Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
"Ừ?" Tần Mặc nhanh chóng nghe máy, Tô Song Song nghe thấy lời đáp gọn lỏn của anh thì đã cảm thấy hối hận, tại sao cô không gọi cho Tô Mộ mà lại gọi cho tên tiểu cầm thú này chứ.
Chỉ là Tô Song Song chẳng có thời gian đi nghiên cứu tại sao mình lại nghĩ đến Tần Mặc đầu tiên mà thôi, chẳng có thời gian mà kiêu căng nữa, bởi vì đau đớn trên người cô ngày càng kịch liệt, cô rầm rì một tiếng: ''Tần Mặc, tôi ngã bị thương, mau tới cứu tôi!"
"A ..." Cô còn đang muốn tố cáo những người đó, khiển trách nhân viên của anh thì Tần Mặc đã nhanh chóng cúp máy.
Tô Song Song nghe thấy tiếng cúp điện thoại, không hiểu sao cảm thấy rất mất mát, cô bĩu môi, không biết tại sao mình lại cảm thấy rất ủy khuất chỉ muốn khóc?
Cảm giác ủy khuất này bao phủ khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo rùng mình một cái, cô vươn tay lau mặt, tất cả đều là nước mắt.
Bây giờ cô mới phát hiện ra cô không chỉ vì ủy khuất mới thấy lạnh mà còn vì cả người đang bị ướt.
Tô Song Song thở dài, cô cũng không có đau thương quá nhiều, có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã cảm thấy không thể trông đợi được vào sự nghĩa khí của tiểu cầm thú, hơn nữa, trong tiềm thức cô cũng không muốn để Tần Mặc nhìn thấy mình chật vật như thế này.
Cô vừa định cầm lấy điện thoại, gọi cho Tô Mộ xin giúp đỡ, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì có tiếng mở khóa.
Ngay sau đó, cửa được mở ra, Tô Song Song dừng lại một chút, mạng mẽ quay đầu về phía cửa, lòng cô lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.
Chỉ là khi người mở cửa xuất hiện, người cô muốn thấy nhất lại không phải, là Âu Dương Minh đến.
Không biết tại sao, Tô Song Song lại dâng lên cảm giác mất mát trong lòng, không thể khống chế không biểu lộ ra mặt, cô đang ngồi trên đất, cái cúi đầu của cô khiến thần sắc của Âu Dương Minh hơi xấu hổ.
Tô Song Song biết, vẻ mất mát của cô nhất định là đang biểu hiện rất rõ ràng, cô cảm thấy bản thân rất hèn mọn, lập tức gượng cười, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ của cả hai.
"Âu Dương phó tổng, tôi ngã sấp xuống, có vẻ chân đã bị thương ..." Cô vừa nói, vừa muốn nhúc nhích nhưng lại đau đến nhíu lông mày.
Âu Dương Minh ngay lập tức ngồi chồm hổm xuống, vươn tay xem xét chỗ khớp xương trên chân cô, cẩn thận xoa nắn, không thấy có dấu hiệu gẫy xương mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi mang cô đi bệnh viện nhé!" Âu Dương Minh vừa dứt lời, anh lại vươn tay ra ôm lấy Tô Song Song từ trên mặt đất, không để ý chút nào đến việc quần áo của cô đang ướt đẫm dây sang cả áo khoác của anh.
Chỉ là anh vừa ôm cô đứng dậy, thì Tần Mặc xuất hiện, thở dốc vô cùng gấp gáp, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn họ không chút kiêng dè.
Chỉ là Tô Song Song chẳng có thời gian đi nghiên cứu tại sao mình lại nghĩ đến Tần Mặc đầu tiên mà thôi, chẳng có thời gian mà kiêu căng nữa, bởi vì đau đớn trên người cô ngày càng kịch liệt, cô rầm rì một tiếng: ''Tần Mặc, tôi ngã bị thương, mau tới cứu tôi!"
"A ..." Cô còn đang muốn tố cáo những người đó, khiển trách nhân viên của anh thì Tần Mặc đã nhanh chóng cúp máy.
Tô Song Song nghe thấy tiếng cúp điện thoại, không hiểu sao cảm thấy rất mất mát, cô bĩu môi, không biết tại sao mình lại cảm thấy rất ủy khuất chỉ muốn khóc?
Cảm giác ủy khuất này bao phủ khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo rùng mình một cái, cô vươn tay lau mặt, tất cả đều là nước mắt.
Bây giờ cô mới phát hiện ra cô không chỉ vì ủy khuất mới thấy lạnh mà còn vì cả người đang bị ướt.
Tô Song Song thở dài, cô cũng không có đau thương quá nhiều, có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã cảm thấy không thể trông đợi được vào sự nghĩa khí của tiểu cầm thú, hơn nữa, trong tiềm thức cô cũng không muốn để Tần Mặc nhìn thấy mình chật vật như thế này.
Cô vừa định cầm lấy điện thoại, gọi cho Tô Mộ xin giúp đỡ, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì có tiếng mở khóa.
Ngay sau đó, cửa được mở ra, Tô Song Song dừng lại một chút, mạng mẽ quay đầu về phía cửa, lòng cô lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.
Chỉ là khi người mở cửa xuất hiện, người cô muốn thấy nhất lại không phải, là Âu Dương Minh đến.
Không biết tại sao, Tô Song Song lại dâng lên cảm giác mất mát trong lòng, không thể khống chế không biểu lộ ra mặt, cô đang ngồi trên đất, cái cúi đầu của cô khiến thần sắc của Âu Dương Minh hơi xấu hổ.
Tô Song Song biết, vẻ mất mát của cô nhất định là đang biểu hiện rất rõ ràng, cô cảm thấy bản thân rất hèn mọn, lập tức gượng cười, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ của cả hai.
"Âu Dương phó tổng, tôi ngã sấp xuống, có vẻ chân đã bị thương ..." Cô vừa nói, vừa muốn nhúc nhích nhưng lại đau đến nhíu lông mày.
Âu Dương Minh ngay lập tức ngồi chồm hổm xuống, vươn tay xem xét chỗ khớp xương trên chân cô, cẩn thận xoa nắn, không thấy có dấu hiệu gẫy xương mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi mang cô đi bệnh viện nhé!" Âu Dương Minh vừa dứt lời, anh lại vươn tay ra ôm lấy Tô Song Song từ trên mặt đất, không để ý chút nào đến việc quần áo của cô đang ướt đẫm dây sang cả áo khoác của anh.
Chỉ là anh vừa ôm cô đứng dậy, thì Tần Mặc xuất hiện, thở dốc vô cùng gấp gáp, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bọn họ không chút kiêng dè.
Bình luận facebook