Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
63247.
Tiêu Trì cũng đích thật có chút thủ đoạn, sau khi rời khỏi, lập tức đã mua ngay được căn biệt thự đối diện, còn muốn ra tay mua cả mẩu đất này.
Anh tưởng rằng, với bản lĩnh của Tiêu gia, đừng nói là mua một mẩu đất, cho dù là mua cả thành phố này cũng không thành vấn đề.
Nhưng, lúc anh tìm được người trung gian, người trung gian lại nói anh nghe, chỉ là ở nửa tiếng trước, mẩu đất này đã bị người khác mua rồi, với giá cao gấp mười lần anh.
Hơn nữa, chỉ yêu cầu anh một mình rời khỏi nơi đây.
Trong nỗi kinh ngạc, anh cho người đi điều tra, nhưng lại chẳng điều tra được gì, anh tức thời có chút bất an.
Không lẽ, ngoài anh ra, còn có người khác cũng thích Vân Khuynh?
Thế là, anh lại một lần vội vàng xông về đây.
“Vân bác trai, có thể phiền bác nói cho con nghe, tại sao con vừa nãy lại dễ dàng mua được căn biệt thự? Có phải bác đã làm gì rồi không?” Hỏi như thế, chính là giọng điệu chất vấn.
“Làm cái gì rồi?” Vân Đình cau mày lại, ông đích thật không biết tại sao.
Lúc này, một giọng nói to như tiếng trống từ bên ngoài truyền vào, “Tiểu tử Tiêu gia kia, chuyện này, là tôi dặn dò làm đấy!”
Lão gia tử cả đầu tóc bạc, mặc một y bào màu trắng kì quặc, chống một cây gậy phần dưới được mài nhọn, đi một bước chân vững vàng vào đây, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, như là mấy ông lão tập thái cực trong công viên vậy, nhưng nhìn thêm vài lần lại giống như là ông tiên khinh thường mọi thứ trong phim truyền hình cổ trang vậy!
Ông vài bước đã bước lên trước, đột nhiên nhấc cây gậy lên đâm vào Tiêu Trì, Tiêu Trì chỉ chậm một giây, không tránh đi, liền không dám nhúc nhích nữa! Chỉ tại vì phần nhọn của cây gậy, là một thanh vũ khí lạnh đặc biệt, như là bốn miếng dao mỏng nhỏ hợp lại thành một, nhìn kĩ phần trên còn phủ đầy gai nhỏ, và những thứ này, gai nhọn đã đè lên trên cổ họng của anh!
Đây tuyệt đối chẳng phải là cây gậy vừa nãy ông lão mới gõ xuống đất, cây gậy chống này, bên trong có càn khôn, là vũ khí được chế tạo tinh vi!
“Ông……ông là ai hả?” Tiêu Trì sống được nhiều năm, vẫn chưa từng có khoảnh khắc nào giống như khoảnh khắc bây giờ vậy, cảm nhận được sự uy hiếp ác ý đến từ sinh mạng!
“Tôi nghe nói cậu muốn giành cháu dâu của tôi?” Ông lão nói, “Cậu nói tôi bây giờ giết chết cậu, thế nào?”
Tiêu Trì kinh ngạc một hồi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cháu dâu?
Với tuổi tác của ông lão này, cháu dâu của ông……không lẽ là---Vân Khuynh?
Đây là ông nội của Hoắc Nhất Hàng?
Nhưng trong thông tin anh điều tra được, tổ tiên của bên nội Hoắc Nhất Hàng đều là dân thường, thậm chí là nông dân nghèo, đến đời ba của Hoắc Nhất Hàng, mới khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây đựng một chút gia nghiệp, lại bị anh em của mình giành giật đi.
Hoắc Nhất Hàng và mẹ Hoắc Thành Quân lưu lạc đến nước ngoài, chịu đựng nhiều khổ cực, đợi Hoắc Nhất Hàng trưởng thành chút, mới sáng lập Hoắc thị……khoan đã, Hoắc thị?
Không lẽ, ông lão này không phải là ông nội của Hoắc Nhất Hàng, mà là ông ngoại của Hoắc Nhất Hàng?
Dòng họ bên mẹ?
Nhưng anh chưa hề nghe qua trong đại gia tộc bí ẩn có họ Hoắc đâu.
Không lẽ là một núi còn có một núi cao hơn?!
“Ông lão, cháu dâu của ông có phải là Vân Khuynh?” Tiêu Trì hỏi.
Ông lão còn chưa biết được ai là cháu dâu của ông, chỉ nói, “Con gái tôi và cháu của tôi thích, chính là cháu dâu của tôi!”
Anh biết được, con trai của con gái sửa thành họ Hoắc, hơn nữa không có ông nội, vậy thì, ông đương nhiên vừa là ông nội vừa là ông ngoại rồi!
“Lão gia tử, tôi cũng không có ác ý, tôi và Vân Khuynh có hôn ước trước, cũng không được gọi là giành cháu dâu của ông chứ? Ông nên để thứ này xuống trước!” Tiêu Trì nói, “Hơn nữa, ông có lẽ không biết, tôi là gia chủ của Tiêu gia……”
“Tiêu gia?” Lão gia tử cười lạnh một tiếng, nói, “Chính là cái quần đảo không giống ai ở khu vực biển C, trên đảo có hai dãy núi vàng, eo biển B chứa một đám con nít đều khinh thường bảo tàng gia tộc, ở khắp nơi trên thế giới có 1967 doanh nghiệp, 34 căn ngân hàng, kinh doanh qua lại đều là những hàng hóa không hợp thời đại, con cháu gần như chết hết, là cái Tiêu gia đã dựa dẫm vào lão tổ tiên để lại vài miếng lương mỏng để nuôi sống một hai trăm triệu con kí sinh trùng? Oh, đúng rồi, các người còn mở tài khoản ở ngân hàng lớn nhất thế giới, mật mã là xiaoXXXX? Tôi nhớ là lúc mẹ cậu còn trẻ tình sử rất phong phú, còn có thể để cậu làm gia chủ của Tiêu gia, quả thật không dễ dàng đấy!”
Sắc mặt Tiêu Trì đen lại, nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Ông lão này không ngờ rằng biết chính xác được tài sản hiện có của Tiêu gia, mật mã ngân hàng, số lượng tài sản công khai và bí mật, số lượng thành viên trong gia tộc, thậm chí ngay cả chuyện riêng tư của mẹ anh cũng biết.
“Ông……ông rốt cuộc là ai hả?”
“Lão già này là người Tiêu gia không đắc tội nổi!” Lão gia tử thu lại cây gậy chống, “Tiểu tử, Tiêu gia thích so thân phận, so quyền thế, nhưng chỉ qua là một Tiêu gia nho nhỏ, lúc tôi còn trẻ đã không quan tâm, già rồi tính khí kì quái, càng không xem nó ra gì, cậu hôm nay dám giành cháu dâu của tôi, tôi ngày mai sẽ vứt hết tất cả người của Tiêu gia các cậu xuống biển cho cá ăn!”
“Ông dám!” Tiêu Trì không ngờ rằng, một tên lão đầu, không ngờ còn điên hơn anh, nhưng nghĩ đến anh trước đó cũng điều tra không được thông tin liên quan đến ông lão đầu mua được mẩu đất này, trong lòng anh làm sao đi chăng nữa cũng có chút do dự.
“Cậu có thể thử xem.” Lão gia tử rộng lượng tìm một vị trí cho mình ngồi xuống, ổn định thần khí nói, “Tiểu tử, dạy cậu một câu---ngoài núi có núi, ngoài người có người, cậu tưởng rằng bản thân là người ngoài kia, lạnh mắt nhìn người thường, lại làm sao biết cũng có người xem cậu như là người thường?”
Tiêu Trì cũng đích thật có chút thủ đoạn, sau khi rời khỏi, lập tức đã mua ngay được căn biệt thự đối diện, còn muốn ra tay mua cả mẩu đất này.
Anh tưởng rằng, với bản lĩnh của Tiêu gia, đừng nói là mua một mẩu đất, cho dù là mua cả thành phố này cũng không thành vấn đề.
Nhưng, lúc anh tìm được người trung gian, người trung gian lại nói anh nghe, chỉ là ở nửa tiếng trước, mẩu đất này đã bị người khác mua rồi, với giá cao gấp mười lần anh.
Hơn nữa, chỉ yêu cầu anh một mình rời khỏi nơi đây.
Trong nỗi kinh ngạc, anh cho người đi điều tra, nhưng lại chẳng điều tra được gì, anh tức thời có chút bất an.
Không lẽ, ngoài anh ra, còn có người khác cũng thích Vân Khuynh?
Thế là, anh lại một lần vội vàng xông về đây.
“Vân bác trai, có thể phiền bác nói cho con nghe, tại sao con vừa nãy lại dễ dàng mua được căn biệt thự? Có phải bác đã làm gì rồi không?” Hỏi như thế, chính là giọng điệu chất vấn.
“Làm cái gì rồi?” Vân Đình cau mày lại, ông đích thật không biết tại sao.
Lúc này, một giọng nói to như tiếng trống từ bên ngoài truyền vào, “Tiểu tử Tiêu gia kia, chuyện này, là tôi dặn dò làm đấy!”
Lão gia tử cả đầu tóc bạc, mặc một y bào màu trắng kì quặc, chống một cây gậy phần dưới được mài nhọn, đi một bước chân vững vàng vào đây, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, như là mấy ông lão tập thái cực trong công viên vậy, nhưng nhìn thêm vài lần lại giống như là ông tiên khinh thường mọi thứ trong phim truyền hình cổ trang vậy!
Ông vài bước đã bước lên trước, đột nhiên nhấc cây gậy lên đâm vào Tiêu Trì, Tiêu Trì chỉ chậm một giây, không tránh đi, liền không dám nhúc nhích nữa! Chỉ tại vì phần nhọn của cây gậy, là một thanh vũ khí lạnh đặc biệt, như là bốn miếng dao mỏng nhỏ hợp lại thành một, nhìn kĩ phần trên còn phủ đầy gai nhỏ, và những thứ này, gai nhọn đã đè lên trên cổ họng của anh!
Đây tuyệt đối chẳng phải là cây gậy vừa nãy ông lão mới gõ xuống đất, cây gậy chống này, bên trong có càn khôn, là vũ khí được chế tạo tinh vi!
“Ông……ông là ai hả?” Tiêu Trì sống được nhiều năm, vẫn chưa từng có khoảnh khắc nào giống như khoảnh khắc bây giờ vậy, cảm nhận được sự uy hiếp ác ý đến từ sinh mạng!
“Tôi nghe nói cậu muốn giành cháu dâu của tôi?” Ông lão nói, “Cậu nói tôi bây giờ giết chết cậu, thế nào?”
Tiêu Trì kinh ngạc một hồi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cháu dâu?
Với tuổi tác của ông lão này, cháu dâu của ông……không lẽ là---Vân Khuynh?
Đây là ông nội của Hoắc Nhất Hàng?
Nhưng trong thông tin anh điều tra được, tổ tiên của bên nội Hoắc Nhất Hàng đều là dân thường, thậm chí là nông dân nghèo, đến đời ba của Hoắc Nhất Hàng, mới khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây đựng một chút gia nghiệp, lại bị anh em của mình giành giật đi.
Hoắc Nhất Hàng và mẹ Hoắc Thành Quân lưu lạc đến nước ngoài, chịu đựng nhiều khổ cực, đợi Hoắc Nhất Hàng trưởng thành chút, mới sáng lập Hoắc thị……khoan đã, Hoắc thị?
Không lẽ, ông lão này không phải là ông nội của Hoắc Nhất Hàng, mà là ông ngoại của Hoắc Nhất Hàng?
Dòng họ bên mẹ?
Nhưng anh chưa hề nghe qua trong đại gia tộc bí ẩn có họ Hoắc đâu.
Không lẽ là một núi còn có một núi cao hơn?!
“Ông lão, cháu dâu của ông có phải là Vân Khuynh?” Tiêu Trì hỏi.
Ông lão còn chưa biết được ai là cháu dâu của ông, chỉ nói, “Con gái tôi và cháu của tôi thích, chính là cháu dâu của tôi!”
Anh biết được, con trai của con gái sửa thành họ Hoắc, hơn nữa không có ông nội, vậy thì, ông đương nhiên vừa là ông nội vừa là ông ngoại rồi!
“Lão gia tử, tôi cũng không có ác ý, tôi và Vân Khuynh có hôn ước trước, cũng không được gọi là giành cháu dâu của ông chứ? Ông nên để thứ này xuống trước!” Tiêu Trì nói, “Hơn nữa, ông có lẽ không biết, tôi là gia chủ của Tiêu gia……”
“Tiêu gia?” Lão gia tử cười lạnh một tiếng, nói, “Chính là cái quần đảo không giống ai ở khu vực biển C, trên đảo có hai dãy núi vàng, eo biển B chứa một đám con nít đều khinh thường bảo tàng gia tộc, ở khắp nơi trên thế giới có 1967 doanh nghiệp, 34 căn ngân hàng, kinh doanh qua lại đều là những hàng hóa không hợp thời đại, con cháu gần như chết hết, là cái Tiêu gia đã dựa dẫm vào lão tổ tiên để lại vài miếng lương mỏng để nuôi sống một hai trăm triệu con kí sinh trùng? Oh, đúng rồi, các người còn mở tài khoản ở ngân hàng lớn nhất thế giới, mật mã là xiaoXXXX? Tôi nhớ là lúc mẹ cậu còn trẻ tình sử rất phong phú, còn có thể để cậu làm gia chủ của Tiêu gia, quả thật không dễ dàng đấy!”
Sắc mặt Tiêu Trì đen lại, nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Ông lão này không ngờ rằng biết chính xác được tài sản hiện có của Tiêu gia, mật mã ngân hàng, số lượng tài sản công khai và bí mật, số lượng thành viên trong gia tộc, thậm chí ngay cả chuyện riêng tư của mẹ anh cũng biết.
“Ông……ông rốt cuộc là ai hả?”
“Lão già này là người Tiêu gia không đắc tội nổi!” Lão gia tử thu lại cây gậy chống, “Tiểu tử, Tiêu gia thích so thân phận, so quyền thế, nhưng chỉ qua là một Tiêu gia nho nhỏ, lúc tôi còn trẻ đã không quan tâm, già rồi tính khí kì quái, càng không xem nó ra gì, cậu hôm nay dám giành cháu dâu của tôi, tôi ngày mai sẽ vứt hết tất cả người của Tiêu gia các cậu xuống biển cho cá ăn!”
“Ông dám!” Tiêu Trì không ngờ rằng, một tên lão đầu, không ngờ còn điên hơn anh, nhưng nghĩ đến anh trước đó cũng điều tra không được thông tin liên quan đến ông lão đầu mua được mẩu đất này, trong lòng anh làm sao đi chăng nữa cũng có chút do dự.
“Cậu có thể thử xem.” Lão gia tử rộng lượng tìm một vị trí cho mình ngồi xuống, ổn định thần khí nói, “Tiểu tử, dạy cậu một câu---ngoài núi có núi, ngoài người có người, cậu tưởng rằng bản thân là người ngoài kia, lạnh mắt nhìn người thường, lại làm sao biết cũng có người xem cậu như là người thường?”
Bình luận facebook