63103.
Người chủ trì có nói hay đến cỡ nào đi chăng nữa, thì khách mời và đám ký giả chuyên đi đào móc tin tức cũng không đồng cảm.
"Một trăm ngàn lẻ một đồng? Như vậy cũng hơi ít đấy, Vân Bính Hoa và Tô Tương sao có thể chỉ cho nhiêu đấy thôi chứ? Người bình thường gã con gái người ta cũng đã cho nhiêu đó rồi chứ? Đó không phải là tự hạ thấp danh phận mình sao? Làm sao còn mặt mũi nào nữa?"
Các vị thiên kim quý phụ đang ngồi trên bàn bình thường tỏ ra rất kiêu ngạo, ra cao cao tại thượng, rất xem trọng thân phận, địa vị, bối cảnh, mặt mũi, thật lòng coi thường người không giống địa vị mình, giờ đây, nhìn thấy Vân Bính Hoa và Tô Tương ngay cả cho tiền mừng cũng không hào phóng, từng người một đều bộc lộ ánh mắt hèn mọn khinh thường về phía Vân Bính Hoa và Tô Tương.
"Trước giờ mới thấy? Không nỡ thì tại sao lấy đại mười một ngàn thôi? Như vậy cho phù hợp?"
"Không cho càng hay hơn, nghe nói là ngay cả tiền nạp tài họ cũng chưa nhận, dự tính là sợ cho nhiều sẽ lỗ vốn?"
"Chả lẽ không phải vì họ đã hết tiền rồi sao? Lúc nãy có người vừa nói rằng, Vân Bính Hoa và Tô Tương đã bỏ rơi chính con ruột mình, lại bán cả Vân Thị, tất cả tiền bạc đều mang đi bồi thường hết rồi, họ không phải là không muốn cho cái phong bì lớn, mà vốn dĩ là không nỡ lấy ra cho!"
"Nếu thật sự là vậy, thì Vân Bính Hoa và Tô Tương rất ngu dốt, vì cái giống của người khác, mà khiến bản thân mình trở nên trắng tay, nhưng mà cái của người khác cũng là của người khác, dòng máu đang chảy trên người nó đâu phải dòng máu của chính mình, đâu ai biết sau này sẽ như thế nào?"
"Nói không sai, cái người nào đó ngay cả đến anh rể của mình cũng dụ dỗ, bản chất ngay từ đầu cũng không phải là thứ tốt lành gì rồi, theo tôi thấy, Vân Bính Hoa và Tô Tương sớm muộn gì cũng bị cô ta họa lây à......"
Nghe được những lời bàn luận như vậy, lại nhìn thấy đám ký giả đang chăm chú ghi lại thứ gì đó, Vân Khuynh biết rằng, tiệc cưới của Dương Liễu và Lục Văn Bân, rốt cuộc đã bị "phá hỏng" rồi, nội tâm của cô ta thật lòng không có cảm giác báo phục, chỉ thấy bình lặng, phàm sự việc gì cũng có nhân quả, thiện ác ắt có báo, Lục Văn Bân và Dương Liễu có ngày hôm nay, cũng là cái ác quả họ đã gieo lúc ban đầu.
Đối với Lục Văn Bân, cô ta đã ly hôn với anh ta rồi, cái cần lấy cũng đã lấy lại hết rồi, nếu Lục Văn Bân không còn ác ý gì với cô nữa, thì cô ta có thể xem như đã chưa từng quen người này.
Nhưng mà Dương Liễu đã mưu sát bà nội cô, cô ta sẽ không tha Dương Liễu một cách dễ dàng như vậy được.
Chả phải Dương Liễu rất muốn gã cho Lục Văn Bân một cách đường đường chính chính sao? Chỉ cần khiến cô ta có làm cách nào cũng không thể đường đường chính chính lên là được rồi.
Chả phải Dương Liễu rất muốn trở thành một bà phú hộ của nhà giàu, sau đó ngẩng cao đầu hống hách đắc ý sao? Vậy thì cho cô ta từ buổi tiệc cưới hôm nay sẽ trở thành trò cười lẩng quẩn để thiên hạ bàn tán, sẽ không thể ngốc đầu lên làm người được nữa!
Vân Khuynh nghĩ vậy, cũng không còn tâm trí nào ở lại đây nữa, bèn nói với Hoắc Thành Quân, Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần rằng: "nghi thức cơ bản đã kết thúc rồi, tiếp theo cũng chỉ là ăn uống rồi hàn huyên, nếu như không còn việc gì nữa, chúng ta nên về trước?"
Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng vẫn chưa nói, Giang Mạc Thần đã lớn tiếng kêu lên: "về về về! Chỉ là buổi hôn lễ của người đàn ông cặn bả và một ả tiện tiểu tam thôi mà, nếu không phải vì em gái Vân Khuynh, tôi sẽ không thèm đến đây nữa, một bầu không khí u ám hôi thôi, vô giá!"
Giọng nói của Giang Mạc Thần rất lớn, những người xung quanh đều nghe thấy, anh ta và đám người bên Vân Khuynh đứng dậy, viện ra vô số lý do để rời khỏi buổi tiệc cưới thật sớm......
Không đến nửa tiếng, những khách mời đến tham gia buổi tiệc trước đó đều đã trở về gần hết rồi, cánh ký giả chỉ sợ rằng bị liên lụy phiền phức gì thêm nữa, nên cũng nhân cơ hội rút lui.
Một buổi tiệc cưới long trọng náo nhiệt, lại kết thúc một cách hỗn độn cô quạnh
Vài tiếng sau đó, cuối cùng khách mời cũng đã về hết rồi, Cao Thúy Lan cười một cách cứng đơ mặt dữ tợn âm trầm, quay người lại, đánh một cái tát trời giáng vào mặt Dương Liễu: "kẻ đốn mạt đáng chết như ngươi! Tôi đã biết cưới về Lục Gia này sẽ không có tốt lành gì, Tang Môn Tinh không biết nhục, mặt của con tôi, mặt của tôi, mặt của Lục Gia chúng tôi, đều bị cô làm nhục hết rồi!" vì muốn đi lại thuận tiện hơn, cũng không muốn bị cười tại buổi tiệc cưới của con trai, bà ta đã gắn chi giả, động tác hơi gượng gạo, cái tát này, mém tí khiến bản thân té nhào.
Bà ta càng nói càng tức, không nhịn được nữa bèn nắm lấy màng che mặt Dương Liễu giục xuống đất, lại tiếp tục xé rách áo cưới mặc trên người Dương Liễu, Dương Liễu bèn nấp phía sau lưng của Lục Văn Bân.
"Mẹ, mẹ bị gì thế, sao mỗi lần xảy ra chuyện gì, mẹ đều ném trách nhiệm lên đầu con hết thế? Đâu phải con khiến cái người Hoắc......Hoắc Thành Quân đến quấy rối đâu, cũng đâu mời Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đến á, đâu ai biết rằng họ đến buổi tiệc của con và Lục Văn Bân giở trò gì đâu? Con vẫn còn đang ôm một bụng lửa đây này!
Hừ! Con đã cho rằng Vân Khuynh không dễ dàng an phận như vậy, nói không chừng cô ta sớm đã bên phe Hoắc Nhất Hàng rồi, cho dù Lục Văn Bân không ly hôn với cô ta, thì cô ta cũng vắt óc nghĩ cách để ly dị với Lục Văn Bân sau đó cùng Hoắc Nhất Hàng cao chạy xa bay, nhưng cô ta lại ngụy trang bản thân như vẻ ủy khuất, ôm của Lục Gia rất nhiều tiền rồi bỏ đi, nói về tâm cơ hiểm độc, ngay cả con cũng bội phục Vân Khuynh đấy!"
Lời nói này của Dương Liễu, rõ ràng có hiềm nghi nói tránh, sau đó, có vẻ như rất hiệu quả.
Vân Bính Hoa lập tức nói với Dương Liễu: "Dương Liễu nói không sai, sự việc hôm nay không phải lỗi do Liễu Nhi nhà chúng tôi, ai nhờ các người mời Vân Khuynh đến đây thế? Nha đầu đó không phải thứ tốt lành gì, nó oán hận Liễu Nhi và Văn Bân, đến tham dự hôn lễ của Liễu Nhi và Văn Bân sẽ không có chuyện tốt lành cả! Các người còn đưa thiệp mời nữa, đây chả phải là tự chuốc lấy họa sao?"
"Vân Bính Hoa!" mặt của Cao Thúy Lan càng khó coi: "ông còn dám vác mặt nói chuyện à? Vậy ông hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng đi, Vân Gia các người sao lại để phong bì chỉ có một trăm ngàn lẻ một đồng? Có bủn xỉn cỡ nào cũng không chỉ có con số như vậy?"
"Tôi......chúng tôi......" Vân Bính Hoa ấp úng, không biết nên nói gì.
Ông ta vẫn không nói được gì với Cao Thúy Lan, là bởi vì bọn họ xác thực là không có tiền rồi?
Tô Tương nghiến răng, nói: "chúng tôi chỉ có phong bì một trăm ngàn lẻ một đồng thôi thì sao? Đâu ai qui định phong bì là phải bao nhiêu? Vậy Lục Gia các người cưới con gái của tôi, vẫn chưa đưa tiền nạp tài thì sao, không những không đưa, mà còn lấy số tiền lớn trong phần tiền của chúng tôi cho Liễu Nhi đem đi xoay chuyển nữa!
Liễu Nhi nói không sai, đừng hễ xảy ra chuyện gì cũng đem đổ hết lên đầu chúng tôi, đâu ai biết rằng sau khi Vân Khuynh rời xa Lục Văn Bân lại lập tức cùng Hoắc Nhất Hàng đính hôn? Hơn nữa, thời buổi này đâu ai kết hôn mà còn đi "hát" phong bì, tự các người gieo bom, bây giờ bùng nổ rồi, ngược lại còn oán trách chúng tôi, thật quá đáng mà!"
Mặt Cao Thúy Lan tức đến trắng bệt, nghiến răng bậm môi nói: "Tô Tương à Tô Tương, tôi thật nhìn không ra, khác với vẻ mặt mềm yếu thường ngày của bà, kỳ thực tâm tư không dễ chút nào, bà và Dương Liễu mới thật sự là mẹ con với nhau, đức tính quả như những búp sen trắng bị ô uế!"
"Bà......bà nói ai là búp sen trắng......bị ô uế đấy!" toàn thân của Tô Tương run rẩy, đứng sát vào người Vân Bính Hoa.
Vân Bính Hoa ôm chằm lấy vợ mình, giận dữ lao vào nói với Cao Thúy Lan và Lục Bác Dương: "chuyện ngày hôm nay, mọi người đều đã hiểu rõ, đừng vì trong lòng buồn bực mà cắn bậy cắn bạ, đó là hành động của chó điên đấy!"
"Chó điên gì? Ông đang mắng chúng tôi là chó điên à?" Cao Thúy Lan chồm lên muốn rạch mặt Vân Bính Hoa: "tôi thật sự hối hận, tại sao lại dính líu mối quan hệ với Vân Gia các người? đã rời đi Vân Khuynh, lại đến Dương Liễu, các người không phải thứ......tốt lành gì!"
"Đủ rồi! Mẹ, đừng ồn ào nữa!" cuối cùng Lục Văn Bân không nhịn được nữa bèn la lên: "sự việc đã thành như vậy rồi, làm ầm ĩ lên có ý nghĩa gì nữa? Tối hôm nay, con sẽ cùng Dương Liễu dọn về biệt thự mới ở đây!"
Nói xong, Lục Văn Bân không để mắt đến Dương Liễu dù chỉ một lần, tay hất mạnh Cao Thúy Lan đang đứng trước mặt, bước lớn đi ra ngoài.
Cao Thúy Lan bức rức thật lâu, lại mới gắn chi giả, nên sớm đã đau đến không nhịn được, bà ta trợn mắt nhìn Dương Liễu một cách dữ tợn: "Tang Môn Tinh" liền ngồi vào xe lăn, quay người bỏ đi.
Lục Bác Dương nhìn thấy Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân đều rời khỏi, trầm mặc vài giây, không nói gì cũng bỏ đi.
Hiện trường buổi tiệc cưới, chỉ còn lại Dương Liễu nét mặt điêu tàn, vẻ mặt run rẩy giả bộ kinh hoàng của Tô Tương và nét mặt âm trầm của Vân Bính Hoa!
"Liễu Nhi, con cũng đừng nên cảm thấy buồn lòng nữa, sự việc của ngày hôm nay......" Vân Bính Hoa vừa mới mở lời, vốn dĩ muốn an ủi Dương Liễu vài câu.
Đâu ai biết rằng, Dương Liễu quay đầu lại, trợn mắt như nhìn kẻ thù với ông ta và Tô Tương, giọng nói lạnh lùng: "đều do các người! Trong đầu của các người toàn chứa phân không rồi? Một trăm ngàn lẻ một đồng mà các người vẫn dám cho à? Đây là đều nhục mạ tôi và cũng là nhục mạ các người đấy?"
Vân Bính Hoa và Tô Tương như sựng người đi, ánh mắt kinh ngạc trợn to.
Trong mắt Dương Liễu đầy vẻ oán hận và hiển trách, hiện lên rõ nét đến độ họ muốn làm lơ đi cũng không được.
Nhưng mà Liễu Nhi ngày nào của họ chả phải luôn ngoan hiền và dịu dàng? Tại sao chớp mắt lại biến thành một người như thế này cơ chứ?
Nhất định, là do hôm nay nó chịu sự đả kích quá lớn rồi, cũng bởi, vốn dĩ là buổi tiệc long trọng huyên náo hoành tráng lại trở nên như vậy, vốn dĩ được người khác ngưỡng mộ và khen ngợi lại trở nên bị trách mắng và từ bỏ, đổi lại là người khác đều không thể chịu đựng được......thật khó trách Liễu Nhi được, muốn trách thì phải trách con nha đầu chết tiệc ác độc đó! ─ Vân Bính Hoa và Tô Tương tự an ủi trong lòng.
Sau đó, Tô Tương ổn định cảm xúc mình lại, kéo tay Dương Liễu nói: "Liễu Nhi, tâm trạng con không vui, nói điều gì ba mẹ cũng không trách con đâu, về cái phong bì ấy, con cũng đừng trách cha mẹ, không phải cha mẹ không muốn cho con cái phong bì lớn đâu, thực sự là......mẹ và cha con thực sự......hết tiền rồi."
"Đây đều là do con nha đầu chết tiệt Vân Khuynh hại đến nông nổi này!" Vân Bính Hoa nói tiếp lời: "Liễu Nhi, con nên biết rằng, ông bà nội để lại gia sản, nếu không thông qua sự đồng ý của Vân Khuynh, cha không thể đụng vào được, trước đó cha có cho con cổ phần, đó đều là do hành vi ngụy tạo thư từ bỏ chức quyền đấy, cha không biết sự việc đó là phạm pháp, Vân Khuynh cầm lấy chứng cứ đến tìm cha, nói nếu cha không chấp nhận những yêu cầu của nó, thì nó sẽ kiện ra tòa cho cha ngồi tù!
Trong đó có một phần yêu cầu của nó, là muốn cha lấy lại phần tiền đã cho con trả lại cho nó, nhưng cha và mẹ con đều cảm thấy, phần tiền đó tuy đã cho con rồi thì là của con, con muốn kết hôn, nắm tiền trong tay sẽ lấy được lòng của mẹ chồng, cho nên số tiền này, là do cha và mẹ tích lũy nhiều năm và bán một phần Vân Thị cộng lại đều trả cho Vân Khuynh, tiền còn dư lại không nhiều, đều chia hết cho cổ đông trước đó của Vân Thị, cha và mẹ của con thật sự không thể đào đâu ra tiền để phong bì cho con nữa.
Một trăm ngàn lẻ một đồng này làm phong bì cho con, trong tay cha và mẹ con chỉ còn dư......vài chục ngàn thôi......ngôi nhà cũ cũng giao trả lại Vân Khuynh, cha và mẹ con vẫn luôn ở khách sạn bữa giờ, sợ con không vui vẻ kết hôn, nên không nói con nghe.
Nhưng mà không sao cả, bây giờ con và Văn Bân đã kết hôn rồi, đợi hạng mục bên nước ngoài về, thì con sẽ là bà phú hộ hào môn đường đường chính chính, cha và mẹ con, cũng chờ đến ngày cùng con hưởng phúc đây......"
Vân Bính Hoa đem sự việc nói ra rõ ràng, ông ta và Tô Tương nghĩ rằng như vậy là Dương Liễu đã thông cảm rồi, Dương Liễu sẽ mang ơn đội nghĩa.
Nhưng trên thực tế, vẻ mặt Dương Liễu càng trầm ngâm, vô cùng lạnh lùng nói với hai người họ: "cho nên, lời truyền miệng quả không sai? Các người đã là con chó tang gia rồi? Vậy các người còn tư cách gì làm cha mẹ Dương Liễu ta chứ......"
Bình luận facebook