• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 156

63156.

Cô sớm đã có người mình thích, trong trường cùng khoa cô nhưng khác lớp Thẩm Mặc Bạch



Mặc Bạch, soái ca của đại học T!



Cao to, đẹp trai tính cách ấm áp, dù rằng xung quanh anh luôn có nhiều nữ sinh, bao năm nay, cô cũng chỉ đứng xa nhìn anh, cho dù tình cảm cô đối với anh không đến mức yêu, nhưng thứ tình cảm thiếu niên ấy, cũng đáng chôn giấu những mộng tưởng thanh xuân tươi đẹp.



Thẩm Mặc Bạch là người lí tưởng trong lòng cô cũng là đối tượng kết hôn cô muốn, cô nghĩ rằng lần này về, trang điểm đẹp, tìm Thẩm Mặc Bạch tỏ tình, lỡ như, thành công thì sao?



Nhưng giờ, trinh tiết của cô lại bị Giang Mạc Thần cướp mất rồi…



Trong lòng cực u buồn, sắc mặt của Cố Du cũng không tốt lắm.



Vân Khuynh thấy bộ dạng của cô như vậy, ngập ngừng hỏi:” Bé Du, có phải em…oán hận anh chị làm vậy với em không?”



Ánh mắt Cố Du đơ ra, oán hận Giang Mạc Thần sao? Thật ra, cũng không có, cô chỉ ghét Giang Mạc Thần tại sao lại cưỡng ép cô làm chuyện đó khi cô chưa tự nguyện.



Thế là, cô lắc đầu.



‘‘Vậy..em thấy anh chị như thế nào ?’’ Vân Khuynh lại thăm dò, thuận thế, giúp Giang Mạc Thần nói mấy lời hay : ‘‘Thực ra em đã là người của Vinh Thành, chị và ba mẹ em cũng có làm ăn qua, lại có hứng thú với nghề phóng viên, vậy thì, tin liên quan đến chị, ít nhiều cũng từng nghe chứ ?



Chị vốn là con gái của Vân Gia, nhưng giờ làm con gái của Giang gia, chỉ vì Giang gia đối với chị cực tốt, anh chị tuy nhìn không đang dựa vào, nhưng trong ruột lại rất nghiêm túc, nghiêm khắc, chu đáo và thành thật, trước em, anh ấy thực ra chưa từng phát sinh quan hệ với bất kì cô gái nào, ngay đến hôn cũng chưa từng ! Mà mẹ Giang lại là người dễ gần thân thiện, tính tình ôn hòa, vừa thoáng lại vừa thời trang…



Bé Du, em rõ ý chị là gì không ? Nếu em không oán anh chị, em có thể thử tiếp xúc với anh ấy, anh ấy là người không tệ, nếu hai người thành, em gả tới Giang gia, chị tin cũng không có chuyện mẹ chồng nàng dâu. ’’



Mặt của Cố Du đỏ lan đến tai: “Chị, chị nói bậy gì đó? Em và Giang thiếu…không giống như chị nghĩ đâu. Sao lại nói đến chuyện hôn nhân rồi.’’



Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, những bông hoa bên Giang Mạc Thần không ít, anh ta lại phóng túng như vậy, thật là chưa từng thân mật với bất cứ ai ? Sao…sao thế được ?



Với lại, trước đó anh làm chuyện đó với cô, động tác thành thục lại dũng mạnh như thế…



Nghĩ đến đó, trong đầu Cố Du lại hiện lên cảnh Giang Mạc Thần đã giở trò với cô từ lúc bước vào thang máy, cưỡng hôn cho đến bãi xe, sau đó còn đè cô ra ghế sau hành động điên cuồng như thế…mặt cô lại nóng ghê gớm.



‘‘Không phải giống chị nghĩ ? Vậy là chuyện như thế nào ?’’ phản ứng của Cố Du, khiến Vân Khuynh có hứng thú.



Bị người ta cưỡng hiếp, còn không oán người ra, chả phải là thời điểm tốt để bắt đầu mối quan hệ sao ?



‘‘Chính là…’’ Cố Du cũng không biết nói sao, chỉ đành né: “Chị Vân Khuynh, chị đừng hỏi nữa, em có chút không khỏe, muốn ngủ thêm xíu nữa.’’ Nói xong thì giơ chăn lên cao, nghiêng người.



Vân Khuynh chẳng tiếp tục hỏi thêm.



Bên ngoài lan can phòng bệnh, Hoắc Nhất Hàng đang hỏi Giang Mạc Thần : ‘‘ Chuyện gì ?’’



‘‘Còn có thể chuyện gì, là chuyện đó đó.’’Giang Mạc Thần đưa bộ dạng tôi làm tôi chịu ra: ‘‘Nha đầu đó khua môi múa mép tán tỉnh tôi, nổi lửa lên, không nhịn được, nên nện người ta.’’



‘‘Câu này, em lừa mình thì được, em hỏi Khuynh Khuynh coi em ấy có tin không ?’’ Hoắc Nhất Hàng chả khách khí nhìn Giang Mạc Thần, nói tiếp : ‘‘Mấy năm nay, gái tán anh không một trăm cũng 80, Em thấy gái là nhào vô hả ?’’



‘‘Anh hỏi em, có phải đối với cô bé đó động lòng không ?’’



Giang Mạc Thần nghĩ một lúc, trả lời : ‘‘Bé ấy thú vị, dễ thương, mùi vị rất ngọt, cơ thể rất mềm…’’



‘‘Anh biết rồi !’’ Hoắc Nhất Hàng kịp thời ngắt lời của Giang Mạc Thần, đáp án anh cần đã có, những lời sau đó cũng không có hứng thú.



‘‘Anh sẽ thông báo Giang gia, chúc mừng họ không chỉ có đứa con gái Khuynh Khuynh, đồng thời, còn có luôn một đứa con dâu !’’



Giang Mạc Thần mở to mắt : ‘‘Đợi đã, anh Hoắc, sao lại có con dâu ? Em và con bé đó quen nhau, chưa tới ba ngày, sao lại thành con dâu ? ’’



‘‘Em cũng biết chưa tới ba ngày hả, sao ? nện người ta xong không chịu trách nhiệm hả ?’’ Hoắc Nhất Hàng dùng ánh mắt sắc bén liếc anh : ‘‘Em vội như thế, không dùng biện pháp phòng tránh ? Có thể khiến người ta nằm trên giường bệnh, chắc không chỉ một lần chứ ? Nói không chừng giờ trong bụng người ta đã có con của em, em muốn để con mình lưu lạc ở ngoài sao ?’’



Không đợi Giang Mạc Thần trả lời, lập tức bổ sung thêm hai câu :‘‘Nếu em muốn thế, anh đương nhiên không có ý kiến, chuyện này không liên quan đến anh và Khuynh Khuynh, nhwungx quy định thì nhà họ Giang em thì…’’



Lời này, có vẻ như đang chờ xem kịch hay.



Trên thực tế, Hoắc Nhất Hàng chỉ nhìn vào cách Vân Khuynh chăm sóc quan tâm đến Cố Du, mới nói điều này.



Trong lòng Hoắc Nhất Hàng nghĩ, chỉ cần người con gái Vân Khuynh thấy được, chắc chắn tốt, tuổi Giang Mạc Thần và anh cũng tương đương nhau, cũng nên tìm người đàng hoàng mà qua ngày, anh em tốt nhiều năm như thế, anh cũng muốn quan tâm hắn ta.



‘‘Được, anh Hoắc, anh đừng nói nữa,’’ Giang Mạc Thần mặt buồn bã nói : ‘‘Em không cậy vào em gái lên mặt làm trưởng bối anh ? Thời gian này anh dày vò em đủ thảm rồi ! Anh cũng đừng có phòng bị em, cho em ăn gan trời cũng không dám có tình ý gì với em gái, chả phải loạn luân sao ?



Em thì, đúng là có chút hứng thú với con nha đầu đó, nếu chỉ định em Giang Mạc Thần đời này phải lấy vợ, em thấy..vậy, thì con nha đầu đó vậy !’’



Hoắc Nhất Hàng nhẹ cười, quay người vào phòng bệnh, ném cho một câu : ‘‘Em muốn cưới người ta, chưa chắc người ta nguyện cưới em, anh cá là Giang gia sẽ tổ chức hôn lễ của chúng ta chung luôn, em cố mà nắm lấy ! Để người ta cam tâm tình nguyện lấy em !’’



Mặt Giang Mạc Thần trầm tư chút : ‘‘Em Giang Mạc Thần, ước mơ của vạn thiếu nữ, chẳng lẽ không xử được nhóc đó, nực cười !’’



Lôi Gia.



Lôi Hoan Ni sau khi tới nhà, lập tức xông vào phòng sách tìm Lôi Đông Hãn.



‘‘Anh ! Hôm nay em đến bệnh viện, thấy con hồ ly tinh dụ dỗ anh Nhất Hàng, mặt mũi cũng chả ra sao, yếu đến nỗi một cơn gió cũng thổi bay, đó là thứ đồ đầy giả tạo, em vừa xông lên cho cô ta một trận, đã chịu nhường, lập tức đồng ý ly hôn với anh Nhất Hàng, trả anh Nhất Hàng lại cho em, anh mau giúp em chuẩn bị hôn lễ giữa em và anh Nhất Hàng đi !’’



Lôi Hoan Ni bị nuông chiều cao ngạo quen rồi, đương nhiên không thể đem chuyện mình đến bệnh viện, mà không thể tiếp cận được với Vân Khuynh nói ra.



Cô cho rằng nói vậy, có thể khiến Lôi Đông Hãn coi trọng chuyện cô và Hoắc Nhất Hàng, vì trước đây, cô nói gì, anh cô đều tin, đều giúp cô hoàn thành.



Nhưng lần này, Lôi Đông Hãn nghe thấy những lời của cô, mặt tối sầm lại : ‘‘Hoan Ni, đừng quậy nữa !’’



‘‘Trước đây bất luận em làm gì, bướng bỉnh như thế nào, anh chưa từng nói em, vì em là em ruột anh, em thích làm gì miễn em vui là được, nhưng dường như khiến em trở nên vô pháp vô thiên ?



Em có phải cho rằng có Lôi Gia chống lưng, có anh chống lưng, nên thật là muốn làm gì cũng được không, bao gồm đi giật người đàn ông chả thích mình tí nào ?



Lôi Hoan Ni, hôm nay anh nói với em, không có gì là mãi không đổi cả ! Em nhìn thử cơn sóng trên biển, đều là sóng sau xô sóng trước, Lôi Gia đã không mạnh như xưa, Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần cũng đã sớm không thể đụng vào, nếu thật đụng vào họ, kết quả khả quan xíu, là Lôi gia và hai nhà họ đều bị thương, tệ hơn, là khả năng Lôi gia bại trận, biến mất triệt để khỏi thế giới này !’’



Lôi Hoan Ni mở to mắt, một lát sau mới hiểu được một hai câu nói của Lôi Đông Hãn :‘‘Anh, ý anh là Lôi Gia ngày nay đấu không lại anh Nhất Hàng và tên Giang Mạc Thần đó sao ? Sao, sao có thể chứ ? Chả phải Lôi Gia ta có thể ngang hoành ở bất cứ nơi nào trên thế giới sao ?’’



‘‘Em biết rồi’’ Lôi Hoan Ni hình như nghĩ ra gì, mặt trầm lại, có chút tức giận nhìn Lôi Đông Hãn nói : ‘‘Anh, có phải anh muốn gả em cho ban chỉ huy của nước M đó không, cho nên khi anh Nhất Hàng đến mượn tàu ngầm, anh cố ý không bắt anh ấy cưới em ?’’



Không đợi Lôi Đông Hãn trả lời, Lôi Hoan Ni lại mạnh miệng nói tiếp : ‘‘Anh, anh đừng đánh bàn cờ như ý của anh, em có chết cũng không gả cho cái tên mèo chỉ núp trong rừng ăn thịt sống đó đâu !



Con hồ ly tinh đó đã đồng ý ly hôn với anh Nhất Hàng, giờ anh đi tìm anh Nhất Hàng, bảo anh ấy lấy em, sính lễ gì cũng không cần, anh trực tiếp bảo anh ta đến Lôi Gia ngủ với em..’’



‘‘Bốp !’’ một tiếng, một tay của Lôi Đông Hãn đập xuống bàn, anh cuối cũng không nhịn được phẫn nội nói : ‘‘Lôi Hoan Ni, anh nói em không hiểu hả ? Còn dám trước mặt anh nói dối. Hoắc Nhất Hàng có thể cho Lôi Gia 300 tỷ để đổi lấy sự yên ổn của vợ hắn, lẽ nào lại chịu ly hôn với vợ hắn cưới em ? Em đến bệnh viện ? Chắc là đến cọng tóc của người phụ nữ đó cũng chưa đụng vào ?Tưởng anh dễ lừa sao ! ’’



‘‘Anh, em…’’ sắc mặt Lôi Hoan Ni trắng ra, kinh ngạc hỏi : ‘‘Anh, anh vừa nói, vì cứu con hồ ly tinh đó, anh Nhất Hàng cho nhà họ Lôi 300 tỷ ? anh ta… sao lại rộng lượng như thế ?’’



Con đàn bà đó đáng giá 300 tỷ sao ?



‘‘Không chỉ 300 tỷ !’’ Lôi Đông Hãn có chút bất lực : ‘‘Tóm lại, em nên nhớ, Hoắc Nhất Hàng, không phải người em có thể mộng tượng, em từ bỏ cái ý niệm đó đi ! Trước khi họ rời khỏi cảng C, đừng đụng vào họ, nếu không, anh sẽ nhốt em lại, hoặc là trực tiếp đưa em lên giường của Bạc Giản Thương.’’



‘‘Anh, sao anh lại có thể đối với em như thế ?’’ Lôi Hoan Ni không dám tin vào mắt mình.



Sao giờ đến cả anh cô cũng không chịu giúp cô lấy được Hoắc Nhất Hàng ?



Chẳng lẽ, cô thật là chỉ có trơ mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng lại lần nữa rời khỏi thành V, dẫn theo người đàn bà đó đi, rồi sống hạnh phúc tiếp sao ?



Không ! Cô không cam tâm !



Anh cô không đồng ý thì đã sao? Cô Lôi Hoan Ni phải vì sự không đồng ý của ai đó mà bỏ cuộc sao ?



Rõ ràng không thể, cô nhiều thủ đoạn thế cơ mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom