.
Tần Mặc nhìn cô chăm chú, chậm rãi mở miệng: "Song Song, bây giờ tôi đã mất tất cả, là cô chứa chấp tôi, cho nên không cần phải sợ thân phận của tôi."
Những lời này làm lòng Tô Song Song ê ẩm, cô nhìn bộ dạng chán nản của Tần Mặc, trong lòng gào thét, tiểu cầm thú không phải có dáng vẻ này, không nên...
Đôi mắt Tô Song Song hơi phiếm hồng, nhìn bộ dáng Tần Mặc "Tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ", bỗng cô cảm giác mình thật sự quá ghê tởm, chẳng khác nào tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.
"Tôi chỉ muốn đùa một chút, chuyện đó... Không có ý tứ gì khác." Cô suy nghĩ lại, cảm thấy nói như vậy có thể sẽ làm tổn thương lòng tự ái của Tần Mặc.
"Anh yên tâm, cho dù có tiền hay không, trong lòng tôi anh vẫn vậy, sẽ không bao giờ thay đổi!" Tô Song Song nói xong lại cảm thấy lời này hơi kỳ quái, sao nghe giống hệt như đang thổ lộ thế.
Cô vừa định giải thích, nhưng khi nhìn đối diện với đôi mắt đào hoa lộ ra chút đau thương của Tần Mặc trở nên sáng trưng vì nghe thấy lời mình, Tô Song Song liền nuốt xuống ý định muốn giải thích.
Cô cảm thấy bây giờ Tần Mặc đang cần sự khích lệ, cho nên cô tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào trước đây chưa từng có.
"Ừ! Anh yên tâm, sau này chị sẽ bảo kê cho! Tôi có một miếng cơm thì anh cũng phải có nửa phần!" Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn chăm chú, nhất thời cô mềm lòng.
Cô một lòng nghĩ không thể kích thích Tần Mặc, tránh cho anh nghĩ đến chuyện tự sát, lại không ý thức được mình đã hứa điều mất chủ quyền như thế nào.
Tần Mặc cứ nhìn chăm chú Tô Song Song như vậy, rồi chậm chạp hỏi: "Cô có thể chia một nửa chổ ở cho tôi không?"
"Ừ! Dĩ nhiên......" Tô Song Song vẫn chưa nghe rõ yêu cầu gì, đồng ý xong bỗng cảm thấy có chút kì lạ.
Cái gì gọi là nửa chổ ở? Cô chỉ có một gian nhà trọ nhỏ, làm sao chia mỗi người một nửa?
Cô nháy nháy mắt, hết sức cẩn thận hỏi từng chữ: "Cái... gì?"
"Tôi đã trả nhà trọ, nếu cô đã đồng ý, tôi lập tức dời đồ qua chỗ cô."
Dường như Tần Mặc không thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tô Song Song sau khi nghe lời này, anh nói xong liền đứng dậy nhìn Tô Song Song, một bộ dạng tôi rất nghiêm túc không hề đùa giỡn.
Dương Hinh ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Tiêu, rồi nhanh chóng cúi xuống, cô nhẹ nhàng nở nụ cười giống như trước, mở lời phá vỡ sự yên lặng.
"Anh Tiêu, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, cho nên anh không cần phiền lòng vì chuyện của tôi, mà hãy giúp anh Mặc thật tốt."
Dương Hinh nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Tiêu vội vàng tiến lên phía trước hai bước, kéo cánh tay Dương Hinh, cô ngừng lại quay đầu nhìn anh.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, nhưng vẫn không nói gì, Bạch Tiêu giật giật môi, lại chẳng biết nên nói thế nào để có thể giữ cô lại.
Thật sự anh cũng không có lý do chính đáng để giữ cô, một Bạch Tiêu luôn mang theo nụ cười bất cần đời giờ đây gương mặt trở nên hết sức khó coi.
Bỗng Dương Hinh cười nhẹ, cô cười rất đẹp, sau đó chậm rãi đẩy bàn tay Bạch Tiêu đang kéo tay mình xuống.
"Hinh nhi!" Bạch Tiêu kêu lên, nhưng không tiến về trước, Dương Hinh cũng chẳng ngừng lại, bởi vì giờ phút này nước mắt đã tràn đầy khóe mi, cô không muốn cho Bạch Tiêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.
Bạch Tiêu đứng tại chỗ, cho đến lúc không nhìn thấy Dương Hinh nữa, mới xoay người ngồi trên ghế, ão não vò đầu.
Bạch Tiêu muốn Dương Hinh ở lại, hai năm cô ra nước ngoài, anh luôn cảm thấy trống rỗng, nhưng anh cũng biết, tình cảm mình dành cho Dương Hinh không phải tình yêu, chỉ đơn giản là thói quen bình thường.
Thói quen đáng xấu hổ của anh là có Dương Hinh bên cạnh, đáng xấu hổ không đành để cô đi, lại muốn cô ngoan ngoãn đứng sau lưng, thật ra thì anh đã sớm phát hiện tình cảm của Dương Hinh không giống với mình.
Nhưng anh làm bộ như không biết, tham lam hưởng thụ sự quan tâm của Dương Hinh.
Bạch Tiêu càng nghĩ càng thấy mình không phải là đàn ông, anh nhắm mắt lại, gầm nhẹ một tiếng, sau đó chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân mình.
Tần Mặc trở lại phòng bệnh, ngồi cạnh mép giường Tô Song Song, anh cúi đầu nhìn chăm chú Tô Song Song, bốn bề vắng lặng, ham muốn độc chiếm trong mắt Tần Mặc càng ngày càng đậm hơn.
Cuối cùng anh cúi người, yêu thương hôn nhẹ vào trán Tô Song Song, sau đó anh tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Mặc dù cơ thể Tần Mặc to lớn, ý chí khác người, nhưng nguyên cả hai ngày không hề chợp mắt, anh cũng không chịu nổi, mới tựa vào một chút, đã ngủ thiếp đi.
Đến khi anh tỉnh lại, đã nhìn thấy Tô Song Song nằm đầu giường đang cầm bút hướng về phía mặt mình, đầu bút đen như mực vừa vặn ở ngay trên má trái.
Tô Song Song thấy Tần Mặc tỉnh, bị dọa sợ đến mức cả người đều ngẩn ra. Tần Mặc cũng không nói gì, cứ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Song Song, hai người mặt đối mặt, Tô Song Song thua trận, đành ha ha cười khan một tiếng.
"Chuyện đó, tôi muốn viết cái này, đứng lên nhưng cả người lảo đảo, xém chút nữa là đụng phải anh, thật ngượng ngùng haha...!" Cái cớ kém chất lượng vừa ra khỏi miệng, Tô Song Song đã cảm thấy rất hối hận.
Tần Mặc chỉ nhìn Tô Song Song như vậy, đột nhiên anh lao thẳng về phía trước, đầu bút quẹt vào má Tần Mặc.
Tô Song Song sợ hãi run nhẹ tay, vội vàng thu bút về, nào biết Tần Mặc lại nắm chặt tay Tô Song Song, không cho cô động đậy.
Tần Mặc nhìn cô chăm chú, chậm rãi mở miệng: "Song Song, bây giờ tôi đã mất tất cả, là cô chứa chấp tôi, cho nên không cần phải sợ thân phận của tôi."
Những lời này làm lòng Tô Song Song ê ẩm, cô nhìn bộ dạng chán nản của Tần Mặc, trong lòng gào thét, tiểu cầm thú không phải có dáng vẻ này, không nên...
Đôi mắt Tô Song Song hơi phiếm hồng, nhìn bộ dáng Tần Mặc "Tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ", bỗng cô cảm giác mình thật sự quá ghê tởm, chẳng khác nào tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.
"Tôi chỉ muốn đùa một chút, chuyện đó... Không có ý tứ gì khác." Cô suy nghĩ lại, cảm thấy nói như vậy có thể sẽ làm tổn thương lòng tự ái của Tần Mặc.
"Anh yên tâm, cho dù có tiền hay không, trong lòng tôi anh vẫn vậy, sẽ không bao giờ thay đổi!" Tô Song Song nói xong lại cảm thấy lời này hơi kỳ quái, sao nghe giống hệt như đang thổ lộ thế.
Cô vừa định giải thích, nhưng khi nhìn đối diện với đôi mắt đào hoa lộ ra chút đau thương của Tần Mặc trở nên sáng trưng vì nghe thấy lời mình, Tô Song Song liền nuốt xuống ý định muốn giải thích.
Cô cảm thấy bây giờ Tần Mặc đang cần sự khích lệ, cho nên cô tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào trước đây chưa từng có.
"Ừ! Anh yên tâm, sau này chị sẽ bảo kê cho! Tôi có một miếng cơm thì anh cũng phải có nửa phần!" Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn chăm chú, nhất thời cô mềm lòng.
Cô một lòng nghĩ không thể kích thích Tần Mặc, tránh cho anh nghĩ đến chuyện tự sát, lại không ý thức được mình đã hứa điều mất chủ quyền như thế nào.
Tần Mặc cứ nhìn chăm chú Tô Song Song như vậy, rồi chậm chạp hỏi: "Cô có thể chia một nửa chổ ở cho tôi không?"
"Ừ! Dĩ nhiên......" Tô Song Song vẫn chưa nghe rõ yêu cầu gì, đồng ý xong bỗng cảm thấy có chút kì lạ.
Cái gì gọi là nửa chổ ở? Cô chỉ có một gian nhà trọ nhỏ, làm sao chia mỗi người một nửa?
Cô nháy nháy mắt, hết sức cẩn thận hỏi từng chữ: "Cái... gì?"
"Tôi đã trả nhà trọ, nếu cô đã đồng ý, tôi lập tức dời đồ qua chỗ cô."
Dường như Tần Mặc không thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tô Song Song sau khi nghe lời này, anh nói xong liền đứng dậy nhìn Tô Song Song, một bộ dạng tôi rất nghiêm túc không hề đùa giỡn.
Bình luận facebook