• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 130

63130.



Dương Liễu hao tổn tâm sức, vất vả lắm mới bò lên được cái ghế thiếu phu nhân của Lục gia, cứ tưởng như vậy sẽ có thể làm người thượng lưu, nhưng Lục gia chợt phá sản?





Tiền của Lục gia trước mắt không đủ xài, cô biết chứ, nhưng không phải nói hạng mục ở nước ngoài bắt đầu sinh lời sao?





Không phải nói sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, trở thành tỷ phú mới của Vinh Thành, trở thành siêu phú hào cấp thế giới sao?





Sao mà trong vòng một đêm, liền phá sản?





Nhất định là đang tạo tin giả ! Tin giả trước sự đột phá lớn!





Nhưng nếu không phải tin giả? Mọi vất vả trước đó của cô chẳng phải đều sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?





Lục Văn Bân đứng vững, câu hỏi của Dương Liễu khiến anh vô cùng phiền muộn.





Anh cũng còn chưa làm rõ chân tướng sự việc! Cũng chỉ có thể qua loa tính trả lời Dương Liễu một câu: “Hạng mục của nước ngoài xảy ra chuyện, tình huống cụ thể chờ anh hỏi rõ ràng mới nói.”





Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước.





Dương Liễu chuyển động tròng mắt, đuổi theo: “Nếu công ty đã xảy ra chuyện, Bân, em cũng không gây với anh lúc này nữa, anh đi tìm ba xử lý chuyện của công ty trước đi, chuyện của mẹ, em đi được rồi.”





“Em đi?” Lục Văn Bân có chút hoài nghi nhìn cô





Dương Liễu nhìn ánh mắt là biết anh đang suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là hoài nghi cô hại Cao Thúy Lan.





Mặc dù đây là sự thật, nhưng cô thế nào cũng không thể để Cao Thúy Lan biết!





“Bân, anh cứ yên tâm đi, em biết mẹ càng ngày càng không thích em, nhưng ở thời điểm này, ủy khuất mà mẹ chịu nhiều hơn em, em sao cũng sẽ không chọc giận mẹ nữa, mẹ muốn đánh phải chửi, em cũng nhịn trước, thế này được rồi chứ?





Chuyện bên mẹ đã xảy ra rồi, chỉ cần người còn bình an, có nhiều thứ, cần thời gian mới có thể xoa dịu, nhưng chuyện của công ty không thể kéo dài, nếu quả thật xảy ra chuyện lớn, phải mau chóng nghĩ cách cứu chữa, cơ hội, trôi qua sẽ mất, không phải sao?”





Bản lĩnh giảo biện của Dương Liễu đã sớm được dày công tôi luyện, nghe cô nói như thế, Lục Văn Bân cũng cảm thấy bên công ty cấp bách hơn.





Anh do dự một chút, nói: “Cũng được, em đến bệnh viện thăm mẹ trước, đừng sợ xài tiền, mời bác sĩ giỏi nhất và dùng thuốc tốt nhất cho mẹ, mời thêm bác sĩ tâm lý, mẹ lớn tuổi như vậy rồi, còn gặp phải chuyện như vậy......”





Lời này, Lục Văn Bân còn chưa nói hết, chính anh cũng cảm thấy rất xấu hổ rất mất mặt, anh đưa tấm thẻ cất tiền duy nhất của anh cho Dương Liễu, cũng bàn giao: “Tiền em tùy ý quẹt, mật mã là sinh nhật của mẹ anh, điện thoại mở máy, có việc gọi điện thoại cho anh.”





Dương Liễu hạ mí mắt xuống, giấu đi sự toan tính bên trong, giả bộ như rất ngoan ngoãn gật đầu nhẹ.





Lục Văn Bân lúc này mới yên tâm rời đi, đi tìm Lục Bác Dương.





Anh vừa đi, Dương Liễu lập tức đi lên lầu thay một bộ quần áo, ăn mặc chỉnh tề, đeo mũ và khẩu trang ( Đương nhiên là vì phòng ngừa đi ra ngoài bị người khác nhận ra.) mới tự mình lái xe rời khỏi biệt thự.





Nhưng cô cũng không lập tức chạy đến bệnh viện nơi Cao Thúy Lan ở, mà là chạy qua mấy con phố, đến ngân hàng mà cô quen, đi vào phòng khách vip, đem tất cả tiền trong thẻ của Lục Văn Bân đều chuyển đến tài khoản của mình.





Sau khi ra ngân hàng, cô còn đi đến nhà hàng bên cạnh ăn một bữa cơm, mới ung dung đến bệnh viện.





Đi vào phòng bệnh, Cao Thúy Lan đã tỉnh lại, nằm trên giường bệnh, giống người chết sống lại vậy, ngoại trừ mắt mở to, trên mặt viết đầy phẫn hận cùng không cam lòng!





Dương liễu đầu tiên đem cửa đóng lại, cũng khóa trái cửa, mới đi đến bên giường Cao Thúy Lan, nhìn lướt qua bộ dáng của bà, cười khinh bỉ: “Quả nhiên là nhận được sự tưới nhuần của đàn ông, sắc mặt đều trở nên hồng nhuận hơn nha? Thế nào? Có phải bà nên cảm ơn tôi không?”





“Nếu như không phải tôi, sao bà có thể lần nữa cảm nhận được sự khoái lạc trong chuyện ấy chứ? Nếu như không phải tôi, sao bà được nổi tiếng như bây giờ chứ? Bà già dâm, đãng, tiếng xấu nát cả đường, ha ha ha”





“Dương Liễu! Tên tiểu tiện nhân đáng chết ngươi! Tao phải giết mày, tao phải giết mày!





Cao Thúy Lan dùng tay chống đỡ ngồi dậy, bổ nhào vào người Dương Liễu, như muốn dùng móng vuốt túm lấy Dương Liễu.





Dương liễu đương nhiên không thể để bà được như ý, nhẹ nhàng né tránh.





“Bà già phế vật, đều đã là thứ hàng thấp hèn bị người ta chơi nát rồi, còn dám phách lối ở trước mặt tôi? Bà có tin là, chuyện thế này, tôi có thể làm lần thứ nhất với bà, thì còn có thể làm lần thứ hai với bà không?” Dương Liễu uy hiếp Cao Thúy Lan một cách lạnh lùng: “Còn nữa, video mà bà bị đám đàn ông thấp hèn đó chơi đang trong tay của tôi, nếu như bà dám không nghe lời, tôi trước tiên sẽ gửi video cho con bà và Lục Bác Dương xem, sau đó, mới phát tán ra ngoài, cho bà làm nữ chính của phim hành động!”





“Độc phụ! Mày chính là trên độc phụ ác độc nhất trên thế giới này! Cao Thúy Lan giận đến mặt xanh xám, cơ thể không ngừng run rẩy, bộ ngực nhấp nhô với biên độ lớn. Nhưng khí thế lại rõ ràng chỉ có sự mạnh mẽ như khi nãy.





Bà vẫn sợ Dương Liễu, chuyện lần này mà Dương Liễu làm với bà, đối với bà đả kích quá lớn, mà cái video trong tay Dương Liễu, cũng khiến cho bà vô cùng kiêng kị!





“Tôi còn phải nói cho bà biết một tin rất xấu!” Dương Liễu không thèm để ý đến lời nhục mạ của Cao Thúy Lan đối với cô, mà nhìn chằm chằm Cao Thúy Lan, rất không vui nói: “Lục gia lập tức sẽ phải phá sản, hạng mục bên nước ngoài xảy ra chuyện, hợp tác với tập đoàn lớn xuyên quốc gia khác, Lục gia cũng dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lần lượt biến thành hàng nhái? Bị tra ra được, bên hạng mục kiện Lục thị làm trái với hợp đồng, bắt Lục thị bồi thường cao gấp mười phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Lục thị nợ nần chồng chất, lão gia tử chịu không nổi sự đả kích này, đã chết, ông xã của bà Lục Bác Dương cũng không biết trốn đi đâu rồi, con của bà đến bây giờ cũng còn không có tìm ông ta!”





Những tin tức này, trên mạng đều đã lan truyền rộng rãi, rất dễ có được, nhìn thấy những tin tức này, Dương Liễu mới biết được, Lục gia thật sự sắp phá sản, cô giận, cô hận, nhưng đều đã không thể làm gì!





Cũng chỉ có thể vào trong bệnh viện, đem hết lửa giận đều phát tiết lên người Cao Thúy Lan!





“Bà già rác rưởi bà, còn luôn mồm nói tôi lừa các người? Lục gia các người mới là kẻ lừa đảo lớn nhất!” Dương Liễu tức giận nói, nhìn xung quanh một chút, không tìm được đồ tiện tay nào, liền xông qua, một tay kéo đứt kim truyền nước biển trên tay Cao Thúy Lan, sau đó nắm chặt cây kim nhỏ đó, không ngừng đâm trên người Cao Thúy Lan.





Vừa đâm vừa chửi rủa hung tợn: “Gì mà phú hào của Vinh Thành! Lục gia đã sớm ngoài mạnh trong rỗng, hữu danh vô thực, còn làm ra vẻ ta đây, làm bộ! Làm bộ! Làm bộ! Tôi cho mấy người làm bộ nè! Gạt người khác xíu thì thôi đi, còn dám gạt Dương Liễu tôi? Làm hại tôi tốn công sức lớn thế gả vào nhà các người, kết quả lại uổng hết công sức?





Tức chết tôi rồi! Cao quý gì chứ? Chẳng qua là sự cao quý được chống đỡ lên bằng tiền, không có tiền, Lục gia các người ngay cả mấy tên ăn mày ngoài đường cũng không bằng!





Không có tiền! Phá sản! Lừa gạt! Hại ta bây giờ bị người khác chế nhạo trèo cao mà trèo lên một cành cây khô! Tôi nói cho bà già phế vật bà nghe, tôi ngã xuống, các người cũng đừng hòng sống yên!





Nhất là bà, ngày thường không phải rất cao ngạo sao? Không phải xem thường tôi sao? Không phải cảm thấy thân phận tôi đê tiện không xứng với vào nhà Lục gia các người môn sao? Tôi bây giờ ngược lại muốn xem thử, bà nát đến mức này, còn có thể cao ngạo không, Lục gia các người không có tiền, còn dám xem thường Dương Liễu tôi hay không!”





Cao Thúy Lan bị cây kim sắc nhọn kia đâm đến cực kỳ đau nhức, lại trốn không thoát, chỉ có thể nhẫn nhịn lấy.





Bà biết lời mà Dương Liễu rất có thể là thật, nếu không Dương Liễu sẽ không đối phó bà một cách giận dữ như thế, nhưng bà vẫn ôm một tia hi vọng: “Mày nhất định là đang lừa tao, Lục gia tụi tao sao có thể phá sản chứ? Lục gia tụi tao có chính là tiền, cả đời cũng xài không hết, sao có thể phá sản nhanh như thế? Tao muốn gặp con trai tao, mày cho tao gặp con trai tao ngay!”





“Gặp con trai bà? Muốn nói gì với con trai bà?” Dương Liễu vừa hung ác đâm cây kim vào da thịt của Cao Thúy Lan, chuyên chọn nơi kín đáo yếu ớt của Cao Thúy Lan mà đâm, như vậy cho dù là Lục Văn Bân phát hiện Cao Thúy Lan có cái gì khác thường, cũng không tiện kiểm tra xem.





“Bà già phế vật, có phải còn muốn đi cáo trạng với con bà không, nói tôi khoái lạc với người đàn ông khác? Nói tôi tìm một đám ông già đến hiếp bà?”





“Đừng có nằm mơ, tôi cho bà biết, nếu như bà dám nói xấu tôi thêm câu nào, tôi sẽ khiến bà chịu cái đau gấp 10 lần so với trước đó! Dù sao loại người như tôi, chính là leo lên từ xã hội tầng lớp thấp, chính là dựa vào thủ đoạn độc ác, tôi còn không sợ cái gì, cho dù cái gì cũng không còn, nhiều nhất cũng là trở lại những ngày tháng trước đây mà thôi, nhưng bà thì không giống, nếu như bà bị giẫm trong vũng bùn, sẽ sống không bằng chết!





` Huống chi, bà biết không? Nếu như Lục gia thật sự phá sản, tất cả tiền của con bà, đều đã rơi vào trong tay tôi, tên mà căn biệt thự mới đó lúc trước viết cũng là tên của một mình tôi, bà và con của bà đều phải sống dựa vào tôi, nếu không, các người đợi ra ngoài làm ăn mày đi!”





“Mày...... Mày nói cái gì? Tiền của con trai tôi sao có thể đều rơi vào trong tay mày?” Cao Thúy Lan vẫn có chút không chịu tin.





“Chuyện này còn phải cảm ơn bà nha!”





Dương liễu cười đắc ý: “Nếu như không phải bà gặp phải chuyện nhục nhã thế này, con bà sợ bà nghĩ quẩn, kêu tôi thường xuyên mời mấy bác sĩ trông chừng bà thật tốt, thẻ lại từ đâu mà tôi có chứ? Anh ta ngược lại hiếu thảo, ngay cả mật mã của tấm thẻ cũng lấy sinh nhật của bà đặt! Hừ! Nhưng mà, tôi đương nhiên chọn cách chuyển hết tất cả tiền vào trong tài khoản của tôi rồi!”





“Mày...... Lòng dạ quá sâu, toan tính quá độc ac1! Mày dựa vào đâu mà lấy tiền của con trai tôi? Mày đưa tiền cho tao, cho...... A!” Cao Thúy Lan chỉ nói đến một nửa, Dương Liễu lại cầm kim, điên cuồng đâm lên người bà?





“Dựa vào gì sao? Chỉ bằng tôi và Lục Văn Bân là vợ chồng! tất cả mọi thứ của anh ta đều phải là của tôi, cho bà? Bà là cái thá gì! Một người mang tiếng xấu, một bà già phế vật vô dụng!





Cao Thúy Lan! Tôi cảnh cáo bà, từ giờ trở đi, bà hãy thành thật cho tôi một chút, an phận mà đợi, bà chính là một con chó già mà tôi nuôi, tôi kêu bà sang đông, bà cũng đừng có hòng sang tây, tôi kêu bà nằm xuống, bà cũng đừng hòng ngồi xuống, Lục gia các người lừa tôi lâu như thế, hại tôi chọn sai đối tượng kết hôn, tổn thất lớn thế này, tôi không thể làm gì khác hơn là đòi lại chút lãi từ trên người bà, nếu bà dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến bà chết không yên!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom