Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Lúc này, người giao hàng cũng thức thời đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc, Tô Song Song cúi đầu đầy vẻ buồn rầu ăn cháo.
Tần Mặc hơi ngửa người dựa về phía sau, hai tay để lên tay vịn, hơi híp mắt nhìn Tô Song Song ăn.
Thật ra thì Tần Mặc làm vậy cũng không có ý gì, trong phòng chỉ có hai người, anh lại không có chuyện gì để làm, vậy thì đành ngồi nhìn cô ăn.
Nhưng Tô Song bị Tần Mặc nhìn cả người từ trên xuống dưới liền thấy không thoải mái.
Cô luôn có một loại ảo giác, ánh nhìn của anh như là tia x-quang, có thể nhìn xuyên thấu cô.
Tô Song Song ăn nốt miếng cháo cuối cùng, rốt cuộc cũng không nhịn được muốn hỏi Tần Mặc, chẳng nhẽ lúc cô hôn mê đã làm ra điều gì đại nghịch bất đạo với anh, khiến anh cứ luôn canh cánh trong lòng, một mực chờ ở đây trả thù cô?
"Cốc cốc cốc!" Ba tiếng gõ cửa thanh thúy lại vang lên, mỗi một âm thanh lại cách nhau vừa đúng chuẩn, có thể thấy người đứng bên ngoài vô cùng lịch sự.
"Vào." Tần Mặc cuối cùng cũng không nhìn Tô Song Song nữa, thu hồi tay đang để trên tay vịn, lại dựa người về phía sau, khí chất lười biếng trong mắt vừa rồi lại trở về vẻ ngang ngược bá đạo.
Cửa bị đẩy ra,một nữ bác sĩ đi vào, khi đến trước giường bệnh cô mới ngẩng đầu lên, Tô Song Song vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.
Lại là bác sĩ riêng của Bạch Tiêu, Đông Phương Nhã?
Đông Phương Nhã vẫn có vẻ mặt gì đặc biệt, giật giật mũi, lại cúi đầu nhìn phần ăn trên bàn của Tô Song Song còn dư lại chút ít, giọng nói lạnh nhạt nhưng là lời ít ý nhiều: "Hoàng Cố Hương? Tần thiếu đối với người giúp việc cũng thật để ý!"
Tô Song Song cũng có chút hiểu Đông Phương Nhã, cô ấy đúng là một người đẹp lạnh lùng, vừa mở miệng thì lời nói ra đều ác độc, thật sự không dám nói tiếp.
Tần Mặc ngược lại vẫn không phản ứng gì, giống như đã quen với phương thức nói chuyện của cô, chỉ giương mắt liếc Tô Song Song: "Không được để lại di chứng!"
Đông Phương Nhã nghe xong, hừ một tiếng, sau đó chỉ vào chân bị thương của Tô Song Song, vừa mở miệng rất khinh thường, giống như Tô Song Song bệnh nhẹ như vậy mà lại giày vò cô tới:
"Vết thương nhẹ này không cần nằm viện, trở về cẩn thận một chút, qua mấy ngày là khỏe, cô choáng váng là bởi vì kén ăn, vì thế nên thể chất quá kém."
Tô Song Song trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ rằng mình sắp què rồi, hóa ra không nghiêm trọng lắm.
"Có thể đưa cô ấy về, cứ để ở đây chỉ lãng phí giường bệnh". Đông Phương Nhã nói xong đem hồ sơ bệnh lý để lên bàn, liếc nhìn Tô Song Song một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế nhạo: "Cô giúp việc, có thể bắt được Tần thiếu, không tồi."
Tần Mặc hơi ngửa người dựa về phía sau, hai tay để lên tay vịn, hơi híp mắt nhìn Tô Song Song ăn.
Thật ra thì Tần Mặc làm vậy cũng không có ý gì, trong phòng chỉ có hai người, anh lại không có chuyện gì để làm, vậy thì đành ngồi nhìn cô ăn.
Nhưng Tô Song bị Tần Mặc nhìn cả người từ trên xuống dưới liền thấy không thoải mái.
Cô luôn có một loại ảo giác, ánh nhìn của anh như là tia x-quang, có thể nhìn xuyên thấu cô.
Tô Song Song ăn nốt miếng cháo cuối cùng, rốt cuộc cũng không nhịn được muốn hỏi Tần Mặc, chẳng nhẽ lúc cô hôn mê đã làm ra điều gì đại nghịch bất đạo với anh, khiến anh cứ luôn canh cánh trong lòng, một mực chờ ở đây trả thù cô?
"Cốc cốc cốc!" Ba tiếng gõ cửa thanh thúy lại vang lên, mỗi một âm thanh lại cách nhau vừa đúng chuẩn, có thể thấy người đứng bên ngoài vô cùng lịch sự.
"Vào." Tần Mặc cuối cùng cũng không nhìn Tô Song Song nữa, thu hồi tay đang để trên tay vịn, lại dựa người về phía sau, khí chất lười biếng trong mắt vừa rồi lại trở về vẻ ngang ngược bá đạo.
Cửa bị đẩy ra,một nữ bác sĩ đi vào, khi đến trước giường bệnh cô mới ngẩng đầu lên, Tô Song Song vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.
Lại là bác sĩ riêng của Bạch Tiêu, Đông Phương Nhã?
Đông Phương Nhã vẫn có vẻ mặt gì đặc biệt, giật giật mũi, lại cúi đầu nhìn phần ăn trên bàn của Tô Song Song còn dư lại chút ít, giọng nói lạnh nhạt nhưng là lời ít ý nhiều: "Hoàng Cố Hương? Tần thiếu đối với người giúp việc cũng thật để ý!"
Tô Song Song cũng có chút hiểu Đông Phương Nhã, cô ấy đúng là một người đẹp lạnh lùng, vừa mở miệng thì lời nói ra đều ác độc, thật sự không dám nói tiếp.
Tần Mặc ngược lại vẫn không phản ứng gì, giống như đã quen với phương thức nói chuyện của cô, chỉ giương mắt liếc Tô Song Song: "Không được để lại di chứng!"
Đông Phương Nhã nghe xong, hừ một tiếng, sau đó chỉ vào chân bị thương của Tô Song Song, vừa mở miệng rất khinh thường, giống như Tô Song Song bệnh nhẹ như vậy mà lại giày vò cô tới:
"Vết thương nhẹ này không cần nằm viện, trở về cẩn thận một chút, qua mấy ngày là khỏe, cô choáng váng là bởi vì kén ăn, vì thế nên thể chất quá kém."
Tô Song Song trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ rằng mình sắp què rồi, hóa ra không nghiêm trọng lắm.
"Có thể đưa cô ấy về, cứ để ở đây chỉ lãng phí giường bệnh". Đông Phương Nhã nói xong đem hồ sơ bệnh lý để lên bàn, liếc nhìn Tô Song Song một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế nhạo: "Cô giúp việc, có thể bắt được Tần thiếu, không tồi."
Bình luận facebook