Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Trong lòng Tô Song Song còn đang mê mải dệt một ước vọng như vậy, thì Tần Dật Hiên cũng không phải là không chìm vào trong trong giấc mộng quá khứ của chính mình. Anh dường như không nhìn thấy mâu thuẫn của Tô Song Song, nên cũng vẫn dịu dàng khuyên nhủ cô như cũ.
"Nếu như em vẫn không chịu ngoan ngoãn ăn cháo, anh sẽ đưa em đến bác sĩ để tiêm đó, anh biết rõ em ghét nhất là bị tiêm, ăn cháo nhanh đi" Tần Dật Hiên nói xong liền xúc một muỗng cháo đưa tới khóe miệng của Tô Song Song.
Tô Song Song ngửi thấy mùi vị của cháo trứng muối thịt nạc, trong nháy mắt, cô liền nhớ đến Tần Mặc,trong lòng Tô Song Song chợt cảm thấy chua xót hơn. Thật không dễ dàng gì cô và Tần Mặc mới có thể bắt đầu làm lại từ đầu một lần nữa, nhưng vì sao lại biến thành bộ dáng bây giờ đây?
Tô Song Song dứt khoát quay đầu đi, tránh khỏi cái muỗng đặt ở bên miệng. Hành động này của Tô Song Song khiến Tần Dật Hiên không kịp ứng phó, tay anh run lên một cái, tất cả cháo ở trong thìa đều bị vãi ra ở trên giường.
Tần Dật Hiên nhìn chằm chằm vào chỗ cháo ở trên giường, anh lấy một chiếc khăn giấy trong hộp giấy để ở bên cạnh, lau sạch chỗ cháo sền sệch ở trên chăn. Cặp mắt nhỏ dài, hơi híp lại một chút, anh lại múc một muỗng cháo khác, đặt lên khóe miệng của mình, nhìn Tô Song Song nói như muốn thông báo cho cô một lần cuối cùng.
"Nếu như em vẫn không chịu ăn, anh cũng không ngại dùng miệng của mình để bón cho em ăn đâu!" Tần Dật Hiên vừa nói xong thuận tiện liền định đưa thìa cháo vào trong miệng của mình. Tô Song Song vừa nghe thấy câu này, chợt quay đầu lại, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cười híp mắt nhìn Tô Song Song, trong cái nhìn mang theo sự cưng chiều, rốt cuộc anh đã làm cho Tô Song Song phải để ý tới mình rồi. Anh liền mang thìa cháo vừa đặt ở trên khóe miệng của mình đưa tới miệng của cô, vẻ mặt mang theo ý cười, nói: "Nhìn em kìa, nhất định là trong lòng em đang cáu kỉnh lắm phải không?"
Tô Song Song cắn răng lại một cái, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp nuốt thìa cháo vào bụng, mùi vị quen thuộc này lại làm cho cô cảm thấy xa lạ, cô nhai miếng cháo trong miệng mà cảm thấy tựa như mình đang nhai một miếng cỏ khô, sau đó nuốt vào trong bụng.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song nuốt hết miếng cháo, lại múc một muỗng khác, cẩn thận thổi thổi một lúc mới đưa tới khóe miệng của Tô Song Song. Tô Song Song giống như một người máy vậy, trừ việc há mồm ngậm miệng, nuốt cháo vào bụng, ngoài ra cũng không có phản ứng nào khác.
Tần Dật Hiên giống như hoàn toàn lọt vào bên trong thế giới mà mình đã từng phán đoán. Anh hoàn toàn không cảm thấy cảm xúc của Tô Song Song lúc này đang vô cùng mâu thuẫn. Anh một bên vừa dỗ dành Tô Song Song ăn cháo, một bên vừa lầm bầm lầu bầu hỏi Tô Song Song.
"Em ăn thế nào, có ngon không? Anh nấu xong cũng chưa nếm thử qua, cho nên cũng không biết là có giống như mùi vị hồi trước hay không."
Đối diện với vẻ trầm mặc của Tô Song Song, Tần Dật Hiên không thèm để ý gì hết, lúc này anh cứ tự động, tự biên tự diễn, ngồi ở một bên, nhắc đến một số chuyện chẳng có gì là thú vị, những chuyện đã xảy ra với mình cách đây năm năm.
Mặc dù Tô Song Song không để lộ bất cứ biểu cảm gì để cho Tần Dật Hiên nhìn thấy, nhưng trong lòng cô lại thấy rất khó chịu. Khi ăn xong đến miếng cháo cuối cùng, Tô Song Song dứt khoát xoay người lại nằm xuống trên giường, quay lưng về phía Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn chén cháo đã hét sạch ở trong tay mình, hình như cũng cảm thấy rất hài lòng, anh tiện tay đặt chiếc chén không ở bên cạnh, trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cứ ngồi an tĩnh ở bên cạnh Tô Song Song như vậy, chuyên chú nhìn vào gò má của cô một cách chăm chú.
Tần Dật Hiên đã tạm thời xử lý xong chuyện của công ty, cho nên mấy ngày này, anh tính toán ở lại bên cạnh để hầu hạ Tô Song Song ngày đêm không rời, anh hy vọng có thể làm cho Tô Song Song thấy cảm động.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Song Song cảm thấy phía ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã trở nên không còn chói mắt nữa, rốt cuộc cô liền mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn về phía trước mặt.
"Anh à, anh hãy để cho em đi đi thôi, bây giờ anh để cho em đi, anh sẽ vẫn luôn là người anh trai mà em quý mến nhất... Đừng..."
Tô Song Song còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt, Tần Dật Hiên liền tóm lấy cánh tay của cô, xoay cô lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Dật Hiên có vẻ rất kích động, anh chau mày, cuối cùng, anh cũng không có biện pháp nào để tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
Anh nhìn chăm chú thật sâu vào trong mắt của Tô Song Song. Trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy khổ sở, một lát sau, anh mới gầm nhẹ lên một tiếng, khàn giọng nói: “Anh có lỗi gì đây? Anh có lỗi gì, khi mọi việc anh làm cũng chỉ là vì anh yêu em chứ? Anh có lỗi gì, khi anh chỉ có ước muốn làm sao em ở lại đây, ở lại bên cạnh anh!"
Lúc này Tô Song Song đã hơi khôi phục thể lực một chút, cô hất đôi bàn tay của Tần Dật Hiên đang lôi kéo tay của mình ra, đẩy mạnh anh một cái. Cô đẩy anh mạnh đến mức, khiến anh phải thối lui về phía sau một bước, mới đứng vững thân hình lại được.
Tô Song Song cũng ngồi dậy theo. Cô nhìn Tần Dật Hiên, gào thét lên thành tiếng, giống như đang phát tiết hết sự cáu giận của mình ra vậy: "Nhưng mà em không yêu anh, vậy thì em có lỗi gì cơ chứ! Tần Dật Hiên, từ trước tới nay, em vẫn luôn chỉ coi anh là một người anh trai mà thôi! Anh dựa vào cái gì mà cứ bắt ép em phải yêu anh chứ?"
Tô Song Song gào xong câu đó, nước mắt của cô cũng không sao nén nhịn được nữa, lại chảy ra, cô khóc thút thít. Vẻ mặt của Tần Dật Hiên lúc đầu đầy dữ tợn và khổ sở, nhưng trong nháy mắt liền biến thành lo lắng, anh tiến lên một bước, định giúp Tô Song Song lau nước mắt trên mặt đi, nhưng bàn tay anh mới giơ lên được nửa chừng, lại thoáng cảm thấy không biết phải làm sao.
Tô Song Song giơ quả đấm lên, không ngừng đánh vào trước ngực của anh, càng mặc ý khóc ròng: "Anh là người thân duy nhất của em...Tại sao sau khi em được biết là em đã có thêm người thân của mình rồi, anh lại tàn nhẫn nói cho em biết, anh không muốn làm người thân của em nữa! Tại sao vậy? Tại sao vậy?"
"Song Song..." Tần Dật Hiên thở dài, vẻ mặt đau thương, anh dịu dàng giải thích, "Ngày trước vì em còn nhỏ tuổi, anh không muốn làm em bị sợ hãi, sau đó anh lại bị chia cách với em suốt năm năm, cho nên anh hoàn toàn không có cơ hội nào để nói cho em biết tình cảm của mình."
"Gặp lại nhau... Anh vẫn luôn một mực tìm kiếm cơ hội thích hợp để nói cho em biết tâm ý của anh, nhưng... không ngờ, cuối cùng giờ đây hai chúng ta lại biến thành cái bộ dáng thế này..."
Mặc dù biểu cảm trên mặt của Tần Dật Hiên tràn đầy đau thương, nhưng trong lòng anh lại đang tràn đầy hận ý. Anh hận không thể bắt cóc được Tô Song Song, hận không thể chặt Tần Mặc ra làm trăm mảnh. Nếu như không phải là Tần Mặc dính vào, sau một thời gian lâu dài anh kề cận ở bên cạnh Tô Song Song, nhất định Tô Song Song sẽ tiếp nhận anh.
"Anh à, em van cầu anh đó, anh hãy để cho em ra đi thôi, thật sự em... Thật sự là em không thể nào ép buộc trái tim mình phải yêu anh trai của em được..." Tô Song Song khổ sở nắm lấy ống tay áo của Tần Dật Hiên, ánh mắt đầy cầu khẩn.
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt, những biểu cảm trên mặt anh cũng biến mất, không còn một chút nào. Anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, nhìn thật lâu, thật lâu, sau đó anh mở miệng nói với cô, vẻ đầy khổ sở: "Thật sự không thể sao?"
Tô Song Song cắn môi, đỏ mắt gật đầu một cái. Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song gật đầu, chợt nhắm mắt lại, anh vươn tay gạt đôi tay của Tô Song Song đang lôi kéo ống tay áo của mình ra, lui lại về phía sau một bước.
Tô Song Song còn tưởng rằng rốt cuộc Tần Dật Hiên cũng đã bỏ qua cho mình, vẻ mặt của cô nhìn anh tràn đầy mong đợi. Cô chờ anh để cho mình ra đi, nào ngờ đâu, Tần Dật Hiên vừa mở miệng, lại làm cho Tô Song Song giống như bị rơi vào trong hầm băng.
"Nếu như em vẫn không chịu ngoan ngoãn ăn cháo, anh sẽ đưa em đến bác sĩ để tiêm đó, anh biết rõ em ghét nhất là bị tiêm, ăn cháo nhanh đi" Tần Dật Hiên nói xong liền xúc một muỗng cháo đưa tới khóe miệng của Tô Song Song.
Tô Song Song ngửi thấy mùi vị của cháo trứng muối thịt nạc, trong nháy mắt, cô liền nhớ đến Tần Mặc,trong lòng Tô Song Song chợt cảm thấy chua xót hơn. Thật không dễ dàng gì cô và Tần Mặc mới có thể bắt đầu làm lại từ đầu một lần nữa, nhưng vì sao lại biến thành bộ dáng bây giờ đây?
Tô Song Song dứt khoát quay đầu đi, tránh khỏi cái muỗng đặt ở bên miệng. Hành động này của Tô Song Song khiến Tần Dật Hiên không kịp ứng phó, tay anh run lên một cái, tất cả cháo ở trong thìa đều bị vãi ra ở trên giường.
Tần Dật Hiên nhìn chằm chằm vào chỗ cháo ở trên giường, anh lấy một chiếc khăn giấy trong hộp giấy để ở bên cạnh, lau sạch chỗ cháo sền sệch ở trên chăn. Cặp mắt nhỏ dài, hơi híp lại một chút, anh lại múc một muỗng cháo khác, đặt lên khóe miệng của mình, nhìn Tô Song Song nói như muốn thông báo cho cô một lần cuối cùng.
"Nếu như em vẫn không chịu ăn, anh cũng không ngại dùng miệng của mình để bón cho em ăn đâu!" Tần Dật Hiên vừa nói xong thuận tiện liền định đưa thìa cháo vào trong miệng của mình. Tô Song Song vừa nghe thấy câu này, chợt quay đầu lại, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cười híp mắt nhìn Tô Song Song, trong cái nhìn mang theo sự cưng chiều, rốt cuộc anh đã làm cho Tô Song Song phải để ý tới mình rồi. Anh liền mang thìa cháo vừa đặt ở trên khóe miệng của mình đưa tới miệng của cô, vẻ mặt mang theo ý cười, nói: "Nhìn em kìa, nhất định là trong lòng em đang cáu kỉnh lắm phải không?"
Tô Song Song cắn răng lại một cái, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp nuốt thìa cháo vào bụng, mùi vị quen thuộc này lại làm cho cô cảm thấy xa lạ, cô nhai miếng cháo trong miệng mà cảm thấy tựa như mình đang nhai một miếng cỏ khô, sau đó nuốt vào trong bụng.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song nuốt hết miếng cháo, lại múc một muỗng khác, cẩn thận thổi thổi một lúc mới đưa tới khóe miệng của Tô Song Song. Tô Song Song giống như một người máy vậy, trừ việc há mồm ngậm miệng, nuốt cháo vào bụng, ngoài ra cũng không có phản ứng nào khác.
Tần Dật Hiên giống như hoàn toàn lọt vào bên trong thế giới mà mình đã từng phán đoán. Anh hoàn toàn không cảm thấy cảm xúc của Tô Song Song lúc này đang vô cùng mâu thuẫn. Anh một bên vừa dỗ dành Tô Song Song ăn cháo, một bên vừa lầm bầm lầu bầu hỏi Tô Song Song.
"Em ăn thế nào, có ngon không? Anh nấu xong cũng chưa nếm thử qua, cho nên cũng không biết là có giống như mùi vị hồi trước hay không."
Đối diện với vẻ trầm mặc của Tô Song Song, Tần Dật Hiên không thèm để ý gì hết, lúc này anh cứ tự động, tự biên tự diễn, ngồi ở một bên, nhắc đến một số chuyện chẳng có gì là thú vị, những chuyện đã xảy ra với mình cách đây năm năm.
Mặc dù Tô Song Song không để lộ bất cứ biểu cảm gì để cho Tần Dật Hiên nhìn thấy, nhưng trong lòng cô lại thấy rất khó chịu. Khi ăn xong đến miếng cháo cuối cùng, Tô Song Song dứt khoát xoay người lại nằm xuống trên giường, quay lưng về phía Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn chén cháo đã hét sạch ở trong tay mình, hình như cũng cảm thấy rất hài lòng, anh tiện tay đặt chiếc chén không ở bên cạnh, trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cứ ngồi an tĩnh ở bên cạnh Tô Song Song như vậy, chuyên chú nhìn vào gò má của cô một cách chăm chú.
Tần Dật Hiên đã tạm thời xử lý xong chuyện của công ty, cho nên mấy ngày này, anh tính toán ở lại bên cạnh để hầu hạ Tô Song Song ngày đêm không rời, anh hy vọng có thể làm cho Tô Song Song thấy cảm động.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Song Song cảm thấy phía ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã trở nên không còn chói mắt nữa, rốt cuộc cô liền mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn về phía trước mặt.
"Anh à, anh hãy để cho em đi đi thôi, bây giờ anh để cho em đi, anh sẽ vẫn luôn là người anh trai mà em quý mến nhất... Đừng..."
Tô Song Song còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt, Tần Dật Hiên liền tóm lấy cánh tay của cô, xoay cô lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Dật Hiên có vẻ rất kích động, anh chau mày, cuối cùng, anh cũng không có biện pháp nào để tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
Anh nhìn chăm chú thật sâu vào trong mắt của Tô Song Song. Trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy khổ sở, một lát sau, anh mới gầm nhẹ lên một tiếng, khàn giọng nói: “Anh có lỗi gì đây? Anh có lỗi gì, khi mọi việc anh làm cũng chỉ là vì anh yêu em chứ? Anh có lỗi gì, khi anh chỉ có ước muốn làm sao em ở lại đây, ở lại bên cạnh anh!"
Lúc này Tô Song Song đã hơi khôi phục thể lực một chút, cô hất đôi bàn tay của Tần Dật Hiên đang lôi kéo tay của mình ra, đẩy mạnh anh một cái. Cô đẩy anh mạnh đến mức, khiến anh phải thối lui về phía sau một bước, mới đứng vững thân hình lại được.
Tô Song Song cũng ngồi dậy theo. Cô nhìn Tần Dật Hiên, gào thét lên thành tiếng, giống như đang phát tiết hết sự cáu giận của mình ra vậy: "Nhưng mà em không yêu anh, vậy thì em có lỗi gì cơ chứ! Tần Dật Hiên, từ trước tới nay, em vẫn luôn chỉ coi anh là một người anh trai mà thôi! Anh dựa vào cái gì mà cứ bắt ép em phải yêu anh chứ?"
Tô Song Song gào xong câu đó, nước mắt của cô cũng không sao nén nhịn được nữa, lại chảy ra, cô khóc thút thít. Vẻ mặt của Tần Dật Hiên lúc đầu đầy dữ tợn và khổ sở, nhưng trong nháy mắt liền biến thành lo lắng, anh tiến lên một bước, định giúp Tô Song Song lau nước mắt trên mặt đi, nhưng bàn tay anh mới giơ lên được nửa chừng, lại thoáng cảm thấy không biết phải làm sao.
Tô Song Song giơ quả đấm lên, không ngừng đánh vào trước ngực của anh, càng mặc ý khóc ròng: "Anh là người thân duy nhất của em...Tại sao sau khi em được biết là em đã có thêm người thân của mình rồi, anh lại tàn nhẫn nói cho em biết, anh không muốn làm người thân của em nữa! Tại sao vậy? Tại sao vậy?"
"Song Song..." Tần Dật Hiên thở dài, vẻ mặt đau thương, anh dịu dàng giải thích, "Ngày trước vì em còn nhỏ tuổi, anh không muốn làm em bị sợ hãi, sau đó anh lại bị chia cách với em suốt năm năm, cho nên anh hoàn toàn không có cơ hội nào để nói cho em biết tình cảm của mình."
"Gặp lại nhau... Anh vẫn luôn một mực tìm kiếm cơ hội thích hợp để nói cho em biết tâm ý của anh, nhưng... không ngờ, cuối cùng giờ đây hai chúng ta lại biến thành cái bộ dáng thế này..."
Mặc dù biểu cảm trên mặt của Tần Dật Hiên tràn đầy đau thương, nhưng trong lòng anh lại đang tràn đầy hận ý. Anh hận không thể bắt cóc được Tô Song Song, hận không thể chặt Tần Mặc ra làm trăm mảnh. Nếu như không phải là Tần Mặc dính vào, sau một thời gian lâu dài anh kề cận ở bên cạnh Tô Song Song, nhất định Tô Song Song sẽ tiếp nhận anh.
"Anh à, em van cầu anh đó, anh hãy để cho em ra đi thôi, thật sự em... Thật sự là em không thể nào ép buộc trái tim mình phải yêu anh trai của em được..." Tô Song Song khổ sở nắm lấy ống tay áo của Tần Dật Hiên, ánh mắt đầy cầu khẩn.
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt, những biểu cảm trên mặt anh cũng biến mất, không còn một chút nào. Anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, nhìn thật lâu, thật lâu, sau đó anh mở miệng nói với cô, vẻ đầy khổ sở: "Thật sự không thể sao?"
Tô Song Song cắn môi, đỏ mắt gật đầu một cái. Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song gật đầu, chợt nhắm mắt lại, anh vươn tay gạt đôi tay của Tô Song Song đang lôi kéo ống tay áo của mình ra, lui lại về phía sau một bước.
Tô Song Song còn tưởng rằng rốt cuộc Tần Dật Hiên cũng đã bỏ qua cho mình, vẻ mặt của cô nhìn anh tràn đầy mong đợi. Cô chờ anh để cho mình ra đi, nào ngờ đâu, Tần Dật Hiên vừa mở miệng, lại làm cho Tô Song Song giống như bị rơi vào trong hầm băng.
Bình luận facebook