• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 118 ĐI CHƠI

CHƯƠNG 118: ĐI CHƠI

Lúc tay anh ta chầm chậm đưa đến nơi nhạy cảm nhất của tôi, thì dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi tôi, “Viện Viện, anh muốn em!”

Lúc đó trong tâm trí tôi chỉ toàn dục vọng, vì động tình mà kéo đầu anh ta vào ngực, hơi thở nóng bỏng của anh ta kích thích hai bầu ngực của tôi, trở nên căng cứng.

Đôi tay to lớn của anh ta nóng bỏng, dần dần đưa lên hai núm vú, tùy ý nắn bóp.

Tôi nằm ngửa ra giường, hôn lên cổ anh ta, nhắm mắt lại chịu đựng từng đợt thúc sâu vào của anh ta, dưới sự tấn công không ngừng của anh ta, tôi đã sớm mềm nhũn, nhưng vẫn chưa làm tôi thỏa mãn, liên tục cầu xin, không nhịn được mà vang lên những rên rỉ trong phòng ngủ nhỏ hẹp.

Trong phút chốc tôi nhìn thấy hình như có người qua ngoài cửa, nhưng lúc đó dục vọng của tôi đang lên đến cao trào, nên cũng không chú ý lắm, vẫn đắm chìm trong sự sung sướng mà Vũ Dương mang lại cho tôi.

Sau một hồi, qua vài lần anh ta càng mãnh liệt, ra vào càng nhanh, đưa chúng tôi lên đỉnh điểm, tôi mệt rã người, không còn cả sức để thu dọn tàn cuộc, nặng trĩu đi vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng.

Nhìn vào trong chăn, phát hiện ra cả người đã được tắm sạch sẽ, quần áo ngủ cũng đã được thay.

Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, lại lắc đầu, không ngừng hối hận, tôi chỉ vừa mới quyết định, mối quan hệ giữa chúng tôi không nên tiến xa nữa, vậy mà lại phát sinh quan hệ với anh ta.

Mặc dù có chút phiền não, nhưng cứ nghĩ đến buổi tối hôm qua, sự dịu dàng của anh ta dành cho tôi, rồi còn lau người, thay quần áo giúp tôi, tôi lại xấu hổ, mặt nóng lên như lửa đốt.

Chưa từng có một người đàn ông nào giúp tôi lau rửa chỗ đó, rồi còn thay quần áo cho tôi, cái tên Vũ Dương này nghĩ gì vậy chứ, nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ sợ bản thân sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta mất.

Trong lòng càng mâu thuẫn, tôi thật sự không biết phải tiếp tục như thế nào đây.

Ra khỏi phòng ngủ, Đông Phi với Vũ Dương đang nói chuyện, thấy tôi bước ra, liền chào hỏi nhiệt tình, trên mặt họ không lộ ra cảm xúc gì, nhưng tôi lại luôn cảm thấy vẻ mặt của họ có gì đó khác thường.

Cũng đã mười giờ rồi, thấy Đông Phi vẫn chưa đi làm, tôi liền hỏi: “Đông Phi, sao cậu không gọi tôi dậy sớm chút, muộn mất hơn một tiếng rồi.”

Đông Phi lại cười nói: “Ông chủ đặc biệt ra lệnh, nghỉ cả ngày hôm nay.”

Mặc dù biết, Vũ Dương vì sức khỏe của tôi mới đặc biệt sắp xếp như vậy, nhưng được nghỉ một ngày tôi vẫn rất vui.

“Thế nào, nghĩ ra đi đâu chơi chưa?” Vũ Dương dịu dàng nhìn tôi nói.

“Tùy, thế nào cũng được, cũng không có nơi nào tôi đặc biệt thích đi cả!”

“Vậy được rồi, để tôi sắp xếp cho, cậu đi ăn gì trước đi, tôi đi chuẩn bị!”

Đợi sau khi Vũ Dương rời khỏi, Đông Phi liền chạy qua chỗ tôi phấn khích hỏi: “Tốt quá, có thể đi chơi cả ngày với ông chủ rồi, tớ cứ nghĩ liền thấy thật hạnh phúc.”

Nhìn cô ấy, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh, đêm qua tôi hình như có nhìn thấy một bóng người, trong ngôi nhà này chỉ có ba người chúng tôi, nếu tôi không nhìn lầm thì người đấy nhất định là Đông Phi, nhưng bây giờ nhìn cái dáng vẻ như không có chuyện gì của cô ấy, tôi lại có chút mơ hồ, rốt cuộc là tôi nhìn lầm hay là cô ấy giả ngốc đây.

Tôi kìm nén sự tò mò xuống, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện với cô ấy.

Con nhóc Đông Phi chết tiệt kia không biết dạo này làm sao, thật sự rất dâm đãng, luôn nói chuyện với tôi về những người đàn ông, rồi cả những chuyện giường chiếu nữa chứ.

Khi cô ấy hỏi, không biết bản lãnh trên giường của ông chủ thế nào, làm tôi thiếu chút nữa thì phun thức ăn trong mồm ra ngoài.

Nghĩ đến hai lần tôi cùng Vũ Dương, nhớ đến sự dịu dàng của anh ta, mặt tôi lại đỏ lên, vì không muốn Đông Phi nhìn thấy sự bất thường này, tôi liền giả vời thu dọn đồ ăn, che đi cảm xúc.

Bây giờ là giữa mùa hè, đi biển hay đi leo núi dều rất tuyệt vời. Hiện tại là mùa du lịch, người đi biển rất đông, vì vậy chúng tôi quyết định đi leo núi rèn luyện thể lực.

Trên đường đi, tôi cố ý giữ khoảng cách với Vũ Dương, đi đằng trước hai người họ, còn Đông Phi thì vui vẻ đi bên cạnh Vũ Dương, cố ý đi sát vào người anh ta.

Leo đến hơn nửa đường, không biết có phải Đông Phi cố ý hay không cẩn thận bị trẹo chân, đi khập khễnh, nhìn có vẻ không đi nổi nữa, phải có người đỡ mới có thể đi được.

Vũ Dương liền dìu cô ấy, không biết là Đông Phi bị đau hay hạnh phúc mà vẻ mặt hiện rõ ngại ngùng, Vũ Dương hỏi tôi, “Làm thế nào bây giờ, có tiếp tục leo nữa không?”

Tôi nhìn vị trí hiện tại, nếu bây giờ xuống núi, có thể còn mất nhiều thời gian hơn, thà leo lên đỉnh rồi sau đó ngồi cáp treo xuống.

Vũ Dương cũng đồng ý với ý kiến của tôi, Đông Phi càng không có ý kiến, vì lúc này toàn bộ tâm trí của cô ấy đều đặt trên người Vũ Dương rồi, dù sao anh ta nói như thế nào thì là thế ấy.

Họ đi phí sau, tôi đi trước sắp xếp việc xuống núi, nhân tiện xem có chỗ nào bán thuốc không, không bao lâu liền bỏ xa họ.

Lên đến đỉnh núi, tôi đi múa vé cáp treo, không hề biết, một vé mất hơn ba trăm nghìn đồng, bây giờ tôi mới biết tại sao một năm khu du lịch lại có thu nhập cao đến như vậy, cũng không thể hiểu nổi, những người đi muốn leo núi không phải để rèn luyện sức khỏe sao, sao lại có thể lười biếng ngồi cáp treo được cơ chứ, sau đó tôi mới biết, hóa ra những người đi leo núi này thật ra chỉ muốn lấy cái tiếng đi leo núi mà thôi, để cho người ta biết là mình cũng thích vận động, điều này cũng kiến tôi hiểu ra một điều, người trong thành phố đều thích sĩ diện.

Sau khi mua vé xong tôi lại buồn đi vệ sinh, trên đỉnh núi lại chỉ có một nhà vệ sinh, bên nữ có rất nhiều người xếp hàng, tôi khổ sở nhẫn nhịn, thấy bên nam có ít người, liền lén chui vào.

May mà lúc này bên trong không có người, tôi liền tìm đại một ngăn, ai ngờ tôi vừa bước vào không lâu, rất nhiều người từ bên ngoài đi vào, nghe tiếng nước ào ào, tôi xấu hổ không biết lên làm sao, chỉ đành đợi đến khi bên ngoài vãn người thì ra.

Đợi khoảng hơn hai mươi phút, tiếng bên ngoài mới ít dần, tôi lặng lẽ mở cửa ra, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không ngờ va phải một người đàn ông, mà người này hình như biết tôi.

“Ồ, đây chẳng phải là sinh viên đại học Viện Viện sao, sao cô có thể thê thảm như vậy chứ, lại có thể tiếp khách ở cả những chỗ như thế này!” Vẻ mặt hắn ta dâm đãng nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta, nhìn có chút quen quen, hình như là một vị khách mà lúc trước tôi đã từng phục vụ, lòng tôi hoảng loạng, liền cúi đầu nói: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi chỉ là gấp quá vào nhầm nhà vệ sinh mà thôi.”

Cũng không thể trách hắn ta, vốn dĩ tôi làm nghề đấy, bây giờ lại ở trong nhà vệ sinh nam, đương nhiên không tránh khỏi hắn ta sẽ nghĩ như vậy.

Hắn ta ngăn tôi lại không cho tôi ra, vừa đưa tay ra vừa vuốt mặt tôi vừa nói: “Đừng vội đi chứ, có phải lại thiếu tiền không, anh có thể giúp em, phụ vụ anh ở đây, anh có thể trả gấp đôi lần trước, thế nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom