Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 106 LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH ĐI
CHƯƠNG 106: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH ĐI
Đối với những chuyện thế này, trong lòng tôi luôn muốn mọi chuyện phải rõ ràng. Nhưng Hứa Phi đã nói tới mức này thì coi như là tôi làm vì tiền đi, chỉ đành bất chấp thử xem thế nào.
“Tôi chỉ có thể nói là cố gắng, có thể miễn cưỡng tiếp được hay không, phải xem ông trời định đoạt!”
Hứa Phi ung dung đáp lại: “Em cứ yên tâm đi, lí do thoái thác anh đã chuẩn bị cho em từ sớm rồi, đến lúc đó em chỉ cần nói theo tôi là được rồi.” Nói xong anh ta liền lấy từ trong tay người đàn ông kia một quyển sổ tay đã được chuẩn bị sẵn.
Tôi vừa nhìn xuống, trong lòng liền không khỏi khiếp sợ.
Mặc dù trong đầu có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta, nhưng lời nói đến miệng thì như bị mắc lại. Tôi biết là trong vòng xoáy cấp bậc này, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ có thể phải đổi bằng cả tính mạng. Nguyên tắc trước nay của tôi là không được tò mò quá nhiều, tôi cố gắng nhịn.
Tôi vừa xem xong một lúc, cảnh sát đã đến cửa nhà. Lần này họ tới là để điều tra chứng cứ theo thông lệ. Nhưng Hứa Phi và người kia không tiện ra mặt cho nên đã âm thầm đi ra ngoài.
Viên cảnh sát tới điều tra là một người trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi dường như anh ta cũng bị thu hút bởi vóc dáng cao ráo, dung mạo xinh đẹp của tôi, nói chuyện có chút lắp bắp.
Tôi rất phấn khích, rất muốn hưởng thụ những ánh nhìn ái mộ như thế. Tôi chẳng chút che đậy, bình thản đi lại trước mặt, đưa anh ta đi khắp nơi quanh khách sạn điều tra. Dựa theo thông tin mà Hứa Phi cho tôi, tôi từng chút từng chút trả lời câu hỏi của anh ta.
Viên cảnh sát thấy tôi trả lời nhiệt tình như vậy cũng không có nghi ngờ gì. Mặc dù vụ án đó phát hiện thi thể ở đây nhưng rõ ràng là bị người khác mang tới đây vứt. Vả lại nơi đây cũng chưa lắp đặt xong, bốn phía đều có những khoảng trống lớn, rất dễ bị người khác phát hiện, cho nên, trọng điểm vụ án thực chất không nằm ở đây.
Tận mắt trông thấy bọn họ đã điều tra xong xuôi, viên cảnh sát trẻ tuổi kia ngại ngùng giơ tay ra: “Cảm ơn sự phối hợp của cô, sau này vẫn có thể phải phiền cô thêm!”
Tôi nhẹ nhàng bắt tay lại, vốn tưởng rằng mọi sự đến đây là kết thúc rồi.
Ai ngờ anh ta do dự một chút rồi đột ngột đỏ mặt nói thêm: “Tôi tên Phương Kỷ, tôi có thể biết tên của cô chứ?”
Tôi cũng không để ý, thuận miệng đáp lại một câu: “Anh gọi tôi là Viện Viện là được!”
Vừa nghe thấy thế thì rõ ràng viên cảnh sát kia có ngẩn ra một lúc, nhưng chắc anh ta cũng không để ý, sau đó lại ngượng ngùng cười với tôi rồi mới rời đi.
Cuối cùng cũng đã thoát được khỏi bọn họ, trái tim nãy giờ bị bóp nghẹn của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng ra.
Đợi phóng viên và mọi người vây xung quanh đi bớt rồi Hứa Phi mới lén lút quay lại đón tôi. Vừa gặp mặt anh ta liền hỏi tôi xem tình hình thế nào, tôi không chút tức giận đáp lại: “Còn có thể như nào, tất cả đều làm theo lời anh rồi, nếu như còn xảy ra chuyện gì thì cũng là do anh sắp xếp có vấn đề thôi!”
Anh ta nghe tôi nói vậy thì yên tâm cười cười, kéo tôi lại định hôn. Tôi chê râu quanh miệng anh ta, kiểu gì cũng không chịu để bị hôn, làm anh ta phát cáu lên.
Mọi chuyện cũng ổn rồi, trời cũng gần trưa, anh ta đưa tôi ra ngoài ăn cơm. Lần này tôi giúp anh ta một chuyện lớn, vì vậy lúc gọi món tôi cũng không khách sáo, chọn toàn món đắt tiền, anh ta cũng không để ý, còn khen tôi biết thưởng thức.
Tôi lườm nguýt anh ta một cái, có thể nói là từ trước tới nay chỉ nghe nói qua chứ chưa từng được ăn những thứ như này chắc.
Nói thật thì mấy cái gan ngỗng hay tôm hùm gì đó, không bàn tới việc giá cắt cổ làm gì, tới khẩu phần còn ít ỏi tới mức đáng thương, tôi gọi bảy tám món mới ăn no lưng bụng mà thôi.
Ăn xong anh ta ôm eo tôi đi ra khỏi nhà hàng, chúng tôi giống như một đôi đang đi hưởng tuần trăng mật vậy. Mặc dù tôi rất không thích những điều tồi tệ mà anh ta làm trước đây, nhưng tôi lại rất hưởng thụ cảm giác miễn cưỡng như bây giờ.
Buổi chiều đi mua sắm, uống cà phê, chơi tennis, tâm sự nặng nề trong lòng mấy tháng nay được dịp tháo gỡ, tôi dường như lại được quay lại với ngày tháng phóng túng trước đây.
Lúc gần 7 giờ tối, tôi quay về khách sạn, Hứa Phi hình như phải đi nói chuyện với ai đó, để tôi lại một mình liền đi luôn.
Vừa về tới phòng, có ngươi tới gõ cửa, tôi còn tưởng là Hứa Phi quay về, mở cửa ra thì thấy là Vũ Dương.
“Sao anh lại tìm được tôi, anh đến đây làm gì?” Tôi lạnh giọng hỏi.
Ai ngờ anh ta lại đẩy tôi đang đứng nép sau cánh cửa ra, một mạch đi thẳng vào trong, vừa đi miệng vừa tấm tắc, có vẻ muốn khen ở đấy được đó chứ!
“Anh mau ra ngoài đi, Hứa Phi sắp quay về rồi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm điều gì!”
Câu nói kia hình như đã kích động tới anh ta, anh ra vẻ bực dọc nhưng giọng nói vẫn không có ý tranh cãi: “Rốt cuộc em có biết Hứa Phi là người thế nào không? Số phụ nữ bị anh ta vứt bỏ trong một năm cũng bằng cả cái doanh trại đấy, tại sao em lại có thể ở bên người như anh ta chứ!”
Tôi không ngờ anh ta lại bất ngờ nói ra những lời như thế, nhưng đấy là chuyện riêng của tôi, tôi tự biết. Bản thân tôi cũng chỉ là một đứa vì tiền mà bán rẻ thân xác, đối với Hứa Phi vốn không có tình cảm gì, nếu như bị anh ta đá rồi thì tôi còn mong ước gì nữa. Vì vậy tôi cũng chỉ gượng gạo đáp lạo: “Chuyện riêng của tôi, không đến lượt anh quản, anh cũng chẳng phải là gì của tôi!”
Vốn nghĩ những lời nói làm tổn thương người khác như vậy, cho dù anh ta không tức giận thì cũng phải quay bước bỏ đi, nhưng không ngờ anh ta mắt đỏ ngầu, lao tới phía tôi, tay kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của tôi, mạnh bạo nhấc bổng tôi lên.
Hai chân tôi không tự chủ được bị nhấc lên khỏi mặt đất, toàn thân bị anh ta ôm trọn vào trong lòng. Đôi môi nóng bỏng của anh ta tham lam hôn lên hai gò má tôi rồi trượt dần xuống phía cổ, hôn đến mức người tôi ngứa ngáy tới tê dại đi. Tôi dốc sức đánh mạnh vào ngực anh ta, nhưng lúc này anh ta giống như con dã thú lên cơn động tình, ôm tôi rất chặt, khiến tôi từ đầu tới giờ giãy giụa vô ích.
“Thả tôi ra, đồ vô lại, anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Vũ Dương điên cuồng đáp: “Không phải em muốn liên quan sao? Vậy thì để anh trở thành người đàn ông của em đi! Như vậy anh sẽ có tư cách quản em rồi không phải sao?”
Dứt lời, anh ta bắt đầu xé rách quần áo của tôi, một tay đặt lên trên đôi gò bồng đào, tay còn lại không ngừng xoa nắn bờ mông vun đầy phía sau tôi.
Bụng dưới của tôi cảm nhận được sự cương cứng nóng bỏng từ chỗ đó của anh ta, tôi biết anh ta không phải đang đùa, tôi cố gắng hét to: “Đàn ông các anh toàn là bọn cầm thú à? Cho dù là tôi đồng ý hay không cũng đều cương lên, Hứa Phi như vậy, anh cũng như vậy...!”
Lời này của tôi có vẻ cuối cùng cũng đã thức tỉnh được chút sự bình tĩnh trong anh ta, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, sau đó mặt lại thoáng nét vui mừng, lắp bắp hỏi: “Em bị Hứa Phi cưỡng bức!...”
“Phải thì đã sao, không phải thì sao, liên quan tới anh sao, tôi ghét nhất lũ khốn nạn ỷ mạnh hiếp yếu các người, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn!”
Anh ta không để ý lời tôi nói, ngược lại hưng phấn nói: “Nếu như em không thích, anh có thể giúp mà, chỉ cần em đồng ý, anh đảm bảo Hứa Phi không dám động vào em!”
Tôi cười khổ một cái, nhìn anh ta như thể nhìn một tên ngốc: “Nực cười, anh dựa vào cái gì mà bảo vệ tôi, dựa vào gia thế của anh? Dựa vào thế lực của nhà anh? Anh bảo đảm được sự an toàn của tôi thế còn sự an toàn của bố mẹ tôi thì sao?”
Nghe tôi chất vấn liên hồi, anh ta nghẹn giọng, nhưng vẫn ương ngạnh như cũ nói: “Hứa Phi không dám làm gì anh, chỉ cần em thừa nhận là người phụ nữ của anh, anh ta tuyệt đối không dám làm gì em, điều này anh có thể đảm bảo!”
Đối với những chuyện thế này, trong lòng tôi luôn muốn mọi chuyện phải rõ ràng. Nhưng Hứa Phi đã nói tới mức này thì coi như là tôi làm vì tiền đi, chỉ đành bất chấp thử xem thế nào.
“Tôi chỉ có thể nói là cố gắng, có thể miễn cưỡng tiếp được hay không, phải xem ông trời định đoạt!”
Hứa Phi ung dung đáp lại: “Em cứ yên tâm đi, lí do thoái thác anh đã chuẩn bị cho em từ sớm rồi, đến lúc đó em chỉ cần nói theo tôi là được rồi.” Nói xong anh ta liền lấy từ trong tay người đàn ông kia một quyển sổ tay đã được chuẩn bị sẵn.
Tôi vừa nhìn xuống, trong lòng liền không khỏi khiếp sợ.
Mặc dù trong đầu có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta, nhưng lời nói đến miệng thì như bị mắc lại. Tôi biết là trong vòng xoáy cấp bậc này, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ có thể phải đổi bằng cả tính mạng. Nguyên tắc trước nay của tôi là không được tò mò quá nhiều, tôi cố gắng nhịn.
Tôi vừa xem xong một lúc, cảnh sát đã đến cửa nhà. Lần này họ tới là để điều tra chứng cứ theo thông lệ. Nhưng Hứa Phi và người kia không tiện ra mặt cho nên đã âm thầm đi ra ngoài.
Viên cảnh sát tới điều tra là một người trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi dường như anh ta cũng bị thu hút bởi vóc dáng cao ráo, dung mạo xinh đẹp của tôi, nói chuyện có chút lắp bắp.
Tôi rất phấn khích, rất muốn hưởng thụ những ánh nhìn ái mộ như thế. Tôi chẳng chút che đậy, bình thản đi lại trước mặt, đưa anh ta đi khắp nơi quanh khách sạn điều tra. Dựa theo thông tin mà Hứa Phi cho tôi, tôi từng chút từng chút trả lời câu hỏi của anh ta.
Viên cảnh sát thấy tôi trả lời nhiệt tình như vậy cũng không có nghi ngờ gì. Mặc dù vụ án đó phát hiện thi thể ở đây nhưng rõ ràng là bị người khác mang tới đây vứt. Vả lại nơi đây cũng chưa lắp đặt xong, bốn phía đều có những khoảng trống lớn, rất dễ bị người khác phát hiện, cho nên, trọng điểm vụ án thực chất không nằm ở đây.
Tận mắt trông thấy bọn họ đã điều tra xong xuôi, viên cảnh sát trẻ tuổi kia ngại ngùng giơ tay ra: “Cảm ơn sự phối hợp của cô, sau này vẫn có thể phải phiền cô thêm!”
Tôi nhẹ nhàng bắt tay lại, vốn tưởng rằng mọi sự đến đây là kết thúc rồi.
Ai ngờ anh ta do dự một chút rồi đột ngột đỏ mặt nói thêm: “Tôi tên Phương Kỷ, tôi có thể biết tên của cô chứ?”
Tôi cũng không để ý, thuận miệng đáp lại một câu: “Anh gọi tôi là Viện Viện là được!”
Vừa nghe thấy thế thì rõ ràng viên cảnh sát kia có ngẩn ra một lúc, nhưng chắc anh ta cũng không để ý, sau đó lại ngượng ngùng cười với tôi rồi mới rời đi.
Cuối cùng cũng đã thoát được khỏi bọn họ, trái tim nãy giờ bị bóp nghẹn của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng ra.
Đợi phóng viên và mọi người vây xung quanh đi bớt rồi Hứa Phi mới lén lút quay lại đón tôi. Vừa gặp mặt anh ta liền hỏi tôi xem tình hình thế nào, tôi không chút tức giận đáp lại: “Còn có thể như nào, tất cả đều làm theo lời anh rồi, nếu như còn xảy ra chuyện gì thì cũng là do anh sắp xếp có vấn đề thôi!”
Anh ta nghe tôi nói vậy thì yên tâm cười cười, kéo tôi lại định hôn. Tôi chê râu quanh miệng anh ta, kiểu gì cũng không chịu để bị hôn, làm anh ta phát cáu lên.
Mọi chuyện cũng ổn rồi, trời cũng gần trưa, anh ta đưa tôi ra ngoài ăn cơm. Lần này tôi giúp anh ta một chuyện lớn, vì vậy lúc gọi món tôi cũng không khách sáo, chọn toàn món đắt tiền, anh ta cũng không để ý, còn khen tôi biết thưởng thức.
Tôi lườm nguýt anh ta một cái, có thể nói là từ trước tới nay chỉ nghe nói qua chứ chưa từng được ăn những thứ như này chắc.
Nói thật thì mấy cái gan ngỗng hay tôm hùm gì đó, không bàn tới việc giá cắt cổ làm gì, tới khẩu phần còn ít ỏi tới mức đáng thương, tôi gọi bảy tám món mới ăn no lưng bụng mà thôi.
Ăn xong anh ta ôm eo tôi đi ra khỏi nhà hàng, chúng tôi giống như một đôi đang đi hưởng tuần trăng mật vậy. Mặc dù tôi rất không thích những điều tồi tệ mà anh ta làm trước đây, nhưng tôi lại rất hưởng thụ cảm giác miễn cưỡng như bây giờ.
Buổi chiều đi mua sắm, uống cà phê, chơi tennis, tâm sự nặng nề trong lòng mấy tháng nay được dịp tháo gỡ, tôi dường như lại được quay lại với ngày tháng phóng túng trước đây.
Lúc gần 7 giờ tối, tôi quay về khách sạn, Hứa Phi hình như phải đi nói chuyện với ai đó, để tôi lại một mình liền đi luôn.
Vừa về tới phòng, có ngươi tới gõ cửa, tôi còn tưởng là Hứa Phi quay về, mở cửa ra thì thấy là Vũ Dương.
“Sao anh lại tìm được tôi, anh đến đây làm gì?” Tôi lạnh giọng hỏi.
Ai ngờ anh ta lại đẩy tôi đang đứng nép sau cánh cửa ra, một mạch đi thẳng vào trong, vừa đi miệng vừa tấm tắc, có vẻ muốn khen ở đấy được đó chứ!
“Anh mau ra ngoài đi, Hứa Phi sắp quay về rồi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm điều gì!”
Câu nói kia hình như đã kích động tới anh ta, anh ra vẻ bực dọc nhưng giọng nói vẫn không có ý tranh cãi: “Rốt cuộc em có biết Hứa Phi là người thế nào không? Số phụ nữ bị anh ta vứt bỏ trong một năm cũng bằng cả cái doanh trại đấy, tại sao em lại có thể ở bên người như anh ta chứ!”
Tôi không ngờ anh ta lại bất ngờ nói ra những lời như thế, nhưng đấy là chuyện riêng của tôi, tôi tự biết. Bản thân tôi cũng chỉ là một đứa vì tiền mà bán rẻ thân xác, đối với Hứa Phi vốn không có tình cảm gì, nếu như bị anh ta đá rồi thì tôi còn mong ước gì nữa. Vì vậy tôi cũng chỉ gượng gạo đáp lạo: “Chuyện riêng của tôi, không đến lượt anh quản, anh cũng chẳng phải là gì của tôi!”
Vốn nghĩ những lời nói làm tổn thương người khác như vậy, cho dù anh ta không tức giận thì cũng phải quay bước bỏ đi, nhưng không ngờ anh ta mắt đỏ ngầu, lao tới phía tôi, tay kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của tôi, mạnh bạo nhấc bổng tôi lên.
Hai chân tôi không tự chủ được bị nhấc lên khỏi mặt đất, toàn thân bị anh ta ôm trọn vào trong lòng. Đôi môi nóng bỏng của anh ta tham lam hôn lên hai gò má tôi rồi trượt dần xuống phía cổ, hôn đến mức người tôi ngứa ngáy tới tê dại đi. Tôi dốc sức đánh mạnh vào ngực anh ta, nhưng lúc này anh ta giống như con dã thú lên cơn động tình, ôm tôi rất chặt, khiến tôi từ đầu tới giờ giãy giụa vô ích.
“Thả tôi ra, đồ vô lại, anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Vũ Dương điên cuồng đáp: “Không phải em muốn liên quan sao? Vậy thì để anh trở thành người đàn ông của em đi! Như vậy anh sẽ có tư cách quản em rồi không phải sao?”
Dứt lời, anh ta bắt đầu xé rách quần áo của tôi, một tay đặt lên trên đôi gò bồng đào, tay còn lại không ngừng xoa nắn bờ mông vun đầy phía sau tôi.
Bụng dưới của tôi cảm nhận được sự cương cứng nóng bỏng từ chỗ đó của anh ta, tôi biết anh ta không phải đang đùa, tôi cố gắng hét to: “Đàn ông các anh toàn là bọn cầm thú à? Cho dù là tôi đồng ý hay không cũng đều cương lên, Hứa Phi như vậy, anh cũng như vậy...!”
Lời này của tôi có vẻ cuối cùng cũng đã thức tỉnh được chút sự bình tĩnh trong anh ta, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, sau đó mặt lại thoáng nét vui mừng, lắp bắp hỏi: “Em bị Hứa Phi cưỡng bức!...”
“Phải thì đã sao, không phải thì sao, liên quan tới anh sao, tôi ghét nhất lũ khốn nạn ỷ mạnh hiếp yếu các người, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn!”
Anh ta không để ý lời tôi nói, ngược lại hưng phấn nói: “Nếu như em không thích, anh có thể giúp mà, chỉ cần em đồng ý, anh đảm bảo Hứa Phi không dám động vào em!”
Tôi cười khổ một cái, nhìn anh ta như thể nhìn một tên ngốc: “Nực cười, anh dựa vào cái gì mà bảo vệ tôi, dựa vào gia thế của anh? Dựa vào thế lực của nhà anh? Anh bảo đảm được sự an toàn của tôi thế còn sự an toàn của bố mẹ tôi thì sao?”
Nghe tôi chất vấn liên hồi, anh ta nghẹn giọng, nhưng vẫn ương ngạnh như cũ nói: “Hứa Phi không dám làm gì anh, chỉ cần em thừa nhận là người phụ nữ của anh, anh ta tuyệt đối không dám làm gì em, điều này anh có thể đảm bảo!”
Bình luận facebook