Bùm!
Bầu trời gần như nổ tung trong đầu óc của Vân Khuynh.
“Ông, ông nói cái gì? Ông nói chính là Văn Bân anh ấy dâng tôi...”
Sao cô không nghĩ tới, Lục Văn Bân lại có thể bày ra cái trò này.
50 triệu, lại có thể bán cô đi.
Của hồi môn cô bước vào nhà Lục Thị không chỉ 50 triệu!
“Không phải ý của Lục Tổng? Vậy sao anh ta sắp xếp cho tôi và cô vào trong văn phòng anh ta làm gì?”
Ngô Đức Nhân thò tay vào quần áo của Vân Khuynh: “Lục Tổng thật thú vị, anh ta còn nói với tôi, dạo này anh ta bận, nên chưa đụng vào cô!”
“Nói thật, tôi chơi đùa qua không biết bao nhiêu cô gái, nhưng không ai cao sang quý phái giống như cô đây, đại thiếu phu nhân của Lục Gia, còn là gái còn trinh, haha, 50 triệu, quá đáng!”
“Nhưng, cô yên tâm, tôi Ngô Đức Nhân là cao thủ tình trường, biết thương hoa tiếc ngọc nhất, lần đầu tiên của cô cho tôi, tôi đảm bảo không làm cô đau, còn sẽ làm cô sung sướng thỏa mãn.”
Lời nói trong miệng Ngô Đức Nhân thốt ra thực là đê tiện và bỉ ổi, mùi hôi miệng của hắn cứ lan tỏa trước mặt của Vân Khuynh.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy bụng cô sôi lên....
Cô tức đến toàn thân run rẩy, một phát đẩy Ngô Đức Nhân ra.
Ngô Đức Nhân không có phòng bị, thân hình béo ú của hắn bị té xuống đất.
Vân Khuynh cố ngăn cảm giác ghê tởm đó lại, lạnh lùng nói: “Ngô phó chủ tịch, bất luận ông và Lục Văn Bân có giao dịch gì, tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nếu như ông dám làm bậy với tôi, tôi sẽ đi kiện ông! Đến lúc đó, đừng nói ông không giữ nổi chức phó chủ tịch, mà phải đợi mà ăn cơm tù!”
“Cô...” Ngô Đức Nhân không ngờ, thì ra Lục Văn Bân không nói chuyện này với Vân Khuynh đã dẫn người đến đây, mà cô Vân Khuynh này, còn có cá tính không chịu khuất phục?
Nhưng một cô gái kiên cường đến đâu, gả cho người không xem cô ta là vợ, cũng chẳng qua là một vật quý mà không ai trân trọng!
“Cô Vân! Cá tính rất mạnh, tôi thích những cô gái trong trắng đơn thuần như cô.” Ngô Đức Nhân bò từ dưới đất dậy, không cưỡng ép Vân Khuynh, mà ngồi trên ghế sofa, mắt hau háu nhìn vào người của Vân Khuynh, bắt đầu khuyên bảo.
“Cô Vân không cần kinh ngạc, tôi Ngô Đức Nhân là người nho nhã, sẽ không làm việc mà người đàn bà không tự nguyện, tôi chỉ không ngờ, trước khi Lôi Tổng đưa cô đến đây, chưa nói trước với cô.
Nhưng, cô Vân, cô rất đẹp, lại có năng lực, sao lại cứ phải gả cho Lục Văn Bân cơ chứ?
Cô là người thông minh, cũng biết hôm nay anh ta vì tiền mà đem cô đến đây, mai này anh ta cũng sẽ vì tiền mà dâng cô cho người đàn ông khác, anh ta đối với cô, chả có chút tình ý nào.
Chi bằng, cô theo tôi đi?
Dù tuổi tôi có hơi lớn hơn cô, nhưng tôi lại thật lòng thích cô, với lại, tôi đảm bảo, sẽ không giống như Lục Văn Bân vậy, vì lợi ích, mà hy sinh cô, sao hả?”
Vân Khuynh quay người đi, cô chả muốn ở lại đây dù là một giây một phút.
Dù rằng chỉ là bị Ngô Đức Nhân nắm tay, ôm một chút, cô cũng cảm thấy rất dơ, rất dơ!
“Cô Vân, cô có cần suy nghĩ kỹ rồi hãy rời khỏi!” Ngô Đức Nhân nhìn Vân Khuynh không nói câu nào mà đi, cũng biết Vân Khuynh thật sự là luôn biết giữ mình trong sạch, có chút không cam tâm.
Uy hiếp nói: “Chỉ cần cô rời khỏi cánh cửa này, chuyện Lục Văn Bân nhờ tôi giúp sẽ hoàn toàn không còn hy vọng, ngân hàng chúng tôi một đồng cũng không cho Lôi Thị vay tiền!
Lục Văn Bân đã giao cô đến đây, đủ biết cuộc sống của cô ở nhà Họ Lục chả dễ dàng gì, nếu như cô làm hỏng việc của Lục Văn Bân, không biết rằng nhà họ Lục sẽ đối phó với cô ra sao! Cô đừng làm chuyện khiến mình hối hận!
Bình luận facebook